Chương 73: trọng điểm lùng bắt
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
13/06/2019
Hơn nữa không có chuyện Công chúa bị giết làm cái cớ, Quan Thiên
Chiếu cũng không có lý do phát binh Sơn Đông, như vậy chỉ có thể làm cho y trở thành tội nhân phải chịu hàng ngàn hàng vạn người chỉ trích.
Hai người thu thập một ít vật dụng trong đêm, mượn thân phận Triệu Nguyên Cơ che chở, nói dối rằng xuất ngoại có chuyện, đánh một chiếc xe ngựa rời đi Tiết Độ Sứ phủ.
Dựa theo bình thường, buổi tối Quan Thiên Chiếu chắc là sẽ không đi tới phòng của Triệu Nguyên Cơ. Nhưng sáng sớm hôm sau lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều phải có mặt, cho nên Triệu Nguyên Cơ có được thời gian một đêm để chạy trốn.
Hai người lén lút thông qua cửa thành, rời đi phủ Trịnh Châu.
Sau khi ra khỏi cửa thành, Nhạc Ưng đánh xe ngựa chạy như điên, chạy thẳng về phía Tây.
Về phía Tây qua khỏi Đăng Phong huyện sẽ tới rất gần Lạc Dương, qua Lạc Dương coi như ra khỏi địa giới Hà Nam, thoát khỏi phạm vị thế lực Quan Thiên Chiếu, lúc ấy có thể trở lại Trường An, đi gặp Hoàng đế.
Xe ngựa chạy như bay suốt đêm, không dám dừng lại chút nào, e sợ Quan Thiên Chiếu phái người đuổi theo.
Dù sao Quan Thiên Chiếu phát hiện không thấy Triệu Nguyên Cơ sẽ hỏi thăm, chỉ cần hỏi thăm chắc chắn sẽ biết hôm qua Triệu Nguyên Cơ tới phòng khách mục đích là muốn mang trà cho mình. Nhưng thực tế Triệu Nguyên Cơ không mang trà vào, chỉ cần suy đoán thêm một chút là có thể đoán được Triệu Nguyên Cơ nghe được kế hoạch của mình mới chạy trốn, Quan Thiên Chiếu không giết nàng mới là lạ.
Ngựa kéo xe bị Nhạc Ưng quất roi cơ hồ nổi cơn điên, một thớt ngựa điên cuồng mang theo hai người hoảng sợ chạy như điên, càng ngày càng gần tới Đăng Phong huyện.
-------------
Nhạc Ưng mang theo Triệu Nguyên Cơ chạy một mạch như điên, chạy hơn nữa đêm, con ngựa kia co quắp té ngã trên đất, bốn vó múa loạn không bò dậy nổi.
Nhạc Ưng không có thời gian lo tới con ngựa kia, bởi vì là ban đêm, xe ngựa chạy đường gập ghềnh, tốc độ cũng không phải là rất nhanh, bây giờ cũng bất quá chỉ chạy ra xa hơn một trăm dặm. Đừng nói đi Trường An Lạc Dương, cho dù là đến Đăng Phong huyện cũng còn gần trăm dặm, nếu không chạy cho mau cũng sẽ bị người ta đuổi kịp.
Trời sáng phát hiện Triệu Nguyên Cơ không thấy, chắc chắn Quan Thiên Chiếu sẽ phái ra binh mã truy lùng khắp chốn. Mà địa phương trọng điểm chắc chắn sẽ là phương hướng đi Trường An, cũng chính là con đường mà bọn họ đang đi.
Cho nên Nhạc Ứng dứt khoát mang theo Triệu Nguyên Cơ cả hai đi bộ. Cũng may từ nhỏ Triệu Nguyên Cơ đã học cỡi ngựa bắn cung, tư chất thân thể coi như không tệ, hai người dọc theo đại lộ nhanh chóng đi tới, tranh thủ ở trước khi truy binh đuổi kịp tận lực đến gần phương hướng Trường An, sau đó sẽ chọn đường nhỏ khác.
Chuyện ở phủ Tiết Độ Sứ đúng như Nhạc Ưng dự liệu. Đến khi trời sáng, thị nữ Triệu Nguyên Cơ đi thay y phục cho nàng, không thấy Triệu Nguyên Cơ đâu, đi tìm khắp nơi cũng không có bèn đi báo cho Quan Thiên Chiếu. Quan Thiên Chiếu hỏi thăm mới biết, tối hôm qua Triệu Nguyên Cơ cùng Nhạc Ưng đã ra khỏi cửa rời đi.
Quan Thiên Chiếu lại hỏi thăm, biết tối hôm qua Triệu Nguyên Cơ tiến vào phòng khách pha trà cho mình, nhưng lúc ấy y cũng không nhìn thấy Triệu Nguyên Cơ, lập tức cũng biết chuyện này bại lộ.
Y vội vàng cho nhân mã đi ra ngoài tìm kiếm, biết được tối hôm qua Triệu Nguyên Cơ đã ra khỏi cửa Tây thành.
