Quyển 1 - Chương 22: Tam nhật khóa tâm đan
Thiên Y Hữu Phong
13/05/2013
Ấn tượng thứ nhất về Thư các: lớn.
Bảy tám phòng rộng rãi kê đầy giá sách, giá nào cũng đầy ngập, không một chỗ trống.
Ấn tượng thứ hai: loạn.
Sau khi nhìn kỹ, Sở Ngọc phát hiện, trên giá sách có giấy thư, có sách trục cẩm bạch, có cả sách trúc. Từng hàng những cuốn sách thẻ tre được bó tròn, bọc ngoài bằng lụa xanh nhạt chỉnh tề xếp trên giá sách, rất là sạch sẽ. Trong không khí tản mát hương thơm hỗn hợp của thư hương và đàn hương, cho thấy ngày thường Dung Chỉ chăm nom Thư các rất công phu.
Nhưng Sở Ngọc nói loạn, không phải là sách không xếp ngăn nắp, mà là cách bày đặt không có quy luật gì. Thẻ tre và giấy thư cùng xếp hỗn hợp một chỗ, giống như từng người trông chỉnh tề nhưng cả đội ngũ lại rối loạn.
Số sách vở này cũng không phân loại theo nội dung, các chủng loại xếp cùng một chỗ, rất khó tìm kiếm.
Ấn tượng thứ ba: thập cẩm
Sở Ngọc tiện tay rút một vài cuốn sách, phát hiện trong Thư các này cất chứa thập cẩm các loại sách, vượt quá sức tưởng tượng của nàng: núi sông, địa lý, chính trị, thơ văn, chuyện dân gian, tuyển tập…cơ hồ cái gì cũng có.
Dung Chỉ lẳng lặng đứng tại ngưỡng cửa Thư các, nhìn Sở Ngọc không ngừng đi tới đi lui bên các giá sách, cầm vài quyển lật qua loa lên xem. Hắn không tiến lên giúp đỡ, mà chỉ yên lặng đứng nhìn. Đồng tử đen nhánh sâu không đáy dường như có những gợn sóng cảm xúc khó lường đang tản mát.
Hắn cứ đứng như vậy, rất lâu chỉ nhìn nàng, rồi mới chậm rãi phát ra thanh âm, dùng trí nhớ để chỉ cho Sở Ngọc nơi đặt sách văn thơ, cũng như giúp nàng lựa chọn tập thơ.
“Giá sách thứ hai bên trái, từ quyển thứ ba đến quyển thứ bảy” Dựa theo chỉ dẫn của Dung Chỉ, Sở Ngọc tìm ra chuẩn xác bộ sách mà hắn nói. Đối với trí nhớ của hắn, trong lòng nàng thầm phục một trăm hai mươi vạn phần. Theo cách bài trí hỗn độn này mà có thể nhớ quyển sách nào tại vị trí nào không sai một chút, trí nhớ người này quả thực có thể so với máy tính.
Trong ngực ôm hơn hai mươi quyển sách, Sở Ngọc cảm giác hai tay tê dại phát đau. Nàng vừa quay đầu định gọi Dung Chỉ giúp đỡ thì thấy trên tay hắn ôm khoảng mười quyển sách, bộ dạng có vẻ cố hết sức nói: “Công chúa, ta không động đậy được nữa rồi. Nàng giúp đỡ chia sẻ một chút đi!” Nói xong hắn đi tới đưa cho Sở Ngọc họa vô đơn chí ôm thêm mười quyển nữa.
Sở Ngọc không thốt nên lời nhìn hắn chằm chằm. Thái độ hắn vô cùng thản nhiên, coi như đây là chuyện đương nhiên phải thế. Nghĩ lại mấy ngày vừa qua, nàng chưa từng nhìn thấy Dung Chỉ bê thứ gì nặng hơn một cuốn sách thẻ tre, có lẽ thể chất hắn vốn yếu ớt. Nàng đành cắn răng nhịn xuống, đóng vai trò mạnh mẽ của nam nhi.
Trong lúc Sở Ngọc ôm sách chậm rãi bước ra ngoài, Dung Chỉ dừng động tác giả bộ tìm sách. Ở một góc độ mà nàng không nhìn thấy, hắn lẳng lặng nhìn nàng.
