Chương 85: Vô Danh
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
13/06/2019
Đỗ lão quái nhìn Hoắc Nguyên Chân hồi lâu, tựa hồ có vẻ không hiểu ý hắn.
- Lão tiền bối, ba mươi năm vật đổi sao dời, thế giới này không còn thuộc về lão nữa. Năm xưa lão hy vọng tiến vào Thiếu Lâm tự nhưng không thành công, mà nay Nam Thiếu Lâm thế nào lão cũng đã nhìn thấy. Hạng người như Minh Tâm có thể đảm nhiệm thủ tọa Giới Luật viện, có thể tưởng tượng tư chất cả Nam Thiếu Lâm tệ hại tới mức nào.
Nghe Hoắc Nguyên Chân khuyên nhủ, Đỗ lão quái gật đầu một cái:
- Quả thật, Minh Tâm dùng thuốc hại ta, làm như thế rõ ràng là thẹn với đạo làm người. Cho dù là hôm nay bọn chúng tới mời lão hủ gia nhập Nam Thiếu Lâm, lão hủ cũng sẽ không đi.
- Nếu tiền bối không muốn gia nhập Nam Thiếu Lâm, có thể tới tự viện bần tăng xem thử, mặc dù Bắc Thiếu Lâm chúng ta mới xây, nhưng lòng người ngưng tụ, khí thế bừng bừng, được dân chúng xung quanh vô cùng hâm mộ. Tiền bối đi vòng quanh có thể tùy tiện hỏi thăm, nếu như bần tăng có nửa lời nói dối, tự nhiên tiền bối có thể rời đi.
Nghe lời của Hoắc Nguyên Chân, rốt cục Đỗ lão quái gật đầu một cái, nói với hắn:
- Như vậy cũng tốt, lão hủ sẽ theo người đi xem một chút, nếu hết thảy đúng như lời người nói, lão hủ sẽ lưu lại, cũng coi như làm tròn giấc mộng xuất gia.
Hai người chuẩn bị rời đi, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại liên lạc với Kim Nhãn Ưng, biết Nhất Nhân đã bị Kim Nhãn Ưng chộp chết.
Tạm thời hắn không động đến đan dược bên trong địa động, chỉ theo lời Đỗ lão quái mang theo hai hồ lô đỏ chứa Đại Hoàn Đan. Số đan dược còn lại lát nữa cho bọn Nhất Tịnh tới chuyên chở.
Đỗ lão quái đã trúng Nhuyễn Cốt tán, hành động vô lực, Hoắc Nguyên Chân lại cho gọi bạch mã tới.
Đỗ lão quái nhìn bạch mã của Hoắc Nguyên Chân, lộ ra vẻ ngạc nhiên:
- Bạch mã này hết sức thần tuấn, lão hủ bình sinh mới thấy.
Hoắc Nguyên Chân cười cười không nói tiếng nào, cũng không giới thiệu chuyện mình có thể cầu thông cùng Phật tổ. Có một ít chuyện cần để cho Đỗ lão quái đích thân phát hiện, như vậy mới càng gia tăng cảm giác thần bí của mình.
Bạch mã chở Đỗ lão quái trở về Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân lại thi triển khinh công theo phía sau, thân pháp phiêu dật càng làm cho Đỗ lão quái coi trọng hắn hơn trước.
Phải biết Hoắc Nguyên Chân chính là bằng vào môn khinh công này hai lần chạy trốn dưới mắt Đỗ lão quái, khiến cho lão có ấn tượng rất sâu.
Sau khi trở về Thiếu Lâm tự, Đỗ lão quái không vào phòng, cứ ngồi ở trong sân nhìn Vạn Phật tháp cao vút cùng La Hán đường nơi xa.
Ở bên trong động một thời gian quá lâu, hết thảy phía ngoài đều là mới lạ, nếu không phải hiện tại thân thể vô lực, Đỗ lão quái đã sớm leo lên đỉnh Vạn Phật tháp xem một chút.
Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý tới lão nữa, đi ngủ, cho đến sáng hôm sau mới thức dậy.
Sau khi thức dậy, phát hiện thân thể Đỗ lão quái đã khôi phục một ít, chậm rãi đi tới lầu chuông.
Hoắc Nguyên Chân đi theo tới đó, hỏi:
- Lão tiền bối, lầu chuông này nhìn như thế nào?
- Kiến tạo không tệ, hẳn không phải là thợ bản địa xây dựng.
Lúc này Nhất Tịnh đi tới, sau khi thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, lên lầu chuông bắt đầu đánh chuông.
Tiếng chuông du dương làm tâm thần người thanh tĩnh.