Quan Thiên Chiếu lập tức sai phái một ngàn tinh kỵ đội thân vệ của mình đuổi theo về phía Tây. Thật ra một ngàn người này không phải là dùng để đuổi giết Triệu Nguyên Cơ, mà là phải cấp tốc chạy tới biên quan, phong tỏa con đường đi tới Trường An.
Chỉ cần phong tỏa đường này, làm cho Triệu Nguyên Cơ không cách nào rời khỏi Hà Nam, như vậy chỉ cần ở trong địa phận Hà Nam, Quan Thiên Chiếu không tin Triệu Nguyên Cơ có thể trốn thoát.
Dọc đường thông báo các phủ huyện phái người lục soát, Quan Thiên Chiếu lại sai người tìm Hoa Vô Kỵ tới.
Mặc dù Hoa Vô Kỵ là chưởng môn Tung Sơn phái, nhưng tổng bộ Thiên Đạo Minh cũng là ở Trịnh Châu, một năm cũng có hết gần nửa năm, Hoa Vô Kỵ sẽ ngụ Trịnh Châu.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Hoa Vô Kỵ đi tới Tiết Độ Sứ phủ rất nhanh.
Hoa Vô Kỵ một thân áo xanh, diện mục hiền hòa, dưới cằm còn có ba chòm râu dài, mặc dù không phải là đạo sĩ nhưng cũng có chút mùi tiên phong đạo cốt.
Hoa Vô Ky là đệ nhất cao thủ Hà Nam, Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, một thân Lục Bàn kiếm pháp đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Nếu như y đối chiến cùng Tuyệt Diệt sư thái chưởng môn Nga Mi, cũng sử kiếm như nhau, như vậy Tuyệt Diệt lão ni cô sẽ không chịu được dưới tay y quá nửa canh giờ.
Mười năm trước Hoa Vô Kỵ được Quan Thiên Chiếu coi trọng, âm thầm mưu đoạt chức chưởng môn Tung Sơn, quân đội phối hợp với y diệt trừ những kẻ đối lập bên trong môn phái, rất nhanh khống chế đại quyền Tung Sơn phái.
Dưới sự ủng hộ của Quan Thiên Chiếu, y lại xây dựng Thiên Đạo Minh, thực hành sách lược thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, dùng võ lâm trị võ lâm. Cộng thêm võ công cùng thủ đoạn Hoa Vô Kỵ, rốt cục nắm được trong tay hơn phân nửa võ lâm Hà Nam, trở thành nhân vật số một của cả võ lâm tỉnh Hà Nam.
Cho nên đối mặt Quan Thiên Chiếu, Hoa Vô Kỵ rất cung kính, Quan Thiên Chiếu chính là quý nhân của mình, hôm nay Tung Sơn phái có thể trở thành đệ nhất đại phái ở Hà Nam, chính là nhờ có Quan Thiên Chiếu ủng hộ ở sau lưng, không có Quan Thiên Chiếu cũng không có Hoa Vô Kỵ hôm nay. Hoa Vô Kỵ đã hoàn toàn trở thành tay sai Quan Thiên Chiếu, cho dù Quan Thiên Chiếu bảo y đi giết Hoàng đế, y cũng dám đi.
Trong võ lâm Hà Nam, danh tiếng sau lưng Hoa Vô Kỵ rất xấu, người ta gọi y là ưng khuyển, chó săn, tay sai... đã là dễ nghe, chỉ bất quá không ai dám nói như vậy trước mặt Hoa Vô Kỵ.
Mà ngày thường Quan Thiên Chiếu cũng vô cùng tin tưởng Hoa Vô Kỵ, hết lòng ủng hộ.
Chỉ bất quá chuyện lần trước Hoa Vô Kỵ không làm xong, làm cho Quan Thiên Chiếu có chút không vui, đối với chuyện này Hoa Vô Kỵ cũng rất áy náy, vẫn muốn tìm cơ hội báo đáp Tiết Độ Sứ Đại nhân.
Hôm nay nhận được tin tức liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, đi tới Tiết Độ Sứ phủ lập tức thi lễ với Quan Thiên Chiếu.
- Thuộc hạ Hoa Vô Kỵ ra mắt Tiết Độ Sứ Đại nhân.
Mặc dù Hoa Vô Kỵ không phải là người trong công môn, nhưng vẫn tự xưng là thuộc hạ.
- Ngồi đi!
Thấy sắc mặt Quan Thiên Chiếu không tốt, Hoa Vô Kỵ thận trọng đặt mông ngồi nửa ghế, chờ đợi Tiết Độ Sứ Đại nhân căn dặn.
- Công chúa chạy rồi!
Sắc mặt Hoa Vô Kỵ lập tức đại biến:
- Đại nhân, thuộc hạ nghe nói sau khi Công chúa điện hạ trở lại cũng không có cảnh giác gì, tác phong hành sự vẫn như cũ. Theo lẽ thường Công chúa điện hạ không phải là người có tâm cơ, vì sao chạy đi như vậy?
