Quyển 12 - Chương 16
Phong Lộng
03/02/2018
Vĩnh Ân, bến tàu Phân Thành.
Để người khác không chú ý, Liệt Nhi cải trang thành một tiểu thương tầm thường, đi tới bến tàu, chuyên chú quan sát cửa ngõ gần đây đã giảm thiểu lưu lượng vận chuyển này.
Trước đây, các thương nhân rất tích cực buôn bán, hàng hóa đến rồi đi, chen chúc chật ních cả bến tàu Phân Thành. Thời điểm tấp nập nhất, những chiếc thuyền chất đầy hàng hóa to nhỏ muốn cập bờ thậm chí phải luân phiên xếp hàng mới có thể đi vào bến.
Hiện tại so với ngày xưa ít hơn ba bốn phần.
Đương nhiên Liệt Nhi biết rõ đã có chuyện gì xảy ra Khi Vĩnh Dật xem thư Nhạc Đình gửi tới, hắn lười biếng tựa vào bên người Vĩnh Dật cùng đọc: tiểu thương nấu rượu Triêu An bị bỏ tù oan uổng, thậm chí trước lúc sắp bị hành hình còn buông lời nguyền rủa, khung cảnh hành quyết cực kì bi thảm, chấn động một phương, lòng người hoảng sợ.
Ai biết về sau sẽ còn xảy ra án oan gì? Người có đầu óc, chỉ cần có lựa chọn khác, đều cố gắng tránh chọn cập bến Phân Thành.
Nhìn những người đi đường đều mang theo vẻ mặt vội vã bất an, Liệt Nhi giấu gương mặt tươi cười dưới vành rộng của chiếc nón rơm, nhịn không được mà thoáng lộ ra nét đắc ý giảo hoạt.
Quả như lời thừa tướng i, chỉ cần không có Đại vương bên cạnh, Minh Vương có thể làm ra sự việc khiến người khác phải phấn khích tán dương.
Cũng nhờ Minh vương lợi hại, có thể nghĩ ra trò "ma thuật" đó.
Kế tiếp, việc cứu Triêu An nhỏ bé chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng nhất là, dân chúng Vĩnh Ân vốn không biết rõ nội tình, lại bởi vì sự kiện lần này, xem như hiểu rõ vị Thái tử Vĩnh Toàn hung tàn thô bạo kia, hơn nữa kinh tế ở bến tàu Phân Thành cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hiện giờ Thái Tàm phủi mông chạy tháo thân, trưởng bến tàu Phân Thành rốt cuộc cũng chẳng phải là chức quan lớn béo bở gì, quan viên mới đến nhậm chức còn phải bỏ ra rất nhiều tâm tư trấn an đám thương nhân, dùng đầu gối mà suy cũng biết Vĩnh Toàn nhất định sẽ vì thế mà nổi trận lôi đình.
"Thảm trúc! Thảm trúc mới!"
"Bánh gạo nếp, bánh gạo nếp đây! Vừa rẻ lại vừa ngon, bánh gạo nếp mới ra lò đây!"
"Canh đậu..."
Thương nhân trên bến tàu ít đi rất nhiều. Bình thường ở trong này rao hàng, những người bán hàng rong chỉ có thể liều mình mà kéo căng cổ họng quát lớn hai tiếng, kiễng chân trông mong có thể bán nhiều một chút, kiếm lại được chút tiền mua gạo.
Liệt Nhi bỏ tiền mua một chiếc bánh gạo nếp, nhàn nhã vừa đi vừa ăn.
Vĩnh Dật rốt cuộc cũng nhận được sự ân chuẩn của Vĩnh Ân vương, sắp xếp thành Việt Trọng vào dưới phạm vi cai quản của mình. Vĩnh Dật lúc đó liền khởi hành đi tới thành Việt Trọng họp mặt với Vệ Thu Nương, Thiên Lâm không bao lâu nữa cũng tới. Liệt Nhi một mình tới Đồng quốc đuổi theo Phượng Minh, hôm nay nghỉ chân tại Phân Thành, sáng sớm ngày mai sẽ ngồi thuyền ngược lên thượng lưu.
Một mình một người đi dạo phố như thế này đúng là cơ hội ngàn năm có một, chính hắn cũng chẳng nhớ rõ lần cuối cùng ra ngoài dạo chơi một mình là khi nào nữa. Dù sao thuyền cũng đã hẹn sáng mai mới đến, nhìn trước mắt bày ra đủ loại hàng quán để vui chơi, Liệt Nhi không nghĩ ngợi gì mà lập tức đi tìm khách điếm. Đi dạo dọc theo bến tàu một lát, ăn xong chiếc bánh gạo nếp thơm ngon ngọt xốp, vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm ngón tay, chợt nhớ tới Vĩnh Dật từng nói qua, Phân Thành nổi danh nhất chính là rượu Du Tử, hôm nay nếu đã đến đây, sao không nếm chử đôi chút? Nghe nói rượu này ra khỏi thành sẽbiến vị, chỉ có tự mình ở đây mới có thể thưởng thức.
Nghĩ đến đây, liền đi đến bên kia con đường lớn trước bến tàu Phân Thành.
Mới vừa đi được hai bước, dòng người phía trước bỗng nhiên thay đổiphương hướng, dường như đang vọt về phía hắn. Người người sắc mặt hưng phấn, hô to, "Đến đây! Đến đây!"
"Bắt đầu bán rồi đó!"
"Nhanh lên, chậm chân là mất phần!"
Một thương nhân cõng bao hành trang lớn thở hồng hộc mà chạy thẳng tới. Khi băng qua trước mặt Liệt Nhi, bao hành trang kia suýt nữa sượt qua mũi hắn. Liệt Nhi giơ tay níu bao hành trang, kéo thương nhân kia lại, "Đại ca, đã xảy ra chuyện gì? Các người đều vội vàng đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là vội đi kiếm tiền!" Thương nhân bị hắn níu chân, gươngmặt đầy vẻ không kiên nhẫn, lại đột nhiên nhìn thấy bên dưới chiếc nón rơm rộng vành, một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tuyệt trần, không khỏi sửng sốt, sắc mặt nhất thời trở nên hoà nhã, liến thoắng nói như rang ngô, "Tiểu huynh đệ ngươi không biết rồi. Phía trước kia có bán thứ tốt, giá cả lại rẻ, chỉ có bảy đồng một cái, hàng qua tay mang bán đi có thế kiếm lợi gấp bốn năm lần. Phân Thành thời gian gần đây không có hàng gì hay, vừa vặn không biết như thế nào lại xuất hiện thứ đồ chơi mới lạ này, người người tranh cướp nhau mua. Hầu như ngày nào cũng chỉ vừa bày hàng đã bị người mua sạch, ai nha, ta cũng phải đi, ngươimuốn đi cùng không?" Có lẽ nghĩ đến hàng hoá sẽ bị người ta bán hết, hắn vội vã quay đầu, nhanh chân chạy về phía dòng người.
Hoá ra là giành giật nguồn hàng.
Chuyện này cũng khó trách, Phân Thành vốn là nơi tập kết hàng hóa, đại thương nhân vận chuyển hàng loạt hàng hóa lại đây, tiểu thương nhân chọn mua hàng rồi tiếp tục bán lẻ cho các thành trấn.
Hàng vừa tốt vừa rẻ, đương nhiên người người tranh giành.
Liệt Nhi đối với thứ này không mấy hứng thú, chán ngán tặc lưỡi. Nhìn thương nhân thân hình béo phệ lao đi, mồ hôi chảy xuống như mưa, hắn ở phía sau thuận miệng hỏi một câu, "Hàng gì mà bán tốt như vậy a?" Hôm khác gặp Minh vương, chắc phải kêu Tiêu gia buôn bán mặt hàng này thử coi.
Thương nhân cũng không quay đầu, chỉ ném lại một câu, "Tây Lôi Minh vương."
"Cái gì? Liệt Nhi biến sắc, cho là mình nghe lầm, hắng giọng gọi với,"Bán hàng gì? Ngươi nói lại lần nữa xem?"
Phía trước người càng ngày càng đông, thương nhân kia đã chen chúc trong đó, giống như không hề nghe thấy tiếng Liệt Nhi.
Liệt Nhi hơi nhíu mày, dứt khoát vươn tay, kéo lại một người đang chạy qua, hung tợn hỏi, "Các ngươi đi tới mua hàng gì? Nói!"
Người nọ chỉ là một tiểu thương tầm thường, chẳng biết tại sao lại bị người khác kéo lại, nhìn người trẻ tuổi trước mặt tuy rằng bộ dạng không tồi, nhưng ánh mắt lộ ra tia hung ác, khuôn mặt dữ tợn, thoáng cái đã run cầm cập, lập tức có hỏi liền đáp, thành thành thật thật nói, "Ta nói ta nói, là Tây Lôi Minh vương."
"Tây Lôi Minh vương là cái gì?" Liệt Nhi gằn thêm mấy tiếng, đồng tử đã trợn tròn căng.
"Là là là...là.........."
"Là cái gì? Nói mau."
"Là là là là............ là là là là là Tây................ Tây Tây...."
Liệt Nhi có chút khinh bỉ. Người này chưa từng trải qua bị hù dọa, cư nhiên vừa dọa một chút đã nói lắp. Lười chờ hắn nói cho xong, nhanh chóng buông tha hắn, cũng chạy về phía dòng người.
Về một phương diện nào đó, Liệt Nhi không bằng Dung Hổ cao to cường tráng, nhưng rất giỏi đánh trong phạm vi gần, đám tiểu thương tầm thường này đâu phải là đối thủ của hắn. Đám người bị hắn đè lên mặt mà chen lên chỉ kịp kêu la vài tiếng "Ai nha" "Ai nha", đã thấy hắn xuyên qua biển người chồng chất, chen lên đến tận hàng đầu.
Len lên phía trên, mới nhìn thấy thứ bị đám người vây quanh là vài tấmgỗ tạm thời được dùng để dựng lên một sạp hàng lớn, bốn năm đại hán dũng mãnh đang khom lưng mở một chiếc rương lớn, cạnh đó là một nam nhân, bộ dạng xấu xí hung ác vô cùng, tay vung roi rêu rao "Đừng chen! Đừng chen! Rồi lại phá hỏng sạp của lão tử, lão tử sẽ đánh cho đấy! Yên tâm, hôm nay hàng rất nhiều, người người đều có, giá cả vẫn không đổi, vẫn là bảy đồng một cái! Muốn mua đứng cho vững rồi cứ theo quy tắc mà mua, không theo quy củ thì cút xuống A Mạn giang cho lão tử!"
Hắn rống lên một hồi, đám thương nhân chờ tranh mua hàng bỗng trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn, đám người đứng phía trên cùng nhao nhao quay đầu lại càm ràm người phía sau, "Chen cái gì? Chen cái gì? Còn chưa bắt đầu bán mà."
Liệt Nhi yên lặng đứng ở phía trước, chăm chú nhìn mấy đại hán mở rương. Chỉ chốc lát, rương gỗ lớn được mở ra, bọn họ cầm lên rất nhiều tượng đất, đặt từng cái từng cái lên sạp hàng.
"Tới rồi, mua đi mua đi, từng người từng người tới, lần lượt thông báosố lượng rồi trả tiền."
Nam nhân cầm roi da hô lớn, đám người chung quanh càng bắt đầu xôn xao, tiếng gọi liên tiếp không ngừng, "Ta muốn mười! Mười!"
"Hai mươi cái! Lấy hai mươi cái Tây Lôi Minh vương!"
Vô số miệng túi mở rộng chen nhau tiến về phía trước, hơn mười bàn tay cầm tiền trước trước sau sau vươn đến sạp hàng, có lẽ vì quá đông người, lại có thêm mấy đại hán chạy tới, chuẩn bị chia nhau nhận tiền trao hàng.
Thật là cảnh tượng nóng bỏng sục sôi.
Liệt Nhi suốt ruột cũng nhanh chóng thò tay lấy ra bảy đồng tiền, "Mua một cái."
Hắn đứng ở hàng đầu tiên, việc hỏi mua so ra thuận lợi hơn rất nhiều người. Tiền trên tay lập tức bị lấy đi, một tượng đất được nhét trả về. Hắn cầm pho tượng, tỉ mỉ nhìn kĩ, "Tây Lôi Minh vương" kia được chế tạo cực kì tinh xảo, bên trong là đất bùn, bên ngoài thoa một lớp phấn trắng mịn, mô phỏng y hệt màu da, gương mặt còn điểm thêm chút màu hồng nhàn nhạt, càng làm người ta kinh ngạc, chính là tượng đất này vô cùng sống động, khuôn mặt gần như giống hệt Tây Lôi Minh vương thật sự.
Tượng đất có tay có chân, bên ngoài mặc trường bào màu lam, bên hông buộc một cái dây lưng màu trắng, hẳn nhiên là trường y rộng rãingày thường Minh vương thích nhất.
Thật lạ lùng, hệt như một Minh vương thu nhỏ ngay trong bàn tay mình.
"Mua đi! Mua đi! Từ từ rồi sẽ đến lượt, hôm nay hàng rất nhiều! Đừng chen kẻo phá hư sạp của lão tử!" Người đến tranh mua rất nhiều, đằng sau người chen người xông đến làm sạp hàng bên trái nghiêng hơn phân. Nam nhân kia mắng một tiếng, giơ roi da quất mạnh hai cái xuống đám người, lập tức có người kêu lên thảm thiết.
"Còn chen cút ngay cho ta! Lão tử làm ăn để kiếm tiền, thích làm loạn thì ăn roi. Khốn nạn!" Nam nhân mắng hai câu, biển người cuối cùngkiềm chế được một chút. Bên cạnh hắn mấy tên đại hán liên tục không ngừng thu tiền, nhìn vào những túi to còn trống.
"Muốn mua vẫn kịp nè! Tây Lôi Minh vương bán rẻ lắm rồi, bảy đồng một cái, mua về muốn sờ liền sờ, muốn ôm liền ôm, kẻ có tiền, thiếu gia, tiểu thư, người người đều yêu thích!"
"Ba mươi cái!"
"Một trăm! Một trăm! Ta muốn một trăm!"
Nam nhân cười châm chọc, "Được lắm, tiểu tử! Cần một trăm? Được, cho người một trăm! Đại Trụ cho hắn một trăm!"
Liệt Nhi đứng ở phía trước, người bên dưới xô nhau chen lên chỗ hắn. Liệt Nhi đâu phải hạng dễ dàng bị chen, khuỷu tay nhẹ nhàng khéo léo huých một cái, phía sau truyền đến một tiếng kêu "Ai nha" thảm thiết. Hắn cầm tượng đất trong tay tỉ mỉ quan sát hồi lâu, chợt thấy không ổn, vén lớp quần áo mỏng mảnh trên người bức tượng mà nhìn, giữa hai chân có khí quan của nam nhân, hơn nữa được làm hết sức cẩn thận, sau khi hơi sững sờ một chút, lửa giận ngút trời ầm một tiếng xông lên đỉnh đầu
Đây không phải vật trang trí tầm thường, mà là món đồ chơi dâm loạn mà người thường dùng trong khuê phòng tư mật!
Liệt Nhi suýt nữa bực muốn nổ phổi, âm thầm ngẩng đầu nhìn nam nhân cầm roi kia, nhớ kỹ diện mạo người nọ, nắm chặt tượng đất trong tay, xoay người rời khỏi đám đông.
Người mua rất đông, hàng hóa cung không đủ cầu, chưa tới một canh giờ, hơn hai mươi rương hàng lớn đã bị đám thương nhân giành nhaumua sạch. Người mua được cẩn trọng mang theo bao tải to "Tây Lôi Minh vương", vui vẻ phấn chấn rời đi, chuẩn bị đến thành trấn lân cận chào hàng, kẻ không mua được đành phải ủ rũ tránh đường.
Chỉ chốc lát đám người dần dần tản ra, mấy hán tử người đầy mồ hôi, nắm chặt số tiền trong tay, giao về cho nam nhân cầm roi kia, vội vàng xê dịch những chiếc rương trống, ném vài tượng đất hư hỏng do va chạm xuống sông, cả đám cùng cười ha hả, phấn khởi rủ nhau đi uống rượu.
Liệt Nhi giấu mặt dưới vành nón rơm, thấy bọn chúng di chuyển, ném lên bàn trà vài đồng tiền, đứng lên yên lặng đi theo.
Theo dõi và mật thám là nghề cũ của hắn, đối với mấy kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này, Liệt Nhi lại càng nhàn hạ. Hắn sớm quên sạch việc tìm khách điếm, âm thầm bước theo người nọ, nghe mấy kẻ kia gọi tên đầu lĩnh là "Hùng ca".
Đoàn người có tiền đi ăn chơi đàng điếm, đến một tửu lâu trong thành ra sức uống, lại kéo vào nữ tử lại cùng nhau ăn chơi nhảy múa, Liệt Nhingồi ở phòng nhỏ cách vách, nghe thấy những lời thô tục không thể tả của bọn chúng, khác hẳn những người thường hay đến đây, hắn gọi tiểu nhị, đưa cho gã năm trinh tiền, hỏi "Cách vách la hét ầm ĩ như vậy, là ai?"
Tiểu nhị nhận lấy tiền thưởng, trả lời hết sức cẩn thận, "Bên kia sương phòng là bọn Hùng ca. Ai, kỳ thật chính là lưu manh du côn ở Phân Thành, ngày thường chính là làm xằng làm bậy, nhưng cũng ít khi đến tửu lâu. Thật kỳ quái, bọn họ gần đây bắt đầu trở nên giàu có, chẳng ai biết kẻ nào đã đưa hắn chủ ý đem Tây Lôi Minh vương gì đó chế thành tượng đất kiếm lời, quả nhiên ai nấy đều thích thú, người người tranh nhau mua, hắn tự nhiên kiếm về bộn tiền, hiện giờ ngày ngày đều đến tửu lâu, còn gọi không ít nữ tử lả lơi bồi rượu, ai..."
Liệt Nhi nghe thấy "tượng đất Tây Lôi Minh vương", âm thầm nổi gân xanh, cười nhạt nói, "Không nghĩ tới loại đồ vật này, thế nhưng cũng có người tranh cướp nhau mua." Để Đại vương biết, nhất định sẽ đem mấy kẻ dám mua nuốt sống cho bằng hết.
Có thể thấy được người đời đều không sợ chết.
