Quyển 2 - Chương 51: Ai đang khóc?
Ấn Liên
30/06/2016
Thị nữ rót thêm rượu
cho A Mộc Đồ, mùi rượu nồng nồng, thân thể hắn nóng dần lên, gương mặt
nàng càng lúc càng hiện rõ trong đầu hắn, khát khao muốn được ôm lấy
nàng càng lúc càng mãnh liệt, tâm càng lúc càng lạnh, lòng càng lúc càng đau…
Rõ ràng nàng đã ở ngay trước mắt hắn rồi mà hắn còn nhớ nàng như thế. Hắn sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, nên hắn không dám tiến tới, không dám ôm lấy nàng. Hắn sợ hãi.
Người làm sai là nàng. Là nàng đã hứa gả cho hắn nhưng lại nuốt lời, còn bỏ đi. Nữ nhân này đáng bị giết, chết rồi thì sẽ không tiếc gì nữa, thế nhưng hắn lại không thể. Hắn sợ hãi.
Hắn sợ đến mức thỏa hiệp với mình để ôm nàng từ trên mặt đất lên mà cũng không dám.
Hắn thậm chí còn không dám hỏi Lỗ Hãn tại sao nàng lại thành bộ dạng này. Hắn sợ chính mình biết được lý do rồi sẽ đau lòng, sẽ rơi vào đường vạn kiếp bất phục.
Hắn sợ hắn phát hiện ra người sai là hắn chứ không phải nàng.
Ngón tay đang ôm bả vai thị nữ của A Mộc Đồ chợt dùng sức khiến nàng kia kêu lên sợ hãi.
Thị nữ sau khi kêu lên thì ngẩng đầu nhìn A Mộc Đồ, thấy vẻ mặt âm trầm của hắn, nàng ta bị dọa cho sợ hãi, vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Vương, nô tì biết sai.”
A Mộc Đồ sửng sốt. Thị nữ này chỉ phạm lỗi nhẹ như thế đã biết quỳ xuống nhận sai, tại sao Trữ Hạ lại không biết?
Kỳ thật, hắn có thể tha thứ cho việc nàng gào lên với hắn, có thể tha thứ cho việc nàng ba phen bốn bận chạy trốn khỏi hắn, thậm chí có thể tha thứ việc nàng làm hắn đau lòng, chỉ cần nàng nói một câu thôi…
Đừng nói là hi vọng hay cúi đầu, cho dù nàng ngẩng cao đầu ra lệnh hắn phải giữ lấy nàng, cho dù hắn có sợ hãi bao nhiêu cũng sẽ đồng ý hết.
Ngoại trừ để nàng đi, dù nàng có yêu cầu gì hắn cũng sẽ đáp ứng bằng hết.
Thế nhưng nàng chẳng những không cầu xin hắn tha thứ, còn dùng phương thức cố chấp như thế kia để chống lại hắn.
Ánh mắt A Mộc Đồ xuyên qua đám vũ nữ đang nhảy múa, nhìn thẳng vào Trữ Hạ. Hắn im lặng rất lâu, không khí xung quanh cũng trở nên khẩn trương, tiếng đàn sao du dương im hẳn, thay vào đó là bầu không khí căng như dây cung.
Lạc Bình Xuyên ngồi bên dưới ngẩng đầu nhìn A Mộc Đồ, thầm than trong lòng. Thì ra yến hội này mở ra cũng vì nữ nhân Chung Trữ Hạ kia.
Thị nữ đang quỳ cho rằng A Mộc Đồ im lặng như thế là vì mình, không khỏi cúi đầu thật sát xuống mặt đất, không dám động đậy.
Một hồi lâu sau, A Mộc Đồ chợt nói: “Cầu xin trẫm, trẫm sẽ tha thứ cho ngươi.”
