Phương Trượng

Chương 227: Tình mê

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

07/08/2019

Lúc người ta ngăn cản Sinh Tử Phù vì ngươi thì sao? Mặc dù ngươi không có sao, nhưng quả thật người ta đã cản vì ngươi, ai biết ngươi không sợ Sinh Tử Phù, chẳng lẽ vậy không tính là cứu ngươi sao?

- Đúng... đúng vậy!

Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới nhớ lại, nếu như khi đó mình đổi thành người khác, trúng một đạo Sinh Tử Phù của An Như Sương sẽ phải chết. Hơn nữa khi đó Mộ Dung Thu Vũ quả thật chặn lại Sinh Tử Phù, chỉ bất quá mình cũng đưa tay ra, coi như là hai người cùng nhau đón lấy Sinh Tử Phù.

Những Mộ Dung Thu Vũ không biết mình không sợ hãi Sinh Tử Phù, nàng làm như vậy dưới tình huống bình thường rõ ràng là cứu mình một mạng.

Bởi vì mình không quan tâm, cho nên thậm chí quên bẵng hảo tâm của Mộ Dung Thu Vũ, bây giờ suy nghĩ lại một chút, quả thật mình thiếu tiểu cô nương này rất nhiều.

Mặc dù làm phương trượng, nhưng trong xương tủy còn là một tên vô lại, tay chân Hoắc Nguyên Chân luống cuống:

- Mộ Dung cô nương, nàng đừng khóc, đừng khóc có được hay không, bần tăng... khụ khụ khụ…

Nhất thời kích động dẫn phát thương thế, Hoắc Nguyên Chân ho khan kịch liệt, miệng phun ra hai ngụm máu bầm.

Thấy tình huống như vậy, Mộ Dung Thu Vũ vô cùng sợ hãi, vội vàng nhào tới, nhẹ nhàng vuốt ngực cho Hoắc Nguyên Chân:

- Ngươi không nên cử động, không nên cử động, ta không khóc nữa là được.

Tuy nói không khóc, nước mắt nàng lại nhỏ giọt rơi xuống mu bàn tay Hoắc Nguyên Chân.

Đại môn Phương Trượng viện đóng chặt. Thiếu Lâm tự có quy tắc, khi đại môn Phương Trượng viện đại cửa đóng chặt có nghĩa là phương trượng không có ở đây hoặc là phương trượng không tiếp khách, lúc này cũng không nên vào viện.

Cho nên bây giờ không sẽ có ai tới quấy rầy Hoắc Nguyên Chân chữa thương, có thể cho hắn một hoàn cảnh yên tĩnh chữa thương.

Mộ Dung Thu Vũ đưa tay nhỏ bé lấy ra một cây kéo, bắt đầu cắt đi phần y phục bê bết máu dính trên thân thể Hoắc Nguyên Chân.

Thấy vết kiếm thương xuyên qua bụng hắn, Mộ Dung Thu Vũ không nhịn được che cái miệng nhỏ nhắn, mắt to cố gắng chớp mấy cái, mới không kêu thét lên vì kinh hãi:

- Hạng người thế nào mà ra tay tàn nhẫn như vậy, người chạy đi đâu vậy?

Bụng trúng một kiếm, nơi ngực còn có một dấu chưởng, đây là thời khắc tối hậu, Hoắc Nguyên Chân bắt cổ tay đối phương, dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ đánh chết đối thủ, sứ giả kia vẫn còn cố gắng phản kích một đòn.

Mơ hồ cảm giác được đau đớn trước ngực, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cả kinh, cố gắng giơ tay lên sờ ngọc bài trên ngực một cái.

- Huyễn tỷ tỷ của ngươi không sao cả…

Mộ Dung Thu Vũ hơi có vẻ không thoải mái, cầm tay Hoắc Nguyên Chân để xuống:

- Không nên lộn xộn, con người ngươi quả thật không có lương tâm, cứu Huyễn tỷ tỷ ngươi một lần, nàng cho ngươi ngọc bài của mình, làm cho người quan tâm trong lòng như vậy. Ta cứu ngươi hai lần thì sao, vì sao không thấy người tốt với ta một chút, còn trêu cợt người ta…

Nàng vừa nói vừa không ngừng cắt y phục Hoắc Nguyên Chân ra.

