Quyển 3 - Chương 69: Nằm mơ cũng là xa xỉ
Ấn Liên
15/07/2016
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy đất trời đảo lộn, sau đó trước mắt trở nên đen kịt, bụi đất xộc thẳng vào mũi.
Sau một lát, Trữ Hạ mới dần lấy lại ý thức, lúc nàng từ trên ghế dài lăn xuống, đầu đập xuống đất đau muốn vỡ ra… Xem chừng là sẽ nổi một cục u thật lớn đây.
Thật thần kỳ, vậy mà nàng cũng không chết được.
Trong lúc hoàng hốt, nàng cảm thấy có một giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống môi mình.
Nàng thè lưỡi ra liếm vào, sững sờ cả người khi nhận ra đó là vết máu.
Nàng mở mắt ra, trong ánh sáng mờ nhạt nàng không thấy rõ cái gì, nhưng có cảm nhận được âm thanh thở dốc đang cố đè nén, thế nhưng khí tức vẫn phả thẳng vào mặt nàng nóng bỏng.
Ổn định lại tinh thần, nàng khẽ động người, đưa tay ra thì đụng phải hai tay hắn đang chống ở ngang tai của nàng. Trữ Hạ không khỏi kêu lên sợ hãi.
“Lăng Tiêu?”
“Nàng… Không sao chứ?” Thanh âm hắn hổn hển, như đang cố chịu đựng điều gì.
“Không, ta không sao.” Nàng dần dần nhớ lại, lúc mái đình sụp xuống, có một thân ảnh đã vọt tới chắn ở trên người nàng.
Nàng và hắn rất gần, nàng có thể nghe rõ tiếng thở hổn hển của hắn ở bên tai, còn có cả những giọt máu nóng của hắn nhỏ lên mặt nàng.
Nàng bỗng nhiên hiểu ra, hắn đã thay nàng chống đỡ toàn bộ phần sụp xuống của mái đình. Cho nên cho dù ở trong một không gian hẹp thế này, nàng cũng không có cảm giác bị đè nặng.
“Lăng Tiêu…” Thanh âm nàng run rẩy.
“Ừ? Sao thế?” Giọng hắn khẩn trương. “Nàng… bị thương ở đâu sao?”
“Không phải…” Trữ Hạ ôm lấy tay hắn, nàng cảm giác được cơ bắp của hắn cứng đờ, chống đỡ toàn bộ sức nặng đè xuống. “Huynh làm vậy… cũng vì mình sao… vì bá tánh muôn dân trăm họ sao?”
Lặng im.
Hồi lâu sau, hắn mới đáp: “Phải.”
Lòng đau xót. “Vì Hán Thống, ngay cả mệnh mình huynh cũng không cần nữa sao?”
“… Đúng thế.” Thanh âm của hắn vẫn không thay đổi.
Trữ Hạ dừng một chút, sau đó cười rộ lên, vừa cười vừa khóc.
“Mạc Lăng Tiêu, huynh là đồ ngốc.” Nàng lau mặt, chất lỏng trên mặt giờ không biết là máu của hắn hay nước mắt của nàng nữa?
Hắn không nói gì, mãi cho đến khi có thanh âm vang tới từ xa.
“Bệ hạ!” Trữ Hạ nghe thấy thanh âm của Lưu Xa Thăng.
“Đây… Ở đây!” Trữ Hạ ra sức kêu lên, thanh âm khàn khàn, nghẹn ngào đầy khổ sở.
“… Nàng khóc ư?” Hơi thở của hắn phả lên vai nàng, nàng có thể thấy hắn đang cố gắng chống đỡ. Thân thể hắn sắp tới cực hạn rồi.
Mùi máu tươi xộc vào mũi mỗi lúc một nặng, ánh sáng quá yếu nên nàng không biết máu đang chảy từ chỗ nào trên cơ thể hắn xuống.
Phía trên có người bắt đầu nhấc những viên ngói ra, Trữ Hạ nghẹn ngào trả lời: “Ta không khóc…”
“Đừng khóc… Ta… Ta không phải vì nàng…”
“Ta biết.” Trữ Hạ cắn răng để không nấc lên. “Ta biết huynh không phải vì ta…”
“Nếu như… lúc đầu không quen nhau thì tốt quá!”
“Huynh hối hận rồi sao?”
“Phải, ta hối hận rồi.”
Nếu lúc trước không quen biết nàng thì hôm nay nàng cũng sẽ không tổn thương tới mức này, sẽ không khóc khổ sở như lúc này.