Trước kia Đỗ lão quái ở trong địa động hậu sơn cũng từng đã nghe qua tiếng chuông Thiếu Lâm, chẳng qua là dù sao cũng ở xa, không được nghe trực tiếp như hiện tại. Hôm nay đứng dưới lầu chuông, tiếng chuông vang lên, Đỗ lão quái từ từ nhắm hai mắt lại:
- Tiếng chuông này càng thêm làm cho người ta say mê hơn cả tiếng chuông Nam Thiếu Lâm, bao nhiêu phù hoa nơi trần thể dường như cũng theo tiếng chuông mà đi mất.
Lúc này trong bầu trời từ từ nổi gió lên, mây đen bao phủ, trong chốc lát bất ngờ đổ cơn mưa rả rích nho nhỏ.
Hai người cứ đứng dưới lầu chuông như vậy, nghe tiếng chuông du dương, mặc cho nước mưa rơi ướt áo nhưng vẫn không nhúc nhích.
- Già rồi!
Đỗ lão quái thở dài một tiếng:
- Cả đời lão hủ tranh đấu vô số, năm đó võ công cũng coi như tuyệt đỉnh, chẳng qua đáng tiếc trận chiến cuối cùng, một chiêu lỡ tay hại Không Nhân Thần Tăng, từ đó trở đi không gượng dậy nổi. Ba mươi năm qua lão hủ ở bên trong động luyện đan vẫn tiếp tục khổ luyện thần công, vốn cho là sau khi ra ngoài đủ để tiếu ngạo giang hồ, nhưng vào giờ phút này không còn tâm tư gì nữa.
- A Di Đà Phật, bao nhiêu chuyện phù phiếm cứ mặc cho mưa gió cuốn đi, bao nhiêu mộng trần gian cứ để trôi theo nước chảy, tiền bối còn có chuyện gì không bỏ được sao?
Đỗ lão quái lần nữa nhắm hai mắt lại, hồi lâu không nói.
Hoắc Nguyên Chân cũng không nói thêm gì nữa, hắn biết bây giờ trong lòng Đỗ lão quái đang lựa chọn, mình không nên quấy rầy lão là hơn.
Một lát sau, Đỗ lão quái mở mắt, tựa hồ quyết định cái gì, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nếu nói trong lòng lão hủ có chuyện không bỏ được, vậy cũng là vì thẹn với Không Nhân Thần Tăng, về phần cừu nhân năm đó lại không quan trọng. Người trong giang hồ, khó lòng tránh khỏi thân bất do kỷ, giết người bị người giết lại, lão hủ không hận bọn họ.
Hai tay Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập, miệng đọc Phật hiệu:
- Tiền bối, nếu làm được như vậy, hẳn sẽ có phúc báo.
Đỗ lão quái đáp lễ Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng không cần như vậy, ngày sau lão hủ ở trong chùa sợ rằng cũng không thể giúp được phương trượng cái gì, chỉ cầu có thể sống yên ổn chuỗi ngày tàn dưới chân Phật tổ, vậy là đã đủ.
- Tiền bối, vậy sau này bất tất phải xưng là lão hủ nữa.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng vui vẻ, chỉ cần lão nhân gia chịu ở lại, như vậy hết thảy đều không thành vấn đề. Về phần lão nói rằng muốn sống yên ổn chuỗi ngày tàn ở chỗ này... nằm mơ đi, nhiều lắm là sau này chuyện nhỏ không phiền lão, nhưng đại sự mà lão vẫn muốn tự thủ bàng quan là không được.
- Phương trượng nói như vậy, vậy sau này lão hủ xưng là lão nạp.
- Hắn nên như vậy, bần tăng đã quyết định cho tiền bối vào tự, bất quá cũng không tiện đặt pháp danh cho tiền bối...
- Pháp danh chỉ là một tiếng xưng hô, lão nạp già rồi, ngay cả tên cũng đã sớm quên mất, phương trượng tùy ý đặt thế nào cũng được.
- Nếu tiền bối cũng đã quên mất tên mình, vậy sau này gọi là Vô Danh có được chăng?
- A Di Đà Phật! Rất tốt.
Đỗ lão quái cũng là người không cầu chấp, nếu đã quyết định tiến vào Thiếu Lâm tự cũng nhập vai rất nhanh. Từ đó về sau, trên giang hồ không còn Đỗ lão quái nữa, chẳng qua là Thiếu Lâm tự có thêm một Vô Danh lão tăng.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, dẫn theo Đỗ lão quái đi tới La Hán đường, bây giờ tất cả mọi người Thiếu Lâm đã dậy, vừa đúng lúc tuyên bố chuyện này.
