Quyển 1 - Chương 7: Hoạt sắc ám sinh hương (thượng)
Thiên Y Hữu Phong
13/05/2013
Hoa lệ! Thực hoa lệ!
Hoang dâm! Quá hoang dâm!
Một người, hai người, ba người, bốn người, năm người, sáu người, bảy người, tám người, chín người, mười người, mười một người…Tuy rằng sách sử nói Sơn Âm công chúa Lưu Sở Ngọc có tổng cộng ba mươi nam sủng do chính hoàng đế ban cho, nhưng Sở Ngọc hỏi Ấu Lam thì sự thật không phải như thế. Nam sủng trong phủ công chúa có tất cả hai mươi bốn người, tuy rằng một nửa là do hoàng đế ban, nhưng nửa còn lại do công chúa đích thân tuyển lựa.
Trong đó, Dung Chỉ là người được công chúa mang về sớm nhất.
Các thiếu niên tuấn tú mỹ miều liên tiếp tiến vào đình viện, khiến cho Sở Ngọc trong lòng sợ hãi không ngừng than thầm. Lại một lần nữa khẳng định, thẩm mỹ của nàng công chúa này không chỉ phẩm vị cực cao, mà còn có xu hướng đa dạng hóa. Cơ hồ mỗi dáng vẻ chỉ có hai ba người, mỗi người lại có điểm nhỏ nhặt khác biệt, phong cách khác nhau, đúng là chói sáng khác thường.
Sơn Âm công chúa thu thập người như thu thập tác phẩm nghệ thuật. Vốn cho rằng vẻ đẹp của Dung Chỉ đã là hiếm có, không ngờ còn gặp nhiều nam sủng đẹp như vậy. Sở Ngọc giờ mới biết đạo lý “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” (1). Nếu lướt qua khí chất, chỉ tính dung mạo thì người đẹp như Dung Chỉ trong phủ công chúa không tính là số ít.
Về tuổi của nam tử, phần nhiều là từ mười đến hai mươi tuổi. Sở Ngọc nhìn thoáng thấy một hài tử chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, da ngọc tuyết khả ái, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt long lanh, con ngươi đen lay láy, khuôn mặt ngây thơ có thể búng ra sữa. Trong đầu “ong” một tiếng, Sở Ngọc cố gắng trấn định, tựa như không có việc gì quay sang hỏi Dung Chỉ: “Đúng rồi, hắn năm nay bao nhiêu tuổi?” Ngón tay hướng hài tử kia.
“Mười hai” Dung Chỉ đáp khiến đầu Sở Ngọc lại “ong” một tiếng nữa, cảm thấy Sơn Âm công chúa thật không phải là người, tiểu hài này mới mười hai tuổi, nàng cũng không biết ngượng mà lãng phí…Tuy nói tuổi của Sơn Âm công chúa cũng không tính là lớn, chỉ có mười bảy mười tám tuổi, nhưng mười hai tuổi, mười hai tuổi…Nàng đúng là tàn phá cây non của tổ quốc a!
Nam sủng cộng thêm Dung Chỉ là hai mươi bốn người, có hai người nghe nói bị bệnh. Nghe Dung Chỉ nói hai người không thể tới, còn nguyên nhân thực chất tại sao thì Sở Ngọc không thể phán đoán, chỉ cười nhẹ, nhớ kỹ tên của hai người này. Vị phò mã tên Hà Tập cũng không ở trong phủ. Không được gặp phu quân “chính quy” của mình, Sở Ngọc có chút tiếc nuối. Bất quá từ góc độ này cũng có thể thấy rõ, tình cảm giữa Sơn Âm công chúa và vị phò mã này không thể nào…Điều này là đương nhiên, bất kỳ người đàn ông nào mà chứng kiến vợ mình như này…tình cảm cũng không thể nào tốt đẹp được.
Đáng thương thay Hà phò mã. Nhìn trước mặt hai hàng thiếu niên, thanh niên tuấn tú mỹ miều, Sở Ngọc không nhịn được thông cảm sâu sắc với nam nhân chưa gặp mặt này. Trên đỉnh đầu hắn đội nón xanh (2), tính xấp lên chắc cũng phải cao đến một tầng lầu đi?
Xuất hiện cuối cùng là hai thiếu niên, thần tình kiều mỵ, dung mạo diễm lệ. Một người mặc xiêm y hồng nhạt, một người mặc y phục xanh biếc, sóng vai hướng phía Sở Ngọc đi tới. Lúc này Sở Ngọc bưng chén rượu trái cây lên, vừa nhấp môi chưa kịp thưởng thức hương vị, liền nhìn thấy hai màu hồng xanh đối diện, suýt nữa bị sặc. Nàng nhanh chóng cúi đầu, cưỡng ép nuốt ngụm rượu xuống, lúc này mới có thể hòa hoãn khẩu khí.
