Chương 225: Trọng thương
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
05/08/2019
Bởi vì khinh thường, Hoắc Nguyên Chân không mang theo bên mình Đại
Hoàn Đan cùng Tiểu Hoàn Đan, bởi vì loại đan dược này nhất định phải
dùng bình mà đựng, mang theo có chút phiền phức, không thể tùy ý mang
theo như kim sang dược.
Miễn cưỡng xoa kim sang dược lên vết thương cho mình, Hoắc Nguyên Chân mơ mơ màng màng lệnh cho Kim Nhãn Ưng mang mình trở về núi, nhất định phải mau sớm trở về núi phục dược, nếu không sợ rằng sẽ có nguy hiểm tánh mạng.
Thật may là rốt cục hắn đã đánh chết sứ giả Quan Thiên Chiếu, để cho y và lá thư kia đều vĩnh viễn chìm vào biển cả.
Như vậy Phù Tang cũng sẽ không xuất binh Sơn Đông, kết cục của Quan Thiên Chiếu coi như đã định.
Xứng đáng!
Hoắc Nguyên Chân từ từ nhắm hai mắt lại.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachng0csach.c0m
Bầu trời tháng Năm thâm thúy xa xa, tinh hà sáng chói vắt ngang qua chân trời, giữa trời cùng đất tựa hồ có một tầng sương mù mông lung mờ mịt bao phủ, làm cho Mộ Dung Thu Vũ không cách nào phân biệt trong bầu trời đêm này, đâu là sao Ngưu Lang, đâu là sao Chức Nữ.
- Sao Khiên Ngưu xa xăm, Chức Nữ thân trắng muốt... Ngưu Lang cùng Chức Nữ mỗi người ở một bên bờ thiên hà mênh mông, bọn họ có thể tìm được đường đi tới chỗ đối phương sao?
Mộ Dung Thu Vũ yên lặng suy nghĩ bài thơ mà Hoắc Nguyên Chân đọc cho nàng nghe ở Trường An, cố gắng ngẩng đầu phân biệt, hao tổn tinh thần vì thần tiên trên trời.
Suy nghĩ một hồi, lại không nhớ nổi mấy câu sau của Hoắc Nguyên Chân là gì, thầm nhủ trong lòng:
- Hòa thượng này tuổi cũng không lớn, vì sao lại có tài hoa như thế? Chờ hắn trở lại, nhất định ta sẽ bắt hắn chép hết những bài thơ hay tặng cho ta.
- Hắn có chịu không?
Mộ Dung Thu Vũ nhớ lại khối ngọc bài trước ngực Hoắc Nguyên Chân, mãi đến hôm nay nàng vẫn không thể nào tin được, vì sao Huyễn sự thúc lại tặng vật thiếp thân của mình cho hắn?
Nếu như là Huyễn sự thúc bảo hắn viết, nhất định hắn sẽ viết.
Bàn tay nhỏ bé mân mê vạt áo, trong mắt Mộ Dung Thu Vũ có chút buồn đau nhàn nhạt.
Một đám mây đen lướt qua trên bầu trời, dường như có tiếng vỗ cánh phành phạch, Mộ Dung Thu Vũ có hơi xao lãng tinh thần nghe vậy ngẩn người, vội vàng nhìn vào trong sân.
Chỉ thấy ở phía trước mình không tới năm trượng, một con lão ưng cực lớn trước đây chưa từng thấy giương cánh bay lên không, mà trên mặt đất có một người đang nằm ở đó.
- Hoắc Nguyên Chân!
Mộ Dung Thu Vũ kêu lên một tiếng, đang ngồi dựa cột trước cửa lập tức ngồi bật dậy chạy tới.
Thật là đáng sợ…
Hiện tại hòa thượng này không còn phong độ ung dung nhàn nhã như thường ngày, toàn thân đầy máu, khóe miệng cũng ứa máu. Dường như bụng hắn có một vết thương thật lớn, y phục trên người cũng bị máu dính bết lại.
- Vì sao người lại bị thương nặng như vậy?