- Lão nhân gia này sắp gia nhập Thiếu Lâm tự ta, pháp danh Vô Danh, chính là trưởng lão bản tự, phàm đệ tử Thiếu Lâm ta gặp mặt cũng phải hành lễ đệ tử như gặp bản phương trượng vậy.
rước hết Hoắc Nguyên Chân tuyên bố địa vị Vô Danh lão tăng, cho lão một thân phận cao quý, để cho lão có cảm giác mình thuộc về Thiếu Lâm. Như vậy sau này lúc xảy ra chuyện, cho dù mình không tìm lão, lão cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không có xác định rõ ràng bối phận của lão. Ở Thiếu Lâm, bối phận cao nhất là hàng chữ Nhất, cũng chính là hắn, cho dù là đệ tử lớn tuổi hơn, địa vị cũng không thể vượt qua phương trượng, địa vị Vô Danh coi như là một ngoại lệ đặc biệt, bất quá Hoắc Nguyên Chân cho là ngoại lệ này xứng đáng.
Mọi người nhất nhất làm lễ ra mắt cùng Vô Danh, Vô Danh cũng nhất nhất hoàn lễ.
Sau khi làm lễ ra mắt, Vô Danh nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, Vô Danh đã cao tuổi, quả thật không để làm những việc lao động nặng. Ngài có thể cho người về hậu sơn thu hồi đan dược cùng lò luyện đan lại, chờ sau khi lão nạp phát hiện đệ tử tư chất thượng đẳng, có thể truyền thụ phương pháp luyện đan, thời gian còn lại cũng có thể miễn cưỡng quét sân.
- Nhất Không, huynh mau đi tìm một cây chổi cho Vô Danh trưởng lão, sau này Vô Danh trưởng lão sẽ quét sân ở Thiếu Lâm.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng hưng phấn, hòa thượng quét sân, hòa thượng quét sân!
Mặc dù không biết công lực Vô Danh rốt cục đạt tới cảnh giới gì, nhưng căn cứ Hoắc Nguyên Chân phân tích, một chưởng đánh bay lão ni cô, bị nhiễm Hóa Công tán cùng Nhuyễn Cốt tán, còn lại chưa tới ba thành công lực còn có thể đả thương Minh Tâm Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong. Phần công lực này sợ rằng cao thủ Tiên Thiên trung kỳ phổ thông cũng không làm được, không, là hậu kỳ phổ thông cũng không làm được.
Cao nhân như thế, trời sinh đã có tư chất quét sân.
Huống chi người ta còn thân kiêm hai chức, sau này còn phải dạy đệ tử luyện đan.
Bất quá làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút tiếc nuối chính là theo như ý Vô Danh, dường như lão không muốn tiếp tục luyện đan nữa, đây đối với Thiếu Lâm chính là một tổn thất.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng hiểu lòng của Vô Danh, luyện đan ba mươi năm trong địa động, vất vả lắm mới ra ngoài được, hiện tại còn phải nhốt mình vào phòng luyện đan tiếp tục luyện đan, đổi lại là bất cứ ai cũng không chịu nổi.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng không miễn cưỡng Vô Danh, nhưng trong lòng vẫn ôm ấp một ý niệm, dạy đệ tử luyện đan có thể, nhưng hẳn là Đại Hoàn Đan tuyệt đối không dễ luyện chế. Nếu là ngày sau Thiếu Lâm có chuyện cần tới Đại Hoàn Đan, cũng chỉ có thể đưa lão tới phòng luyện đan.
Chỉ trong chốc lát, quả thật Nhất Không mang tới một cây chổi.
Hoắc Nguyên Chân lại tìm tăng bào cho Vô Danh, sau đó tới tầng một Vạn Phật tháp, quy y cho Vô Danh trước mặt mọi người.
Quy y hoàn thành, Vô Danh chính thức trở thành đệ tử Thiếu Lâm.
Bất quá Vô Danh cũng không muốn mặc bộ tăng bào màu trắng, mà chọn một bộ tăng bào bằng vải bố thô ráp, hết sức cũ kỹ, vá chằng vá đụp.
Sau khi mặc tăng bào, cầm chổi lên, lại sờ sờ đầu trọc của mình, rốt cục Vô Danh cũng cười:
- Phương trượng, lão nạp có thể tham gia công phu khóa sớm khóa tối hay không?
- Chuyện này là tự nhiên, trong Thiếu Lâm ta không có chỗ nào mà trưởng lão không thể tới.
- A Di Đà Phật, đa tạ phương trượng thành toàn, lão nạp coi như được sống một cuộc đời mới.
Suy nghĩ một chút, Vô Danh giao Xá Lợi Tử cho Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, nếu lão nạp đã vào Phật môn, tự nhiên nên giao Phật môn chí bảo này cho phương trượng bảo quản.
Hoắc Nguyên Chân hài lòng nhận lấy, khi trước hắn không lấy Xá Lợi Tử của Vô Danh quả nhiên là lựa chọn chính xác, hôm nay lão tự động cam tâm tình nguyện giao ra, chẳng phải là tốt hơn biết mấy.
