Chương 56: Quay thưởng Trung Thu (Thượng)
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
12/06/2019
- Là đệ cả sao?
- Ai bảo đệ là phụ thân của Tiết Độ Sứ? Các huynh đệ, không hề có quan quân tới Thiếu Lâm ta, chỉ có đám quan sai này, lên cho ta, đánh đuổi đám tay sai quan ỗ phủ này xuống núi!
Hoắc Nguyên Chân đầu tiên là nhỏ giọng nói với Quan Sơn Nguyệt một câu, sau đó hét lớn một tiếng, ra lệnh cho các đệ tử.
Các đệ tử Thiếu Lâm đã sớm không nhịn được nhất tề rống to, tất cả ùa lên một lượt, trong nháy mắt bao vây mười mấy tên quan sai vào giữa đám đông.
Ba bốn đệ tử tục gia Thiếu Lâm vây công một quan sai, tác chiến cận thân, ôm eo níu chân, chiêu nào cũng thấy máu, quyền nào cũng đánh thật nặng, đánh cho những quan sai kia phải kêu cha gọi mẹ.
Hoắc Nguyên Chân lại lặng lẽ lui về phía sau, trong lòng âm thầm vui mừng.
Thiếu Lâm mà, chẳng những võ công phải cường hãn, hơn nữa tuyệt đối là đại phái đệ nhất thiên hạ về phương diện quần đấu. Nếu bắt chước đơn đả độc đấu giống như đám giang hồ hào kiệt, làm sao giữ được cho danh tiếng khỏi suy bại?
Chờ ngày sau chiêu mộ được nhiều thủ hạ hùng mạnh, lại làm ra các loại trận pháp Thiếu Lâm, không cần biết đối phương là phe Chính đạo hay Ma đạo, dám tới Thiếu Lâm quấy rối chỉ có một kết quả là bị đánh cho thành đầu heo.
Cho tới nay Hoắc Nguyên Chân có một điều mà hắn luôn tin tưởng, chính là ở trước mặt dân chúng là cao tăng từ bi, ở trước mặt đệ tử là phương trượng hòa ái, ở trước mặt địch nhân là con lừa trọc hung ác, vào lúc không có người là thanh niên 8X.
Vốn hắn tính toán chờ ngày rằm tháng Tám sẽ giải quyết bọn Trần Định cùng Lợi Huyền, không nghĩ tới những người này không kịp đợi, lại muốn vận dụng thế lực quan phủ đối phó với mình.
May nhờ phe mình còn có phụ thân Tiết Độ Sứ Quan Sơn Nguyệt, nếu không sợ rằng mình đã phải chịu thiệt thòi.
Mình không phải là giang hồ du hiệp, tùy tiện đi tới nơi nào cũng được. Mình là phương trượng Thiếu Lâm tự, có câu nói hòa thượng chạy được miếu không chạy được, có quân đội uy hiếp như vậy, nhất định mình phải lên quan một chuyến.
Cho dù mình lên công đường có thể không bị dụng hình, nhưng bị giam vào ngục vài ngày là không thể nào tránh khỏi.
Bọn Trần Định cùng Lợi Huyền rất muốn chuyện này, vừa giam mình lại chúng sẽ lập tức bắt đầu lôi đài, mình bị nhốt coi như trước hết Thiếu Lâm thua một nửa.
Mà trước mắt đánh đuổi đám quan sai kia ra khỏi Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân cũng không sợ có phiền phức gì. Mất đi quân đội cùng nha môn Tri phủ ủng hộ, đám huyện nha chẳng qua là một con hổ giấy thôi, không cách nào tạo thành uy hiếp đối với mình.
--------------------
Hôm nay đã là Mười Ba tháng Tám, ngày một chính là ngày rằm tháng Tám, Đăng Phong lôi đài sắp sửa bắt đầu.
Hoắc Nguyên Chân tính toán một chút lực lượng trong tay, người có thể lên đài trừ mình ra còn có Quan Sơn Nguyệt, Nhất Tịnh, Thiết Ngưu, Nhạc Sơn, thầy trò Phổ Hàng tổng cộng bảy người, ngoài ra Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán cũng có thể miễn cưỡng góp cho đủ số, số người ra trận cũng đã đủ rồi.
Còn phe đối phương có Lợi Huyền, Trần Định, Sài Nhàn, các cao thủ Hậu Thiên trung kỳ khác còn có năm sáu người, góp đủ nhân số là không có vấn đề.
Vốn sau khi đánh đuổi đám quan sai kia, Hoắc Nguyên Chân còn tính toán mượn cơ hội gây phiền phức cho bọn Trần Định. Nhưng hắn đột nhiên cảm giác được chân khí trong cơ thể mình lưu động dị thường, tựa hồ đạt tới đột phá điểm giới hạn, không thể không trở lại bên trong phòng mình, ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Đồng Tử Công là Hệ Thống yêu cầu nhất định phải đại thành, cũng là một đại chướng ngại hạn chế hắn tiến tới, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ dùng tất cả thời gian vào việc tu luyện Đồng Tử Công, từ lúc xuyên qua đến bây giờ chưa từng lười biếng, lúc này rốt cục đã thấy hiệu quả.