Nếu có thể lựa chọn, hắn thà nguyện ý quên đi nàng… tất cả chỉ là một giấc mộng… Nếu là một giấc mộng thì tốt rồi.
Gạch ngói trên đầu dần được chuyển đi, một ít bụi rào rào trút xuống. Ánh sáng bên ngoài hắt vào, mắt nàng chưa kịp thích ứng nên phải híp lại.
Lúc này, Trữ Hạ mới nhìn thấy có một cây cột bị gãy đè lên vai hắn, máu từ trong thấm ra ngoài áo bào loang lổ một mảng, trên đầu hình như cũng có vết thương, máu từ đó chảy xuống cằm hắn, lại từ cằm nhỏ xuống mặt nàng.
Hai mắt hắn đen nhánh và thâm thúy, nhìn thấy mặt nàng đầy máu nhòe nhoẹt thì hoảng sợ, mãi sau mới nhận ra đó là máu của mình thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười đầy bi thương và đau khổ.
Đến mãi khi mọi người nâng cây cột đang đè trên người hắn lên, ánh mắt hắn mới thả lỏng một chút. Sau đó, hắn như không cam lòng cố gắng mở thật to mắt mà nhìn nàng, mãi lâu sau mắt mới dần khép lại và cả người ngã gục xuống.
Lúc hắn ngã xuống, nàng còn nghe thấy tiếng hắn gọi tên mình: “Trữ Hạ…”
Toàn bộ cơ thể của Mạc Lăng Tiêu sụp xuống người nàng. Đến khi bọn Lưu Xa Thăng nâng hắn lên, Trữ Hạ liền nhìn thấy Tần Thiên Sinh.
Lúc Tần Thiên Sinh thấy mặt nàng toàn là máu thì kinh hãi, vội vàng tiến tới kéo nàng ra, nhưng khi vừa đụng phải nàng thì lại rụt tay về.
Trữ Hạ chậm rãi ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Nàng lau mặt, sau đó cúi đầu nhìn thấy tay áo thấm đầy máu tươi thì ngẩn ra.
“Cô… không sao chứ?” Tần Thiên Sinh cẩn thận hỏi.
“Không sao…” Nàng lắc đầu, lại giải thích thêm. “Đây không phải máu của ta.”
Tần Thiên Sinh lạnh nhạt hừ một tiếng: “Hạ Trữ công chúa đúng là rất được sủng ái. Ở nơi nào cũng rất thuận buồm xuôi gió.”
Thị vệ bên cạnh đỡ Trữ Hạ ra ngoài. Nàng ngơ ngác nhìn Mạc Lăng Tiêu bị người ta khiêng đi, trong đống đổ nát chỉ còn lại toàn là máu tươi.
Mọi người theo Mạc Lăng Tiêu đi rồi, Trữ Hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, mãi về sau mới phát hiện ra Tần Thiên Sinh vẫn còn ở cạnh mình.
“Chuyện đó… bên ngoài thế nào rồi? Khế Sa lui binh rồi sao?” Nàng bước đi, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mà Tần Thiên Sinh đã đỡ nàng lại.
“Vận khí của Hán Thống tốt, Phiên Thành vốn không ngăn cản được lâu, may mà đại quân Bang Thập tới kịp nên Khế Sa mới lui binh.” Tần Thiên Sinh cười nhạo một tiếng, nói: “Lúc chiến trnah mà chủ soái vẫn ở ở hậu viện thân mật với người khác… Mạc Lăng Tiêu này xem ra cũng chẳng cường hãn như người ta vẫn nói.”
Trữ Hạ sững sờ: “Ta và hắn không phải thế…”
“Không phải? Thế sao khi cái đình sụp xuống thì hai người các ngươi cùng ở trong này? Chẳng lẽ cô muốn nói cô và hắn ở đây ngâm thơ, hát đối?” Tần Thiên Sinh nhìn ghế nằm trong đống bừa bộn, vẻ khinh thường hiện ra rất rõ ràng. “Hạ Trữ, ta thực sự cảm thấy hắn không đáng làm vậy vì cô!”
Trữ Hạ sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt ngơ ngác.
“Cô lên giường của A Mộc Đồ, lại lên giường của Mạc Lăng Tiêu là để trả thù hắn ư? Chẳng phải cô biết hắn đã vì cô…” Tần Thiên Sinh cắn răng, dừng một chút, sau đó phất tay áo quay đầu đi.
“Hắn…” Trữ Hạ kinh hãi, giữ chặt cánh tay hắn. “Hắn sao rồi?”