Hoắc Nguyên Chân vô cùng cao hứng, trên mặt Vô Danh cũng khó che giấu vẻ hưng phấn, rốt cục xuất gia rồi. Lão cảm thấy hết sức hài lòng về ngôi chùa này, mặc dù đơn giản một chút, người ít một chút, bất quá những thứ này đều rất hợp tâm ý của lão, những địa phương phồn hoa tấp nập lại không thích hợp với lão...
Trong lúc lão còn đang nghĩ trong lòng như vậy, thình lình đại môn Thiếu Lâm tự mở rộng ra, vô số hương khách chen chúc mà vào.
Vô Danh ngây cả người, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, mỗi ngày Thiếu Lâm tự chúng ta đều có nhiều người như vậy sao?
- Không sai, Thiếu Lâm ta chính là thánh địa Phật giáo trong lòng dân chúng, người người hướng tới. Chẳng những dân chúng xung quanh tụ tập đến nơi này, mà là Đăng Phong huyện, Trịnh Châu phủ thậm chí những tỉnh khác, cũng có hương khách mộ danh mà đến.
- Người đến người đi nhộn nhịp, bụi bậm tạp vật sẽ khó tránh khỏi nhiều một chút, chỗ khác không nói, chỉ riêng bên trong Vạn Phật tháp này, mỗi ngày vào thời điểm ít nhất cũng có hơn hai trăm người dâng hương. Vô Danh trưởng lão, nhiệm vụ quét sân này của lão cũng không nhẹ nhàng gì?
Nhìn nụ cười bỉ ổi của Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên Vô Danh cảm thấy dường như mình đã nghĩ sai ở điểm nào rồi, dường như quét sân ở Thiếu Lâm tự cũng không phải là một lựa chọn chính xác.
Nhìn vị phương trượng bề ngoài dường như trung hậu này, Vô Danh cảm thấy dường như mình bị lợi dụng chỗ nào đó, nhưng lại không biết được rõ ràng.
-----------
Trong Thiền Lâm khách sạn ở Lục Dã trấn, Mặc Lan đang trang điểm, nữ tử mập Tiểu Vi bên cạnh phục vụ, vừa chải đầu cho Mặc Lan vừa nói:
- Sư tỷ, tóc tỷ đẹp thật.
- Ta có đẹp không?
Mặc Lan nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của mình, nhìn gương mặt yêu mị của mình trong gương.
- Đương nhiên là đẹp rồi, Thiên Nhai Hải Các chúng ta chỉ có sư tỷ và Thu Vũ muội muội là đẹp nhất.
- Nếu đẹp, vì sao còn thất bại như vậy?
Mặc Lan cúi đầu, có vẻ chán nản.
- Sư tỷ không cần tức giận, hòa thượng kia chính là một tên đầu gỗ ngu ngốc, có mắt mà không biết kim hương ngọc. Hàng ngày nam nhân mơ tưởng sư tỷ có hàng ngàn hàng vạn, sư tử bằng lòng đi tìm hắn đã là cho hắn thể diện, hắn lại không biết điều, chúng ta không cần để ý tới hắn.
Mặc Lan quay đầu nhìn Tiểu Vi sau lưng một cái, lại nói:
- Nhưng phương trượng kia có quan hệ rất tốt cùng Ninh Uyển Quân ở cách vách, nếu hắn là người xuất gia, tại sao lại có quan hệ gần với Ninh Uyển Quân như thế? Chẳng lẽ Ninh Uyển Quân đẹp hơn ta sao?
- Không phải vậy.
Tiểu Vi khoát tay nói:
- Ninh Uyển Quân kia là một con hồ ly, thứ nhất có thể ra vẻ thanh tao, thứ hai còn cố ý ra vẻ mình là tiên tử. Muội đoán rằng phương trượng kia chính là thích dáng vẻ này, cho nên mới chủ động tiếp cận Ninh Uyển Quân, thật ra nàng ta không đẹp bằng sự tỷ.
Mặc Lan thở dài một tiếng, lấy tay vuốt ve mái tóc dài của mình, lẩm bẩm:
- Có thể là ta tiến hơi nhanh một chút, dù sao phương trượng kia vẫn là một tiểu hòa thượng, không thích ta quá nhiệt tình. Nhưng quả thật là hắn có phản ứng, chứng minh hắn vẫn rất để ý ta, có lẽ ta cần đổi một biện pháp khác mới được.
Tiểu Vi cũng nói theo:
- Đúng vậy, sư tỷ chỉ cần hơi điều chỉnh phương pháp một chút, chắc chắn sẽ nắm được tiểu hòa thượng kia trong tay mình.
Mặc Lan suy tư một trận, chợt nói:
- Mấy ngày nay ta nghiên cứu qua phương thức đối xử giữa Ninh Uyển Quân cùng Nhất Giới, lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, mặc dù không nói nhiều nhưng rất ăn ý, hai người đều tỏ ra thật vui vẻ, trao đổi ánh mắt, tình cảm nảy sinh.