Quan Thiên Chiếu lấy tay vỗ trán:
- Tối hôm qua ta thảo luận cùng Phùng đặc sứ về chuyện các ngươi thất thủ lần trước, còn có một số đại sự. Lúc này nàng đang ở phía sau bình phong, hẳn là nghe được không ít chuyện cho nên sau đó lập tức bỏ trốn.
Hoa Vô Kỵ cũng kinh hãi trong lòng, đại sự mà Tiết Độ Sứ Đại nhân nói, y cũng biết. Đây mới thật sự là đại sự, đại sự đổi đất thay trời.
Sau khi Công chúa nghe được tin này bỏ trốn, vấn đề trở nên hết sức nghiêm trọng. Chỉ cần Công chúa chạy về Trường An, như vậy chờ đợi Tiết Độ Sứ Hà Nam Quan Thiên Chiếu cùng với những người bọn mình chính là họa diệt tộc.
- Đại nhân, có biết Công chúa chạy trốn theo phương hướng nào không, trốn cùng với ai?
- Trốn cùng Nhạc Ưng, đã điều tra tối hôm qua chạy theo cửa Tây thành, hẳn là muốn trở về Trường An.
- Vậy ý của Đại nhân là?
Quan Thiên Chiếu nhìn Hoa Vô Kỵ một cái:
- Bất kể như thế nào, không thể để cho nàng trở lại Trường An, đây là mục đích duy nhất.
- Đại nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho Hoa mỗ làm đi.
Hoa Vô Kỵ đứng lên chờ lệnh, hy vọng biểu hiện lần này của mình sẽ làm cho Tiết Độ Sứ Đại nhân vui vẻ.
- Ta đã phái ra binh mã tìm tòi bốn phía, mặc dù bọn họ ra theo cửa Tây thành, nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn họ cố ý bày ra mê hồn trận, cho nên ta cũng phái người đi tìm ba mặt còn lại.
- Bất quá trọng điểm vẫn là mặt Tây, bởi vì mục tiêu của bọn họ nhất định là trở về Trường An, hơn nữa đội thân vệ tinh kỵ của ta đã lên đường ngay tức khắc, chạy thẳng về phía Tây phong tỏa biên quan đi Lạc Dương. Bọn họ ngồi xe ngựa đi, chắc chắn không thể chạy nhanh, nhất định đội thân vệ của ta có thể phong tỏa được cửa khẩu trước khi bọn họ tới đó.
- Đại nhân thần cơ diệu toán, như thể bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại Hà Nam chúng ta, như vậy chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Bất quá Đại nhân, cho dù là quân đội của ngài nhiều hơn nữa, nhưng Nhạc Ưng kia là người giang hồ, sở trường chạy trốn ẩn núp, sợ rằng quân đội có thể tạo được tác dụng không lớn, chỉ có võ lâm nhân sĩ chúng ta mới thích hợp làm chuyện này.
- Nhạc Ưng mang theo Công chúa, chạy không nhanh, người đi đi, bắt bọn họ lại, bản quan ắt có trọng thưởng.
Hoa Vô Kỵ gật đầu cáo từ, trở về rầm rộ tổ chức nhân thủ, đi tìm tung tích Nhạc Ưng cùng Công chúa.
Dựa theo Hoa Vô Kỵ suy đoán, bọn Nhạc Ưng ngồi xe ngựa chạy trong một đêm, thêm vào buổi sáng nay, nhanh nhất lúc tới Đăng Phong huyện sẽ bị bắt kịp. Cho nên nhất định bọn họ sẽ chọn đường nhỏ kín đáo mà đi, lúc người của mình đến gần bọn họ, chắc chắn là bọn họ vẫn chưa ra khỏi địa phận Đăng Phong huyện.
Cho nên địa phương lục soát trọng điểm chính là Đăng Phong huyện.
Lần lùng bắt này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, nếu như Triệu Nguyên Cơ không thể chạy về Trường An, như vậy kế hoạch của bọn Quan Thiên Chiếu cũng rất có thể thành công, một khi thành công, toàn bộ quốc gia sẽ lâm vào khói lửa binh đao.
Nếu như Triệu Nguyên Cơ chạy thoát, như vậy kế hoạch Quan Thiên Chiếu căn bản không có bất kỳ khả năng thành công nào. Bên Trường An sẽ khống chế thành vệ quân đoàn, lại không có Thái sư ủng hộ, kết quả duy nhất Quan Thiên Chiếu phát binh chính là thất bại đáng xấu hổ.
Cho nên bất kể sống chết, Triệu Nguyên Cơ tuyệt đối không thể trở lại Trường An.
Quan Thiên Chiếu ra lệnh một tiếng, điều động vô số binh mã.
Hoa Vô Kỵ ra lệnh một tiếng, điều động toàn bộ võ lâm Hà Nam. Rất nhiều võ lâm nhân sĩ đeo đao mang kiếm xuất hiện khắp nơi, tìm kiếm hết thảy dấu vết, muốn tranh trước bắt lại được những người chạy trốn, để được Hoa Minh chủ tưởng thưởng.