Mộ Dung Thu Vũ luống cuống tay chân, đỡ Hoắc Nguyên Chân lên, đưa tay ra thử dò xét hơi thở của hắn, muốn xác định trước thử xem hắn sống hay chết.
Tay mới vừa đưa đến một nửa, Hoắc Nguyên Chân đã mở mắt, mí mắt có vẻ yếu ớt nâng lên, thấp giọng nói:
- Dìu ta vào trước đã.
- Được, được...
Mộ Dung Thu Vũ cũng không kịp nhớ trên người đối phương toàn là vết máu, nhấc cánh tay Hoắc Nguyên Chân lên, dìu hắn đi từng bước một vào phòng.
Nàng tiến vào trong phòng, đi tới mép giường Hoắc Nguyên Chân.
- Ngươi kiên trì một chút, ta lập tức đi tìm đại phu cho ngươi!
Mộ Dung Thu Vũ cũng luống cuống tay chân, không suy nghĩ chút nào, lúc này tam canh bán dạ đi ra ngoài tìm đại phu, sợ rằng sau khi trở lại Hoắc Nguyên Chân đã đi đầu thai mất.
- Không cần lo lắng, ở chỗ ta có thuốc, Đại Hoàn Đan, nàng lấy cho ta.
- Ở nơi nào? Ngươi nói cho ta biết, ta lấy cho ngươi!
Hắn cất Đại Hoàn Đan trong một ngăn bí mật trên vách tường, bèn giơ tay chỉ về phía đó.
Bên trong phòng tối om, còn chưa đốt đèn, Mộ Dung Thu Vũ sờ soạng đi tới vách tường:
- Hoắc Nguyên Chân, nơi này là tường, ta không thấy được gì cả.
Đột nhiên phía sau truyền tới một trận ánh sáng, chiếu sáng vách tường.
Mộ Dung Thu Vũ kinh hãi quay đầu lại, ánh sáng này có vẻ không bình thường.
Nhưng nàng vừa quay đầu lại, ánh sáng phía sau đã không còn.
- Chớ quay đầu lại, tự có Phật quang chi dẫn nàng đi tới.
Mộ Dung Thu Vũ có vẻ hoang mang ngơ ngác, không biết làm sao, chỉ có thể nghe theo lời Hoắc Nguyên Chân lần nữa quay đầu lại đối mặt vách tường, phía sau quả nhiên lại có ánh sáng sáng lên.
- Vách tường... phía dưới bích họa... đè xuống chỗ năm tấc...
Hoắc Nguyên Chân nói đứt quãng, Mộ Dung Thu Vũ kinh hãi run sợ, dựa theo lời nói của hắn nhận một cái, quả nhiên vách tường có một chỗ lõm xuống, sau đó lại nhô ra, một cái hộc bí mật lộ ra. Trong đó có một bình nhỏ, Mộ Dung Thu Vũ lấy ra, trên đó viết năm chữ “Không phải Đại Hoàn Đan”.
- Trời ơi, làm sao bây giờ đây? Nơi này chỉ có một bình thuốc, hơn nữa không phải là Đại Hoàn Đan.
Mộ Dung Thu Vũ gấp đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, nàng không muốn thấy Hoắc Nguyên Chân chết. Mặc dù không thể nói là vì sao, nhưng nếu như Hoắc Nguyên Chân chết đi, nhất định nàng sẽ cực kỳ thương tâm khổ sở.
Hiện tại thấy Hoắc Nguyên Chân sắp sửa chết đi, nàng cũng đã không khống chế nổi.
- Đúng là bình đó, nàng mang tới đây đi.
Đây là lúc Hoắc Nguyên Chân rảnh rỗi nhàm chán, nhớ lại câu chuyện không có chôn ba trăm lượng bạc, mới viết lên trên bình Đại Hoàn Đan mấy chữ “Không phải Đại Hoàn Đan”, thầm nghĩ vạn nhất có một ngày tên trộm nào đó nhìn thấy, không biết sẽ biểu lộ thế nào.