Cảm thấy dấu hiệu đột phá, Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ như điên, cũng không kịp đi tìm bọn Trần Định gây phiền phức, vội vàng quay trở về trong phòng.
Sau khi vào phòng, hắn căn dặn Quan Sơn Nguyệt canh cửa cho mình, trước khi mình ra không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy mình.
-------------------------
Đóng cửa bóp khóa, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu một vòng tu luyện mới.
Xung kích cảnh giới là một quá trình rất quan trọng, không thể có chút phân tâm, nửa đường không thể dừng lại, nếu không rất có thể sẽ tiền công tận phế.
Hoắc Nguyên Chân tư chất bình thường, có thể tu luyện đến nước này đúng là không dễ, cho nên hết sức coi trọng lần xung kích này.
Lần này tu luyện ước chừng hai ngày một đêm, đến tối Mười Bốn tháng Tám, rốt cục hắn cảm giác được nội lực của mình sắp sửa đột phá.
Tâm không tạp niệm, toàn lực tập trung nội lực vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân.
Trên dưới toàn thân dâng lên một làn sương trắng, y phục Hoắc Nguyên Chân đều bị ướt đẫm mồ hôi.
Từng chút chất bẩn từ lỗ chân lông chui ra, đó là hiệu quả của nội lực vận chuyển quanh thân, từ từ xua đi tạp chất trong cơ thể.
Dần dần chân khí trong cơ thể hắn hội tụ thành luồng, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển dọc theo kinh mạch, tạo thành từng vòng tuần hoàn lưu chuyển khắp toàn thân.
Chính là hiện tại!
Hai mắt của Hoắc Nguyên Chân nhắm chặt đã hai ngày đột nhiên mở ra, hai tay bấm một thủ ấn, quát khẽ một tiếng.
Chân khí được Hoắc Nguyên Chân thúc giục lần nữa ngưng thật, giải khai huyệt đạo bị trói buộc cuối cùng trong cơ thể hắn, khiến cho chân khí lưu chuyển thông suốt, trong phút chốc cảm giác thông suốt sáng sủa, đầu óc như kêu ùng một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài.
Thành rồi!
Hậu Thiên trung kỳ!
Rốt cục tiến vào Hậu Thiên trung kỳ, sau đi tới thế giới này mấy tháng, trải qua thời gian không ngừng khổ tu, rốt cục Đồng Tử Công đột phá điểm giới hạn này, đạt tới cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ.
Về mặt bản chất, trung kỳ cùng sơ kỳ có khác nhau. Thật ra Hậu Thiên sơ kỳ căn bản không được coi là cao thủ nội gia, khi đó nội lực chỉ là khí cảm thông thường, cũng không thể hóa thành sức chiến đấu thực tế, chẳng qua là có một ít hiệu quả cường thân kiện thể.
Mà Hậu Thiên trung kỳ lại có thể sử dụng nội lực, nội lực có thể lưu chuyển toàn thân, thời điểm phát lực nội lực sung mãn, ra chiêu lực sát thương tăng lên gấp bội.
Mà nội lực do Đồng Tử Công tu luyện ra được càng là nội lực tinh thuần nhất thiên hạ, giai đoạn tiểu thành là vào được Tiên Thiên.
Vốn Hoắc Nguyên Chân học tập nửa bộ trên Long Tượng Bát Nhã công đạt tới tầng thứ bảy, đây đã là độ cao cả đời người bình thường cũng không thể đạt tới, ra chiêu lực lượng lớn kinh người. Hôm nay phối hợp với nội lực tinh thuần của ở Đồng Tử Công Hậu Thiên trung kỳ, thi triển quyền pháp bình thường đã vượt qua lực đạo cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ phổ thông, có thể so với Hậu Thiên viên mãn.
Chỉ bất quá bây giờ Hoắc Nguyên Chân không biết bất kỳ kỹ thuật đánh nhau như quyền pháp nào, nếu không nhất định nhảy một cái thành cao thủ.
Hắn nắm quyền thật chặt, cảm nhận được nội lực sung mãn khắp toàn thân, kích động muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Cuối cùng cũng thành công!
Không giống với Hệ Thống quay thưởng, đây là mình luyện thành, chân chính thuộc về công phu của mình.
Cái gọi là cao thủ ở kiếp trước, e rằng cũng không có người nào có thể đạt tới trình độ chân chính tu luyện nội lực tiểu thành như mình.
Mặc dù ở trên thế giới này, thực lực Hậu Thiên trung kỳ của mình không đáng kể gì, nhưng mình có ưu thế những người khác không cách nào so sánh.