Trong không khí tràn đầy hương thơm sách vở, dung mạo thanh nhã của thiếu nữ là lừa gạt thế gian. Tuy trên tay bê nặng có chút chật vật, nhưng ẩn dưới vẻ thanh thoát kia, trong đáy mắt nàng là vẻ cương quyết kiên định.
Giữa lúc hoảng hốt, Dung Chỉ dường như thấy một bóng dáng khác, mơ mơ hồ hồ, lúc trùng khớp, lúc lại phân tách với khuôn mặt thanh lệ của Sở Ngọc.
Hắn bất tri bất giác đưa tay lên giữ lấy ngực. Cho đến khi Sở Ngọc ra khỏi phòng sách, bóng dáng hoàn toàn biến mất, hắn bỗng như bừng tỉnh giấc mộng: người hắn vừa nhìn thấy, thực sự là ai?
-------------------
Đọc sách một hồi, Sở Ngọc thấy hoa mắt chóng mặt. Nàng cảm giác như quay trở về thời học đại học. Trước mỗi kỳ thi, phải lao đầu vào học, nỗ lực ghi nhớ những ý quan trọng trong sách, nhưng rất may mắn là suốt bốn năm học nàng không phải thi lại lần nào.
Lần này, nàng như quay trở lại thói quen ôn bài vở trước kia. Nhưng Dung Chỉ nhìn nàng thì không thể lý giải nổi. Sau hai ngày, hắn không nhịn được hỏi nàng: “Công chúa, nàng đọc sách khổ cực như vậy để làm gì?”
Sở Ngọc đặt sách xuống, xoa xoa mi mắt nói: “Không còn cách nào khác, ta được người mời đến dự hội thơ, phải chuẩn bị một chút”
Dung Chỉ bật cười: “Thì ra là như vậy, công chúa muốn tự mình làm thơ sao?” Điều này quả thật không dễ dàng.
Sở Ngọc ngẫm nghĩ: “Cũng không hẳn như vậy, chỉ là vì trong hội thơ, nếu chỉ có một mình ta không làm thơ thì sợ rằng khác người”.
Dung Chỉ vân vê môi dưới, ôn nhu nói: “Nếu công chúa phiền não vì điều này thì không đáng. Chỉ cần khi đến hội thơ mang theo một người”.
“Ai? Ngươi?” Sở Ngọc hơi hơi nheo mắt lại, cảm thấy có chút thú vị, chẳng lẽ tham gia hội thơ cũng có thể mang “phao”?
Dung Chỉ lắc đầu nói: “Ta tính làm gì? Ta muốn nói là người này, Hoàn Viễn. Chỉ cần mang theo hắn, đảm bảo không có người nào để ý công chúa có làm thơ hay không”.
Hắn ngừng một chút rồi nói: “Tuy nhiên không tiện tiết lộ thân phận của hắn với người khác. Công chúa phải chú ý khống chế nghiêm ngặt”. Hắn đi đến đầu giá sách, ấn tay lên mặt tường, lòng bàn tay vừa chuyển, liền có một hốc tường lộ ra. Hắn lấy trong hốc tối ra hai bình sứ, một bình men xanh vẽ hình hoa sen, một bình trong suốt men bạch ngọc.
Sở Ngọc hiếu kỳ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hai bình sứ: đây không phải là độc dược trong truyền thuyết chứ?
Dung Chỉ cẩn thận cầm hai bình sứ, cuối cùng cất bình bạch ngọc đi, lấy bình vẽ hình hoa sen ra: “Thuốc này tên là “tam nhật khóa tâm đan”, uống một chút thì trong ba ngày thân thể mệt mỏi, chạy cũng thấy khó khăn chứ đừng nói là động võ. Như vậy sẽ không lo Hoàn Viễn thừa cơ chạy trốn”.
“Cái này có hại cho cơ thể không?”
“Có một chút, sau ba ngày đó, Hoàn Viễn cần nằm điều dưỡng khoảng nửa tháng, rồi sẽ khôi phục hoàn toàn”. Dung Chỉ nói thản nhiên như đây là việc bình thường, tay đưa bình sứ cho Sở Ngọc.
Sở Ngọc nhìn hắn chằm chằm, không đón lấy bình sứ nói: “Có phải Hoàn Viễn đã từng đắc tội với ngươi không?” Nếu không có, sao hắn lại giật dây để nàng làm một chuyện nham hiểm như vậy với Hoàn Viễn được?
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, quyền lực của Dung Chỉ trong nội uyển lớn như vậy, các quyển kí lục về nam sủng chắc hắn đều đã xem qua?
