Phương Trượng

Chương 212: Tận diệt

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

25/06/2019

Hay là để trở về Thiếu Lâm, nghiên cứu với Vô Danh một phen rồi hãy tính.

Thu hồi Huyết Ma tàn đồ, Hoắc Nguyên Chân lấy ra ngọc bài của An Như Huyễn tặng.

Chất liệu của ngọc bài này hết sức phi phàm, điêu khắc tinh tế, cầm trên tay còn nghe được mùi hương thoang thoảng, hắn là vì quanh năm An Như Huyễn mang theo bên mình.

Phía sau ngọc bài là một chữ Huyễn như rồng bay phượng múa.

Vừa nghĩ tới An Như Huyễn, trong lòng của Hoắc Nguyên Chân lại có cảm giác ấm áp. Tuy rằng nữ nhân này lớn tuổi hơn mình những tâm tư cũng không phức tạp, bất kể từ phương diện nào mà xét cũng phù hợp với phong thái của một nữ nhân hoàn mỹ.

Hơn nữa lớn tuổi cũng không phải là vấn đề gì, vả lại An Như Huyễn cũng chỉ lớn hơn mình hơn hai mươi tuổi mà thôi, ngày sau tu luyện có thành tựu, mình một trăm sáu mươi tuổi, nàng trên một trăm tám mươi tuổi, chênh lệch tuổi tác có còn quan trọng nữa hay không?

Nghĩ đến đây, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân giật mình kinh hãi.

Vì sao hiện tại mình lại nghĩ tới chuyện này?

Yên lặng suy nghĩ một hồi, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân cắn răng cất ngọc bài vào ngực áo, mang theo bên mình.

Nếu đã nhận lấy, cũng không nên cô phụ hảo ý của An Như Huyễn, cất giữ cẩn thận mới được.

Cất xong ngọc bài, Hoắc Nguyên Chân liền ngồi xếp bằng ở trên núi yên lặng tu luyện.

Lúc ra khỏi thành là hoàng hôn, chờ tới nửa đêm, rốt cục Kim Nhãn Ưng đã trở lại.

Dù sao đi Thiên Sơn đường xá xa xôi, hơn nữa còn là vừa đi vừa về, có thể trở về trong mấy canh giờ, tốc độ Kim Nhãn Ưng quả thật cực nhanh.

Sau khi bay trở về, Kim Nhãn Ưng đáp xuống bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, vỗ cánh vài cái.

Cảm thụ tâm trạng Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân biết rõ An Như Huyễn đã tới Thiên Sơn.



Dọc trên đường đi, nước mắt An Như Huyễn cơ hồ không có lúc nào ngừng rơi, nhưng cũng không phải là quá mức đau buồn. Câu nói cuối cùng của mình, “thép ròng tinh luyện cũng có thể trở nên mềm đến nỗi có thể quấn quanh ngón tay”, đã cho nàng hy vọng vô hạn, khiến cho nàng nhìn thấy tương lai tươi sáng.

Nàng cho rằng đây là một lời cam kết của mình. Chỉ cần An Như Huyễn có thể thật lòng đối đãi, nhu tình như nước, sớm muộn cũng sẽ khiến cho tảng đá Hoắc Nguyên Chân gật đầu với nàng.

Thật ra thì nếu bàn về nhân phẩm tướng mạo, trong thiên hạ căn bản khó tìm được kẻ có thể xứng với An Như Huyễn. Nhưng bất đắc dĩ toàn thân cao thấp đã bị Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy sờ mó, làm cho An Như Huyễn không có lựa chọn khác.

Nhưng đây không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Hoắc Nguyên Chân tĩnh tâm chiếu cố, không hề rời bỏ, kéo An Như Huyễn trở lại từ bờ vực tử vong. Trong thời gian ấy hai người lại ở sát bên nhau cọ má kề vai, triền miên quấn quýt như vậy hơn nửa tháng. Ân cứu mạng cộng thêm tiếp xúc da thịt, rốt cục đã gieo mầm mống tình cảm sâu trong lòng An Như Huyễn.

Nữ nhân như vậy rất khó thích người khác, nhưng một khi thích, lý tưởng mà nàng từng theo đuổi sẽ hoàn toàn sụp đổ, sẽ thay đổi theo ý chí của ý trung nhân.

Có lẽ nàng sẽ không theo đuổi chuyện sánh đôi phu thê trần thế với Hoắc Nguyên Chân, nhưng chắc chắn nàng sẽ thích chuyện Hoắc Nguyên Chân thích mình, điểm này không cần nghi ngờ.

Bất quá tựa hồ An Như Huyễn cũng có tâm kết, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được nàng không muốn nhắc tới Hoa Tiểu Hoàn trước mặt mình, mỗi khi nói đến đều tránh đi rất nhanh.

