Quyển 1 - Chương 14: Một mũi tên trúng ba con chim
Thiên Y Hữu Phong
13/05/2013
Sở Ngọc ngồi bên đèn, tay cầm một cây trâm bạc hình hồ điệp. Nàng giơ ra trước mặt nhìn thật kỹ. Phần đuôi trâm rất sắc nhọn.
Khi mới đến với thời đại này, nàng thường ngồi một mình trong phòng. Không có việc gì làm, nàng lấy chiếc trâm này khắc chữ Chính (正) lên mép giường. Đến nay đã được hai chữ Chính.
(Chính: thẳng thắn, ngay thẳng)
Xem một hồi, nàng hơ đuôi trâm lên ngọn lửa, rồi nhúng vào nước sạch lau khô. Lặp đi lặp lại mấy lần.
Phần đuôi trâm sắc nhọn lóe ra tia sáng lạnh buốt. Sở Ngọc có chút chần chờ, tay trái cầm trâm, nàng ướm thử vài lần trên tay phải, chọn một góc độ thích hợp rồi vạch một đường thật nhanh.
Mũi bạc nhọn lợi hại cắt lên da thịt non mịn, máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng tràn ra theo miệng vết thương. Sở Ngọc vừa lấy khăn lụa bịt miệng vết thương, vừa cất tiếng gọi to: “Người đâu! Bản công chúa bị thương!”
Thị nữ lập tức chạy tới, gọi quan ngự y trong phủ một phen bận rộn. Sở Ngọc mặc cho họ đùa nghịch cánh tay bị thương của mình, sắc mặt có chút đau đớn nhưng ánh mắt lại nhè nhẹ ý cười.
Tuy rằng khẩu âm của nàng không có vấn đề, nhưng bút tích thì lại khác. Hai ngày qua nàng đã lén thử và bất lực. Lúc nhỏ đương nhiên nàng đã luyện qua thư pháp, nhưng thời gian lâu rồi không dùng, bây giờ nếu gặp trường hợp cần viết chữ, chỉ sợ sẽ lưu lại sơ hở.
Bút tích và lời nói cử chỉ không giống nhau. Lời nói và việc làm có thể sống chết phủ nhận cũng không sao, nhưng bút tích lưu trên giấy, chính là chứng cớ.
Sở Ngọc hiểu một khi nàng bắt tay vào xử lý công việc, nhất định có lúc cần viết thư. Với tâm tư linh mẫn quả quyết, nàng không thể ngồi chờ người khác có cơ hội sinh ngờ. Vậy là nàng đành tự xử lý bàn tay phải, lấy hi sinh nhỏ bé để ngăn trừ hậu họa lớn về sau, kể từ đó có thể danh chính ngôn thuận sai người viết thay.
Nàng làm việc cũng cực kỳ cẩn thận. Trước là đem đuôi trâm hơ lửa để tránh nhiễm trùng, sau lấy trâm vạch vào lòng bàn tay đúng theo đường chỉ tay. Nhìn bên ngoài vết thương có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực ra không đáng lo, thậm chí nếu để lại sẹo cũng không quá đáng sợ.
Nàng đâu có thích tự làm bị thương, nàng có thể mượn cớ giả vờ đùa vui, tìm bút tích của Sơn Âm công chúa để chậm rãi phỏng theo viết lại. Nhưng khi đã biết được kế hoạch của Hoàn Viễn, không thể kéo dài thời gian, dù sao nàng cũng không phải Sơn Âm công chúa. Nàng thậm chí không biết rõ, ngoại trừ Giang Yêm còn có ai tham dự kế hoạch của hắn không. Nàng đoán có lẽ Hoàn Viễn chỉ có khả năng lôi kéo các nam sủng trong phủ. Tuy Sở Ngọc cười nói “Tú tài tạo phản, ba năm không thành”, nhưng ở giữa những người có âm mưu, nàng không thể lơ là cảnh giác.
Đã không thể nắm chắc đại cục, chỉ có thể sấm rền gió cuốn thi triển thủ đoạn.
Khi vết thương được băng bó cẩn thận, Sở Ngọc liền cho gọi Dung Chỉ.