Liệt Nhi năm đó tại Vĩnh Ân là mật thám trong cung, việc quan trọng nhất chính là che dấu thanh sắc, hiện giờ bản lĩnh có thể xem như thành thục, hắn đầy mình hỏa khí, nhưng tiểu nhị tửu lâu một điểm cũng không nhìn thấy, mặt mày hớn hở nói với Liệt Nhi, "Dĩ nhiên là phải giành giật rồi. Có người là bản thân mình yêu thích, mua về để cất đi. Đám thương nhân mua, là đi chào hàng bán lại ở vùng lân cận. Lúc bắt đầu chỉ có thương nhân nơi này đến mua, hiện tại càng ngày càng nhiều địa phương khác cũng có người đến, bến tàu Phân Thành từ sau khi đại nhân Thái Tàm đi rồi, hoàn toàn dựa vào Tây Lôi Minh vương mới lại có chút sức sống. Ta nghe nói có người ở nơi này mua bảy đồng một cái, mang tới nơi khác có thể bán được một ngàn hai trăm đồng một cái. Ai nha, dù sao cũng là công tử tiểu thư quý tộc thành thị, thật là có tiền a! Bọn Hùng ca cuối cùng cũng làm được chuyện ra trò."
Gã hứng khởi nói, vừa giúp Liệt Nhi rót rượu, vừa khom người nhỏ giọng nói, "Ngài đừng tưởng rằng đó là để cho mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, đồ chơi của người lớn đấy. Y phục cởi bỏ rồi mới là xinh đẹp nhất, ai, ngài nói, Minh vương thật sự ấy, có phải thân mình cũng đẹp đẽ như vậy không?"
Liệt Nhi trong lòng lửa giận bừng bừng, thiếu chút nữa một chưởng đem mặt tiểu nhị đánh thành đầu heo, thầm nghĩ chính mình đơn độc tại Phân Thành, tuyệt đối không thể tùy tiện để lộ thân phận, nghiến răng cười một cái, nói, "Nghe ngươi nói thế, ngay cả ta cũng nhịn không được, muốn mua một cái."
"Ngài đợi đến mai cũng được mà." Tiểu nhị cười cười nịnh hót, "Mỗi ngày hàng về cứ bày ra đến đâu là hết sạch đến đó."
"Sáng sớm mai thuyền của ta sẽ tới." Liệt Nhi vứt thêm cho hắn mười trinh tiền, "Ta nghĩ Hùng ca chắc sẽ giữ lại cho mình vài cái, trong nhà hắn hẳn vẫn còn đi. Ta có thể bỏ ra số tiền lớn để mua hàng. Chính là ngươi có biết nhà hắn ở đâu không?
Tiểu nhị lại được tiền thưởng, càng lúc càng niềm nở, cười nói không ngừng, "Biết, biết! Người người đều biết nhà Hùng ca ở đâu." Lập tức đem địa chỉ nhà Hùng ca dâng lên, ngay cả việc từ tiểu lâu phải đi đường nào, đường nhỏ nào dễ đi hơn một chút, làm cách nào nhận được gia đình Hùng ca, đều tỉ mẩn kể hết cho Liệt Nhi.
Liệt Nhi có được địa chỉ, tay chỉ vào rượu và thức ăn còn chưa động đũa trên bàn nói, "Ta vốn là chờ bằng hữu, nhưng giờ hắn vẫn chưa tới. Ta xuống lầu xem một chút, rượu và thức ăn ngươi cứ để đó, không cần thu dọn làm gì."
Đi xuống lầu, thầm trù tính, việc này không phải tiểu lưu manh như Hùng ca có thể làm được, cho dù hắn có chút đầu óc nghĩ được cái chủ ý thôi nát kia, làm sao có thể biết diện mạo và cách ăn mặc của Minh vương.
Tượng đất này tuy nhỏ, nhưng chế tác cực kì tinh xảo, trông rất sống động, đường cong tuyệt đẹp mê người, xưởng chế tác cái này nhất định phải có nhân vật tay nghề cao siêu chủ trì.
Vật như vậy chỉ bán có bảy đồng một cái, chẳng phải lỗ vốn? Ai sẽ không tiếc phí tổn, mà vũ nhục khinh nhờn Minh vương như vậy?
Nếu thứ này lưu truyền rộng rãi, nhất định sẽ nguy hiểm đến danh dự Minh vương và Tây Lôi vương, đối với đại sự tương lai của Đại vương sẽ tạo thành ảnh hưởng cực xấu.
Liệt Nhi càng nghĩ, càng cảm thấy không ổn. Dù hắn đang vội đến Đồng quốc cùng Minh vương hội họp, nhưng việc này không thể không can thiệp, có điều tùy tiện làm việc, một khi chính mình xảy ra chuyện gì, tại Phân Thành này ngay cả một viện trợ đều không có, ngàn vạn lần không được lỗ mãng.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, căn cứ vào lời chỉ đường của tiểu nhị, băng qua vài con ngõ nhỏ, chỉ chốc lát đã thấy phía cửa toà nhà trước mặt, có vách tường xây bằng đá tảng. Đúng như lời tiểu nhị, tường nhà Hùng ca so với vách tường mấy căn nhà dân tầm thường cao hơn không ít, cũng không biết Hùng ca kia có hay không đắc tội với rất nhiều người, lo lắng kẻ thù quay lại trả thù, nên mới cố ý xây cao vậykhông.
Liệt Nhi e sợ bên trong có mai phục, ở góc tường bên ngoài quan sát một hồi, chỉ thấy một hai người ra vào, đoán rằng không phải gia quyến Hùng ca, mà là nha đầu trong nhà.
Hắn lại quanh quẩn đến mặt sau tòa nhà nhìn một vòng, cả toàn nhà không khác bao nhiêu so với nhà ở thông thường của Vĩnh Ân, phía sau cũng có một cửa ngách nhỏ. Liệt Nhi ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng không đi vào từ cửa ngách, ngược lại trèo tường mà vào, đi tới sân vườn sau nhà, yên lặng bước đến bên cửa sổ rình coi.
Trong nhà ngoại trừ một lão nhân, còn lại đều là phụ nữ và trẻ em, tộng cộng chỉ khoảng bảy tám người, thoạt nhìn đều chưa từng học qua võ công. Liệt Nhi nín thở, nghe ngóng động tĩnh bên trong, phát hiện nơi này hết thảy đều bình thường đến không thể bình thường hơn, tán gẫu đều là chuyện nồi niêu bát đĩa thau chậu linh tinh vụn vặt. Hắn làm mật thám nhiều năm, hết sức thính nhạy với nguy hiểm, chỉ cần trong những người này hơi có một chút đáng ngờ, hắn sẽ lập tức phát giác. Nhưng cho tới giờ khắc này, hắn mới chỉ xác định được ít nhất trong nhà cũng không có mai phục, nhũng người này cũng đúng là người nhà Hùng ca, không có người bố trí bẫy rập.
Liệt Nhi vẫn ngại chưa quan sát chu đáo, tra xét tỉ mỉ căn nhà thêm hai lần nữa, hắn thân thủ nhanh nhẹn, người trong nhà chưa hề phát hiện có người lạ ngông nghênh dò xét một phen.
Một khi đã như vậy, muốn truy ra lai lịch tượng đất, có lẽ đành phảixuống tay tra khảo Hùng ca.
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Liệt Nhi trở về tửu lâu, những người ở cách vách đó hoàn toàn không biết sát tinh kề ngay gang tấc, ăn uống thả cửa một hồi, hứng thú còn chưa tiêu tán, gào lớn giục đám kỹ nữ đang tán gẫu cùng ca hát.
Nhưng Liệt Nhi không nóng vội, biết bọn chúng hưởng lạc xong cuối cùng sẽ tản ra để về nhà, Hùng ca hôm nay uống rất nhiều, lại mặc sức hưởng lạc cùng đám ca kỹ, quá say dĩ nhiên sẽ dẫn đến phòng bị sơ hở, khoái lạc càng làm ý chí người ta nhu nhược. Đây là đều là những điều kiện có lợi cho Liệt Nhi khi tra khảo hắn.
Liệt Nhi vừa nghiêng tai lắng nghe tình hình phòng bên, vừa tự mình rót rượu uống, sắc trời dần tối, cuối cùng nghe thấy từ cách vách một tiếng reo nhừa nhựa vì say, "Phải về nhà thôi..."
"Về nhà làm gì? Ở đây có rượu lại có mĩ nhân, sướng hơn về nhà nhiều."
"Ngươi sợ về muộn bị lão bà táng cho sao?"
Cả đám cười ồ, rất khó nghe.
Liệt Nhi nghe được tiếng Hùng ca, "Đủ rồi, rượu đã uống đủ rồi, mĩ nhân cũng chơi đủ rồi! Giúp lão tử bán vài rương Tây Lôi Minh vương, đã vét được ối tiền, lại còn rượu ngon thức nhắm ngon, còn muốn lão tử mời các ngươi ăn đến ngày mai luôn chắc? Một đám đốn mạt lòng tham vô đáy! Đáng bị sét đánh chết hết! Cút mau cho lão tử! Tiểu nhị, tính tiền!"
Bên ngoài, tiểu nhị dài giọng đáp lời.
Sương phòng cách vách ngừng tiếng ca hát, mơ hồ nghe thấy đám ca kỹ cảm tạ nhận tiền thưởng, cả đám hình như đã uống đến say mèm, chân nam đá chân chiêu, ngã trái ngã phải, kéo ghế cọ bàn, khiến chochén bát va vào nhau lách cách loảng xoảng không ngừng.
Liệt Nhi chậm rãi buông chén rượu, khẽ nhếch môi, một nét cười lạnh tàn nhẫn hiện lên bên khóe môi. Hắn đứng lên đi đến phòng nghỉ, nhưng vừa bước mạnh một bước, chợt nhiên choáng váng muốn ngã xuống. Liệt Nhi kinh hãi, vươn tay vịn vào vách tường bên cạnh, định cố chống đỡ đứng dậy đi tiếp, chẳng ngờ tuy đã chạm vào tường, cánh tay lại giống như mất đi cảm giác, một chút sức lực cũng không sử dụng được, tựa như hai khúc bông vải chống vào tường. Cả người hắn không cách nào dùng sức, chỉ có thể thấy mình ngã nghiêng hẳn sang một bên, bụng dưới đập vào mép bàn, đau đến hoa mắt, "phịch" một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Đại sự không ổn!
Liệt Nhi ngã trên mặt đất, cảm giác tứ chi toàn thân tê liệt, trong lòng vừa sợ hãi vừa ngờ vực. Chẳng lẽ Hùng ca kia đúng là cao thủ thâm tàng bất lộ?
Một tên lưu manh nhỏ bé ở Phân Thành như hắn, tại sao lại dùng trăm phương ngàn kế đối địch với Minh vương?
Liệt Nhi vừa gắng gượng suy nghĩ, vừa ráng sức di chuyển thân thể, hiện giờ hắn đang ngã ngửa, không tiện dùng sức, nếu có thể trở mình một chút, phỏng chừng có thể vịn cạnh bàn đứng dậy. Đáng sợ chính là, bất kễ cố gắng thế nào, hắn ngay cả xoay người cũng làm không được, càng cố giãy giụa, thân người càng vô lực, nội việc nhúc nhích cũng khó khăn tựa như dời núi.
Đây là thứ độc dược gì, lại đáng sợ như thế?
Thanh âm ồn ĩ cách vách giờ đã nhỏ dần, loáng thoáng nghe thấy bọn chúng thưởng tiền cho tiểu nhị, rời khỏi sương phòng. Liệt Nhi đã nghĩ lát nữa Hùng ca sẽ sang đây, vui vẻ đắc ý thẩm vấn mình, không nghĩ tới lúc lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ thấy một đám nam nhân say khướt đi ngang qua cửa sương phòng, chẳng hề ngừng chân, dường như hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của mình, loạng choạng kéo xuống tửu lâu, càng đi càng xa, lúc sau, tiếng chân nhỏ dần rồi mất hẳn.
Không phải bọn chúng hạ độc ư?
Cho dù không phải, tình huống cũng không khá hơn chút nào.
Liệt Nhi lúc này không thể động đậy, nhớ tới trước khi lên đường, Vĩnh Dật ngàn lần vạn lần dặn dò, nhắc hắn "đừng bướng bỉnh, đừng gây chuyện, quan trọng nhất là đừng xen vào việc người khác", kết quả lại biến thành một nắm bùn nhão vắt ngang trong sương phòng tửu lâu, không khỏi cười khổ.
Cũng tự trách mình thực xuẩn ngốc.
Bình thường bảo hộ an toàn cho Minh vương, đến nơi xa lạ, bất kể Minh vương chạm vào vật gì, việc đầu tiên chính là thử độc. Chính mình đến nhà Hùng ca thăm dò, đi rồi quay lại, một lòng theo dõi động tĩnh sương phòng bên cạnh, sao không nghĩ tới rượu và thức ăn trước mặt có thể đã bị người động tay động chân.
Liệt Nhi trong lòng nặng trĩu, cảm giác bất an càng lúc càng nặng nề.
Măc kệ đối phương là ai, có thể khéo léo thuận theo tình thế, thông thạo địa lợi, đồng thời lợi dụng sơ hở của người khác như thế, quả thật không thể coi thường.
Soạt...
Rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, động tĩnh này rất nhỏ, khiến thần kinh Liệt Nhi căng thẳng tới tột độ.
Hắn nằm ngửa trên đất, tầm nhìn rất hạn chế, nhìn xéo qua nơi phát ra tiếng động, thấy rất rõ ràng một người vén rèm đi tới, chính là kẻ vừa rồi vì tiền thưởng mà xun xoe nịnh hắn một hồi - tiểu nhị tửu lâu, bất quá hiện tại, vẻ a dua trên mặt đã biến mất, ánh mắt hiện ra vẻ âm ngoan lão luyện
Tiểu nhị vào phòng, nhìn lướt qua Liệt Nhi trên sàn, không chút kinh ngạc thấy một con dê béo nằm thẳng đờ ở đó, xoay người, vươn tay nâng rèm cửa, dùng âm điệu cung kính dị thường nói khẽ, "Đây chính là kẻ truy xét Hùng ca khi nãy, đáng tiếc, không phải Tây Lôi vương công tử chờ đợi. Có điều, nếu hắn đã dò hỏi tượng đất Tây Lôi Minh vương, hẳn phải là người có liên quan đến Tây Lôi Vương."
Theo lời giải thích tỉ mỉ của gã, một thân ảnh cao lớn tao nhã tiến vào từ sau cánh cửa.
Người vừa tới mặc trường y giản dị, trên vai khoác một chiếc áo choàng tối màu người người Vĩnh Ân vẫn thường dùng, nhưng tiêu sái tuấn dật nói không nên lời, trên mặt chung quy vẫn mang theo một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Hắn bình thản bước vào, nhìn đến Liệt Nhi nằm giữa nền phòng, tựa hồ vô cùng kinh ngạc, song chỉ lát sau, ý cười càng sâu, lộ ra hàm răng trắng bóng, "Mặc dù không phải Tây Lôi vương, nhưng là một người so với Tây Lôi vương càng khiến ta vui mừng." Hắn khua tay nói với tiểu nhị, "Khá lắm."
Tiểu nhị nguyên bản thấp thỏm bất an, sợ không hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới cư nhiên còn được khích lệ, lúc này trong lòng trấn định không ít. Thấy chủ nhân chầm chậm đi tới chỗ người vừa bị bắt giữ,dường như có ý xét hỏi, vội vàng tiến nhanh tới hai bước, muốn xốc Liệt Nhi đứng dậy.
Lại bị chủ nhân của hắn ngăn cản.
"Đừng làm hắn bị thương, cứ để ta." Đôi tay được trau chuốt không tì vết vươn tới, đem Liệt Nhi mềm nhũn vô lực nằm trên đất nhẹ nhàng ôm lấy, ôn nhu săn sóc. Hắn cất lời, thanh âm thật dễ nghe, "Ta bày ra ván cờ này, chẳng qua chỉ muốn xem thử có dụ được Tây Lôi vương đến hay không, chẳng ngờ kẻ mắc lưới lại chính là ngươi, sao ngươi cũng tới nơi này? Đúng rồi, ngươi vội vàng cùng người hội họp, cho nên mới phải qua bến tàu lớn Phân Thành này để đổi thuyền, phải không? Phù Cử?"
Giọng nói dịu dàng đến vậy, nụ cười sủng nịch đến vậy, bất luận kẻ nào cũng có cảm giác như cây non hứng tràn gió xuân.
Liệt Nhi tay chân vô lực ngồi trong lòng hắn, lại kinh hãi đến độ cơ hồ như đã hôn mê.
"Cớ gì không trả lời ta?" Thanh âm trên đỉnh đầu lại truyền tới, không có lấy một chút thiếu kiên nhẫn, cách một hồi, dường như giật mình, nhẹ giọng nói, "Ta hiểu được, hiện giờ ngươi không gọi Phù Cử, ta nên gọi ngươi là Liệt Nhi, đúng không? Vẫn là... Ngươi đi theo chỗ dựa vững chắc Vĩnh Dật kia, cho nên thay lòng đổi dạ với ta?"
Vừa nói, vừa vươn một ngón tay khe khẽ nâng cằm Liệt Nhi, ý bảo hắn quay mặt lại đối mặt với mình.
Liệt Nhi ngàn vạn lần không muốn, bất đắc dĩ trên người một tia khí lực cũng không sử dụng được, không thể không bị xoay qua. Đôi mắt vốn nhắm thật chặt, lúc này đột nhiên mở ra, trừng trừng nhìn lên gương mặt anh tuấn nhã nhặn kia, hắn nghiến răng, khàn giọng nói, "Dư Lãng, có gan cứ giết ta đi."
Chất giọng khản đặc vì kiệt sức, rơi vào trong tai người khác, hoá ra một tiếng kêu yếu ớt.
Dư Lãng trong mắt tràn đầy nhu tình, thở dài, "Ta có thể nào đành lòng giết ngươi?" Hai tay mở rộng, thu lại vào lòng, đem Liệt Nhi đang tựa trong lồng ngực ôm siết chặt hơn.
Liệt Nhi bị hắn ôm, không có cách nào phản kháng, ngửa mặt nhìn nóctrần tửu lâu trên đầu không ngừng di động, nửa sợ hãi nửa kinh hoảng,"Ngươi....... Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Dư Lãng nghe tiếng hắn, suy yếu tựa như đang thì thầm, lại tràn đầy hốt hoảng, vừa tức cười vừa giận dữ, cúi đầu ngắm nhìn hắn, "Đương nhiên là mang ngươi đến chỗ ta ở, hiện giờ với bộ dạng này, thả ngươi đi, ngươi cũng đi không nổi."
Liệt Nhi như cá nằm trên thớt, muốn sống không được, muốn chết không xong, trên người nếu có một chút khí lực, chắc chắn sẽ nhảy ra khỏi ngực người này, lao xuống mà chết.
