Quyển 4 - Chương 163: Như thế là đủ
Thiên Y Hữu Phong
20/05/2013
Sau khi giải thích, Sở Ngọc mới khiến mọi người hiểu nàng vẫn còn sống. Cuối cùng, sự kiện “hồn về ban ngày” gà bay chó chạy náo loạn phủ công chúa mới kết thúc, mọi người ai về chỗ nấy, trở lại công việc bình thường.
Trong linh đường chỉ còn lại những người túc trực bên linh cữu lúc trước, bây giờ thêm Tiêu Biệt và Sở Ngọc.
Cờ trắng che trước ngưỡng cửa đã có người hầu dọn đi, chỉ còn một cỗ quan tài sơn đen nằm giữa linh đường. Nhìn đông nhìn tây, đâu cũng thấy màu tang trắng, Sở Ngọc không khỏi buồn cười: nàng sao có thể đoán được, lúc trở về được chào đón bằng lễ tang của chính mình?
Xem như là thử nghiệm mới mẻ đi!
Biết mình nhầm lẫn thế nào, Hoàn Viễn và tất cả mọi người trầm mặc. Sở Ngọc cũng lẳng lặng không nói gì, đợi bọn họ cất tiếng trước.
Không biết đã trải qua bao lâu, Hoàn Viễn chậm rãi mở miệng: “Trở về là tốt rồi!” Hắn nói ôn hòa hiền hậu, ánh mắt chân thành dịu dàng nhìn nàng chăm chú. Sở Ngọc không khỏi thấy lòng ấm áp hẳn lên, khe khẽ mỉm cười: “Đúng, trở về là tốt!”
Tiêu Biệt đứng gần cửa nhất, nhưng cũng xa chỗ Hoàn Viễn nhất. Ánh mắt hắn đảo qua áo tang của mọi người, nhếch khóe miệng lạnh lùng: “Trảm suy và tề suy, hừ!”
Thời cổ đại, đối với lễ tang có một chế độ gọi là ngũ phục, tức là năm loại y phục thể hiện quan hệ thân sơ với người chết, gồm có: trảm suy, tề suy, đại công, tiểu công và ma.
Trên người Hoàn Viễn bây giờ là áo tang “trảm suy” bằng vải bố dệt thô. Quan trọng hơn, y phục biểu hiện “phục kỳ” ba năm, tức là quan hệ thân thiết gần gũi nhất với người đã chết, sẽ để tang ba năm. (thường là quan hệ vợ chồng, cha mẹ con cái, anh chị em ruột)
Diện mạo Hoàn Viễn tuấn mỹ như ngọc, tuy mặc áo gai chùng nhưng trông vẫn thật phong độ. Khuôn mặt hắn gầy guộc đi nhiều, ánh mắt đau buồn đờ đẫn, nhưng từ lúc thấy Sở Ngọc lại như tỏa sáng.
Liễu Sắc và Lưu Tang mặc áo tang “tề suy” và “đại công”, kiểu dáng hơi khác nhưng thời gian để tang chỉ kém “trảm suy” từ sáu tháng đến một năm.
Bản thân mình không chết lại bị tổ chức lễ tang, điều này khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng Sở Ngọc có thể cảm nhận được tâm ý của họ. Hoàn Viễn và mọi người tưởng nàng đã mất, túc trực bên linh cữu với thân phận người nhà.
…Thế là đủ.
Cố gắng nén xuống cảm giác cay nóng đang lan dần lên mắt, Sở Ngọc tự nhủ với chính mình.
Trở về là tốt rồi.
Có câu nói này, có những người ở đây, thế là đủ. Nàng đã từng cho rằng mình mất gia đình, không có gia đình. Nhưng ở đây, những người vì nàng mà mặc áo xô gai, chính là người nhà của nàng.
Đúng, nàng có gia đình!
Chưa đến một khắc, Sở Ngọc thấy rõ ràng minh bạch.
Nếu không có những người đang đứng đây, mà nàng chỉ sống một mình, e rằng lúc này nàng đã phải rơi nước mắt vì tủi thân cô độc.
Bất kể nàng có phải Sơn Âm công chúa hay không, bất kể nàng có phải Sở Ngọc đến từ một ngàn năm sau không, nhưng đã đủ để nàng ghi khắc trong lòng.
Sóng lòng lay chuyển, hốc mắt nóng lên, nhưng sắc mặt Sở Ngọc vẫn phẳng lặng như nước. Nàng chớp chớp mắt, rồi nhoẻn miệng cười tươi tắn: “Dọn dẹp tất cả đi, ta vẫn còn sống khỏe mạnh!” Dừng một chút, nàng tiếp lời: “Hoàn Viễn, ngươi đi theo ta!”