Chính là Hệ Thống Phương Trượng.
Hôm nay đã là buổi tối Mười Bốn tháng Tám, qua rạng sáng chính là ngày rằm tháng Tám.
Mặc dù ngày rằm tháng Tám là ngày diễn ra lôi đài, nhưng cũng là ngày lễ truyền thống, lễ Trung Thu.
Hệ Thống Phương Trượng thưởng cho các ngày lễ thêm một lần quay, sắp tới Trung Thu, chắc chắn mình sẽ được quay thêm một lần.
Hoắc Nguyên Chân bình phục tâm trạng kích động, nhìn thời gian Hệ Thống, bây giờ là mười một giờ năm mươi đêm.
Hắn không đi thông báo tin tức mình bế quan kết thúc cho Quan Sơn Nguyệt bên ngoài, mà vẫn tiếp tục ngồi tĩnh tọa ở nơi này, vừa ổn định chân khí trong cơthể, vừa chờ đợi đến giờ quay thưởng.
Qua mười phút sau, thanh âm máy móc của Hệ Thống đột ngột vang lên:
- Tiết Trung Thu, thêm một lần quay thưởng, có lập tức quay hay không?
- Quay chứ.
Thời điểm mà Hoắc Nguyên Chân chờ đợi đã đến.
Ba mươi sáu hạng mục xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân bỏ qua những thứ ngân lượng kinh thư pháp khí, thậm chí lệnh bài xây dựng sang bên, chỉ nhìn hai hạng mục võ công cùng tạp vật.
Sau khi xem xong, hắn hơi có vẻ thất vọng.
Có lẽ lần này vì không có Phật tổ ở Vạn Phật tháp phù hộ như lần trước, phẩm chất vật phẩm xuất hiện lần này đều không phải là quá cao.
Hạng mục võ công gồm có La Hán quyền, Đạn Thối, Nhiên Mộc đao pháp, côn pháp Túy Bát Tiên, Đại Từ Đại Bi chưởng cùng Cà Sa Phục Ma Công.
Có thể nói lần này phẩm chất võ công hết sức tầm thường, trong đó Cà Sa Phục Ma Công coi như là tương đối cao sâu, số còn lại cũng chỉ có côn pháp Túy Bát Tiên cùng Đại Từ Đại Bi chưởng coi như tạm được.
Những hạng mục võ học cao thâm đều không có, thậm chí ngay cả bản bí tịch nội công cũng không có.
Bây giờ Thiếu Lâm thiếu nhất chính là bí tịch nội công, tất cả môn nhận đệ tử cũng còn đang luyện tập quyền pháp ngoại gia. Nếu như có một quyển bí tịch nội công, cộng thêm hắn có truyền thụ Long Tượng Bát Nhã công cho một ít đệ tử đáng tin cậy trong thời gian qua, như vậy lực chiến đấu của cả Thiếu Lâm sẽ gia tăng không nhỏ.
Nhưng so ra mà nói, bản thân Hoắc Nguyên Chân không phải là đặc biệt cần bí tịch nội công. Sau khi lấy được Long Tượng Bát Nhã công, Hoắc Nguyên Chân chỉ còn thiếu một môn thủ đoạn công kích, mà hôm nay tất cả võ công xuất hiện đều là thủ đoạn công kích.
Chỉ cần tùy tiện quay trúng một món, chiến lực Hoắc Nguyên Chân lập tức tăng vọt nhiều cấp bậc.
Trong lòng thở dài một tiếng, xem ra đệ tử Thiếu Lâm thủ hạ mình vẫn phải chờ đợi, hay là trước hết gia tăng bản lĩnh của mình đã, sau này hãy chiếu cố bọn họ.
Hắn lại nhìn sang hạng mục tạp vật, những vật phẩm xuất hiện lần này cũng không phải là đặc biệt. Ngoại trừ điểm sáng chữ phẩm Thưởng Lớn ra, bất ngờ xuất hiện một quyển bí tịch trận pháp Thập Bát La Hán trận.
Trận pháp Thiếu Lâm cũng là một loại hình thức võ công, tối thiểu là một loại võ công biểu hiện hợp tác quần thể, nhưng không ngờ lại xuất hiện bên trong tạp vật.
Thấy quyển bí tịch này, Hoắc Nguyên Chân hơi có chút do dự, có nên cố gắng quay trúng quyền bí tịch La Hán trận này hay không?
So ra quyển bí tịch này còn trân quý hơn cả bí tịch võ công. Thập Bát La Hán liên thủ tạo thành trận pháp, đủ để khiêu chiến vượt qua mấy cấp bậc, nói là trấn sơn chi bảo cũng không quá đáng.
Nhưng nếu trước mắt quay được quyền bí tịch này, tạm thời lại không có tác dụng gì.