Sở Ngọc liếm liếm làn môi, không còn tâm tư nào uống rượu. Nàng ngắm hai thiếu niên đến gần, vẻ đẹp diễm lệ bức nhân làm tinh thần hoảng hốt, chỉ nhìn một cách đơn thuần đó là người đẹp tột cùng, nhưng là…Hồng đi với xanh, là ai nghĩ ra cách phối hợp này?
Thiếu niên một thân xanh biếc vũ mị chính là Liễu Sắc – người đã đi cầu Dung Chỉ gặp công chúa. Hắn biết được công chúa thết yến trong rừng hạnh, vội vàng sửa sang dung mạo, tắm gội sạch sẽ rồi mới vội vàng đuổi tới nên có chút đến trễ. Mà đến muộn cùng hắn, là kẻ trước nay vẫn cùng hắn tranh giành tình cảm rất lợi hại – Mặc Hương.
Hai người đồng thời gặp nhau từ đường nhỏ đi ra, thấy đối phương chải chuốt tỉ mỉ, từng người dùng ánh mắt cừu hận như muốn khoét mắt đối phương liếc sang. Sau đó không ai nhường ai, bước chân tăng tốc, cơ hồ cùng một lúc đến nhập tiệc.
Hà Tập là một phò mã khiếp nhược, đối với bọn hắn không có nửa phần uy hiếp. Dung Chỉ tuy rằng được sủng ái vô cùng, thường ngày lại rất thư nhã thanh giản, trước giờ chưa từng chủ động tranh giành thứ gì. Những thứ hắn có đều do công chúa chủ động ban. Liễu Sắc đối với Dung Chỉ có thể nói là oán hận, nhưng cũng có thể nói là không bởi vì Dung Chỉ vượt quá tầm với của hắn, không cách nào leo lên hay lật đổ.
Nhưng tên Mặc Hương này có thể uy hiếp lợi ích thực tế của Liễu Sắc, nên trước mắt là đối tượng hàng đầu khiến hắn thống hận.
Người trong phủ biết rõ, công chúa lựa chọn nam sủng không thích có quá nhiều lặp lại. Càng đặc biệt, càng được trân quý sủng ái. Liễu Sắc và Mặc Hương có vẻ đẹp tương tự nhau. Xét về tư sắc, Liễu Sắc thắng được nửa phần, nhưng Mặc Hương lại có điểm nổi trội đặc biệt mà người khác không có, là vũ khí lợi hại của hắn.
Lúc này trong bữa tiệc còn hai chỗ trống, nhưng hai thiếu niên diễm lệ không thèm liếc mắt một cái, đồng thời hành lễ với Sở Ngọc, liền phân ra hai phía mà đi, vòng qua án kỷ, đến ngồi cạnh hai bên Sở Ngọc.
Hai người vừa mới tới gần, Sở Ngọc liền ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nhu nhuận, khác hẳn mùi hương trầm hàng ngày, so với hương hoa còn ôn hòa thơm mát hơn, mang theo ý vị nồng ấm.
Sở Ngọc hơi suy nghĩ một chút, bỗng nghĩ đến một khả năng, nhịn không được nghiêng đầu về phía Mặc Hương. Ước chừng là trên đường đi rất gấp, trên trán và chóp mũi Mặc Hương chảy từng giọt mồ hôi, khi gió thổi qua liền có từng đợt hương thơm bay tới.
Đời Thanh có một mỹ nhân tuyệt sắc ở Tân Cương, cơ thể ẩn chứa hương thơm, không dùng hương liệu mà tự phát hương khí, mê hoặc hoàng đế Càn Long và được phong là Hương Phi. Nhưng Sở Ngọc không nghĩ đến hơn một nghìn năm trước thời Nam Bắc triều, lại có một nam nhân giống Hương Phi trong hậu cung của Sơn Âm công chúa.
Sở Ngọc hiện tại có điểm bội phục Sơn Âm công chúa: thể chất mỗi người không giống nhau, người có khả năng tự sinh ra hương thơm lay động lòng người là cực kỳ hiếm có. Vậy mà Sơn Âm công chúa lại tìm được một nam nhân như vậy mà thu nhận vào hậu cung.
(1): ngoài người này còn có người khác, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, ở đây ý nói vẻ đẹp của anh Dung Chỉ tưởng là hiếm có khó gặp, không ngờ còn có nhiều người khác đẹp không kém
(2): cái này chắc nhiều bạn biết rồi nhưng mình vẫn chú thích lại, tương đương với nghĩa “bị vợ cắm sừng”
Hoang dâm! Quá hoang dâm!
