Quyển 3 - Chương 59: Khoảng cách chỉ là một cái xoay người
Ấn Liên
11/07/2016
Lưu Tịch nheo mắt, giơ tay lên chắn trên trán để ngăn ánh sáng chói mắt.
Xe ngựa dát vàng, quanh thân khảm nạm bảo thạch, tùy tiện cạy ra một khỏa cũng thấy là trân phẩm. Màn xe làm bằng lụa đông châu, trần xe gắn một con đại điểu màu đỏ đậm không biết điêu khắc ra từ cái gì, dưới ánh mặt trời tất cả đều sáng lòa.
Đây là xe tám ngựa kéo, từ miệng của tên phá gia chi tử Gia Long nói thì các xe ngựa khác trong sơn trang đều thế này.
Được rồi, cứ coi như xe Hoàng Kim đi, nhưng sao phía sau còn có thêm một cái xe bốn ngựa kéo nữa?
Bại gia Gia Long đáp, bởi vì đại thiếu gia hắn khi ăn mặc ngủ nghỉ đều phải có người hầu hạ.
Lưu Tịch rốt cuộc không nhịn được, mắt híp lại thành một đường nhỏ, nói: “Vậy ngươi ngồi xe ngựa của ngươi, ta cưỡi ngựa là được rồi!”
“Không được!” Gia Long nhảy dựng lên. “Ta muốn theo ngươi vào giang hồ.”
“Giang hồ cái đầu ngươi.” Lưu Tịch dù tính tình ôn hòa cũng không nhịn được tiểu tử như đàn bà này nữa, giá có thể một đao giết chết hắn là tốt nhất.
“Không, không, không!” Gia Long lắc đầu như trống bỏi. “Ta nói là thân thể của ngươi tuy đã khôi phục rồi nhưng đại phu nói không thể vận động kịch liệt. Ngươi xem bộ dáng này của ngươi, dù ngươi không đi trêu chọc người khác thì người ta cũng tới làm phiền ngươi. Cho nên bổn thiếu gia phải đi theo bảo vệ ngươi.”
“…” Lưu Tịch gượng cười, dùng cái xe dát vàng này bảo hộ hắn sao? Chẳng khác nào dõng dạc nói với cả thiên hạ: tới cướp ta đi, tới đây cướp ta đi! Nói tới trêu chọc thì cái thứ này mới là chọc mắt người ta đi. Đến lúc đó còn không biết ai bảo vệ ai.
Ánh mắt Lưu Tịch nhìn tới dáng người gầy gò kia, bắt chước hắn nói: “Bổn thiếu gia mới đi bảo hộ ngươi ấy…”
“Này!” Gia Long không vui, kéo Lưu Tịch lại, rút ra một thanh kiếm giấu dưới gầm xe, đắc ý nói: “Nhìn đi, vũ khí ta cũng chuẩn bị rồi đây.”
Kiếm dài chừng một sải tay, rèn bằng thép, chuôi dát vàng, phần đuôi treo một kiếm tuệ màu vàng kết hình Phượng Hoàng, xem giá trị cũng không phải thấp. Thế nhưng giá trị nhất phải là vỏ kiếm.
Vỏ kiếm vô cùng hoa lệ, dùng vàng bọc lấy tử tinh thạch, mỗi đầu đều khảm phỉ thúy màu bích lục… thật sự hợp tới tác phong phàm tục của Gia Long thiếu gia này.
Dùng cái này bảo vệ hắn sao? Không gây phiền toái hắn đã cảm ơn rồi.
Lưu Tịch nhìn vẻ mặt hí hửng của Gia Long, không khỏi thở dài, sau đó không nói gì nữa mà chỉ ngồi yên trên xe ngựa.
Gia Long tính tình như trẻ con, xe ngựa vừa rời khỏi sơn trang thì lập tức trở thành một con khỉ vô cùng hưng phấn, mãi sau mới xoa nhẹ mắt chìm vào giấc ngủ. Cũng may xe ngựa rất lớn, tùy ý hắn lăn lộn thế nào cũng được.
