Quyển 3 - Chương 111: Mỹ nhân tuyệt thế vô song
Thiên Y Hữu Phong
20/05/2013
“A Man?” Sở Ngọc càng kinh ngạc “Hắn làm sao?” Rồi nàng nôn nóng hỏi tiếp “Chẳng lẽ hắn là gian tế?”
Mặc Hương ngẩn người, nhìn Sở Ngọc với ánh mắt khó hiểu: “Công chúa, hôm nay người làm sao vậy? Rất không giống ngày thường! Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?”
Liên tiếp hai lần, Sở Ngọc hiểu sai ý của Mặc Hương, dù hắn có ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra vẻ bất thường. Huống chi hắn lại rất nhạy cảm, lần đầu có thể vì nàng lo lắng cho Dung Chỉ, nhưng đến lần thứ hai cũng phán đoán lầm lẫn là vì sao?
Không cần Mặc Hương nói thêm, Sở Ngọc cũng biết mình lại vừa hỏi ngu xuẩn. Trên thế giới này có gian tế nào hành động như vậy sao? Mục tiêu là phá hủy phòng ốc nhà người ta?
Sở Ngọc cười khổ một tiếng, tự vỗ vỗ trán mình: “Ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, ngươi nói tiếp đi, đừng để ý đến ta!”
Nghe Mặc Hương trình bày đầu đuôi, Sở Ngọc mới biết A Man đã làm những gì. Sau khi chàng da đen kia được đưa về phủ, Mặc Hương theo lệnh của Sở Ngọc, sai nhà bếp nấu thịt cho hắn ăn, ăn đến năm, sáu bát mới thôi. Hắn ăn no rồi, bị Mặc Hương sai người đem đi thích chữ, thế là…
“Hắn phản kháng lại, kết quả như công chúa nhìn thấy!” Mặc Hương bất đắc dĩ nói. Hắn cũng biết nô lệ da đen rất khỏe, nhưng không ngờ khỏe đến mức này. Hơn mười người cùng vây lại mà không làm được gì!
Sở Ngọc hỏi: “Sao phải thích chữ trên người hắn?” Nàng thấy A Man chẳng làm gì sai. Nếu đổi cho nàng ở vị trí của hắn, nàng cũng nhất định phản kháng.
Mặc Hương giải thích với Sở Ngọc, đây là thông lệ phổ biến. Nô lệ da đen rất đắt tiền và rất dễ mất, thích chữ lên người để khẳng định quyền sở hữu đối với hắn, và nói cho người khác biết hắn đã có chủ. Tuy quy định này thực chó má, nhưng xem Mặc Hương có vẻ coi đó là chuyện đương nhiên, Sở Ngọc cũng không muốn đôi co, chỉ khoát tay: “Không cần thích chữ. Hiện giờ A Man ở đâu?” Hắn không trốn mất rồi chứ?
A Man không chạy trốn. Sau khi phá tan mấy gian phòng, hắn ngồi thu lu ở góc biệt viện đợi Sở Ngọc trở về. Trong phủ có một anh chàng sức khỏe kinh người như thế, Mặc Hương rất nhức đầu, nên mới đón đợi Sở Ngọc ở ngưỡng cửa, hỏi nàng nên xử lý thế nào.
Sở Ngọc sai Mặc Hương dẫn mình đi tìm. Đến nơi, nàng thấy A Man đang ngồi bó gối trong góc tường, cả người co lại thật nhỏ bé. Nghe thấy tiếng người, hẳn ngẩng phắt đầu lên, nhận ra Sở Ngọc, ánh mắt trở nên nhẹ nhàng ấm áp. Nhưng hắn lại không vui vẻ gì khi nhìn sang Mặc Hương, chỉ tay vào Mặc Hương: “Người xấu! Hắn thích, thích chữ ta!”
Cáo trạng này chưa đạt tiêu chuẩn!
Sở Ngọc an ủi hắn như kiểu dỗ dành trẻ con: “Được rồi! Ta sẽ mắng hắn, sau này hắn sẽ không dám đâm lên người ngươi nữa! Ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai theo ta đi!”
Mặc Hương nghe thấy Sở Ngọc nói liền cả kinh: “Công chúa đã rời đi rồi sao?” Mới đến được có một ngày!
Sở Ngọc thở dài: “Đây là ý của bệ hạ!”