Ngắm nghía bàn tay bao bọc một tầng lụa trắng dầy, Sở Ngọc cho tả hữu lui ra, chỉ lưu lại mình Dung Chỉ trong phòng. Nàng trực tiếp đi vào vấn đề: “Ta định cho Giang Yêm xuất phủ, ngươi thấy sao?” Kỳ thật Dung Chỉ không phải là lựa chọn tốt lắm, nhưng Sở Ngọc nghe trong lời nói của hắn thấy có ý bảo vệ công chúa, xem chừng là hắn đứng về phía nàng.
Trực giác còn có chút bất an, nhưng theo lý trí phân tích, Dung Chỉ nhất định sẽ giúp nàng.
Dung Chỉ không biểu lộ gì ngoài vẻ mặt khách sáo, trực tiếp hỏi: “Công chúa cho xuất phủ thế nào?”
“Tiến cử hắn, cho hắn một chức quan” Sở Ngọc sớm đã có suy tính, thuận miệng đáp.
Đáy mắt Dung Chỉ sáng lên: “Chỉ mình Giang Yêm?”
“Không”, Sở Ngọc mỉm cười, nàng nói ra năm sáu cái tên, nhưng trong đó lại không có Hoàn Viễn.
Dung Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Một mũi tên trúng ba con chim, công chúa đã có quyết định tốt nhất rồi, sao còn muốn hỏi ý kiến của ta làm gì?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy trong ánh mắt đối phương có ý cười vi diệu, bỗng có cảm giác hiểu ý kỳ lạ.
Chủ ý của Sở Ngọc chính là chia rẽ đối thủ. Hoàn Viễn và Giang Yêm là thủ lĩnh kế hoạch. Vậy thì nàng sẽ tách hai người này ra, trả tự do cho Giang Yêm. Thứ nhất là có thể giảm bớt ác cảm, địch ý của Giang Yêm, thứ hai là cắt đứt liên lạc giữa hắn và Hoàn Viễn.
Giang Yêm rời đi, sẽ là đả kích rất lớn với Hoàn Viễn. Xóa bỏ một nửa lực lượng của Hoàn Viễn, cộng thêm tống đi vài nam sủng khác có khả năng tham dự mưu đồ của hắn, chẳng khác nào bẻ hết chân tay hắn đi. Kế hoạch của hắn không thể nào thi triển được.
Thứ ba là, Giang Yêm không đơn thuần chỉ đạt được tự do mà thôi. Thông qua tiến cử của Sở Ngọc, đường công danh của hắn mở ra thênh thang trước mắt chính là kích thích các nam sủng khác, khiến bọn họ hi vọng sau này cũng được như thế. Kể từ đó, nhân tâm trong phe cánh Hoàn Viễn càng phân tán. Có thể có tiền đồ, ai còn muốn cùng hắn mạo hiểm nữa? Bọn họ sẽ tận lực lấy lòng nàng, thậm chí có kẻ còn sẵn sàng bán đứng Hoàn Viễn.
Chiêu thức ấy nhất cử tam tiện, không thể gọi là không gọn gàng, Sở Ngọc phải tính toán rất cặn kẽ. Nhưng vừa mới hé lộ một chút, Dung Chỉ đã hiểu hết toàn bộ, tâm tư mẫn ngộ. Kẻ có tâm can lung linh trong sáng làm sao có thể hình dung ra?
Sở Ngọc ngầm tán thưởng hắn, nhưng trong lòng không tự chủ được mà dâng lên cảm giác phòng bị mãnh liệt. Nàng phải nghĩ rất lâu, mà Dung Chỉ nghe một lát đã thông hiểu, thiếu niên này quả thực quá thông minh, thông minh khiến nàng sợ hãi.
Nếu hắn cùng bàn mưu tính kế với Hoàn Viễn, nàng tuyệt đối không thể dễ dàng ứng phó.
Nén lại ý cảnh giác đề phòng, nàng ngước mắt nhẹ nhàng hỏi hắn: “Ta gọi ngươi tới, là muốn hỏi ngươi, ta nên tiến cử Giang Yêm với ai? Bình tĩnh mà xem xét, hắn là một nhân tài!”