Nếu như vậy, trong đó không hề có tư liệu về Dung Chỉ, cũng là dễ hiểu.
Nàng còn nhớ, trong phủ có mấy người nam sủng vì không tuân thủ mệnh lệnh đã bị xử chết, phải chăng là do Dung Chỉ làm?
Dung Chỉ nghe vậy sửng sốt, hắn ngước mắt nhìn Sở Ngọc. Trong đồng tử tối đen hiện lên những xúc cảm khó tả. Từ trước đến nay hắn vốn vẫn cao nhã thâm trầm, vẻ kinh ngạc lúc này còn mang sắc thái bi thương buồn bã. Mặt nạ nghiêm khắc đột nhiên vỡ tan, lộ ra một vẻ thâm tình kỳ lạ.
Nhìn những biến chuyển trên gương mặt hắn, Sở Ngọc trong phút chốc cơ hồ thất thần, một lát sau mới chột dạ khôi phục bình tĩnh. Tuy rằng không biết chính mình chột dạ vì sao, nhưng bị cặp mắt kia nhìn như vậy, nàng vẫn không khỏi chột dạ…Không chỉ chột dạ, mà tim còn đập loạn mấy nhịp.
“Công chúa đã không muốn Hoàn Viễn phải chịu khổ, vậy hãy sai Việt Tiệp Phi để ý hắn cẩn thận. Người này một khi đã mang ra ngoài, rất có khả năng sẽ tìm cơ hội đối phó với công chúa”. Dung Chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt khác thường ban nãy đã không còn dấu vết. “Dung Chỉ còn có việc quan trọng, xin phép đi trước”. Hắn thậm chí lễ tiết đơn giản nhất cũng bỏ bớt, không cúi đầu mà vội vàng rời đi.
Sở Ngọc có ngốc đến mấy cũng biết Dung Chỉ đang tức giận, mà nguyên nhân là vì nàng. Nhưng nàng không hiểu tại sao lại làm hắn giận, nàng chỉ không muốn làm hại người khác thôi, có vấn đề gì sao?
Người này không hiểu so đo cái gì? Nếu có vấn đề sao không thẳng thắn nói ra, lại diễn cái sắc mặt khó coi đó?
Thật là khó hiểu!
Bảy tám phòng rộng rãi kê đầy giá sách, giá nào cũng đầy ngập, không một chỗ trống.
Ấn tượng thứ hai: loạn.
Sau khi nhìn kỹ, Sở Ngọc phát hiện, trên giá sách có giấy thư, có sách trục cẩm bạch, có cả sách trúc. Từng hàng những cuốn sách thẻ tre được bó tròn, bọc ngoài bằng lụa xanh nhạt chỉnh tề xếp trên giá sách, rất là sạch sẽ. Trong không khí tản mát hương thơm hỗn hợp của thư hương và đàn hương, cho thấy ngày thường Dung Chỉ chăm nom Thư các rất công phu.
Nhưng Sở Ngọc nói loạn, không phải là sách không xếp ngăn nắp, mà là cách bày đặt không có quy luật gì. Thẻ tre và giấy thư cùng xếp hỗn hợp một chỗ, giống như từng người trông chỉnh tề nhưng cả đội ngũ lại rối loạn.
Số sách vở này cũng không phân loại theo nội dung, các chủng loại xếp cùng một chỗ, rất khó tìm kiếm.
Ấn tượng thứ ba: thập cẩm
Sở Ngọc tiện tay rút một vài cuốn sách, phát hiện trong Thư các này cất chứa thập cẩm các loại sách, vượt quá sức tưởng tượng của nàng: núi sông, địa lý, chính trị, thơ văn, chuyện dân gian, tuyển tập…cơ hồ cái gì cũng có.
Dung Chỉ lẳng lặng đứng tại ngưỡng cửa Thư các, nhìn Sở Ngọc không ngừng đi tới đi lui bên các giá sách, cầm vài quyển lật qua loa lên xem. Hắn không tiến lên giúp đỡ, mà chỉ yên lặng đứng nhìn. Đồng tử đen nhánh sâu không đáy dường như có những gợn sóng cảm xúc khó lường đang tản mát.
Hắn cứ đứng như vậy, rất lâu chỉ nhìn nàng, rồi mới chậm rãi phát ra thanh âm, dùng trí nhớ để chỉ cho Sở Ngọc nơi đặt sách văn thơ, cũng như giúp nàng lựa chọn tập thơ.