Mặc Hương hơi nhíu mày, hương thơm phảng phất trên người lan tỏa trong gió: “Phải chăng Mặc Hương tiếp đón có điều gì sơ suất, khiến bệ hạ nổi giận?”
Sở Ngọc cười khổ một tiếng: “Không, không liên quan đến ngươi!” Có lẽ, liên quan đến nàng thì đúng hơn! Nếu nàng không đề nghị đi ngắm cảnh Lan Đình, sẽ không gặp mấy đứa nhỏ, sẽ không nghe thấy bài đồng dao, sẽ không có bốn sinh mệnh trẻ thơ chết yểu!
Sở Ngọc lại lừa gạt A Man một chút, nói ở thành Kiến Khang còn có nhiều thịt hơn. Sau đó Tông Việt theo lệnh của Lưu Tử Nghiệp đến tìm nàng, thông báo chuyện khởi hành ngày mai.
Trong phòng, chỉ có hai người là Lưu Tử Nghiệp và Sở Ngọc. Lưu Tử Nghiệp yên lặng ngồi uống rượu, không nói một lời. Sở Ngọc nhìn hắn uống, cũng không mở miệng. Trong ánh sáng mờ mờ, sắc mặt hắn càng âm trầm. Một lúc sau, hắn mới ném mạnh chiếc cốc, kêu lên: “A tỷ, ta sợ!”
Hắn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hung ác dữ tợn, rồi lại thống khổ bối rối: “A tỷ, ta sợ! Khi còn là thái tử, ta sợ tên chết dẫm đó phế ta, kiếm cớ xử tử ta. Hắn chỉ yêu nhất là tên tiểu tạp chủng đó thôi chứ không hề thích ta. Vì sao sau khi làm hoàng đế rồi, ta vẫn còn phải sợ?”
Sở Ngọc bị tiếng ném cốc làm giật nảy mình, tiến đến cũng dở, không tiến đến cũng dở, chỉ có thể ngồi im, toàn thân cứng ngắc. Nhưng nàng biết nàng nhất định cần làm gì đó. Lúc này Lưu Tử Nghiệp cần nàng tỏ rõ thái độ. Nàng cần đến bên an ủi hắn, thậm chí giống như mọi khi, ôm lấy hắn, để hắn gối đầu lên đùi mình. Nhưng lúc này nàng không có đủ dũng khí để tiếp cận con dã thú đang thét gào.
Lưu Tử Nghiệp lại cúi đầu, rồi nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, từ Đới Pháp Hưng đến Lưu Úc. Lần lượt từng vị hoàng thúc đến huynh đệ, hắn vừa điểm tên vừa lăng trì bọn họ trên miệng một lần, âm thanh càng lúc càng thấp, càng lúc càng nhanh. Sở Ngọc biết hắn sắp đến lúc bùng nổ, nhưng vẫn như cũ không biết nên đến an ủi ra sao.
Đúng lúc Sở Ngọc đang khó xử, cửa bị đẩy bật ra, nàng quay đầu nhìn lại. Lòng nàng thầm cảm tạ vị cứu tinh nào đến giải vây, nhưng nhìn rõ tình hình ở ngưỡng cửa lại không khỏi sửng sốt. Cần cổ cao, trắng sáng của Mặc Hương bị Tông Việt túm lấy, cả người bị nhấc lên cao, hai chân chới với duỗi thẳng mới có thể tiếp xúc khó khăn với mặt đất. Khuôn mặt trắng nõn của hắn đỏ bừng, vì bị đau nên méo xệch. Nhìn thấy Sở Ngọc, hắn vội ném ánh mắt cầu cứu.
“Chuyện gì vậy?” Trước khi Lưu Tử Nghiệp và Tông Việt kịp mở miệng, Sở Ngọc vội hỏi: “Tông tướng quân, ngươi bắt người của ta làm gì?”
Tông Việt liếc nhìn Sở Ngọc, rồi mới khom người hướng về phía Lưu Tử Nghiệp: “Bẩm bệ hạ, thần vừa phát hiện tên tiểu tử này ở gian ngoài lén lén lút lút, hình như đang nghe trộm, thần liền bắt gọn. Xin hỏi bệ hạ nên xử trí thế nào?”
Nói xong đầu đuôi, Tông Việt quay sang Sở Ngọc, giọng điệu chậm rãi thản nhiên: “Trưởng công chúa điện hạ, người của công chúa không phải là gian tế chứ?”