Một người, hai người, ba người, bốn người, năm người, sáu người, bảy người, tám người, chín người, mười người, mười một người…Tuy rằng sách sử nói Sơn Âm công chúa Lưu Sở Ngọc có tổng cộng ba mươi nam sủng do chính hoàng đế ban cho, nhưng Sở Ngọc hỏi Ấu Lam thì sự thật không phải như thế. Nam sủng trong phủ công chúa có tất cả hai mươi bốn người, tuy rằng một nửa là do hoàng đế ban, nhưng nửa còn lại do công chúa đích thân tuyển lựa.
Trong đó, Dung Chỉ là người được công chúa mang về sớm nhất.
Các thiếu niên tuấn tú mỹ miều liên tiếp tiến vào đình viện, khiến cho Sở Ngọc trong lòng sợ hãi không ngừng than thầm. Lại một lần nữa khẳng định, thẩm mỹ của nàng công chúa này không chỉ phẩm vị cực cao, mà còn có xu hướng đa dạng hóa. Cơ hồ mỗi dáng vẻ chỉ có hai ba người, mỗi người lại có điểm nhỏ nhặt khác biệt, phong cách khác nhau, đúng là chói sáng khác thường.
Sơn Âm công chúa thu thập người như thu thập tác phẩm nghệ thuật. Vốn cho rằng vẻ đẹp của Dung Chỉ đã là hiếm có, không ngờ còn gặp nhiều nam sủng đẹp như vậy. Sở Ngọc giờ mới biết đạo lý “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” (1). Nếu lướt qua khí chất, chỉ tính dung mạo thì người đẹp như Dung Chỉ trong phủ công chúa không tính là số ít.
Về tuổi của nam tử, phần nhiều là từ mười đến hai mươi tuổi. Sở Ngọc nhìn thoáng thấy một hài tử chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, da ngọc tuyết khả ái, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt long lanh, con ngươi đen lay láy, khuôn mặt ngây thơ có thể búng ra sữa. Trong đầu “ong” một tiếng, Sở Ngọc cố gắng trấn định, tựa như không có việc gì quay sang hỏi Dung Chỉ: “Đúng rồi, hắn năm nay bao nhiêu tuổi?” Ngón tay hướng hài tử kia.
“Mười hai” Dung Chỉ đáp khiến đầu Sở Ngọc lại “ong” một tiếng nữa, cảm thấy Sơn Âm công chúa thật không phải là người, tiểu hài này mới mười hai tuổi, nàng cũng không biết ngượng mà lãng phí…Tuy nói tuổi của Sơn Âm công chúa cũng không tính là lớn, chỉ có mười bảy mười tám tuổi, nhưng mười hai tuổi, mười hai tuổi…Nàng đúng là tàn phá cây non của tổ quốc a!
Nam sủng cộng thêm Dung Chỉ là hai mươi bốn người, có hai người nghe nói bị bệnh. Nghe Dung Chỉ nói hai người không thể tới, còn nguyên nhân thực chất tại sao thì Sở Ngọc không thể phán đoán, chỉ cười nhẹ, nhớ kỹ tên của hai người này. Vị phò mã tên Hà Tập cũng không ở trong phủ. Không được gặp phu quân “chính quy” của mình, Sở Ngọc có chút tiếc nuối. Bất quá từ góc độ này cũng có thể thấy rõ, tình cảm giữa Sơn Âm công chúa và vị phò mã này không thể nào…Điều này là đương nhiên, bất kỳ người đàn ông nào mà chứng kiến vợ mình như này…tình cảm cũng không thể nào tốt đẹp được.
Đáng thương thay Hà phò mã. Nhìn trước mặt hai hàng thiếu niên, thanh niên tuấn tú mỹ miều, Sở Ngọc không nhịn được thông cảm sâu sắc với nam nhân chưa gặp mặt này. Trên đỉnh đầu hắn đội nón xanh (2), tính xấp lên chắc cũng phải cao đến một tầng lầu đi?
Xuất hiện cuối cùng là hai thiếu niên, thần tình kiều mỵ, dung mạo diễm lệ. Một người mặc xiêm y hồng nhạt, một người mặc y phục xanh biếc, sóng vai hướng phía Sở Ngọc đi tới. Lúc này Sở Ngọc bưng chén rượu trái cây lên, vừa nhấp môi chưa kịp thưởng thức hương vị, liền nhìn thấy hai màu hồng xanh đối diện, suýt nữa bị sặc. Nàng nhanh chóng cúi đầu, cưỡng ép nuốt ngụm rượu xuống, lúc này mới có thể hòa hoãn khẩu khí.