“Giá sách thứ hai bên trái, từ quyển thứ ba đến quyển thứ bảy” Dựa theo chỉ dẫn của Dung Chỉ, Sở Ngọc tìm ra chuẩn xác bộ sách mà hắn nói. Đối với trí nhớ của hắn, trong lòng nàng thầm phục một trăm hai mươi vạn phần. Theo cách bài trí hỗn độn này mà có thể nhớ quyển sách nào tại vị trí nào không sai một chút, trí nhớ người này quả thực có thể so với máy tính.
Trong ngực ôm hơn hai mươi quyển sách, Sở Ngọc cảm giác hai tay tê dại phát đau. Nàng vừa quay đầu định gọi Dung Chỉ giúp đỡ thì thấy trên tay hắn ôm khoảng mười quyển sách, bộ dạng có vẻ cố hết sức nói: “Công chúa, ta không động đậy được nữa rồi. Nàng giúp đỡ chia sẻ một chút đi!” Nói xong hắn đi tới đưa cho Sở Ngọc họa vô đơn chí ôm thêm mười quyển nữa.
Sở Ngọc không thốt nên lời nhìn hắn chằm chằm. Thái độ hắn vô cùng thản nhiên, coi như đây là chuyện đương nhiên phải thế. Nghĩ lại mấy ngày vừa qua, nàng chưa từng nhìn thấy Dung Chỉ bê thứ gì nặng hơn một cuốn sách thẻ tre, có lẽ thể chất hắn vốn yếu ớt. Nàng đành cắn răng nhịn xuống, đóng vai trò mạnh mẽ của nam nhi.
Trong lúc Sở Ngọc ôm sách chậm rãi bước ra ngoài, Dung Chỉ dừng động tác giả bộ tìm sách. Ở một góc độ mà nàng không nhìn thấy, hắn lẳng lặng nhìn nàng.
Trong không khí tràn đầy hương thơm sách vở, dung mạo thanh nhã của thiếu nữ là lừa gạt thế gian. Tuy trên tay bê nặng có chút chật vật, nhưng ẩn dưới vẻ thanh thoát kia, trong đáy mắt nàng là vẻ cương quyết kiên định.
Giữa lúc hoảng hốt, Dung Chỉ dường như thấy một bóng dáng khác, mơ mơ hồ hồ, lúc trùng khớp, lúc lại phân tách với khuôn mặt thanh lệ của Sở Ngọc.
Hắn bất tri bất giác đưa tay lên giữ lấy ngực. Cho đến khi Sở Ngọc ra khỏi phòng sách, bóng dáng hoàn toàn biến mất, hắn bỗng như bừng tỉnh giấc mộng: người hắn vừa nhìn thấy, thực sự là ai?
-------------------
Đọc sách một hồi, Sở Ngọc thấy hoa mắt chóng mặt. Nàng cảm giác như quay trở về thời học đại học. Trước mỗi kỳ thi, phải lao đầu vào học, nỗ lực ghi nhớ những ý quan trọng trong sách, nhưng rất may mắn là suốt bốn năm học nàng không phải thi lại lần nào.
Lần này, nàng như quay trở lại thói quen ôn bài vở trước kia. Nhưng Dung Chỉ nhìn nàng thì không thể lý giải nổi. Sau hai ngày, hắn không nhịn được hỏi nàng: “Công chúa, nàng đọc sách khổ cực như vậy để làm gì?”
Sở Ngọc đặt sách xuống, xoa xoa mi mắt nói: “Không còn cách nào khác, ta được người mời đến dự hội thơ, phải chuẩn bị một chút”
Dung Chỉ bật cười: “Thì ra là như vậy, công chúa muốn tự mình làm thơ sao?” Điều này quả thật không dễ dàng.
Sở Ngọc ngẫm nghĩ: “Cũng không hẳn như vậy, chỉ là vì trong hội thơ, nếu chỉ có một mình ta không làm thơ thì sợ rằng khác người”.
Dung Chỉ vân vê môi dưới, ôn nhu nói: “Nếu công chúa phiền não vì điều này thì không đáng. Chỉ cần khi đến hội thơ mang theo một người”.
“Ai? Ngươi?” Sở Ngọc hơi hơi nheo mắt lại, cảm thấy có chút thú vị, chẳng lẽ tham gia hội thơ cũng có thể mang “phao”?