Nàng gọi Hoàn Viễn, bởi vì trước đó hay hiện tại, Hoàn Viễn vẫn là trung tâm của nội uyển phủ công chúa. Vừa rồi nàng chứng kiến, bọn người hầu thị vệ tưởng gặp “hồn” nàng trở về, chạy tới đây bẩm báo, đầu tiên là với Hoàn Viễn. Mọi hành động của bọn họ đều xem ánh mắt hắn, nghe theo mệnh lệnh của hắn. Hoàn Viễn không còn là tổng quản trên danh nghĩa nữa mà đã thực sự trở thành tâm phúc của nàng.
Bởi vậy, muốn tìm hiểu tình hình trong ngoài phủ, hỏi Hoàn Viễn là nhanh nhất.
“Công chúa đừng bỏ lại em!” Hoàn Viễn còn chưa lên tiếng, Lưu Tang đã gấp gáp cất lời. Cậu bé ôm chặt tay Sở Ngọc, sống chết không chịu buông.
Sở Ngọc cố gắng rút tay ra, nhưng vừa mới dùng lực thì Lưu Tang lại òa khóc: “Công chúa hư lắm! Không thèm để ý gì đến em cả, mất tích lâu như vậy làm em tưởng công chúa chết rồi, bây giờ trở về lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến người ta…”
Bộ dạng Lưu Tang rất khổ sở, hai mắt sưng đỏ lên, ướt đẫm mờ mịt thật đáng thương. Sở Ngọc thấy cậu bé khóc ầm ĩ vội dỗ dành an ủi: “Ta đã trở về rồi mà! Cũng không phải ta cố ý bỏ qua em, ta phải bàn chuyện quan trọng với Hoàn ca ca…”
Lưu Tang khóc nức nở chặn lời nàng: “Lừa đảo, công chúa là kẻ lừa đảo! Từ đầu công chúa đã chê em nhỏ tuổi, không giúp ích được cho người, nên không thèm để ý đến em. Em không còn nhỏ nữa, công chúa không lừa được em đâu!” Cậu bé khóc đến khản cả giọng, lúc trước còn là âm thanh trong vắt mà bây giờ nghe đã khàn khàn, khiến Sở Ngọc không đành lòng.
Sở Ngọc thở dài, vỗ vỗ tay Lưu Tang đang nắm chặt tay mình: “Nếu em không tin, thì cùng đi vậy!” Dù sao cũng không phải chuyện máu me độc ác hay việc quan trọng gì, để cậu bé nghe một chút cũng được!
Vừa nghe Sở Ngọc nói vậy, Lưu Tang lập tức nín khóc mỉm cười. Nước mắt vẫn còn rơm rớm ở bờ mi, nhưng cậu bé đã vui sướng cười tít mắt.
Sở Ngọc nhìn cặp mắt Lưu Tang sưng đỏ, liền sai Ấu Lam lấy khăn thấm nước lạnh để trước trong phòng nàng. Lúc nàng bàn công việc với Hoàn Viễn, sẽ bảo tiểu tử này chườm mắt một chút cho đỡ sưng vậy!
Đang định bước đi, bỗng có người tiến lên, là A Man. Sở Ngọc nhìn hắn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi có chuyện gì vậy?”
Xa xa vì hắn rất đen nên không nhìn rõ, đến gần, Sở Ngọc mới thấy cậu thanh niên này tiều tụy đi nhiều. Đôi mắt màu hổ phách vằn lên tơ máu, hình như đã nhiều ngày không chợp mắt.
A Man cúi đầu, một lúc sau mới chậm chạp cất tiếng: “Ta cũng muốn đi!” Tiếng hắn nói không lớn, nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên định.
Sở Ngọc nhìn A Man thở dài: từ sau khi lượm hắn trở về, nàng cũng không dành nhiều thời gian cho hắn. Được hắn thể hiện quan tâm rõ ràng như thế khiến nàng hơi xấu hổ: “Vậy thì cùng đi!” Dù sao đã mang theo con mèo con Lưu Tang, thêm một con chó con nữa cũng chẳng hề gì!
Bốn người đang định rời khỏi linh đường, bỗng phía sau truyền tới tiếng gọi khẽ: “Khoan đã!”
Nghe thấy tiếng này, chân Sở Ngọc dừng sững lại, chậm rãi quay đầu. Hoa Thác đứng trong linh đường đang cởi bỏ áo xô gai, lộ ra màu áo đỏ tươi mà hắn thường mặc. Hắn nhìn Sở Ngọc, vội vàng hỏi: “Còn Dung Chỉ?”
Vốn cho rằng Dung Chỉ và Sở Ngọc đều đã chết, Hoa Thác đau lòng không thôi. Hắn không có mấy cảm tình với Sở Ngọc, đồ tang này là mặc vì Dung Chỉ.
