Quyển 6 - Chương 256: Tiếp tục cướp sắc
Thiên Y Hữu Phong
01/10/2013
Môi vừa đụng chạm, Sở Ngọc lập tức có cảm giác khác hẳn ban nãy. Dường như môi bị xâm lược, xay nghiến triền miên.
Đầu lưỡi hắn lướt qua viền môi, như đang vẽ lại hình dáng môi nàng. Một lát sau, hắn quyết đoán cạy mở làn môi, thâm nhập vào trong.
Sở Ngọc cắn chặt răng, Dung Chỉ cũng không gấp gáp. Đầu lưỡi hắn đảo linh hoạt gây rối hàm răng nàng. Đúng lúc nàng không nhịn được định cắn thì hắn lại rút về, nhẹ nhàng liếm mút làn môi nàng.
Sở Ngọc cảm thấy đầu óc mình sôi trào, không nghĩ ngợi được gì, chỉ biết chống cự theo bản năng. Xúc giác toàn thân như tập trung ở miệng, bị hôn đến mức nóng bừng, hàm răng cũng như có cảm giác, vừa run vừa ngứa.
Lúc Dung Chỉ một lần nữa rời môi nàng, hơi thở hai người thoảng trên mặt đối phương, thổi dịu bớt ngọn lửa nóng bỏng. Hai cặp môi vẫn quá gần, cách nhau chưa đến nửa tấc, chỉ cần hơi cúi xuống lại sẽ dán chặt một chỗ.
Phải dừng lại thôi…
Dung Chỉ gắng trấn tĩnh nghĩ.
Những người kia đã đi xa rồi, không cần dùng biện pháp “bịt miệng” nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hắn sẽ không tự chủ được.
Nhưng trong đầu không khống chế được, những hình ảnh vụt thoáng hiện không ngừng. Nụ cười của nàng, vẻ kinh hoàng của nàng, vẻ kiên định của nàng, điệu bộ xấu hổ ngượng ngùng, thậm chí quẫn bách của nàng…Trên đời này, sẽ không có một người thứ hai giống như nàng, dù bị cắt đứt đường về, mất hết hi vọng vẫn dang tay ôm lấy hắn…
Càng muốn quên đi, lại càng khắc sâu trong tâm trí.
Một nhành liễu mềm mại trượt xuống giữa hai người. Sở Ngọc chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo phớt trên môi mình. Nàng vô thức cắn một góc lá xanh nhạt. Làn môi đỏ mọng tương phản với màu lá xanh non. Dung Chỉ thở dài một tiếng, lại tiếp tục cúi xuống.
Lúc trước là nụ hôn phớt nhẹ dịu dàng. Làn môi nàng mềm mại nóng bỏng, nhưng kẹp phiến lá liễu lạnh mát. Dung Chỉ khẽ cười, há mồm cắn chặt nửa còn lại của phiến lá non, đầu lưỡi nhíu lại, bắt đầu một cái hôn sâu.
Đầu lưỡi xảo diệu lướt một vòng. Lá liễu như những mũi kim nho nhỏ chạm vào lưỡi nàng, giao hòa với cảm giác ngọt ngào. Không biết tự lúc nào, phiến lá non giòn bị nghiền nát, hòa tan trong miệng ai đó.
Giống như là…thuốc tê.
Sở Ngọc nghĩ mơ mơ hồ hồ. Bởi vì thiếu dưỡng khí, nàng bắt đầu không phân định được mình đang làm gì. Trước cặp mắt bị che bây giờ không còn là một mảng tối đen, mà như có tầng tầng lớp lớp khói lửa đan hòa, khiến mắt nàng hoa lên.
Làn môi hơi run run, nhưng bản năng khao khát bừng thức dậy. Thân mật triền miên, quấn quýt không rời.
Hai tay Dung Chỉ vẫn giữ chặt tay Sở Ngọc dần buông lỏng, ngón tay bắt đầu thong thả vuốt ve cổ tay nàng. Cũng giống như cách hắn hôn, đầu ngón tay tinh tế, tỉ mỉ, dịu dàng vuốt ve chỗ làn da nhạy cảm phía trong cổ tay.
Không biết đã trải qua bao lâu, những người đi tìm Sở Ngọc nhiều lần vòng lại gần chỗ bọn họ. Nhưng cả hai người vẫn chìm đắm, không chút nào để ý.
Bọn họ say sưa trong an tĩnh, yên lặng không tiếng động. Dung Chỉ chọn một góc khuất lý tưởng, nên không có ai tới quấy rầy.
Thêm một lần.
Lại thêm một lần nữa.
Dường như phát hiện ra trò chơi thú vị, làn môi rời ra trong khoảnh khắc rồi lại tái hợp, không còn phân biệt ai là người chủ động. Ở một góc rừng liễu, nắng xuân chói lọi đẹp tươi.
***
“Không tìm thấy, làm thế nào bây giờ?” Cùng mọi người vòng qua vòng lại mấy lần tìm kiếm vô ích, A Man đứng trên bờ sông, cách thuyền hoa không xa, luống cuống chân tay sắp bật khóc.
Vương Ý Chi khẽ day ấn đường, quay sang hỏi Quan Thương Hải: “Thương Hải huynh, huynh xem thế nào?” Từ lúc nói bảo vệ hắn, Quan Thương Hải vẫn luôn ở trên thuyền.
Quan Thương Hải khẽ nhếch mép, nụ cười dường như hơi cổ quái: “Ta xem chừng, có lẽ ngươi không cần phái người đi tìm nữa đâu!” Thính lực của hắn, Dung Chỉ không thể so được, bất kỳ ai cũng không thể so, mọi âm thanh nhỏ nhặt xung quanh đều không lọt khỏi tai hắn.
Vương Ý Chi hơi ngẩn người.
Rồi hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn: “Bị ép?”
Vẻ mặt Quan Thương Hải cổ quái: “Bây giờ không phải!” Ban đầu thì phải.
Suy nghĩ trong giây lát, Vương Ý Chi lập tức hạ lệnh chuẩn bị dong buồm. A Man và xe ngựa vẫn ở trên bờ, vốn định đợi Sở Ngọc đến rồi cùng lên thuyền. Thấy Vương Ý Chi sắp rời đi, hắn vội kêu lên: “Ngươi không đợi Sở Ngọc sao?”
Vương Ý Chi mỉm cười: “Chắc hẳn nàng sẽ không tới! Ngươi cũng không cần chờ ở đây nữa, về nhà chờ đi!”
A Man không hiểu, bất giác đưa mắt nhìn Quan Thương Hải. Quan Thương Hải không trả lời hắn, chỉ cất tiếng hỏi: “Ngươi không đợi?”
Vương Ý Chi cười cười: “Dù sao nàng cũng không phải bạn đồng hành của ta! Dù ta có đưa nàng đi, lòng nàng vẫn còn khúc mắc. Nếu là mười năm trước, ta còn tuổi trẻ ngông cuồng, thì dù “hương hoa vô tình”, ta cũng nhất định tranh chấp với người khác!”
Nhưng bây giờ khác rồi, dù sao hai người bọn họ cũng có ý với nhau. Hắn sẽ dứt khoát buông tay rời đi, không gây sức ép.
Nghe Vương Ý Chi không hề có ý đợi thêm, A Man lo lắng định nhảy lên thuyền: “Ngươi không thể đi!” Sở Ngọc còn chưa tới.
Quan Thương Hải cười cười, bước tới đưa tay ngăn A Man lại. Cánh tay phải vừa giơ ra, lập tức giữ A Man lại, rồi ấn nhẹ bờ vai hắn, khiến chàng thanh niên da đen đứng yên không thể động đậy: “Để cho hắn đi đi!”
Thuyền hoa chuyển động. Từ bên mạn thuyền, tiếng ca phiêu diêu chậm rãi bay lên mặt sông: “Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai…” (Anh có thấy, nước sông Hoàng Hà từ trời cao tuôn xuống… – trích bài thơ “Tương tiến tửu” của Lý Bạch)
Nụ cười hắn tiêu dao sảng khoái hòa cùng trời nước mênh mang. Dù biệt ly, cũng muốn vui như khi gặp gỡ.
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan…” (Đời người đắc ý hãy vui tràn…)
Thuyền xuôi theo dòng nước xa dần, tiếng ca cũng càng lúc càng xa.
***
Nụ hôn dài cuối cùng cũng phải ngừng nghỉ, Dung Chỉ hơi thở dốc. Hắn chăm chú nhìn gương mặt đỏ bừng của Sở Ngọc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay nàng.
Tay kia thì, hắn vẫn che mắt nàng như trước. Hắn không biết, nếu bỏ tay ra, tâm tư hắn liệu có bị phơi bày trước đôi mắt thẳng thắn đối diện với yêu ghét, yếu đuối kia không.
Sở Ngọc thở gấp rất lâu, sắc hồng trên mặt nhạt dần. Lúc này, cơ thể không còn bị kìm giữ, nhưng nàng cũng chưa từng dùng lực giãy dụa, chỉ dựa người trên thân cây. Đợi cho hô hấp bình phục, nàng mới lạnh lùng cất tiếng: “Có thể buông ta ra được chưa? Dung Chỉ?”
Dung Chỉ trong lòng cười khổ, buông tay ra, bước lùi về phía sau.
Sở Ngọc nhìn hắn chằm chằm. Làn môi nàng vẫn tươi tắn ướt át, khóe mắt có ánh hồng nhợt nhạt, dường như chưa từng trải qua đoạn triền miên vừa rồi. Khuôn mặt xinh đẹp không biểu hiện điều gì, mang vẻ lạnh lùng băng giá.
Sở Ngọc nâng tay áo lên, chậm rãi lau môi. Nàng nhìn thẳng về phía Dung Chỉ. Trước mắt, một nhành liễu bay bay theo gió, tạo thành một bức mành thưa xanh biếc giữa hai người. Người trước mặt nàng, vẫn tóc đen, y phục trắng như tuyết, nụ cười trong trẻo, đôi mắt sâu không lường được.
Đúng là…một kẻ yêu ma.
Sở Ngọc nhìn chằm chằm hắn một hồi, mới chậm rãi cất tiếng: “Ta phải gọi ngươi là Dung Chỉ, hay vẫn nên gọi là “Quan Thương Hải”?”
Từng từ từng chữ bén nhọn như sắt thép, nhu tình mật ý không còn sót lại chút gì.
Đầu lưỡi hắn lướt qua viền môi, như đang vẽ lại hình dáng môi nàng. Một lát sau, hắn quyết đoán cạy mở làn môi, thâm nhập vào trong.
Sở Ngọc cắn chặt răng, Dung Chỉ cũng không gấp gáp. Đầu lưỡi hắn đảo linh hoạt gây rối hàm răng nàng. Đúng lúc nàng không nhịn được định cắn thì hắn lại rút về, nhẹ nhàng liếm mút làn môi nàng.
Sở Ngọc cảm thấy đầu óc mình sôi trào, không nghĩ ngợi được gì, chỉ biết chống cự theo bản năng. Xúc giác toàn thân như tập trung ở miệng, bị hôn đến mức nóng bừng, hàm răng cũng như có cảm giác, vừa run vừa ngứa.
Lúc Dung Chỉ một lần nữa rời môi nàng, hơi thở hai người thoảng trên mặt đối phương, thổi dịu bớt ngọn lửa nóng bỏng. Hai cặp môi vẫn quá gần, cách nhau chưa đến nửa tấc, chỉ cần hơi cúi xuống lại sẽ dán chặt một chỗ.
Phải dừng lại thôi…
Dung Chỉ gắng trấn tĩnh nghĩ.
Những người kia đã đi xa rồi, không cần dùng biện pháp “bịt miệng” nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hắn sẽ không tự chủ được.
Nhưng trong đầu không khống chế được, những hình ảnh vụt thoáng hiện không ngừng. Nụ cười của nàng, vẻ kinh hoàng của nàng, vẻ kiên định của nàng, điệu bộ xấu hổ ngượng ngùng, thậm chí quẫn bách của nàng…Trên đời này, sẽ không có một người thứ hai giống như nàng, dù bị cắt đứt đường về, mất hết hi vọng vẫn dang tay ôm lấy hắn…
Càng muốn quên đi, lại càng khắc sâu trong tâm trí.
Một nhành liễu mềm mại trượt xuống giữa hai người. Sở Ngọc chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo phớt trên môi mình. Nàng vô thức cắn một góc lá xanh nhạt. Làn môi đỏ mọng tương phản với màu lá xanh non. Dung Chỉ thở dài một tiếng, lại tiếp tục cúi xuống.
Lúc trước là nụ hôn phớt nhẹ dịu dàng. Làn môi nàng mềm mại nóng bỏng, nhưng kẹp phiến lá liễu lạnh mát. Dung Chỉ khẽ cười, há mồm cắn chặt nửa còn lại của phiến lá non, đầu lưỡi nhíu lại, bắt đầu một cái hôn sâu.
Đầu lưỡi xảo diệu lướt một vòng. Lá liễu như những mũi kim nho nhỏ chạm vào lưỡi nàng, giao hòa với cảm giác ngọt ngào. Không biết tự lúc nào, phiến lá non giòn bị nghiền nát, hòa tan trong miệng ai đó.
Giống như là…thuốc tê.
Sở Ngọc nghĩ mơ mơ hồ hồ. Bởi vì thiếu dưỡng khí, nàng bắt đầu không phân định được mình đang làm gì. Trước cặp mắt bị che bây giờ không còn là một mảng tối đen, mà như có tầng tầng lớp lớp khói lửa đan hòa, khiến mắt nàng hoa lên.
Làn môi hơi run run, nhưng bản năng khao khát bừng thức dậy. Thân mật triền miên, quấn quýt không rời.
Hai tay Dung Chỉ vẫn giữ chặt tay Sở Ngọc dần buông lỏng, ngón tay bắt đầu thong thả vuốt ve cổ tay nàng. Cũng giống như cách hắn hôn, đầu ngón tay tinh tế, tỉ mỉ, dịu dàng vuốt ve chỗ làn da nhạy cảm phía trong cổ tay.
Không biết đã trải qua bao lâu, những người đi tìm Sở Ngọc nhiều lần vòng lại gần chỗ bọn họ. Nhưng cả hai người vẫn chìm đắm, không chút nào để ý.
Bọn họ say sưa trong an tĩnh, yên lặng không tiếng động. Dung Chỉ chọn một góc khuất lý tưởng, nên không có ai tới quấy rầy.
Thêm một lần.
Lại thêm một lần nữa.
Dường như phát hiện ra trò chơi thú vị, làn môi rời ra trong khoảnh khắc rồi lại tái hợp, không còn phân biệt ai là người chủ động. Ở một góc rừng liễu, nắng xuân chói lọi đẹp tươi.
***
“Không tìm thấy, làm thế nào bây giờ?” Cùng mọi người vòng qua vòng lại mấy lần tìm kiếm vô ích, A Man đứng trên bờ sông, cách thuyền hoa không xa, luống cuống chân tay sắp bật khóc.
Vương Ý Chi khẽ day ấn đường, quay sang hỏi Quan Thương Hải: “Thương Hải huynh, huynh xem thế nào?” Từ lúc nói bảo vệ hắn, Quan Thương Hải vẫn luôn ở trên thuyền.
Quan Thương Hải khẽ nhếch mép, nụ cười dường như hơi cổ quái: “Ta xem chừng, có lẽ ngươi không cần phái người đi tìm nữa đâu!” Thính lực của hắn, Dung Chỉ không thể so được, bất kỳ ai cũng không thể so, mọi âm thanh nhỏ nhặt xung quanh đều không lọt khỏi tai hắn.
Vương Ý Chi hơi ngẩn người.
Rồi hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn: “Bị ép?”
Vẻ mặt Quan Thương Hải cổ quái: “Bây giờ không phải!” Ban đầu thì phải.
Suy nghĩ trong giây lát, Vương Ý Chi lập tức hạ lệnh chuẩn bị dong buồm. A Man và xe ngựa vẫn ở trên bờ, vốn định đợi Sở Ngọc đến rồi cùng lên thuyền. Thấy Vương Ý Chi sắp rời đi, hắn vội kêu lên: “Ngươi không đợi Sở Ngọc sao?”
Vương Ý Chi mỉm cười: “Chắc hẳn nàng sẽ không tới! Ngươi cũng không cần chờ ở đây nữa, về nhà chờ đi!”
A Man không hiểu, bất giác đưa mắt nhìn Quan Thương Hải. Quan Thương Hải không trả lời hắn, chỉ cất tiếng hỏi: “Ngươi không đợi?”
Vương Ý Chi cười cười: “Dù sao nàng cũng không phải bạn đồng hành của ta! Dù ta có đưa nàng đi, lòng nàng vẫn còn khúc mắc. Nếu là mười năm trước, ta còn tuổi trẻ ngông cuồng, thì dù “hương hoa vô tình”, ta cũng nhất định tranh chấp với người khác!”
Nhưng bây giờ khác rồi, dù sao hai người bọn họ cũng có ý với nhau. Hắn sẽ dứt khoát buông tay rời đi, không gây sức ép.
Nghe Vương Ý Chi không hề có ý đợi thêm, A Man lo lắng định nhảy lên thuyền: “Ngươi không thể đi!” Sở Ngọc còn chưa tới.
Quan Thương Hải cười cười, bước tới đưa tay ngăn A Man lại. Cánh tay phải vừa giơ ra, lập tức giữ A Man lại, rồi ấn nhẹ bờ vai hắn, khiến chàng thanh niên da đen đứng yên không thể động đậy: “Để cho hắn đi đi!”
Thuyền hoa chuyển động. Từ bên mạn thuyền, tiếng ca phiêu diêu chậm rãi bay lên mặt sông: “Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai…” (Anh có thấy, nước sông Hoàng Hà từ trời cao tuôn xuống… – trích bài thơ “Tương tiến tửu” của Lý Bạch)
Nụ cười hắn tiêu dao sảng khoái hòa cùng trời nước mênh mang. Dù biệt ly, cũng muốn vui như khi gặp gỡ.
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan…” (Đời người đắc ý hãy vui tràn…)
Thuyền xuôi theo dòng nước xa dần, tiếng ca cũng càng lúc càng xa.
***
Nụ hôn dài cuối cùng cũng phải ngừng nghỉ, Dung Chỉ hơi thở dốc. Hắn chăm chú nhìn gương mặt đỏ bừng của Sở Ngọc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay nàng.
Tay kia thì, hắn vẫn che mắt nàng như trước. Hắn không biết, nếu bỏ tay ra, tâm tư hắn liệu có bị phơi bày trước đôi mắt thẳng thắn đối diện với yêu ghét, yếu đuối kia không.
Sở Ngọc thở gấp rất lâu, sắc hồng trên mặt nhạt dần. Lúc này, cơ thể không còn bị kìm giữ, nhưng nàng cũng chưa từng dùng lực giãy dụa, chỉ dựa người trên thân cây. Đợi cho hô hấp bình phục, nàng mới lạnh lùng cất tiếng: “Có thể buông ta ra được chưa? Dung Chỉ?”
Dung Chỉ trong lòng cười khổ, buông tay ra, bước lùi về phía sau.
Sở Ngọc nhìn hắn chằm chằm. Làn môi nàng vẫn tươi tắn ướt át, khóe mắt có ánh hồng nhợt nhạt, dường như chưa từng trải qua đoạn triền miên vừa rồi. Khuôn mặt xinh đẹp không biểu hiện điều gì, mang vẻ lạnh lùng băng giá.
Sở Ngọc nâng tay áo lên, chậm rãi lau môi. Nàng nhìn thẳng về phía Dung Chỉ. Trước mắt, một nhành liễu bay bay theo gió, tạo thành một bức mành thưa xanh biếc giữa hai người. Người trước mặt nàng, vẫn tóc đen, y phục trắng như tuyết, nụ cười trong trẻo, đôi mắt sâu không lường được.
Đúng là…một kẻ yêu ma.
Sở Ngọc nhìn chằm chằm hắn một hồi, mới chậm rãi cất tiếng: “Ta phải gọi ngươi là Dung Chỉ, hay vẫn nên gọi là “Quan Thương Hải”?”
Từng từ từng chữ bén nhọn như sắt thép, nhu tình mật ý không còn sót lại chút gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.