Mặc dù vật tùy thân của Gia Long luôn là vàng sáng chóe lóe nhưng may mà quần áo của hắn không như thế. Hắn mặc một bộ đồ màu lam thêu chỉ kim tuyến được làm từ tơ lụa thượng đẳng khiến cho cả người một thân thanh nhã, tuyệt không có chút dung tục nào như sở thích tiền bạc của hắn. Hắn từ từ nhắm lại hai mắt như ngủ rồi, gò má hồng hồng rất đáng yêu.
Lúc tỉnh thì làm cho người hận không thể bóp chết hắn, nhưng lúc ngủ thì làm người ta vô cùng yêu thích, giống hệt nàng.
Hai tay Lưu Tịch vươn ra, định chạm vào mặt hắn, nhưng sau đó cứng người lại, vội vàng rụt lại.
Hắn thật sự điên rồi. Trong đầu toàn là hình ảnh của nàng, giờ nhìn người khác cũng thành nàng…
Trữ Hạ… Trữ Hạ…
Hắn nâng rèm xe ngựa lên, thò đầu ra, nhẹ nhàng hít thở.
Thực đau.
Nhớ nhung một người thì ra đau lòng đến thế.
Ngươi đứng nhìn nơi xa, lại không biết ta vẫn luôn đứng sau lưng ngươi.
Lan Lợi Tư từng nói với hắn như thế, lúc đó hắn không hiểu, giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Đây là một thứ tình yêu tuyệt vọng, không có kết cục, không thể quay đầu.
Vốn tưởng rằng không gặp sẽ không đau, nhưng thì ra vẫn đau như cũ. Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã muốn khóc rồi.
Cho nên, Lan Lợi Tư, ngươi nhìn đi, ta cũng gặp báo ứng rồi.
Trời xanh không mây, cỏ cây thơm nồng, côn trùng kéo nhạc rền rĩ, trời cao và xa làm người ta có cảm giác khoáng đạt vô cùng.
“Trữ Hạ, tỷ nhìn đoàn xe kia xem!” Lâm Phong trong ngực Trữ Hạ đã thức dậy, tay chỉ về một hướng.
“Không lễ phép. Phải gọi ta là tỷ tỷ.” Trữ Hạ gõ nhẹ nó một cái, rồi bỏ qua ánh mắt u oán của nó mà nhìn sang hướng nó vừa chỉ.
Mẹ kiếp. Là một cục vàng di động đấy.
“Rêu rao như thế mà không sợ bị cướp nhỉ?” Trữ Hạ nguyền rủa.
“Thổ phỉ Khế Sa nhiều lắm sao?” Lâm Phong hỏi.
“Không nhiều lắm.” Trữ Hạ trả lời, thủ đoạn thống trị của A Mộc Đồ rất tốt. “Đệ có nhìn thấy con chim to to màu đỏ trên nóc xe kia không?”
Lâm Phong cười lạnh: “Nói tỷ ngốc tỷ còn không nhận, đó không phải chim to, là phượng hoàng đấy.”
Trữ Hạ gõ liên tiếp mấy cái: “Lễ phép! Lễ phép!”
Đội xe đi tới trước mắt Trữ Hạ, đường cũng không lớn nên Trữ Hạ vỗ vỗ Tiểu Tam, nhường đường cho họ.
Ngoài trừ bên ngoài trang trí xoa hoa chói mắt, toàn bộ xe này cũng được trang hoàng thật hoa lệ.
“Oa, bảo thạch kia thật đẹp!” Trữ Hạ tán thưởng.
Xuyên Trữ thích nhất những thứ thế này, nếu nạy xuống một viên cho hắn, hắn nhất định rất vui vẻ.
Chỉ là… Nghĩ tới hắn, Trữ Hạ ngẩng đầu thở dài… Nàng còn có thể tìm được hắn ư?
Thanh âm thở dài của nàng rất nhẹ nhưng Lâm Phong vẫn cảm thấy, lườm nàng một cái: “Tỷ thích những đồ này sao? Nhà của ta có rất nhiều, trở về rồi ta sẽ đưa tỷ một ít.”
Cúi đầu nhìn Lâm Phong, Trữ Hạ vuốt vuốt tóc nó, cười: “Ngoan lắm. Con ta thật sự có hiếu.”
“Ngươi gọi ai là con?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phong đỏ bừng, gạt tay Trữ Hạ ra, cả giận mắng: “Ta không phải con chó nhỏ, đừng có sờ đầu ta nữa!”
“Ta thích sờ thì sờ đấy!” Trữ Hạ cười ha ha, tiếp tục vò cái đầu của nó.
Lúc xe ngựa chạy qua, nàng cười rất tùy ý.
Lưu Tịch mạnh mẽ ngẩng phắt đầu lên, lông mi run rẩy.
Sau đó lại chậm rãi rủ xuống, hắn cười rộ lên tự giễu mình.
Hắn đã hết thuốc chữa rồi, ngay cả một thanh âm mà cũng có thể tưởng tượng thành nàng.
Một đời cô đơn, đàn gãy tình sầu, hoa có biết hay chăng?
Đến chạng vạng tối, Trữ Hạ và Lâm Phong tới được một huyện thành nhỏ, thuê một khách sạn ngủ qua đêm.
Lúc gọi món ăn, Trữ Hạ hỏi tiểu nhị: “Từ đây tới Phiên thành còn bao xa nữa?”
Tiểu nhị cười đáp: “Không xa lắm. Từ nơi này, cứ đi về hướng đông nam, ba, bốn ngày là tới rồi. Nhưng chỗ đó bây giờ đang có chiến sự, hơn nữa hiện tại Hán Thống và Khế Sa đã trở mặt rồi, hai vị thật sự muốn tới đó sao?”
Trữ Hạ thoáng nhìn Lâm Phong, Lâm Phong đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trữ Hạ nhíu mày rồi nói với tiểu nhị: “Chút nữa mang đồ ăn lên phòng là được.”
“Được rồi khách quan, gian phòng của ngài ở lầu trên, xin mời.” Tiểu nhị nhanh nhẹn vắt cái khăn lên vai, vội vàng dẫn nàng đi.
Đêm đen, gió mạnh, thật tốt để giết người.
Lại nói, trời đêm hôm nay tuy không mây đen nhưng một chút ánh trăng cũng không có.
Ngọn đèn lập lòe lúc tối, lúc sáng.
Trữ Hạ nằm xuống, cũng không tắt đèn.
Lâm Phong nằng nặc đòi ngủ ở phòng khác, không muốn ngủ chung với nàng, nói nam nữ thụ thụ bất thân.
Nàng là con gái không ngại, hắn lại làm như sẽ bị nàng sỗ sang vậy.
Nghĩ tới đây, Trữ Hạ phì cười.
Nàng xuống giường, đẩy cửa sổ ra, một hồi gió mát lùa vào làm từng lỗ chân lông giãn nở hết cỡ. Nàng híp mắt, biểu lộ thích thú như đang vuốt ve một con mèo.
Bỗng một đạo nhân ảnh xuyên qua sân nhỏ dưới lầu, không biết là khách nhân hay là chủ quán.
Bầu trời dù không có trăng nhưng trong khách sạn vẫn đốt một ngọn đèn dầu.
Trữ Hạ ngồi vào trước bàn, rót một chén nước, nhìn ánh sáng ngọn đèn hắt trên nước, trong lòng run rẩy.
Năm nàng mười lăm tuổi, phụ vương nhận được bốn cái chén quỳnh ngọc bằng phỉ thúy. Lúc ấy Trữ Hạ muốn, Xuyên Trữ cũng muốn, thế nên hai người sau khi thương lượng bèn chia đôi.
Đêm hôm đó, bọn nàng còn trộm vò rượu, kéo Lôi Nhược Nguyệt tới, thêm Tử Vụ lúc ấy cũng chạy tới, bốn người cùng uống rượu trong hậu hoa viên.
Ngày đó ánh sao lấp lánh như đom đóm trên đầu, mỗi người đều uống rất nhiều. Nằm trên bãi cỏ, mùi rượu cùng với hương hoa mùa xuân quyện lại với nhau, cùng với mùi hương nhàn nhạt trên người hắn tiến vào lòng nàng. Khi đó, ánh mắt hắn dịu dàng làm mọi thứ đều ảm đạm thất sắc.
Ánh sao phản chiếu trong chén bích lục, so với cây trúc mùa hè trong vườn càng xanh hơn.
Sau đó, hắn nhẹ hôn nàng, giống như hương hoa nhẹ phiêu tán trong đêm.
Tay Trữ Hạ nhẹ trượt lên môi… Hôm nay chỗ này đã sớm không còn khí tức của hắn nữa rồi.
Bỗng nhiên ngọn đèn phập phù, ở cửa ra vào xuất hiện một thân ảnh, nàng còn chưa kịp đứng dậy thì một tên mặc đồ đen đã đẩy cửa phi vào.
Nàng không thấy hắn rút đao, chỉ thấy lưỡi đao lóe lên dưới ngọn đèn yếu ớt làm nàng phải nheo mắt lại.
Nhưng nàng cũng không phải lần đầu trải qua chuyện này, vì thế thanh thể nhanh lùi về sau, rút ra đoản kiếm giấu ở đầu giường. Còn chưa quay đầu lại đã nghe thấy tiếng gió rít bên tai, nàng tranh thủ thời gian hạ thấp người xuống, đoản kiếm vung ra. Tiếng vũ khí va vào nhau leng keng, chấn động mạnh tới nỗi nàng suýt buông kiếm.
Trữ Hạ chật vật nhảy sang một bên, vừa đứng vững thì người kia lại giết tới.
Mạc Lăng Tiêu chỉ dạy nàng tấn công, hắn nói tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Bởi với sức lực của nàng thì không thể nào phòng thủ nổi trước sức tấn công của một nam nhân, cho nên nàng chỉ có thể thừa dịp bất ngờ tấn công mới có cơ hội thắng.
Mà bây giờ đối phương lại muốn giết nàng, mỗi một đao đều là sát chiêu, nàng phải trốn thế nào đây?
Đối phương lại chém tới, Trữ Hạ không thể trốn kịp, chỉ có thể vung kiếm lấy cứng đối cứng. Không có gì bất ngờ xảy ra, hổ khẩu chấn động, đoản kiếm trong tay nàng rơi xuống, nàng chật vật ngã ngồi xuống đất.
Ngọn đèn bị đao phong hắt tới, bùng lên sáng ngời, như thể tùy thời có thể tắt đi.
Hắc y nhân từng bước một tới gần, hai mắt lạnh lẽo, toàn thân đều là sát khí.
Hắn đứng trước người của nàng, lưng quay về phía ánh sáng, ánh vàng ám quanh thân hắn. Trữ Hạ nhìn thấy rõ ràng cả gân xanh nổi lên trên bàn tay cầm đao của hắn.
Đêm yên tĩnh tới mức nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Dưới lầu có chút động tĩnh nhưng rất nhỏ, Trữ Hạ cũng không mong nó có thể cứu mình.
Đại đao lại vung lên, bản năng cầu sinh trước khi chết của nàng cuối cùng cũng bùng phát. Trữ Hạ lắc mình, lảo đảo thoát khỏi nhát chém kia, hướng chạy ra ngoài cửa.
Ai ngờ vừa tới cửa ra vào thì nàng lại vấp ngã, thân thể va vào vách tường ngoài hành lang.
Trong miệng rên lên một tiếng, nàng quay đầu nhìn lại. Hắc y nhân kia cũng không gấp, hắn quay đầu lại, mang theo đao đi về phía nàng.
Chân của nàng dường như bị thương, đứng lên cũng không nổi… Nàng từng chút một lùi tới góc tường, cuối cùng cũng không trốn được nữa.
Nàng ngẩng đầu, cười sầu thảm.
Hôm nay Chung Trữ Hạ nàng lại chết ở đây, trong tay một gã sát thủ che mặt, thật là hy sinh quá vinh quang rồi.
Mặc dù chết thì có chút đáng tiếc, nhưng tốt xấu gì cũng không cô phụ một đêm khuya gió mát giết người này rồi.
Ha ha ha ha…
Nàng bật cười.
Xe ngựa dát vàng, quanh thân khảm nạm bảo thạch, tùy tiện cạy ra một khỏa cũng thấy là trân phẩm. Màn xe làm bằng lụa đông châu, trần xe gắn một con đại điểu màu đỏ đậm không biết điêu khắc ra từ cái gì, dưới ánh mặt trời tất cả đều sáng lòa.
Đây là xe tám ngựa kéo, từ miệng của tên phá gia chi tử Gia Long nói thì các xe ngựa khác trong sơn trang đều thế này.
Được rồi, cứ coi như xe Hoàng Kim đi, nhưng sao phía sau còn có thêm một cái xe bốn ngựa kéo nữa?
Bại gia Gia Long đáp, bởi vì đại thiếu gia hắn khi ăn mặc ngủ nghỉ đều phải có người hầu hạ.
Lưu Tịch rốt cuộc không nhịn được, mắt híp lại thành một đường nhỏ, nói: “Vậy ngươi ngồi xe ngựa của ngươi, ta cưỡi ngựa là được rồi!”
“Không được!” Gia Long nhảy dựng lên. “Ta muốn theo ngươi vào giang hồ.”
“Giang hồ cái đầu ngươi.” Lưu Tịch dù tính tình ôn hòa cũng không nhịn được tiểu tử như đàn bà này nữa, giá có thể một đao giết chết hắn là tốt nhất.
“Không, không, không!” Gia Long lắc đầu như trống bỏi. “Ta nói là thân thể của ngươi tuy đã khôi phục rồi nhưng đại phu nói không thể vận động kịch liệt. Ngươi xem bộ dáng này của ngươi, dù ngươi không đi trêu chọc người khác thì người ta cũng tới làm phiền ngươi. Cho nên bổn thiếu gia phải đi theo bảo vệ ngươi.”
“…” Lưu Tịch gượng cười, dùng cái xe dát vàng này bảo hộ hắn sao? Chẳng khác nào dõng dạc nói với cả thiên hạ: tới cướp ta đi, tới đây cướp ta đi! Nói tới trêu chọc thì cái thứ này mới là chọc mắt người ta đi. Đến lúc đó còn không biết ai bảo vệ ai.
Ánh mắt Lưu Tịch nhìn tới dáng người gầy gò kia, bắt chước hắn nói: “Bổn thiếu gia mới đi bảo hộ ngươi ấy…”
“Này!” Gia Long không vui, kéo Lưu Tịch lại, rút ra một thanh kiếm giấu dưới gầm xe, đắc ý nói: “Nhìn đi, vũ khí ta cũng chuẩn bị rồi đây.”
Kiếm dài chừng một sải tay, rèn bằng thép, chuôi dát vàng, phần đuôi treo một kiếm tuệ màu vàng kết hình Phượng Hoàng, xem giá trị cũng không phải thấp. Thế nhưng giá trị nhất phải là vỏ kiếm.
Vỏ kiếm vô cùng hoa lệ, dùng vàng bọc lấy tử tinh thạch, mỗi đầu đều khảm phỉ thúy màu bích lục… thật sự hợp tới tác phong phàm tục của Gia Long thiếu gia này.
Dùng cái này bảo vệ hắn sao? Không gây phiền toái hắn đã cảm ơn rồi.
Lưu Tịch nhìn vẻ mặt hí hửng của Gia Long, không khỏi thở dài, sau đó không nói gì nữa mà chỉ ngồi yên trên xe ngựa.
Gia Long tính tình như trẻ con, xe ngựa vừa rời khỏi sơn trang thì lập tức trở thành một con khỉ vô cùng hưng phấn, mãi sau mới xoa nhẹ mắt chìm vào giấc ngủ. Cũng may xe ngựa rất lớn, tùy ý hắn lăn lộn thế nào cũng được.
Mặc dù vật tùy thân của Gia Long luôn là vàng sáng chóe lóe nhưng may mà quần áo của hắn không như thế. Hắn mặc một bộ đồ màu lam thêu chỉ kim tuyến được làm từ tơ lụa thượng đẳng khiến cho cả người một thân thanh nhã, tuyệt không có chút dung tục nào như sở thích tiền bạc của hắn. Hắn từ từ nhắm lại hai mắt như ngủ rồi, gò má hồng hồng rất đáng yêu.
Lúc tỉnh thì làm cho người hận không thể bóp chết hắn, nhưng lúc ngủ thì làm người ta vô cùng yêu thích, giống hệt nàng.
Hai tay Lưu Tịch vươn ra, định chạm vào mặt hắn, nhưng sau đó cứng người lại, vội vàng rụt lại.
Hắn thật sự điên rồi. Trong đầu toàn là hình ảnh của nàng, giờ nhìn người khác cũng thành nàng…
Trữ Hạ… Trữ Hạ…
Hắn nâng rèm xe ngựa lên, thò đầu ra, nhẹ nhàng hít thở.
Thực đau.
Nhớ nhung một người thì ra đau lòng đến thế.
Ngươi đứng nhìn nơi xa, lại không biết ta vẫn luôn đứng sau lưng ngươi.
Lan Lợi Tư từng nói với hắn như thế, lúc đó hắn không hiểu, giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Đây là một thứ tình yêu tuyệt vọng, không có kết cục, không thể quay đầu.
Vốn tưởng rằng không gặp sẽ không đau, nhưng thì ra vẫn đau như cũ. Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã muốn khóc rồi.
Cho nên, Lan Lợi Tư, ngươi nhìn đi, ta cũng gặp báo ứng rồi.
Trời xanh không mây, cỏ cây thơm nồng, côn trùng kéo nhạc rền rĩ, trời cao và xa làm người ta có cảm giác khoáng đạt vô cùng.
“Trữ Hạ, tỷ nhìn đoàn xe kia xem!” Lâm Phong trong ngực Trữ Hạ đã thức dậy, tay chỉ về một hướng.
“Không lễ phép. Phải gọi ta là tỷ tỷ.” Trữ Hạ gõ nhẹ nó một cái, rồi bỏ qua ánh mắt u oán của nó mà nhìn sang hướng nó vừa chỉ.
Mẹ kiếp. Là một cục vàng di động đấy.
“Rêu rao như thế mà không sợ bị cướp nhỉ?” Trữ Hạ nguyền rủa.
“Thổ phỉ Khế Sa nhiều lắm sao?” Lâm Phong hỏi.
“Không nhiều lắm.” Trữ Hạ trả lời, thủ đoạn thống trị của A Mộc Đồ rất tốt. “Đệ có nhìn thấy con chim to to màu đỏ trên nóc xe kia không?”
Lâm Phong cười lạnh: “Nói tỷ ngốc tỷ còn không nhận, đó không phải chim to, là phượng hoàng đấy.”
Trữ Hạ gõ liên tiếp mấy cái: “Lễ phép! Lễ phép!”
Đội xe đi tới trước mắt Trữ Hạ, đường cũng không lớn nên Trữ Hạ vỗ vỗ Tiểu Tam, nhường đường cho họ.
Ngoài trừ bên ngoài trang trí xoa hoa chói mắt, toàn bộ xe này cũng được trang hoàng thật hoa lệ.
“Oa, bảo thạch kia thật đẹp!” Trữ Hạ tán thưởng.
Xuyên Trữ thích nhất những thứ thế này, nếu nạy xuống một viên cho hắn, hắn nhất định rất vui vẻ.
Chỉ là… Nghĩ tới hắn, Trữ Hạ ngẩng đầu thở dài… Nàng còn có thể tìm được hắn ư?
Thanh âm thở dài của nàng rất nhẹ nhưng Lâm Phong vẫn cảm thấy, lườm nàng một cái: “Tỷ thích những đồ này sao? Nhà của ta có rất nhiều, trở về rồi ta sẽ đưa tỷ một ít.”
Cúi đầu nhìn Lâm Phong, Trữ Hạ vuốt vuốt tóc nó, cười: “Ngoan lắm. Con ta thật sự có hiếu.”
“Ngươi gọi ai là con?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phong đỏ bừng, gạt tay Trữ Hạ ra, cả giận mắng: “Ta không phải con chó nhỏ, đừng có sờ đầu ta nữa!”
“Ta thích sờ thì sờ đấy!” Trữ Hạ cười ha ha, tiếp tục vò cái đầu của nó.
Lúc xe ngựa chạy qua, nàng cười rất tùy ý.
Lưu Tịch mạnh mẽ ngẩng phắt đầu lên, lông mi run rẩy.
Sau đó lại chậm rãi rủ xuống, hắn cười rộ lên tự giễu mình.
Hắn đã hết thuốc chữa rồi, ngay cả một thanh âm mà cũng có thể tưởng tượng thành nàng.
Một đời cô đơn, đàn gãy tình sầu, hoa có biết hay chăng?
Đến chạng vạng tối, Trữ Hạ và Lâm Phong tới được một huyện thành nhỏ, thuê một khách sạn ngủ qua đêm.
Lúc gọi món ăn, Trữ Hạ hỏi tiểu nhị: “Từ đây tới Phiên thành còn bao xa nữa?”
Tiểu nhị cười đáp: “Không xa lắm. Từ nơi này, cứ đi về hướng đông nam, ba, bốn ngày là tới rồi. Nhưng chỗ đó bây giờ đang có chiến sự, hơn nữa hiện tại Hán Thống và Khế Sa đã trở mặt rồi, hai vị thật sự muốn tới đó sao?”
Trữ Hạ thoáng nhìn Lâm Phong, Lâm Phong đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trữ Hạ nhíu mày rồi nói với tiểu nhị: “Chút nữa mang đồ ăn lên phòng là được.”
“Được rồi khách quan, gian phòng của ngài ở lầu trên, xin mời.” Tiểu nhị nhanh nhẹn vắt cái khăn lên vai, vội vàng dẫn nàng đi.
Đêm đen, gió mạnh, thật tốt để giết người.
Lại nói, trời đêm hôm nay tuy không mây đen nhưng một chút ánh trăng cũng không có.
Ngọn đèn lập lòe lúc tối, lúc sáng.
Trữ Hạ nằm xuống, cũng không tắt đèn.
Lâm Phong nằng nặc đòi ngủ ở phòng khác, không muốn ngủ chung với nàng, nói nam nữ thụ thụ bất thân.
Nàng là con gái không ngại, hắn lại làm như sẽ bị nàng sỗ sang vậy.
Nghĩ tới đây, Trữ Hạ phì cười.
Nàng xuống giường, đẩy cửa sổ ra, một hồi gió mát lùa vào làm từng lỗ chân lông giãn nở hết cỡ. Nàng híp mắt, biểu lộ thích thú như đang vuốt ve một con mèo.
Bỗng một đạo nhân ảnh xuyên qua sân nhỏ dưới lầu, không biết là khách nhân hay là chủ quán.
Bầu trời dù không có trăng nhưng trong khách sạn vẫn đốt một ngọn đèn dầu.
Trữ Hạ ngồi vào trước bàn, rót một chén nước, nhìn ánh sáng ngọn đèn hắt trên nước, trong lòng run rẩy.
Năm nàng mười lăm tuổi, phụ vương nhận được bốn cái chén quỳnh ngọc bằng phỉ thúy. Lúc ấy Trữ Hạ muốn, Xuyên Trữ cũng muốn, thế nên hai người sau khi thương lượng bèn chia đôi.
Đêm hôm đó, bọn nàng còn trộm vò rượu, kéo Lôi Nhược Nguyệt tới, thêm Tử Vụ lúc ấy cũng chạy tới, bốn người cùng uống rượu trong hậu hoa viên.
Ngày đó ánh sao lấp lánh như đom đóm trên đầu, mỗi người đều uống rất nhiều. Nằm trên bãi cỏ, mùi rượu cùng với hương hoa mùa xuân quyện lại với nhau, cùng với mùi hương nhàn nhạt trên người hắn tiến vào lòng nàng. Khi đó, ánh mắt hắn dịu dàng làm mọi thứ đều ảm đạm thất sắc.
Ánh sao phản chiếu trong chén bích lục, so với cây trúc mùa hè trong vườn càng xanh hơn.
Sau đó, hắn nhẹ hôn nàng, giống như hương hoa nhẹ phiêu tán trong đêm.
Tay Trữ Hạ nhẹ trượt lên môi… Hôm nay chỗ này đã sớm không còn khí tức của hắn nữa rồi.
Bỗng nhiên ngọn đèn phập phù, ở cửa ra vào xuất hiện một thân ảnh, nàng còn chưa kịp đứng dậy thì một tên mặc đồ đen đã đẩy cửa phi vào.
Nàng không thấy hắn rút đao, chỉ thấy lưỡi đao lóe lên dưới ngọn đèn yếu ớt làm nàng phải nheo mắt lại.
Nhưng nàng cũng không phải lần đầu trải qua chuyện này, vì thế thanh thể nhanh lùi về sau, rút ra đoản kiếm giấu ở đầu giường. Còn chưa quay đầu lại đã nghe thấy tiếng gió rít bên tai, nàng tranh thủ thời gian hạ thấp người xuống, đoản kiếm vung ra. Tiếng vũ khí va vào nhau leng keng, chấn động mạnh tới nỗi nàng suýt buông kiếm.
Trữ Hạ chật vật nhảy sang một bên, vừa đứng vững thì người kia lại giết tới.
Mạc Lăng Tiêu chỉ dạy nàng tấn công, hắn nói tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Bởi với sức lực của nàng thì không thể nào phòng thủ nổi trước sức tấn công của một nam nhân, cho nên nàng chỉ có thể thừa dịp bất ngờ tấn công mới có cơ hội thắng.
Mà bây giờ đối phương lại muốn giết nàng, mỗi một đao đều là sát chiêu, nàng phải trốn thế nào đây?
Đối phương lại chém tới, Trữ Hạ không thể trốn kịp, chỉ có thể vung kiếm lấy cứng đối cứng. Không có gì bất ngờ xảy ra, hổ khẩu chấn động, đoản kiếm trong tay nàng rơi xuống, nàng chật vật ngã ngồi xuống đất.
Ngọn đèn bị đao phong hắt tới, bùng lên sáng ngời, như thể tùy thời có thể tắt đi.
Hắc y nhân từng bước một tới gần, hai mắt lạnh lẽo, toàn thân đều là sát khí.
Hắn đứng trước người của nàng, lưng quay về phía ánh sáng, ánh vàng ám quanh thân hắn. Trữ Hạ nhìn thấy rõ ràng cả gân xanh nổi lên trên bàn tay cầm đao của hắn.
Đêm yên tĩnh tới mức nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Dưới lầu có chút động tĩnh nhưng rất nhỏ, Trữ Hạ cũng không mong nó có thể cứu mình.
Đại đao lại vung lên, bản năng cầu sinh trước khi chết của nàng cuối cùng cũng bùng phát. Trữ Hạ lắc mình, lảo đảo thoát khỏi nhát chém kia, hướng chạy ra ngoài cửa.
Ai ngờ vừa tới cửa ra vào thì nàng lại vấp ngã, thân thể va vào vách tường ngoài hành lang.
Trong miệng rên lên một tiếng, nàng quay đầu nhìn lại. Hắc y nhân kia cũng không gấp, hắn quay đầu lại, mang theo đao đi về phía nàng.
Chân của nàng dường như bị thương, đứng lên cũng không nổi… Nàng từng chút một lùi tới góc tường, cuối cùng cũng không trốn được nữa.
Nàng ngẩng đầu, cười sầu thảm.
Hôm nay Chung Trữ Hạ nàng lại chết ở đây, trong tay một gã sát thủ che mặt, thật là hy sinh quá vinh quang rồi.
Mặc dù chết thì có chút đáng tiếc, nhưng tốt xấu gì cũng không cô phụ một đêm khuya gió mát giết người này rồi.
Ha ha ha ha…
Nàng bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.