Thủ hạ của hắn ngay cả Thập Bát La Hán cũng không có, lấy được trận pháp cũng không dùng được, còn không thực dụng bằng một quyển bí tịch võ công.
Cuối cùng Hoắc Nguyên Chân cũng bỏ qua ý tưởng quay trúng bí tịch Thập Bát La Hán này.
Huống chi quy luật vận hành của Hệ Thống này cũng không phải là đặc biệt chính xác, cho dù là mình muốn quay trúng cũng chưa chắc đã quay trúng.
Cuối cùng Hoắc Nguyên Chân dừng ánh mắt lại ở trên điểm sáng Thưởng Lớn.
Hoắc Nguyên Chân phát hiện, chất lượng vật phẩm ở gần xung quanh ô Thưởng Lớn là tốt hay xấu cũng là rất quan trọng, bởi vì quy luật mà mình tính toán không phải là đặc biệt chuẩn xác, thường là có thể rơi vào gần bên cạnh Thưởng Lớn. Như vậy tầm quan trọng của những vật phẩm xung quanh đó không cần nói cũng biết.
Bên trái Thưởng Lớn là Minh Vương kinh, Đại Từ Đại Bi chưởng, bên phải là Thiếu Lâm La Hán quyền, lệnh bài xây dựng Thiên Vương điện.
Tính đi tính lại, Hoắc Nguyên Chân quyết định nên nhắm vào Thưởng Lớn đi, dù sao nhắm vào những thứ khác cũng không có gì nắm chắc.
Đoán chắc vị trí, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu để cho điểm sáng vận hành.
Một đường chạy như bay, điểm sáng từ nhanh đến chậm, dần dần đến gần Thưởng Lớn.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng khẩn trương, dứt khoát không nhìn nữa, yên lặng chờ đợi kết quả quay trúng cuối cùng.
Đợi ước chừng hai mươi mấy giây, thanh âm Hệ Thống nhắc nhở quay thưởng kết thúc vang lên.
Hắn thở ra một hơi thật dài, kết thúc nhanh như vậy, xem ra mình không quay trúng Thưởng Lớn rồi.
Chỉ hy vọng không được Thưởng Lớn, cũng không quay trúng vật phẩm quá kém là được rồi.
Vừa mở mắt nhìn, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân sáng lên, không ngờ rằng là nó.
Hắn phát hiện ra điểm sáng chỉ còn kém một bước là đạt tới vị trí Thưởng Lớn, dừng lại ở ô Đại Từ Đại Bi chưởng.
Hắn chỉ có thể gãi gãi đầu, trong lòng cũng không biết có mùi vị thế nào.
Đại Từ Đại Bi chưởng cố nhiên là một môn chưởng pháp cao thâm, nhưng nếu để cho hắn lựa chọn, hắn vẫn hy vọng quay trúng Thiếu Lâm La Hán quyền hơn.
Nguyên nhân không phải gì khác, La Hán quyền đánh ra quyền hết sức uy phong dũng mãnh, là một trong những quyền pháp căn bản của Thiếu Lâm.
Mà kỹ xảo chủ yếu của Đại Từ Đại Bi chưởng là dây dưa, lượn quanh, ép, đẩy, kéo... toàn là thủ đoạn mượn lực đả lực, có hơi tương tự Thái Cực quyền, lực sátthương không phải là đặc biệt mạnh lắm, cho nên mới có danh xưng là từ bi.
Xem ra Hệ Thống này thật đúng là tính toán để cho mình đóng trọn vai trò cao tăng đắc đạo, thể hiện vẻ từ bi đến tận cùng.
Hắn có hơi buồn bực nhận lấy phần thưởng, dầu gì cũng là môn võ học thứ nhất của mình, tu luyện trước rồi hãy nói.
Lực lượng thần kỳ quen thuộc lần nữa tiến vào đầu, dần dần hắn đã lãnh hội toàn bộ phương pháp thi triển Đại Từ Đại Bi chưởng.
Nhưng chờ Hoắc Nguyên Chân tu luyện xong Đại Từ Đại Bi chưởng, hắn mới vui mừng phát hiện, phối hợp với Long Tượng Bát Nhã công của mình, môn Đại Từ Đại Bi chưởng này đã đạt đến một trình độ tương đối kinh khủng. Vốn chính là chưởng pháp cực kỳ tinh diệu, lại trải qua lực lượng khổng lồ gia trì, sợ rằng đã không còn chút gì gọi là từ bi nữa.
Sau nửa canh giờ tu luyện Đại Từ Đại Bi chưởng đến cảnh giới tối cao, trong đêm tối, Hoắc Nguyên Chân bật cười hăng hắc:
- Tốt, tốt lắm, Trần Định, Lợi Huyền, chờ trời sáng lôi đài bắt đầu, nhất định sẽ cho các ngươi nếm thử một chút thủ đoạn từ bi của lão nạp.