Dung Chỉ nghe vậy ngạc nhiên nhìn Sở Ngọc: “Công chúa thực muốn tiến cử người này?”
Sở Ngọc so với hắn còn ngạc nhiên hơn: “Điều này là đương nhiên. Chẳng lẽ ngươi muốn bản công chúa lật lọng hay sao?”
Dung Chỉ bình tĩnh nhìn Sở Ngọc trong giây lát, như muốn xem lời nàng nói là chân tâm hay giả dối. Một lúc lâu sau hắn mới cười nói: “Công chúa bây giờ thật khác. Nếu là trước kia, một mặt nàng sẽ dùng kế này ly gián mọi người, nhưng nhất định sẽ âm thầm xử trí Giang Yêm, đừng nói đến tiến cử hắn đảm nhận chức vụ”.
Sở Ngọc trong lòng kinh hoàng, nhưng trên mặt biểu hiện như không có việc gì, nói: “Ta trở nên thế này, tốt hay là không?” Nàng vốn không ngờ sẽ lộ ra sơ hở lớn như vậy, nhưng dù sao Dung Chỉ cũng không có chứng cớ xác thực khiến nàng thoáng an tâm. Dù để tránh lộ sơ hở, dù nàng biết rõ tác phong của Sơn Âm công chúa là giết người diệt khẩu thì cũng không thể nguyện ý làm theo.
Dung Chỉ cười nói: “Không thể nói là tốt hay không. Tâm tư công chúa vốn kín đáo, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, sát phạt quyết đoán trước giờ không nương tay. Hôm nay công chúa dường như mềm lòng, khác trước đây rất nhiều! Giang Yêm âm mưu phản bội, công chúa không những không khép tội, lại còn ban tiền đồ cho hắn. Tuy rằng hơi có vẻ phóng túng, nhưng khí độ này của nàng khiến Dung Chỉ thấy thật say mê!”
Sở Ngọc thấy gương mặt nóng bừng. Tuy rằng với Dung Chỉ, hiện tại nàng chưa có nhiều cảm tình, thậm chí còn có chút đề phòng. Nhưng được một thiếu niên khôi ngô tuấn tú chân thành ca ngợi, mỉm cười nói say mê nàng, Sở Ngọc không thể tránh khỏi tim đập lạc mấy nhịp.
Khi mới đến với thời đại này, nàng thường ngồi một mình trong phòng. Không có việc gì làm, nàng lấy chiếc trâm này khắc chữ Chính (正) lên mép giường. Đến nay đã được hai chữ Chính.
(Chính: thẳng thắn, ngay thẳng)
Xem một hồi, nàng hơ đuôi trâm lên ngọn lửa, rồi nhúng vào nước sạch lau khô. Lặp đi lặp lại mấy lần.
Phần đuôi trâm sắc nhọn lóe ra tia sáng lạnh buốt. Sở Ngọc có chút chần chờ, tay trái cầm trâm, nàng ướm thử vài lần trên tay phải, chọn một góc độ thích hợp rồi vạch một đường thật nhanh.
Mũi bạc nhọn lợi hại cắt lên da thịt non mịn, máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng tràn ra theo miệng vết thương. Sở Ngọc vừa lấy khăn lụa bịt miệng vết thương, vừa cất tiếng gọi to: “Người đâu! Bản công chúa bị thương!”
Thị nữ lập tức chạy tới, gọi quan ngự y trong phủ một phen bận rộn. Sở Ngọc mặc cho họ đùa nghịch cánh tay bị thương của mình, sắc mặt có chút đau đớn nhưng ánh mắt lại nhè nhẹ ý cười.
Tuy rằng khẩu âm của nàng không có vấn đề, nhưng bút tích thì lại khác. Hai ngày qua nàng đã lén thử và bất lực. Lúc nhỏ đương nhiên nàng đã luyện qua thư pháp, nhưng thời gian lâu rồi không dùng, bây giờ nếu gặp trường hợp cần viết chữ, chỉ sợ sẽ lưu lại sơ hở.
Bút tích và lời nói cử chỉ không giống nhau. Lời nói và việc làm có thể sống chết phủ nhận cũng không sao, nhưng bút tích lưu trên giấy, chính là chứng cớ.