Hoắc Nguyên Chân cho là vấn đề này cũng không lớn, Hoa Tiểu Hoàn cùng mình không có mối liên hệ chặt chẽ nào, chẳng lẽ An Như Huyễn còn sợ đồ đệ của nàng sẽ nhìn nàng với ánh mặt khác thường sao?

Chỉ hy vọng mình có thể hoàn thành yêu cầu Hệ Thống sớm một chút, cho An Như Huyễn một câu trả lời, cũng cho mình một câu trả lời.

- Đi thôi, trở về núi!

Hoắc Nguyên Chân vỗ vỗ đầu Kim Nhãn Ưng, Kim Nhãn Ưng giương cánh lên, lượn trên không một vòng, sau đó bay lướt qua bên cạnh hắn.

Hắn nhảy lên lưng, Kim Nhãn Ưng vỗ cánh, phóng vút lên cao.

Gió nổi lên bên tai ào ạt, dường như lực lượng của con Kim Nhãn Ưng này cũng đã lớn hơn một chút, chở mình đi cũng không có cảm giác cật lực như trước.

Mân mê ngọc bài trong ngực, Hoắc Nguyên Chân chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, thanh âm vang tận mây xanh.

- Thiếu Lâm tự, ta trở về đây!

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | www.bachngocsach.com



Lúc này một đám đạo sĩ đang ở trong Đăng Phong khách sạn, bọn họ chính là đám người Không Động phái từng đuổi giết Hoắc Nguyên Chân ở Trường An hôm trước.

Trong những người này có hai tên thủ lĩnh, một người trong đó là chưởng môn Truy Hồn môn Không Động phái, gọi là Thiên Cực Đạo Nhân, người kia là chưởng môn Kỳ Binh môn, gọi là Thiên Huyền Đạo Nhân.

Hai người này đều là cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, công lực phi phàm.

Nhưng lúc này, bề ngoài hai người đều có vẻ hết sức khó coi.

- Sư huynh, huynh nghĩ mà xem, Thiếu Lâm tự này thật đúng là khó đối phó, rõ ràng phương trượng đã chết rồi, nhưng đám hòa thượng thủ hạ của hắn lại lợi hại như vậy. Mười tám tên kia lại đánh cho chúng ta tơi tả thế này, ôi, đám hòa thượng đáng chết kia, lưng đệ sắp gãy rồi...

Người vừa nói là Thiên Huyền Đạo Nhân, Thiên Cực Đạo Nhân cũng đau đớn nói:

- Đúng vậy, những người này đao thương bất nhập, chỉ có thể dùng chưởng lực nội gia mà đánh, quả thật hai ta đánh không lại bọn chúng.

- Bình thường còn đỡ, lực lượng đơn độc của chúng cũng không phải là rất mạnh, nhưng mỗi khi hai người liên thủ hoặc là ba người liên thủ, hai chúng ta lập tức hết sức vất vả. Hơn nữa ba tên cảnh giới Thiên Thiên liên thủ công lực còn mạnh hơn cả chúng ta, làm sao những hòa thượng này có thể lập ra trận pháp kinh khủng như vậy?

- May là người của chúng ta đông đảo, hơn nữa hai ta kịp thời liều mạng xông phá phòng thủ đối phương, mới may mắn thoát được. Ta thấy bọn chúng sử dụng trận pháp trong thực chiến cũng không nhiều, vẫn còn thiếu kinh nghiệm, bằng không e rằng hai ta không có cách nào sống sót chạy về đây.

- Vậy biết làm sao, ta đã khoe khoang khoác lác trước mặt của Quan Thiên Chiếu nhất định sẽ chiếm được Thiếu Lâm tự, hơn nữa còn dẫn đến nhiều người như vậy, không thể ở mãi chỗ này.

- Đừng nhắc tới đám người của đệ nữa, đám hòa thượng Thiếu Lâm này quá nhiều, hơn nữa ai nấy võ công không yếu, còn không có một chút phong phạm. Hai ta bị mười tám người vây công, hơn mười đệ tử còn lại bị hơn hai trăm người vây công, bây giờ đã thành đầu heo. Ta thấy hẳn là thành phần không muốn sát sinh chiếm đa số trong bọn họ, bằng không những người này đã phải chết ở Thiếu Lâm tự rồi.

- Sư huynh, huynh cũng đừng nói đệ, mau nghĩ biện pháp đi.

Thiên Cực Đạo Nhân cùng Thiên Huyền Đạo Nhân vừa xoa thuốc rượu lên người vừa nói chuyện với nhau.

Trên cánh tay, thân thể hai người toàn là vết máu bầm, đây là kết quả đại chiến một trận với Thập Bát La Hán Trận.

Vốn là bọn chúng đuổi giết Hoắc Nguyên Chân, cuối cùng dùng Bạo Vũ Lê Hoa Châm bắn trúng hắn, cho là mình đã giết chết đối phương mới trở lại Đăng Phong, sau khi nghỉ ngơi một thời gian bèn tìm tới Thiếu Lâm tự gây phiền phức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook