Quyển 5 - Chương 225: Có phải Tịch Nhiên không?
Thiên Y Hữu Phong
04/09/2013
Nhìn thấy Tịch Nhiên, Sở Ngọc bỗng hơi hoảng hốt, chợt nhớ ngày đó gần bến sông Tần Hoài, hình ảnh một tăng nhân trẻ tuổi đứng ở cửa chùa, nàng cảm thấy dâng lên nỗi xót xa hoài niệm.
Nhưng trong nháy mắt, ảo giác tan theo mây khói. Sở Ngọc bỗng phát hiện ra, Tịch Nhiên bây giờ hình như hơi khác xưa. Trước đây nhìn hắn, không có chút nào nghi ngờ về danh xưng hòa thượng, nhưng bây giờ, lại cảm thấy hắn có dáng vẻ “người trần tục” nhiều hơn là “người xuất gia”.
Không phải là trông Tịch Nhiên không giống một hòa thượng, mà chất “nhân gian” trên người hắn có vẻ nhiều hơn trước đây.
Sở Ngọc tuy thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng chẳng băn khoăn nhiều làm gì. Lúc này Lưu Tang nhào tới, ôm lấy tay nàng, chỉ vào Tịch Nhiên: “… Công chúa…” Cậu bé nói rất khẽ: “Là người quen cũ, huynh ấy nói muốn gặp người!” Lúc còn ở Kiến Khang, Lưu Tang đã có vài lần đến Sở viên chơi, đã từng gặp Tịch Nhiên nên hai người cũng coi như là có biết nhau.
Mọi người sau khi đến Bắc Ngụy đều tự động sửa lại xưng hô với Sở Ngọc giống Hoàn Viễn. Ở đây, nàng cải trang nam giới nên Ấu Lam gọi nàng là công tử, Lưu Tang gọi là Ngọc ca ca, A Man và Hoàn Viễn gọi nàng là Sở Ngọc. Nhưng vì bất ngờ gặp lại cố nhân, Lưu Tang không tự chủ mà gọi nàng theo cách cũ.
Sở Ngọc cũng không chỉnh cậu bé, chỉ đưa mắt nhìn Hoàn Viễn. Hắn hiểu ý, bèn kéo Lưu Tang đi, để nàng và Tịch Nhiên có thể nói chuyện riêng.
Đánh giá Tịch Nhiên một hồi, Sở Ngọc mỉm cười vui mừng: “Ta vốn rất hổ thẹn. Nếu không phải vì ta, thì ngươi đã không bị tai vạ bất ngờ. Bây giờ thì ổn rồi!” Tuy chuyện này là Dung Chỉ gây ra, nhưng cũng do nàng quá sơ suất, để lộ sơ hở khiến hắn quyết định hạ sát Tịch Nhiên.
Việc mà Dung Chỉ đã muốn làm, ít khi thất bại. Vì vậy hôm nay có thể gặp lại Tịch Nhiên còn sống là một niềm vui quá bất ngờ.
Nhìn thấy người còn sống, đương nhiên Sở Ngọc hỏi chuyện hắn làm thế nào trốn thoát. Không ngờ khi nghe nàng hỏi điều này, trên mặt Tịch Nhiên hiện vẻ cực kỳ mất tự nhiên, vừa vui mừng, vừa u sầu lại vừa lúng túng. Hắn tỏ vẻ rất miễn cưỡng, rồi lảng sang chuyện khác, chỉ nói hiện giờ Vương Ý Chi không có ở Lạc Dương, bao giờ trở về, hắn sẽ thông báo với nàng.
Nói xong, Tịch Nhiên vội vàng cáo từ như chạy trốn, cứ như nơi này có thú dữ ăn thịt người không bằng, dường như quên là hắn chủ động tìm tới.
Hoàn Viễn sau khi dẫn Lưu Tang đi đã trở lại. Nhìn bóng Tịch Nhiên biến mất sau cánh cửa, hắn bước tới, thản nhiên nói: “Tịch Nhiên có điều giấu diếm!” Chỉ cần là người sáng suốt, có thể lập tức phát hiện ra điều này.
Tuy thuộc làu kinh văn, tinh thông Phật pháp, nhưng kỹ thuật nói dối và lảng sang chuyện khác của Tịch Nhiên quá vụng về.
Sở Ngọc khẽ gật đầu: “Vừa rồi ta chỉ thuận miệng hỏi, nhưng bây giờ lại thật sự muốn biết hắn đã trốn thoát bằng cách nào!” Dù sao Tịch Nhiên cũng đã tu hành nhiều năm, ý chí theo con đường Phật pháp rất kiên định. Vậy mà trước mặt nàng lại có dáng vẻ thần thái như vậy, cho thấy trên đường trốn chạy, có lẽ hắn đã gặp phải chuyện gì rất ghê gớm.
Nàng ngẫm nghĩ, rồi vỗ nhẹ lên vai Hoàn Viễn, cười dài: “Không cần sốt ruột! Hôm nay cũng đã muộn rồi, nếu ngày mai thời tiết đẹp, chúng ta cùng ra ngoài du ngoạn đi! Nghe nói chùa Bạch Mã ở Lạc Dương rất nổi tiếng!”
Hoàn Viễn lẳng lặng nhìn Sở Ngọc. Nụ cười của nàng không quá mỹ lệ, nhưng lại ấm áp như gió xuân. Dù đang có tâm sự gì, nhưng nhìn thấy nụ cười này cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn cũng thoáng mỉm cười, thấp giọng nói: “Phải, chúng ta đã tới Lạc Dương lâu như vậy mà chưa ngắm cảnh được nhiều!”
Hòa thượng đi trốn nhưng chùa không trốn được.
***
Ngày hôm sau.
Từ tờ mờ sáng, Sở Ngọc đã kéo Hoàn Viễn dậy, lên xe ngựa rời khỏi cửa. Hôm qua tuy nàng nói không gấp gáp, nhưng sau nhiều ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, gặp lại cố nhân phát hiện có chuyện cần tìm hiểu, nên thật sự thấy hào hứng thú vị.
Sở Ngọc không hề nghi ngờ Tịch Nhiên có hành động nào gây bất lợi cho nàng. Trên đời này có nhân vật phản diện nào lại thật thà, che giấu vụng về như vậy không?
Với bốn trăm năm lịch sử, chùa Bạch Mã là một ngôi chùa lớn uy nghiêm, tam quan là ba tòa cổng vòm. Thỉnh thoảng lại có người ra vào, chắc là các Phật tử dâng hương hành lễ.
Sở Ngọc và Hoàn Viễn đứng trước cổng chùa, không gấp gáp đi vào mà liếc nhìn nhau. Cả hai hiểu ý, dặn tôi tớ đánh xe ngựa ra chỗ khác chờ, còn mình thì chậm rãi vào chùa.
Hoàn Viễn đi nghe ngóng tin tức, còn Sở Ngọc tìm một chỗ để nghỉ chân. Nàng vừa ngắm quang cảnh hưng thịnh của ngôi chùa, vừa nghe người qua lại chuyện trò tán gẫu. Năm nay là năm đổi hoàng đế, không chỉ nhà Tống ở Nam triều mà cả Bắc Ngụy cũng vậy.
Hơi khác là, ở Nam triều, Lưu Tử Nghiệp bị thúc phụ mưu phản cướp ngôi, còn ở Bắc Ngụy, tiên đế băng hà, thái tử lên kế vị thuận theo lẽ thường.
Tuy nhiên ở đây xảy ra một chuyện lạ nho nhỏ. Theo tục lệ, lúc cử hành tang lễ phải thiêu hủy vật dụng quần áo khi còn sống của hoàng đế. Hoàng hậu khi đang thực hiện nghi thức bỗng nhảy vào đống lửa với ý định tuẫn táng. Mặc dù sau đó hoàng hậu được cứu sống, nhưng hành động kia được toàn thể bá quan văn võ tán thưởng.
Hoàng hậu họ Phùng, bây giờ phải gọi là thái hậu.
Không rõ đó có phải chiêu thức thu phục lòng người của Phùng thái hậu không, nhưng ít ra nhìn bề ngoài, quan hệ gia đình của hoàng gia Bắc Ngụy thật đầm ấm. Nhớ đến những rối loạn thù địch trong hoàng tộc Nam triều, Sở Ngọc không khỏi cười khổ.
Không lâu sau, Hoàn Viễn quay trở lại, nói tóm tắt những gì hắn nghe được. Mùa đông năm trước Tịch Nhiên đến chùa Bạch Mã, thậm chí so với Sở Ngọc và mọi người đến Lạc Dương còn muộn hơn. Chẳng qua Sở Ngọc không quan tâm đến lĩnh vực Phật giáo, nên không hay biết gì.
Tuy là một hòa thượng từ bên ngoài đến, nhưng địa vị của Tịch Nhiên ở chùa Bạch Mã rất cao. Hắn đảm nhiệm chức vụ trọng yếu, quyền lợi cực lớn, nhân lực vật lực đều phải qua tay hắn. Mặc dù nắm trọng trách quyền hành, nhưng hắn lại rất thanh nhàn, có việc gì chỉ cần sai các hòa thượng bên dưới thi hành là được.
Tuy hòa thượng được xem là người thoát xa trần tục, nhưng Cổ Long (*) nói rất đúng: chỗ nào có người, chỗ đó có giang hồ. Hòa thượng dù có tu hành thanh cao đến đâu, nhưng sống trên trần thế này thì không thể hoàn toàn thoát khỏi vòng tục lụy. Tịch Nhiên được đãi ngộ như vậy, chắc chắn là nhờ có người quyền thế chống lưng.
(*) Một tác giả tiểu thuyết kiếm hiệp nổi tiếng của Đài Loan
Vốn chỉ định tìm hiểu một chút vì hiếu kỳ, coi như để giải trí, nhưng nghe những gì Hoàn Viễn nói, Sở Ngọc không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn. Tịch Nhiên vào lãnh thổ Bắc Ngụy chỉ sớm hơn nàng vài tháng mà thôi, hắn quen biết người quyền cao chức trọng nào vậy?
Chẳng lẽ là vì quan hệ với Vương Ý Chi?
Cũng không đúng! Cho hắn một vị trí vinh hoa phú quý lại thanh nhàn, không hợp với tác phong của Vương Ý Chi. Mà Tịch Nhiên hiện nay cũng khác hẳn với trước đây. Lúc còn ở chùa Kiến Sơ, Tịch Nhiên tuy cũng rất có địa vị nhưng chỉ là một hòa thượng mộc mạc nghèo khó. Mới trải qua vài tháng, sao lại thay đổi chóng mặt như vậy?
Nhưng trong nháy mắt, ảo giác tan theo mây khói. Sở Ngọc bỗng phát hiện ra, Tịch Nhiên bây giờ hình như hơi khác xưa. Trước đây nhìn hắn, không có chút nào nghi ngờ về danh xưng hòa thượng, nhưng bây giờ, lại cảm thấy hắn có dáng vẻ “người trần tục” nhiều hơn là “người xuất gia”.
Không phải là trông Tịch Nhiên không giống một hòa thượng, mà chất “nhân gian” trên người hắn có vẻ nhiều hơn trước đây.
Sở Ngọc tuy thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng chẳng băn khoăn nhiều làm gì. Lúc này Lưu Tang nhào tới, ôm lấy tay nàng, chỉ vào Tịch Nhiên: “… Công chúa…” Cậu bé nói rất khẽ: “Là người quen cũ, huynh ấy nói muốn gặp người!” Lúc còn ở Kiến Khang, Lưu Tang đã có vài lần đến Sở viên chơi, đã từng gặp Tịch Nhiên nên hai người cũng coi như là có biết nhau.
Mọi người sau khi đến Bắc Ngụy đều tự động sửa lại xưng hô với Sở Ngọc giống Hoàn Viễn. Ở đây, nàng cải trang nam giới nên Ấu Lam gọi nàng là công tử, Lưu Tang gọi là Ngọc ca ca, A Man và Hoàn Viễn gọi nàng là Sở Ngọc. Nhưng vì bất ngờ gặp lại cố nhân, Lưu Tang không tự chủ mà gọi nàng theo cách cũ.
Sở Ngọc cũng không chỉnh cậu bé, chỉ đưa mắt nhìn Hoàn Viễn. Hắn hiểu ý, bèn kéo Lưu Tang đi, để nàng và Tịch Nhiên có thể nói chuyện riêng.
Đánh giá Tịch Nhiên một hồi, Sở Ngọc mỉm cười vui mừng: “Ta vốn rất hổ thẹn. Nếu không phải vì ta, thì ngươi đã không bị tai vạ bất ngờ. Bây giờ thì ổn rồi!” Tuy chuyện này là Dung Chỉ gây ra, nhưng cũng do nàng quá sơ suất, để lộ sơ hở khiến hắn quyết định hạ sát Tịch Nhiên.
Việc mà Dung Chỉ đã muốn làm, ít khi thất bại. Vì vậy hôm nay có thể gặp lại Tịch Nhiên còn sống là một niềm vui quá bất ngờ.
Nhìn thấy người còn sống, đương nhiên Sở Ngọc hỏi chuyện hắn làm thế nào trốn thoát. Không ngờ khi nghe nàng hỏi điều này, trên mặt Tịch Nhiên hiện vẻ cực kỳ mất tự nhiên, vừa vui mừng, vừa u sầu lại vừa lúng túng. Hắn tỏ vẻ rất miễn cưỡng, rồi lảng sang chuyện khác, chỉ nói hiện giờ Vương Ý Chi không có ở Lạc Dương, bao giờ trở về, hắn sẽ thông báo với nàng.
Nói xong, Tịch Nhiên vội vàng cáo từ như chạy trốn, cứ như nơi này có thú dữ ăn thịt người không bằng, dường như quên là hắn chủ động tìm tới.
Hoàn Viễn sau khi dẫn Lưu Tang đi đã trở lại. Nhìn bóng Tịch Nhiên biến mất sau cánh cửa, hắn bước tới, thản nhiên nói: “Tịch Nhiên có điều giấu diếm!” Chỉ cần là người sáng suốt, có thể lập tức phát hiện ra điều này.
Tuy thuộc làu kinh văn, tinh thông Phật pháp, nhưng kỹ thuật nói dối và lảng sang chuyện khác của Tịch Nhiên quá vụng về.
Sở Ngọc khẽ gật đầu: “Vừa rồi ta chỉ thuận miệng hỏi, nhưng bây giờ lại thật sự muốn biết hắn đã trốn thoát bằng cách nào!” Dù sao Tịch Nhiên cũng đã tu hành nhiều năm, ý chí theo con đường Phật pháp rất kiên định. Vậy mà trước mặt nàng lại có dáng vẻ thần thái như vậy, cho thấy trên đường trốn chạy, có lẽ hắn đã gặp phải chuyện gì rất ghê gớm.
Nàng ngẫm nghĩ, rồi vỗ nhẹ lên vai Hoàn Viễn, cười dài: “Không cần sốt ruột! Hôm nay cũng đã muộn rồi, nếu ngày mai thời tiết đẹp, chúng ta cùng ra ngoài du ngoạn đi! Nghe nói chùa Bạch Mã ở Lạc Dương rất nổi tiếng!”
Hoàn Viễn lẳng lặng nhìn Sở Ngọc. Nụ cười của nàng không quá mỹ lệ, nhưng lại ấm áp như gió xuân. Dù đang có tâm sự gì, nhưng nhìn thấy nụ cười này cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn cũng thoáng mỉm cười, thấp giọng nói: “Phải, chúng ta đã tới Lạc Dương lâu như vậy mà chưa ngắm cảnh được nhiều!”
Hòa thượng đi trốn nhưng chùa không trốn được.
***
Ngày hôm sau.
Từ tờ mờ sáng, Sở Ngọc đã kéo Hoàn Viễn dậy, lên xe ngựa rời khỏi cửa. Hôm qua tuy nàng nói không gấp gáp, nhưng sau nhiều ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, gặp lại cố nhân phát hiện có chuyện cần tìm hiểu, nên thật sự thấy hào hứng thú vị.
Sở Ngọc không hề nghi ngờ Tịch Nhiên có hành động nào gây bất lợi cho nàng. Trên đời này có nhân vật phản diện nào lại thật thà, che giấu vụng về như vậy không?
Với bốn trăm năm lịch sử, chùa Bạch Mã là một ngôi chùa lớn uy nghiêm, tam quan là ba tòa cổng vòm. Thỉnh thoảng lại có người ra vào, chắc là các Phật tử dâng hương hành lễ.
Sở Ngọc và Hoàn Viễn đứng trước cổng chùa, không gấp gáp đi vào mà liếc nhìn nhau. Cả hai hiểu ý, dặn tôi tớ đánh xe ngựa ra chỗ khác chờ, còn mình thì chậm rãi vào chùa.
Hoàn Viễn đi nghe ngóng tin tức, còn Sở Ngọc tìm một chỗ để nghỉ chân. Nàng vừa ngắm quang cảnh hưng thịnh của ngôi chùa, vừa nghe người qua lại chuyện trò tán gẫu. Năm nay là năm đổi hoàng đế, không chỉ nhà Tống ở Nam triều mà cả Bắc Ngụy cũng vậy.
Hơi khác là, ở Nam triều, Lưu Tử Nghiệp bị thúc phụ mưu phản cướp ngôi, còn ở Bắc Ngụy, tiên đế băng hà, thái tử lên kế vị thuận theo lẽ thường.
Tuy nhiên ở đây xảy ra một chuyện lạ nho nhỏ. Theo tục lệ, lúc cử hành tang lễ phải thiêu hủy vật dụng quần áo khi còn sống của hoàng đế. Hoàng hậu khi đang thực hiện nghi thức bỗng nhảy vào đống lửa với ý định tuẫn táng. Mặc dù sau đó hoàng hậu được cứu sống, nhưng hành động kia được toàn thể bá quan văn võ tán thưởng.
Hoàng hậu họ Phùng, bây giờ phải gọi là thái hậu.
Không rõ đó có phải chiêu thức thu phục lòng người của Phùng thái hậu không, nhưng ít ra nhìn bề ngoài, quan hệ gia đình của hoàng gia Bắc Ngụy thật đầm ấm. Nhớ đến những rối loạn thù địch trong hoàng tộc Nam triều, Sở Ngọc không khỏi cười khổ.
Không lâu sau, Hoàn Viễn quay trở lại, nói tóm tắt những gì hắn nghe được. Mùa đông năm trước Tịch Nhiên đến chùa Bạch Mã, thậm chí so với Sở Ngọc và mọi người đến Lạc Dương còn muộn hơn. Chẳng qua Sở Ngọc không quan tâm đến lĩnh vực Phật giáo, nên không hay biết gì.
Tuy là một hòa thượng từ bên ngoài đến, nhưng địa vị của Tịch Nhiên ở chùa Bạch Mã rất cao. Hắn đảm nhiệm chức vụ trọng yếu, quyền lợi cực lớn, nhân lực vật lực đều phải qua tay hắn. Mặc dù nắm trọng trách quyền hành, nhưng hắn lại rất thanh nhàn, có việc gì chỉ cần sai các hòa thượng bên dưới thi hành là được.
Tuy hòa thượng được xem là người thoát xa trần tục, nhưng Cổ Long (*) nói rất đúng: chỗ nào có người, chỗ đó có giang hồ. Hòa thượng dù có tu hành thanh cao đến đâu, nhưng sống trên trần thế này thì không thể hoàn toàn thoát khỏi vòng tục lụy. Tịch Nhiên được đãi ngộ như vậy, chắc chắn là nhờ có người quyền thế chống lưng.
(*) Một tác giả tiểu thuyết kiếm hiệp nổi tiếng của Đài Loan
Vốn chỉ định tìm hiểu một chút vì hiếu kỳ, coi như để giải trí, nhưng nghe những gì Hoàn Viễn nói, Sở Ngọc không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn. Tịch Nhiên vào lãnh thổ Bắc Ngụy chỉ sớm hơn nàng vài tháng mà thôi, hắn quen biết người quyền cao chức trọng nào vậy?
Chẳng lẽ là vì quan hệ với Vương Ý Chi?
Cũng không đúng! Cho hắn một vị trí vinh hoa phú quý lại thanh nhàn, không hợp với tác phong của Vương Ý Chi. Mà Tịch Nhiên hiện nay cũng khác hẳn với trước đây. Lúc còn ở chùa Kiến Sơ, Tịch Nhiên tuy cũng rất có địa vị nhưng chỉ là một hòa thượng mộc mạc nghèo khó. Mới trải qua vài tháng, sao lại thay đổi chóng mặt như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.