Quyển 5 - Chương 18
Phong Lộng
29/07/2013
Không mất lâu sau, đoàn nghênh tiếp của Vĩnh Ân đã giục ngựa tới trước mặt.
Vĩnh Dật ghìm cương cách Dung Điềm ba trượng, đề cao giọng hỏi: “Trước mặt chính là Tây Lôi vương đại giá quang lâm?” Vừa dứt lời liền xoay người xuống ngựa, chắp tay lớn tiếng: “Nghe nói Tây Lôi vương muốn xa giá tới Đông Phàm, dọc đường tất phải quá cảnh Vĩnh Ân. Vĩnh Dật đã chờ ở đây từ rất lâu.”
Phượng Minh tự nhủ thầm trong lòng, ý tứ những lời này, tựa hồ đang nói vị thái tử đây không hề trực tiếp nhận chỉ từ Vĩnh Ân vương tới nghênh đón, mà tựa hồ như cố tình chặn đường tìm bọn họ.
Đám Dung Hổ dường như cũng có cùng một suy nghĩ, ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn lên người Dung Điềm.
Dung Điềm thản nhiên bật cười hai tiếng, xuống ngựa hào sảng đáp lời: “Phiền thái tử đợi lâu, Dung Điềm thực áy náy trong lòng.” Đoạn tiến lên trước hai bước, cười nói hữu hảo cùng Vĩnh Dật, để thuận tiện đánh giá thần sắc y.
Thấy Dung Điềm xuống ngựa, mọi người phía sau cũng lục tục xuống theo. Thu Lam lại gần Phượng Minh, len lén thì thầm: “Mắt vị thái tử Vĩnh Dật này dường như hơi sưng, giống như vừa khóc một trận vậy đó.”
Phượng Minh chăm chú nhìn kỹ, thấy sắc mặt Vĩnh Dật quả nhiên vô cùng khó coi, mới lầm rầm: “Chẳng lẽ sáng nay y mới tranh cãi khóc nháo với Liệt Nhi, nên giờ Liệt Nhi mới không chịu xuất hiện?”
Tụi Thu Nguyệt biết cậu chỉ đang nói quanh để vỗ về Dung Hổ, mới liên mang gật đầu phụ hoạ: “Phải đó, Minh vương có lý, với tính tình của Liệt Nhi, ai mà chẳng muốn cãi cọ với hắn. Hôm nay nhất định vì tranh cãi quá nảy lửa, nên Liệt Nhi mới không chịu theo thái tử đi ra.”
Dung Hổ biết mọi người đang cố an ủi y, liền cảm kích mỉm cười nhìn Thu Nguyệt, trầm giọng nói: “Minh Vương không cần lo lắng, đợi hỏi rõ sự tình hẵng nói tiếp.”
Mọi người cũng chẳng ai nói gì thêm, chỉ một mực chú thị về chỗ Dung Điềm và Vĩnh Dật.
Khuông mặt tái nhợt dẫn theo chút đỏ lựng bất thường của Vĩnh Dật, đang chăm chú đánh giá Dung Điềm bằng một loại ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau y cường cười nói: “Tây Lôi vương vẫn một thân anh khí như trước, thực khiến người thấy hân hoan. Vĩnh Dật đợi nơi này, chẳng qua chỉ muốn mượn chút thời gian rảnh rỗi khi Tây Lôi vương quá cảnh, cùng người nâng chén mạn đàm chốc lát, ôn lại ánh lửa hừng hực soi sáng A mạn giang khi trước. Tiệc rượu đã được bày sẵn tại hành quán phía trước, thỉnh Tây Lôi vương cùng Minh vương di giá.”
Dung Điềm quay lại, trao đổi ánh mắt cùng Phượng Minh, đoạn gật đầu: “Cũng tốt.”
Hai đoàn người ngựa, một trước một sau tới hành quán, quả nhiên đã thấy yến tiệc bày biện ổn thoả bên trong, nhưng tửu yến lại không được sắp đặt linh đình nơi đại sảnh, mà lại an bài ở gian trắc sảnh heo hút cạnh bên, thậm chí những màn ca múa đặc sắc thông thường dường như cũng không được chuẩn bị.
Dung Điềm Phượng Minh cùng ngồi một phía, Dung Hổ cùng nhóm Thu Lam đứng thị hầu phía sau, thị vệ đều được phân phó tới thủ vệ ngoài cửa. Duy mình Vĩnh Dật thái tử ngay đến một hầu tốt cũng không đem theo, một mình một người ngồi nơi chủ vị.
Sau khi rượu cùng đồ ăn được đem lên đầy đủ, hạ nhân trong hành quán cũng không một lần lai vãng tới, không khí trong phòng bất chợt lạnh lẽo vô độ.
Vĩnh Dật chẳng nói chẳng rằng, tự cầm tự rót, mắt không ngừng dò xét Dung Điềm. Đám Phượng Minh vốn nghĩ Vĩnh Dật sẽ mở miệng nói gì đó, ai dè y chỉ tự mình rót một ly, trút cạn xuống yết hầu.
Cứ như thế liền bốn năm chén, khiến đám Phượng Minh lòng nóng như lửa đốt, nhưng không biết phải làm gì cho phải. Đến lúc ấy Vĩnh Dật mới ngước lên nhìn Phượng Minh, cười khổ: “Minh vương thứ lỗi, Vĩnh Dật ngày thường vốn không phải kẻ tham chén mê rượu, chỉ là hôm nay… Ôi, hôm nay tâm tình thực không tốt.”
Tim Phượng Minh như nhảy loạn trong lồng ngực, âm thầm cảm thấy có điều không ổn.
Dung Điềm hừ lạnh một tiếng, ngửa đầu uống cạn một chén, nhìn chằm chằm vào Vĩnh Dật, gằn giọng: “Thái tử đã biết?”
Tâm lý mọi người căng thẳng hẳn lên.
Vĩnh Dật im lặng thẩm thị Dung Điềm trong chốc lát, đoạn nhẹ giọng hỏi: “Tây Lôi vương nghĩ sao?” Cười thảm mấy tiếng, lại bất chợt đanh mặt, trầm giọng: “Chẳng ngờ đường đường một Tây Lôi vương, cư nhiên giở trò lợi dụng thị tòng tuỳ thân làm nên một tấn hài kịch tầm xàm thế này, ha ha, thực đáng nực cười.”
Khách tịch một mảng trầm mặc. Thu Lam rón rén nhích từng bước, vô thanh nắm chặt tay Dung Hổ, mới chợt phát giác lòng tay y đã ướt rượt mồ hôi lạnh từ lúc nào.
“Nếu không phải Liệt Nhi thực tâm đối với thái tử điện hạ, đây có lẽ đã là một trò hề nực cười;” Giữa không gian tịch tĩnh, tiếng Phượng Minh lanh lảnh như chuông ngân: “Nhưng để đáp lại chân tình của Liệt Nhi, thái tử điện hạ lại coi đó chỉ là một tấn hài kịch tầm xàm, ta đây thấy thật không đáng thay hắn.”
Ánh mắt của mọi người, không khỏi đổ dồn về phía Phượng Minh.
Phượng Minh từ chỗ mình đứng thẳng dậy, thản nhiên bước từng bước, dừng lại trước mặt Vĩnh Dật, chăm chú nhìn sâu vào mắt y, nghiêm túc vô cùng mà tiếp: “Quân lực Tây Lôi mạnh hơn Vĩnh Ân gấp bội, Liệt Nhi thân là tâm phúc của đại vương, tiền đồ xán lạn khôn tả, lại cam nguyện tới Vĩnh Ân trùng trùng gian nguy, thái tử chẳng lẽ không thể hiểu được hắn đang vì ai sao?”
Vĩnh Dật không thể chống lại ánh mắt của Phượng Minh, sự oán giận trong đôi con ngươi cũng vợi đi, y quay đầu đi nơi khác, u oán thở dài: “Tuỳ các người muốn nói gì thì nói, hắn cũng vì muốn chia rẽ vương tộc Vĩnh Ân mà tới, chuyện này các ngươi tuyệt đối không thể phủ nhận.”
Dung Điềm tóm lấy cơ hội truy hỏi: “Sao thái tử lại biết căn nguyên của Liệt Nhi?”
Vĩnh Dật không biết nghĩ tới chuyện gì, im lặng trong chốc lát, mới hồi đáp: “Là tự hắn nói cho ta biết.”
“Hả?”
“Cái gì?”
Lần nay ngay đến Dung Điềm cũng phải ngây ngẩn cả người, rù rì: “Không hổ là Liệt Nhi…” Lập tức sang sảng cười lớn, quay đầu nói với Dung Hổ: “Đệ đệ của ngươi là một trang hảo hán. Dung Hổ, đem kiếm trên lưng ngươi cho ta.”