Nét hào phóng của Mộ Dung Thu Vũ giờ phút này thể hiện rõ ràng, sau khi nàng cắt xong quần dài, liếc nhìn quần đùi của Hoắc Nguyên Chân, do dự một chút định cầm kéo cắt tiếp.

- Đủ rồi, Thu Vũ, như vậy trước đi.

Mộ Dung Thu Vũ không sợ, giờ phút này Hoắc Nguyên Chân lại có một ít lo lắng, sợ mình suy nghĩ lung tung bêu xấu.

Tay cầm kéo của Mộ Dung Thu Vũ dừng một chút, quay đầu lại ánh mắt lấp lánh nhìn Hoắc Nguyên Chân:

- Ngươi... Ngươi gọi ta là Thu Vũ ư?

- Nàng cũng gọi ta Nguyên Chân, chờ tới lúc chúng ta đi Hàng Châu, đằng nào cũng phải gọi nàng là Thu Vũ, không bằng hiện tại gọi trước để quen dần.

Mộ Dung Thu Vũ vội vàng nói:

- Không được, Nguyên Chân, dáng vẻ ngươi như hiện tại làm sao đi Hàng Châu. Chúng ta không đi, ta sẽ ở đây chăm sóc cho ngươi, đợi đến khi người khỏe lại rồi hãy nói.

- Không phải là Thu Vũ có lý do không về là không được hay sao?

Mộ Dung Thu Vũ đi ra ngoài lấy một chậu nước trong, lấy một mảnh vải mềm thấm nước, nhẹ nhàng lau thân thể cho Hoắc Nguyên Chân:

- Nguyên Chân, hôm nay đừng nói chuyện này có được chăng?

Khe khẽ gật đầu, Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt lại, vải ướt lạnh lẽo và bàn tay nhỏ bé mềm mại mang lại cảm giác hưởng thụ vô cùng. Đời trước hắn chưa từng được đối xử như vậy, hiện tại đã là người bị thương, vậy thì hưởng thụ một chút đi.

Lau xong trước ngực lại lau sau lưng, lau xong sau lưng lau tới bắp đùi, động tác Mộ Dung Thu Vũ rất nhanh, mặt không đổi sắc, duy chỉ có lúc lau đến đùi hắn, sắc mặt nàng ửng đỏ. Hoắc Nguyên Chân biết tại sao, xấu hổ nhắm mắt lại.

May nhờ thân thể Hoắc Nguyên Chân tương đối dễ lau, bao gồm đầu cũng vậy, trống trơn, tròn trịa, chỉ cần mấy lượt đã lau xong.



Mang nước đổ đi, Mộ Dung Thu Vũ lại trở về mép giường Hoắc Nguyên Chân, ngồi bên cạnh hắn nắn bóp đôi tay nhỏ bé của mình:

- Ta là lần đầu tiên chiếu có một người như vậy, chẳng những người thiếu ta hai mạng, còn thiếu bản tiểu thư rất nhiều rất nhiều nữa.

- Thu Vũ thấy bộ dáng bần tăng như thế, ngay cả y phục cũng không có, sợ là không trả được ân tình của nàng.

- Vậy không được.

Mộ Dung Thu Vũ hơi chu cái miệng nhỏ nhắn, thấy Hoắc Nguyên Chân chuyển biến tốt, tâm trạng của nàng cũng vui lên, tạm thời quên mất chuyện hòa thượng trước mắt này là tên vô lại, không tự chủ đưa ra bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo tay của Hoắc Nguyên Chân, lấy ngón tay vẽ về trong lòng bàn tay hắn:

- Không cho ngươi đối xử bất công với ta như vậy, dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng ngươi.