Sở Ngọc liếm liếm làn môi, không còn tâm tư nào uống rượu. Nàng ngắm hai thiếu niên đến gần, vẻ đẹp diễm lệ bức nhân làm tinh thần hoảng hốt, chỉ nhìn một cách đơn thuần đó là người đẹp tột cùng, nhưng là…Hồng đi với xanh, là ai nghĩ ra cách phối hợp này?
Thiếu niên một thân xanh biếc vũ mị chính là Liễu Sắc – người đã đi cầu Dung Chỉ gặp công chúa. Hắn biết được công chúa thết yến trong rừng hạnh, vội vàng sửa sang dung mạo, tắm gội sạch sẽ rồi mới vội vàng đuổi tới nên có chút đến trễ. Mà đến muộn cùng hắn, là kẻ trước nay vẫn cùng hắn tranh giành tình cảm rất lợi hại – Mặc Hương.
Hai người đồng thời gặp nhau từ đường nhỏ đi ra, thấy đối phương chải chuốt tỉ mỉ, từng người dùng ánh mắt cừu hận như muốn khoét mắt đối phương liếc sang. Sau đó không ai nhường ai, bước chân tăng tốc, cơ hồ cùng một lúc đến nhập tiệc.
Hà Tập là một phò mã khiếp nhược, đối với bọn hắn không có nửa phần uy hiếp. Dung Chỉ tuy rằng được sủng ái vô cùng, thường ngày lại rất thư nhã thanh giản, trước giờ chưa từng chủ động tranh giành thứ gì. Những thứ hắn có đều do công chúa chủ động ban. Liễu Sắc đối với Dung Chỉ có thể nói là oán hận, nhưng cũng có thể nói là không bởi vì Dung Chỉ vượt quá tầm với của hắn, không cách nào leo lên hay lật đổ.
Nhưng tên Mặc Hương này có thể uy hiếp lợi ích thực tế của Liễu Sắc, nên trước mắt là đối tượng hàng đầu khiến hắn thống hận.
Người trong phủ biết rõ, công chúa lựa chọn nam sủng không thích có quá nhiều lặp lại. Càng đặc biệt, càng được trân quý sủng ái. Liễu Sắc và Mặc Hương có vẻ đẹp tương tự nhau. Xét về tư sắc, Liễu Sắc thắng được nửa phần, nhưng Mặc Hương lại có điểm nổi trội đặc biệt mà người khác không có, là vũ khí lợi hại của hắn.
Lúc này trong bữa tiệc còn hai chỗ trống, nhưng hai thiếu niên diễm lệ không thèm liếc mắt một cái, đồng thời hành lễ với Sở Ngọc, liền phân ra hai phía mà đi, vòng qua án kỷ, đến ngồi cạnh hai bên Sở Ngọc.
Hai người vừa mới tới gần, Sở Ngọc liền ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nhu nhuận, khác hẳn mùi hương trầm hàng ngày, so với hương hoa còn ôn hòa thơm mát hơn, mang theo ý vị nồng ấm.
Sở Ngọc hơi suy nghĩ một chút, bỗng nghĩ đến một khả năng, nhịn không được nghiêng đầu về phía Mặc Hương. Ước chừng là trên đường đi rất gấp, trên trán và chóp mũi Mặc Hương chảy từng giọt mồ hôi, khi gió thổi qua liền có từng đợt hương thơm bay tới.
Đời Thanh có một mỹ nhân tuyệt sắc ở Tân Cương, cơ thể ẩn chứa hương thơm, không dùng hương liệu mà tự phát hương khí, mê hoặc hoàng đế Càn Long và được phong là Hương Phi. Nhưng Sở Ngọc không nghĩ đến hơn một nghìn năm trước thời Nam Bắc triều, lại có một nam nhân giống Hương Phi trong hậu cung của Sơn Âm công chúa.
Sở Ngọc hiện tại có điểm bội phục Sơn Âm công chúa: thể chất mỗi người không giống nhau, người có khả năng tự sinh ra hương thơm lay động lòng người là cực kỳ hiếm có. Vậy mà Sơn Âm công chúa lại tìm được một nam nhân như vậy mà thu nhận vào hậu cung.
(1): ngoài người này còn có người khác, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, ở đây ý nói vẻ đẹp của anh Dung Chỉ tưởng là hiếm có khó gặp, không ngờ còn có nhiều người khác đẹp không kém
(2): cái này chắc nhiều bạn biết rồi nhưng mình vẫn chú thích lại, tương đương với nghĩa “bị vợ cắm sừng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.