Thế nhưng Sở Ngọc đã trở về, không những trở về, cả người khỏe mạnh không bị tổn thương chút nào. Điều này làm cho cõi lòng buốt giá của Hoa Thác dấy lên niềm hi vọng: phải chăng, Dung Chỉ cũng như nàng, còn sống khỏe mạnh?
Trong linh đường chỉ còn lại những người túc trực bên linh cữu lúc trước, bây giờ thêm Tiêu Biệt và Sở Ngọc.
Cờ trắng che trước ngưỡng cửa đã có người hầu dọn đi, chỉ còn một cỗ quan tài sơn đen nằm giữa linh đường. Nhìn đông nhìn tây, đâu cũng thấy màu tang trắng, Sở Ngọc không khỏi buồn cười: nàng sao có thể đoán được, lúc trở về được chào đón bằng lễ tang của chính mình?
Xem như là thử nghiệm mới mẻ đi!
Biết mình nhầm lẫn thế nào, Hoàn Viễn và tất cả mọi người trầm mặc. Sở Ngọc cũng lẳng lặng không nói gì, đợi bọn họ cất tiếng trước.
Không biết đã trải qua bao lâu, Hoàn Viễn chậm rãi mở miệng: “Trở về là tốt rồi!” Hắn nói ôn hòa hiền hậu, ánh mắt chân thành dịu dàng nhìn nàng chăm chú. Sở Ngọc không khỏi thấy lòng ấm áp hẳn lên, khe khẽ mỉm cười: “Đúng, trở về là tốt!”
Tiêu Biệt đứng gần cửa nhất, nhưng cũng xa chỗ Hoàn Viễn nhất. Ánh mắt hắn đảo qua áo tang của mọi người, nhếch khóe miệng lạnh lùng: “Trảm suy và tề suy, hừ!”
Thời cổ đại, đối với lễ tang có một chế độ gọi là ngũ phục, tức là năm loại y phục thể hiện quan hệ thân sơ với người chết, gồm có: trảm suy, tề suy, đại công, tiểu công và ma.
Trên người Hoàn Viễn bây giờ là áo tang “trảm suy” bằng vải bố dệt thô. Quan trọng hơn, y phục biểu hiện “phục kỳ” ba năm, tức là quan hệ thân thiết gần gũi nhất với người đã chết, sẽ để tang ba năm. (thường là quan hệ vợ chồng, cha mẹ con cái, anh chị em ruột)
Diện mạo Hoàn Viễn tuấn mỹ như ngọc, tuy mặc áo gai chùng nhưng trông vẫn thật phong độ. Khuôn mặt hắn gầy guộc đi nhiều, ánh mắt đau buồn đờ đẫn, nhưng từ lúc thấy Sở Ngọc lại như tỏa sáng.
Liễu Sắc và Lưu Tang mặc áo tang “tề suy” và “đại công”, kiểu dáng hơi khác nhưng thời gian để tang chỉ kém “trảm suy” từ sáu tháng đến một năm.
Bản thân mình không chết lại bị tổ chức lễ tang, điều này khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng Sở Ngọc có thể cảm nhận được tâm ý của họ. Hoàn Viễn và mọi người tưởng nàng đã mất, túc trực bên linh cữu với thân phận người nhà.
…Thế là đủ.
Cố gắng nén xuống cảm giác cay nóng đang lan dần lên mắt, Sở Ngọc tự nhủ với chính mình.
Trở về là tốt rồi.
Có câu nói này, có những người ở đây, thế là đủ. Nàng đã từng cho rằng mình mất gia đình, không có gia đình. Nhưng ở đây, những người vì nàng mà mặc áo xô gai, chính là người nhà của nàng.
Đúng, nàng có gia đình!
Chưa đến một khắc, Sở Ngọc thấy rõ ràng minh bạch.
Nếu không có những người đang đứng đây, mà nàng chỉ sống một mình, e rằng lúc này nàng đã phải rơi nước mắt vì tủi thân cô độc.
Bất kể nàng có phải Sơn Âm công chúa hay không, bất kể nàng có phải Sở Ngọc đến từ một ngàn năm sau không, nhưng đã đủ để nàng ghi khắc trong lòng.
Sóng lòng lay chuyển, hốc mắt nóng lên, nhưng sắc mặt Sở Ngọc vẫn phẳng lặng như nước. Nàng chớp chớp mắt, rồi nhoẻn miệng cười tươi tắn: “Dọn dẹp tất cả đi, ta vẫn còn sống khỏe mạnh!” Dừng một chút, nàng tiếp lời: “Hoàn Viễn, ngươi đi theo ta!”
Nàng gọi Hoàn Viễn, bởi vì trước đó hay hiện tại, Hoàn Viễn vẫn là trung tâm của nội uyển phủ công chúa. Vừa rồi nàng chứng kiến, bọn người hầu thị vệ tưởng gặp “hồn” nàng trở về, chạy tới đây bẩm báo, đầu tiên là với Hoàn Viễn. Mọi hành động của bọn họ đều xem ánh mắt hắn, nghe theo mệnh lệnh của hắn. Hoàn Viễn không còn là tổng quản trên danh nghĩa nữa mà đã thực sự trở thành tâm phúc của nàng.