- Lão tiền bối, ba mươi năm vật đổi sao dời, thế giới này không còn thuộc về lão nữa. Năm xưa lão hy vọng tiến vào Thiếu Lâm tự nhưng không thành công, mà nay Nam Thiếu Lâm thế nào lão cũng đã nhìn thấy. Hạng người như Minh Tâm có thể đảm nhiệm thủ tọa Giới Luật viện, có thể tưởng tượng tư chất cả Nam Thiếu Lâm tệ hại tới mức nào.
Nghe Hoắc Nguyên Chân khuyên nhủ, Đỗ lão quái gật đầu một cái:
- Quả thật, Minh Tâm dùng thuốc hại ta, làm như thế rõ ràng là thẹn với đạo làm người. Cho dù là hôm nay bọn chúng tới mời lão hủ gia nhập Nam Thiếu Lâm, lão hủ cũng sẽ không đi.
- Nếu tiền bối không muốn gia nhập Nam Thiếu Lâm, có thể tới tự viện bần tăng xem thử, mặc dù Bắc Thiếu Lâm chúng ta mới xây, nhưng lòng người ngưng tụ, khí thế bừng bừng, được dân chúng xung quanh vô cùng hâm mộ. Tiền bối đi vòng quanh có thể tùy tiện hỏi thăm, nếu như bần tăng có nửa lời nói dối, tự nhiên tiền bối có thể rời đi.
Nghe lời của Hoắc Nguyên Chân, rốt cục Đỗ lão quái gật đầu một cái, nói với hắn:
- Như vậy cũng tốt, lão hủ sẽ theo người đi xem một chút, nếu hết thảy đúng như lời người nói, lão hủ sẽ lưu lại, cũng coi như làm tròn giấc mộng xuất gia.
Hai người chuẩn bị rời đi, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại liên lạc với Kim Nhãn Ưng, biết Nhất Nhân đã bị Kim Nhãn Ưng chộp chết.
Tạm thời hắn không động đến đan dược bên trong địa động, chỉ theo lời Đỗ lão quái mang theo hai hồ lô đỏ chứa Đại Hoàn Đan. Số đan dược còn lại lát nữa cho bọn Nhất Tịnh tới chuyên chở.
Đỗ lão quái đã trúng Nhuyễn Cốt tán, hành động vô lực, Hoắc Nguyên Chân lại cho gọi bạch mã tới.
Đỗ lão quái nhìn bạch mã của Hoắc Nguyên Chân, lộ ra vẻ ngạc nhiên:
- Bạch mã này hết sức thần tuấn, lão hủ bình sinh mới thấy.
Hoắc Nguyên Chân cười cười không nói tiếng nào, cũng không giới thiệu chuyện mình có thể cầu thông cùng Phật tổ. Có một ít chuyện cần để cho Đỗ lão quái đích thân phát hiện, như vậy mới càng gia tăng cảm giác thần bí của mình.
Bạch mã chở Đỗ lão quái trở về Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân lại thi triển khinh công theo phía sau, thân pháp phiêu dật càng làm cho Đỗ lão quái coi trọng hắn hơn trước.
Phải biết Hoắc Nguyên Chân chính là bằng vào môn khinh công này hai lần chạy trốn dưới mắt Đỗ lão quái, khiến cho lão có ấn tượng rất sâu.
Sau khi trở về Thiếu Lâm tự, Đỗ lão quái không vào phòng, cứ ngồi ở trong sân nhìn Vạn Phật tháp cao vút cùng La Hán đường nơi xa.
Ở bên trong động một thời gian quá lâu, hết thảy phía ngoài đều là mới lạ, nếu không phải hiện tại thân thể vô lực, Đỗ lão quái đã sớm leo lên đỉnh Vạn Phật tháp xem một chút.
Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý tới lão nữa, đi ngủ, cho đến sáng hôm sau mới thức dậy.
Sau khi thức dậy, phát hiện thân thể Đỗ lão quái đã khôi phục một ít, chậm rãi đi tới lầu chuông.
Hoắc Nguyên Chân đi theo tới đó, hỏi:
- Lão tiền bối, lầu chuông này nhìn như thế nào?
- Kiến tạo không tệ, hẳn không phải là thợ bản địa xây dựng.
Lúc này Nhất Tịnh đi tới, sau khi thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, lên lầu chuông bắt đầu đánh chuông.
Tiếng chuông du dương làm tâm thần người thanh tĩnh.