Chỉ là hai người nho nhỏ mà tạo nên một cuộc lùng bắt liên quan tới số phận của cả Thịnh Đường, lan tràn ra khắp Hà Nam.
------------
Cảm giác của Nhạc Ưng luôn luôn rất chính xác, sau khi trời đã sáng, y cũng cảm giác không thể tiếp tục đi đại lộ được nữa. Bởi vì một khi phát hiện không thấy Triệu Nguyên Cơ, như vậy đội thân vệ tinh kỵ của Quan Thiên Chiếu sẽ lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Từ Trịnh Châu đến Đăng Phong không cần tới ba canh giờ, hai người mình còn chưa tới được Đăng Phong huyện cũng sẽ bị đuổi kịp.
Cho nên thấy trời vừa sáng, Nhạc Ưng đã dẫn theo Triệu Nguyên Cơ chui vào rừng mà đi.
Bên trong rừng núi gập ghềnh khó đi, càng đi sâu vào trong núi càng khó đi hơn. Nhạc Ưng không thể làm gì khác hơn là mang theo Triệu Nguyên Cơ men theo bìa rừng mà đi, đi như vậy có cây cối che chở, nếu như ngoài quan đạo xuất hiện nhân mã, hai người bọn họ cũng có thể kịp thời chui vào trong núi sâu.
Đi như vậy chưa tới một canh giờ, xa xa trên quan đạo đã xuất hiện bụi mù cuồn cuộn, hẳn là xuất hiện đội ngũ cỡi ngựa.
Lúc này xuất hiện đội ngũ như vậy hẳn là truy binh của Quan Thiên Chiếu, hơn nữa chắc chắn đã phát hiện ra xe ngựa mà bọn họ bỏ lại. Cho nên Nhạc Ưng không dám khinh thường, dẫn Triệu Nguyên Cơ chạy sâu vào trong núi.
Mà kia đội nhân mà lại không dừng lại chút nào, dọc theo quan đạo điên cuồng chạy đi, chỉ một lúc sau đã biến mất ở cuối đường.
- Nhạc Ưng, bọn họ đã qua, bọn họ không có phát hiện chúng ta, thật là hay quá.
Triệu Nguyên Cơ hưng phấn vỗ tay, theo như nàng thấy có thể tránh thoát một kiếp này, sau này sẽ không có vấn đề lớn lao gì nữa.
Nhạc Ưng cười khổ một cái:
- Công chúa, đây không phải là chuyện tốt, đây là đội tinh kỵ thân vệ của Tiết Độ Sứ Đại nhân, mục đích của bọn họ nhất định là đi phong tỏa biên quan Lạc Dương, chúng ta rất có thể không cách nào trở lại Trường An được nữa.
Mới vừa rồi còn hưng phấn không thôi, hiện tại Triệu Nguyên Cơ như bị tạt một gáo nước lạnh, kinh hoàng nói:
- Nhạc Ưng, vậy phải làm thế nào? Biên quan bị phong tỏa, chúng ta sẽ không cách nào trở lại Trường An nữa!
Nhạc Ưng bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này quả thật không có cách nào, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Trong lúc hai người còn đang bàn luận, nơi xa lại xuất hiện rất nhiều người. Có đội tuần tra dọc theo con đường, thậm chí còn có một số nhân sĩ giang hồ xuất hiện phối hợp cùng quân đội, tụm năm tụm ba tìm khắp nơi nơi.
Lần này Nhạc Ưng thật sự có chút luống cuống, quân đội còn đỡ, nhưng những người giang hồ kia đuổi bắt mình không có nắm chắc tránh né hoàn toàn, huống chi còn mang theo vị Công chúa bị ruồng bỏ này.
- Đi thôi Công chúa, nếu không đi sẽ không còn kịp nữa.
Nói xong Nhạc Ưng cùng Triệu Nguyên Cơ chui vào trong núi sâu, cũng không quản Đông Nam Tây Bắc, chỉ biết chạy thẳng một mạch.
Dần dần sắc trời trở nên âm trầm, một cơn mưa thu sắp đến.
Hai người ở trong núi đội mưa đi về phía trước, mặc dù khổ cực nhưng nhờ vậy có thể che giấu dấu vết hai người trên đường.
Trong mưa gió, Triệu Nguyên Cơ có vẻ không chịu đựng được nữa, bèn nói với Nhạc Ưng:
- Nhạc Ưng, ta đi không được nữa, ta mệt rồi, cơn mưa này quá lớn, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi.
- Hiện tại mưa to gió lớn, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi ở đâu bây giờ?
Nhạc Ưng cũng rầu rĩ, nếu như Công chúa gặp mưa ngã bệnh, sợ là hai người sẽ thật sự không đi được nữa.
Boong...
Một tiếng chuông ngân dài lãng đãng trong rừng núi, trong mưa gió vẫn có thể nghe văng vẳng.