(Trương Tam chôn ba trăm lượng bạc trước sân nhà, trên cắm một tấm bảng ghi mấy chữ: “Ở đây không có ba trăm lượng.
Hàng xóm y là Vương Nhị thấy vậy đào lên lấy bạc đi, sau đó sửa tấm bảng lại thành: “Vương Nhị kế bên chẳng hề thu”.)
Chỉ là trò đùa vô vị nhàm chán, không ngờ rằng hôm nay lại có tác dụng với Mộ Dung Thu Vũ.
- Tên hòa thượng người thật là đáng ghét…
Mộ Dung Thu Vũ lau nước mắt thật nhanh, trở lại bên giường Hoắc Nguyên Chân. Ánh sáng kỳ quái kia đã biến mất, nàng không thể làm gì khác hơn là đốt ngọn đèn dầu ở mép giường, sau đó mở bình ra, đổ ra một viên đan dược.
Đan dược vừa ra khỏi bình, hương thơm sực nức cả phòng, quả nhiên là được vật cao cấp nhất, nghe thấy mùi hương là biết kỳ diệu.
Nàng đưa đan dược tới miệng Hoắc Nguyên Chân, hắn há miệng nuốt xuống, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cửu Dương chân kinh trong cơ thể hắn đang tự động chữa trị vết thương, nhưng vì bị thương quá nặng, chỉ dựa vào bản thân chữa trị là không đủ, nhất định phải dùng được vật. Vừa nuốt viên Đại Hoàn Đan này vào, mặc dù không thể lập tức nhảy nhót nhưng cũng đã giữ được tính mạng.
Chỉ bất quá thương thế này mấy ngày mới khỏi, vẫn là không biết.
Mộ Dung Thu Vũ cũng không biết hiệu quả của Đại Hoàn Đan này cùng năng lực tự chữa bệnh thần kỳ của bản thân Hoắc Nguyên Chân, thấy Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt vội vàng nói:
- Hoắc Nguyên Chân, nhất định ngươi không được chết đi như vậy, ngươi hãy tỉnh lại nghe ta nói.
Nàng vừa nói vừa không ngừng lay lay, rốt cục Hoắc Nguyên Chân mở một mắt ra:
- Ta không còn sức lực nói chuyện.
Miễn cưỡng xoa kim sang dược lên vết thương cho mình, Hoắc Nguyên Chân mơ mơ màng màng lệnh cho Kim Nhãn Ưng mang mình trở về núi, nhất định phải mau sớm trở về núi phục dược, nếu không sợ rằng sẽ có nguy hiểm tánh mạng.
Thật may là rốt cục hắn đã đánh chết sứ giả Quan Thiên Chiếu, để cho y và lá thư kia đều vĩnh viễn chìm vào biển cả.
Như vậy Phù Tang cũng sẽ không xuất binh Sơn Đông, kết cục của Quan Thiên Chiếu coi như đã định.
Xứng đáng!
Hoắc Nguyên Chân từ từ nhắm hai mắt lại.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachng0csach.c0m
Bầu trời tháng Năm thâm thúy xa xa, tinh hà sáng chói vắt ngang qua chân trời, giữa trời cùng đất tựa hồ có một tầng sương mù mông lung mờ mịt bao phủ, làm cho Mộ Dung Thu Vũ không cách nào phân biệt trong bầu trời đêm này, đâu là sao Ngưu Lang, đâu là sao Chức Nữ.
- Sao Khiên Ngưu xa xăm, Chức Nữ thân trắng muốt... Ngưu Lang cùng Chức Nữ mỗi người ở một bên bờ thiên hà mênh mông, bọn họ có thể tìm được đường đi tới chỗ đối phương sao?
Mộ Dung Thu Vũ yên lặng suy nghĩ bài thơ mà Hoắc Nguyên Chân đọc cho nàng nghe ở Trường An, cố gắng ngẩng đầu phân biệt, hao tổn tinh thần vì thần tiên trên trời.
