Quyển 2 - Chương 52: Bán nghệ không bán thân
Thiên Y Hữu Phong
13/05/2013
Từ xa truyền đến tiếng ồn ào náo loạn. Có tiếng người đang hát, có người kêu sợ hãi, lại có tiếng người khóc lóc, nhiều âm thanh hỗn tạp cùng một lúc.
Chỉ có thể nói rằng: cực kỳ hỗn loạn.
Sở Ngọc nhướn mày, quyết đoán đứng lên đi ra ngoài: “Việt Tiệp Phi, theo ta, xem là chuyện gì”.
Việt Tiệp Phi nhảy từ trên nóc nhà xuống ngưỡng cửa, bước chân nhẹ nhàng cùng Sở Ngọc đồng hành. Đi bên cạnh, hắn nói: “Công chúa, vẫn là không nên đi. Đối với kẻ điên ta cũng không nỡ ra tay, đến lúc đó lại khó bảo vệ công chúa. Cứ để cho hắn náo loạn một phen là xong”.
Sở Ngọc vẫn không dừng bước.
Theo lời Việt Tiệp Phi, nàng có thể biết được hai chuyện.
Thứ nhất, dù đối phương có mạnh thế nào, Việt Tiệp Phi cũng thừa sức đối phó được. Tuy ngày hôm đó gặp nạn trên núi, nhưng Lưu Tang cho nàng biết, ba tên thích khách đầu tiên giao đấu với Việt Tiệp Phi đều là đệ nhất cao thủ. Một mình Việt Tiệp Phi có thể chiến đấu cùng lúc với ba, bốn tên cho thấy kiếm thuật của hắn cực kỳ cao siêu.
Thứ hai, nghe khẩu khí của Việt Tiệp Phi thì tình huống trước mặt có vẻ chẳng hề nguy cấp, thậm chí lặp lại nhiều lần rồi, có lẽ Sơn Âm công chúa cũng đã quen với việc này.
Nhưng Sở Ngọc lại không biết rõ.
Nàng rất muốn biết xảy ra chuyện gì.
Bước nhanh ra khỏi Tu Viễn cư, nàng nhìn thấy một nhóm người đang tiến về phía này, nổi bật trong đó là một sắc áo đỏ.
Sở Ngọc chăm chú nhìn kỹ, mới nhận ra người mặc áo đỏ là Hoa Thác.
Hoa Thác trước mặt nàng lúc này và người nàng đã gặp trước kia rất khác nhau. Gương mặt hắn ửng đỏ, đôi mắt mông lung như hàm chứa hơi nước, ngũ quan bình thường nhưng lúc này thêm mấy phần kinh diễm bức người. Một tay hắn nắm trường kiếm, một tay nhấc bầu rượu, lê bước chân lảo đảo, vừa đi vừa hát, cơ hồ không coi ai xung quanh ra gì. Những người ở chung quanh hắn, hơn một nửa là thủ vệ và người hầu trong phủ, bọn họ cẩn thận dè dặt bao vây Hoa Thác, rồi lại không dám đến quá gần. Hoa Thác tiến một bước, vòng vây cũng theo đó chuyển động theo.
Nhìn thấy Hoa Thác, Sở Ngọc dường như cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Bên cạnh nàng, Việt Tiệp Phi lại nhắc nhở: “Công chúa, người đừng đến quá gần. Hoa Thác khi say rượu liền biến thành kẻ điên không biết trời cao đất dày gì đâu. Khi hắn uống say, kiếm thuật lại tăng uy lực lên gấp bội. Ta cũng có chút khó xử”.
Sở Ngọc mỉm cười hiểu ý, tìm một góc khuất để đứng. Nàng và Việt Tiệp Phi cùng nhìn Hoa Thác…Say khướt.
Không sai, bộ dạng Hoa Thác lúc này đúng là say khướt, không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu, nhưng chắc chắn không phải là ít.
Sở Ngọc để ý, rượu của thời đại này so với thời hiện đại là nguyên chất hơn, độ cồn cũng cao hơn.
Hoa Thác vừa cất cao giọng hát, vừa nhằm thẳng chỗ Sở Ngọc đang đứng mà hướng tới. Lúc sắp đến trước mặt nàng, như báo trước điều gì, hắn vung tay ném bầu rượu rơi loảng xoảng xuống con đường lát đá rồi dừng bước. Mọi người căng thẳng như nghênh đón giặc mạnh, Việt Tiệp Phi cũng dùng động tác mạnh mẽ chắn trước người Sở Ngọc, tay nắm chắc chuôi kiếm bên hông sẵn sàng thủ thế.
Sở Ngọc bị ngăn trở tầm mắt, không thể tiếp tục xem náo nhiệt. Thế là nàng nghiêng đầu, nhìn xuyên qua khe bên người Việt Tiệp Phi, tiếp tục quan sát kiếm khách điên say rượu.
So với vẻ nghiêm túc của mọi người xung quanh, thái độ Hoa Thác thật là nghênh ngang kiêu ngạo. Vẻ ngà ngà say khiến cho khuôn mặt hắn phảng phất bao phủ diễm sắc, như hoa tường vi đang nở rộ. Hắn chậm rãi giơ kiếm lên không trung, thân kiếm ánh lên sắc hồng nhợt nhạt. Nghe đồn, sắc kiếm hồng là do giết người quá nhiều, máu người chết nhuộm mà ra.
Hoa Thác nhướn mày, nhìn sang hai bên. Ánh mắt hắn dừng trên người nào, người đó kìm lòng không đậu lui về phía sau một bước. Nhưng cuối cùng, ánh mắt Hoa Thác lướt qua vòng vây, dừng lại trên người Việt Tiệp Phi.
Việt Tiệp Phi buồn rầu kêu lên ai oán: “Thế nào lại là ta?”
Hoa Thác nheo cặp mắt mênh mông ngà ngà say, mũi kiếm chỉ thẳng vào Việt Tiệp Phi. Những người vây quanh thấy hắn đã chọn Việt Tiệp Phi, bèn nhao nhao tản ra nhường đường, để cho Hoa Thác tiến đến chỗ Việt Tiệp Phi.
Việt Tiệp Phi thở dài một hơi, bèn sai thị vệ khác tạm thời bảo vệ Sở Ngọc. Hắn không đợi Hoa Thác tiến đến, liền tự mình đi lên, xuất kiếm.
Hai người lần thứ hai chính thức giao đấu.
Sở Ngọc hơi buồn cười nghĩ thầm, mỗi lần nàng nhìn thấy Hoa Thác là Việt Tiệp Phi lại đánh nhau với hắn. Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, dường như hai kẻ này là oan gia kiếp trước, cứ gặp nhau là phải đánh nhau.
Cùng với tiếng ca hơi khàn khàn của Hoa Thác, hai người vẫn như lần trước, càng đánh nhau càng tiến dần ra xa, làm tổn hại vô số cây cối. Tuy nhiên lần này sắc kiếm đỏ nhạt của Hoa Thác dường như càng thêm diễm lệ và chói mắt.
Càng nhìn Sở Ngọc càng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Không hiểu có phải nàng hoa mắt hay không, trong ánh kiếm cuồn cuộn, nàng còn thấy có những mảnh vụn gì đó bay ra.
Nàng đứng hơi xa, động tác của hai người lại quá nhanh nên cũng có thể nhìn nhầm. Nhưng trong khoảnh khắc, nhìn qua khe hở đường kiếm của hai người, Sở Ngọc đột nhiên phát hiện y phục trên người Việt Tiệp Phi hình như thiếu gì đó. Lúc này phần thân trên của hắn chỉ còn mặc một áo lót trong, lại thiếu mất một tay áo, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc.
Áo của hắn? Đâu mất rồi?
Tầm mắt Sở Ngọc chậm rãi hạ xuống đất, lúc này mới phát hiện, những mảnh vải vụn rơi rụng.
Áo trên người Việt Tiệp Phi, lại bị Hoa Thác cắt từng đoạn từng đoạn thành vải vụn.
Một tiếng “soạt”.
Tiếng vải bị xé rách vang lên, Sở Ngọc ngẩng đầu thấy Hoa Thác lại đưa một đường kiếm cắt y phục của Việt Tiệp Phi. Cả người trên của hắn lồ lộ hiện ra, lọt vào tầm mắt của mọi người xung quanh.
Cởi bỏ y phục bao bọc rườm rà, nửa thân trên của Việt Tiệp Phi hiện ra những đường nét hoàn mỹ, mạnh mẽ. Da dẻ đỏ au, bắp thịt nở nang rắn chắc, một vẻ đẹp hình thể tự nhiên đầy mỹ cảm.
Bị những người chung quanh nhìn với ánh mắt hoặc là cực kỳ hâm mộ, hoặc là săm soi bình phẩm, da mặt Việt Tiệp Phi dâng lên mấy tầng hồng. Hắn cắn chặt hàm răng nói: “Hoa Thác, đủ rồi! Mỗi lần ngươi uống say lại hồ đồ đến tìm ta, dùng kiếm cắt y phục của ta. Ngươi đã thấy đủ chưa?” Bất kể là ai, bị cởi bỏ y phục trước công chúng cho mọi người xem da thịt rồi bình phẩm, không thể là một chuyện thú vị được.
Học được võ nghệ, bán cho nhà đế vương.
Hắn chỉ bán nghề, chứ không bán thân.
Hoa Thác dường như không nghe thấy lời nói của Việt Tiệp Phi. Hắn ngừng hát, hé mắt nghiêng đầu đánh giá một hồi, trường kiếm xoay ngược quét lên mình một đường, áo đỏ trên người hắn cũng rơi xuống đất, lộ ra nửa người trên. Tiếp theo, mũi kiếm của Hoa Thác run lên, lại hướng người Việt Tiệp Phi đâm tới. Mục tiêu lần này, là dưới thắt lưng Việt Tiệp Phi.
“Hoa Thác uống rượu giỏi, nhưng mà giỏi vô cùng tận”. Bên cạnh truyền đến một thanh âm không nhanh không chậm. Sở Ngọc quay đầu thoáng nhìn, Dung Chỉ bị thương vẫn còn băng tay đeo ở trên cổ, đang cười cười đến đứng bên cạnh nàng “Uống thì phải say, say thì phải tìm chỗ xả”.
Sau khi uống rượu, Hoa Thác chẳng nhận ra một ai. Hắn chỉ chọn trong đám xung quanh một người không thuận mắt nhất làm đối thủ, cắt y phục của người ta và cũng cắt y phục chính mình.
Chỉ cần không cởi bỏ toàn bộ trang phục, thì những người khác trong phủ rất hào hứng xem màn thoát y này. Dù sao thân hình của người tập võ cũng rất đẹp, ngắm rất đã mắt.
Yêu thích cái đẹp, ai chẳng như vậy. Hơn nữa ở thời đại này, vẻ đẹp nam giới là một loại thời thượng, được hâm mộ vô cùng.
Vì thế, cứ cách khoảng hai ba tháng, trong phủ công chúa lại có trò hay để xem.
Chỉ có thể nói rằng: cực kỳ hỗn loạn.
Sở Ngọc nhướn mày, quyết đoán đứng lên đi ra ngoài: “Việt Tiệp Phi, theo ta, xem là chuyện gì”.
Việt Tiệp Phi nhảy từ trên nóc nhà xuống ngưỡng cửa, bước chân nhẹ nhàng cùng Sở Ngọc đồng hành. Đi bên cạnh, hắn nói: “Công chúa, vẫn là không nên đi. Đối với kẻ điên ta cũng không nỡ ra tay, đến lúc đó lại khó bảo vệ công chúa. Cứ để cho hắn náo loạn một phen là xong”.
Sở Ngọc vẫn không dừng bước.
Theo lời Việt Tiệp Phi, nàng có thể biết được hai chuyện.
Thứ nhất, dù đối phương có mạnh thế nào, Việt Tiệp Phi cũng thừa sức đối phó được. Tuy ngày hôm đó gặp nạn trên núi, nhưng Lưu Tang cho nàng biết, ba tên thích khách đầu tiên giao đấu với Việt Tiệp Phi đều là đệ nhất cao thủ. Một mình Việt Tiệp Phi có thể chiến đấu cùng lúc với ba, bốn tên cho thấy kiếm thuật của hắn cực kỳ cao siêu.
Thứ hai, nghe khẩu khí của Việt Tiệp Phi thì tình huống trước mặt có vẻ chẳng hề nguy cấp, thậm chí lặp lại nhiều lần rồi, có lẽ Sơn Âm công chúa cũng đã quen với việc này.
Nhưng Sở Ngọc lại không biết rõ.
Nàng rất muốn biết xảy ra chuyện gì.
Bước nhanh ra khỏi Tu Viễn cư, nàng nhìn thấy một nhóm người đang tiến về phía này, nổi bật trong đó là một sắc áo đỏ.
Sở Ngọc chăm chú nhìn kỹ, mới nhận ra người mặc áo đỏ là Hoa Thác.
Hoa Thác trước mặt nàng lúc này và người nàng đã gặp trước kia rất khác nhau. Gương mặt hắn ửng đỏ, đôi mắt mông lung như hàm chứa hơi nước, ngũ quan bình thường nhưng lúc này thêm mấy phần kinh diễm bức người. Một tay hắn nắm trường kiếm, một tay nhấc bầu rượu, lê bước chân lảo đảo, vừa đi vừa hát, cơ hồ không coi ai xung quanh ra gì. Những người ở chung quanh hắn, hơn một nửa là thủ vệ và người hầu trong phủ, bọn họ cẩn thận dè dặt bao vây Hoa Thác, rồi lại không dám đến quá gần. Hoa Thác tiến một bước, vòng vây cũng theo đó chuyển động theo.
Nhìn thấy Hoa Thác, Sở Ngọc dường như cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Bên cạnh nàng, Việt Tiệp Phi lại nhắc nhở: “Công chúa, người đừng đến quá gần. Hoa Thác khi say rượu liền biến thành kẻ điên không biết trời cao đất dày gì đâu. Khi hắn uống say, kiếm thuật lại tăng uy lực lên gấp bội. Ta cũng có chút khó xử”.
Sở Ngọc mỉm cười hiểu ý, tìm một góc khuất để đứng. Nàng và Việt Tiệp Phi cùng nhìn Hoa Thác…Say khướt.
Không sai, bộ dạng Hoa Thác lúc này đúng là say khướt, không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu, nhưng chắc chắn không phải là ít.
Sở Ngọc để ý, rượu của thời đại này so với thời hiện đại là nguyên chất hơn, độ cồn cũng cao hơn.
Hoa Thác vừa cất cao giọng hát, vừa nhằm thẳng chỗ Sở Ngọc đang đứng mà hướng tới. Lúc sắp đến trước mặt nàng, như báo trước điều gì, hắn vung tay ném bầu rượu rơi loảng xoảng xuống con đường lát đá rồi dừng bước. Mọi người căng thẳng như nghênh đón giặc mạnh, Việt Tiệp Phi cũng dùng động tác mạnh mẽ chắn trước người Sở Ngọc, tay nắm chắc chuôi kiếm bên hông sẵn sàng thủ thế.
Sở Ngọc bị ngăn trở tầm mắt, không thể tiếp tục xem náo nhiệt. Thế là nàng nghiêng đầu, nhìn xuyên qua khe bên người Việt Tiệp Phi, tiếp tục quan sát kiếm khách điên say rượu.
So với vẻ nghiêm túc của mọi người xung quanh, thái độ Hoa Thác thật là nghênh ngang kiêu ngạo. Vẻ ngà ngà say khiến cho khuôn mặt hắn phảng phất bao phủ diễm sắc, như hoa tường vi đang nở rộ. Hắn chậm rãi giơ kiếm lên không trung, thân kiếm ánh lên sắc hồng nhợt nhạt. Nghe đồn, sắc kiếm hồng là do giết người quá nhiều, máu người chết nhuộm mà ra.
Hoa Thác nhướn mày, nhìn sang hai bên. Ánh mắt hắn dừng trên người nào, người đó kìm lòng không đậu lui về phía sau một bước. Nhưng cuối cùng, ánh mắt Hoa Thác lướt qua vòng vây, dừng lại trên người Việt Tiệp Phi.
Việt Tiệp Phi buồn rầu kêu lên ai oán: “Thế nào lại là ta?”
Hoa Thác nheo cặp mắt mênh mông ngà ngà say, mũi kiếm chỉ thẳng vào Việt Tiệp Phi. Những người vây quanh thấy hắn đã chọn Việt Tiệp Phi, bèn nhao nhao tản ra nhường đường, để cho Hoa Thác tiến đến chỗ Việt Tiệp Phi.
Việt Tiệp Phi thở dài một hơi, bèn sai thị vệ khác tạm thời bảo vệ Sở Ngọc. Hắn không đợi Hoa Thác tiến đến, liền tự mình đi lên, xuất kiếm.
Hai người lần thứ hai chính thức giao đấu.
Sở Ngọc hơi buồn cười nghĩ thầm, mỗi lần nàng nhìn thấy Hoa Thác là Việt Tiệp Phi lại đánh nhau với hắn. Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, dường như hai kẻ này là oan gia kiếp trước, cứ gặp nhau là phải đánh nhau.