Nhạc Ưng ngẩng đầu lên, cố gắng tìm kiếm phương hướng tiếng chuông truyền tới.
Hai người thu thập một ít vật dụng trong đêm, mượn thân phận Triệu Nguyên Cơ che chở, nói dối rằng xuất ngoại có chuyện, đánh một chiếc xe ngựa rời đi Tiết Độ Sứ phủ.
Dựa theo bình thường, buổi tối Quan Thiên Chiếu chắc là sẽ không đi tới phòng của Triệu Nguyên Cơ. Nhưng sáng sớm hôm sau lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều phải có mặt, cho nên Triệu Nguyên Cơ có được thời gian một đêm để chạy trốn.
Hai người lén lút thông qua cửa thành, rời đi phủ Trịnh Châu.
Sau khi ra khỏi cửa thành, Nhạc Ưng đánh xe ngựa chạy như điên, chạy thẳng về phía Tây.
Về phía Tây qua khỏi Đăng Phong huyện sẽ tới rất gần Lạc Dương, qua Lạc Dương coi như ra khỏi địa giới Hà Nam, thoát khỏi phạm vị thế lực Quan Thiên Chiếu, lúc ấy có thể trở lại Trường An, đi gặp Hoàng đế.
Xe ngựa chạy như bay suốt đêm, không dám dừng lại chút nào, e sợ Quan Thiên Chiếu phái người đuổi theo.
Dù sao Quan Thiên Chiếu phát hiện không thấy Triệu Nguyên Cơ sẽ hỏi thăm, chỉ cần hỏi thăm chắc chắn sẽ biết hôm qua Triệu Nguyên Cơ tới phòng khách mục đích là muốn mang trà cho mình. Nhưng thực tế Triệu Nguyên Cơ không mang trà vào, chỉ cần suy đoán thêm một chút là có thể đoán được Triệu Nguyên Cơ nghe được kế hoạch của mình mới chạy trốn, Quan Thiên Chiếu không giết nàng mới là lạ.
Ngựa kéo xe bị Nhạc Ưng quất roi cơ hồ nổi cơn điên, một thớt ngựa điên cuồng mang theo hai người hoảng sợ chạy như điên, càng ngày càng gần tới Đăng Phong huyện.
-------------
Nhạc Ưng mang theo Triệu Nguyên Cơ chạy một mạch như điên, chạy hơn nữa đêm, con ngựa kia co quắp té ngã trên đất, bốn vó múa loạn không bò dậy nổi.
Nhạc Ưng không có thời gian lo tới con ngựa kia, bởi vì là ban đêm, xe ngựa chạy đường gập ghềnh, tốc độ cũng không phải là rất nhanh, bây giờ cũng bất quá chỉ chạy ra xa hơn một trăm dặm. Đừng nói đi Trường An Lạc Dương, cho dù là đến Đăng Phong huyện cũng còn gần trăm dặm, nếu không chạy cho mau cũng sẽ bị người ta đuổi kịp.
Trời sáng phát hiện Triệu Nguyên Cơ không thấy, chắc chắn Quan Thiên Chiếu sẽ phái ra binh mã truy lùng khắp chốn. Mà địa phương trọng điểm chắc chắn sẽ là phương hướng đi Trường An, cũng chính là con đường mà bọn họ đang đi.
Cho nên Nhạc Ứng dứt khoát mang theo Triệu Nguyên Cơ cả hai đi bộ. Cũng may từ nhỏ Triệu Nguyên Cơ đã học cỡi ngựa bắn cung, tư chất thân thể coi như không tệ, hai người dọc theo đại lộ nhanh chóng đi tới, tranh thủ ở trước khi truy binh đuổi kịp tận lực đến gần phương hướng Trường An, sau đó sẽ chọn đường nhỏ khác.
Chuyện ở phủ Tiết Độ Sứ đúng như Nhạc Ưng dự liệu. Đến khi trời sáng, thị nữ Triệu Nguyên Cơ đi thay y phục cho nàng, không thấy Triệu Nguyên Cơ đâu, đi tìm khắp nơi cũng không có bèn đi báo cho Quan Thiên Chiếu. Quan Thiên Chiếu hỏi thăm mới biết, tối hôm qua Triệu Nguyên Cơ cùng Nhạc Ưng đã ra khỏi cửa rời đi.
Quan Thiên Chiếu lại hỏi thăm, biết tối hôm qua Triệu Nguyên Cơ tiến vào phòng khách pha trà cho mình, nhưng lúc ấy y cũng không nhìn thấy Triệu Nguyên Cơ, lập tức cũng biết chuyện này bại lộ.
Y vội vàng cho nhân mã đi ra ngoài tìm kiếm, biết được tối hôm qua Triệu Nguyên Cơ đã ra khỏi cửa Tây thành.