Tại sao mình lại ngu xuẩn như vậy?
Thiên la địa võng, cơ quan bẫy rập, độc kế khiến kẻ khác không thể tìm ra sơ hở, trừ bỏ nam nhân mặt ngoài ôn nhu, bên trong tàn nhẫn đáng sợ này, còn ai có thể bày ra?
Phân Thành là đường thông với Đồng Quốc, con đường chính để đuổi theo Minh vương, muốn hội họp cùng bọn họ, tám chín phần mười phải dừng chân ở chỗ này một, hai đêm.
Dư Lãng chắc hẳn đã tuỳ ý chọn một tên lưu manh bản địa, mỗi ngày tặng không cho chúng tượng đất "Tây Lôi Minh vương", nói không chừng điều kiện trao đổi duy nhất, chính là mỗi ngày sau khi bán hàng xong xuôi, bọn chúng phải đến tửu lâu uống rượu mua vui thả cửa.
Đám Hùng ca chẳng chút hay biết nội tình việc buôn bán tượng đất, cùng với người nhà bọn họ, đã trở thành đạo cụ diễn kịch hoàn hảo. Bởi vì bọn họ quả thực không rõ sự hung hiểm ẩn chứa bên trong, nên mới dễ dàng lừa được người khác.
Chỉ cần là người có liên quan đến Minh vương, tất nhiên sẽ truy cứu việc này, hơn nữa muốn truy ra nguồn cung cấp, chắc chắn phải xuống tay với Hùng ca, bám theo Hùng ca đến tửu lâu, có gì thuận lợi bằng theo dõi ngay tại một gian phòng sát vách?
Cho dù người truy xét cẩn thận như thế nào, đều sẽ đem lực chú ý dồn hết lên người Hùng ca, ai ngờ được nguy hiểm đích thực, lại chính trong gian phòng hắn không thèm để mắt?
"Chớ sợ, ngươi đâu cần phải sợ ta?" Thanh âm Dư Lãng vang vang bên tai, tiếc thương mà nói, "Nhìn xem, chỉ mới vừa qua một lúc, cả người ngươi đã đầy mồ hôi lạnh."
Liệt Nhi trên trán trên lưng ướt đẫm mồ hôi, nhắm mắt, lặng im không nói một lời.
Tiếng vó ngựa lộc cộc mỗi lúc một gần, sau đó ngừng hẳn.Hắn cảm giác được mình bị ai đó nhẹ nhàng đặt vào xe ngựa, mành rèm buông xuống, lấp đi ánh trăng cùng những tiếng động ồn ã trên đường, hồ như bị vị thần nào khẽ gẩy lóng tay, vứt vào địa ngục vạn kiếp không thể luân hồi.
***
Trên sông A Mạn, năm chiếc thuyền lớn của Tiêu gia dàn thành một hàng, lại thêm một con thuyền lớn thuộc về vương tộc của Vương thúc Đồng Quốc - Khánh Chương.
Tuy rằng không thể so sánh được với đại thuyền uy chấn thiên hạ của Tiêu gia. Nhưng chiếc thuyền Khánh Chương toạ giá, cao hai tầng, boong tàu cực rộng, một tầng cao tới mười lăm mười sáu trượng, có thể xem như tương đối đồ sộ và xa xỉ.
Đồng hành vài ngày, Khánh Chương đã được Phượng Minh lễ phép mời đến, thường xuyên đi sang thuyền Phượng Minh nói chuyện phiếm. Dù ở Đồng Quốc, hắn nắm quyền bính trong tay, địa vị vô cùng cao quý, nhưng lại hết sức phối hợp với đủ loại quy tắc bảo hộ riêng của Phượng Minh, ra lệnh cho tâm phúc đi theo không được mang vũ khí, lúc sang thuyền còn vui vẻ để đám thị vệ Tiêu gia soát người, thậm chí còn cho phép Lạc Vân lục soát người mình, thái độ vô cùng nhất quán, "Ta tuyệt đối không có bất luận ý đồ gì thương tổn đến Minh Vương".
Quả thật, đám người Khánh Chương ngay cả vũ khí đều không có, còn bị soát người, hơn nữa có thị vệ của Phượng Minh theo sát, có thể thương tổn đến Phượng Minh, quả tình không có khả năng.
Thái độ này nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ Lạc Vân và Dung Hổ, bởi nó cực kì thuận lợi cho công tác của bọn họ. Trải qua mấy ngày như vậy, địch ý của mọi người đối với Khánh Chương đã không còn đậm đặc như ngày đầu gặp mặt.
Vì Khánh Chương thường xuyên qua lại, Phượng Minh sợ hai kẻ dở hơi Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu lại nhỡ miệng nói ra "Đầu của đại vương các ngươi đang ở chỗ Minh vương đây này", bèn gọi bọn bọn hắn lại dặn dò, trong suốt hành trình đừng tuỳ tiện chạy tới góp mặt nói chuyện phiếm. Bọn họ cũng nghe lời, ngoan ngoãn quay về thuyền số ba - trên thuyền kia có một kho nhà kho lớn chứa đầy bảo vật, binh khí ưu tú của Tiêu gia, đối với bọn hắn mà nói, đó quả thực là thiên đường.
Vẫn như mọi ngày, Khánh Chương sang vào lúc quá trưa.
Vừa lúc Trang Bộc vẫn làm nhiệm vụ bảo hộ hàng hoá trên đất liền, tới đây báo cáo tình hình với Khánh Chương, đều đặn ba ngày một lần, Phượng Minh liền mời bọn họ cùng ăn cơm.
Thu Lam phụ trách bố trí tiệc rượu, nghĩ đến khách nhân đều là người trong một nước, thời tiết ban đêm lại mát mẻ dễ chịu, quyết định bày biện tiệc rượu ở khoang thuyền, trước quét dọn sạch sẽ boong tàu, sau đó trải ra một tấm thảm cực lớn, dựa theo phong tục Đồng quốc mà bày tiệc.
Phượng Minh âm thầm dặn dò, "Nhớ phải kê nhiều nhiều gối đầu giống ở Đồng quốc, lỡ như Khánh Chương lại thao thao bất tuyệt, ta sẽ nằm xuống đánh luôn một giấc."
Thu Lam cười nói, "Yến tiệc còn chưa mở, Minh vương đã nghĩ đến ngủ. Yên tâm đi, gối đầu đã sớm chuẩn bị tốt, đặc biệt chọn loại vừa lớn vừa mềm, đảm bảo giấc ngủ thoải mái."
Về phần thức ăn, Thu Lam đích thân xử lí, hơn xa đầu bếp thông thường của vương tộc. Khánh Chương được ăn ngon, luôn miệng khen ngợi, nếu như có thể, không chừng hắn sẽ lập tức đặt tiền cọc, gọi Thu Lam làm đầu bếp riêng. Ngay cả người nghiêm túc như Trang Bộc, ăn rồi cũng tươi như hoa, sau khi nếm thử "Du muộn đậu hũ" sở trường của Thu Lam, suýt nữa đã nuốt luôn cả lưỡi.
(*) Du muộn đậu hũ: Canh đậu hũ, được nấu với khá nhiều dầu, gia vị là hồ tiêu, gừng, rượu gạo, nước tương, cánh hồi,...
Cũng khó trách, thứ đậu hũ này, là do sư phụ Phượng Minh mấy lần đích thân truyền dạy, Thu Lam dựa vào thiên phú bản thân, nỗ lực tìm tòi phương pháp, trăm cay nghìn đắng mới chế ra được. Có lẽ hiện giờ, thiên hạ rộng lớn, cũng chỉ có mình Thu Lam làm nổi mà thôi.
Lạc Vân và Dung Hổ theo thường lệ như môn thần tả hữu, mỗi người một bên ngồi ở phía sau Phượng Minh.
Ăn uống no say, lại nói chuyện phiếm như thường lệ. Khánh Chương ngày thường vẫn thích nói chuyện, điều Phượng Minh lo lắng nhất, chính vị Vương thúc nước miếng còn nhiều hơn nước sông A Mạn này một khi đã mở miệng, sẽ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất không ngừng nghỉ. Nhưng thực may mắn, đêm nay dường như bởi có thêm Trang Bộc tướng quân trong bữa tiệc, Khánh Chương đã chọn được đề tài tán gẫu tương đối thú vị - binh pháp.
"Nói đến binh pháp, kẻ làm người ta say mê nhất, không ai vượt nổi danh tướng Vệ Tiềm rong ruổi thiên hạ của Vĩnh Ân năm đó", Trang Bộc không mấy hứng thú với ăn chơi đàng điếm, có điều đã làm tướng quân, nhất định hứng thú với binh pháp.
Lời vừa nói ra, mọi người đều tán thành.
Uy danh Vệ Tiềm tướng quân, quả thật không ai dám phản bác.
Trang Bộc tối nay uống hết hai chén nhỏ, sắc mặt không đỏ mà lại trắng, ngược lại với vẻ gò bó trước đây, hiện tại dễ gần hơn không ít. Nói đến Vệ Tiềm, không khỏi thở dài thương xót "Đáng tiếc vương tộcVĩnh Ân không biết dùng người, có kẻ cầm quân tuyệt thế, vậy mà không biết trân trọng, sau cùng lại vứt bỏ cả con cháu Vệ Tiềm. Từ đó về sau, phàm là người làm tướng, chỉ cần nhắc đến chuyện này, hết thảy đều than tiếc.
Khánh Chương gật đầu, nói tiếp, "Đúng vậy! Trang tướng quân cũng là tướng giỏi, xúc cảm đương nhiên càng thêm sâu đậm."
Phượng Minh biết mình tửu lượng rất kém, không dám uống rượu, sau khi ăn xong, nói Thu Tinh lấy riêng một chén trà nóng đặt trước mặt mình, nhàn nhã nghiêng người dựa lên gối cao, nghe Trang Bộc nói chuyện, cũng nói theo Khánh Chương một tiếng "Đúng vậy", ngoảnh đầu về sau, nháy mắt với Dung Hổ, khe khẽ cười trộm.
Binh pháp của Vệ Tiềm, hiện tại đang được Thiên Lâm hết lòng học tập, lại có Vệ Thu Nương làm sư phụ. Điều này giống như kì tài võ học có tư chất thiên bẩm, chiếm được thiên hạ đệ nhất bí tịch, còn theo một sư phụ cao tay, ngày sau xuống núi, chẳng phải sẽ hù chết người trong thiên hạ?
Ngẫm lại, cảm thấy thoả mãn vô cùng.
Tất cả đều nhờ vào Thừa tướng Liệt Trung Lưu ngịch ngợm càn quấy kia.
Phượng Minh nghĩ tới Liệt Trung Lưu, lập tức không tự kềm chế được mà nhớ đến một người khác.
Không không không, ngàn vạn lần không được phép nhớ, cứ nghĩ tới rồi sẽ không dứt được, ngộ nhỡ bị hắn biết, e rằng sẽ cười nhạo chính mình không có chí khí, giống hệt đàn bà, lưu luyến không rời, tương tư không ngừng.
Không được nhớ!
Không được nhớ...
"Minh vương?"
"......"
"Minh vương?"
Bờ lưng bất chợt tê rần, thì ra Lạc Vân phía sau thủ pháp lanh lẹ chọc hắn một cái, Phượng Minh mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Khánh Chương mỉm cười, "Vừa nhìn ánh đèn mông lung như sương mù giăng phủ mặt sông, không ngờ lại thất thần. Vương thúc đang hỏi chuyện gì sao?"
Hắn nghiêng người dựa vào gối mềm, tóc dài nhẹ nhàng rũ xuống, nhàn nhã tự đắc, tư thái đặc biệt ưu mỹ, lúc này vừa mỉm cười vừa hỏi, ánh mắt sáng rực dưới trời đêm, tuấn tú mê người.
Ngay đến Khánh Chương trong lòng vẫn luôn tưởng nhớ mĩ nhân bí ẩn Lạc Thiên Thiên kia cũng không khỏi cảm thấy tim mình đập mạnh, thầm nghĩ mắt nhìn của Tây Lôi Vương cũng xem như không tệ. Hắn phục hồi tinh thần, hắng giọng, hoà nhã nói, "Ta đang muốn hỏi Minh vương, binh thư thường viết, điều quan trọng nhất trong chiến tranh chính là lương thực, thiếu hụt lương thực là chuyện gay go nhất khi có chiến sự. Nói theo cách khác, giả như hiện giờ Minh vương nắm giữ vị trí tướng quân, dẫn theo mấy vạn người, hoặc một đội quân hơn mười vạn người trên đường viễn chinh, mà lương thảo đã sắp cạn kiệt, Minh vương sẽ làm thế nào?"
Khánh Chương ngừng một chút, thân mật nhìn hắn, "Khi ta còn ở Đồng Trạch, thường nghe Minh vương cơ trí, có nhiều kiến giải hơn người."
Phượng Minh trong lòng âm thầm méo miệng.
Ta nào phải tướng quân, binh pháp Vệ Tiềm cũng chưa từng đụng tới, ta đây chỉ là một sinh viên bình thường đáng thương, số khổ thế nào mà suốt ngày bị người ta tra hỏi mấy vấn đề này?
Giờ phút này, thân phận của mình là Tây Lôi Minh vương kiêm thiếu chủ Tiêu gia, nếu như không trả lời được, sẽ làm mất mặt cả hai bên, huống hồ để Liệt Trung Lưu biết được cũng sẽ cảm thấy mình không có triển vọng.
Tự nói với mình như vậy, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh, làm bộ suy tư hỏi, "Trên đường thiếu lương, có thể mua ở các thôn xóm dọc đường không?"
Trang Bộc hết sức hứng thú với nan đề quân sự này, từ lúc Khánh Chương đưa ra giả thiết, hắn đã lộ ra thần thái chuyên chú, lúc này xua tay, mỉm cười nói, "Với số lượng quân binh lớn như vậy, cho dù có thể mua lương thực ở thôn trang, chắc chắn cũng không đủ dùng."
Phượng Minh nghĩ thầm, việc đó ta cũng biết, nếu giải quyết dễ như vậy, các ngươi đã không hỏi đến Minh vương "cơ trí" ta.
Hắn cười nhẹ, tầm nhìn chầm rãi chuyển tới trên mặt Khánh Chương, nhẹ giọng nói, "Trước khi nói ra đáp án của ta, hẳn nên mời Vương thúc nói ra biện pháp của ngài trước vậy."
Khánh Chương không thể ngờ câu hỏi sẽ quay về với mình, cười khanh khách nói, "Ta chưa từng dẫn binh đánh trận, làm sao biết biện pháp gì? Theo ta thấy, trên đường hành quân mà lại thiếu lương, tốt hơn nên rút quân, bụng đói đánh trận, chẳng phải nhất định sẽ thua?"
"Không thể nói như vậy, thật ra hành quân thiếu lương thực, chẳng qua là chuyện mười ngày nửa tháng, bởi sớm muộn gì cũng đến được thành trấn có thể cung cấp đủ lương thực." Trang Bộc nói hết câu, nghiêmmặt tiếp tục, "Nhưng khó lo liệu nhất chính là, một khi trong quân đội thiếu lương, chắc chắn quân tâm đại loạn, đừng nói nửa tháng, dù cho ba, bốn ngày cũng khó mà chịu đựng. Bọn lính một ngày không được ăn no liền có chuyện ồn ào. Chỉ cần qua được khoảng thời gian đó, là có thể chịu đựng đi tiếp."
"A?" Phượng Minh khe khẽ bật ra một tiếng, dáng điệu khiêm tốn học hỏi, "Thỉnh Trang Bộc tướng quân nói rõ một chút, nếu tướng quân ở giữa đường gặp loại sự tình này, sẽ xử lí thế nào?"
Cách hắn đưa ra câu hỏi rất đúng mực, vừa không làm cho người ta thấy khó chịu, lại vừa không có cảm giác hắn không hiểu chuyện, hồ như rất có năng lực.
Việc này chỉ có thị vệ thiếp thân Dung Hổ tương đối hiểu rõ hắn, biết Minh vương thoạt nhìn nắm rất chắc, nói không chừng trong bụng rỗng tuếch.
Trang Bộc đang định nói ra cách kiến giải của mình, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc đáp, "Nếu như gặp phải chuyện này, đầu tiên phải lệnh cho quan coi giữ lương thực cắt giảm suất ăn hàng ngày của lính tráng, lương thực dự trữ có thể dôi ra vài ngày."
"Ân" Phượng Minh gật đầu, "Rất có lí."
"Sau đó, phải theo dõi trong quân có người ầm ĩ hay không, sai người trừng phạt nghiêm khắc kẻ náo loạn, để tránh xảy ra chuyện thừa dịpgây rối."
Phượng Minh xứng đáng với vai nhân vật chính, tiếp tục gật đầu nói, "Việc này đúng là tất yếu, bạo loạn trong quân đặc biệt đáng sợ, có điều, chỉ là nghiêm trị áp chế, có lẽ còn chưa đủ."
"Đương nhiên." Trang Bộc cười nói, "Làm tướng quân, nhất định phải theo dõi quân tâm, ta sao có thể một mực áp chế? Song song đó, ta cũng sẽ truyền lệnh đến các doanh, nói rõ tình hình thiếu lương, hơn nữa hứa hẹn sẽ tăng thêm tiền thưởng sau đại chiến. Cùng lúc tiến hành các bước, binh lính chắc sẽ cùng ta đồng cam cộng khổ, sống qua giai đoạn thiếu lương."
Nói đến đây, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, khí phách bừng bừng hồi tưởng, nói tiếp, "Năm ấy chinh chiến nơi Kinh Chuẩn đảo, ta đã từng trải qua chuyện đó. Hải chiến thiếu lương, so với lục chiến thiếu lương, còn đáng sợ hơn gấp bội, bởi không có khả năng tìm được thôn trang có thể tiếp tế. Nhưng ta chỉ bằng ba nước cờ này, đã ổn định lòng quân, lương thực lúc đó, chỉ đủ để mỗi người chỉ ăn lửng dạ, cũng chỉ đủ ăn hơn mười ngày, may mà đến ngày thứ tám, thì chúng ta đã gặp lương thuyền Đại vương phái tới."
Hắm nắm binh quyền trong tay, Khánh Chương vô cùng coi trọng, không bỏ lỡ thời cơ tâng bốc, nói, "Trang tướng quân đánh một trận Kinh Chuẩn đảo, thật sự là tinh anh vô song. Nếu không có Trang tướng quân ra tay, chỉ sợ Kinh Chuẩn đảo đến nay vẫn bị hải tặc chiếm cứ. Cùng một chuyện thiếu lương, ta năm đó ở đô thành cũng nghe nói về một tình huống tương đối hiểm nghèo, ôi, cũng chỉ có tướng quân đủ khả năng giải quyết được thỏa đáng như thế. Chẳng những không bị chuyện thiếu lương ảnh hưởng, còn đại thắng trở về, cho dù Vệ Tiềm còn sống, cũng không thể làm hơn."
"Không dám", Trang Bộc nghiêm mặt nói, "Trang Bộc nào có bản lĩnh so sánh với Vệ Tiềm Đại tướng quân. Chỉ không biết khi Minh vương gặp việc thiếu lương, sẽ giải quyết thế nào?"
Tầm mắt dừng ở trên người Phượng Minh.
Phượng Minh thầm trợn hai mắt.
Ta không dẫn binh đánh giặc, mười vạn tám ngàn năm cũng chả bao giờ gặp phải loại chuyện xúi quẩy này.
Có điều mọi tầm mắt hiện tại đều dừng lại trên người mình, chưa tới vẻhào hứng chờ đợi đáp án của Khánh Chương, cùng vẻ chăm chú của Trang Bộc, chỉ tính tới ánh mắt tin tưởng vạn phần của mấy thị nữ, hắnđã không thể mở miệng nói tới ba chữ "Ta không biết".
Đủ thấy kiếp sau đầu thai lần nữa, tuyệt nhiên đừng để vừa ra trận đã bị chụp lên người danh hiệu "Cơ trí" này, cái gì cũng phải giả ngu một chút, đỡ phải suốt ngày bị lôi ra phát biểu "cao kiến".
Những gì hắn có thể nói, Trang Bộc đã nói hết rồi, nghĩ tới nghĩ lui, ngay cả chỗ trống để bổ sung cũng không có. Đáng tiếc, không thể túm Dung Hổ trả lời thay hắn.
Phượng Minh giữ nguyên nụ cười tràn đầy tự tin, vươn tay nâng lênchén trà nhỏ trước mặt. Cố ý bày ra dáng vẻ uống trà thanh nhã tột đỉnh để kéo dài thời gian.
Người ngoài nhìn dáng điệu ấy, chỉ cho rằng chắc chắn có lời nói làm người kinh ngạc, nào ai biết hắn đang vắt hết óc nghĩ xem lát nữa phải trả lời sao cho ổn thoả.
Lần này chết chắc rồi.
Cho dù không chết, ít nhất cũng mất thể diện.
Nếu Dung Điềm ở cạnh, chắc sẽ không để hắn mất mặt. Không, chỉ cần Liệt Trung Lưu ở đây, kiểu gì cũng có biện pháp cứu mình. Đầu óc Liệt Trung Lưu, quả thực so được với Gia Cát Lượng, Lưu Bị thật tốt số, ít nhất Gia Cát Lượng chưa từng đưa ra cái chủ ý mốc meo muốn Lưu Bị đi dạo vòng quanh các quốc gia...
Hả? Tam quốc?
Phượng Minh giật mình, loáng thoáng như bắt được gì đó, khẩn trương thúc đẩy đại não, trong Tam quốc nhất định phải có người từng thiếu lương chứ?
"Minh vương?"
Tuy rằng phong thái Phượng Minh đẹp đẽ trầm tĩnh, chỉ có điều chén trà nho nhỏ này, uống gì mà lâu quá vậy?
"Đối với... tình huống quân sự này, Minh vương tất có cách nhìn vượt trội, có thể chỉ giáo không?"
Trang Bộc vừa dứt lời, cũng là lúc chén trà ngự trên những ngón tay mảnh khảnh trắng mịn của Phượng Minh được đặt xuống.
"Ta cũng không có cách nhìn gì hơn người. Chỉ là", Đôi mắt Phượng Minh trắng đen rõ ràng, chói rực như sao sáng, dường như dấy lên ý chí chiến đấu vô tận, "Ta nhớ tới một câu chuyện về sự cố thiếu lương."
Lời này từ ngữ khiêm nhường, song ai cũng biết hắn đã bắt đầu phát biểu "cao kiến".
Khánh Chương nhiệt tình nói, "Minh vương xin nói mau, ta thực sự rất tò mò."
Trang Bộc vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.
Phượng Minh nhấc người khỏi gối cao, chậm rãi ngồi thẳng lưng, ánh mắt bình thản liếc một vòng, thầm nghĩ không khí trước giờ biểu diễn đã nóng lên rồi, mới bắt đầu trầm giọng giải thích, giống như bám lấy sợi rơm cứu mạng, lục lọi chuyện xưa trong trí nhớ.
"Thuở trước có một vị tướng quân, ông ta dẫn quân viễn chinh, trên đường thiếu lương. Tình huống, ân, cũng như lời Khánh Chương Vương thúc và Trang Bộc tướng quân, sự tiếp tế sơ sài của thôn trang dọc đường không đủ, còn ông ta lại phải dẫn dắt toàn quân, sống qua giai đoạn khó khăn ấy."
Phượng Minh lại dùng ánh mắt chuyên chú, liếc nhìn bọn họ một cái.
Trang Bộc và Khánh Chương đều thấy lọt tai, yên lặng gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, không lên tiếng phá tan bầu không khí êm đềm lúc Phượng Minh kể chuyện xưa.
"Ông ta biết tin thiếu lương, hết sức lo lắng. Hành quân giữa chừng thiếu lương, một khi xử lí sơ suất sẽ xảy ra biến động. Hơn nữa, ông tacũng không muốn rút quân như vậy. Ngày đêm nghĩ, cuối cùng ông tađã nghĩ được một biện pháp."
Nói đến đây, lực chú ý của mọi người càng thêm tập trung.
Nói đến hành quân, đánh giặc, binh pháp linh tinh, Phượng Minh không tính là người hiểu biết, nhưng nói đến kể chuyện xưa, Phượng Minh tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, phải biết rằng, lúc trước hắn vừa đến Tây Lôi, lần đầu tiên định liên hệ với Dung Điềm "Thú tính đại phát" kia,chuyện hắn kể chính là "Ngàn lẻ một đêm"
Chẳng qua đồ "Cầm thú" ấy không giống hai quý tộc Đồng Quốc trước mặt, chăm chú lắng nghe.
Khi sắp nói đến vấn đề chính, Phượng Minh cố ý tạm dừng một chút,khơi dậy lòng hiếu kì của bọn họ cái đã,sau đó mới tiếp tục câu chuyện, "Tướng quân gọi quan coi kho vào doanh trại, hỏi hắn lương thực trong doanh đủ dùng cho bao nhiêu ngày, viên quan kia nói, lương thực..."
Thảm rồi, trong Tam quốc viết là bao nhiêu vậy trời?
Mười ngày hay mười lăm ngày?
Hay là còn một tháng?
"Minh vương" Khánh Chương cho rằng hắn lại thừa nước đục thả câu, nhịn không được hỏi, "Lương thực rốt cuộc đủ dùng cho mấy ngày nữa?"
"Ân..." Phượng Minh cắn răng một cái. Mặc kệ nó! Dù sao người nơi này cũng chưa từng biết đến Tam quốc, ta nói bao nhiêu ngày thì nó là bấy nhiêu ngày.
Nặn ra nụ cười nhã nhặn dịu dàng, chậm rãi nói tiếp, "Quan coi kho đáp, lương thực chỉ đủ ăn mười ngày. Tướng quân sau khi nghe xong, suy nghĩ một chút, nói với ông ấy, lúc nào ngươi trở về, nhớ đổi muôi ăn của binh lính, từ muôi lớn chuyển thành muỗng nhỏ."
Tất cả mọi người ngạc nhiên.
Bọn họ đoán Phượng Minh ắt có kì kế, nào ngờ cũng không khác mấy so với lời Trang Bộc, chỉ là cách tiết kiệm lương thực đơn giản, làm cho bọn lính đói nửa bụng, không kềm được vô cùng thất vọng.
Phượng Minh thấy bọn họ như vậy, vội vàng giải thích, "Ta chưa nói hết."
Tiếp tục kể chuyện, "Quan coi kho hết lòng trung thành với tướng quân, vừa nghe mệnh lệnh này đã góp lời, làm như vậy, bọn lính sẽ bất ngờ làm phản. Tướng quân đắc ý mà đáp, không cần lo lắng, ngươi cứ theo lời ta mà bảo kẻ dưới làm theo. Nếu xảy ra binh biến, ta tự khắc có biện pháp hóa giải. Viên quan nọ nghe xong, liền theo lệnh tướng quân, đem muôi lớn đổi thành muỗng nhỏ, như lệ thường chia cho binh sĩ mỗi người một muôi cơm, muôi cơm ngày trước lẽ ra có thể khiến binh lính ăn no, hiện tại chỉ có thể ăn lửng dạ."
Trang Bộc thở dài, "Làm như vậy quả thật sẽ xảy ra binh biến. Chỉ không biết vị tướng kia, có biện pháp gì hay để giải trừ mối nguy."
Chuyện cũ kể đến đây, ai nấy càng thêm thấp thỏm, tất cả đều nghe đến say mê.
"Binh lính thấy muôi lớn bỗng nhiên vô cớ biến thành muỗng nhỏ, bản thân mỗi ngày đều phải nhịn đói, thật sự đã nổi loạn, quan coi kho cực kì kinh sợ, lập tức vào soái trướng bẩm báo tướng quân. Tướng quân!Không ổn rồi, bọn lính bắt đầu tạo phản." Phượng Minh bắt chước giọng nói viên quan kia, thanh âm đột nhiên cao vút, ở dưới bầu trời đêm cắtngang mặt nước, thực sự giống như đúc."
Tất cả mọi người rùng mình.
Thu Tinh run lên một chút, nhẹ nhàng đi đến dựa vào người Thu Nguyệt.
Khánh Chương mê mẩn lắng nghe, cũng cả kinh dò hỏi, "Có phải lúc này lương thực cứu tế sẽ đến hay không?"
Hắn dù sao cũng không phải là soái lĩnh, đổi lại là Trang Bộc, tuyệt đối sẽ không bật ra câu hỏi ngốc nghếch này, nếu xe cứu tế tới nơi, vị tướng kia cũng chỉ có thể xem như may mắn, không thể xem là thống soái có kì mưu.
Phượng Minh lắc đầu, bác bỏ suy đoán của Khánh Chương, hắn im lặnghồi lâi, vẻ mặt thay đổi, tựa như chìm vào giấc ngủ giữa sông A Mạn êm ả, hít sâu một hơi, thấp giọng nói, "Tướng quân nghe dứt, đứng lên thi lễ với quan coi kho, thành khẩn nói với hắn, lương thực thiếu hụt, binh lính sắp nổi dậy, hôm nay sự tình nguy cấp, ta muốn mượn ngươi một vật để giải nguy nan lần này."
Tất cả mọi người tò mò chờ hắn kể tiếp, phía sau bỗng vang lên một tiếng thở dài rất nhỏ, thu hút sự chú ý của Phượng Minh.
Chẳng lẽ... Lạc Vân lại đoán được đáp án?
Nhớ năm đó, lần đầu hắn đọc đến đoạn này trong Tam quốc, quả thực hết sức kinh hãi. Nếu để Phượng Minh tự mình đoán, một ngàn năm nữa cũng không đoán được Tào Tháo sẽ giải quyết thế nào. Mà Lạc Vân chẳng những đoán được, hơn nữa còn phát ra tiếng thở dài như vậy, có thể thấy người này không hề lãnh khốc vô tình, không có tính người như thường ngày hắn thấy.
"Viên quan hỏi, tướng quân nói đùa, trên người ta nào có thứ gì để tướng quân có thể dùng bình ổn binh biến? Tướng quân muốn mượn cái gì?"
Phượng Minh âm thầm suy nghĩ, ngoài miệng vẫn tiếp tục kể chuyện, "Tướng quân nói, ta muốn ngươi cho mượn đầu dùng một chút, treo ở đại môn quân doanh, bình ổn tâm tư binh lính."
Lúc hắn nói ngữ khí bình tĩnh, mọi người thấy lòng nằng nặng.
Thu Nguyệt, Thu Tinh sợ hãi kêu lên khe khẽ, vội vã bưng kín khuônmiệng nhỏ nhắn, trong mắt là kinh hoàng bối rối.
Khánh Chương và Trang Bộc sắc mặt khẽ biến, nhưng bọn họ dù sao cũng là quý tộc thao túng quyền sát sinh, rất nhanh ý thức được phương pháp này đúng là diệu kế.
"Chuyện về sau, tất cả mọi người có thể đoán được." Phượng Minhnhún vai nói, "Tướng quân giết quan coi kho, sai người treo đầu ông taở cửa đại doanh, nói với binh lính, quan coi kho tham ô lương thực, đã bị tướng quân anh minh xử tử, sau khi bọn lính biết, đều ra sức mắng chửi ông ta, đối với chuyện trong quân thiếu lương, mỗi người phải lần lượt chịu đói vài ngày, cũng tỏ vẻ có khả năng chịu đựng, không xảy ra binh biến. Dựa vào một mạng quan coi kho, quân đội của tướng quân đã vượt qua giai đoạn thiếu lương khó khăn nhất, cuối cùng thắng trận."
Chuyện cũ kể xong, Phượng Minh chậm rãi thở ra một hơi thật dài, "Ta nói hết rồi". Nhìn mọi người vẻ mặt khác hẳn nhau.
Boong thuyền một mảnh trầm mặc.
Thật lâu sau đó Trang Bộc mới hít một tiếng, "Kì mưu như vậy, quả là phi thường, vừa ngăn chặn bọn lính làm phản, vừa bình ổn lòng người,nếu không phải Minh vương nói ra, cho dù ta muốn nghĩ cũng không sao nghĩ được biện pháp này, xem ra ba bước kia của ta, chỉ là phương pháp phổ biến tầm thường. Kiến giải cao sâu của Minh Vương, cuối cùng ta cũng được lĩnh giáo rồi."
"Đây không phải là cách nhìn của ta" Phượng Minh quả quyết nói, "Chỉ là câu chuyện cũ mà thôi."
Trang Bộc bất ngờ nhìn Phượng Minh, "Chẳng lẽ Minh vương còn có phương pháp khác tài tình hơn sao?"
"Ta nào có phương pháp tài tình gì?" Phượng Minh mỉm cười, thản nhiên lắc đầu, thẳng thắn nói, "Nếu đổi lại là ta làm tướng quân, gặp phải chuyện thiếu lương, nhiều nhất cũng chỉ làm theo ba bước như Tướng quân. Là ta, tuyệt đối không dùng đến cách trong câu chuyệnvừa rồi."
Trang Bộc hiểu được, sau khi nghe xong, thái độ của hắn đối với Phượng Minh đã tốt hơn nhiều, thành khẩn, "Minh vương lòng dạ thiện lương, nhưng phải biết rằng dẫn binh đánh trận, so với bình thường rất khác. Cuối cùng vẫn sẽ có người phải hi sinh, một khi quân lính nổi loạn, thương vong sẽ càng nhiều. Hi sinh một viên quan coi kho để làm an lòng hàng vạn binh sĩ, kẻ làm tướng cần phải lựa chọn. Có sách lược, dù rằng trong tâm không đành, khi cần dùng, nhất thiết phải dùng."
Phượng Minh cười khổ nói, "Đó là lí do ta không thích hợp dẫn binh giao chiến."
Hắn ngữ khí ôn hòa, bên trong như lại có âm vang, rõ ràng quyết đoán.Người ngồi kia sống lưng thằng tắp, bóng lưng như tượng Phật phảng phất hoà vào mặt nước A Mạn,nhất thời hiện ra vài phần ngay thẳng bất khuất ngày thường khó gặp.
Lạc Vân ở nơi đất khách quê người nghe hắn nói ra lời này, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một hồi, cúi đầu rơi vào trầm tư.
Thu Nguyệt tức thì bị khí thế của Minh vương nhà mình thuyết phục, ánh mắt ngưỡng mộ hướng tới Minh vương.
"Ha ha ha" tiếng cười đặc trưng của Khánh Chương lại vang lên.
Hắn vỗ tay cười lớn, vừa cười vừa đứng dậy, "Chuyện cũ của Minh vương quả nhiên tuyệt vời, chờ khi trở lại Đồng Trạch, ta cũng phải kể lại chuyện này cho người khác. Ngày không còn sớm, tối nay nghe đượcchuyện cũ hay ho, bổn Vương thúc cảm thấy thực thỏa mãn, không dám quấy rầy Minh vương nghỉ ngơi nữa, cáo từ."
Phượng Minh thở phào, biết mình cuối cùng cũng miễn cưỡng vượt qua "Tiết mục luận bàn đề tài quân sự chết tiệt" này, vội vàng đứng dậy tiễn biệt.
Trang Bộc đương nhiên cũng không ở lâu, cùng Khánh Chương đứng dậy cáo từ.
Tiễn hai người lên thuyền nhỏ, bên cạnh chỉ còn vài người tâm phúc
Thu Nguyệt, Thu Tinh hoan hô một tiếng, vây đến bên Phượng Minh, khen tới khen lui, "Minh vương thật tuyệt, một câu chuỵên cũ, lại làm hai người họ sững sờ."
"Lúc Minh vương nói với Trang tướng quân mình sẽ không làm như vậy, thật sự suất tới ngây người."
Ngay cả Dung Hổ cũng đi tới, nhỏ giọng nói, "Chuyện cũ Minh vương kể hôm nay, làm cho người ta nghĩ mãi không thôi. Ta đang lo Minh vương sẽ bị bọn họ làm khó dễ, còn định chen vào tìm cơ hội cho Minh vương thoát thân, may là chưa hành xử gì lỗ mãng."
"Ta cũng chỉ chợt nhớ ra chuyện này trong chốc lát..." Phượng Minh giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể để bọn họ trút xuống cả tá lời khen ngợi, vừa nghe tiếng reo yêu kiều của bọn Thu Tinh, vừa được sao trăng quấn quít vây quanh, đưa về phòng nghỉ ngơi.
Lạc Vân một chữ không nói, yên lặng theo phía sau.
____
Giải thích thêm một chút về câu chuyện của Phượng Minh. Đây là câu chuyện trích ra trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, chỉ hơi khác một chi tiết nhỏ. Đó là lương ăn được đong bằng đấu chứ không phải bằng muôi hay muỗng. Khi gọi quan coi kho vào, Tào Tháo có an ủi: ngươi hãy chịu chết đi để vợ con ngươi ta sẽ nuôi, còn ngươi thì được dựng miếu để thờ. Quan coi lương biết mình bị đem làm vật hy sinh, nhưng bấm bụng, nước mắt tuôn trào, rồi cúi lạy "tạ ơn Thừa tướng".