Trước kia Đỗ lão quái ở trong địa động hậu sơn cũng từng đã nghe qua tiếng chuông Thiếu Lâm, chẳng qua là dù sao cũng ở xa, không được nghe trực tiếp như hiện tại. Hôm nay đứng dưới lầu chuông, tiếng chuông vang lên, Đỗ lão quái từ từ nhắm hai mắt lại:
- Tiếng chuông này càng thêm làm cho người ta say mê hơn cả tiếng chuông Nam Thiếu Lâm, bao nhiêu phù hoa nơi trần thể dường như cũng theo tiếng chuông mà đi mất.
Lúc này trong bầu trời từ từ nổi gió lên, mây đen bao phủ, trong chốc lát bất ngờ đổ cơn mưa rả rích nho nhỏ.
Hai người cứ đứng dưới lầu chuông như vậy, nghe tiếng chuông du dương, mặc cho nước mưa rơi ướt áo nhưng vẫn không nhúc nhích.
- Già rồi!
Đỗ lão quái thở dài một tiếng:
- Cả đời lão hủ tranh đấu vô số, năm đó võ công cũng coi như tuyệt đỉnh, chẳng qua đáng tiếc trận chiến cuối cùng, một chiêu lỡ tay hại Không Nhân Thần Tăng, từ đó trở đi không gượng dậy nổi. Ba mươi năm qua lão hủ ở bên trong động luyện đan vẫn tiếp tục khổ luyện thần công, vốn cho là sau khi ra ngoài đủ để tiếu ngạo giang hồ, nhưng vào giờ phút này không còn tâm tư gì nữa.
- A Di Đà Phật, bao nhiêu chuyện phù phiếm cứ mặc cho mưa gió cuốn đi, bao nhiêu mộng trần gian cứ để trôi theo nước chảy, tiền bối còn có chuyện gì không bỏ được sao?
Đỗ lão quái lần nữa nhắm hai mắt lại, hồi lâu không nói.
Hoắc Nguyên Chân cũng không nói thêm gì nữa, hắn biết bây giờ trong lòng Đỗ lão quái đang lựa chọn, mình không nên quấy rầy lão là hơn.
Một lát sau, Đỗ lão quái mở mắt, tựa hồ quyết định cái gì, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nếu nói trong lòng lão hủ có chuyện không bỏ được, vậy cũng là vì thẹn với Không Nhân Thần Tăng, về phần cừu nhân năm đó lại không quan trọng. Người trong giang hồ, khó lòng tránh khỏi thân bất do kỷ, giết người bị người giết lại, lão hủ không hận bọn họ.
Hai tay Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập, miệng đọc Phật hiệu:
- Tiền bối, nếu làm được như vậy, hẳn sẽ có phúc báo.
Đỗ lão quái đáp lễ Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng không cần như vậy, ngày sau lão hủ ở trong chùa sợ rằng cũng không thể giúp được phương trượng cái gì, chỉ cầu có thể sống yên ổn chuỗi ngày tàn dưới chân Phật tổ, vậy là đã đủ.
- Tiền bối, vậy sau này bất tất phải xưng là lão hủ nữa.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng vui vẻ, chỉ cần lão nhân gia chịu ở lại, như vậy hết thảy đều không thành vấn đề. Về phần lão nói rằng muốn sống yên ổn chuỗi ngày tàn ở chỗ này... nằm mơ đi, nhiều lắm là sau này chuyện nhỏ không phiền lão, nhưng đại sự mà lão vẫn muốn tự thủ bàng quan là không được.
- Phương trượng nói như vậy, vậy sau này lão hủ xưng là lão nạp.
- Hắn nên như vậy, bần tăng đã quyết định cho tiền bối vào tự, bất quá cũng không tiện đặt pháp danh cho tiền bối...
- Pháp danh chỉ là một tiếng xưng hô, lão nạp già rồi, ngay cả tên cũng đã sớm quên mất, phương trượng tùy ý đặt thế nào cũng được.
- Nếu tiền bối cũng đã quên mất tên mình, vậy sau này gọi là Vô Danh có được chăng?
- A Di Đà Phật! Rất tốt.
Đỗ lão quái cũng là người không cầu chấp, nếu đã quyết định tiến vào Thiếu Lâm tự cũng nhập vai rất nhanh. Từ đó về sau, trên giang hồ không còn Đỗ lão quái nữa, chẳng qua là Thiếu Lâm tự có thêm một Vô Danh lão tăng.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, dẫn theo Đỗ lão quái đi tới La Hán đường, bây giờ tất cả mọi người Thiếu Lâm đã dậy, vừa đúng lúc tuyên bố chuyện này.