Quan Thiên Chiếu lập tức sai phái một ngàn tinh kỵ đội thân vệ của mình đuổi theo về phía Tây. Thật ra một ngàn người này không phải là dùng để đuổi giết Triệu Nguyên Cơ, mà là phải cấp tốc chạy tới biên quan, phong tỏa con đường đi tới Trường An.
Chỉ cần phong tỏa đường này, làm cho Triệu Nguyên Cơ không cách nào rời khỏi Hà Nam, như vậy chỉ cần ở trong địa phận Hà Nam, Quan Thiên Chiếu không tin Triệu Nguyên Cơ có thể trốn thoát.
Dọc đường thông báo các phủ huyện phái người lục soát, Quan Thiên Chiếu lại sai người tìm Hoa Vô Kỵ tới.
Mặc dù Hoa Vô Kỵ là chưởng môn Tung Sơn phái, nhưng tổng bộ Thiên Đạo Minh cũng là ở Trịnh Châu, một năm cũng có hết gần nửa năm, Hoa Vô Kỵ sẽ ngụ Trịnh Châu.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Hoa Vô Kỵ đi tới Tiết Độ Sứ phủ rất nhanh.
Hoa Vô Kỵ một thân áo xanh, diện mục hiền hòa, dưới cằm còn có ba chòm râu dài, mặc dù không phải là đạo sĩ nhưng cũng có chút mùi tiên phong đạo cốt.
Hoa Vô Ky là đệ nhất cao thủ Hà Nam, Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, một thân Lục Bàn kiếm pháp đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Nếu như y đối chiến cùng Tuyệt Diệt sư thái chưởng môn Nga Mi, cũng sử kiếm như nhau, như vậy Tuyệt Diệt lão ni cô sẽ không chịu được dưới tay y quá nửa canh giờ.
Mười năm trước Hoa Vô Kỵ được Quan Thiên Chiếu coi trọng, âm thầm mưu đoạt chức chưởng môn Tung Sơn, quân đội phối hợp với y diệt trừ những kẻ đối lập bên trong môn phái, rất nhanh khống chế đại quyền Tung Sơn phái.
Dưới sự ủng hộ của Quan Thiên Chiếu, y lại xây dựng Thiên Đạo Minh, thực hành sách lược thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, dùng võ lâm trị võ lâm. Cộng thêm võ công cùng thủ đoạn Hoa Vô Kỵ, rốt cục nắm được trong tay hơn phân nửa võ lâm Hà Nam, trở thành nhân vật số một của cả võ lâm tỉnh Hà Nam.
Cho nên đối mặt Quan Thiên Chiếu, Hoa Vô Kỵ rất cung kính, Quan Thiên Chiếu chính là quý nhân của mình, hôm nay Tung Sơn phái có thể trở thành đệ nhất đại phái ở Hà Nam, chính là nhờ có Quan Thiên Chiếu ủng hộ ở sau lưng, không có Quan Thiên Chiếu cũng không có Hoa Vô Kỵ hôm nay. Hoa Vô Kỵ đã hoàn toàn trở thành tay sai Quan Thiên Chiếu, cho dù Quan Thiên Chiếu bảo y đi giết Hoàng đế, y cũng dám đi.
Trong võ lâm Hà Nam, danh tiếng sau lưng Hoa Vô Kỵ rất xấu, người ta gọi y là ưng khuyển, chó săn, tay sai... đã là dễ nghe, chỉ bất quá không ai dám nói như vậy trước mặt Hoa Vô Kỵ.
Mà ngày thường Quan Thiên Chiếu cũng vô cùng tin tưởng Hoa Vô Kỵ, hết lòng ủng hộ.
Chỉ bất quá chuyện lần trước Hoa Vô Kỵ không làm xong, làm cho Quan Thiên Chiếu có chút không vui, đối với chuyện này Hoa Vô Kỵ cũng rất áy náy, vẫn muốn tìm cơ hội báo đáp Tiết Độ Sứ Đại nhân.
Hôm nay nhận được tin tức liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, đi tới Tiết Độ Sứ phủ lập tức thi lễ với Quan Thiên Chiếu.
- Thuộc hạ Hoa Vô Kỵ ra mắt Tiết Độ Sứ Đại nhân.
Mặc dù Hoa Vô Kỵ không phải là người trong công môn, nhưng vẫn tự xưng là thuộc hạ.
- Ngồi đi!
Thấy sắc mặt Quan Thiên Chiếu không tốt, Hoa Vô Kỵ thận trọng đặt mông ngồi nửa ghế, chờ đợi Tiết Độ Sứ Đại nhân căn dặn.
- Công chúa chạy rồi!
Sắc mặt Hoa Vô Kỵ lập tức đại biến:
- Đại nhân, thuộc hạ nghe nói sau khi Công chúa điện hạ trở lại cũng không có cảnh giác gì, tác phong hành sự vẫn như cũ. Theo lẽ thường Công chúa điện hạ không phải là người có tâm cơ, vì sao chạy đi như vậy?