Suy nghĩ một hồi, lại không nhớ nổi mấy câu sau của Hoắc Nguyên Chân là gì, thầm nhủ trong lòng:
- Hòa thượng này tuổi cũng không lớn, vì sao lại có tài hoa như thế? Chờ hắn trở lại, nhất định ta sẽ bắt hắn chép hết những bài thơ hay tặng cho ta.
- Hắn có chịu không?
Mộ Dung Thu Vũ nhớ lại khối ngọc bài trước ngực Hoắc Nguyên Chân, mãi đến hôm nay nàng vẫn không thể nào tin được, vì sao Huyễn sự thúc lại tặng vật thiếp thân của mình cho hắn?
Nếu như là Huyễn sự thúc bảo hắn viết, nhất định hắn sẽ viết.
Bàn tay nhỏ bé mân mê vạt áo, trong mắt Mộ Dung Thu Vũ có chút buồn đau nhàn nhạt.
Một đám mây đen lướt qua trên bầu trời, dường như có tiếng vỗ cánh phành phạch, Mộ Dung Thu Vũ có hơi xao lãng tinh thần nghe vậy ngẩn người, vội vàng nhìn vào trong sân.
Chỉ thấy ở phía trước mình không tới năm trượng, một con lão ưng cực lớn trước đây chưa từng thấy giương cánh bay lên không, mà trên mặt đất có một người đang nằm ở đó.
- Hoắc Nguyên Chân!
Mộ Dung Thu Vũ kêu lên một tiếng, đang ngồi dựa cột trước cửa lập tức ngồi bật dậy chạy tới.
Thật là đáng sợ…
Hiện tại hòa thượng này không còn phong độ ung dung nhàn nhã như thường ngày, toàn thân đầy máu, khóe miệng cũng ứa máu. Dường như bụng hắn có một vết thương thật lớn, y phục trên người cũng bị máu dính bết lại.
- Vì sao người lại bị thương nặng như vậy?
Mộ Dung Thu Vũ luống cuống tay chân, đỡ Hoắc Nguyên Chân lên, đưa tay ra thử dò xét hơi thở của hắn, muốn xác định trước thử xem hắn sống hay chết.
Tay mới vừa đưa đến một nửa, Hoắc Nguyên Chân đã mở mắt, mí mắt có vẻ yếu ớt nâng lên, thấp giọng nói:
- Dìu ta vào trước đã.
- Được, được...
Mộ Dung Thu Vũ cũng không kịp nhớ trên người đối phương toàn là vết máu, nhấc cánh tay Hoắc Nguyên Chân lên, dìu hắn đi từng bước một vào phòng.
Nàng tiến vào trong phòng, đi tới mép giường Hoắc Nguyên Chân.
- Ngươi kiên trì một chút, ta lập tức đi tìm đại phu cho ngươi!
Mộ Dung Thu Vũ cũng luống cuống tay chân, không suy nghĩ chút nào, lúc này tam canh bán dạ đi ra ngoài tìm đại phu, sợ rằng sau khi trở lại Hoắc Nguyên Chân đã đi đầu thai mất.
- Không cần lo lắng, ở chỗ ta có thuốc, Đại Hoàn Đan, nàng lấy cho ta.
- Ở nơi nào? Ngươi nói cho ta biết, ta lấy cho ngươi!
Hắn cất Đại Hoàn Đan trong một ngăn bí mật trên vách tường, bèn giơ tay chỉ về phía đó.
Bên trong phòng tối om, còn chưa đốt đèn, Mộ Dung Thu Vũ sờ soạng đi tới vách tường:
- Hoắc Nguyên Chân, nơi này là tường, ta không thấy được gì cả.
Đột nhiên phía sau truyền tới một trận ánh sáng, chiếu sáng vách tường.
Mộ Dung Thu Vũ kinh hãi quay đầu lại, ánh sáng này có vẻ không bình thường.
Nhưng nàng vừa quay đầu lại, ánh sáng phía sau đã không còn.
- Chớ quay đầu lại, tự có Phật quang chi dẫn nàng đi tới.