- Ai bảo đệ là phụ thân của Tiết Độ Sứ? Các huynh đệ, không hề có quan quân tới Thiếu Lâm ta, chỉ có đám quan sai này, lên cho ta, đánh đuổi đám tay sai quan ỗ phủ này xuống núi!
Hoắc Nguyên Chân đầu tiên là nhỏ giọng nói với Quan Sơn Nguyệt một câu, sau đó hét lớn một tiếng, ra lệnh cho các đệ tử.
Các đệ tử Thiếu Lâm đã sớm không nhịn được nhất tề rống to, tất cả ùa lên một lượt, trong nháy mắt bao vây mười mấy tên quan sai vào giữa đám đông.
Ba bốn đệ tử tục gia Thiếu Lâm vây công một quan sai, tác chiến cận thân, ôm eo níu chân, chiêu nào cũng thấy máu, quyền nào cũng đánh thật nặng, đánh cho những quan sai kia phải kêu cha gọi mẹ.
Hoắc Nguyên Chân lại lặng lẽ lui về phía sau, trong lòng âm thầm vui mừng.
Thiếu Lâm mà, chẳng những võ công phải cường hãn, hơn nữa tuyệt đối là đại phái đệ nhất thiên hạ về phương diện quần đấu. Nếu bắt chước đơn đả độc đấu giống như đám giang hồ hào kiệt, làm sao giữ được cho danh tiếng khỏi suy bại?
Chờ ngày sau chiêu mộ được nhiều thủ hạ hùng mạnh, lại làm ra các loại trận pháp Thiếu Lâm, không cần biết đối phương là phe Chính đạo hay Ma đạo, dám tới Thiếu Lâm quấy rối chỉ có một kết quả là bị đánh cho thành đầu heo.
Cho tới nay Hoắc Nguyên Chân có một điều mà hắn luôn tin tưởng, chính là ở trước mặt dân chúng là cao tăng từ bi, ở trước mặt đệ tử là phương trượng hòa ái, ở trước mặt địch nhân là con lừa trọc hung ác, vào lúc không có người là thanh niên 8X.
Vốn hắn tính toán chờ ngày rằm tháng Tám sẽ giải quyết bọn Trần Định cùng Lợi Huyền, không nghĩ tới những người này không kịp đợi, lại muốn vận dụng thế lực quan phủ đối phó với mình.
May nhờ phe mình còn có phụ thân Tiết Độ Sứ Quan Sơn Nguyệt, nếu không sợ rằng mình đã phải chịu thiệt thòi.
Mình không phải là giang hồ du hiệp, tùy tiện đi tới nơi nào cũng được. Mình là phương trượng Thiếu Lâm tự, có câu nói hòa thượng chạy được miếu không chạy được, có quân đội uy hiếp như vậy, nhất định mình phải lên quan một chuyến.
Cho dù mình lên công đường có thể không bị dụng hình, nhưng bị giam vào ngục vài ngày là không thể nào tránh khỏi.
Bọn Trần Định cùng Lợi Huyền rất muốn chuyện này, vừa giam mình lại chúng sẽ lập tức bắt đầu lôi đài, mình bị nhốt coi như trước hết Thiếu Lâm thua một nửa.
Mà trước mắt đánh đuổi đám quan sai kia ra khỏi Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân cũng không sợ có phiền phức gì. Mất đi quân đội cùng nha môn Tri phủ ủng hộ, đám huyện nha chẳng qua là một con hổ giấy thôi, không cách nào tạo thành uy hiếp đối với mình.
--------------------
Hôm nay đã là Mười Ba tháng Tám, ngày một chính là ngày rằm tháng Tám, Đăng Phong lôi đài sắp sửa bắt đầu.
Hoắc Nguyên Chân tính toán một chút lực lượng trong tay, người có thể lên đài trừ mình ra còn có Quan Sơn Nguyệt, Nhất Tịnh, Thiết Ngưu, Nhạc Sơn, thầy trò Phổ Hàng tổng cộng bảy người, ngoài ra Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán cũng có thể miễn cưỡng góp cho đủ số, số người ra trận cũng đã đủ rồi.
Còn phe đối phương có Lợi Huyền, Trần Định, Sài Nhàn, các cao thủ Hậu Thiên trung kỳ khác còn có năm sáu người, góp đủ nhân số là không có vấn đề.
Vốn sau khi đánh đuổi đám quan sai kia, Hoắc Nguyên Chân còn tính toán mượn cơ hội gây phiền phức cho bọn Trần Định. Nhưng hắn đột nhiên cảm giác được chân khí trong cơ thể mình lưu động dị thường, tựa hồ đạt tới đột phá điểm giới hạn, không thể không trở lại bên trong phòng mình, ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Đồng Tử Công là Hệ Thống yêu cầu nhất định phải đại thành, cũng là một đại chướng ngại hạn chế hắn tiến tới, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ dùng tất cả thời gian vào việc tu luyện Đồng Tử Công, từ lúc xuyên qua đến bây giờ chưa từng lười biếng, lúc này rốt cục đã thấy hiệu quả.