Để người khác không chú ý, Liệt Nhi cải trang thành một tiểu thương tầm thường, đi tới bến tàu, chuyên chú quan sát cửa ngõ gần đây đã giảm thiểu lưu lượng vận chuyển này.
Trước đây, các thương nhân rất tích cực buôn bán, hàng hóa đến rồi đi, chen chúc chật ních cả bến tàu Phân Thành. Thời điểm tấp nập nhất, những chiếc thuyền chất đầy hàng hóa to nhỏ muốn cập bờ thậm chí phải luân phiên xếp hàng mới có thể đi vào bến.
Hiện tại so với ngày xưa ít hơn ba bốn phần.
Đương nhiên Liệt Nhi biết rõ đã có chuyện gì xảy ra Khi Vĩnh Dật xem thư Nhạc Đình gửi tới, hắn lười biếng tựa vào bên người Vĩnh Dật cùng đọc: tiểu thương nấu rượu Triêu An bị bỏ tù oan uổng, thậm chí trước lúc sắp bị hành hình còn buông lời nguyền rủa, khung cảnh hành quyết cực kì bi thảm, chấn động một phương, lòng người hoảng sợ.
Ai biết về sau sẽ còn xảy ra án oan gì? Người có đầu óc, chỉ cần có lựa chọn khác, đều cố gắng tránh chọn cập bến Phân Thành.
Nhìn những người đi đường đều mang theo vẻ mặt vội vã bất an, Liệt Nhi giấu gương mặt tươi cười dưới vành rộng của chiếc nón rơm, nhịn không được mà thoáng lộ ra nét đắc ý giảo hoạt.
Quả như lời thừa tướng i, chỉ cần không có Đại vương bên cạnh, Minh Vương có thể làm ra sự việc khiến người khác phải phấn khích tán dương.
Cũng nhờ Minh vương lợi hại, có thể nghĩ ra trò "ma thuật" đó.
Kế tiếp, việc cứu Triêu An nhỏ bé chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng nhất là, dân chúng Vĩnh Ân vốn không biết rõ nội tình, lại bởi vì sự kiện lần này, xem như hiểu rõ vị Thái tử Vĩnh Toàn hung tàn thô bạo kia, hơn nữa kinh tế ở bến tàu Phân Thành cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hiện giờ Thái Tàm phủi mông chạy tháo thân, trưởng bến tàu Phân Thành rốt cuộc cũng chẳng phải là chức quan lớn béo bở gì, quan viên mới đến nhậm chức còn phải bỏ ra rất nhiều tâm tư trấn an đám thương nhân, dùng đầu gối mà suy cũng biết Vĩnh Toàn nhất định sẽ vì thế mà nổi trận lôi đình.
"Thảm trúc! Thảm trúc mới!"
"Bánh gạo nếp, bánh gạo nếp đây! Vừa rẻ lại vừa ngon, bánh gạo nếp mới ra lò đây!"
"Canh đậu..."
Thương nhân trên bến tàu ít đi rất nhiều. Bình thường ở trong này rao hàng, những người bán hàng rong chỉ có thể liều mình mà kéo căng cổ họng quát lớn hai tiếng, kiễng chân trông mong có thể bán nhiều một chút, kiếm lại được chút tiền mua gạo.
Liệt Nhi bỏ tiền mua một chiếc bánh gạo nếp, nhàn nhã vừa đi vừa ăn.
Vĩnh Dật rốt cuộc cũng nhận được sự ân chuẩn của Vĩnh Ân vương, sắp xếp thành Việt Trọng vào dưới phạm vi cai quản của mình. Vĩnh Dật lúc đó liền khởi hành đi tới thành Việt Trọng họp mặt với Vệ Thu Nương, Thiên Lâm không bao lâu nữa cũng tới. Liệt Nhi một mình tới Đồng quốc đuổi theo Phượng Minh, hôm nay nghỉ chân tại Phân Thành, sáng sớm ngày mai sẽ ngồi thuyền ngược lên thượng lưu.
Một mình một người đi dạo phố như thế này đúng là cơ hội ngàn năm có một, chính hắn cũng chẳng nhớ rõ lần cuối cùng ra ngoài dạo chơi một mình là khi nào nữa. Dù sao thuyền cũng đã hẹn sáng mai mới đến, nhìn trước mắt bày ra đủ loại hàng quán để vui chơi, Liệt Nhi không nghĩ ngợi gì mà lập tức đi tìm khách điếm. Đi dạo dọc theo bến tàu một lát, ăn xong chiếc bánh gạo nếp thơm ngon ngọt xốp, vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm ngón tay, chợt nhớ tới Vĩnh Dật từng nói qua, Phân Thành nổi danh nhất chính là rượu Du Tử, hôm nay nếu đã đến đây, sao không nếm chử đôi chút? Nghe nói rượu này ra khỏi thành sẽbiến vị, chỉ có tự mình ở đây mới có thể thưởng thức.
Nghĩ đến đây, liền đi đến bên kia con đường lớn trước bến tàu Phân Thành.
Mới vừa đi được hai bước, dòng người phía trước bỗng nhiên thay đổiphương hướng, dường như đang vọt về phía hắn. Người người sắc mặt hưng phấn, hô to, "Đến đây! Đến đây!"
"Bắt đầu bán rồi đó!"
"Nhanh lên, chậm chân là mất phần!"
Một thương nhân cõng bao hành trang lớn thở hồng hộc mà chạy thẳng tới. Khi băng qua trước mặt Liệt Nhi, bao hành trang kia suýt nữa sượt qua mũi hắn. Liệt Nhi giơ tay níu bao hành trang, kéo thương nhân kia lại, "Đại ca, đã xảy ra chuyện gì? Các người đều vội vàng đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là vội đi kiếm tiền!" Thương nhân bị hắn níu chân, gươngmặt đầy vẻ không kiên nhẫn, lại đột nhiên nhìn thấy bên dưới chiếc nón rơm rộng vành, một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tuyệt trần, không khỏi sửng sốt, sắc mặt nhất thời trở nên hoà nhã, liến thoắng nói như rang ngô, "Tiểu huynh đệ ngươi không biết rồi. Phía trước kia có bán thứ tốt, giá cả lại rẻ, chỉ có bảy đồng một cái, hàng qua tay mang bán đi có thế kiếm lợi gấp bốn năm lần. Phân Thành thời gian gần đây không có hàng gì hay, vừa vặn không biết như thế nào lại xuất hiện thứ đồ chơi mới lạ này, người người tranh cướp nhau mua. Hầu như ngày nào cũng chỉ vừa bày hàng đã bị người mua sạch, ai nha, ta cũng phải đi, ngươimuốn đi cùng không?" Có lẽ nghĩ đến hàng hoá sẽ bị người ta bán hết, hắn vội vã quay đầu, nhanh chân chạy về phía dòng người.
Hoá ra là giành giật nguồn hàng.
Chuyện này cũng khó trách, Phân Thành vốn là nơi tập kết hàng hóa, đại thương nhân vận chuyển hàng loạt hàng hóa lại đây, tiểu thương nhân chọn mua hàng rồi tiếp tục bán lẻ cho các thành trấn.
Hàng vừa tốt vừa rẻ, đương nhiên người người tranh giành.
Liệt Nhi đối với thứ này không mấy hứng thú, chán ngán tặc lưỡi. Nhìn thương nhân thân hình béo phệ lao đi, mồ hôi chảy xuống như mưa, hắn ở phía sau thuận miệng hỏi một câu, "Hàng gì mà bán tốt như vậy a?" Hôm khác gặp Minh vương, chắc phải kêu Tiêu gia buôn bán mặt hàng này thử coi.
Thương nhân cũng không quay đầu, chỉ ném lại một câu, "Tây Lôi Minh vương."
"Cái gì? Liệt Nhi biến sắc, cho là mình nghe lầm, hắng giọng gọi với,"Bán hàng gì? Ngươi nói lại lần nữa xem?"
Phía trước người càng ngày càng đông, thương nhân kia đã chen chúc trong đó, giống như không hề nghe thấy tiếng Liệt Nhi.
Liệt Nhi hơi nhíu mày, dứt khoát vươn tay, kéo lại một người đang chạy qua, hung tợn hỏi, "Các ngươi đi tới mua hàng gì? Nói!"
Người nọ chỉ là một tiểu thương tầm thường, chẳng biết tại sao lại bị người khác kéo lại, nhìn người trẻ tuổi trước mặt tuy rằng bộ dạng không tồi, nhưng ánh mắt lộ ra tia hung ác, khuôn mặt dữ tợn, thoáng cái đã run cầm cập, lập tức có hỏi liền đáp, thành thành thật thật nói, "Ta nói ta nói, là Tây Lôi Minh vương."
"Tây Lôi Minh vương là cái gì?" Liệt Nhi gằn thêm mấy tiếng, đồng tử đã trợn tròn căng.
"Là là là...là.........."
"Là cái gì? Nói mau."
"Là là là là............ là là là là là Tây................ Tây Tây...."
Liệt Nhi có chút khinh bỉ. Người này chưa từng trải qua bị hù dọa, cư nhiên vừa dọa một chút đã nói lắp. Lười chờ hắn nói cho xong, nhanh chóng buông tha hắn, cũng chạy về phía dòng người.
Về một phương diện nào đó, Liệt Nhi không bằng Dung Hổ cao to cường tráng, nhưng rất giỏi đánh trong phạm vi gần, đám tiểu thương tầm thường này đâu phải là đối thủ của hắn. Đám người bị hắn đè lên mặt mà chen lên chỉ kịp kêu la vài tiếng "Ai nha" "Ai nha", đã thấy hắn xuyên qua biển người chồng chất, chen lên đến tận hàng đầu.
Len lên phía trên, mới nhìn thấy thứ bị đám người vây quanh là vài tấmgỗ tạm thời được dùng để dựng lên một sạp hàng lớn, bốn năm đại hán dũng mãnh đang khom lưng mở một chiếc rương lớn, cạnh đó là một nam nhân, bộ dạng xấu xí hung ác vô cùng, tay vung roi rêu rao "Đừng chen! Đừng chen! Rồi lại phá hỏng sạp của lão tử, lão tử sẽ đánh cho đấy! Yên tâm, hôm nay hàng rất nhiều, người người đều có, giá cả vẫn không đổi, vẫn là bảy đồng một cái! Muốn mua đứng cho vững rồi cứ theo quy tắc mà mua, không theo quy củ thì cút xuống A Mạn giang cho lão tử!"
Hắn rống lên một hồi, đám thương nhân chờ tranh mua hàng bỗng trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn, đám người đứng phía trên cùng nhao nhao quay đầu lại càm ràm người phía sau, "Chen cái gì? Chen cái gì? Còn chưa bắt đầu bán mà."
Liệt Nhi yên lặng đứng ở phía trước, chăm chú nhìn mấy đại hán mở rương. Chỉ chốc lát, rương gỗ lớn được mở ra, bọn họ cầm lên rất nhiều tượng đất, đặt từng cái từng cái lên sạp hàng.
"Tới rồi, mua đi mua đi, từng người từng người tới, lần lượt thông báosố lượng rồi trả tiền."
Nam nhân cầm roi da hô lớn, đám người chung quanh càng bắt đầu xôn xao, tiếng gọi liên tiếp không ngừng, "Ta muốn mười! Mười!"
"Hai mươi cái! Lấy hai mươi cái Tây Lôi Minh vương!"
Vô số miệng túi mở rộng chen nhau tiến về phía trước, hơn mười bàn tay cầm tiền trước trước sau sau vươn đến sạp hàng, có lẽ vì quá đông người, lại có thêm mấy đại hán chạy tới, chuẩn bị chia nhau nhận tiền trao hàng.
Thật là cảnh tượng nóng bỏng sục sôi.
Liệt Nhi suốt ruột cũng nhanh chóng thò tay lấy ra bảy đồng tiền, "Mua một cái."
Hắn đứng ở hàng đầu tiên, việc hỏi mua so ra thuận lợi hơn rất nhiều người. Tiền trên tay lập tức bị lấy đi, một tượng đất được nhét trả về. Hắn cầm pho tượng, tỉ mỉ nhìn kĩ, "Tây Lôi Minh vương" kia được chế tạo cực kì tinh xảo, bên trong là đất bùn, bên ngoài thoa một lớp phấn trắng mịn, mô phỏng y hệt màu da, gương mặt còn điểm thêm chút màu hồng nhàn nhạt, càng làm người ta kinh ngạc, chính là tượng đất này vô cùng sống động, khuôn mặt gần như giống hệt Tây Lôi Minh vương thật sự.
Tượng đất có tay có chân, bên ngoài mặc trường bào màu lam, bên hông buộc một cái dây lưng màu trắng, hẳn nhiên là trường y rộng rãingày thường Minh vương thích nhất.
Thật lạ lùng, hệt như một Minh vương thu nhỏ ngay trong bàn tay mình.
"Mua đi! Mua đi! Từ từ rồi sẽ đến lượt, hôm nay hàng rất nhiều! Đừng chen kẻo phá hư sạp của lão tử!" Người đến tranh mua rất nhiều, đằng sau người chen người xông đến làm sạp hàng bên trái nghiêng hơn phân. Nam nhân kia mắng một tiếng, giơ roi da quất mạnh hai cái xuống đám người, lập tức có người kêu lên thảm thiết.
"Còn chen cút ngay cho ta! Lão tử làm ăn để kiếm tiền, thích làm loạn thì ăn roi. Khốn nạn!" Nam nhân mắng hai câu, biển người cuối cùngkiềm chế được một chút. Bên cạnh hắn mấy tên đại hán liên tục không ngừng thu tiền, nhìn vào những túi to còn trống.
"Muốn mua vẫn kịp nè! Tây Lôi Minh vương bán rẻ lắm rồi, bảy đồng một cái, mua về muốn sờ liền sờ, muốn ôm liền ôm, kẻ có tiền, thiếu gia, tiểu thư, người người đều yêu thích!"
"Ba mươi cái!"
"Một trăm! Một trăm! Ta muốn một trăm!"
Nam nhân cười châm chọc, "Được lắm, tiểu tử! Cần một trăm? Được, cho người một trăm! Đại Trụ cho hắn một trăm!"
Liệt Nhi đứng ở phía trước, người bên dưới xô nhau chen lên chỗ hắn. Liệt Nhi đâu phải hạng dễ dàng bị chen, khuỷu tay nhẹ nhàng khéo léo huých một cái, phía sau truyền đến một tiếng kêu "Ai nha" thảm thiết. Hắn cầm tượng đất trong tay tỉ mỉ quan sát hồi lâu, chợt thấy không ổn, vén lớp quần áo mỏng mảnh trên người bức tượng mà nhìn, giữa hai chân có khí quan của nam nhân, hơn nữa được làm hết sức cẩn thận, sau khi hơi sững sờ một chút, lửa giận ngút trời ầm một tiếng xông lên đỉnh đầu
Đây không phải vật trang trí tầm thường, mà là món đồ chơi dâm loạn mà người thường dùng trong khuê phòng tư mật!
Liệt Nhi suýt nữa bực muốn nổ phổi, âm thầm ngẩng đầu nhìn nam nhân cầm roi kia, nhớ kỹ diện mạo người nọ, nắm chặt tượng đất trong tay, xoay người rời khỏi đám đông.
Người mua rất đông, hàng hóa cung không đủ cầu, chưa tới một canh giờ, hơn hai mươi rương hàng lớn đã bị đám thương nhân giành nhaumua sạch. Người mua được cẩn trọng mang theo bao tải to "Tây Lôi Minh vương", vui vẻ phấn chấn rời đi, chuẩn bị đến thành trấn lân cận chào hàng, kẻ không mua được đành phải ủ rũ tránh đường.
Chỉ chốc lát đám người dần dần tản ra, mấy hán tử người đầy mồ hôi, nắm chặt số tiền trong tay, giao về cho nam nhân cầm roi kia, vội vàng xê dịch những chiếc rương trống, ném vài tượng đất hư hỏng do va chạm xuống sông, cả đám cùng cười ha hả, phấn khởi rủ nhau đi uống rượu.
Liệt Nhi giấu mặt dưới vành nón rơm, thấy bọn chúng di chuyển, ném lên bàn trà vài đồng tiền, đứng lên yên lặng đi theo.
Theo dõi và mật thám là nghề cũ của hắn, đối với mấy kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này, Liệt Nhi lại càng nhàn hạ. Hắn sớm quên sạch việc tìm khách điếm, âm thầm bước theo người nọ, nghe mấy kẻ kia gọi tên đầu lĩnh là "Hùng ca".
Đoàn người có tiền đi ăn chơi đàng điếm, đến một tửu lâu trong thành ra sức uống, lại kéo vào nữ tử lại cùng nhau ăn chơi nhảy múa, Liệt Nhingồi ở phòng nhỏ cách vách, nghe thấy những lời thô tục không thể tả của bọn chúng, khác hẳn những người thường hay đến đây, hắn gọi tiểu nhị, đưa cho gã năm trinh tiền, hỏi "Cách vách la hét ầm ĩ như vậy, là ai?"
Tiểu nhị nhận lấy tiền thưởng, trả lời hết sức cẩn thận, "Bên kia sương phòng là bọn Hùng ca. Ai, kỳ thật chính là lưu manh du côn ở Phân Thành, ngày thường chính là làm xằng làm bậy, nhưng cũng ít khi đến tửu lâu. Thật kỳ quái, bọn họ gần đây bắt đầu trở nên giàu có, chẳng ai biết kẻ nào đã đưa hắn chủ ý đem Tây Lôi Minh vương gì đó chế thành tượng đất kiếm lời, quả nhiên ai nấy đều thích thú, người người tranh nhau mua, hắn tự nhiên kiếm về bộn tiền, hiện giờ ngày ngày đều đến tửu lâu, còn gọi không ít nữ tử lả lơi bồi rượu, ai..."
Liệt Nhi nghe thấy "tượng đất Tây Lôi Minh vương", âm thầm nổi gân xanh, cười nhạt nói, "Không nghĩ tới loại đồ vật này, thế nhưng cũng có người tranh cướp nhau mua." Để Đại vương biết, nhất định sẽ đem mấy kẻ dám mua nuốt sống cho bằng hết.
Có thể thấy được người đời đều không sợ chết.