- Lão nhân gia này sắp gia nhập Thiếu Lâm tự ta, pháp danh Vô Danh, chính là trưởng lão bản tự, phàm đệ tử Thiếu Lâm ta gặp mặt cũng phải hành lễ đệ tử như gặp bản phương trượng vậy.
rước hết Hoắc Nguyên Chân tuyên bố địa vị Vô Danh lão tăng, cho lão một thân phận cao quý, để cho lão có cảm giác mình thuộc về Thiếu Lâm. Như vậy sau này lúc xảy ra chuyện, cho dù mình không tìm lão, lão cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không có xác định rõ ràng bối phận của lão. Ở Thiếu Lâm, bối phận cao nhất là hàng chữ Nhất, cũng chính là hắn, cho dù là đệ tử lớn tuổi hơn, địa vị cũng không thể vượt qua phương trượng, địa vị Vô Danh coi như là một ngoại lệ đặc biệt, bất quá Hoắc Nguyên Chân cho là ngoại lệ này xứng đáng.
Mọi người nhất nhất làm lễ ra mắt cùng Vô Danh, Vô Danh cũng nhất nhất hoàn lễ.
Sau khi làm lễ ra mắt, Vô Danh nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, Vô Danh đã cao tuổi, quả thật không để làm những việc lao động nặng. Ngài có thể cho người về hậu sơn thu hồi đan dược cùng lò luyện đan lại, chờ sau khi lão nạp phát hiện đệ tử tư chất thượng đẳng, có thể truyền thụ phương pháp luyện đan, thời gian còn lại cũng có thể miễn cưỡng quét sân.
- Nhất Không, huynh mau đi tìm một cây chổi cho Vô Danh trưởng lão, sau này Vô Danh trưởng lão sẽ quét sân ở Thiếu Lâm.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng hưng phấn, hòa thượng quét sân, hòa thượng quét sân!
Mặc dù không biết công lực Vô Danh rốt cục đạt tới cảnh giới gì, nhưng căn cứ Hoắc Nguyên Chân phân tích, một chưởng đánh bay lão ni cô, bị nhiễm Hóa Công tán cùng Nhuyễn Cốt tán, còn lại chưa tới ba thành công lực còn có thể đả thương Minh Tâm Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong. Phần công lực này sợ rằng cao thủ Tiên Thiên trung kỳ phổ thông cũng không làm được, không, là hậu kỳ phổ thông cũng không làm được.
Cao nhân như thế, trời sinh đã có tư chất quét sân.
Huống chi người ta còn thân kiêm hai chức, sau này còn phải dạy đệ tử luyện đan.
Bất quá làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút tiếc nuối chính là theo như ý Vô Danh, dường như lão không muốn tiếp tục luyện đan nữa, đây đối với Thiếu Lâm chính là một tổn thất.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng hiểu lòng của Vô Danh, luyện đan ba mươi năm trong địa động, vất vả lắm mới ra ngoài được, hiện tại còn phải nhốt mình vào phòng luyện đan tiếp tục luyện đan, đổi lại là bất cứ ai cũng không chịu nổi.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng không miễn cưỡng Vô Danh, nhưng trong lòng vẫn ôm ấp một ý niệm, dạy đệ tử luyện đan có thể, nhưng hẳn là Đại Hoàn Đan tuyệt đối không dễ luyện chế. Nếu là ngày sau Thiếu Lâm có chuyện cần tới Đại Hoàn Đan, cũng chỉ có thể đưa lão tới phòng luyện đan.
Chỉ trong chốc lát, quả thật Nhất Không mang tới một cây chổi.
Hoắc Nguyên Chân lại tìm tăng bào cho Vô Danh, sau đó tới tầng một Vạn Phật tháp, quy y cho Vô Danh trước mặt mọi người.
Quy y hoàn thành, Vô Danh chính thức trở thành đệ tử Thiếu Lâm.
Bất quá Vô Danh cũng không muốn mặc bộ tăng bào màu trắng, mà chọn một bộ tăng bào bằng vải bố thô ráp, hết sức cũ kỹ, vá chằng vá đụp.
Sau khi mặc tăng bào, cầm chổi lên, lại sờ sờ đầu trọc của mình, rốt cục Vô Danh cũng cười:
- Phương trượng, lão nạp có thể tham gia công phu khóa sớm khóa tối hay không?
- Chuyện này là tự nhiên, trong Thiếu Lâm ta không có chỗ nào mà trưởng lão không thể tới.
- A Di Đà Phật, đa tạ phương trượng thành toàn, lão nạp coi như được sống một cuộc đời mới.
Suy nghĩ một chút, Vô Danh giao Xá Lợi Tử cho Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, nếu lão nạp đã vào Phật môn, tự nhiên nên giao Phật môn chí bảo này cho phương trượng bảo quản.
Hoắc Nguyên Chân hài lòng nhận lấy, khi trước hắn không lấy Xá Lợi Tử của Vô Danh quả nhiên là lựa chọn chính xác, hôm nay lão tự động cam tâm tình nguyện giao ra, chẳng phải là tốt hơn biết mấy.