Dung Hổ vội vã tháo kiếm dâng lên.
Dung Điềm nhận kiếm, đặt ngang trên phương trác, sắc mặt trầm xuống, nhìn xoáy vào Vĩnh Dật đoạn lạnh lùng nói: “Xin hỏi thái tử điện hạ, sau khi Liệt Nhi đem toàn bộ sự tình nói ra, người đã trả lời hắn thế nào?”
Vĩnh Dật hỏi lại: “Nếu đổi lại là Tây Lôi vương, người sẽ đáp trả thế nào?”
Dung Điềm không chút do dự trả lời: “Nếu chính Phượng Minh muốn ta buông bỏ giang sơn, dâng cả vương triều Tây Lôi tặng cho hắn cũng có sao?” Phượng Minh kinh ngạc quay ngoắt lại nhìn Dung Điềm, yết hầu ứ nghẹn đến khó thở.
Dung Hổ nhịn không nổi vuột miệng hỏi: “Ngươi đã làm gì Liệt Nhi?”
Keng, một tiếng giòn tan, kiếm đã xuất vỏ. Dung Điềm một tay nắm chuôi kiếm, nhàn nhã trêu cợt: “Thái tử thứ lỗi, bản vương từng đáp ứng Liệt Nhi, nếu thái tử đối với hắn không tốt, bản vương nhất định sẽ khiến thái tử nhận thiên đao vạn quả.”
Một bàn tay từ phía sau chợt vươn ra, nhẹ nhàng đặt trên thân kiếm, Dung Điềm quay lại, vẫn là Phượng Minh.
Phượng Minh lắc đầu: “Đại vương sai rồi.”
“Ta sai?” Dung Điềm kinh ngạc nói.
“Liệt Nhi dẫu có gặp điều bất trắc, cũng tuyệt không mong đại vương thương tổn thái tử điện hạ đâu. Huống chi, nếu thái tử chỉ vì sự thẳng thắn mà thương tổn Liệt Nhi, vậy mắt nhìn người của Liệt Nhi cũng thực quá kém.” Phượng Minh quay lại, đối thị với ánh mắt mông lung trầm tư của Vĩnh Dật: “Ta nói đúng chứ?’
Vĩnh Dật một lúc lâu không nói thành lời, rốt cuộc đành lắc đầu thở dài: “Tây Lôi Minh Vương, quả thực danh bất hư truyền.” Đoạn tự rót lấy một chén rượu, thống khoái quán xuống yết hầu, gượng cười nhớ lại: “Liệt Nhi nói nếu ta thật tâm với hắn, hãy theo hắn vĩnh viễn rời xa đô thành. Ta… ta đã cự tuyệt.”
Chuyện ấy tất cả mọi người đều đoán được, bằng không họ đã không chạm mặt Vĩnh Dật ở chốn này.
“Hắn có thể thành thật nói hết thảy với ta, ta dù là một chút cũng không hề trách cứ hắn. Nhưng phụ vương, thân phụ kỳ vọng ở ta rất cao, ta sao có thể chối bỏ trách nhiệm của mình, cự tuyệt hắn cũng vì ta có chỗ khó xử. Kỳ thực chỉ cần có thể cùng nhau một chỗ, cần gì phải trông nom những thị thị phi phi chốn khác.”
Phượng Minh đột nhiên hỏi: “Thái tử điện hạ, ta có thể hỏi người vài chuyện không?”
“…” Vĩnh Dật thoáng trầm mặc, nhưng cũng gật đầu nói: “Minh vương cứ hỏi.”
Phượng Minh ngồi xuống chỗ có thể nhìn thẳng vào Vĩnh Dật, mà ôn tồn cất giọng: “Xin hỏi thái tử, trở thành Đại vương có phải điều khiến thái tử thống khoái?”
“Đó là quyết định của phụ vương, cũng là vì bách tính Vĩnh Ân…”
“Lại hỏi thái tử, trong vương tộc Vĩnh Ân, phải chăng luôn có cốt nhục tình thân vì vương vị mà hận người đến thấu xương cùng cốt?”
“Chuyên này… không thể tránh được.”
“Nếu thái tử không thành thái tử, Vĩnh Ân vương có còn người kế thừa khác?”
“Đương nhiên còn.”
“Vấn đề cuối cùng nữa,” Phượng Minh mỉm cười: “Thái tử thích Liệt Nhi chứ? Nếu có một ngày thái tử không còn gặp được Liệt Nhi nữa, người có khổ sở chăng?”