- Đúng vậy, bần tăng thiếu Thu Vũ hai cái mạng, chỉ có thể hy vọng chuyến đi Hàng Châu lần này có thể ra chút lực bạc vì Thu Vũ.

- Ngươi thật sự có thể đi Hàng Châu sao?

Mộ Dung Thu Vũ có vẻ không dám tin tưởng, bị thương nặng làm sao có thể đi lại nhanh như vậy?

- Đi là có thể đi, nhưng phải xem trong nhà Thu Vũ rốt cục là có chuyện gì. Nếu như giả làm con rể, e rằng bần tăng không thể gánh vác nổi.

- Ngươi đừng tưởng bở...

Mộ Dung Thu Vũ tựa hồ muốn giơ tay lên đánh Hoắc Nguyên Chân một cái, nhưng nhớ lại hắn đang là người bị thương, tay không nâng lên nữa, ngược lại nhẹ nhàng nắm tay hắn.

Bàn tay mềm mại của nàng nắm lấy tay mình, lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không cảm thấy có gì là không ổn, coi như bây giờ Mộ Dung Thu Vũ là hồng nhan tri kỷ của mình đi.

Vô Danh nói rất đúng, minh tâm kiến tánh, nếu mình không ghét nàng, cũng không ghét cảm giác nắm tay nàng, cần gì nhất định phải vi phạm bản tâm mà cự tuyệt?

Chỉ cần nội tâm tinh khiết, là có thể không câu nệ tiểu tiết.

Về phần có vì vậy mà gieo tình hoa cho ngày sau hay không, ngược lại hiện tại không quan trọng.

Nghĩ thông điểm này, Hoắc Nguyên Chân cũng trở tay nắm tay của Mộ Dung Thu Vũ, mười ngón tay hai người đan xen vào nhau, nhìn nhau cười một cái. Cả hai người đều dùng sức khẽ siết tay, một cảm giác ấm áp đồng thời dâng lên trong lòng cả hai.

Lúc này cả hai người hoàn toàn không có chút tà niệm trong lòng, đều cảm thấy làm như vậy chính là chuyện hợp lý nhất, bình thường nhất.

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachng0csach.c0m

Mà Hoắc Nguyên Chân thể ngộ lớn hơn, khi hắn dũng cảm cầm tay của Mộ Dung Thu Vũ, đột nhiên cảm giác tâm cảnh của mình lại gia tăng một chút.

Mặc dù không gia tăng nhiều như lúc hắn ở chung chỗ với An Như Huyễn. nhưng bấy nhiêu cũng khiến cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hết sức vui mừng.

Gia tăng tâm cảnh như vậy có ích lợi rất lớn đối với hắn, bởi vì hắn có Phương Trượng viện cùng đài sen gia tốc, tăng lên gấp mười lần tốc độ tu luyện. Hiện tại gia tăng một chút như vậy, sau khi trải qua mười lần phóng đại chính là gia tăng cực lớn không thể bỏ qua.

Trong tâm trạng kích động, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân cảm giác được Hệ Thống Phương Trượng trong cơ thể đang lặng lẽ phát sinh biến hóa.

Trong lòng ngạc nhiên, lặng lẽ tra xét Hệ Thống Phương Trượng một chút, nhưng lại không thấy có bất kỳ thay đổi nào, Hoắc Nguyên Chân cho là có thể cảm giác mình sai lầm rồi, cũng không để ý tới.

Mộ Dung Thu Vũ hít sâu một hơi khí lạnh, đột nhiên hỏi:

- Nguyên Chân, người cảm thấy là ta tốt, hay là Ninh Uyển Quân tốt?

Đối với vấn đề nhạy cảm như vậy, người bình thường thật sự khó có thể trả lời, tựa hồ Mộ Dung Thu Vũ muốn so tài cùng Ninh Uyển Quân khắp nơi, điểm này thể hiện rất rõ ràng trên thân Hoắc Nguyên Chân. Lúc mới gặp gỡ Mộ Dung Thu Vũ, nàng cũng đã từng lấy câu thơ “Bán duyên tu đạo bán duyên quân” cố ý thử lòng hắn.