Sở Ngọc hiểu một khi nàng bắt tay vào xử lý công việc, nhất định có lúc cần viết thư. Với tâm tư linh mẫn quả quyết, nàng không thể ngồi chờ người khác có cơ hội sinh ngờ. Vậy là nàng đành tự xử lý bàn tay phải, lấy hi sinh nhỏ bé để ngăn trừ hậu họa lớn về sau, kể từ đó có thể danh chính ngôn thuận sai người viết thay.
Nàng làm việc cũng cực kỳ cẩn thận. Trước là đem đuôi trâm hơ lửa để tránh nhiễm trùng, sau lấy trâm vạch vào lòng bàn tay đúng theo đường chỉ tay. Nhìn bên ngoài vết thương có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực ra không đáng lo, thậm chí nếu để lại sẹo cũng không quá đáng sợ.
Nàng đâu có thích tự làm bị thương, nàng có thể mượn cớ giả vờ đùa vui, tìm bút tích của Sơn Âm công chúa để chậm rãi phỏng theo viết lại. Nhưng khi đã biết được kế hoạch của Hoàn Viễn, không thể kéo dài thời gian, dù sao nàng cũng không phải Sơn Âm công chúa. Nàng thậm chí không biết rõ, ngoại trừ Giang Yêm còn có ai tham dự kế hoạch của hắn không. Nàng đoán có lẽ Hoàn Viễn chỉ có khả năng lôi kéo các nam sủng trong phủ. Tuy Sở Ngọc cười nói “Tú tài tạo phản, ba năm không thành”, nhưng ở giữa những người có âm mưu, nàng không thể lơ là cảnh giác.
Đã không thể nắm chắc đại cục, chỉ có thể sấm rền gió cuốn thi triển thủ đoạn.
Khi vết thương được băng bó cẩn thận, Sở Ngọc liền cho gọi Dung Chỉ.
Ngắm nghía bàn tay bao bọc một tầng lụa trắng dầy, Sở Ngọc cho tả hữu lui ra, chỉ lưu lại mình Dung Chỉ trong phòng. Nàng trực tiếp đi vào vấn đề: “Ta định cho Giang Yêm xuất phủ, ngươi thấy sao?” Kỳ thật Dung Chỉ không phải là lựa chọn tốt lắm, nhưng Sở Ngọc nghe trong lời nói của hắn thấy có ý bảo vệ công chúa, xem chừng là hắn đứng về phía nàng.
Trực giác còn có chút bất an, nhưng theo lý trí phân tích, Dung Chỉ nhất định sẽ giúp nàng.
Dung Chỉ không biểu lộ gì ngoài vẻ mặt khách sáo, trực tiếp hỏi: “Công chúa cho xuất phủ thế nào?”
“Tiến cử hắn, cho hắn một chức quan” Sở Ngọc sớm đã có suy tính, thuận miệng đáp.
Đáy mắt Dung Chỉ sáng lên: “Chỉ mình Giang Yêm?”
“Không”, Sở Ngọc mỉm cười, nàng nói ra năm sáu cái tên, nhưng trong đó lại không có Hoàn Viễn.
Dung Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Một mũi tên trúng ba con chim, công chúa đã có quyết định tốt nhất rồi, sao còn muốn hỏi ý kiến của ta làm gì?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy trong ánh mắt đối phương có ý cười vi diệu, bỗng có cảm giác hiểu ý kỳ lạ.
Chủ ý của Sở Ngọc chính là chia rẽ đối thủ. Hoàn Viễn và Giang Yêm là thủ lĩnh kế hoạch. Vậy thì nàng sẽ tách hai người này ra, trả tự do cho Giang Yêm. Thứ nhất là có thể giảm bớt ác cảm, địch ý của Giang Yêm, thứ hai là cắt đứt liên lạc giữa hắn và Hoàn Viễn.
Giang Yêm rời đi, sẽ là đả kích rất lớn với Hoàn Viễn. Xóa bỏ một nửa lực lượng của Hoàn Viễn, cộng thêm tống đi vài nam sủng khác có khả năng tham dự mưu đồ của hắn, chẳng khác nào bẻ hết chân tay hắn đi. Kế hoạch của hắn không thể nào thi triển được.