Quan Thiên Chiếu lấy tay vỗ trán:
- Tối hôm qua ta thảo luận cùng Phùng đặc sứ về chuyện các ngươi thất thủ lần trước, còn có một số đại sự. Lúc này nàng đang ở phía sau bình phong, hẳn là nghe được không ít chuyện cho nên sau đó lập tức bỏ trốn.
Hoa Vô Kỵ cũng kinh hãi trong lòng, đại sự mà Tiết Độ Sứ Đại nhân nói, y cũng biết. Đây mới thật sự là đại sự, đại sự đổi đất thay trời.
Sau khi Công chúa nghe được tin này bỏ trốn, vấn đề trở nên hết sức nghiêm trọng. Chỉ cần Công chúa chạy về Trường An, như vậy chờ đợi Tiết Độ Sứ Hà Nam Quan Thiên Chiếu cùng với những người bọn mình chính là họa diệt tộc.
- Đại nhân, có biết Công chúa chạy trốn theo phương hướng nào không, trốn cùng với ai?
- Trốn cùng Nhạc Ưng, đã điều tra tối hôm qua chạy theo cửa Tây thành, hẳn là muốn trở về Trường An.
- Vậy ý của Đại nhân là?
Quan Thiên Chiếu nhìn Hoa Vô Kỵ một cái:
- Bất kể như thế nào, không thể để cho nàng trở lại Trường An, đây là mục đích duy nhất.
- Đại nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho Hoa mỗ làm đi.
Hoa Vô Kỵ đứng lên chờ lệnh, hy vọng biểu hiện lần này của mình sẽ làm cho Tiết Độ Sứ Đại nhân vui vẻ.
- Ta đã phái ra binh mã tìm tòi bốn phía, mặc dù bọn họ ra theo cửa Tây thành, nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn họ cố ý bày ra mê hồn trận, cho nên ta cũng phái người đi tìm ba mặt còn lại.
- Bất quá trọng điểm vẫn là mặt Tây, bởi vì mục tiêu của bọn họ nhất định là trở về Trường An, hơn nữa đội thân vệ tinh kỵ của ta đã lên đường ngay tức khắc, chạy thẳng về phía Tây phong tỏa biên quan đi Lạc Dương. Bọn họ ngồi xe ngựa đi, chắc chắn không thể chạy nhanh, nhất định đội thân vệ của ta có thể phong tỏa được cửa khẩu trước khi bọn họ tới đó.
- Đại nhân thần cơ diệu toán, như thể bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại Hà Nam chúng ta, như vậy chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Bất quá Đại nhân, cho dù là quân đội của ngài nhiều hơn nữa, nhưng Nhạc Ưng kia là người giang hồ, sở trường chạy trốn ẩn núp, sợ rằng quân đội có thể tạo được tác dụng không lớn, chỉ có võ lâm nhân sĩ chúng ta mới thích hợp làm chuyện này.
- Nhạc Ưng mang theo Công chúa, chạy không nhanh, người đi đi, bắt bọn họ lại, bản quan ắt có trọng thưởng.
Hoa Vô Kỵ gật đầu cáo từ, trở về rầm rộ tổ chức nhân thủ, đi tìm tung tích Nhạc Ưng cùng Công chúa.
Dựa theo Hoa Vô Kỵ suy đoán, bọn Nhạc Ưng ngồi xe ngựa chạy trong một đêm, thêm vào buổi sáng nay, nhanh nhất lúc tới Đăng Phong huyện sẽ bị bắt kịp. Cho nên nhất định bọn họ sẽ chọn đường nhỏ kín đáo mà đi, lúc người của mình đến gần bọn họ, chắc chắn là bọn họ vẫn chưa ra khỏi địa phận Đăng Phong huyện.
Cho nên địa phương lục soát trọng điểm chính là Đăng Phong huyện.
Lần lùng bắt này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, nếu như Triệu Nguyên Cơ không thể chạy về Trường An, như vậy kế hoạch của bọn Quan Thiên Chiếu cũng rất có thể thành công, một khi thành công, toàn bộ quốc gia sẽ lâm vào khói lửa binh đao.
Nếu như Triệu Nguyên Cơ chạy thoát, như vậy kế hoạch Quan Thiên Chiếu căn bản không có bất kỳ khả năng thành công nào. Bên Trường An sẽ khống chế thành vệ quân đoàn, lại không có Thái sư ủng hộ, kết quả duy nhất Quan Thiên Chiếu phát binh chính là thất bại đáng xấu hổ.
Cho nên bất kể sống chết, Triệu Nguyên Cơ tuyệt đối không thể trở lại Trường An.
Quan Thiên Chiếu ra lệnh một tiếng, điều động vô số binh mã.
Hoa Vô Kỵ ra lệnh một tiếng, điều động toàn bộ võ lâm Hà Nam. Rất nhiều võ lâm nhân sĩ đeo đao mang kiếm xuất hiện khắp nơi, tìm kiếm hết thảy dấu vết, muốn tranh trước bắt lại được những người chạy trốn, để được Hoa Minh chủ tưởng thưởng.