Cùng với tiếng ca hơi khàn khàn của Hoa Thác, hai người vẫn như lần trước, càng đánh nhau càng tiến dần ra xa, làm tổn hại vô số cây cối. Tuy nhiên lần này sắc kiếm đỏ nhạt của Hoa Thác dường như càng thêm diễm lệ và chói mắt.
Càng nhìn Sở Ngọc càng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Không hiểu có phải nàng hoa mắt hay không, trong ánh kiếm cuồn cuộn, nàng còn thấy có những mảnh vụn gì đó bay ra.
Nàng đứng hơi xa, động tác của hai người lại quá nhanh nên cũng có thể nhìn nhầm. Nhưng trong khoảnh khắc, nhìn qua khe hở đường kiếm của hai người, Sở Ngọc đột nhiên phát hiện y phục trên người Việt Tiệp Phi hình như thiếu gì đó. Lúc này phần thân trên của hắn chỉ còn mặc một áo lót trong, lại thiếu mất một tay áo, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc.
Áo của hắn? Đâu mất rồi?
Tầm mắt Sở Ngọc chậm rãi hạ xuống đất, lúc này mới phát hiện, những mảnh vải vụn rơi rụng.
Áo trên người Việt Tiệp Phi, lại bị Hoa Thác cắt từng đoạn từng đoạn thành vải vụn.
Một tiếng “soạt”.
Tiếng vải bị xé rách vang lên, Sở Ngọc ngẩng đầu thấy Hoa Thác lại đưa một đường kiếm cắt y phục của Việt Tiệp Phi. Cả người trên của hắn lồ lộ hiện ra, lọt vào tầm mắt của mọi người xung quanh.
Cởi bỏ y phục bao bọc rườm rà, nửa thân trên của Việt Tiệp Phi hiện ra những đường nét hoàn mỹ, mạnh mẽ. Da dẻ đỏ au, bắp thịt nở nang rắn chắc, một vẻ đẹp hình thể tự nhiên đầy mỹ cảm.
Bị những người chung quanh nhìn với ánh mắt hoặc là cực kỳ hâm mộ, hoặc là săm soi bình phẩm, da mặt Việt Tiệp Phi dâng lên mấy tầng hồng. Hắn cắn chặt hàm răng nói: “Hoa Thác, đủ rồi! Mỗi lần ngươi uống say lại hồ đồ đến tìm ta, dùng kiếm cắt y phục của ta. Ngươi đã thấy đủ chưa?” Bất kể là ai, bị cởi bỏ y phục trước công chúng cho mọi người xem da thịt rồi bình phẩm, không thể là một chuyện thú vị được.
Học được võ nghệ, bán cho nhà đế vương.
Hắn chỉ bán nghề, chứ không bán thân.
Hoa Thác dường như không nghe thấy lời nói của Việt Tiệp Phi. Hắn ngừng hát, hé mắt nghiêng đầu đánh giá một hồi, trường kiếm xoay ngược quét lên mình một đường, áo đỏ trên người hắn cũng rơi xuống đất, lộ ra nửa người trên. Tiếp theo, mũi kiếm của Hoa Thác run lên, lại hướng người Việt Tiệp Phi đâm tới. Mục tiêu lần này, là dưới thắt lưng Việt Tiệp Phi.
“Hoa Thác uống rượu giỏi, nhưng mà giỏi vô cùng tận”. Bên cạnh truyền đến một thanh âm không nhanh không chậm. Sở Ngọc quay đầu thoáng nhìn, Dung Chỉ bị thương vẫn còn băng tay đeo ở trên cổ, đang cười cười đến đứng bên cạnh nàng “Uống thì phải say, say thì phải tìm chỗ xả”.
Sau khi uống rượu, Hoa Thác chẳng nhận ra một ai. Hắn chỉ chọn trong đám xung quanh một người không thuận mắt nhất làm đối thủ, cắt y phục của người ta và cũng cắt y phục chính mình.
Chỉ cần không cởi bỏ toàn bộ trang phục, thì những người khác trong phủ rất hào hứng xem màn thoát y này. Dù sao thân hình của người tập võ cũng rất đẹp, ngắm rất đã mắt.
Yêu thích cái đẹp, ai chẳng như vậy. Hơn nữa ở thời đại này, vẻ đẹp nam giới là một loại thời thượng, được hâm mộ vô cùng.
Vì thế, cứ cách khoảng hai ba tháng, trong phủ công chúa lại có trò hay để xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.