Thứ ba là, Giang Yêm không đơn thuần chỉ đạt được tự do mà thôi. Thông qua tiến cử của Sở Ngọc, đường công danh của hắn mở ra thênh thang trước mắt chính là kích thích các nam sủng khác, khiến bọn họ hi vọng sau này cũng được như thế. Kể từ đó, nhân tâm trong phe cánh Hoàn Viễn càng phân tán. Có thể có tiền đồ, ai còn muốn cùng hắn mạo hiểm nữa? Bọn họ sẽ tận lực lấy lòng nàng, thậm chí có kẻ còn sẵn sàng bán đứng Hoàn Viễn.
Chiêu thức ấy nhất cử tam tiện, không thể gọi là không gọn gàng, Sở Ngọc phải tính toán rất cặn kẽ. Nhưng vừa mới hé lộ một chút, Dung Chỉ đã hiểu hết toàn bộ, tâm tư mẫn ngộ. Kẻ có tâm can lung linh trong sáng làm sao có thể hình dung ra?
Sở Ngọc ngầm tán thưởng hắn, nhưng trong lòng không tự chủ được mà dâng lên cảm giác phòng bị mãnh liệt. Nàng phải nghĩ rất lâu, mà Dung Chỉ nghe một lát đã thông hiểu, thiếu niên này quả thực quá thông minh, thông minh khiến nàng sợ hãi.
Nếu hắn cùng bàn mưu tính kế với Hoàn Viễn, nàng tuyệt đối không thể dễ dàng ứng phó.
Nén lại ý cảnh giác đề phòng, nàng ngước mắt nhẹ nhàng hỏi hắn: “Ta gọi ngươi tới, là muốn hỏi ngươi, ta nên tiến cử Giang Yêm với ai? Bình tĩnh mà xem xét, hắn là một nhân tài!”
Dung Chỉ nghe vậy ngạc nhiên nhìn Sở Ngọc: “Công chúa thực muốn tiến cử người này?”
Sở Ngọc so với hắn còn ngạc nhiên hơn: “Điều này là đương nhiên. Chẳng lẽ ngươi muốn bản công chúa lật lọng hay sao?”
Dung Chỉ bình tĩnh nhìn Sở Ngọc trong giây lát, như muốn xem lời nàng nói là chân tâm hay giả dối. Một lúc lâu sau hắn mới cười nói: “Công chúa bây giờ thật khác. Nếu là trước kia, một mặt nàng sẽ dùng kế này ly gián mọi người, nhưng nhất định sẽ âm thầm xử trí Giang Yêm, đừng nói đến tiến cử hắn đảm nhận chức vụ”.
Sở Ngọc trong lòng kinh hoàng, nhưng trên mặt biểu hiện như không có việc gì, nói: “Ta trở nên thế này, tốt hay là không?” Nàng vốn không ngờ sẽ lộ ra sơ hở lớn như vậy, nhưng dù sao Dung Chỉ cũng không có chứng cớ xác thực khiến nàng thoáng an tâm. Dù để tránh lộ sơ hở, dù nàng biết rõ tác phong của Sơn Âm công chúa là giết người diệt khẩu thì cũng không thể nguyện ý làm theo.
Dung Chỉ cười nói: “Không thể nói là tốt hay không. Tâm tư công chúa vốn kín đáo, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, sát phạt quyết đoán trước giờ không nương tay. Hôm nay công chúa dường như mềm lòng, khác trước đây rất nhiều! Giang Yêm âm mưu phản bội, công chúa không những không khép tội, lại còn ban tiền đồ cho hắn. Tuy rằng hơi có vẻ phóng túng, nhưng khí độ này của nàng khiến Dung Chỉ thấy thật say mê!”
Sở Ngọc thấy gương mặt nóng bừng. Tuy rằng với Dung Chỉ, hiện tại nàng chưa có nhiều cảm tình, thậm chí còn có chút đề phòng. Nhưng được một thiếu niên khôi ngô tuấn tú chân thành ca ngợi, mỉm cười nói say mê nàng, Sở Ngọc không thể tránh khỏi tim đập lạc mấy nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.