Vĩnh Dật cười sầu thảm: “Minh vương chẳng lẽ không thể đoán được chân tâm Vĩnh Dật?”
Phượng Minh hỏi lại: “Liệt Nhi một lòng tính toán thay thái tử, chẳng lẽ thái tử cũng không nhìn ra?”
Thu Nguyệt thì thầm với Thu Tinh: “Tỉ thực chịu không nổi, thái tử với Liệt Nhi đã ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, vậy cứ thẳng thắn với nhau là ổn rồi, Minh vương còn lòng vòng như thế để làm gì?”
“Ta lòng vòng như vậy, chỉ là muốn… xác định lại cùng thái tử đây vài vấn đề.” Phượng Minh ngồi thẳng dậy nghiêm trang: “Thứ nhất, nếu thái tử đã biết tất thảy, nhưng vẫn cố ý ngăn đường chúng ta, liệu có phải muốn khởi binh vấn tội hay còn ý đồ khác? Thứ hai, thái tử và Liệt Nhi nếu đã biết tâm ý đối phương, vì sao còn cau có mặt mày? Thứ ba… Liệt Nhi rốt cuộc đã bỏ đi đâu?”
Vấn đề cuối cùng mới chính là điều mọi người quan tâm nhất, nhất thời tất cả mọi tầm mắt đều tập trung đến trên môi Vĩnh Dật, như e sợ y sẽ từ nơi ấy phun ra một điềm xấu nào đó.
Vĩnh Dật chậm rãi nói: “Hắn lưu lại một mảnh giấy, nói hắn đã nhận vương lệnh của Tây Lôi vương, thì nhất định phải giàn xếp ổn thoả, nếu ta đã không chịu đáp ứng, hắn đành phải nghĩ tới biện pháp khác.”
“Không ổn.” Dung Điềm đột nhiên nhíu chặt cặp mày rậm, hạ giọng: “Chẳng lẽ Liệt Nhi muốn tiến cung gặp Vĩnh Ân vương?”
Vĩnh Dật lộ nét cười thảm đạm: “Không hổ danh Tây Lôi vương từng chứng kiến Liệt Nhi trưởng thành. Năm đó khi hắn thâm nhập vào Vĩnh Ân, dùng hoá danh Phù Cử, thành tân sủng của phụ vương. Sau khi giả chết rời đi, phụ vương vẫn một mực vì cái chết của hắn, mà đau thương khôn cùng. Lần này Liệt Nhi tiến cung, nói không chừng phụ vương sẽ chỉ coi hắn như một người giống Phù Cử, mà giữ lại bên người.”
“Nếu đã vào vương cung, sẽ vô cùng đau đầu.”
Phượng Minh không đồng ý nói: “Liệt Nhi không phải là người tự dồn mình vào hiểm cảnh đâu.”
Vĩnh Dật không biết làm sau đành gật đầu xác nhân: “Minh Vương đoán không sai, hắn không trực tiếp tiến cung, mà đầu phục nhị vương đệ của ta. Ai cũng sẽ cho hắn là một kẻ quá giống Phù Cử, có thể lợi dụng để tìm niềm vui thích của phụ vương. Chỉ cần thấy được thời vận, nhị vương đệ sẽ đem hắn hiến cho phụ vương.”
“A!” Phượng Minh như thể bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời thành tiêu điểm mọi tầm mắt. Cậu vỗ vỗ trán, bật cười nói: “Nguyên lai thái tử loanh quanh vậy, là muốn hỏi mượn binh chúng ta.”
Giữa những con mắt ngạc nhiên của mọi người, Vĩnh Dật không thèm che giấu gật đầu nói: “Ta chỉ cầu Tấy Lôi vương cho ta mượn năm ngàn tinh binh. Ta không thể dùng người phủ thái tử để tấn công nhị vương phủ. Chỉ cần cứu được Liệt Nhi trở về, ta tuyệt sẽ không tham luyến quyền lợi vương vị, đã mất một lần, tuyệt đối sẽ không thể vuột mất lần hai.”
Thu Nguyệt khó hiểu nói: “Nhưng nếu là mượn binh, thái tử cứ nói thẳng từ đầu là tốt rồi, làm chúng ta lo lắng từ nãy đến giờ.”