Cảm thấy dấu hiệu đột phá, Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ như điên, cũng không kịp đi tìm bọn Trần Định gây phiền phức, vội vàng quay trở về trong phòng.
Sau khi vào phòng, hắn căn dặn Quan Sơn Nguyệt canh cửa cho mình, trước khi mình ra không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy mình.
-------------------------
Đóng cửa bóp khóa, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu một vòng tu luyện mới.
Xung kích cảnh giới là một quá trình rất quan trọng, không thể có chút phân tâm, nửa đường không thể dừng lại, nếu không rất có thể sẽ tiền công tận phế.
Hoắc Nguyên Chân tư chất bình thường, có thể tu luyện đến nước này đúng là không dễ, cho nên hết sức coi trọng lần xung kích này.
Lần này tu luyện ước chừng hai ngày một đêm, đến tối Mười Bốn tháng Tám, rốt cục hắn cảm giác được nội lực của mình sắp sửa đột phá.
Tâm không tạp niệm, toàn lực tập trung nội lực vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân.
Trên dưới toàn thân dâng lên một làn sương trắng, y phục Hoắc Nguyên Chân đều bị ướt đẫm mồ hôi.
Từng chút chất bẩn từ lỗ chân lông chui ra, đó là hiệu quả của nội lực vận chuyển quanh thân, từ từ xua đi tạp chất trong cơ thể.
Dần dần chân khí trong cơ thể hắn hội tụ thành luồng, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển dọc theo kinh mạch, tạo thành từng vòng tuần hoàn lưu chuyển khắp toàn thân.
Chính là hiện tại!
Hai mắt của Hoắc Nguyên Chân nhắm chặt đã hai ngày đột nhiên mở ra, hai tay bấm một thủ ấn, quát khẽ một tiếng.
Chân khí được Hoắc Nguyên Chân thúc giục lần nữa ngưng thật, giải khai huyệt đạo bị trói buộc cuối cùng trong cơ thể hắn, khiến cho chân khí lưu chuyển thông suốt, trong phút chốc cảm giác thông suốt sáng sủa, đầu óc như kêu ùng một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài.
Thành rồi!
Hậu Thiên trung kỳ!
Rốt cục tiến vào Hậu Thiên trung kỳ, sau đi tới thế giới này mấy tháng, trải qua thời gian không ngừng khổ tu, rốt cục Đồng Tử Công đột phá điểm giới hạn này, đạt tới cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ.
Về mặt bản chất, trung kỳ cùng sơ kỳ có khác nhau. Thật ra Hậu Thiên sơ kỳ căn bản không được coi là cao thủ nội gia, khi đó nội lực chỉ là khí cảm thông thường, cũng không thể hóa thành sức chiến đấu thực tế, chẳng qua là có một ít hiệu quả cường thân kiện thể.
Mà Hậu Thiên trung kỳ lại có thể sử dụng nội lực, nội lực có thể lưu chuyển toàn thân, thời điểm phát lực nội lực sung mãn, ra chiêu lực sát thương tăng lên gấp bội.
Mà nội lực do Đồng Tử Công tu luyện ra được càng là nội lực tinh thuần nhất thiên hạ, giai đoạn tiểu thành là vào được Tiên Thiên.
Vốn Hoắc Nguyên Chân học tập nửa bộ trên Long Tượng Bát Nhã công đạt tới tầng thứ bảy, đây đã là độ cao cả đời người bình thường cũng không thể đạt tới, ra chiêu lực lượng lớn kinh người. Hôm nay phối hợp với nội lực tinh thuần của ở Đồng Tử Công Hậu Thiên trung kỳ, thi triển quyền pháp bình thường đã vượt qua lực đạo cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ phổ thông, có thể so với Hậu Thiên viên mãn.
Chỉ bất quá bây giờ Hoắc Nguyên Chân không biết bất kỳ kỹ thuật đánh nhau như quyền pháp nào, nếu không nhất định nhảy một cái thành cao thủ.
Hắn nắm quyền thật chặt, cảm nhận được nội lực sung mãn khắp toàn thân, kích động muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Cuối cùng cũng thành công!
Không giống với Hệ Thống quay thưởng, đây là mình luyện thành, chân chính thuộc về công phu của mình.
Cái gọi là cao thủ ở kiếp trước, e rằng cũng không có người nào có thể đạt tới trình độ chân chính tu luyện nội lực tiểu thành như mình.
Mặc dù ở trên thế giới này, thực lực Hậu Thiên trung kỳ của mình không đáng kể gì, nhưng mình có ưu thế những người khác không cách nào so sánh.