Bởi vậy, muốn tìm hiểu tình hình trong ngoài phủ, hỏi Hoàn Viễn là nhanh nhất.
“Công chúa đừng bỏ lại em!” Hoàn Viễn còn chưa lên tiếng, Lưu Tang đã gấp gáp cất lời. Cậu bé ôm chặt tay Sở Ngọc, sống chết không chịu buông.
Sở Ngọc cố gắng rút tay ra, nhưng vừa mới dùng lực thì Lưu Tang lại òa khóc: “Công chúa hư lắm! Không thèm để ý gì đến em cả, mất tích lâu như vậy làm em tưởng công chúa chết rồi, bây giờ trở về lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến người ta…”
Bộ dạng Lưu Tang rất khổ sở, hai mắt sưng đỏ lên, ướt đẫm mờ mịt thật đáng thương. Sở Ngọc thấy cậu bé khóc ầm ĩ vội dỗ dành an ủi: “Ta đã trở về rồi mà! Cũng không phải ta cố ý bỏ qua em, ta phải bàn chuyện quan trọng với Hoàn ca ca…”
Lưu Tang khóc nức nở chặn lời nàng: “Lừa đảo, công chúa là kẻ lừa đảo! Từ đầu công chúa đã chê em nhỏ tuổi, không giúp ích được cho người, nên không thèm để ý đến em. Em không còn nhỏ nữa, công chúa không lừa được em đâu!” Cậu bé khóc đến khản cả giọng, lúc trước còn là âm thanh trong vắt mà bây giờ nghe đã khàn khàn, khiến Sở Ngọc không đành lòng.
Sở Ngọc thở dài, vỗ vỗ tay Lưu Tang đang nắm chặt tay mình: “Nếu em không tin, thì cùng đi vậy!” Dù sao cũng không phải chuyện máu me độc ác hay việc quan trọng gì, để cậu bé nghe một chút cũng được!
Vừa nghe Sở Ngọc nói vậy, Lưu Tang lập tức nín khóc mỉm cười. Nước mắt vẫn còn rơm rớm ở bờ mi, nhưng cậu bé đã vui sướng cười tít mắt.
Sở Ngọc nhìn cặp mắt Lưu Tang sưng đỏ, liền sai Ấu Lam lấy khăn thấm nước lạnh để trước trong phòng nàng. Lúc nàng bàn công việc với Hoàn Viễn, sẽ bảo tiểu tử này chườm mắt một chút cho đỡ sưng vậy!
Đang định bước đi, bỗng có người tiến lên, là A Man. Sở Ngọc nhìn hắn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi có chuyện gì vậy?”
Xa xa vì hắn rất đen nên không nhìn rõ, đến gần, Sở Ngọc mới thấy cậu thanh niên này tiều tụy đi nhiều. Đôi mắt màu hổ phách vằn lên tơ máu, hình như đã nhiều ngày không chợp mắt.
A Man cúi đầu, một lúc sau mới chậm chạp cất tiếng: “Ta cũng muốn đi!” Tiếng hắn nói không lớn, nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên định.
Sở Ngọc nhìn A Man thở dài: từ sau khi lượm hắn trở về, nàng cũng không dành nhiều thời gian cho hắn. Được hắn thể hiện quan tâm rõ ràng như thế khiến nàng hơi xấu hổ: “Vậy thì cùng đi!” Dù sao đã mang theo con mèo con Lưu Tang, thêm một con chó con nữa cũng chẳng hề gì!
Bốn người đang định rời khỏi linh đường, bỗng phía sau truyền tới tiếng gọi khẽ: “Khoan đã!”
Nghe thấy tiếng này, chân Sở Ngọc dừng sững lại, chậm rãi quay đầu. Hoa Thác đứng trong linh đường đang cởi bỏ áo xô gai, lộ ra màu áo đỏ tươi mà hắn thường mặc. Hắn nhìn Sở Ngọc, vội vàng hỏi: “Còn Dung Chỉ?”
Vốn cho rằng Dung Chỉ và Sở Ngọc đều đã chết, Hoa Thác đau lòng không thôi. Hắn không có mấy cảm tình với Sở Ngọc, đồ tang này là mặc vì Dung Chỉ.
Thế nhưng Sở Ngọc đã trở về, không những trở về, cả người khỏe mạnh không bị tổn thương chút nào. Điều này làm cho cõi lòng buốt giá của Hoa Thác dấy lên niềm hi vọng: phải chăng, Dung Chỉ cũng như nàng, còn sống khỏe mạnh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.