Hoắc Nguyên Chân vô cùng cao hứng, trên mặt Vô Danh cũng khó che giấu vẻ hưng phấn, rốt cục xuất gia rồi. Lão cảm thấy hết sức hài lòng về ngôi chùa này, mặc dù đơn giản một chút, người ít một chút, bất quá những thứ này đều rất hợp tâm ý của lão, những địa phương phồn hoa tấp nập lại không thích hợp với lão...
Trong lúc lão còn đang nghĩ trong lòng như vậy, thình lình đại môn Thiếu Lâm tự mở rộng ra, vô số hương khách chen chúc mà vào.
Vô Danh ngây cả người, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, mỗi ngày Thiếu Lâm tự chúng ta đều có nhiều người như vậy sao?
- Không sai, Thiếu Lâm ta chính là thánh địa Phật giáo trong lòng dân chúng, người người hướng tới. Chẳng những dân chúng xung quanh tụ tập đến nơi này, mà là Đăng Phong huyện, Trịnh Châu phủ thậm chí những tỉnh khác, cũng có hương khách mộ danh mà đến.
- Người đến người đi nhộn nhịp, bụi bậm tạp vật sẽ khó tránh khỏi nhiều một chút, chỗ khác không nói, chỉ riêng bên trong Vạn Phật tháp này, mỗi ngày vào thời điểm ít nhất cũng có hơn hai trăm người dâng hương. Vô Danh trưởng lão, nhiệm vụ quét sân này của lão cũng không nhẹ nhàng gì?
Nhìn nụ cười bỉ ổi của Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên Vô Danh cảm thấy dường như mình đã nghĩ sai ở điểm nào rồi, dường như quét sân ở Thiếu Lâm tự cũng không phải là một lựa chọn chính xác.
Nhìn vị phương trượng bề ngoài dường như trung hậu này, Vô Danh cảm thấy dường như mình bị lợi dụng chỗ nào đó, nhưng lại không biết được rõ ràng.
-----------
Trong Thiền Lâm khách sạn ở Lục Dã trấn, Mặc Lan đang trang điểm, nữ tử mập Tiểu Vi bên cạnh phục vụ, vừa chải đầu cho Mặc Lan vừa nói:
- Sư tỷ, tóc tỷ đẹp thật.
- Ta có đẹp không?
Mặc Lan nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của mình, nhìn gương mặt yêu mị của mình trong gương.
- Đương nhiên là đẹp rồi, Thiên Nhai Hải Các chúng ta chỉ có sư tỷ và Thu Vũ muội muội là đẹp nhất.
- Nếu đẹp, vì sao còn thất bại như vậy?
Mặc Lan cúi đầu, có vẻ chán nản.
- Sư tỷ không cần tức giận, hòa thượng kia chính là một tên đầu gỗ ngu ngốc, có mắt mà không biết kim hương ngọc. Hàng ngày nam nhân mơ tưởng sư tỷ có hàng ngàn hàng vạn, sư tử bằng lòng đi tìm hắn đã là cho hắn thể diện, hắn lại không biết điều, chúng ta không cần để ý tới hắn.
Mặc Lan quay đầu nhìn Tiểu Vi sau lưng một cái, lại nói:
- Nhưng phương trượng kia có quan hệ rất tốt cùng Ninh Uyển Quân ở cách vách, nếu hắn là người xuất gia, tại sao lại có quan hệ gần với Ninh Uyển Quân như thế? Chẳng lẽ Ninh Uyển Quân đẹp hơn ta sao?
- Không phải vậy.
Tiểu Vi khoát tay nói:
- Ninh Uyển Quân kia là một con hồ ly, thứ nhất có thể ra vẻ thanh tao, thứ hai còn cố ý ra vẻ mình là tiên tử. Muội đoán rằng phương trượng kia chính là thích dáng vẻ này, cho nên mới chủ động tiếp cận Ninh Uyển Quân, thật ra nàng ta không đẹp bằng sự tỷ.
Mặc Lan thở dài một tiếng, lấy tay vuốt ve mái tóc dài của mình, lẩm bẩm:
- Có thể là ta tiến hơi nhanh một chút, dù sao phương trượng kia vẫn là một tiểu hòa thượng, không thích ta quá nhiệt tình. Nhưng quả thật là hắn có phản ứng, chứng minh hắn vẫn rất để ý ta, có lẽ ta cần đổi một biện pháp khác mới được.
Tiểu Vi cũng nói theo:
- Đúng vậy, sư tỷ chỉ cần hơi điều chỉnh phương pháp một chút, chắc chắn sẽ nắm được tiểu hòa thượng kia trong tay mình.
Mặc Lan suy tư một trận, chợt nói:
- Mấy ngày nay ta nghiên cứu qua phương thức đối xử giữa Ninh Uyển Quân cùng Nhất Giới, lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, mặc dù không nói nhiều nhưng rất ăn ý, hai người đều tỏ ra thật vui vẻ, trao đổi ánh mắt, tình cảm nảy sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.