Chính là Hệ Thống Phương Trượng.
Hôm nay đã là buổi tối Mười Bốn tháng Tám, qua rạng sáng chính là ngày rằm tháng Tám.
Mặc dù ngày rằm tháng Tám là ngày diễn ra lôi đài, nhưng cũng là ngày lễ truyền thống, lễ Trung Thu.
Hệ Thống Phương Trượng thưởng cho các ngày lễ thêm một lần quay, sắp tới Trung Thu, chắc chắn mình sẽ được quay thêm một lần.
Hoắc Nguyên Chân bình phục tâm trạng kích động, nhìn thời gian Hệ Thống, bây giờ là mười một giờ năm mươi đêm.
Hắn không đi thông báo tin tức mình bế quan kết thúc cho Quan Sơn Nguyệt bên ngoài, mà vẫn tiếp tục ngồi tĩnh tọa ở nơi này, vừa ổn định chân khí trong cơthể, vừa chờ đợi đến giờ quay thưởng.
Qua mười phút sau, thanh âm máy móc của Hệ Thống đột ngột vang lên:
- Tiết Trung Thu, thêm một lần quay thưởng, có lập tức quay hay không?
- Quay chứ.
Thời điểm mà Hoắc Nguyên Chân chờ đợi đã đến.
Ba mươi sáu hạng mục xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân bỏ qua những thứ ngân lượng kinh thư pháp khí, thậm chí lệnh bài xây dựng sang bên, chỉ nhìn hai hạng mục võ công cùng tạp vật.
Sau khi xem xong, hắn hơi có vẻ thất vọng.
Có lẽ lần này vì không có Phật tổ ở Vạn Phật tháp phù hộ như lần trước, phẩm chất vật phẩm xuất hiện lần này đều không phải là quá cao.
Hạng mục võ công gồm có La Hán quyền, Đạn Thối, Nhiên Mộc đao pháp, côn pháp Túy Bát Tiên, Đại Từ Đại Bi chưởng cùng Cà Sa Phục Ma Công.
Có thể nói lần này phẩm chất võ công hết sức tầm thường, trong đó Cà Sa Phục Ma Công coi như là tương đối cao sâu, số còn lại cũng chỉ có côn pháp Túy Bát Tiên cùng Đại Từ Đại Bi chưởng coi như tạm được.
Những hạng mục võ học cao thâm đều không có, thậm chí ngay cả bản bí tịch nội công cũng không có.
Bây giờ Thiếu Lâm thiếu nhất chính là bí tịch nội công, tất cả môn nhận đệ tử cũng còn đang luyện tập quyền pháp ngoại gia. Nếu như có một quyển bí tịch nội công, cộng thêm hắn có truyền thụ Long Tượng Bát Nhã công cho một ít đệ tử đáng tin cậy trong thời gian qua, như vậy lực chiến đấu của cả Thiếu Lâm sẽ gia tăng không nhỏ.
Nhưng so ra mà nói, bản thân Hoắc Nguyên Chân không phải là đặc biệt cần bí tịch nội công. Sau khi lấy được Long Tượng Bát Nhã công, Hoắc Nguyên Chân chỉ còn thiếu một môn thủ đoạn công kích, mà hôm nay tất cả võ công xuất hiện đều là thủ đoạn công kích.
Chỉ cần tùy tiện quay trúng một món, chiến lực Hoắc Nguyên Chân lập tức tăng vọt nhiều cấp bậc.
Trong lòng thở dài một tiếng, xem ra đệ tử Thiếu Lâm thủ hạ mình vẫn phải chờ đợi, hay là trước hết gia tăng bản lĩnh của mình đã, sau này hãy chiếu cố bọn họ.
Hắn lại nhìn sang hạng mục tạp vật, những vật phẩm xuất hiện lần này cũng không phải là đặc biệt. Ngoại trừ điểm sáng chữ phẩm Thưởng Lớn ra, bất ngờ xuất hiện một quyển bí tịch trận pháp Thập Bát La Hán trận.
Trận pháp Thiếu Lâm cũng là một loại hình thức võ công, tối thiểu là một loại võ công biểu hiện hợp tác quần thể, nhưng không ngờ lại xuất hiện bên trong tạp vật.
Thấy quyển bí tịch này, Hoắc Nguyên Chân hơi có chút do dự, có nên cố gắng quay trúng quyền bí tịch La Hán trận này hay không?
So ra quyển bí tịch này còn trân quý hơn cả bí tịch võ công. Thập Bát La Hán liên thủ tạo thành trận pháp, đủ để khiêu chiến vượt qua mấy cấp bậc, nói là trấn sơn chi bảo cũng không quá đáng.
Nhưng nếu trước mắt quay được quyền bí tịch này, tạm thời lại không có tác dụng gì.