Liệt Nhi năm đó tại Vĩnh Ân là mật thám trong cung, việc quan trọng nhất chính là che dấu thanh sắc, hiện giờ bản lĩnh có thể xem như thành thục, hắn đầy mình hỏa khí, nhưng tiểu nhị tửu lâu một điểm cũng không nhìn thấy, mặt mày hớn hở nói với Liệt Nhi, "Dĩ nhiên là phải giành giật rồi. Có người là bản thân mình yêu thích, mua về để cất đi. Đám thương nhân mua, là đi chào hàng bán lại ở vùng lân cận. Lúc bắt đầu chỉ có thương nhân nơi này đến mua, hiện tại càng ngày càng nhiều địa phương khác cũng có người đến, bến tàu Phân Thành từ sau khi đại nhân Thái Tàm đi rồi, hoàn toàn dựa vào Tây Lôi Minh vương mới lại có chút sức sống. Ta nghe nói có người ở nơi này mua bảy đồng một cái, mang tới nơi khác có thể bán được một ngàn hai trăm đồng một cái. Ai nha, dù sao cũng là công tử tiểu thư quý tộc thành thị, thật là có tiền a! Bọn Hùng ca cuối cùng cũng làm được chuyện ra trò."
Gã hứng khởi nói, vừa giúp Liệt Nhi rót rượu, vừa khom người nhỏ giọng nói, "Ngài đừng tưởng rằng đó là để cho mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, đồ chơi của người lớn đấy. Y phục cởi bỏ rồi mới là xinh đẹp nhất, ai, ngài nói, Minh vương thật sự ấy, có phải thân mình cũng đẹp đẽ như vậy không?"
Liệt Nhi trong lòng lửa giận bừng bừng, thiếu chút nữa một chưởng đem mặt tiểu nhị đánh thành đầu heo, thầm nghĩ chính mình đơn độc tại Phân Thành, tuyệt đối không thể tùy tiện để lộ thân phận, nghiến răng cười một cái, nói, "Nghe ngươi nói thế, ngay cả ta cũng nhịn không được, muốn mua một cái."
"Ngài đợi đến mai cũng được mà." Tiểu nhị cười cười nịnh hót, "Mỗi ngày hàng về cứ bày ra đến đâu là hết sạch đến đó."
"Sáng sớm mai thuyền của ta sẽ tới." Liệt Nhi vứt thêm cho hắn mười trinh tiền, "Ta nghĩ Hùng ca chắc sẽ giữ lại cho mình vài cái, trong nhà hắn hẳn vẫn còn đi. Ta có thể bỏ ra số tiền lớn để mua hàng. Chính là ngươi có biết nhà hắn ở đâu không?
Tiểu nhị lại được tiền thưởng, càng lúc càng niềm nở, cười nói không ngừng, "Biết, biết! Người người đều biết nhà Hùng ca ở đâu." Lập tức đem địa chỉ nhà Hùng ca dâng lên, ngay cả việc từ tiểu lâu phải đi đường nào, đường nhỏ nào dễ đi hơn một chút, làm cách nào nhận được gia đình Hùng ca, đều tỉ mẩn kể hết cho Liệt Nhi.
Liệt Nhi có được địa chỉ, tay chỉ vào rượu và thức ăn còn chưa động đũa trên bàn nói, "Ta vốn là chờ bằng hữu, nhưng giờ hắn vẫn chưa tới. Ta xuống lầu xem một chút, rượu và thức ăn ngươi cứ để đó, không cần thu dọn làm gì."
Đi xuống lầu, thầm trù tính, việc này không phải tiểu lưu manh như Hùng ca có thể làm được, cho dù hắn có chút đầu óc nghĩ được cái chủ ý thôi nát kia, làm sao có thể biết diện mạo và cách ăn mặc của Minh vương.
Tượng đất này tuy nhỏ, nhưng chế tác cực kì tinh xảo, trông rất sống động, đường cong tuyệt đẹp mê người, xưởng chế tác cái này nhất định phải có nhân vật tay nghề cao siêu chủ trì.
Vật như vậy chỉ bán có bảy đồng một cái, chẳng phải lỗ vốn? Ai sẽ không tiếc phí tổn, mà vũ nhục khinh nhờn Minh vương như vậy?
Nếu thứ này lưu truyền rộng rãi, nhất định sẽ nguy hiểm đến danh dự Minh vương và Tây Lôi vương, đối với đại sự tương lai của Đại vương sẽ tạo thành ảnh hưởng cực xấu.
Liệt Nhi càng nghĩ, càng cảm thấy không ổn. Dù hắn đang vội đến Đồng quốc cùng Minh vương hội họp, nhưng việc này không thể không can thiệp, có điều tùy tiện làm việc, một khi chính mình xảy ra chuyện gì, tại Phân Thành này ngay cả một viện trợ đều không có, ngàn vạn lần không được lỗ mãng.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, căn cứ vào lời chỉ đường của tiểu nhị, băng qua vài con ngõ nhỏ, chỉ chốc lát đã thấy phía cửa toà nhà trước mặt, có vách tường xây bằng đá tảng. Đúng như lời tiểu nhị, tường nhà Hùng ca so với vách tường mấy căn nhà dân tầm thường cao hơn không ít, cũng không biết Hùng ca kia có hay không đắc tội với rất nhiều người, lo lắng kẻ thù quay lại trả thù, nên mới cố ý xây cao vậykhông.
Liệt Nhi e sợ bên trong có mai phục, ở góc tường bên ngoài quan sát một hồi, chỉ thấy một hai người ra vào, đoán rằng không phải gia quyến Hùng ca, mà là nha đầu trong nhà.
Hắn lại quanh quẩn đến mặt sau tòa nhà nhìn một vòng, cả toàn nhà không khác bao nhiêu so với nhà ở thông thường của Vĩnh Ân, phía sau cũng có một cửa ngách nhỏ. Liệt Nhi ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng không đi vào từ cửa ngách, ngược lại trèo tường mà vào, đi tới sân vườn sau nhà, yên lặng bước đến bên cửa sổ rình coi.
Trong nhà ngoại trừ một lão nhân, còn lại đều là phụ nữ và trẻ em, tộng cộng chỉ khoảng bảy tám người, thoạt nhìn đều chưa từng học qua võ công. Liệt Nhi nín thở, nghe ngóng động tĩnh bên trong, phát hiện nơi này hết thảy đều bình thường đến không thể bình thường hơn, tán gẫu đều là chuyện nồi niêu bát đĩa thau chậu linh tinh vụn vặt. Hắn làm mật thám nhiều năm, hết sức thính nhạy với nguy hiểm, chỉ cần trong những người này hơi có một chút đáng ngờ, hắn sẽ lập tức phát giác. Nhưng cho tới giờ khắc này, hắn mới chỉ xác định được ít nhất trong nhà cũng không có mai phục, nhũng người này cũng đúng là người nhà Hùng ca, không có người bố trí bẫy rập.
Liệt Nhi vẫn ngại chưa quan sát chu đáo, tra xét tỉ mỉ căn nhà thêm hai lần nữa, hắn thân thủ nhanh nhẹn, người trong nhà chưa hề phát hiện có người lạ ngông nghênh dò xét một phen.
Một khi đã như vậy, muốn truy ra lai lịch tượng đất, có lẽ đành phảixuống tay tra khảo Hùng ca.
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Liệt Nhi trở về tửu lâu, những người ở cách vách đó hoàn toàn không biết sát tinh kề ngay gang tấc, ăn uống thả cửa một hồi, hứng thú còn chưa tiêu tán, gào lớn giục đám kỹ nữ đang tán gẫu cùng ca hát.
Nhưng Liệt Nhi không nóng vội, biết bọn chúng hưởng lạc xong cuối cùng sẽ tản ra để về nhà, Hùng ca hôm nay uống rất nhiều, lại mặc sức hưởng lạc cùng đám ca kỹ, quá say dĩ nhiên sẽ dẫn đến phòng bị sơ hở, khoái lạc càng làm ý chí người ta nhu nhược. Đây là đều là những điều kiện có lợi cho Liệt Nhi khi tra khảo hắn.
Liệt Nhi vừa nghiêng tai lắng nghe tình hình phòng bên, vừa tự mình rót rượu uống, sắc trời dần tối, cuối cùng nghe thấy từ cách vách một tiếng reo nhừa nhựa vì say, "Phải về nhà thôi..."
"Về nhà làm gì? Ở đây có rượu lại có mĩ nhân, sướng hơn về nhà nhiều."
"Ngươi sợ về muộn bị lão bà táng cho sao?"
Cả đám cười ồ, rất khó nghe.
Liệt Nhi nghe được tiếng Hùng ca, "Đủ rồi, rượu đã uống đủ rồi, mĩ nhân cũng chơi đủ rồi! Giúp lão tử bán vài rương Tây Lôi Minh vương, đã vét được ối tiền, lại còn rượu ngon thức nhắm ngon, còn muốn lão tử mời các ngươi ăn đến ngày mai luôn chắc? Một đám đốn mạt lòng tham vô đáy! Đáng bị sét đánh chết hết! Cút mau cho lão tử! Tiểu nhị, tính tiền!"
Bên ngoài, tiểu nhị dài giọng đáp lời.
Sương phòng cách vách ngừng tiếng ca hát, mơ hồ nghe thấy đám ca kỹ cảm tạ nhận tiền thưởng, cả đám hình như đã uống đến say mèm, chân nam đá chân chiêu, ngã trái ngã phải, kéo ghế cọ bàn, khiến chochén bát va vào nhau lách cách loảng xoảng không ngừng.
Liệt Nhi chậm rãi buông chén rượu, khẽ nhếch môi, một nét cười lạnh tàn nhẫn hiện lên bên khóe môi. Hắn đứng lên đi đến phòng nghỉ, nhưng vừa bước mạnh một bước, chợt nhiên choáng váng muốn ngã xuống. Liệt Nhi kinh hãi, vươn tay vịn vào vách tường bên cạnh, định cố chống đỡ đứng dậy đi tiếp, chẳng ngờ tuy đã chạm vào tường, cánh tay lại giống như mất đi cảm giác, một chút sức lực cũng không sử dụng được, tựa như hai khúc bông vải chống vào tường. Cả người hắn không cách nào dùng sức, chỉ có thể thấy mình ngã nghiêng hẳn sang một bên, bụng dưới đập vào mép bàn, đau đến hoa mắt, "phịch" một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Đại sự không ổn!
Liệt Nhi ngã trên mặt đất, cảm giác tứ chi toàn thân tê liệt, trong lòng vừa sợ hãi vừa ngờ vực. Chẳng lẽ Hùng ca kia đúng là cao thủ thâm tàng bất lộ?
Một tên lưu manh nhỏ bé ở Phân Thành như hắn, tại sao lại dùng trăm phương ngàn kế đối địch với Minh vương?
Liệt Nhi vừa gắng gượng suy nghĩ, vừa ráng sức di chuyển thân thể, hiện giờ hắn đang ngã ngửa, không tiện dùng sức, nếu có thể trở mình một chút, phỏng chừng có thể vịn cạnh bàn đứng dậy. Đáng sợ chính là, bất kễ cố gắng thế nào, hắn ngay cả xoay người cũng làm không được, càng cố giãy giụa, thân người càng vô lực, nội việc nhúc nhích cũng khó khăn tựa như dời núi.
Đây là thứ độc dược gì, lại đáng sợ như thế?
Thanh âm ồn ĩ cách vách giờ đã nhỏ dần, loáng thoáng nghe thấy bọn chúng thưởng tiền cho tiểu nhị, rời khỏi sương phòng. Liệt Nhi đã nghĩ lát nữa Hùng ca sẽ sang đây, vui vẻ đắc ý thẩm vấn mình, không nghĩ tới lúc lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ thấy một đám nam nhân say khướt đi ngang qua cửa sương phòng, chẳng hề ngừng chân, dường như hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của mình, loạng choạng kéo xuống tửu lâu, càng đi càng xa, lúc sau, tiếng chân nhỏ dần rồi mất hẳn.
Không phải bọn chúng hạ độc ư?
Cho dù không phải, tình huống cũng không khá hơn chút nào.
Liệt Nhi lúc này không thể động đậy, nhớ tới trước khi lên đường, Vĩnh Dật ngàn lần vạn lần dặn dò, nhắc hắn "đừng bướng bỉnh, đừng gây chuyện, quan trọng nhất là đừng xen vào việc người khác", kết quả lại biến thành một nắm bùn nhão vắt ngang trong sương phòng tửu lâu, không khỏi cười khổ.
Cũng tự trách mình thực xuẩn ngốc.
Bình thường bảo hộ an toàn cho Minh vương, đến nơi xa lạ, bất kể Minh vương chạm vào vật gì, việc đầu tiên chính là thử độc. Chính mình đến nhà Hùng ca thăm dò, đi rồi quay lại, một lòng theo dõi động tĩnh sương phòng bên cạnh, sao không nghĩ tới rượu và thức ăn trước mặt có thể đã bị người động tay động chân.
Liệt Nhi trong lòng nặng trĩu, cảm giác bất an càng lúc càng nặng nề.
Măc kệ đối phương là ai, có thể khéo léo thuận theo tình thế, thông thạo địa lợi, đồng thời lợi dụng sơ hở của người khác như thế, quả thật không thể coi thường.
Soạt...
Rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, động tĩnh này rất nhỏ, khiến thần kinh Liệt Nhi căng thẳng tới tột độ.
Hắn nằm ngửa trên đất, tầm nhìn rất hạn chế, nhìn xéo qua nơi phát ra tiếng động, thấy rất rõ ràng một người vén rèm đi tới, chính là kẻ vừa rồi vì tiền thưởng mà xun xoe nịnh hắn một hồi - tiểu nhị tửu lâu, bất quá hiện tại, vẻ a dua trên mặt đã biến mất, ánh mắt hiện ra vẻ âm ngoan lão luyện
Tiểu nhị vào phòng, nhìn lướt qua Liệt Nhi trên sàn, không chút kinh ngạc thấy một con dê béo nằm thẳng đờ ở đó, xoay người, vươn tay nâng rèm cửa, dùng âm điệu cung kính dị thường nói khẽ, "Đây chính là kẻ truy xét Hùng ca khi nãy, đáng tiếc, không phải Tây Lôi vương công tử chờ đợi. Có điều, nếu hắn đã dò hỏi tượng đất Tây Lôi Minh vương, hẳn phải là người có liên quan đến Tây Lôi Vương."
Theo lời giải thích tỉ mỉ của gã, một thân ảnh cao lớn tao nhã tiến vào từ sau cánh cửa.
Người vừa tới mặc trường y giản dị, trên vai khoác một chiếc áo choàng tối màu người người Vĩnh Ân vẫn thường dùng, nhưng tiêu sái tuấn dật nói không nên lời, trên mặt chung quy vẫn mang theo một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Hắn bình thản bước vào, nhìn đến Liệt Nhi nằm giữa nền phòng, tựa hồ vô cùng kinh ngạc, song chỉ lát sau, ý cười càng sâu, lộ ra hàm răng trắng bóng, "Mặc dù không phải Tây Lôi vương, nhưng là một người so với Tây Lôi vương càng khiến ta vui mừng." Hắn khua tay nói với tiểu nhị, "Khá lắm."
Tiểu nhị nguyên bản thấp thỏm bất an, sợ không hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới cư nhiên còn được khích lệ, lúc này trong lòng trấn định không ít. Thấy chủ nhân chầm chậm đi tới chỗ người vừa bị bắt giữ,dường như có ý xét hỏi, vội vàng tiến nhanh tới hai bước, muốn xốc Liệt Nhi đứng dậy.
Lại bị chủ nhân của hắn ngăn cản.
"Đừng làm hắn bị thương, cứ để ta." Đôi tay được trau chuốt không tì vết vươn tới, đem Liệt Nhi mềm nhũn vô lực nằm trên đất nhẹ nhàng ôm lấy, ôn nhu săn sóc. Hắn cất lời, thanh âm thật dễ nghe, "Ta bày ra ván cờ này, chẳng qua chỉ muốn xem thử có dụ được Tây Lôi vương đến hay không, chẳng ngờ kẻ mắc lưới lại chính là ngươi, sao ngươi cũng tới nơi này? Đúng rồi, ngươi vội vàng cùng người hội họp, cho nên mới phải qua bến tàu lớn Phân Thành này để đổi thuyền, phải không? Phù Cử?"
Giọng nói dịu dàng đến vậy, nụ cười sủng nịch đến vậy, bất luận kẻ nào cũng có cảm giác như cây non hứng tràn gió xuân.
Liệt Nhi tay chân vô lực ngồi trong lòng hắn, lại kinh hãi đến độ cơ hồ như đã hôn mê.
"Cớ gì không trả lời ta?" Thanh âm trên đỉnh đầu lại truyền tới, không có lấy một chút thiếu kiên nhẫn, cách một hồi, dường như giật mình, nhẹ giọng nói, "Ta hiểu được, hiện giờ ngươi không gọi Phù Cử, ta nên gọi ngươi là Liệt Nhi, đúng không? Vẫn là... Ngươi đi theo chỗ dựa vững chắc Vĩnh Dật kia, cho nên thay lòng đổi dạ với ta?"
Vừa nói, vừa vươn một ngón tay khe khẽ nâng cằm Liệt Nhi, ý bảo hắn quay mặt lại đối mặt với mình.
Liệt Nhi ngàn vạn lần không muốn, bất đắc dĩ trên người một tia khí lực cũng không sử dụng được, không thể không bị xoay qua. Đôi mắt vốn nhắm thật chặt, lúc này đột nhiên mở ra, trừng trừng nhìn lên gương mặt anh tuấn nhã nhặn kia, hắn nghiến răng, khàn giọng nói, "Dư Lãng, có gan cứ giết ta đi."
Chất giọng khản đặc vì kiệt sức, rơi vào trong tai người khác, hoá ra một tiếng kêu yếu ớt.
Dư Lãng trong mắt tràn đầy nhu tình, thở dài, "Ta có thể nào đành lòng giết ngươi?" Hai tay mở rộng, thu lại vào lòng, đem Liệt Nhi đang tựa trong lồng ngực ôm siết chặt hơn.
Liệt Nhi bị hắn ôm, không có cách nào phản kháng, ngửa mặt nhìn nóctrần tửu lâu trên đầu không ngừng di động, nửa sợ hãi nửa kinh hoảng,"Ngươi....... Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Dư Lãng nghe tiếng hắn, suy yếu tựa như đang thì thầm, lại tràn đầy hốt hoảng, vừa tức cười vừa giận dữ, cúi đầu ngắm nhìn hắn, "Đương nhiên là mang ngươi đến chỗ ta ở, hiện giờ với bộ dạng này, thả ngươi đi, ngươi cũng đi không nổi."
Liệt Nhi như cá nằm trên thớt, muốn sống không được, muốn chết không xong, trên người nếu có một chút khí lực, chắc chắn sẽ nhảy ra khỏi ngực người này, lao xuống mà chết.