Sở Ngọc giật mình. Tên Tông Việt này nổi tiếng tàn ác, không chỉ chụp cho Mặc Hương tội chết, mà còn thuận tay kéo cả nàng xuống bùn. Nàng vội mở miệng, nhưng vì hoảng loạn nên lời lẽ đứt đoạn rời rạc: “Không, không phải như vậy…Bệ hạ, Mặc Hương có lẽ nhất thời hiếu kỳ, tuyệt đối không phải là nghe lén bệ hạ nói chuyện…”
Lưu Tử Nghiệp thản nhiên nói: “Ta tất nhiên tin tưởng a tỷ sẽ không hại ta. Tông tướng quân, sau này đừng nói những lời thừa vô dụng!”
Tông Việt cúi đầu: “Vâng!”
Nghe Lưu Tử Nghiệp nói thế, Sở Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra, đang muốn tiến đến cầu xin cho Mặc Hương. Ngước mắt lên, nàng thấy Lưu Tử Nghiệp cười tươi. Nụ cười giống y chang như lúc giết người ở Lan Đình, cực độ tàn nhẫn biến thành bình tĩnh dịu dàng, nhưng vẻ ngoài không che giấu được sát ý bên trong, mắt lóe lên như dã thú: “Về phần tiểu tử này…”
“Giết!” Vẫn giống như khi ở Lan Đình, ngữ khí nhẹ nhàng bình thản, như giết một con muỗi.
Sở Ngọc mở to hai mắt.
Cổ họng chứa âm thanh, nhưng cũng giống như lúc trước, phát không ra, và không kịp phát ra.
Lưu Tử Nghiệp vừa dứt lời, Tông Việt rút nhanh kiếm bên hông, ánh kiếm sáng loáng trong bóng chiều tà. Hắn buông cổ Mặc Hương ra, nhưng vạch lên đó một đường.
Phần gáy trắng nõn của Mặc Hương lưu dấu tay thâm tím, rất nhanh chóng bị máu tươi bao phủ. Máu đỏ cũng phun trên thân kiếm, che đi ánh kiếm sáng trong buổi tà dương.
Người đẹp tuyệt thế, trên cơ thể ẩn chứa hương khí vô song trong nhân gian, chỉ đơn giản như vậy mà mất đi tính mạng.
Mặc Hương ngẩn người, nhìn Sở Ngọc với ánh mắt khó hiểu: “Công chúa, hôm nay người làm sao vậy? Rất không giống ngày thường! Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?”
Liên tiếp hai lần, Sở Ngọc hiểu sai ý của Mặc Hương, dù hắn có ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra vẻ bất thường. Huống chi hắn lại rất nhạy cảm, lần đầu có thể vì nàng lo lắng cho Dung Chỉ, nhưng đến lần thứ hai cũng phán đoán lầm lẫn là vì sao?
Không cần Mặc Hương nói thêm, Sở Ngọc cũng biết mình lại vừa hỏi ngu xuẩn. Trên thế giới này có gian tế nào hành động như vậy sao? Mục tiêu là phá hủy phòng ốc nhà người ta?
Sở Ngọc cười khổ một tiếng, tự vỗ vỗ trán mình: “Ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, ngươi nói tiếp đi, đừng để ý đến ta!”
Nghe Mặc Hương trình bày đầu đuôi, Sở Ngọc mới biết A Man đã làm những gì. Sau khi chàng da đen kia được đưa về phủ, Mặc Hương theo lệnh của Sở Ngọc, sai nhà bếp nấu thịt cho hắn ăn, ăn đến năm, sáu bát mới thôi. Hắn ăn no rồi, bị Mặc Hương sai người đem đi thích chữ, thế là…
“Hắn phản kháng lại, kết quả như công chúa nhìn thấy!” Mặc Hương bất đắc dĩ nói. Hắn cũng biết nô lệ da đen rất khỏe, nhưng không ngờ khỏe đến mức này. Hơn mười người cùng vây lại mà không làm được gì!
Sở Ngọc hỏi: “Sao phải thích chữ trên người hắn?” Nàng thấy A Man chẳng làm gì sai. Nếu đổi cho nàng ở vị trí của hắn, nàng cũng nhất định phản kháng.