Mộ Dung Thu Vũ có vẻ hoang mang ngơ ngác, không biết làm sao, chỉ có thể nghe theo lời Hoắc Nguyên Chân lần nữa quay đầu lại đối mặt vách tường, phía sau quả nhiên lại có ánh sáng sáng lên.
- Vách tường... phía dưới bích họa... đè xuống chỗ năm tấc...
Hoắc Nguyên Chân nói đứt quãng, Mộ Dung Thu Vũ kinh hãi run sợ, dựa theo lời nói của hắn nhận một cái, quả nhiên vách tường có một chỗ lõm xuống, sau đó lại nhô ra, một cái hộc bí mật lộ ra. Trong đó có một bình nhỏ, Mộ Dung Thu Vũ lấy ra, trên đó viết năm chữ “Không phải Đại Hoàn Đan”.
- Trời ơi, làm sao bây giờ đây? Nơi này chỉ có một bình thuốc, hơn nữa không phải là Đại Hoàn Đan.
Mộ Dung Thu Vũ gấp đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, nàng không muốn thấy Hoắc Nguyên Chân chết. Mặc dù không thể nói là vì sao, nhưng nếu như Hoắc Nguyên Chân chết đi, nhất định nàng sẽ cực kỳ thương tâm khổ sở.
Hiện tại thấy Hoắc Nguyên Chân sắp sửa chết đi, nàng cũng đã không khống chế nổi.
- Đúng là bình đó, nàng mang tới đây đi.
Đây là lúc Hoắc Nguyên Chân rảnh rỗi nhàm chán, nhớ lại câu chuyện không có chôn ba trăm lượng bạc, mới viết lên trên bình Đại Hoàn Đan mấy chữ “Không phải Đại Hoàn Đan”, thầm nghĩ vạn nhất có một ngày tên trộm nào đó nhìn thấy, không biết sẽ biểu lộ thế nào.
(Trương Tam chôn ba trăm lượng bạc trước sân nhà, trên cắm một tấm bảng ghi mấy chữ: “Ở đây không có ba trăm lượng.
Hàng xóm y là Vương Nhị thấy vậy đào lên lấy bạc đi, sau đó sửa tấm bảng lại thành: “Vương Nhị kế bên chẳng hề thu”.)
Chỉ là trò đùa vô vị nhàm chán, không ngờ rằng hôm nay lại có tác dụng với Mộ Dung Thu Vũ.
- Tên hòa thượng người thật là đáng ghét…
Mộ Dung Thu Vũ lau nước mắt thật nhanh, trở lại bên giường Hoắc Nguyên Chân. Ánh sáng kỳ quái kia đã biến mất, nàng không thể làm gì khác hơn là đốt ngọn đèn dầu ở mép giường, sau đó mở bình ra, đổ ra một viên đan dược.
Đan dược vừa ra khỏi bình, hương thơm sực nức cả phòng, quả nhiên là được vật cao cấp nhất, nghe thấy mùi hương là biết kỳ diệu.
Nàng đưa đan dược tới miệng Hoắc Nguyên Chân, hắn há miệng nuốt xuống, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cửu Dương chân kinh trong cơ thể hắn đang tự động chữa trị vết thương, nhưng vì bị thương quá nặng, chỉ dựa vào bản thân chữa trị là không đủ, nhất định phải dùng được vật. Vừa nuốt viên Đại Hoàn Đan này vào, mặc dù không thể lập tức nhảy nhót nhưng cũng đã giữ được tính mạng.
Chỉ bất quá thương thế này mấy ngày mới khỏi, vẫn là không biết.
Mộ Dung Thu Vũ cũng không biết hiệu quả của Đại Hoàn Đan này cùng năng lực tự chữa bệnh thần kỳ của bản thân Hoắc Nguyên Chân, thấy Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt vội vàng nói:
- Hoắc Nguyên Chân, nhất định ngươi không được chết đi như vậy, ngươi hãy tỉnh lại nghe ta nói.
Nàng vừa nói vừa không ngừng lay lay, rốt cục Hoắc Nguyên Chân mở một mắt ra:
- Ta không còn sức lực nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.