Tại sao mình lại ngu xuẩn như vậy?
Thiên la địa võng, cơ quan bẫy rập, độc kế khiến kẻ khác không thể tìm ra sơ hở, trừ bỏ nam nhân mặt ngoài ôn nhu, bên trong tàn nhẫn đáng sợ này, còn ai có thể bày ra?
Phân Thành là đường thông với Đồng Quốc, con đường chính để đuổi theo Minh vương, muốn hội họp cùng bọn họ, tám chín phần mười phải dừng chân ở chỗ này một, hai đêm.
Dư Lãng chắc hẳn đã tuỳ ý chọn một tên lưu manh bản địa, mỗi ngày tặng không cho chúng tượng đất "Tây Lôi Minh vương", nói không chừng điều kiện trao đổi duy nhất, chính là mỗi ngày sau khi bán hàng xong xuôi, bọn chúng phải đến tửu lâu uống rượu mua vui thả cửa.
Đám Hùng ca chẳng chút hay biết nội tình việc buôn bán tượng đất, cùng với người nhà bọn họ, đã trở thành đạo cụ diễn kịch hoàn hảo. Bởi vì bọn họ quả thực không rõ sự hung hiểm ẩn chứa bên trong, nên mới dễ dàng lừa được người khác.
Chỉ cần là người có liên quan đến Minh vương, tất nhiên sẽ truy cứu việc này, hơn nữa muốn truy ra nguồn cung cấp, chắc chắn phải xuống tay với Hùng ca, bám theo Hùng ca đến tửu lâu, có gì thuận lợi bằng theo dõi ngay tại một gian phòng sát vách?
Cho dù người truy xét cẩn thận như thế nào, đều sẽ đem lực chú ý dồn hết lên người Hùng ca, ai ngờ được nguy hiểm đích thực, lại chính trong gian phòng hắn không thèm để mắt?
"Chớ sợ, ngươi đâu cần phải sợ ta?" Thanh âm Dư Lãng vang vang bên tai, tiếc thương mà nói, "Nhìn xem, chỉ mới vừa qua một lúc, cả người ngươi đã đầy mồ hôi lạnh."
Liệt Nhi trên trán trên lưng ướt đẫm mồ hôi, nhắm mắt, lặng im không nói một lời.
Tiếng vó ngựa lộc cộc mỗi lúc một gần, sau đó ngừng hẳn.Hắn cảm giác được mình bị ai đó nhẹ nhàng đặt vào xe ngựa, mành rèm buông xuống, lấp đi ánh trăng cùng những tiếng động ồn ã trên đường, hồ như bị vị thần nào khẽ gẩy lóng tay, vứt vào địa ngục vạn kiếp không thể luân hồi.
***
Trên sông A Mạn, năm chiếc thuyền lớn của Tiêu gia dàn thành một hàng, lại thêm một con thuyền lớn thuộc về vương tộc của Vương thúc Đồng Quốc - Khánh Chương.
Tuy rằng không thể so sánh được với đại thuyền uy chấn thiên hạ của Tiêu gia. Nhưng chiếc thuyền Khánh Chương toạ giá, cao hai tầng, boong tàu cực rộng, một tầng cao tới mười lăm mười sáu trượng, có thể xem như tương đối đồ sộ và xa xỉ.
Đồng hành vài ngày, Khánh Chương đã được Phượng Minh lễ phép mời đến, thường xuyên đi sang thuyền Phượng Minh nói chuyện phiếm. Dù ở Đồng Quốc, hắn nắm quyền bính trong tay, địa vị vô cùng cao quý, nhưng lại hết sức phối hợp với đủ loại quy tắc bảo hộ riêng của Phượng Minh, ra lệnh cho tâm phúc đi theo không được mang vũ khí, lúc sang thuyền còn vui vẻ để đám thị vệ Tiêu gia soát người, thậm chí còn cho phép Lạc Vân lục soát người mình, thái độ vô cùng nhất quán, "Ta tuyệt đối không có bất luận ý đồ gì thương tổn đến Minh Vương".
Quả thật, đám người Khánh Chương ngay cả vũ khí đều không có, còn bị soát người, hơn nữa có thị vệ của Phượng Minh theo sát, có thể thương tổn đến Phượng Minh, quả tình không có khả năng.
Thái độ này nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ Lạc Vân và Dung Hổ, bởi nó cực kì thuận lợi cho công tác của bọn họ. Trải qua mấy ngày như vậy, địch ý của mọi người đối với Khánh Chương đã không còn đậm đặc như ngày đầu gặp mặt.
Vì Khánh Chương thường xuyên qua lại, Phượng Minh sợ hai kẻ dở hơi Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu lại nhỡ miệng nói ra "Đầu của đại vương các ngươi đang ở chỗ Minh vương đây này", bèn gọi bọn bọn hắn lại dặn dò, trong suốt hành trình đừng tuỳ tiện chạy tới góp mặt nói chuyện phiếm. Bọn họ cũng nghe lời, ngoan ngoãn quay về thuyền số ba - trên thuyền kia có một kho nhà kho lớn chứa đầy bảo vật, binh khí ưu tú của Tiêu gia, đối với bọn hắn mà nói, đó quả thực là thiên đường.
Vẫn như mọi ngày, Khánh Chương sang vào lúc quá trưa.
Vừa lúc Trang Bộc vẫn làm nhiệm vụ bảo hộ hàng hoá trên đất liền, tới đây báo cáo tình hình với Khánh Chương, đều đặn ba ngày một lần, Phượng Minh liền mời bọn họ cùng ăn cơm.
Thu Lam phụ trách bố trí tiệc rượu, nghĩ đến khách nhân đều là người trong một nước, thời tiết ban đêm lại mát mẻ dễ chịu, quyết định bày biện tiệc rượu ở khoang thuyền, trước quét dọn sạch sẽ boong tàu, sau đó trải ra một tấm thảm cực lớn, dựa theo phong tục Đồng quốc mà bày tiệc.
Phượng Minh âm thầm dặn dò, "Nhớ phải kê nhiều nhiều gối đầu giống ở Đồng quốc, lỡ như Khánh Chương lại thao thao bất tuyệt, ta sẽ nằm xuống đánh luôn một giấc."
Thu Lam cười nói, "Yến tiệc còn chưa mở, Minh vương đã nghĩ đến ngủ. Yên tâm đi, gối đầu đã sớm chuẩn bị tốt, đặc biệt chọn loại vừa lớn vừa mềm, đảm bảo giấc ngủ thoải mái."
Về phần thức ăn, Thu Lam đích thân xử lí, hơn xa đầu bếp thông thường của vương tộc. Khánh Chương được ăn ngon, luôn miệng khen ngợi, nếu như có thể, không chừng hắn sẽ lập tức đặt tiền cọc, gọi Thu Lam làm đầu bếp riêng. Ngay cả người nghiêm túc như Trang Bộc, ăn rồi cũng tươi như hoa, sau khi nếm thử "Du muộn đậu hũ" sở trường của Thu Lam, suýt nữa đã nuốt luôn cả lưỡi.
(*) Du muộn đậu hũ: Canh đậu hũ, được nấu với khá nhiều dầu, gia vị là hồ tiêu, gừng, rượu gạo, nước tương, cánh hồi,...
Cũng khó trách, thứ đậu hũ này, là do sư phụ Phượng Minh mấy lần đích thân truyền dạy, Thu Lam dựa vào thiên phú bản thân, nỗ lực tìm tòi phương pháp, trăm cay nghìn đắng mới chế ra được. Có lẽ hiện giờ, thiên hạ rộng lớn, cũng chỉ có mình Thu Lam làm nổi mà thôi.
Lạc Vân và Dung Hổ theo thường lệ như môn thần tả hữu, mỗi người một bên ngồi ở phía sau Phượng Minh.
Ăn uống no say, lại nói chuyện phiếm như thường lệ. Khánh Chương ngày thường vẫn thích nói chuyện, điều Phượng Minh lo lắng nhất, chính vị Vương thúc nước miếng còn nhiều hơn nước sông A Mạn này một khi đã mở miệng, sẽ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất không ngừng nghỉ. Nhưng thực may mắn, đêm nay dường như bởi có thêm Trang Bộc tướng quân trong bữa tiệc, Khánh Chương đã chọn được đề tài tán gẫu tương đối thú vị - binh pháp.
"Nói đến binh pháp, kẻ làm người ta say mê nhất, không ai vượt nổi danh tướng Vệ Tiềm rong ruổi thiên hạ của Vĩnh Ân năm đó", Trang Bộc không mấy hứng thú với ăn chơi đàng điếm, có điều đã làm tướng quân, nhất định hứng thú với binh pháp.
Lời vừa nói ra, mọi người đều tán thành.
Uy danh Vệ Tiềm tướng quân, quả thật không ai dám phản bác.
Trang Bộc tối nay uống hết hai chén nhỏ, sắc mặt không đỏ mà lại trắng, ngược lại với vẻ gò bó trước đây, hiện tại dễ gần hơn không ít. Nói đến Vệ Tiềm, không khỏi thở dài thương xót "Đáng tiếc vương tộcVĩnh Ân không biết dùng người, có kẻ cầm quân tuyệt thế, vậy mà không biết trân trọng, sau cùng lại vứt bỏ cả con cháu Vệ Tiềm. Từ đó về sau, phàm là người làm tướng, chỉ cần nhắc đến chuyện này, hết thảy đều than tiếc.
Khánh Chương gật đầu, nói tiếp, "Đúng vậy! Trang tướng quân cũng là tướng giỏi, xúc cảm đương nhiên càng thêm sâu đậm."
Phượng Minh biết mình tửu lượng rất kém, không dám uống rượu, sau khi ăn xong, nói Thu Tinh lấy riêng một chén trà nóng đặt trước mặt mình, nhàn nhã nghiêng người dựa lên gối cao, nghe Trang Bộc nói chuyện, cũng nói theo Khánh Chương một tiếng "Đúng vậy", ngoảnh đầu về sau, nháy mắt với Dung Hổ, khe khẽ cười trộm.
Binh pháp của Vệ Tiềm, hiện tại đang được Thiên Lâm hết lòng học tập, lại có Vệ Thu Nương làm sư phụ. Điều này giống như kì tài võ học có tư chất thiên bẩm, chiếm được thiên hạ đệ nhất bí tịch, còn theo một sư phụ cao tay, ngày sau xuống núi, chẳng phải sẽ hù chết người trong thiên hạ?
Ngẫm lại, cảm thấy thoả mãn vô cùng.
Tất cả đều nhờ vào Thừa tướng Liệt Trung Lưu ngịch ngợm càn quấy kia.
Phượng Minh nghĩ tới Liệt Trung Lưu, lập tức không tự kềm chế được mà nhớ đến một người khác.
Không không không, ngàn vạn lần không được phép nhớ, cứ nghĩ tới rồi sẽ không dứt được, ngộ nhỡ bị hắn biết, e rằng sẽ cười nhạo chính mình không có chí khí, giống hệt đàn bà, lưu luyến không rời, tương tư không ngừng.
Không được nhớ!
Không được nhớ...
"Minh vương?"
"......"
"Minh vương?"
Bờ lưng bất chợt tê rần, thì ra Lạc Vân phía sau thủ pháp lanh lẹ chọc hắn một cái, Phượng Minh mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Khánh Chương mỉm cười, "Vừa nhìn ánh đèn mông lung như sương mù giăng phủ mặt sông, không ngờ lại thất thần. Vương thúc đang hỏi chuyện gì sao?"
Hắn nghiêng người dựa vào gối mềm, tóc dài nhẹ nhàng rũ xuống, nhàn nhã tự đắc, tư thái đặc biệt ưu mỹ, lúc này vừa mỉm cười vừa hỏi, ánh mắt sáng rực dưới trời đêm, tuấn tú mê người.
Ngay đến Khánh Chương trong lòng vẫn luôn tưởng nhớ mĩ nhân bí ẩn Lạc Thiên Thiên kia cũng không khỏi cảm thấy tim mình đập mạnh, thầm nghĩ mắt nhìn của Tây Lôi Vương cũng xem như không tệ. Hắn phục hồi tinh thần, hắng giọng, hoà nhã nói, "Ta đang muốn hỏi Minh vương, binh thư thường viết, điều quan trọng nhất trong chiến tranh chính là lương thực, thiếu hụt lương thực là chuyện gay go nhất khi có chiến sự. Nói theo cách khác, giả như hiện giờ Minh vương nắm giữ vị trí tướng quân, dẫn theo mấy vạn người, hoặc một đội quân hơn mười vạn người trên đường viễn chinh, mà lương thảo đã sắp cạn kiệt, Minh vương sẽ làm thế nào?"
Khánh Chương ngừng một chút, thân mật nhìn hắn, "Khi ta còn ở Đồng Trạch, thường nghe Minh vương cơ trí, có nhiều kiến giải hơn người."
Phượng Minh trong lòng âm thầm méo miệng.
Ta nào phải tướng quân, binh pháp Vệ Tiềm cũng chưa từng đụng tới, ta đây chỉ là một sinh viên bình thường đáng thương, số khổ thế nào mà suốt ngày bị người ta tra hỏi mấy vấn đề này?
Giờ phút này, thân phận của mình là Tây Lôi Minh vương kiêm thiếu chủ Tiêu gia, nếu như không trả lời được, sẽ làm mất mặt cả hai bên, huống hồ để Liệt Trung Lưu biết được cũng sẽ cảm thấy mình không có triển vọng.
Tự nói với mình như vậy, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh, làm bộ suy tư hỏi, "Trên đường thiếu lương, có thể mua ở các thôn xóm dọc đường không?"
Trang Bộc hết sức hứng thú với nan đề quân sự này, từ lúc Khánh Chương đưa ra giả thiết, hắn đã lộ ra thần thái chuyên chú, lúc này xua tay, mỉm cười nói, "Với số lượng quân binh lớn như vậy, cho dù có thể mua lương thực ở thôn trang, chắc chắn cũng không đủ dùng."
Phượng Minh nghĩ thầm, việc đó ta cũng biết, nếu giải quyết dễ như vậy, các ngươi đã không hỏi đến Minh vương "cơ trí" ta.
Hắn cười nhẹ, tầm nhìn chầm rãi chuyển tới trên mặt Khánh Chương, nhẹ giọng nói, "Trước khi nói ra đáp án của ta, hẳn nên mời Vương thúc nói ra biện pháp của ngài trước vậy."
Khánh Chương không thể ngờ câu hỏi sẽ quay về với mình, cười khanh khách nói, "Ta chưa từng dẫn binh đánh trận, làm sao biết biện pháp gì? Theo ta thấy, trên đường hành quân mà lại thiếu lương, tốt hơn nên rút quân, bụng đói đánh trận, chẳng phải nhất định sẽ thua?"
"Không thể nói như vậy, thật ra hành quân thiếu lương thực, chẳng qua là chuyện mười ngày nửa tháng, bởi sớm muộn gì cũng đến được thành trấn có thể cung cấp đủ lương thực." Trang Bộc nói hết câu, nghiêmmặt tiếp tục, "Nhưng khó lo liệu nhất chính là, một khi trong quân đội thiếu lương, chắc chắn quân tâm đại loạn, đừng nói nửa tháng, dù cho ba, bốn ngày cũng khó mà chịu đựng. Bọn lính một ngày không được ăn no liền có chuyện ồn ào. Chỉ cần qua được khoảng thời gian đó, là có thể chịu đựng đi tiếp."
"A?" Phượng Minh khe khẽ bật ra một tiếng, dáng điệu khiêm tốn học hỏi, "Thỉnh Trang Bộc tướng quân nói rõ một chút, nếu tướng quân ở giữa đường gặp loại sự tình này, sẽ xử lí thế nào?"
Cách hắn đưa ra câu hỏi rất đúng mực, vừa không làm cho người ta thấy khó chịu, lại vừa không có cảm giác hắn không hiểu chuyện, hồ như rất có năng lực.
Việc này chỉ có thị vệ thiếp thân Dung Hổ tương đối hiểu rõ hắn, biết Minh vương thoạt nhìn nắm rất chắc, nói không chừng trong bụng rỗng tuếch.
Trang Bộc đang định nói ra cách kiến giải của mình, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc đáp, "Nếu như gặp phải chuyện này, đầu tiên phải lệnh cho quan coi giữ lương thực cắt giảm suất ăn hàng ngày của lính tráng, lương thực dự trữ có thể dôi ra vài ngày."
"Ân" Phượng Minh gật đầu, "Rất có lí."
"Sau đó, phải theo dõi trong quân có người ầm ĩ hay không, sai người trừng phạt nghiêm khắc kẻ náo loạn, để tránh xảy ra chuyện thừa dịpgây rối."
Phượng Minh xứng đáng với vai nhân vật chính, tiếp tục gật đầu nói, "Việc này đúng là tất yếu, bạo loạn trong quân đặc biệt đáng sợ, có điều, chỉ là nghiêm trị áp chế, có lẽ còn chưa đủ."
"Đương nhiên." Trang Bộc cười nói, "Làm tướng quân, nhất định phải theo dõi quân tâm, ta sao có thể một mực áp chế? Song song đó, ta cũng sẽ truyền lệnh đến các doanh, nói rõ tình hình thiếu lương, hơn nữa hứa hẹn sẽ tăng thêm tiền thưởng sau đại chiến. Cùng lúc tiến hành các bước, binh lính chắc sẽ cùng ta đồng cam cộng khổ, sống qua giai đoạn thiếu lương."
Nói đến đây, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, khí phách bừng bừng hồi tưởng, nói tiếp, "Năm ấy chinh chiến nơi Kinh Chuẩn đảo, ta đã từng trải qua chuyện đó. Hải chiến thiếu lương, so với lục chiến thiếu lương, còn đáng sợ hơn gấp bội, bởi không có khả năng tìm được thôn trang có thể tiếp tế. Nhưng ta chỉ bằng ba nước cờ này, đã ổn định lòng quân, lương thực lúc đó, chỉ đủ để mỗi người chỉ ăn lửng dạ, cũng chỉ đủ ăn hơn mười ngày, may mà đến ngày thứ tám, thì chúng ta đã gặp lương thuyền Đại vương phái tới."
Hắm nắm binh quyền trong tay, Khánh Chương vô cùng coi trọng, không bỏ lỡ thời cơ tâng bốc, nói, "Trang tướng quân đánh một trận Kinh Chuẩn đảo, thật sự là tinh anh vô song. Nếu không có Trang tướng quân ra tay, chỉ sợ Kinh Chuẩn đảo đến nay vẫn bị hải tặc chiếm cứ. Cùng một chuyện thiếu lương, ta năm đó ở đô thành cũng nghe nói về một tình huống tương đối hiểm nghèo, ôi, cũng chỉ có tướng quân đủ khả năng giải quyết được thỏa đáng như thế. Chẳng những không bị chuyện thiếu lương ảnh hưởng, còn đại thắng trở về, cho dù Vệ Tiềm còn sống, cũng không thể làm hơn."