Mặc Hương giải thích với Sở Ngọc, đây là thông lệ phổ biến. Nô lệ da đen rất đắt tiền và rất dễ mất, thích chữ lên người để khẳng định quyền sở hữu đối với hắn, và nói cho người khác biết hắn đã có chủ. Tuy quy định này thực chó má, nhưng xem Mặc Hương có vẻ coi đó là chuyện đương nhiên, Sở Ngọc cũng không muốn đôi co, chỉ khoát tay: “Không cần thích chữ. Hiện giờ A Man ở đâu?” Hắn không trốn mất rồi chứ?
A Man không chạy trốn. Sau khi phá tan mấy gian phòng, hắn ngồi thu lu ở góc biệt viện đợi Sở Ngọc trở về. Trong phủ có một anh chàng sức khỏe kinh người như thế, Mặc Hương rất nhức đầu, nên mới đón đợi Sở Ngọc ở ngưỡng cửa, hỏi nàng nên xử lý thế nào.
Sở Ngọc sai Mặc Hương dẫn mình đi tìm. Đến nơi, nàng thấy A Man đang ngồi bó gối trong góc tường, cả người co lại thật nhỏ bé. Nghe thấy tiếng người, hẳn ngẩng phắt đầu lên, nhận ra Sở Ngọc, ánh mắt trở nên nhẹ nhàng ấm áp. Nhưng hắn lại không vui vẻ gì khi nhìn sang Mặc Hương, chỉ tay vào Mặc Hương: “Người xấu! Hắn thích, thích chữ ta!”
Cáo trạng này chưa đạt tiêu chuẩn!
Sở Ngọc an ủi hắn như kiểu dỗ dành trẻ con: “Được rồi! Ta sẽ mắng hắn, sau này hắn sẽ không dám đâm lên người ngươi nữa! Ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai theo ta đi!”
Mặc Hương nghe thấy Sở Ngọc nói liền cả kinh: “Công chúa đã rời đi rồi sao?” Mới đến được có một ngày!
Sở Ngọc thở dài: “Đây là ý của bệ hạ!”
Mặc Hương hơi nhíu mày, hương thơm phảng phất trên người lan tỏa trong gió: “Phải chăng Mặc Hương tiếp đón có điều gì sơ suất, khiến bệ hạ nổi giận?”
Sở Ngọc cười khổ một tiếng: “Không, không liên quan đến ngươi!” Có lẽ, liên quan đến nàng thì đúng hơn! Nếu nàng không đề nghị đi ngắm cảnh Lan Đình, sẽ không gặp mấy đứa nhỏ, sẽ không nghe thấy bài đồng dao, sẽ không có bốn sinh mệnh trẻ thơ chết yểu!
Sở Ngọc lại lừa gạt A Man một chút, nói ở thành Kiến Khang còn có nhiều thịt hơn. Sau đó Tông Việt theo lệnh của Lưu Tử Nghiệp đến tìm nàng, thông báo chuyện khởi hành ngày mai.
Trong phòng, chỉ có hai người là Lưu Tử Nghiệp và Sở Ngọc. Lưu Tử Nghiệp yên lặng ngồi uống rượu, không nói một lời. Sở Ngọc nhìn hắn uống, cũng không mở miệng. Trong ánh sáng mờ mờ, sắc mặt hắn càng âm trầm. Một lúc sau, hắn mới ném mạnh chiếc cốc, kêu lên: “A tỷ, ta sợ!”
Hắn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hung ác dữ tợn, rồi lại thống khổ bối rối: “A tỷ, ta sợ! Khi còn là thái tử, ta sợ tên chết dẫm đó phế ta, kiếm cớ xử tử ta. Hắn chỉ yêu nhất là tên tiểu tạp chủng đó thôi chứ không hề thích ta. Vì sao sau khi làm hoàng đế rồi, ta vẫn còn phải sợ?”
Sở Ngọc bị tiếng ném cốc làm giật nảy mình, tiến đến cũng dở, không tiến đến cũng dở, chỉ có thể ngồi im, toàn thân cứng ngắc. Nhưng nàng biết nàng nhất định cần làm gì đó. Lúc này Lưu Tử Nghiệp cần nàng tỏ rõ thái độ. Nàng cần đến bên an ủi hắn, thậm chí giống như mọi khi, ôm lấy hắn, để hắn gối đầu lên đùi mình. Nhưng lúc này nàng không có đủ dũng khí để tiếp cận con dã thú đang thét gào.