Thủ hạ của hắn ngay cả Thập Bát La Hán cũng không có, lấy được trận pháp cũng không dùng được, còn không thực dụng bằng một quyển bí tịch võ công.
Cuối cùng Hoắc Nguyên Chân cũng bỏ qua ý tưởng quay trúng bí tịch Thập Bát La Hán này.
Huống chi quy luật vận hành của Hệ Thống này cũng không phải là đặc biệt chính xác, cho dù là mình muốn quay trúng cũng chưa chắc đã quay trúng.
Cuối cùng Hoắc Nguyên Chân dừng ánh mắt lại ở trên điểm sáng Thưởng Lớn.
Hoắc Nguyên Chân phát hiện, chất lượng vật phẩm ở gần xung quanh ô Thưởng Lớn là tốt hay xấu cũng là rất quan trọng, bởi vì quy luật mà mình tính toán không phải là đặc biệt chuẩn xác, thường là có thể rơi vào gần bên cạnh Thưởng Lớn. Như vậy tầm quan trọng của những vật phẩm xung quanh đó không cần nói cũng biết.
Bên trái Thưởng Lớn là Minh Vương kinh, Đại Từ Đại Bi chưởng, bên phải là Thiếu Lâm La Hán quyền, lệnh bài xây dựng Thiên Vương điện.
Tính đi tính lại, Hoắc Nguyên Chân quyết định nên nhắm vào Thưởng Lớn đi, dù sao nhắm vào những thứ khác cũng không có gì nắm chắc.
Đoán chắc vị trí, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu để cho điểm sáng vận hành.
Một đường chạy như bay, điểm sáng từ nhanh đến chậm, dần dần đến gần Thưởng Lớn.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng khẩn trương, dứt khoát không nhìn nữa, yên lặng chờ đợi kết quả quay trúng cuối cùng.
Đợi ước chừng hai mươi mấy giây, thanh âm Hệ Thống nhắc nhở quay thưởng kết thúc vang lên.
Hắn thở ra một hơi thật dài, kết thúc nhanh như vậy, xem ra mình không quay trúng Thưởng Lớn rồi.
Chỉ hy vọng không được Thưởng Lớn, cũng không quay trúng vật phẩm quá kém là được rồi.
Vừa mở mắt nhìn, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân sáng lên, không ngờ rằng là nó.
Hắn phát hiện ra điểm sáng chỉ còn kém một bước là đạt tới vị trí Thưởng Lớn, dừng lại ở ô Đại Từ Đại Bi chưởng.
Hắn chỉ có thể gãi gãi đầu, trong lòng cũng không biết có mùi vị thế nào.
Đại Từ Đại Bi chưởng cố nhiên là một môn chưởng pháp cao thâm, nhưng nếu để cho hắn lựa chọn, hắn vẫn hy vọng quay trúng Thiếu Lâm La Hán quyền hơn.
Nguyên nhân không phải gì khác, La Hán quyền đánh ra quyền hết sức uy phong dũng mãnh, là một trong những quyền pháp căn bản của Thiếu Lâm.
Mà kỹ xảo chủ yếu của Đại Từ Đại Bi chưởng là dây dưa, lượn quanh, ép, đẩy, kéo... toàn là thủ đoạn mượn lực đả lực, có hơi tương tự Thái Cực quyền, lực sátthương không phải là đặc biệt mạnh lắm, cho nên mới có danh xưng là từ bi.
Xem ra Hệ Thống này thật đúng là tính toán để cho mình đóng trọn vai trò cao tăng đắc đạo, thể hiện vẻ từ bi đến tận cùng.
Hắn có hơi buồn bực nhận lấy phần thưởng, dầu gì cũng là môn võ học thứ nhất của mình, tu luyện trước rồi hãy nói.
Lực lượng thần kỳ quen thuộc lần nữa tiến vào đầu, dần dần hắn đã lãnh hội toàn bộ phương pháp thi triển Đại Từ Đại Bi chưởng.
Nhưng chờ Hoắc Nguyên Chân tu luyện xong Đại Từ Đại Bi chưởng, hắn mới vui mừng phát hiện, phối hợp với Long Tượng Bát Nhã công của mình, môn Đại Từ Đại Bi chưởng này đã đạt đến một trình độ tương đối kinh khủng. Vốn chính là chưởng pháp cực kỳ tinh diệu, lại trải qua lực lượng khổng lồ gia trì, sợ rằng đã không còn chút gì gọi là từ bi nữa.
Sau nửa canh giờ tu luyện Đại Từ Đại Bi chưởng đến cảnh giới tối cao, trong đêm tối, Hoắc Nguyên Chân bật cười hăng hắc:
- Tốt, tốt lắm, Trần Định, Lợi Huyền, chờ trời sáng lôi đài bắt đầu, nhất định sẽ cho các ngươi nếm thử một chút thủ đoạn từ bi của lão nạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.