Đối với câu hỏi hai mặt như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy hết sức đau đầu, chỉ có thể cười nói:

- Câu hỏi của Thu Vũ quả thật là làm khó bần tăng không nên trả lời là hơn.

- Ngươi cứ nói đi, không phải ngươi nói ngươi cùng Ninh Uyển Quân không có gì sao? Ta và người cũng không có gì, chính là để cho ngươi có sự so sánh, chẳng lẽ trong lòng người, hai người chúng ta ngay cả câu đánh giá cũng không xứng đáng hay sao?

Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút:

- Nếu như nhất định phải nói, như vậy bần tăng dĩ nhiên là phải thuận theo bản tâm, không thể nói láo.

- Ừm, ngươi nói đi.

Mộ Dung Thu Vũ tựa hồ có vẻ khẩn trương, cũng có vẻ lo âu, không biết tại sao, nàng sợ nghe thấy từ trong miệng Hoắc Nguyên Chân rằng mình không bằng Ninh Uyển Quân.

- Uyển Quân là một cô nương tốt, nàng cũng vậy, nếu như ta nói nàng ấy tốt trước mặt nàng, vậy trong lòng sẽ thẹn với Uyển Quân, nhưng nếu như nói Uyển Quân tốt càng thẹn với nàng, cho nên bần tăng chỉ có thể nói...

Tay của Mộ Dung Thu Vũ dần dần nắm chặt tay Hoắc Nguyên Chân, lòng bàn tay hai người đều có hơi xuất mồ hôi, mười ngón tay siết chặt.



Chẳng biết tại sao Mộ Dung Thu Vũ tỏ ra khẩn trương với đánh giá của Hoắc Nguyên Chân như vậy, tựa hồ là một phạm nhân đang chờ đợi phán quyết, chờ đợi Hoắc Nguyên Chân nói ra đánh giá đối với mình cùng Ninh Uyển Quân.

Mà lúc này Hoắc Nguyên Chân lại cảm thấy Hệ Thống trong cơ thể tựa hồ thật sự có thay đổi gì đó, chẳng qua là vẫn không rõ ràng.

Không có để ý tới Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân lên tiếng nói:

- Ở trong lòng bàn tăng, Uyển Quân là một đóa tiên hoa...

Sắc mặt của Mộ Dung Thu Vũ tối sầm lại, tay nàng nắm chặt tay Hoắc Nguyên Chân có hơi thả lỏng, rốt cục hắn cũng đánh giá Ninh Uyển Quân như vậy.

Nhưng nàng vẫn còn ôm một chút hy vọng:

- Vậy ta thì sao?

Hoắc Nguyên Chân cười một cái:

- Thu Vũ tự nhiên như mỹ ngọc không tỳ vết.

Mộ Dung Thu Vũ lập tức phì cười:

- Hoắc Nguyên Chân, ngươi không thể lấy lòng cả hai bên như vậy, nếu ngươi không nói cho ta tâm phục, ta nhất định không buông tha ngươi.

Ngoài miệng nói như thế, sắc mặt nàng lại trở nên dễ coi hơn.

- Xuân lan Thu cúc, bảo bần tăng so sánh thế nào được, huống chi ta cũng không hiểu được nhiều về hai người các nàng.

Từ trong lời của Hoắc Nguyên Chân, Mộ Dung Thu Vũ nghe ra tựa hồ hắn cũng không giao kết quá sâu cùng Ninh Uyển Quân, trong lòng lại thư thái hơn một ít, ngoẹo đầu nói:

- Vậy ngươi nói thử xem, nếu ngươi là người thế tục, giữa ta cùng Ninh Uyển Quân, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

- Vấn đề này ư, một là đóa tiên hoa, một là mỹ ngọc không tỳ vết, đều là tuyệt sắc khuynh thành, đáng tiếc bần tăng phúc mỏng, chỉ có thể nói hai người các nàng một là trăng đáy nước, một là hoa trong gương. Thay vì mơ mộng hão huyền, tự trói lấy mình, còn không bằng đầu nâng lên, tay để xuống, không chọn người nào, một mình qua Xuân Hạ.