Vĩnh Dật nghiêm nét mặt: “Vĩnh Dật làm vậy, vì muốn xem lòng trung Liệt Nhi kiên trì có đáng giá hay không. Chẳng giấu Tây Lôi vương cùng Minh Vương, toàn bộ ván gỗ chống đỡ toà hành quán này đều được len sẵn vải bố tẩm đẫm dầu, nếu hai vị làm ngơ với Liệt Nhi, coi hắn như một thứ công cụ lợi dụng, e rằng nơi này sẽ không còn một ai sống sót để thấy thái dương ngày mai.”
Toàn bộ trắc sảnh một mảnh im phăng phắc.
Giữa sự yên ắng, Dung Điềm ôm bụng cười phá lên: “Liệt Nhi à Liệt Nhi, mắt nhìn người của ngươi quả không tồi.”
Vĩnh Dật ghìm cương cách Dung Điềm ba trượng, đề cao giọng hỏi: “Trước mặt chính là Tây Lôi vương đại giá quang lâm?” Vừa dứt lời liền xoay người xuống ngựa, chắp tay lớn tiếng: “Nghe nói Tây Lôi vương muốn xa giá tới Đông Phàm, dọc đường tất phải quá cảnh Vĩnh Ân. Vĩnh Dật đã chờ ở đây từ rất lâu.”
Phượng Minh tự nhủ thầm trong lòng, ý tứ những lời này, tựa hồ đang nói vị thái tử đây không hề trực tiếp nhận chỉ từ Vĩnh Ân vương tới nghênh đón, mà tựa hồ như cố tình chặn đường tìm bọn họ.
Đám Dung Hổ dường như cũng có cùng một suy nghĩ, ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn lên người Dung Điềm.
Dung Điềm thản nhiên bật cười hai tiếng, xuống ngựa hào sảng đáp lời: “Phiền thái tử đợi lâu, Dung Điềm thực áy náy trong lòng.” Đoạn tiến lên trước hai bước, cười nói hữu hảo cùng Vĩnh Dật, để thuận tiện đánh giá thần sắc y.
Thấy Dung Điềm xuống ngựa, mọi người phía sau cũng lục tục xuống theo. Thu Lam lại gần Phượng Minh, len lén thì thầm: “Mắt vị thái tử Vĩnh Dật này dường như hơi sưng, giống như vừa khóc một trận vậy đó.”
Phượng Minh chăm chú nhìn kỹ, thấy sắc mặt Vĩnh Dật quả nhiên vô cùng khó coi, mới lầm rầm: “Chẳng lẽ sáng nay y mới tranh cãi khóc nháo với Liệt Nhi, nên giờ Liệt Nhi mới không chịu xuất hiện?”
Tụi Thu Nguyệt biết cậu chỉ đang nói quanh để vỗ về Dung Hổ, mới liên mang gật đầu phụ hoạ: “Phải đó, Minh vương có lý, với tính tình của Liệt Nhi, ai mà chẳng muốn cãi cọ với hắn. Hôm nay nhất định vì tranh cãi quá nảy lửa, nên Liệt Nhi mới không chịu theo thái tử đi ra.”
Dung Hổ biết mọi người đang cố an ủi y, liền cảm kích mỉm cười nhìn Thu Nguyệt, trầm giọng nói: “Minh Vương không cần lo lắng, đợi hỏi rõ sự tình hẵng nói tiếp.”
Mọi người cũng chẳng ai nói gì thêm, chỉ một mực chú thị về chỗ Dung Điềm và Vĩnh Dật.
Khuông mặt tái nhợt dẫn theo chút đỏ lựng bất thường của Vĩnh Dật, đang chăm chú đánh giá Dung Điềm bằng một loại ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau y cường cười nói: “Tây Lôi vương vẫn một thân anh khí như trước, thực khiến người thấy hân hoan. Vĩnh Dật đợi nơi này, chẳng qua chỉ muốn mượn chút thời gian rảnh rỗi khi Tây Lôi vương quá cảnh, cùng người nâng chén mạn đàm chốc lát, ôn lại ánh lửa hừng hực soi sáng A mạn giang khi trước. Tiệc rượu đã được bày sẵn tại hành quán phía trước, thỉnh Tây Lôi vương cùng Minh vương di giá.”
Dung Điềm quay lại, trao đổi ánh mắt cùng Phượng Minh, đoạn gật đầu: “Cũng tốt.”
Hai đoàn người ngựa, một trước một sau tới hành quán, quả nhiên đã thấy yến tiệc bày biện ổn thoả bên trong, nhưng tửu yến lại không được sắp đặt linh đình nơi đại sảnh, mà lại an bài ở gian trắc sảnh heo hút cạnh bên, thậm chí những màn ca múa đặc sắc thông thường dường như cũng không được chuẩn bị.
