Quyển 5 - Chương 212: Tỉnh dậy sau giấc chiêm bao
Thiên Y Hữu Phong
27/08/2013
Hoa Thác ngừng lại.
A Man, Lưu Tang và các quân sĩ khác cũng ngừng lại.
Ánh mắt bọn họ đều nhìn về một hướng, xem tay nào vừa ra đòn.
Đó là bàn tay thon dài đẹp đẽ, tuy hơi gầy nhưng rất tao nhã, giống như bạch ngọc không tì vết được kết tinh giữa nhân gian.
Kết tinh của đất trời, chính là như thế.
Thời gian như ngừng trôi, chỉ có ánh trăng và những bông tuyết trắng xóa bao phủ khắp cây cỏ nơi này.
Trong phút chốc, hô hấp bỗng như chậm lại, mọi liều lĩnh nóng nảy kìm chế bớt, và sát ý tan biến như gió xuân.
Bàn tay kia đặt lên thành xe ngựa.
Người trong xe khẽ thở dài, phiêu nhiên mà cũng cực kỳ ung dung: “Đúng là một giấc mộng dài! Vừa từ chiêm bao tỉnh lại, đã là mùa đông!”
Giọng nói nhẹ như tuyết rơi, hòa tan vào ánh trăng giữa bóng đêm vô cùng vô tận.
Tông Việt nhướn mày, hình như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi.
Trong xe vọng ra tiếng cười nhàn nhạt: “Mấy năm không gặp, phong thái Tông tướng quân vẫn như xưa!”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Tông Việt trở nên cau có hung bạo, bởi vì hắn đã nhận ra, người trong xe là ai.
Hoa Thác ngơ ngác nhìn về phía xe ngựa. Sau khi nghe được câu kia, mới rốt cuộc tĩnh trí lại, trên mặt là vẻ mừng rỡ không thể tin được.
Hắn há miệng thở dốc, lại phát hiện ra cổ họng nghẹn ngào, không thốt nên lời.
Tông Việt trong lòng kinh hãi, rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn. Hắn nhớ đến lời đồn mấy năm qua về người này, bèn cố gắng ổn định tinh thần rồi cất tiếng: “Ngươi quyết định cứ ở trong xe nói chuyện với ta sao?”
“Tông tướng quân nói phải, quả thật ta tiếp đón khách chưa chu đáo!” Người trong xe lại khẽ cười, rất tự nhiên đặt mình ở địa vị “chủ nhà”.
Tiếp đó, rèm xe xốc lên một chút, lộ ra một người y phục trắng đang ngồi ngay ngắn. Trong bóng tối, gương mặt người đó phảng phất đang cười. Chỉ trong khoảnh khắc, hắn liền đứng dậy xuống xe. Động tác đơn giản nhẹ nhàng như mây bay nước chảy, lúc hắn tiếp đất, mọi người đều có thể nhìn rõ hình dáng.
Một người trẻ tuổi đang cười tủm tỉm.
Y phục trắng, khoan thai bình thản.
Mái tóc đen nhánh xõa xuống bờ vai, còn chiếc trâm cài, bây giờ đang nằm dưới chân Tông Việt.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy hắn, đều không tự chủ được mà nín thở. Trong mắt Hoa Thác càng có nhiều hoang mang hoài niệm.
Đó là khí chất rung động lòng người, phảng phất như mọi tinh hoa của đất trời cùng hội tụ ở hắn. Tĩnh lặng như nước, trong vắt như ánh trăng, giống như băng tuyết trên đỉnh núi xa, như làn mây cơn gió nhẹ nhàng, như đóa hoa đầu xuân vừa hé nở.
Ung dung, tự nhiên như thế.
Và…đẹp biết bao!
Gương mặt nhu hòa tuấn mỹ của hắn bao phủ trong ánh trăng, đôi mắt đen thẳm sâu hun hút lấp lánh ý cười, khiến người ta dễ bị nhấn chìm trong đáy mắt đó.
Trông hắn còn rất trẻ, nhưng lại có khí chất ung dung của người đứng cao hơn hết thảy. Có thể nói hắn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, cũng có thể nói hắn hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Người phục hồi lại tinh thần đầu tiên là Lưu Tang. Cậu bé lúng túng mở miệng: “Dung…Dung ca ca?” Giọng cậu bé hoang mang không xác định. Người trước mặt này, rõ ràng nhìn vẫn là Dung Chỉ trước kia, nhưng lại như lột xác thành một người khác. Sự thay đổi kỳ diệu đó cụ thể là gì, cậu bé không tài nào lý giải được.
Có hắn ở đây…Chung Niên Niên sao có thể gọi là “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”? Cái đẹp bề ngoài, làm sao sánh được?
Dung Chỉ xuống xe, ngoảnh về phía Tông Việt mỉm cười: “Ở đây có trăng thanh, tuyết trắng làm bạn, là nơi chôn xương rất tốt!”
Tông Việt đã cảm thấy chùn lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước: “Chôn xương? Của ngươi hay của ta?”
Dung Chỉ khẽ cười: “Tông tướng quân nghĩ sao?” Ý cười vừa uyển chuyển, vừa lạnh lẽo.
Hắn rút một thanh kiếm từ phía sau. Chuôi kiếm hơi ngắn nhưng thân kiếm lại to hơn bình thường một chút, trên khắc hoa văn tinh xảo, xem ra có tác dụng trang trí nhiều hơn là chiến đấu. Đây vốn là bội kiếm của Hoàn Viễn, nhưng lúc này Dung Chỉ nắm chắc trong tay, tiến về phía Tông Việt.
Dung Chỉ bước tới, còn Tông Việt không tự chủ lui từng bước một. Dù không muốn, nhưng nhìn ý cười nhạt trên khóe mắt Dung Chỉ, hắn không tự chủ được mà nhớ lại ký ức kinh hoàng ngày xưa. Ánh mắt đó đã ám ảnh hắn trong nhiều cơn ác mộng, ung dung thản nhiên, nắm quyền sinh quyền sát.
Sắc mặt âm trầm, Tông Việt lên ngựa, hạ lệnh cho binh lính lui quân.
Bên phía Tông Việt, mất sáu tên lính. Bên phía Dung Chỉ, toàn bộ thị vệ đều bị tiêu diệt, hơn mười thi thể nằm ngổn ngang trên nền tuyết trắng.
Không có ai ngăn cản.
Nhìn Tông Việt và bọn lính xa dần rồi biến mất ở ngã rẽ, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, Dung Chỉ thở ra một hơi, ngã ngồi xuống cạnh xe ngựa. Hoa Thác vội chạy tới nâng hắn dậy, lo lắng hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
Dung Chỉ giãn hàng lông mày, mỉm cười: “Nếu ngươi cũng ngủ một giấc dài giống như ta, thì không thể đứng vững được!” Tuy cơ thể đã hồi phục khỏe mạnh, nhưng hôn mê dài ngày khiến hắn không tránh khỏi bị suy kiệt.
“Vậy vừa rồi…?” Hoa Thác ngạc nhiên.
Dung Chỉ mỉm cười: “Tất nhiên là ta lừa hắn!”
Ánh mắt hắn khẽ quét qua mọi người, không thấy Sở Ngọc. Vừa rồi tỉnh dậy nhìn thấy Hoàn Viễn nằm hôn mê bên cạnh, bây giờ lại thấy thi thể Liễu Sắc ở phía trước, hắn có thể đại khái đoán ra tình hình.
Sau khi niềm vui vì Dung Chỉ tỉnh lại lắng xuống, Hoa Thác rốt cuộc nghĩ đến việc mình đã phá hoại kế hoạch của hắn, nhìn Dung Chỉ muốn nói lại thôi.
Dung Chỉ liếc hắn một cái: “Trước hết, ngươi hãy đi chôn Liễu Sắc!” Rồi hắn sai A Man kéo những thi thể khác ra vệ đường.
Nhìn Hoa Thác ôm xác Liễu Sắc đi chôn, khóe miệng Dung Chỉ hiện lên ý cười khó lường. Bỗng ở chỗ rẽ có tiếng nói âm trầm cất lên: “Quả nhiên ngươi chỉ là phô trương thanh thế!”
Tông Việt vừa đi, càng nghĩ càng thấy không đúng, Dung Chỉ không thể thả hắn đi dễ dàng như vậy được. Vậy là hắn lệnh cho tất cả xuống ngựa, cùng với hai mươi bốn tên lính âm thầm quay trở lại.
Bọn chúng không cưỡi ngựa nên không gây ra tiếng động. Vì vậy lúc Tông Việt trở lại, vừa vặn nghe được câu “Ta lừa hắn”.
Trong lòng tức giận bản thân, bị hồi ức bốn năm trước dọa, vì thế sát ý của Tông Việt lại càng mãnh liệt.
Hắn rút đao chạy tới.
Hoa Thác muốn đến cứu viện, lập tức bị hơn hai mươi tên lính ngăn cản.
Mà A Man đã kéo các thi thể đi một đoạn xa, không kịp quay lại.
Bên cạnh Dung Chỉ có mỗi Lưu Tang.
Lưu Tang vội vàng xuất kiếm bên hông, cố gắng chặn Tông Việt lại. Tông Việt không để ý đến cậu bé, chỉ tiện tay vung đao đỡ. Nhưng đúng vào lúc này, trực giác hắn cảm thấy hơi lạnh sắc bén nguy hiểm, cơn đau từ cổ truyền tới.
Dung Chỉ cười dài thu kiếm.
Tông Việt giữ chặt vết thương trên cổ, lùi lại mấy bước, vửa sợ vừa tức, trừng mắt nhìn Dung Chỉ: “Ngươi.!” Hắn vốn tưởng rằng Dung Chỉ bây giờ có thể để mặc cho hắn xâu xé, không ngờ lại nguy hiểm như vậy. Một kiếm vừa rồi, nếu hắn không may mắn thì đã bị đâm trúng họng rồi.
Một kiếm chưa xử lý gọn, nhưng Dung Chỉ cũng không tiếp tục, chỉ cười nói: “Ta đoán thế nào ngươi cũng quay trở lại. Lời vừa rồi vẫn giữ nguyên…Ta lừa ngươi đó!”
Dừng một chút hắn lại tiếp lời: “Dù bây giờ ta thành thế nào, nhưng chút năng lực tự vệ thì vẫn có. Nếu Tông tướng quân còn nhớ bốn năm trước ta thích cái gì, thì bây giờ nên tự chăm sóc mình cho tốt!”
Thói quen gì?
Tông Việt trong lòng phát lạnh, đột nhiên nhớ ra, người này thích nhất là dùng độc. Như vậy trên kiếm này…
Dung Chỉ quan tâm nhắc nhở: “Độc này tuy phát tác chậm, nhưng tình trạng cực kỳ thê thảm. Nếu Tông tướng quân còn muốn giữ mạng sống, thì nhanh chóng về thành tìm người chữa trị đi!”
Tông Việt giữ chặt miệng vết thương, cõi lòng đầy hận ý liếc nhìn Dung Chỉ, thét ra lệnh cho thuộc hạ theo hắn chật vật rời đi.
Lần này, là đi thật.
Dung Chỉ thở dốc một hơi, nằm vật xuống xe, cất giọng khàn khàn: “A Man, đánh xe! Chúng ta phải đi nhanh, nơi này không dừng chân lâu được!” Hắn cố làm ra vẻ huyền bí, hai lần xảo quyệt, cộng thêm trước đây đã gây ám ảnh quá lớn cho Tông Việt nên mới lừa được tên đó đi. Quá tam ba bận, e rằng bọn họ không may mắn mãi được!
Xe chạy rất lâu, cho đến lúc nắng sớm vừa lên, ven đường ở ngã ba trước mặt có một chấm đen, nhìn gần là một bóng người.
Dung Chỉ mỉm cười, bảo Hoa Thác lay gọi Hoàn Viễn dậy.
Hoàn Viễn tỉnh lại nhìn thấy Hoa Thác, cơn giận bùng lên còn chưa kịp trút xuống, bỗng bên vai có người vỗ vỗ. Dung Chỉ một tay vỗ vai hắn, một tay vén rèm xe lên.
Ở ngã ba đầu đường, người mặc áo khoác lông màu đen sẫm, chính là Sở Ngọc.
Hoàn Viễn kêu lên thất thanh: “Công chúa?!”
Sở Ngọc đứng giữa đám tuyết trắng xóa, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai. Nàng quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời ấm áp như nước mùa xuân, cười vang: “Công chúa là ai? Ai là công chúa?”
Chuyện hôm qua đã chôn vùi quá khứ hoàn toàn.
A Man, Lưu Tang và các quân sĩ khác cũng ngừng lại.
Ánh mắt bọn họ đều nhìn về một hướng, xem tay nào vừa ra đòn.
Đó là bàn tay thon dài đẹp đẽ, tuy hơi gầy nhưng rất tao nhã, giống như bạch ngọc không tì vết được kết tinh giữa nhân gian.
Kết tinh của đất trời, chính là như thế.
Thời gian như ngừng trôi, chỉ có ánh trăng và những bông tuyết trắng xóa bao phủ khắp cây cỏ nơi này.
Trong phút chốc, hô hấp bỗng như chậm lại, mọi liều lĩnh nóng nảy kìm chế bớt, và sát ý tan biến như gió xuân.
Bàn tay kia đặt lên thành xe ngựa.
Người trong xe khẽ thở dài, phiêu nhiên mà cũng cực kỳ ung dung: “Đúng là một giấc mộng dài! Vừa từ chiêm bao tỉnh lại, đã là mùa đông!”
Giọng nói nhẹ như tuyết rơi, hòa tan vào ánh trăng giữa bóng đêm vô cùng vô tận.
Tông Việt nhướn mày, hình như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi.
Trong xe vọng ra tiếng cười nhàn nhạt: “Mấy năm không gặp, phong thái Tông tướng quân vẫn như xưa!”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Tông Việt trở nên cau có hung bạo, bởi vì hắn đã nhận ra, người trong xe là ai.
Hoa Thác ngơ ngác nhìn về phía xe ngựa. Sau khi nghe được câu kia, mới rốt cuộc tĩnh trí lại, trên mặt là vẻ mừng rỡ không thể tin được.
Hắn há miệng thở dốc, lại phát hiện ra cổ họng nghẹn ngào, không thốt nên lời.
Tông Việt trong lòng kinh hãi, rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn. Hắn nhớ đến lời đồn mấy năm qua về người này, bèn cố gắng ổn định tinh thần rồi cất tiếng: “Ngươi quyết định cứ ở trong xe nói chuyện với ta sao?”
“Tông tướng quân nói phải, quả thật ta tiếp đón khách chưa chu đáo!” Người trong xe lại khẽ cười, rất tự nhiên đặt mình ở địa vị “chủ nhà”.
Tiếp đó, rèm xe xốc lên một chút, lộ ra một người y phục trắng đang ngồi ngay ngắn. Trong bóng tối, gương mặt người đó phảng phất đang cười. Chỉ trong khoảnh khắc, hắn liền đứng dậy xuống xe. Động tác đơn giản nhẹ nhàng như mây bay nước chảy, lúc hắn tiếp đất, mọi người đều có thể nhìn rõ hình dáng.
Một người trẻ tuổi đang cười tủm tỉm.
Y phục trắng, khoan thai bình thản.
Mái tóc đen nhánh xõa xuống bờ vai, còn chiếc trâm cài, bây giờ đang nằm dưới chân Tông Việt.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy hắn, đều không tự chủ được mà nín thở. Trong mắt Hoa Thác càng có nhiều hoang mang hoài niệm.
Đó là khí chất rung động lòng người, phảng phất như mọi tinh hoa của đất trời cùng hội tụ ở hắn. Tĩnh lặng như nước, trong vắt như ánh trăng, giống như băng tuyết trên đỉnh núi xa, như làn mây cơn gió nhẹ nhàng, như đóa hoa đầu xuân vừa hé nở.
Ung dung, tự nhiên như thế.
Và…đẹp biết bao!
Gương mặt nhu hòa tuấn mỹ của hắn bao phủ trong ánh trăng, đôi mắt đen thẳm sâu hun hút lấp lánh ý cười, khiến người ta dễ bị nhấn chìm trong đáy mắt đó.
Trông hắn còn rất trẻ, nhưng lại có khí chất ung dung của người đứng cao hơn hết thảy. Có thể nói hắn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, cũng có thể nói hắn hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Người phục hồi lại tinh thần đầu tiên là Lưu Tang. Cậu bé lúng túng mở miệng: “Dung…Dung ca ca?” Giọng cậu bé hoang mang không xác định. Người trước mặt này, rõ ràng nhìn vẫn là Dung Chỉ trước kia, nhưng lại như lột xác thành một người khác. Sự thay đổi kỳ diệu đó cụ thể là gì, cậu bé không tài nào lý giải được.
Có hắn ở đây…Chung Niên Niên sao có thể gọi là “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”? Cái đẹp bề ngoài, làm sao sánh được?
Dung Chỉ xuống xe, ngoảnh về phía Tông Việt mỉm cười: “Ở đây có trăng thanh, tuyết trắng làm bạn, là nơi chôn xương rất tốt!”
Tông Việt đã cảm thấy chùn lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước: “Chôn xương? Của ngươi hay của ta?”
Dung Chỉ khẽ cười: “Tông tướng quân nghĩ sao?” Ý cười vừa uyển chuyển, vừa lạnh lẽo.
Hắn rút một thanh kiếm từ phía sau. Chuôi kiếm hơi ngắn nhưng thân kiếm lại to hơn bình thường một chút, trên khắc hoa văn tinh xảo, xem ra có tác dụng trang trí nhiều hơn là chiến đấu. Đây vốn là bội kiếm của Hoàn Viễn, nhưng lúc này Dung Chỉ nắm chắc trong tay, tiến về phía Tông Việt.
Dung Chỉ bước tới, còn Tông Việt không tự chủ lui từng bước một. Dù không muốn, nhưng nhìn ý cười nhạt trên khóe mắt Dung Chỉ, hắn không tự chủ được mà nhớ lại ký ức kinh hoàng ngày xưa. Ánh mắt đó đã ám ảnh hắn trong nhiều cơn ác mộng, ung dung thản nhiên, nắm quyền sinh quyền sát.
Sắc mặt âm trầm, Tông Việt lên ngựa, hạ lệnh cho binh lính lui quân.
Bên phía Tông Việt, mất sáu tên lính. Bên phía Dung Chỉ, toàn bộ thị vệ đều bị tiêu diệt, hơn mười thi thể nằm ngổn ngang trên nền tuyết trắng.
Không có ai ngăn cản.
Nhìn Tông Việt và bọn lính xa dần rồi biến mất ở ngã rẽ, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, Dung Chỉ thở ra một hơi, ngã ngồi xuống cạnh xe ngựa. Hoa Thác vội chạy tới nâng hắn dậy, lo lắng hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
Dung Chỉ giãn hàng lông mày, mỉm cười: “Nếu ngươi cũng ngủ một giấc dài giống như ta, thì không thể đứng vững được!” Tuy cơ thể đã hồi phục khỏe mạnh, nhưng hôn mê dài ngày khiến hắn không tránh khỏi bị suy kiệt.
“Vậy vừa rồi…?” Hoa Thác ngạc nhiên.
Dung Chỉ mỉm cười: “Tất nhiên là ta lừa hắn!”
Ánh mắt hắn khẽ quét qua mọi người, không thấy Sở Ngọc. Vừa rồi tỉnh dậy nhìn thấy Hoàn Viễn nằm hôn mê bên cạnh, bây giờ lại thấy thi thể Liễu Sắc ở phía trước, hắn có thể đại khái đoán ra tình hình.
Sau khi niềm vui vì Dung Chỉ tỉnh lại lắng xuống, Hoa Thác rốt cuộc nghĩ đến việc mình đã phá hoại kế hoạch của hắn, nhìn Dung Chỉ muốn nói lại thôi.
Dung Chỉ liếc hắn một cái: “Trước hết, ngươi hãy đi chôn Liễu Sắc!” Rồi hắn sai A Man kéo những thi thể khác ra vệ đường.
Nhìn Hoa Thác ôm xác Liễu Sắc đi chôn, khóe miệng Dung Chỉ hiện lên ý cười khó lường. Bỗng ở chỗ rẽ có tiếng nói âm trầm cất lên: “Quả nhiên ngươi chỉ là phô trương thanh thế!”
Tông Việt vừa đi, càng nghĩ càng thấy không đúng, Dung Chỉ không thể thả hắn đi dễ dàng như vậy được. Vậy là hắn lệnh cho tất cả xuống ngựa, cùng với hai mươi bốn tên lính âm thầm quay trở lại.
Bọn chúng không cưỡi ngựa nên không gây ra tiếng động. Vì vậy lúc Tông Việt trở lại, vừa vặn nghe được câu “Ta lừa hắn”.
Trong lòng tức giận bản thân, bị hồi ức bốn năm trước dọa, vì thế sát ý của Tông Việt lại càng mãnh liệt.
Hắn rút đao chạy tới.
Hoa Thác muốn đến cứu viện, lập tức bị hơn hai mươi tên lính ngăn cản.
Mà A Man đã kéo các thi thể đi một đoạn xa, không kịp quay lại.
Bên cạnh Dung Chỉ có mỗi Lưu Tang.
Lưu Tang vội vàng xuất kiếm bên hông, cố gắng chặn Tông Việt lại. Tông Việt không để ý đến cậu bé, chỉ tiện tay vung đao đỡ. Nhưng đúng vào lúc này, trực giác hắn cảm thấy hơi lạnh sắc bén nguy hiểm, cơn đau từ cổ truyền tới.
Dung Chỉ cười dài thu kiếm.
Tông Việt giữ chặt vết thương trên cổ, lùi lại mấy bước, vửa sợ vừa tức, trừng mắt nhìn Dung Chỉ: “Ngươi.!” Hắn vốn tưởng rằng Dung Chỉ bây giờ có thể để mặc cho hắn xâu xé, không ngờ lại nguy hiểm như vậy. Một kiếm vừa rồi, nếu hắn không may mắn thì đã bị đâm trúng họng rồi.
Một kiếm chưa xử lý gọn, nhưng Dung Chỉ cũng không tiếp tục, chỉ cười nói: “Ta đoán thế nào ngươi cũng quay trở lại. Lời vừa rồi vẫn giữ nguyên…Ta lừa ngươi đó!”
Dừng một chút hắn lại tiếp lời: “Dù bây giờ ta thành thế nào, nhưng chút năng lực tự vệ thì vẫn có. Nếu Tông tướng quân còn nhớ bốn năm trước ta thích cái gì, thì bây giờ nên tự chăm sóc mình cho tốt!”
Thói quen gì?
Tông Việt trong lòng phát lạnh, đột nhiên nhớ ra, người này thích nhất là dùng độc. Như vậy trên kiếm này…
Dung Chỉ quan tâm nhắc nhở: “Độc này tuy phát tác chậm, nhưng tình trạng cực kỳ thê thảm. Nếu Tông tướng quân còn muốn giữ mạng sống, thì nhanh chóng về thành tìm người chữa trị đi!”
Tông Việt giữ chặt miệng vết thương, cõi lòng đầy hận ý liếc nhìn Dung Chỉ, thét ra lệnh cho thuộc hạ theo hắn chật vật rời đi.
Lần này, là đi thật.
Dung Chỉ thở dốc một hơi, nằm vật xuống xe, cất giọng khàn khàn: “A Man, đánh xe! Chúng ta phải đi nhanh, nơi này không dừng chân lâu được!” Hắn cố làm ra vẻ huyền bí, hai lần xảo quyệt, cộng thêm trước đây đã gây ám ảnh quá lớn cho Tông Việt nên mới lừa được tên đó đi. Quá tam ba bận, e rằng bọn họ không may mắn mãi được!
Xe chạy rất lâu, cho đến lúc nắng sớm vừa lên, ven đường ở ngã ba trước mặt có một chấm đen, nhìn gần là một bóng người.
Dung Chỉ mỉm cười, bảo Hoa Thác lay gọi Hoàn Viễn dậy.
Hoàn Viễn tỉnh lại nhìn thấy Hoa Thác, cơn giận bùng lên còn chưa kịp trút xuống, bỗng bên vai có người vỗ vỗ. Dung Chỉ một tay vỗ vai hắn, một tay vén rèm xe lên.
Ở ngã ba đầu đường, người mặc áo khoác lông màu đen sẫm, chính là Sở Ngọc.
Hoàn Viễn kêu lên thất thanh: “Công chúa?!”
Sở Ngọc đứng giữa đám tuyết trắng xóa, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai. Nàng quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời ấm áp như nước mùa xuân, cười vang: “Công chúa là ai? Ai là công chúa?”
Chuyện hôm qua đã chôn vùi quá khứ hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.