Lưu Tử Nghiệp lại cúi đầu, rồi nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, từ Đới Pháp Hưng đến Lưu Úc. Lần lượt từng vị hoàng thúc đến huynh đệ, hắn vừa điểm tên vừa lăng trì bọn họ trên miệng một lần, âm thanh càng lúc càng thấp, càng lúc càng nhanh. Sở Ngọc biết hắn sắp đến lúc bùng nổ, nhưng vẫn như cũ không biết nên đến an ủi ra sao.
Đúng lúc Sở Ngọc đang khó xử, cửa bị đẩy bật ra, nàng quay đầu nhìn lại. Lòng nàng thầm cảm tạ vị cứu tinh nào đến giải vây, nhưng nhìn rõ tình hình ở ngưỡng cửa lại không khỏi sửng sốt. Cần cổ cao, trắng sáng của Mặc Hương bị Tông Việt túm lấy, cả người bị nhấc lên cao, hai chân chới với duỗi thẳng mới có thể tiếp xúc khó khăn với mặt đất. Khuôn mặt trắng nõn của hắn đỏ bừng, vì bị đau nên méo xệch. Nhìn thấy Sở Ngọc, hắn vội ném ánh mắt cầu cứu.
“Chuyện gì vậy?” Trước khi Lưu Tử Nghiệp và Tông Việt kịp mở miệng, Sở Ngọc vội hỏi: “Tông tướng quân, ngươi bắt người của ta làm gì?”
Tông Việt liếc nhìn Sở Ngọc, rồi mới khom người hướng về phía Lưu Tử Nghiệp: “Bẩm bệ hạ, thần vừa phát hiện tên tiểu tử này ở gian ngoài lén lén lút lút, hình như đang nghe trộm, thần liền bắt gọn. Xin hỏi bệ hạ nên xử trí thế nào?”
Nói xong đầu đuôi, Tông Việt quay sang Sở Ngọc, giọng điệu chậm rãi thản nhiên: “Trưởng công chúa điện hạ, người của công chúa không phải là gian tế chứ?”
Sở Ngọc giật mình. Tên Tông Việt này nổi tiếng tàn ác, không chỉ chụp cho Mặc Hương tội chết, mà còn thuận tay kéo cả nàng xuống bùn. Nàng vội mở miệng, nhưng vì hoảng loạn nên lời lẽ đứt đoạn rời rạc: “Không, không phải như vậy…Bệ hạ, Mặc Hương có lẽ nhất thời hiếu kỳ, tuyệt đối không phải là nghe lén bệ hạ nói chuyện…”
Lưu Tử Nghiệp thản nhiên nói: “Ta tất nhiên tin tưởng a tỷ sẽ không hại ta. Tông tướng quân, sau này đừng nói những lời thừa vô dụng!”
Tông Việt cúi đầu: “Vâng!”
Nghe Lưu Tử Nghiệp nói thế, Sở Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra, đang muốn tiến đến cầu xin cho Mặc Hương. Ngước mắt lên, nàng thấy Lưu Tử Nghiệp cười tươi. Nụ cười giống y chang như lúc giết người ở Lan Đình, cực độ tàn nhẫn biến thành bình tĩnh dịu dàng, nhưng vẻ ngoài không che giấu được sát ý bên trong, mắt lóe lên như dã thú: “Về phần tiểu tử này…”
“Giết!” Vẫn giống như khi ở Lan Đình, ngữ khí nhẹ nhàng bình thản, như giết một con muỗi.
Sở Ngọc mở to hai mắt.
Cổ họng chứa âm thanh, nhưng cũng giống như lúc trước, phát không ra, và không kịp phát ra.
Lưu Tử Nghiệp vừa dứt lời, Tông Việt rút nhanh kiếm bên hông, ánh kiếm sáng loáng trong bóng chiều tà. Hắn buông cổ Mặc Hương ra, nhưng vạch lên đó một đường.
Phần gáy trắng nõn của Mặc Hương lưu dấu tay thâm tím, rất nhanh chóng bị máu tươi bao phủ. Máu đỏ cũng phun trên thân kiếm, che đi ánh kiếm sáng trong buổi tà dương.
Người đẹp tuyệt thế, trên cơ thể ẩn chứa hương khí vô song trong nhân gian, chỉ đơn giản như vậy mà mất đi tính mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.