Tần Thiên Sinh dừng bước, cười to: “Sao? Bây giờ cô vẫn còn muốn quan tâm tới hắn sao?”
Còn muốn quan tâm hắn sao? Có hay không thì có gì khác nhau không?
Tần Thiên Sinh thấy vẻ mặt khổ sở của nàng thì lại cười lạnh: “Cô muốn bức hắn thành dạng gì nữa? Cô không cần giết hắn báo thù đâu, hiện tại hắn sống còn không bằng chết. Đêm nào cũng gặp ác mộng!”
Trái tim co rút, như có một vết thương đan âm ỉ nứt toác ra từ sâu trong trái tim khiến nàng không thể nào thở nổi…
“Trong mơ hắn luôn gọi tên cô. Là cô đấy, Hạ Trữ!”
Đầu hơi nặng, chân như không còn sức, thanh âm Tần Thiên Sinh cũng dần trở nên mơ hồ… Đáy lòng nàng như có thứ gì đó đang chảy xuôi, nóng hổi như máu, nàng muốn giữ mà không giữ được.
“Rốt cuộc cô còn muốn hắn phải thế nào nữa? Cô chỉ nghĩ tới trả thù hắn, nhưng hắn vì cô đến mạng cũng không giữ được nữa rồi!”
Miệng nào phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt Trữ Hạ tối sầm, cả người mềm oặt ngã ra đất.
Nàng nhớ rõ, ngày đó sắc mặt của hắn cũng tái nhợt đến trong suốt, môi cũng không còn chút huyết sắc nào, trên bạch bào thấm đầy máu đã khô y hệt những đóa hoa.
Ngày đó gặp lại, hắn đã sớm không còn như xử thế không sợ hãi, ưu nhã tựa u lan như năm xưa nữa.
Hắn cứ thế nhìn nàng, nhìn không chớp mắt.
Lúc máu từ khóe miệng chảy ra hắn cũng không để ý. Hắn vẫn cố gắng cười, thanh âm yếu tới mức chỉ cần gió thổi qua là có thể tan vào trong gió.
Hắn nói với nàng: “Nhưng ta yêu nàng… Yêu đến mức ngay cả ta cũng không biết phải làm sao bây giờ…”
Nếu vậy, Lôi Nhược Nguyệt, nếu ta chết trước mặt huynh, đây có phải là loại trừng phạt cao nhất dành cho huynh không?
Sau một lát, Trữ Hạ mới dần lấy lại ý thức, lúc nàng từ trên ghế dài lăn xuống, đầu đập xuống đất đau muốn vỡ ra… Xem chừng là sẽ nổi một cục u thật lớn đây.
Thật thần kỳ, vậy mà nàng cũng không chết được.
Trong lúc hoàng hốt, nàng cảm thấy có một giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống môi mình.
Nàng thè lưỡi ra liếm vào, sững sờ cả người khi nhận ra đó là vết máu.
Nàng mở mắt ra, trong ánh sáng mờ nhạt nàng không thấy rõ cái gì, nhưng có cảm nhận được âm thanh thở dốc đang cố đè nén, thế nhưng khí tức vẫn phả thẳng vào mặt nàng nóng bỏng.
Ổn định lại tinh thần, nàng khẽ động người, đưa tay ra thì đụng phải hai tay hắn đang chống ở ngang tai của nàng. Trữ Hạ không khỏi kêu lên sợ hãi.
“Lăng Tiêu?”
“Nàng… Không sao chứ?” Thanh âm hắn hổn hển, như đang cố chịu đựng điều gì.
“Không, ta không sao.” Nàng dần dần nhớ lại, lúc mái đình sụp xuống, có một thân ảnh đã vọt tới chắn ở trên người nàng.
Nàng và hắn rất gần, nàng có thể nghe rõ tiếng thở hổn hển của hắn ở bên tai, còn có cả những giọt máu nóng của hắn nhỏ lên mặt nàng.
Nàng bỗng nhiên hiểu ra, hắn đã thay nàng chống đỡ toàn bộ phần sụp xuống của mái đình. Cho nên cho dù ở trong một không gian hẹp thế này, nàng cũng không có cảm giác bị đè nặng.
“Lăng Tiêu…” Thanh âm nàng run rẩy.
“Ừ? Sao thế?” Giọng hắn khẩn trương. “Nàng… bị thương ở đâu sao?”
“Không phải…” Trữ Hạ ôm lấy tay hắn, nàng cảm giác được cơ bắp của hắn cứng đờ, chống đỡ toàn bộ sức nặng đè xuống. “Huynh làm vậy… cũng vì mình sao… vì bá tánh muôn dân trăm họ sao?”
Lặng im.
Hồi lâu sau, hắn mới đáp: “Phải.”
Lòng đau xót. “Vì Hán Thống, ngay cả mệnh mình huynh cũng không cần nữa sao?”
“… Đúng thế.” Thanh âm của hắn vẫn không thay đổi.
Trữ Hạ dừng một chút, sau đó cười rộ lên, vừa cười vừa khóc.
“Mạc Lăng Tiêu, huynh là đồ ngốc.” Nàng lau mặt, chất lỏng trên mặt giờ không biết là máu của hắn hay nước mắt của nàng nữa?
Hắn không nói gì, mãi cho đến khi có thanh âm vang tới từ xa.
“Bệ hạ!” Trữ Hạ nghe thấy thanh âm của Lưu Xa Thăng.
“Đây… Ở đây!” Trữ Hạ ra sức kêu lên, thanh âm khàn khàn, nghẹn ngào đầy khổ sở.
“… Nàng khóc ư?” Hơi thở của hắn phả lên vai nàng, nàng có thể thấy hắn đang cố gắng chống đỡ. Thân thể hắn sắp tới cực hạn rồi.
Mùi máu tươi xộc vào mũi mỗi lúc một nặng, ánh sáng quá yếu nên nàng không biết máu đang chảy từ chỗ nào trên cơ thể hắn xuống.
Phía trên có người bắt đầu nhấc những viên ngói ra, Trữ Hạ nghẹn ngào trả lời: “Ta không khóc…”
“Đừng khóc… Ta… Ta không phải vì nàng…”
“Ta biết.” Trữ Hạ cắn răng để không nấc lên. “Ta biết huynh không phải vì ta…”
“Nếu như… lúc đầu không quen nhau thì tốt quá!”
“Huynh hối hận rồi sao?”
“Phải, ta hối hận rồi.”
Nếu lúc trước không quen biết nàng thì hôm nay nàng cũng sẽ không tổn thương tới mức này, sẽ không khóc khổ sở như lúc này.
Nếu có thể lựa chọn, hắn thà nguyện ý quên đi nàng… tất cả chỉ là một giấc mộng… Nếu là một giấc mộng thì tốt rồi.
Gạch ngói trên đầu dần được chuyển đi, một ít bụi rào rào trút xuống. Ánh sáng bên ngoài hắt vào, mắt nàng chưa kịp thích ứng nên phải híp lại.
Lúc này, Trữ Hạ mới nhìn thấy có một cây cột bị gãy đè lên vai hắn, máu từ trong thấm ra ngoài áo bào loang lổ một mảng, trên đầu hình như cũng có vết thương, máu từ đó chảy xuống cằm hắn, lại từ cằm nhỏ xuống mặt nàng.
Hai mắt hắn đen nhánh và thâm thúy, nhìn thấy mặt nàng đầy máu nhòe nhoẹt thì hoảng sợ, mãi sau mới nhận ra đó là máu của mình thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười đầy bi thương và đau khổ.
Đến mãi khi mọi người nâng cây cột đang đè trên người hắn lên, ánh mắt hắn mới thả lỏng một chút. Sau đó, hắn như không cam lòng cố gắng mở thật to mắt mà nhìn nàng, mãi lâu sau mắt mới dần khép lại và cả người ngã gục xuống.
Lúc hắn ngã xuống, nàng còn nghe thấy tiếng hắn gọi tên mình: “Trữ Hạ…”
Toàn bộ cơ thể của Mạc Lăng Tiêu sụp xuống người nàng. Đến khi bọn Lưu Xa Thăng nâng hắn lên, Trữ Hạ liền nhìn thấy Tần Thiên Sinh.
Lúc Tần Thiên Sinh thấy mặt nàng toàn là máu thì kinh hãi, vội vàng tiến tới kéo nàng ra, nhưng khi vừa đụng phải nàng thì lại rụt tay về.
Trữ Hạ chậm rãi ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Nàng lau mặt, sau đó cúi đầu nhìn thấy tay áo thấm đầy máu tươi thì ngẩn ra.
“Cô… không sao chứ?” Tần Thiên Sinh cẩn thận hỏi.
“Không sao…” Nàng lắc đầu, lại giải thích thêm. “Đây không phải máu của ta.”
Tần Thiên Sinh lạnh nhạt hừ một tiếng: “Hạ Trữ công chúa đúng là rất được sủng ái. Ở nơi nào cũng rất thuận buồm xuôi gió.”
Thị vệ bên cạnh đỡ Trữ Hạ ra ngoài. Nàng ngơ ngác nhìn Mạc Lăng Tiêu bị người ta khiêng đi, trong đống đổ nát chỉ còn lại toàn là máu tươi.
Mọi người theo Mạc Lăng Tiêu đi rồi, Trữ Hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, mãi về sau mới phát hiện ra Tần Thiên Sinh vẫn còn ở cạnh mình.
“Chuyện đó… bên ngoài thế nào rồi? Khế Sa lui binh rồi sao?” Nàng bước đi, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mà Tần Thiên Sinh đã đỡ nàng lại.
“Vận khí của Hán Thống tốt, Phiên Thành vốn không ngăn cản được lâu, may mà đại quân Bang Thập tới kịp nên Khế Sa mới lui binh.” Tần Thiên Sinh cười nhạo một tiếng, nói: “Lúc chiến trnah mà chủ soái vẫn ở ở hậu viện thân mật với người khác… Mạc Lăng Tiêu này xem ra cũng chẳng cường hãn như người ta vẫn nói.”
Trữ Hạ sững sờ: “Ta và hắn không phải thế…”
“Không phải? Thế sao khi cái đình sụp xuống thì hai người các ngươi cùng ở trong này? Chẳng lẽ cô muốn nói cô và hắn ở đây ngâm thơ, hát đối?” Tần Thiên Sinh nhìn ghế nằm trong đống bừa bộn, vẻ khinh thường hiện ra rất rõ ràng. “Hạ Trữ, ta thực sự cảm thấy hắn không đáng làm vậy vì cô!”
Trữ Hạ sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt ngơ ngác.
“Cô lên giường của A Mộc Đồ, lại lên giường của Mạc Lăng Tiêu là để trả thù hắn ư? Chẳng phải cô biết hắn đã vì cô…” Tần Thiên Sinh cắn răng, dừng một chút, sau đó phất tay áo quay đầu đi.
“Hắn…” Trữ Hạ kinh hãi, giữ chặt cánh tay hắn. “Hắn sao rồi?”
Tần Thiên Sinh dừng bước, cười to: “Sao? Bây giờ cô vẫn còn muốn quan tâm tới hắn sao?”
Còn muốn quan tâm hắn sao? Có hay không thì có gì khác nhau không?
Tần Thiên Sinh thấy vẻ mặt khổ sở của nàng thì lại cười lạnh: “Cô muốn bức hắn thành dạng gì nữa? Cô không cần giết hắn báo thù đâu, hiện tại hắn sống còn không bằng chết. Đêm nào cũng gặp ác mộng!”
Trái tim co rút, như có một vết thương đan âm ỉ nứt toác ra từ sâu trong trái tim khiến nàng không thể nào thở nổi…
“Trong mơ hắn luôn gọi tên cô. Là cô đấy, Hạ Trữ!”
Đầu hơi nặng, chân như không còn sức, thanh âm Tần Thiên Sinh cũng dần trở nên mơ hồ… Đáy lòng nàng như có thứ gì đó đang chảy xuôi, nóng hổi như máu, nàng muốn giữ mà không giữ được.
“Rốt cuộc cô còn muốn hắn phải thế nào nữa? Cô chỉ nghĩ tới trả thù hắn, nhưng hắn vì cô đến mạng cũng không giữ được nữa rồi!”
Miệng nào phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt Trữ Hạ tối sầm, cả người mềm oặt ngã ra đất.
Nàng nhớ rõ, ngày đó sắc mặt của hắn cũng tái nhợt đến trong suốt, môi cũng không còn chút huyết sắc nào, trên bạch bào thấm đầy máu đã khô y hệt những đóa hoa.
Ngày đó gặp lại, hắn đã sớm không còn như xử thế không sợ hãi, ưu nhã tựa u lan như năm xưa nữa.
Hắn cứ thế nhìn nàng, nhìn không chớp mắt.
Lúc máu từ khóe miệng chảy ra hắn cũng không để ý. Hắn vẫn cố gắng cười, thanh âm yếu tới mức chỉ cần gió thổi qua là có thể tan vào trong gió.
Hắn nói với nàng: “Nhưng ta yêu nàng… Yêu đến mức ngay cả ta cũng không biết phải làm sao bây giờ…”
Nếu vậy, Lôi Nhược Nguyệt, nếu ta chết trước mặt huynh, đây có phải là loại trừng phạt cao nhất dành cho huynh không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.