Dung Chỉ lắc đầu nói: “Ta tính làm gì? Ta muốn nói là người này, Hoàn Viễn. Chỉ cần mang theo hắn, đảm bảo không có người nào để ý công chúa có làm thơ hay không”.
Hắn ngừng một chút rồi nói: “Tuy nhiên không tiện tiết lộ thân phận của hắn với người khác. Công chúa phải chú ý khống chế nghiêm ngặt”. Hắn đi đến đầu giá sách, ấn tay lên mặt tường, lòng bàn tay vừa chuyển, liền có một hốc tường lộ ra. Hắn lấy trong hốc tối ra hai bình sứ, một bình men xanh vẽ hình hoa sen, một bình trong suốt men bạch ngọc.
Sở Ngọc hiếu kỳ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hai bình sứ: đây không phải là độc dược trong truyền thuyết chứ?
Dung Chỉ cẩn thận cầm hai bình sứ, cuối cùng cất bình bạch ngọc đi, lấy bình vẽ hình hoa sen ra: “Thuốc này tên là “tam nhật khóa tâm đan”, uống một chút thì trong ba ngày thân thể mệt mỏi, chạy cũng thấy khó khăn chứ đừng nói là động võ. Như vậy sẽ không lo Hoàn Viễn thừa cơ chạy trốn”.
“Cái này có hại cho cơ thể không?”
“Có một chút, sau ba ngày đó, Hoàn Viễn cần nằm điều dưỡng khoảng nửa tháng, rồi sẽ khôi phục hoàn toàn”. Dung Chỉ nói thản nhiên như đây là việc bình thường, tay đưa bình sứ cho Sở Ngọc.
Sở Ngọc nhìn hắn chằm chằm, không đón lấy bình sứ nói: “Có phải Hoàn Viễn đã từng đắc tội với ngươi không?” Nếu không có, sao hắn lại giật dây để nàng làm một chuyện nham hiểm như vậy với Hoàn Viễn được?
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, quyền lực của Dung Chỉ trong nội uyển lớn như vậy, các quyển kí lục về nam sủng chắc hắn đều đã xem qua?
Nếu như vậy, trong đó không hề có tư liệu về Dung Chỉ, cũng là dễ hiểu.
Nàng còn nhớ, trong phủ có mấy người nam sủng vì không tuân thủ mệnh lệnh đã bị xử chết, phải chăng là do Dung Chỉ làm?
Dung Chỉ nghe vậy sửng sốt, hắn ngước mắt nhìn Sở Ngọc. Trong đồng tử tối đen hiện lên những xúc cảm khó tả. Từ trước đến nay hắn vốn vẫn cao nhã thâm trầm, vẻ kinh ngạc lúc này còn mang sắc thái bi thương buồn bã. Mặt nạ nghiêm khắc đột nhiên vỡ tan, lộ ra một vẻ thâm tình kỳ lạ.
Nhìn những biến chuyển trên gương mặt hắn, Sở Ngọc trong phút chốc cơ hồ thất thần, một lát sau mới chột dạ khôi phục bình tĩnh. Tuy rằng không biết chính mình chột dạ vì sao, nhưng bị cặp mắt kia nhìn như vậy, nàng vẫn không khỏi chột dạ…Không chỉ chột dạ, mà tim còn đập loạn mấy nhịp.
“Công chúa đã không muốn Hoàn Viễn phải chịu khổ, vậy hãy sai Việt Tiệp Phi để ý hắn cẩn thận. Người này một khi đã mang ra ngoài, rất có khả năng sẽ tìm cơ hội đối phó với công chúa”. Dung Chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt khác thường ban nãy đã không còn dấu vết. “Dung Chỉ còn có việc quan trọng, xin phép đi trước”. Hắn thậm chí lễ tiết đơn giản nhất cũng bỏ bớt, không cúi đầu mà vội vàng rời đi.
Sở Ngọc có ngốc đến mấy cũng biết Dung Chỉ đang tức giận, mà nguyên nhân là vì nàng. Nhưng nàng không hiểu tại sao lại làm hắn giận, nàng chỉ không muốn làm hại người khác thôi, có vấn đề gì sao?
Người này không hiểu so đo cái gì? Nếu có vấn đề sao không thẳng thắn nói ra, lại diễn cái sắc mặt khó coi đó?
Thật là khó hiểu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.