"Không dám", Trang Bộc nghiêm mặt nói, "Trang Bộc nào có bản lĩnh so sánh với Vệ Tiềm Đại tướng quân. Chỉ không biết khi Minh vương gặp việc thiếu lương, sẽ giải quyết thế nào?"
Tầm mắt dừng ở trên người Phượng Minh.
Phượng Minh thầm trợn hai mắt.
Ta không dẫn binh đánh giặc, mười vạn tám ngàn năm cũng chả bao giờ gặp phải loại chuyện xúi quẩy này.
Có điều mọi tầm mắt hiện tại đều dừng lại trên người mình, chưa tới vẻhào hứng chờ đợi đáp án của Khánh Chương, cùng vẻ chăm chú của Trang Bộc, chỉ tính tới ánh mắt tin tưởng vạn phần của mấy thị nữ, hắnđã không thể mở miệng nói tới ba chữ "Ta không biết".
Đủ thấy kiếp sau đầu thai lần nữa, tuyệt nhiên đừng để vừa ra trận đã bị chụp lên người danh hiệu "Cơ trí" này, cái gì cũng phải giả ngu một chút, đỡ phải suốt ngày bị lôi ra phát biểu "cao kiến".
Những gì hắn có thể nói, Trang Bộc đã nói hết rồi, nghĩ tới nghĩ lui, ngay cả chỗ trống để bổ sung cũng không có. Đáng tiếc, không thể túm Dung Hổ trả lời thay hắn.
Phượng Minh giữ nguyên nụ cười tràn đầy tự tin, vươn tay nâng lênchén trà nhỏ trước mặt. Cố ý bày ra dáng vẻ uống trà thanh nhã tột đỉnh để kéo dài thời gian.
Người ngoài nhìn dáng điệu ấy, chỉ cho rằng chắc chắn có lời nói làm người kinh ngạc, nào ai biết hắn đang vắt hết óc nghĩ xem lát nữa phải trả lời sao cho ổn thoả.
Lần này chết chắc rồi.
Cho dù không chết, ít nhất cũng mất thể diện.
Nếu Dung Điềm ở cạnh, chắc sẽ không để hắn mất mặt. Không, chỉ cần Liệt Trung Lưu ở đây, kiểu gì cũng có biện pháp cứu mình. Đầu óc Liệt Trung Lưu, quả thực so được với Gia Cát Lượng, Lưu Bị thật tốt số, ít nhất Gia Cát Lượng chưa từng đưa ra cái chủ ý mốc meo muốn Lưu Bị đi dạo vòng quanh các quốc gia...
Hả? Tam quốc?
Phượng Minh giật mình, loáng thoáng như bắt được gì đó, khẩn trương thúc đẩy đại não, trong Tam quốc nhất định phải có người từng thiếu lương chứ?
"Minh vương?"
Tuy rằng phong thái Phượng Minh đẹp đẽ trầm tĩnh, chỉ có điều chén trà nho nhỏ này, uống gì mà lâu quá vậy?
"Đối với... tình huống quân sự này, Minh vương tất có cách nhìn vượt trội, có thể chỉ giáo không?"
Trang Bộc vừa dứt lời, cũng là lúc chén trà ngự trên những ngón tay mảnh khảnh trắng mịn của Phượng Minh được đặt xuống.
"Ta cũng không có cách nhìn gì hơn người. Chỉ là", Đôi mắt Phượng Minh trắng đen rõ ràng, chói rực như sao sáng, dường như dấy lên ý chí chiến đấu vô tận, "Ta nhớ tới một câu chuyện về sự cố thiếu lương."
Lời này từ ngữ khiêm nhường, song ai cũng biết hắn đã bắt đầu phát biểu "cao kiến".
Khánh Chương nhiệt tình nói, "Minh vương xin nói mau, ta thực sự rất tò mò."
Trang Bộc vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.
Phượng Minh nhấc người khỏi gối cao, chậm rãi ngồi thẳng lưng, ánh mắt bình thản liếc một vòng, thầm nghĩ không khí trước giờ biểu diễn đã nóng lên rồi, mới bắt đầu trầm giọng giải thích, giống như bám lấy sợi rơm cứu mạng, lục lọi chuyện xưa trong trí nhớ.
"Thuở trước có một vị tướng quân, ông ta dẫn quân viễn chinh, trên đường thiếu lương. Tình huống, ân, cũng như lời Khánh Chương Vương thúc và Trang Bộc tướng quân, sự tiếp tế sơ sài của thôn trang dọc đường không đủ, còn ông ta lại phải dẫn dắt toàn quân, sống qua giai đoạn khó khăn ấy."
Phượng Minh lại dùng ánh mắt chuyên chú, liếc nhìn bọn họ một cái.
Trang Bộc và Khánh Chương đều thấy lọt tai, yên lặng gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, không lên tiếng phá tan bầu không khí êm đềm lúc Phượng Minh kể chuyện xưa.
"Ông ta biết tin thiếu lương, hết sức lo lắng. Hành quân giữa chừng thiếu lương, một khi xử lí sơ suất sẽ xảy ra biến động. Hơn nữa, ông tacũng không muốn rút quân như vậy. Ngày đêm nghĩ, cuối cùng ông tađã nghĩ được một biện pháp."
Nói đến đây, lực chú ý của mọi người càng thêm tập trung.
Nói đến hành quân, đánh giặc, binh pháp linh tinh, Phượng Minh không tính là người hiểu biết, nhưng nói đến kể chuyện xưa, Phượng Minh tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, phải biết rằng, lúc trước hắn vừa đến Tây Lôi, lần đầu tiên định liên hệ với Dung Điềm "Thú tính đại phát" kia,chuyện hắn kể chính là "Ngàn lẻ một đêm"
Chẳng qua đồ "Cầm thú" ấy không giống hai quý tộc Đồng Quốc trước mặt, chăm chú lắng nghe.
Khi sắp nói đến vấn đề chính, Phượng Minh cố ý tạm dừng một chút,khơi dậy lòng hiếu kì của bọn họ cái đã,sau đó mới tiếp tục câu chuyện, "Tướng quân gọi quan coi kho vào doanh trại, hỏi hắn lương thực trong doanh đủ dùng cho bao nhiêu ngày, viên quan kia nói, lương thực..."
Thảm rồi, trong Tam quốc viết là bao nhiêu vậy trời?
Mười ngày hay mười lăm ngày?
Hay là còn một tháng?
"Minh vương" Khánh Chương cho rằng hắn lại thừa nước đục thả câu, nhịn không được hỏi, "Lương thực rốt cuộc đủ dùng cho mấy ngày nữa?"
"Ân..." Phượng Minh cắn răng một cái. Mặc kệ nó! Dù sao người nơi này cũng chưa từng biết đến Tam quốc, ta nói bao nhiêu ngày thì nó là bấy nhiêu ngày.
Nặn ra nụ cười nhã nhặn dịu dàng, chậm rãi nói tiếp, "Quan coi kho đáp, lương thực chỉ đủ ăn mười ngày. Tướng quân sau khi nghe xong, suy nghĩ một chút, nói với ông ấy, lúc nào ngươi trở về, nhớ đổi muôi ăn của binh lính, từ muôi lớn chuyển thành muỗng nhỏ."
Tất cả mọi người ngạc nhiên.
Bọn họ đoán Phượng Minh ắt có kì kế, nào ngờ cũng không khác mấy so với lời Trang Bộc, chỉ là cách tiết kiệm lương thực đơn giản, làm cho bọn lính đói nửa bụng, không kềm được vô cùng thất vọng.
Phượng Minh thấy bọn họ như vậy, vội vàng giải thích, "Ta chưa nói hết."
Tiếp tục kể chuyện, "Quan coi kho hết lòng trung thành với tướng quân, vừa nghe mệnh lệnh này đã góp lời, làm như vậy, bọn lính sẽ bất ngờ làm phản. Tướng quân đắc ý mà đáp, không cần lo lắng, ngươi cứ theo lời ta mà bảo kẻ dưới làm theo. Nếu xảy ra binh biến, ta tự khắc có biện pháp hóa giải. Viên quan nọ nghe xong, liền theo lệnh tướng quân, đem muôi lớn đổi thành muỗng nhỏ, như lệ thường chia cho binh sĩ mỗi người một muôi cơm, muôi cơm ngày trước lẽ ra có thể khiến binh lính ăn no, hiện tại chỉ có thể ăn lửng dạ."
Trang Bộc thở dài, "Làm như vậy quả thật sẽ xảy ra binh biến. Chỉ không biết vị tướng kia, có biện pháp gì hay để giải trừ mối nguy."
Chuyện cũ kể đến đây, ai nấy càng thêm thấp thỏm, tất cả đều nghe đến say mê.
"Binh lính thấy muôi lớn bỗng nhiên vô cớ biến thành muỗng nhỏ, bản thân mỗi ngày đều phải nhịn đói, thật sự đã nổi loạn, quan coi kho cực kì kinh sợ, lập tức vào soái trướng bẩm báo tướng quân. Tướng quân!Không ổn rồi, bọn lính bắt đầu tạo phản." Phượng Minh bắt chước giọng nói viên quan kia, thanh âm đột nhiên cao vút, ở dưới bầu trời đêm cắtngang mặt nước, thực sự giống như đúc."
Tất cả mọi người rùng mình.
Thu Tinh run lên một chút, nhẹ nhàng đi đến dựa vào người Thu Nguyệt.
Khánh Chương mê mẩn lắng nghe, cũng cả kinh dò hỏi, "Có phải lúc này lương thực cứu tế sẽ đến hay không?"
Hắn dù sao cũng không phải là soái lĩnh, đổi lại là Trang Bộc, tuyệt đối sẽ không bật ra câu hỏi ngốc nghếch này, nếu xe cứu tế tới nơi, vị tướng kia cũng chỉ có thể xem như may mắn, không thể xem là thống soái có kì mưu.
Phượng Minh lắc đầu, bác bỏ suy đoán của Khánh Chương, hắn im lặnghồi lâi, vẻ mặt thay đổi, tựa như chìm vào giấc ngủ giữa sông A Mạn êm ả, hít sâu một hơi, thấp giọng nói, "Tướng quân nghe dứt, đứng lên thi lễ với quan coi kho, thành khẩn nói với hắn, lương thực thiếu hụt, binh lính sắp nổi dậy, hôm nay sự tình nguy cấp, ta muốn mượn ngươi một vật để giải nguy nan lần này."
Tất cả mọi người tò mò chờ hắn kể tiếp, phía sau bỗng vang lên một tiếng thở dài rất nhỏ, thu hút sự chú ý của Phượng Minh.
Chẳng lẽ... Lạc Vân lại đoán được đáp án?
Nhớ năm đó, lần đầu hắn đọc đến đoạn này trong Tam quốc, quả thực hết sức kinh hãi. Nếu để Phượng Minh tự mình đoán, một ngàn năm nữa cũng không đoán được Tào Tháo sẽ giải quyết thế nào. Mà Lạc Vân chẳng những đoán được, hơn nữa còn phát ra tiếng thở dài như vậy, có thể thấy người này không hề lãnh khốc vô tình, không có tính người như thường ngày hắn thấy.
"Viên quan hỏi, tướng quân nói đùa, trên người ta nào có thứ gì để tướng quân có thể dùng bình ổn binh biến? Tướng quân muốn mượn cái gì?"
Phượng Minh âm thầm suy nghĩ, ngoài miệng vẫn tiếp tục kể chuyện, "Tướng quân nói, ta muốn ngươi cho mượn đầu dùng một chút, treo ở đại môn quân doanh, bình ổn tâm tư binh lính."
Lúc hắn nói ngữ khí bình tĩnh, mọi người thấy lòng nằng nặng.
Thu Nguyệt, Thu Tinh sợ hãi kêu lên khe khẽ, vội vã bưng kín khuônmiệng nhỏ nhắn, trong mắt là kinh hoàng bối rối.
Khánh Chương và Trang Bộc sắc mặt khẽ biến, nhưng bọn họ dù sao cũng là quý tộc thao túng quyền sát sinh, rất nhanh ý thức được phương pháp này đúng là diệu kế.
"Chuyện về sau, tất cả mọi người có thể đoán được." Phượng Minhnhún vai nói, "Tướng quân giết quan coi kho, sai người treo đầu ông taở cửa đại doanh, nói với binh lính, quan coi kho tham ô lương thực, đã bị tướng quân anh minh xử tử, sau khi bọn lính biết, đều ra sức mắng chửi ông ta, đối với chuyện trong quân thiếu lương, mỗi người phải lần lượt chịu đói vài ngày, cũng tỏ vẻ có khả năng chịu đựng, không xảy ra binh biến. Dựa vào một mạng quan coi kho, quân đội của tướng quân đã vượt qua giai đoạn thiếu lương khó khăn nhất, cuối cùng thắng trận."
Chuyện cũ kể xong, Phượng Minh chậm rãi thở ra một hơi thật dài, "Ta nói hết rồi". Nhìn mọi người vẻ mặt khác hẳn nhau.
Boong thuyền một mảnh trầm mặc.
Thật lâu sau đó Trang Bộc mới hít một tiếng, "Kì mưu như vậy, quả là phi thường, vừa ngăn chặn bọn lính làm phản, vừa bình ổn lòng người,nếu không phải Minh vương nói ra, cho dù ta muốn nghĩ cũng không sao nghĩ được biện pháp này, xem ra ba bước kia của ta, chỉ là phương pháp phổ biến tầm thường. Kiến giải cao sâu của Minh Vương, cuối cùng ta cũng được lĩnh giáo rồi."
"Đây không phải là cách nhìn của ta" Phượng Minh quả quyết nói, "Chỉ là câu chuyện cũ mà thôi."
Trang Bộc bất ngờ nhìn Phượng Minh, "Chẳng lẽ Minh vương còn có phương pháp khác tài tình hơn sao?"
"Ta nào có phương pháp tài tình gì?" Phượng Minh mỉm cười, thản nhiên lắc đầu, thẳng thắn nói, "Nếu đổi lại là ta làm tướng quân, gặp phải chuyện thiếu lương, nhiều nhất cũng chỉ làm theo ba bước như Tướng quân. Là ta, tuyệt đối không dùng đến cách trong câu chuyệnvừa rồi."
Trang Bộc hiểu được, sau khi nghe xong, thái độ của hắn đối với Phượng Minh đã tốt hơn nhiều, thành khẩn, "Minh vương lòng dạ thiện lương, nhưng phải biết rằng dẫn binh đánh trận, so với bình thường rất khác. Cuối cùng vẫn sẽ có người phải hi sinh, một khi quân lính nổi loạn, thương vong sẽ càng nhiều. Hi sinh một viên quan coi kho để làm an lòng hàng vạn binh sĩ, kẻ làm tướng cần phải lựa chọn. Có sách lược, dù rằng trong tâm không đành, khi cần dùng, nhất thiết phải dùng."
Phượng Minh cười khổ nói, "Đó là lí do ta không thích hợp dẫn binh giao chiến."
Hắn ngữ khí ôn hòa, bên trong như lại có âm vang, rõ ràng quyết đoán.Người ngồi kia sống lưng thằng tắp, bóng lưng như tượng Phật phảng phất hoà vào mặt nước A Mạn,nhất thời hiện ra vài phần ngay thẳng bất khuất ngày thường khó gặp.
Lạc Vân ở nơi đất khách quê người nghe hắn nói ra lời này, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một hồi, cúi đầu rơi vào trầm tư.
Thu Nguyệt tức thì bị khí thế của Minh vương nhà mình thuyết phục, ánh mắt ngưỡng mộ hướng tới Minh vương.
"Ha ha ha" tiếng cười đặc trưng của Khánh Chương lại vang lên.
Hắn vỗ tay cười lớn, vừa cười vừa đứng dậy, "Chuyện cũ của Minh vương quả nhiên tuyệt vời, chờ khi trở lại Đồng Trạch, ta cũng phải kể lại chuyện này cho người khác. Ngày không còn sớm, tối nay nghe đượcchuyện cũ hay ho, bổn Vương thúc cảm thấy thực thỏa mãn, không dám quấy rầy Minh vương nghỉ ngơi nữa, cáo từ."
Phượng Minh thở phào, biết mình cuối cùng cũng miễn cưỡng vượt qua "Tiết mục luận bàn đề tài quân sự chết tiệt" này, vội vàng đứng dậy tiễn biệt.
Trang Bộc đương nhiên cũng không ở lâu, cùng Khánh Chương đứng dậy cáo từ.
Tiễn hai người lên thuyền nhỏ, bên cạnh chỉ còn vài người tâm phúc
Thu Nguyệt, Thu Tinh hoan hô một tiếng, vây đến bên Phượng Minh, khen tới khen lui, "Minh vương thật tuyệt, một câu chuỵên cũ, lại làm hai người họ sững sờ."
"Lúc Minh vương nói với Trang tướng quân mình sẽ không làm như vậy, thật sự suất tới ngây người."
Ngay cả Dung Hổ cũng đi tới, nhỏ giọng nói, "Chuyện cũ Minh vương kể hôm nay, làm cho người ta nghĩ mãi không thôi. Ta đang lo Minh vương sẽ bị bọn họ làm khó dễ, còn định chen vào tìm cơ hội cho Minh vương thoát thân, may là chưa hành xử gì lỗ mãng."
"Ta cũng chỉ chợt nhớ ra chuyện này trong chốc lát..." Phượng Minh giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể để bọn họ trút xuống cả tá lời khen ngợi, vừa nghe tiếng reo yêu kiều của bọn Thu Tinh, vừa được sao trăng quấn quít vây quanh, đưa về phòng nghỉ ngơi.
Lạc Vân một chữ không nói, yên lặng theo phía sau.
____
Giải thích thêm một chút về câu chuyện của Phượng Minh. Đây là câu chuyện trích ra trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, chỉ hơi khác một chi tiết nhỏ. Đó là lương ăn được đong bằng đấu chứ không phải bằng muôi hay muỗng. Khi gọi quan coi kho vào, Tào Tháo có an ủi: ngươi hãy chịu chết đi để vợ con ngươi ta sẽ nuôi, còn ngươi thì được dựng miếu để thờ. Quan coi lương biết mình bị đem làm vật hy sinh, nhưng bấm bụng, nước mắt tuôn trào, rồi cúi lạy "tạ ơn Thừa tướng".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.