Chỉ là hai người nho nhỏ mà tạo nên một cuộc lùng bắt liên quan tới số phận của cả Thịnh Đường, lan tràn ra khắp Hà Nam.
------------
Cảm giác của Nhạc Ưng luôn luôn rất chính xác, sau khi trời đã sáng, y cũng cảm giác không thể tiếp tục đi đại lộ được nữa. Bởi vì một khi phát hiện không thấy Triệu Nguyên Cơ, như vậy đội thân vệ tinh kỵ của Quan Thiên Chiếu sẽ lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Từ Trịnh Châu đến Đăng Phong không cần tới ba canh giờ, hai người mình còn chưa tới được Đăng Phong huyện cũng sẽ bị đuổi kịp.
Cho nên thấy trời vừa sáng, Nhạc Ưng đã dẫn theo Triệu Nguyên Cơ chui vào rừng mà đi.
Bên trong rừng núi gập ghềnh khó đi, càng đi sâu vào trong núi càng khó đi hơn. Nhạc Ưng không thể làm gì khác hơn là mang theo Triệu Nguyên Cơ men theo bìa rừng mà đi, đi như vậy có cây cối che chở, nếu như ngoài quan đạo xuất hiện nhân mã, hai người bọn họ cũng có thể kịp thời chui vào trong núi sâu.
Đi như vậy chưa tới một canh giờ, xa xa trên quan đạo đã xuất hiện bụi mù cuồn cuộn, hẳn là xuất hiện đội ngũ cỡi ngựa.
Lúc này xuất hiện đội ngũ như vậy hẳn là truy binh của Quan Thiên Chiếu, hơn nữa chắc chắn đã phát hiện ra xe ngựa mà bọn họ bỏ lại. Cho nên Nhạc Ưng không dám khinh thường, dẫn Triệu Nguyên Cơ chạy sâu vào trong núi.
Mà kia đội nhân mà lại không dừng lại chút nào, dọc theo quan đạo điên cuồng chạy đi, chỉ một lúc sau đã biến mất ở cuối đường.
- Nhạc Ưng, bọn họ đã qua, bọn họ không có phát hiện chúng ta, thật là hay quá.
Triệu Nguyên Cơ hưng phấn vỗ tay, theo như nàng thấy có thể tránh thoát một kiếp này, sau này sẽ không có vấn đề lớn lao gì nữa.
Nhạc Ưng cười khổ một cái:
- Công chúa, đây không phải là chuyện tốt, đây là đội tinh kỵ thân vệ của Tiết Độ Sứ Đại nhân, mục đích của bọn họ nhất định là đi phong tỏa biên quan Lạc Dương, chúng ta rất có thể không cách nào trở lại Trường An được nữa.
Mới vừa rồi còn hưng phấn không thôi, hiện tại Triệu Nguyên Cơ như bị tạt một gáo nước lạnh, kinh hoàng nói:
- Nhạc Ưng, vậy phải làm thế nào? Biên quan bị phong tỏa, chúng ta sẽ không cách nào trở lại Trường An nữa!
Nhạc Ưng bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này quả thật không có cách nào, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Trong lúc hai người còn đang bàn luận, nơi xa lại xuất hiện rất nhiều người. Có đội tuần tra dọc theo con đường, thậm chí còn có một số nhân sĩ giang hồ xuất hiện phối hợp cùng quân đội, tụm năm tụm ba tìm khắp nơi nơi.
Lần này Nhạc Ưng thật sự có chút luống cuống, quân đội còn đỡ, nhưng những người giang hồ kia đuổi bắt mình không có nắm chắc tránh né hoàn toàn, huống chi còn mang theo vị Công chúa bị ruồng bỏ này.
- Đi thôi Công chúa, nếu không đi sẽ không còn kịp nữa.
Nói xong Nhạc Ưng cùng Triệu Nguyên Cơ chui vào trong núi sâu, cũng không quản Đông Nam Tây Bắc, chỉ biết chạy thẳng một mạch.
Dần dần sắc trời trở nên âm trầm, một cơn mưa thu sắp đến.
Hai người ở trong núi đội mưa đi về phía trước, mặc dù khổ cực nhưng nhờ vậy có thể che giấu dấu vết hai người trên đường.
Trong mưa gió, Triệu Nguyên Cơ có vẻ không chịu đựng được nữa, bèn nói với Nhạc Ưng:
- Nhạc Ưng, ta đi không được nữa, ta mệt rồi, cơn mưa này quá lớn, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi.
- Hiện tại mưa to gió lớn, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi ở đâu bây giờ?
Nhạc Ưng cũng rầu rĩ, nếu như Công chúa gặp mưa ngã bệnh, sợ là hai người sẽ thật sự không đi được nữa.
Boong...
Một tiếng chuông ngân dài lãng đãng trong rừng núi, trong mưa gió vẫn có thể nghe văng vẳng.
Nhạc Ưng ngẩng đầu lên, cố gắng tìm kiếm phương hướng tiếng chuông truyền tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.