Nghe hòa thượng này nói một hơi như vậy, trong mắt Mộ Dung Thu Vũ chớp động ánh sáng mê hồn.

Hòa thượng này đang trả lời một cách hàm hồ, không chịu trả lời chính diện mình, nhưng lại nói dễ nghe như vậy, làm cho lòng mình cảm thấy mềm nhũn, sinh ra cảm giác nhu tình.

- Hoắc Nguyên Chân, thật ra thì ngươi có thể không cần một mình qua Xuân hạ, bằng vào tài học nhân phẩm của ngươi, nhất định sẽ có nữ tử tốt thích ngươi.

- Có ai lại thích bần tăng, Thu Vũ chớ có an ủi ta, bần tăng đã nói qua Uyển Quân là trăng đáy nước, nàng là hoa trong gương, không thể phí công vương vấn.

- Ta... bằng lòng làm mỹ ngọc không tỳ vết, không muốn làm hoa trong gương kia.

Mộ Dung Thu Vũ nửa thật nửa giả hàm hồ nói một câu, sau đó mắt trợn to nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, thân thể cũng hạ thấp một chút. Chỉ cần lúc này Hoắc Nguyên Chân khẽ giơ cánh tay ra, giai nhân sẽ lọt vào lòng hắn.

Mặc dù quỷ nha đầu Mộ Dung Thu Vũ này tinh linh cổ quái, rất có thể là đang cố ý trêu chọc mình chơi, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn không nhịn được tim đập cuồng loạn.

Sắc đẹp mị hoặc như vậy, quả thật làm cho mình động lòng.

Tâm cảnh mới vừa rồi gia tăng một chút, hiện tại dường như không chống nổi.

Ngón tay không nhịn được khẽ động vài cái, hô hấp có hơi gấp, Hoắc Nguyên Chân khẽ siết tay nhỏ bé của nàng.

Trong mắt Mộ Dung Thu Vũ cũng có một chút giãy giụa, vốn nàng định trêu Hoắc Nguyên Chân một chút, nhưng trong lòng lúc này lại cũng sinh ra mong đợi. Nếu như lúc này Hoắc Nguyên Chân ôm mình, mình sẽ lập tức rời khỏi hắn, cười nhạo hắn, hay là trước hết cứ để cho hắn ôm một cái đây?

Cảm thụ mùi thơm như lan như xạ bên người càng ngày càng gần, tim Hoắc Nguyên Chân cũng càng ngày càng loạn.

Động tình rồi sao?

Không biết?

Trong lúc Hoắc Nguyên Chân rơi vào lựa chọn gian nan, Hệ Thống trong cơ thể đột nhiên phát ra một thanh âm nhắc nhở, làm cho hắn chợt thức tỉnh.

Mộ Dung Thu Vũ đã cảm thấy cánh tay của Hoắc Nguyên Chân kéo lại, thậm chí đã vòng quanh bả vai mình.

Trái tim thiếu nữ suýt chút nữa nhảy vọt ra ngoài, Mộ Dung Thu Vũ không biết mình có cảm giác gì, trong đầu một mảnh hỗn độn, nàng muốn lập tức rời khỏi hắn, nhưng lại cảm thấy cả người không có sức lực.

Những cánh tay hắn còn kém một chút nữa mới ôm mình, có thể nói là chỉ còn một ly, thình lình Hoắc Nguyên Chân ngừng lại.

Lông mi thật dài lay động, Mộ Dung Thu Vũ khẽ hé mí mắt ra, thấy Hoắc Nguyên Chân đang sững sờ ngây ngốc, dường như lắng nghe gì đó.

Có lòng mở miệng hỏi một câu, nhưng Mộ Dung Thu Vũ đã không đủ can đảm nữa. Nàng hít thở thật sâu hai lần mới cầm cánh tay của Hoắc Nguyên Chân lên, sau đó hai tay ôm lấy cánh tay hắn, chậm rãi nằm bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook