Quyển 2 - Chương 15
Phong Lộng
20/04/2013
Nếu bỏ qua ánh mắt chăm chú của Nhược Ngôn lúc nào cũng khiến Phượng Minh nhấp nhổm như ngồi trên bàn chông, thì cuộc gặp gỡ với Phồn Giai Vương thực hết sức suôn sẻ.
Phồn Giai Vương sắc mặt hồng hào ngồi trên một chiếc chăn lông thú, thi thoảng quay sang mời rượu Nhược Ngôn và Phượng Minh, ví như Hạ Quản không từng nói qua hắn thân đã trúng phải kỳ độc, thật không dám tin rằng một thân thể cường tráng khoẻ mạnh tựa sơn này của Phồn Giai vương lại chỉ còn sống thêm được ba ngày nữa.
Nhưng không hiểu vì cớ gì lũ thị tòng theo hầu lại khăng khăng nói hắn không thể triệu kiến nhiều khách nhân.
Tam công chúa quả nhiên có sức ảnh hưởng lớn với Phồn Giai vương, khi Phượng Minh vừa đề xuất chuyện hy vọng sớm mai có thể rời khỏi Phồn Giai, Phồn Giai vương đã vui vẻ tán thành ngay.
Sau khi thống nhất ngày giờ khởi hành của đoàn sứ, Phồn Giai vương chuyển đề tài, lại nhắc tới tuyệt kỹ diễn toán của Phượng Minh: “Ta nghe nói thái tử có thể dễ dàng giai khai thiên hạ nan đề, khiến người ta phải kinh ngạc tột bực.”
Phượng Minh cảm giác như ánh mắt đương chòng chọc nhìn mình tức thì càng lúc càng bén sắc, lập tức xua tay cười khổ: “Khiến đại vương chê cười rồi, đó không phải lời giải của An Hà, chẳng qua là do Dung Vương truyền thụ mà thôi.”
“Ồ? Tây Lôi Dung vương thiếu niên anh tuấn kiệt xuất, học vấn uyên bác, cùng Ly vương Nhược Ngôn được người đời xưng tụng thiên hạ lưỡng kiệt, thật khiến người ta không ngờ, đến thuật diễn toán cũng tinh thông dường này.”
Nhược Ngôn cười nói: “Phồn Giai vương quá khen, Dung vương anh tuấn kiệt xuất hơn người, kiến thức Nhược Ngôn có hạn. Có điều chẳng dè Tây Lôi thái tử lại lợi hại đến thế, có thể xưng là thiên hạ đệ nhất tuấn tài mới đúng.” Ánh mắt hắn không chút kiêng dè chuyển sang phía Phượng Minh, thấy Phượng Minh đang trừng trừng nhìn, thừa dịp Phồn Giai vương không để ý, khe khẽ thè lưỡi lặp lại hành động liếm trước mắt Phượng Minh.
Phượng Minh tức thì phản xạ đưa tay lên sờ sờ chỗ vành tai bị Nhược Ngôn liếm ban nãy, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Hành động thành thật của cậu khiến Nhược Ngôn bật cười, uống xong chén mỹ tửu, mới quay sang Phượng Minh dương dương tự đắc nói: “Nếu như thái tử điện hạ đã tinh thông thuật diễn toán như thế, Nhược Ngôn này cũng có vài cái nan đề, muốn thỉnh giáo người một phen.”
Phượng Minh bị Nhược Ngôn hết lần này đến lần khác, cả ba lần đều cố tình uy bức khiến nộ khí bùng phát bừng bừng, cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: “Ồ, Ly vương lợi hại dường vậy, lại có thể còn có nan đề? Chỉ e ngài cố tình làm An Hà khó xử thôi.”
Phồn Giai Vương nghe thấy hứng thú, thấy hai kẻ vừa mới bước vào đã như đối chọi lẫn nhau, đến bây giờ còn chính thức ra mặt giao chiến, chỉ đơn giản ngồi phía trên, bàng quan nhìn xuống.
“Chậc chậc, ta sao lại nhẫn tâm làm khó thái tử? Thái tử nếu sợ, Nhược Ngôn cũng không hỏi nữa là được rồi.”
Như thế chẳng khác nào thể diện mình trước mặt Phồn giai Vương bị trò hề của Nhược Ngôn bôi xấu, Phượng Minh hừ lạnh một tiếng: “Ly vương xin hãy hỏi đi.” Thầm nghĩ: Dù sao tam công chúa cũng đã thuận theo ta về Tây Lôi, dù đáp có không được thì cũng chẳng hề gì.
“Nếu vậy, ta sẽ hỏi.” Nhược Ngôn thu lại nét cười, hỏi: “Có một hòn đá rất lớn, nặng ngàn cân, lại có một đứa bé, cánh tay chỉ nâng được mười cân, xin hỏi… vậy đứa trẻ đó phải làm thế nào mới khiến tảng đá ấy nhúc nhích được?”
Phồn Giai vương cười ha hả: “Ly vương thật biết nói đùa, một tiểu hài nhi, sao có thể khiến một tảng đá ngàn cân nhúc nhích cho được?”
Phượng Minh sửng sốt. Cậu không ngạc nhiên vì bản thân không trả lời được, mà vì không ngờ, thời đại này lại có thể đem cả vật lý quy tụ cả vào thuật diễn toán.
Nhược Ngôn đoán cậu đáp không được, trên môi treo một nụ cười giễu cợt.
Phượng Minh trong lòng căm phẫn đến cực điểm, đã sớm vất sự sợ hãi của mình đối với Nhược Ngôn lên chín tầng mây, cố ý giả bộ khó xử, cau mày suy nghĩ hồi lâu, chờ đến khi tất cả mọi người đều tưởng rằng cậu sẽ phải quay sang Nhược Ngôn xin lượng thứ, lúc ấy mới thình lình chậc chậc lắc đầu, sắc mặt lộ vẻ thất vọng nói: “Một đề mục đơn giản như vậy, Ly vương vì sao lại hỏi ta, chẳng lẽ Ly Quốc lại không có nan đề nào hay sao? Ha ha ha, này rất dễ dàng, chỉ cần dùng một cây gậy trúc dài thật dài và một tảng đá là đã có thể rồi. Ta có thể lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, căn cứ vào công thức sẽ có thể tính toán được, như thế này thì thanh trúc phải rất dài, trọng điểm nhất thiết phải đặt lệch về phía tảng đá…”
So với toán học, vật lý học của Phượng Minh còn xuôi chèo mát mái gấp bội, vừa nói, đoạn còn lấy một chiếc đũa trên bàn yến làm đạo cụ để thị phạm, đem nguyên lý cơ bản nhất của vật lý ra rành mạch gãy gọn giải thích từng ly từng tý một, Nhược Ngôn và Phồn Giai Vương nghe được sắc mặt kinh ngạc vô cùng.
Nhược Ngôn vốn định dùng phương pháp diễn toán mới phát hiện gần đây của Ly Quốc ra để làm nhụt ý chí của Phượng Minh, nhưng chẳng dè thuật diễn toán tối tân được coi như trân truyền bảo bối ấy lại có thể bị Phượng Minh giản giản đơn đơn thuận miệng nói ra, tinh thần dao động, không thể dùng ngôn từ nào để biểu đạt thành lời.
Thái tử Tây Lôi này quả thực không hề đơn giản. Ngoại trừ vẻ phong lưu tiêu sái, khiến người ta phải âm thầm nhớ nhung ra, lại có bản lĩnh thế này.
Nhược Ngôn trầm ngâm trong giây lát, nghĩ đến một nan đề khác, mắt sáng loé lên.
Phượng Minh đã sớm chú ý tới phản ứng của Nhược Ngôn, thấy mắt hắn đột nhiên hiện lên tia tinh quang, biết ngay hắn lại nghĩ ra được chủ ý xấu xa nào đó. Phượng Minh cũng không phải đứa ngốc, lập tức đánh đòn phủ đầu, cướp lời Nhược Ngôn nói: “Nghe nói Ly Vương tinh thông diễn toán, An Hà có từng nghe qua một đề mục diễn toán hết sức thú vị, không hiểu Ly vương người có biết lời giải đáp chăng?”
Cậu vừa mới trả lời một đề của Nhược Ngôn, hắn đương nhiên không thể không trả lời lại, cười lạnh một tiếng: “Thái tử cứ hỏi.”
“Có một vị đại vương muốn làm một chiếc mũ miện mới, đem cấp năm cân vàng ròng cho công tượng. Công tượng khéo léo trạm trổ hoa văn, khi đem chiếc mũ miện đến, quả nhiên vô cùng tinh xảo. Nhưng vị đại vương kia lại sinh hoài nghi tên công tượng kia đã âm thầm nuốt vàng, cân đi cân lại vẫn hoàn năm cân. Nhưng suy cho cùng thì toàn bộ chiếc mũ miện ấy bằng vàng ròng, hay đã bị trộn lẫn với bạc? Ly vương có hay cách thức nào có thể tra ra chân tướng chăng?”
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, Nhược Ngôn và Phồn Giai Vương lập tức đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Vấn đề phức tạp rắc rối như vậy, chưa ai từng nghĩ tới. Phồn Giai vương đưa tay sờ sờ chiếc mũ miện trên đầu, âm thầm nghĩ: không hiểu bên trong này có toàn là vàng ròng thật không.
Nhược Ngôn có thuộc hạ là Đông Phương Thiên lợi hại đến vậy, làm sao lại không tinh thông diễn toán cho được, đối với đề mục của Phượng Minh, vừa nghe đã biết ngay thâm sâu khó lường, không khỏi suy đoán: chẳng lẽ thuật diên toán tại Tây Lôi ấy lại đạt đến trình độ cao thâm thế này, đến như Ly Quốc ta vang danh thiên hạ là diễn toán đại quốc, rõ ràng so sánh với Tây Lôi lại thua xa vạn dặm. Khà khà, nếu vậy ta phải đem An Hà thái tử này về, bức hắn nói ra chủ yếu thuật diễn toán Tây Lôi…
Nghĩ đến đó, im lặng không lên tiếng lặng lẽ ngắm Phượng Minh.
Phượng Minh mở mày mở mặt, làm sao còn để ý được tới ánh mắt kỳ quặc của Nhược Ngôn, cậu đã đem điển cố vật lý trứ danh thời Hy Lạp cổ đem bày lại ra trước mặt các “cổ nhân”, trên mặt tuy bất động thanh sắc, nhưng trong bụng lại đang buồn cười đến thắt ruột.
Tam công chúa của Phồn Giai vương cũng là một diễn toán bậc thầy, đương nhiên hiểu về diễn toán khá rõ. Nàng cau mày suy nghĩ hồi lâu, nhịn không được sự hiếu kỳ, mới hỏi lại: “Đề mục này quá khó khăn, thái tử có biết làm cách nào để kiểm tra thực hư xem chiếc mũ miện ấy làm toàn bằng vàng ròng hay không?”
Phượng Minh thưởng thức vẻ mặt ngạc nhiên của Nhược Ngôn hồi lâu, rồi mới nói: “Kỳ thực không khó khăn lắm. Vậy ta hỏi đại vương, năm cân bạc so với năm cân vàng ròng, khối nào to hơn?”
“Đương nhiên là năm cân bạc to hơn.”
“Vậy năm cân bạc trộn lẫn với vàng, cùng năm cân vàng ròng, so ra nặng hơn nhiều.”
Phồn Giai vương gật đầu nói: “Không sai, nhưng vương miện ấy được điêu khắc tinh xảo như thế, còn hoa văn trang trí, làm sao để biết nó với năm cân vàng ròng cái nào nặng hơn?”
“Vấn đề chính là ở chỗ ấy.” Phượng Minh vỗ vỗ tay, cười nói: “Đại vương chỉ cần chuẩn bị hai cái bồn nước thật lớn, đem vương miệng cùng năm cân vàng ròng từng cái thả vào trong nước, nhìn xem lượng nước tràn ra giống hay khác, chẳng phải sẽ biết được câu trả lời hay sao?”
Nhược Ngôn là kẻ nhanh trí, vừa nghe đã lập tức hiểu rõ, như thể bị xối nước vào đầu mà bừng tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Phượng Minh lại thêm vài phần sửng sốt.
Diễn toán đơn giản mà thần diệu như vậy, quả thực mới lần đầu nghe thấy.
Nói chuyện tại tẩm cung của Phồn Giai vương trong hai canh giờ, Phượng Minh chẳng những đoạt được sự cho phép để ngay sáng mai có thể rời đi, hơn nữa còn đại thắng Ly vương trở về.
Dương dương tự đắc ra ngoài cửa cung, Đồng tướng quân, Hạ Quản và Liệt Nhi đang chầu chực bên ngoài, lập tức chạy đến đón.
“Thái tử, kết quả thế nào?”
“Ôi, ta ở chỗ Phồn Giai vương, tự nhiên chạm mặt Ly vương Nhược Ngôn…”
“Cái gì?” Đồng tướng quân hoảng sợ thất sắc, vội hỏi tới: “Tên Nhược Ngôn kia có gây khó dễ thái tử không?”
Hạ Quản cũng hỏi: “Hắn có ngăn cản thái tử rời Phồn Giai không?”
Sắc mặt hai người ấy nghiêm túc, khẩn trương căng thẳng nhìn Phượng Minh, hối hận sâu sắc vì đã không khăng khăng nhất quyết theo Phượng Minh vào trong.
“Chuyện này…” Phượng Minh bình tĩnh nhìn bọn họ, đột nhiên ôm bụng cười sằng sặc: “Ha ha, ta cười đến chết mất. Lên xe hẵng nói tiếp, lên xe thôi.”
Lên xe, Phượng Minh đem hết sự tình mình vừa trải qua nhất nhất kể từng việc một. Cậu càng nói càng thấy buồn cười, lúc nhắc đến thái độ lúng túng của Nhược Ngôn, lại càng cười tợn tựa hồ như lăn hẳn ra trên tấm thảm trải.
“Thế nào, các ngươi không thấy buồn cười sao?”
Cười lúc lâu, mới phát hiện ba kẻ ngồi nghe cứ đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Ba người quay sang nhìn nhau, Hạ Quản nhíu mày hỏi: “Diễn toán thần kỳ như thế, không hiểu thái tử từ đâu mà biết rõ vậy?”
Đồng tướng quân buồn bực nói: “Thuật diễn toán ấy, phải là trân bảo quốc gia, thái tử vì cớ gì lại tiết lộ cho cái gã Ly vương dã tâm bá chủ ấy chứ?”
“Cái tiểu nhân sợ ấy là, thái tử đã đem hết bản lĩnh thể hiện ra, Nhược Ngôn ấy lại càng không đời nào bỏ qua người đâu.” Liệt Nhi cũng cắn môi, khe khẽ nuốt mấy từ ấy ngược vào trong.
Phượng Minh tâm tình đang vui vẻ, với ba kẻ trong lòng lúc nào cũng lo lắng không lộ ra, vỗ vỗ ngực nói: “Các ngươi không phải sợ, ta trong bụng đầy học thức, mấy cái bài tính toán thể tích nước chẳng qua chỉ như da lông bề mặt thôi, có đem cho Ly quốc học cũng chẳng quan trọng gì, huống chi kiến thức khoa học ngay từ lúc ban đầu cũng phải đem ra chia sẻ cho nhau. Còn như Ly vương Nhược Ngôn…” Nghĩ đến những hành vi của Nhược Ngôn, Phượng Minh vẫn còn phát run lên, tự an ủi bản thân: “Dù sao ngày mai chúng ta cũng đã lên đường rời khỏi Phồn Giai rồi, nếu hắn dám dẫn xác tới Tây Lôi trêu ghẹo ta, Dung Vương nhất định sẽ làm thịt hắn!”
“Cái gì? Trêu ghẹo?” Ba người đồng thanh tương ứng thất kinh hỏi.
Phượng Minh dù có bị đánh chết cũng không dám kể cho bọn họ biết cái chuyện bẽ mặt mất thể diện kia, liền vội vàng phủ nhận: “Không không, các ngươi nghe lầm rồi.”
Về tới hành quán, tin tốt lành về việc sáng mai có thể lên đường khởi hành về nước tức thì được truyền ra, mọi người lập tức ồn ào xôn xao hẳn lên. Dẫu gì thì rời đã đi lâu, ai lại chẳng có chút nhớ nhà.
Liền phái người đi báo cho Tam công chúa hay, , sớm mai hẹn gặp trước cửa thành, cùng khởi hành về tây Lôi.
Ngày hôm ấy mọi người ăn uống no say một trận, Đồng tướng quân cao hứng dâng tràn, lấy hai vò mỹ tửu Phồn Giai Vương ban tặng mang ra. Hạ Quản vừa nhác thấy bóng dáng mỹ tửu tức thì hồn phi phách tán, một mình một vò mở uống.
Bọn Thu Lam cũng gia nhập một chút, cười đùa ầm ĩ đem rượu ép Phượng Minh uống. Phượng Minh từ lần trước tỉnh lại thấy Liệt Nhi nằm trên giường, lúc nào cũng đinh ninh rượu vào là đổi tính, không bao giờ chịu uống nữa. Nhưng cậu làm sao ngăn cản được đám nha đầu Thu Lam bướng bỉnh tinh ranh đến cực điểm này, hơn nữa đến cả Liệt Nhi cũng ở một bên khuyến khích, nên cũng bị bọn họ liên miên rót cho đến ba bốn chén.
Cậu trời sinh đã không có tài uống rượu, mới uống một tý, tức thì đông tây nam bắc không phân biệt được gì nữa.
Lần uống rượu say này, đến nửa đêm khuya khoắt mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Mắt vừa mở, Phượng Minh lập tức đã thấy có gì đó không đúng lắm, vừa quay đầu lại nhìn, quả nhiên đã thấy Liệt Nhi đang nằm ngay bên cạnh, mắt còn chưa khép hẳn.
“Ngươi… ngươi tại sao lại lên giường ta?” Phượng minh trách mắng nói.
Liệt Nhi chớp chớp mắt ngây thơ: “Thái tử thật không phân biệt lý lẽ gì cả, tiểu nhân đưa người vào phòng, tức thì bị lôi kéo không buông, vừa khóc lóc vừa làm loạn lên, mới buộc lòng phải lên giường cùng người mà.”
Phượng Minh tức giận, hét lớn: “Ta chẳng phải đã dặn người nếu ta uống rượu say, ngươi phải hắt nước lạnh vào mặt đến khi ta tỉnh lại hay sao?”
Liệt Nhi khe khẽ lắc đầu: “Không được đâu, trời thì đang lạnh thế này, thái tử sẽ lâm bệnh mất.”
“Làm ta đổ bệnh, chung quy so với chuyện ngươi nằm trên giường ta còn tốt hơn nhiều đấy.”
“Ngày mai đã lên đường khởi hành rồi, thái tử đổ bệnh, chẳng lẽ muốn bị ở lại sao?”
“Chuyện này…” Phượng Minh nghẹn lời.
“Hơn nữa, Liệt Nhi lần này rất quy củ, người xem, đến áo trong cũng không có cởi ra.” Liệt Nhi tức thì giở trò trêu chọc, nắm tay Phượng Minh lần sờ trên người mình kiểm tra.
Phượng Minh vội vã vung tay, đẩy Liệt Nhi ra: “Không sờ không sờ.”
Đột nhiên thấy sắc mặt Liệt Nhi khẽ biến, rên rỉ một tiếng, không biết có nhỡ chạm vào chỗ nào trên người Liệt Nhi không. Phượng Minh vội vã hỏi: “Liệt Nhi, ngươi làm sao vậy?”
“Không sao.” Liệt Nhi khe khẽ cắn môi lắc đầu.
Cậu ta vừa dứt lời, Phượng Minh càng thêm hoài nghi, không tránh khỏi nghi ngờ về quá khứ trước đây.
“Ngươi phát bệnh hay sao?”
“Không phải.”
“Sao cứ một mực lấy tay che ngực như vậy, để ta xem nào.”
“Không có gì, xin thái tử tự trọng.”
Đến lúc này lại đảo ngược xin Phượng Minh tự trọng, Phượng Minh làm sao còn chịu nghe, cậu chắc chắn Liệt Nhi có chuyện gì che giấu, hừ một tiếng: “Ta càng muốn xem.” Nói xong đoạn ứng dụng ngay lời dạy dỗ sơ đẳng “cầm nã thủ” của Dung Vương tóm chặt hai tay, ngay trên giường quấn lấy Liệt Nhi.
Chỉ nghe Liệt Nhi ai ôi vài tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, rốt cuộc đành cầu xin tha thứ nói: “Được được, tiểu nhân sẽ để thái tử xem, nhưng đừng cái gì cũng hỏi, tiểu nhân sẽ không hé ra câu gì đâu.” Cậu ta buông tay đang che trước ngực ra.
Tay Phượng Minh len vào lần sờ bên trong, thấy cưng cứng một mảnh, tựa hồ như được quấn một lớp băng gạc dày thật dày.
Phượng Minh cả kinh: “Ngươi bị thương ư?”
Liệt Nhi gật đầu.
“Bị thương lúc nào? Ai khiến ngươi bị thương?”
Liệt Nhi xem xét Phượng Minh, mắt như cười, tựa hồ muốn nói: thấy chưa, người lại bắt đầu hỏi rồi đấy.
“Hỏng bét, máu lại rỉ ra rồi.” Phượng Minh la hoảng lên.
Liệt Nhi một tay bịt miệng cậu lại, nhìn trái phải xung quanh một hồi rồi nói: “Thái tử điện hạ, không nên lớn tiếng ồn ào như vậy.”
“Phải băng bó lại lần nữa mới được.”
Liệt Nhi than nhẹ: “Trong phòng tiểu nhân có thảo dược.”
Phượng Minh lập tức tự đề cử mình: “Để ta đi lấy giúp ngươi.”
“Đừng để ai biết cả.”
“Được…” Chợt nhớ tới thân phận bất minh của Liệt Nhi, vết thương trên người hắn ta, không chừng là…
Liệt Nhi nhãn thần cực kỳ tinh anh, lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, quay sang Phượng Minh nghiêm mặt nói: “Thái tử nghi ngờ Liệt Nhi phải không?”
“Không không…”
“Thái tử,” Liệt Nhi nhìn Phượng Minh, thành khẩn nói: “Xin thái tử hãy tin Liệt Nhi, Liệt Nhi tuyệt đối sẽ không hại thái tử.”
Phượng Minh nhìn đôi mắt to của cậu ta bắt đầu gờn gợn nước, lập tức nhẹ dạ mềm lòng, gật đầu nói: “ta tin ngươi, ngươi nhất định sẽ không làm hại ta. Được, để ta lén đi lấy dược giúp ngươi.” Lập tức nhảy xuống giường, thuận tay kéo lấy chiếc áo choàng, đi ra ngoài.
Tối hôm nay tuy tuyết vẫn chưa rơi, nhưng từng đợt gió lạnh vẫn cứ thổi ào ạt, Phượng Minh vừa mới bước ra từ trong chăn, mới mở cửa đã bị gió thổi đập vào mặt lạnh toát, lập tức cả người rùng mình run rẩy.
Khe khẽ bước chân đến phòng Liệt Nhi, lật tìm trong gói tay nải, quả nhiên có thảo dược, còn rất nhiều thứ gì đó có hình thù vô cùng kỳ quặc.
Ừhm, chắc đó là “vũ khí” chuyên dụng của gián điệp ở thời đại này cũng nên.
Liệt Nhi có tố chất trời sinh khiến người khác tin tưởng, Phượng Minh toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu ta, cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều, lấy xong thảo dược liền bước ra ngay.
Đang lúc tiết trời thế này, có lẽ tất cả mọi người đều đã yên yên ấm ấm cuộn lại trong chăn ngủ yên. Chỉ còn có mỗi thái tử ta đây phải lấm la lấm lét, vạn nhất bị người ta tưởng nhầm là đạo tặc…
Vừa qua khỏi chỗ ngoặt, mắt tức thì hoa lên, thình lình xuất hiện một hắc y nhân cao lớn.
Phượng Minh sợ đến hồn phi phách tán, không kịp mở miệng hô hoán, hắc y nhân đã vung tay, lập tức bịt miệng chẹn tiếng hô hoán của cậu.
Mạnh mẽ hiên ngang, nam nhân cao lớn tràn đầy sự uy hiếp, hơn nữa đang đêm lại dám đột nhập hành quán thái tử Tây Lôi, xuất thủ với thái tử Tây Lôi. Kẻ điên cuồng ngang ngược càn rỡ như thế thì còn ai vào đây nữa?
Thảm rồi, hôm nay quả nhiên không nên dương dương tự đắc như vậy, thi thố tài hoa, đắc tội đại lão hổ. Phượng Minh hối hận khôn nguôi, giờ đã rơi vào tay hắn, không biết sẽ bị Nhược Ngôn tra tấn thế nào đây? Chỉ nghĩ đến thôi đã muốn té xỉu rồi.
Hắc y nhân một tay bịt miệng Phượng Minh, tay kia dễ dàng vặn hai tay Phượng Minh ra sau, khiến Phượng Minh không cách nào chống cự buộc phải dựa vào người hắn.
Nhìn chăm chăm vào đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ của Phượng Minh, hung hăng cắn nhẹ vào vành tai cậu, cười ha hả hai tiếng, khe khẽ hỏi: “Nhớ ta không?”
Ba chữ ấy lọt vào tai, quả thật chỉ có thể dùng bốn chữ kinh thiên động địa mà hình dung.
Hai tay bị vặn lại ở phía sau đột nhiên được thả lỏng, Phượng Minh lanh lẹ xoay người lại, đối diện với gã hắc y nhân đứng đằng sau hung hăng tung một quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dung Điềm! Cái tên khốn nạn này! Ngươi…”
Chưa nói hết câu, lập tức bị Dung Vương bịt cái miệng nho nhỏ lại.
Phượng Minh bị hắn hù doạ đến chết khiếp, nước mắt cứ lũ lượt ầng ậng dâng lên, không ngừng lấy tay đánh đấm Dung Vương. Dung vương kéo tấm mạn che mặt xuống, lộ xuất gương mặt anh tuấn bao đêm Phượng Minh mơ tưởng đến, dùng miệng mình để lấp đầy những lời tức giận mắng mỏ của Phượng Minh.
Mùi vị ngọt ngào đã lâu chưa được nếm lại, giờ lại một lần nữa giữa bờ môi cả hai lan tràn ra.
Sự tấn công điên cuồng và bất chấp hết thảy, mạnh mẽ chiếm giữ bên trong khoang miệng, xoa dịu đi nỗi lo sợ và sự tức giận trong lòng Phượng Minh.
Hôn đến mức không còn thở được nữa, nắm tay Phượng Minh mới chịu ngừng đánh, thoả mãn dựa đầu vào ngực Dung Vương.
Đêm khuya thanh vắng, Dung Vương kéo Phượng Minh đến một góc.
“Ngươi làm sao lại đột nhiên tới đây?”
“Nhận được mật báo Nhược Ngôn cũng bí mật tới Phồn Giai, kẻ này rất lợi hại, ta làm sao có thể ném ngươi cho loại sài lang ấy được?” Dung vương cười cười âu yếm cưng chiều Phượng Minh, dùng hai tay kéo Phượng Minh ôm vào lòng.
“Vậy còn Tây Lôi thì sao?”
“Không ai biết ta tới đây cả, chỉ cần chúng ta nhanh chóng trở về Tây Lôi thì sẽ không có vấn đề gì. Một khi trở về Tây Lôi, sẽ lập tức đăng cơ.”
“Ngay đến cả Đồng tướng quân và Hạ Quản cũng không biết.”
“Phải, không cần thiết, bất luận là kẻ nào cũng không được biết ta bí mật tới Phồn Giai này, bằng không sẽ hết sức nguy hiểm.”
Phượng Minh cố ý tra hỏi: “Vậy ngươi ẩn núp làm sao hả? Ta cho ngươi biết, ta rất ngốc, không thể che giấu cho ngươi được đâu.”
“Thái tử làm sao lại vụng về ngốc nghếch cho được? Thuật diễn toán của thái tử khiến người đời chấn kinh kia mà.” Dung vương cười khà khà, thân mật cắn cắn vành tai Phượng Minh: “Về chuyện ẩn thân, còn không dễ dàng lắm sao, ta cứ ẩn thân trong chăn của thái tử là được rồi. Đi nào, “một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng”, câu này chính là Thái tử điện hạ đã dạy cho ta.” Nói đoạn hắn kéo tay Phượng Minh đi về phía phòng cậu.
Trong chăn?
Phượng Minh bị niềm vui sướng được trùng phùng với Dung Vương mà đầu óc mơ mơ màng màng, đến khi nhìn thấy cửa phòng mình mới thình lình nhớ đến Liệt Nhi vẫn còn đang nằm trên giường, tức thì bị hù tới toàn thân rịn mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.