Thị nữ khé giật mình, hai tay chống xuống đất, dùng lễ nghi cao nhất của cung đình, trán cúi sát xuốngsát mu bàn tay, run rẩy nói: “Nô tì mạo phạm hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần. Mong hoàng thượng niệm tình nô tì biết ăn năn hối cải, tha thứ cho lỗi lầm này của nô tì. Ngày sau nô tì nhất định sẽ dùng hết sức làm hoàng thượng vui vẻ, không làm hoàng thượng tức giận thêm một lần nào nữa.”
Thị nữ nói một tràng dài lê thê, thanh âm buồn bã làm người nghe cũng phải mềm lòng mặc dù không ai biết thị nữ này đắc tội thế nào với hoàng thượng. Thậm chí ngay cả thị nữ này cũng không biết rõ mình sai ở chỗ nào mà khiến hoàng thượng không vui như vậy.
“Ngươi nói muốn làm cho trẫm vui vẻ ư? Vậy thì làm đi, để trẫm xem ngươi có thể làm trẫm vui vẻ thế nào.” A Mộc Đồ không nhìn Trữ Hạ nữa, dời ánh mắt lên người thị nữ đang quỳ kia.
“Chuyện này… Nô tì sẽ nhảy cho Hoàng thượng xem được chứ?” Thị nữ run rẩy hỏi.
“Được.” A Mộc Đồ chống tay lên đầu, dùng tư thế thoải mái nhất ngồi tựa trên ghế, ánh mắt nhìn về phía xa không hề có tiêu điểm.
Hồ nước lăn tăng, dần dần thấy rõ vệt nước tròn. Trời đã mưa.
Thị nữ kia bắt đầu nhảy dưới âm thanh đàn sáo. A Mộc Đồ không nói, nhạc công không dám dừng lại, nhạc không dừng, thị nữ cũng không dám ngừng. Nàng cứ một mực nhảy liên tục, nhảy đến chân tay rã rời, nhảy từ lúc mưa nhỏ trở thành mưa lớn, nhảy đến lúc chính nàng cũng không biết mình đã nhảy bao nhiêu khúc, A Mộc Đồ vẫn không cho nàng dừng lại.
A Mộc Đồ vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm vào Trữ Hạ đang quỳ trên bậc thềm.
Mưa rơi xuống nhanh chóng bao phủ lấy nàng, thế nhưng nàng vẫn một mực duy trì vẻ mặt đấy, tư thế đấy, nếu không phải nhìn thấy nàng đang run rẩy, có lẽ hắn còn cho rằng nữ nhân này đã chết rồi.
Nàng còn có thể kiên trì bao lâu? Nàng còn muốn kiên trì bao lâu nữa?
Nàng không biết lời hắn nói với thị nữ thực ra là nói cho nàng nghe sao? Hắn muốn trừng phạt nàng thật nặng, thế nhưng giờ hắn lại chỉ muốn nàng cầu xin hắn. Chỉ cần nàng mở miệng, hắn nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
Hay là dù có chết nàng cũng không muốn trở về bên hắn?
Lúc A Mộc Đồ còn trầm ngâm thì Trữ Hạ bỗng nhiên đổ nhào xuống đất, cả người mềm oặt như đã chết.
Mí mắt A Mộc Đồ run lên, giả bộ chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt kinh hãi của chúng tướng, hắn đi về phía lối ra. Thị nữ đang múa kia bị dọa đến độ ngã bịch xuống đất, tiếng nhạc cũng đột ngột dừng lại.
Hắn không thèm liếc nhìn, đi xuyên qua đám vũ nữ, bước chân mỗi lúc một nhanh, trong mắt hiện tại chỉ còn hình ảnh một người.
Hắn không giả bộ nổi nữa. Bàn tay đã niết tới trắng bệch rồi, bước chân cũng không thể nào ngừng lại.
Vạn kiếp bất phục cũng được, dù sao trái tim trong lồng ngực này cũng đã trầm luân rồi, làm sao còn cứu nổi nữa.
Tới càng gần nàng, trái tim càng như bị đâm tới đau đớn… Không phải chỉ là nỗi đau sao, còn có nỗi đau nào mà hắn chưa từng trải qua? Thế nhưng hắn lại không thể bỏ mặc nàng…
“Trữ Hạ?” Hắn dừng lại trước mặt nàng, quỳ gối xuống, tay run rẩy ôm lấy nàng, mặc kệ mưa đã ướt đẫm người, cũng mặc kệ bùn đất trên người nàng dính vào người hắn.
Thân thể nàng lạnh như băng, gương mặt tái nhợt làm hắn kinh hãi. Hắn ôm chặt nàng vào ngực, nói với thái giám bên cạnh: “Mau… truyền ngự y.”
Thanh âm của hắn run rẩy, mọi người có thể phát hiện được cảm xúc của hắn. Trong sảnh lặng ngắt như tờ, đến tận khi thân ảnh A Mộc Đồ biến mất trong tầm mắt chúng tướng.
Tiếng nghị luận dần nổi lên, Lạc Bình Xuyên thở dài. Bất cứ chuyện gì có liên quan tới Chung Trữ Hạ, A Mộc Đồ sẽ không còn là A Mộc Đồ trước kia nữa.
Yến hội cứ như thế tan rã, Lạc Bình Xuyên đứng dậy đi về phía phòng ngủ của A Mộc Đồ. Thủ vệ ngoài cửa không ngăn cản hắn, hắn chỉ đứng ở bên ngoài cửa ra vào, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
Ngự y đi theo quân đội kính cẩn thưa: “Vương, vị tiểu thư này… bị trúng độc.”
Lạc Bình Xuyên cả kinh, bốn phía đều an tĩnh tới đáng sợ, chỉ có tiếng mưa rơi rào rào rung động, không biết có phải đang tấu một khúc bi ca hay không?
Sau hồi lâu, A Mộc Đồ mới mở miệng: “Còn… còn cứu được không?”
Ngự y đáp: “Đây chỉ là độc bình thường, độc tính không cao, giải độc cũng không khó, nhưng… Vị cô nương này thể chất suy yếu, hơi thở mong manh, vì trời mưa nên đã sốt nhẹ, thần chỉ có thể cố hết sức, không dám cam đoan.”
Lạc Bình Xuyên giật mình, mắt nhìn qua khe cửa gỗ, trong lòng không khỏi chua xót.
Ngự y mang đơn ra ngoài bốc thuốc, lúc rời khỏi phòng nhìn thấy Lạc Bình Xuyên thì càng hoảng sợ. Lạc Bình Xuyên nhìn qua cánh cửa vừa mở thì thấy A Mộc Đồ đang ôm chặt Trữ Hạ trên giường, đôi mắt không có tiêu cự như mất hồn. Đôi mắt như lục bảo luôn sáng ngời, hiện tại lại ảm đạm, đầy vẻ đau đớn.
Mưa rất lớn, một tia chớp đánh xuống làm cả đình viện sáng lên, có thể thấy mặt Lạc Bình Xuyên đã trắng thành một mảng.
Hắn đứng bên ngoài cánh cửa, ngơ ngác nhìn mưa hắt lên hành lang, ướt cả trường bào thêu hình trăng lưỡi liềm hắn đang mặc.
Hắn hỏi thị vệ canh giữ hành lang: “Ngươi có cảm thấy ta không nên làm tướng quân không?”
Thị vệ canh giữ sững sờ vì không ngờ tướng quân lại nói chuyện với mình, càng không ngờ tướng quân lại hỏi một câu khó hiểu như thế.
Lạc Bình Xuyên thấy hắn ngẩn ra thì bật cười, lắc đầu: “Không nên làm tướng quân. Ông trời cho Bình Xuyên bề ngoài của một kẻ thư sinh, sao lại để ta đi làm võ tướng chứ?”
Hắn vẩy vẩy nước trên tay áo, tự giễu: “Cổ hủ như thư sinh mới thật tốt… Có thể làm việc mình muốn làm, nói lời mình muốn nói, lại bị người ta dùng lý do “không thực tế” mắng là cổ hủ… Vì sao không có ai mắng tướng quân là cổ hủ chứ? Tướng quân cổ… Tướng quân Lạc Bình Xuyên cổ hủ… Ha ha ha ha…”
Thị vệ bị dọa không dám mở miệng, tâm ý của trưởng quan thật khó đoán, hoặc là Lạc Tướng quân đã say rồi?
Lạc Bình Xuyên mờ mịt nhìn trời đen kịt. Hôm nay hắn làm sao vậy?
Lạc Bình Xuyên thò tay hứng nước mưa, lại quay đầu phân phó một thị vệ: “Đi, gọi Lỗ Hãn tới đây.”
Mười phút sau, Lỗ Hãn vừa đi vừa buộc thắt lưng đã tới, hỏi: “Tướng quân, đêm khuya tìm ta có việc gấp gì sao?”
“Nói cho ta tình huống lúc ngươi tìm thấy Chung Trữ Hạ?” Lạc Bình Xuyên lui vào sâu trong hành lang, quần áo của hắn đã hơi ẩm ướt.
Lỗ Hãn giật mình, sau đó nở nụ cười. Hắn cũng tham gia yến hội, thế nên những việc không nên thấy hắn cũng đã thấy.
“Nàng ta ở chung một chỗ với một đào binh. Vì cứu nàng nên đào binh kia đã rơi xuống vực.”
“Đào binh?”
“Đúng vậy, mặc quân trang trên người.” Lỗ Hãn cười lạnh. “Ta xử tử một đào binh, tướng quân sẽ không trách tội ta chứ?”
Lạc Bình Xuyên nhìn thoáng qua hắn, lắc đầu mệt mỏi: “Chỉ cần Vương không trách tội.”
“Vì cái gì? Chỉ vì một nữ nhân sao?” Lỗ Hãn lạnh lùng hỏi, Lạc Bình Xuyên dừng bước.
“Một nữ nhân thôi sao?” Lạc Bình Xuyên cười khẽ. “Nàng không phải nữ nhân bình thường.”
“Khế Sa Vương chỉ vì một nữ nhân mà không để ý tới đại cục, trở mặt với Bang Thập, tối nay lại còn biểu hiện thất thố như thế.” Lỗ Hãn xoay người, đối mặt với Lạc Bình Xuyên, nói: “Tướng quân, cuộc chiến này có còn muốn đánh nữa hay không?”
Lạc Bình Xuyên lạnh lùng nhìn hắn: “Đây không phải lời ngươi có thể nói. Lỗ Hãn, chức trách của quân nhân là phục tùng. Ngươi không có tư cách nghi vấn.”
Lỗ Hãn cười: “Tướng quân, bất kỳ người nào của Khế Sa cũng có tư cách hỏi như thế. Vì trận chiến tranh này, chúng ta đã bỏ ra cái giá lớn tới nhường nào. Cơ hội tốt như thế lại có thể hủy đi vì một nữ nhân sao?”
Lạc Bình Xuyên trầm mặc một hồi, lại lắc đầu than nhẹ: “Lỗ Hãn, ngươi theo ta đã sau năm rồi đúng không?”
“Đúng vậy, tướng quân.”
“Ngoại trừ Vương, ngươi đã thấy ta phục qua ai chưa?”
Lỗ Hãn không rõ tại sao hắn lại hỏi như vậy, nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Lạc Bình Xuyên nhìn vào mắt hắn, nói rõ từng câu từng chữ: “Vậy ta nói cho ngươi biết, ta rất phục nữ nhân kia.”
Lỗ Hãn ngây ngẩn cả người, thấy Lạc Bình Xuyên muốn rời đi thì vội vàng hỏi: “Vì sao?”
Lạc Bình Xuyên đưa lưng về phía Lỗ Hãn, đáp: “Không có nữ nhân nào có thể làm được như nàng. Không hề có… Ta cũng từng như ngươi, cảm thấy nàng chỉ là người gây họa, thậm chí còn muốn giết nàng. Thế nhưng, sau trận chiến ở thành Kinh Cúc, ta lại nghĩ, trên đời này, người có thể đứng bên cạnh Vương của chúng ta chỉ có thể là nàng ấy.”
Cho nên đối với A Mộc Đồ, vì nàng mà đổi lấy thiên hạ cũng đáng.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Mưa suốt cả đêm hôm đó, rơi lên tàu lá chuối tây rào rào như tiếng ai đang than khóc.
Rõ ràng nàng đã ở ngay trước mắt hắn rồi mà hắn còn nhớ nàng như thế. Hắn sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, nên hắn không dám tiến tới, không dám ôm lấy nàng. Hắn sợ hãi.
Người làm sai là nàng. Là nàng đã hứa gả cho hắn nhưng lại nuốt lời, còn bỏ đi. Nữ nhân này đáng bị giết, chết rồi thì sẽ không tiếc gì nữa, thế nhưng hắn lại không thể. Hắn sợ hãi.
Hắn sợ đến mức thỏa hiệp với mình để ôm nàng từ trên mặt đất lên mà cũng không dám.
Hắn thậm chí còn không dám hỏi Lỗ Hãn tại sao nàng lại thành bộ dạng này. Hắn sợ chính mình biết được lý do rồi sẽ đau lòng, sẽ rơi vào đường vạn kiếp bất phục.
Hắn sợ hắn phát hiện ra người sai là hắn chứ không phải nàng.
Ngón tay đang ôm bả vai thị nữ của A Mộc Đồ chợt dùng sức khiến nàng kia kêu lên sợ hãi.
Thị nữ sau khi kêu lên thì ngẩng đầu nhìn A Mộc Đồ, thấy vẻ mặt âm trầm của hắn, nàng ta bị dọa cho sợ hãi, vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Vương, nô tì biết sai.”
A Mộc Đồ sửng sốt. Thị nữ này chỉ phạm lỗi nhẹ như thế đã biết quỳ xuống nhận sai, tại sao Trữ Hạ lại không biết?
Kỳ thật, hắn có thể tha thứ cho việc nàng gào lên với hắn, có thể tha thứ cho việc nàng ba phen bốn bận chạy trốn khỏi hắn, thậm chí có thể tha thứ việc nàng làm hắn đau lòng, chỉ cần nàng nói một câu thôi…
Đừng nói là hi vọng hay cúi đầu, cho dù nàng ngẩng cao đầu ra lệnh hắn phải giữ lấy nàng, cho dù hắn có sợ hãi bao nhiêu cũng sẽ đồng ý hết.
Ngoại trừ để nàng đi, dù nàng có yêu cầu gì hắn cũng sẽ đáp ứng bằng hết.
Thế nhưng nàng chẳng những không cầu xin hắn tha thứ, còn dùng phương thức cố chấp như thế kia để chống lại hắn.
Ánh mắt A Mộc Đồ xuyên qua đám vũ nữ đang nhảy múa, nhìn thẳng vào Trữ Hạ. Hắn im lặng rất lâu, không khí xung quanh cũng trở nên khẩn trương, tiếng đàn sao du dương im hẳn, thay vào đó là bầu không khí căng như dây cung.
Lạc Bình Xuyên ngồi bên dưới ngẩng đầu nhìn A Mộc Đồ, thầm than trong lòng. Thì ra yến hội này mở ra cũng vì nữ nhân Chung Trữ Hạ kia.
Thị nữ đang quỳ cho rằng A Mộc Đồ im lặng như thế là vì mình, không khỏi cúi đầu thật sát xuống mặt đất, không dám động đậy.
Một hồi lâu sau, A Mộc Đồ chợt nói: “Cầu xin trẫm, trẫm sẽ tha thứ cho ngươi.”
Thị nữ khé giật mình, hai tay chống xuống đất, dùng lễ nghi cao nhất của cung đình, trán cúi sát xuốngsát mu bàn tay, run rẩy nói: “Nô tì mạo phạm hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần. Mong hoàng thượng niệm tình nô tì biết ăn năn hối cải, tha thứ cho lỗi lầm này của nô tì. Ngày sau nô tì nhất định sẽ dùng hết sức làm hoàng thượng vui vẻ, không làm hoàng thượng tức giận thêm một lần nào nữa.”
Thị nữ nói một tràng dài lê thê, thanh âm buồn bã làm người nghe cũng phải mềm lòng mặc dù không ai biết thị nữ này đắc tội thế nào với hoàng thượng. Thậm chí ngay cả thị nữ này cũng không biết rõ mình sai ở chỗ nào mà khiến hoàng thượng không vui như vậy.
“Ngươi nói muốn làm cho trẫm vui vẻ ư? Vậy thì làm đi, để trẫm xem ngươi có thể làm trẫm vui vẻ thế nào.” A Mộc Đồ không nhìn Trữ Hạ nữa, dời ánh mắt lên người thị nữ đang quỳ kia.
“Chuyện này… Nô tì sẽ nhảy cho Hoàng thượng xem được chứ?” Thị nữ run rẩy hỏi.
“Được.” A Mộc Đồ chống tay lên đầu, dùng tư thế thoải mái nhất ngồi tựa trên ghế, ánh mắt nhìn về phía xa không hề có tiêu điểm.
Hồ nước lăn tăng, dần dần thấy rõ vệt nước tròn. Trời đã mưa.
Thị nữ kia bắt đầu nhảy dưới âm thanh đàn sáo. A Mộc Đồ không nói, nhạc công không dám dừng lại, nhạc không dừng, thị nữ cũng không dám ngừng. Nàng cứ một mực nhảy liên tục, nhảy đến chân tay rã rời, nhảy từ lúc mưa nhỏ trở thành mưa lớn, nhảy đến lúc chính nàng cũng không biết mình đã nhảy bao nhiêu khúc, A Mộc Đồ vẫn không cho nàng dừng lại.
A Mộc Đồ vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm vào Trữ Hạ đang quỳ trên bậc thềm.
Mưa rơi xuống nhanh chóng bao phủ lấy nàng, thế nhưng nàng vẫn một mực duy trì vẻ mặt đấy, tư thế đấy, nếu không phải nhìn thấy nàng đang run rẩy, có lẽ hắn còn cho rằng nữ nhân này đã chết rồi.
Nàng còn có thể kiên trì bao lâu? Nàng còn muốn kiên trì bao lâu nữa?
Nàng không biết lời hắn nói với thị nữ thực ra là nói cho nàng nghe sao? Hắn muốn trừng phạt nàng thật nặng, thế nhưng giờ hắn lại chỉ muốn nàng cầu xin hắn. Chỉ cần nàng mở miệng, hắn nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
Hay là dù có chết nàng cũng không muốn trở về bên hắn?
Lúc A Mộc Đồ còn trầm ngâm thì Trữ Hạ bỗng nhiên đổ nhào xuống đất, cả người mềm oặt như đã chết.
Mí mắt A Mộc Đồ run lên, giả bộ chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt kinh hãi của chúng tướng, hắn đi về phía lối ra. Thị nữ đang múa kia bị dọa đến độ ngã bịch xuống đất, tiếng nhạc cũng đột ngột dừng lại.
Hắn không thèm liếc nhìn, đi xuyên qua đám vũ nữ, bước chân mỗi lúc một nhanh, trong mắt hiện tại chỉ còn hình ảnh một người.
Hắn không giả bộ nổi nữa. Bàn tay đã niết tới trắng bệch rồi, bước chân cũng không thể nào ngừng lại.
Vạn kiếp bất phục cũng được, dù sao trái tim trong lồng ngực này cũng đã trầm luân rồi, làm sao còn cứu nổi nữa.
Tới càng gần nàng, trái tim càng như bị đâm tới đau đớn… Không phải chỉ là nỗi đau sao, còn có nỗi đau nào mà hắn chưa từng trải qua? Thế nhưng hắn lại không thể bỏ mặc nàng…
“Trữ Hạ?” Hắn dừng lại trước mặt nàng, quỳ gối xuống, tay run rẩy ôm lấy nàng, mặc kệ mưa đã ướt đẫm người, cũng mặc kệ bùn đất trên người nàng dính vào người hắn.
Thân thể nàng lạnh như băng, gương mặt tái nhợt làm hắn kinh hãi. Hắn ôm chặt nàng vào ngực, nói với thái giám bên cạnh: “Mau… truyền ngự y.”
Thanh âm của hắn run rẩy, mọi người có thể phát hiện được cảm xúc của hắn. Trong sảnh lặng ngắt như tờ, đến tận khi thân ảnh A Mộc Đồ biến mất trong tầm mắt chúng tướng.
Tiếng nghị luận dần nổi lên, Lạc Bình Xuyên thở dài. Bất cứ chuyện gì có liên quan tới Chung Trữ Hạ, A Mộc Đồ sẽ không còn là A Mộc Đồ trước kia nữa.
Yến hội cứ như thế tan rã, Lạc Bình Xuyên đứng dậy đi về phía phòng ngủ của A Mộc Đồ. Thủ vệ ngoài cửa không ngăn cản hắn, hắn chỉ đứng ở bên ngoài cửa ra vào, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
Ngự y đi theo quân đội kính cẩn thưa: “Vương, vị tiểu thư này… bị trúng độc.”
Lạc Bình Xuyên cả kinh, bốn phía đều an tĩnh tới đáng sợ, chỉ có tiếng mưa rơi rào rào rung động, không biết có phải đang tấu một khúc bi ca hay không?
Sau hồi lâu, A Mộc Đồ mới mở miệng: “Còn… còn cứu được không?”
Ngự y đáp: “Đây chỉ là độc bình thường, độc tính không cao, giải độc cũng không khó, nhưng… Vị cô nương này thể chất suy yếu, hơi thở mong manh, vì trời mưa nên đã sốt nhẹ, thần chỉ có thể cố hết sức, không dám cam đoan.”
Lạc Bình Xuyên giật mình, mắt nhìn qua khe cửa gỗ, trong lòng không khỏi chua xót.
Ngự y mang đơn ra ngoài bốc thuốc, lúc rời khỏi phòng nhìn thấy Lạc Bình Xuyên thì càng hoảng sợ. Lạc Bình Xuyên nhìn qua cánh cửa vừa mở thì thấy A Mộc Đồ đang ôm chặt Trữ Hạ trên giường, đôi mắt không có tiêu cự như mất hồn. Đôi mắt như lục bảo luôn sáng ngời, hiện tại lại ảm đạm, đầy vẻ đau đớn.
Mưa rất lớn, một tia chớp đánh xuống làm cả đình viện sáng lên, có thể thấy mặt Lạc Bình Xuyên đã trắng thành một mảng.
Hắn đứng bên ngoài cánh cửa, ngơ ngác nhìn mưa hắt lên hành lang, ướt cả trường bào thêu hình trăng lưỡi liềm hắn đang mặc.
Hắn hỏi thị vệ canh giữ hành lang: “Ngươi có cảm thấy ta không nên làm tướng quân không?”
Thị vệ canh giữ sững sờ vì không ngờ tướng quân lại nói chuyện với mình, càng không ngờ tướng quân lại hỏi một câu khó hiểu như thế.
Lạc Bình Xuyên thấy hắn ngẩn ra thì bật cười, lắc đầu: “Không nên làm tướng quân. Ông trời cho Bình Xuyên bề ngoài của một kẻ thư sinh, sao lại để ta đi làm võ tướng chứ?”
Hắn vẩy vẩy nước trên tay áo, tự giễu: “Cổ hủ như thư sinh mới thật tốt… Có thể làm việc mình muốn làm, nói lời mình muốn nói, lại bị người ta dùng lý do “không thực tế” mắng là cổ hủ… Vì sao không có ai mắng tướng quân là cổ hủ chứ? Tướng quân cổ… Tướng quân Lạc Bình Xuyên cổ hủ… Ha ha ha ha…”
Thị vệ bị dọa không dám mở miệng, tâm ý của trưởng quan thật khó đoán, hoặc là Lạc Tướng quân đã say rồi?
Lạc Bình Xuyên mờ mịt nhìn trời đen kịt. Hôm nay hắn làm sao vậy?
Lạc Bình Xuyên thò tay hứng nước mưa, lại quay đầu phân phó một thị vệ: “Đi, gọi Lỗ Hãn tới đây.”
Mười phút sau, Lỗ Hãn vừa đi vừa buộc thắt lưng đã tới, hỏi: “Tướng quân, đêm khuya tìm ta có việc gấp gì sao?”
“Nói cho ta tình huống lúc ngươi tìm thấy Chung Trữ Hạ?” Lạc Bình Xuyên lui vào sâu trong hành lang, quần áo của hắn đã hơi ẩm ướt.
Lỗ Hãn giật mình, sau đó nở nụ cười. Hắn cũng tham gia yến hội, thế nên những việc không nên thấy hắn cũng đã thấy.
“Nàng ta ở chung một chỗ với một đào binh. Vì cứu nàng nên đào binh kia đã rơi xuống vực.”
“Đào binh?”
“Đúng vậy, mặc quân trang trên người.” Lỗ Hãn cười lạnh. “Ta xử tử một đào binh, tướng quân sẽ không trách tội ta chứ?”
Lạc Bình Xuyên nhìn thoáng qua hắn, lắc đầu mệt mỏi: “Chỉ cần Vương không trách tội.”
“Vì cái gì? Chỉ vì một nữ nhân sao?” Lỗ Hãn lạnh lùng hỏi, Lạc Bình Xuyên dừng bước.
“Một nữ nhân thôi sao?” Lạc Bình Xuyên cười khẽ. “Nàng không phải nữ nhân bình thường.”
“Khế Sa Vương chỉ vì một nữ nhân mà không để ý tới đại cục, trở mặt với Bang Thập, tối nay lại còn biểu hiện thất thố như thế.” Lỗ Hãn xoay người, đối mặt với Lạc Bình Xuyên, nói: “Tướng quân, cuộc chiến này có còn muốn đánh nữa hay không?”
Lạc Bình Xuyên lạnh lùng nhìn hắn: “Đây không phải lời ngươi có thể nói. Lỗ Hãn, chức trách của quân nhân là phục tùng. Ngươi không có tư cách nghi vấn.”
Lỗ Hãn cười: “Tướng quân, bất kỳ người nào của Khế Sa cũng có tư cách hỏi như thế. Vì trận chiến tranh này, chúng ta đã bỏ ra cái giá lớn tới nhường nào. Cơ hội tốt như thế lại có thể hủy đi vì một nữ nhân sao?”
Lạc Bình Xuyên trầm mặc một hồi, lại lắc đầu than nhẹ: “Lỗ Hãn, ngươi theo ta đã sau năm rồi đúng không?”
“Đúng vậy, tướng quân.”
“Ngoại trừ Vương, ngươi đã thấy ta phục qua ai chưa?”
Lỗ Hãn không rõ tại sao hắn lại hỏi như vậy, nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Lạc Bình Xuyên nhìn vào mắt hắn, nói rõ từng câu từng chữ: “Vậy ta nói cho ngươi biết, ta rất phục nữ nhân kia.”
Lỗ Hãn ngây ngẩn cả người, thấy Lạc Bình Xuyên muốn rời đi thì vội vàng hỏi: “Vì sao?”
Lạc Bình Xuyên đưa lưng về phía Lỗ Hãn, đáp: “Không có nữ nhân nào có thể làm được như nàng. Không hề có… Ta cũng từng như ngươi, cảm thấy nàng chỉ là người gây họa, thậm chí còn muốn giết nàng. Thế nhưng, sau trận chiến ở thành Kinh Cúc, ta lại nghĩ, trên đời này, người có thể đứng bên cạnh Vương của chúng ta chỉ có thể là nàng ấy.”
Cho nên đối với A Mộc Đồ, vì nàng mà đổi lấy thiên hạ cũng đáng.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Mưa suốt cả đêm hôm đó, rơi lên tàu lá chuối tây rào rào như tiếng ai đang than khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.