Dung Điềm Phượng Minh cùng ngồi một phía, Dung Hổ cùng nhóm Thu Lam đứng thị hầu phía sau, thị vệ đều được phân phó tới thủ vệ ngoài cửa. Duy mình Vĩnh Dật thái tử ngay đến một hầu tốt cũng không đem theo, một mình một người ngồi nơi chủ vị.
Sau khi rượu cùng đồ ăn được đem lên đầy đủ, hạ nhân trong hành quán cũng không một lần lai vãng tới, không khí trong phòng bất chợt lạnh lẽo vô độ.
Vĩnh Dật chẳng nói chẳng rằng, tự cầm tự rót, mắt không ngừng dò xét Dung Điềm. Đám Phượng Minh vốn nghĩ Vĩnh Dật sẽ mở miệng nói gì đó, ai dè y chỉ tự mình rót một ly, trút cạn xuống yết hầu.
Cứ như thế liền bốn năm chén, khiến đám Phượng Minh lòng nóng như lửa đốt, nhưng không biết phải làm gì cho phải. Đến lúc ấy Vĩnh Dật mới ngước lên nhìn Phượng Minh, cười khổ: “Minh vương thứ lỗi, Vĩnh Dật ngày thường vốn không phải kẻ tham chén mê rượu, chỉ là hôm nay… Ôi, hôm nay tâm tình thực không tốt.”
Tim Phượng Minh như nhảy loạn trong lồng ngực, âm thầm cảm thấy có điều không ổn.
Dung Điềm hừ lạnh một tiếng, ngửa đầu uống cạn một chén, nhìn chằm chằm vào Vĩnh Dật, gằn giọng: “Thái tử đã biết?”
Tâm lý mọi người căng thẳng hẳn lên.
Vĩnh Dật im lặng thẩm thị Dung Điềm trong chốc lát, đoạn nhẹ giọng hỏi: “Tây Lôi vương nghĩ sao?” Cười thảm mấy tiếng, lại bất chợt đanh mặt, trầm giọng: “Chẳng ngờ đường đường một Tây Lôi vương, cư nhiên giở trò lợi dụng thị tòng tuỳ thân làm nên một tấn hài kịch tầm xàm thế này, ha ha, thực đáng nực cười.”
Khách tịch một mảng trầm mặc. Thu Lam rón rén nhích từng bước, vô thanh nắm chặt tay Dung Hổ, mới chợt phát giác lòng tay y đã ướt rượt mồ hôi lạnh từ lúc nào.
“Nếu không phải Liệt Nhi thực tâm đối với thái tử điện hạ, đây có lẽ đã là một trò hề nực cười;” Giữa không gian tịch tĩnh, tiếng Phượng Minh lanh lảnh như chuông ngân: “Nhưng để đáp lại chân tình của Liệt Nhi, thái tử điện hạ lại coi đó chỉ là một tấn hài kịch tầm xàm, ta đây thấy thật không đáng thay hắn.”
Ánh mắt của mọi người, không khỏi đổ dồn về phía Phượng Minh.
Phượng Minh từ chỗ mình đứng thẳng dậy, thản nhiên bước từng bước, dừng lại trước mặt Vĩnh Dật, chăm chú nhìn sâu vào mắt y, nghiêm túc vô cùng mà tiếp: “Quân lực Tây Lôi mạnh hơn Vĩnh Ân gấp bội, Liệt Nhi thân là tâm phúc của đại vương, tiền đồ xán lạn khôn tả, lại cam nguyện tới Vĩnh Ân trùng trùng gian nguy, thái tử chẳng lẽ không thể hiểu được hắn đang vì ai sao?”
Vĩnh Dật không thể chống lại ánh mắt của Phượng Minh, sự oán giận trong đôi con ngươi cũng vợi đi, y quay đầu đi nơi khác, u oán thở dài: “Tuỳ các người muốn nói gì thì nói, hắn cũng vì muốn chia rẽ vương tộc Vĩnh Ân mà tới, chuyện này các ngươi tuyệt đối không thể phủ nhận.”
Dung Điềm tóm lấy cơ hội truy hỏi: “Sao thái tử lại biết căn nguyên của Liệt Nhi?”
Vĩnh Dật không biết nghĩ tới chuyện gì, im lặng trong chốc lát, mới hồi đáp: “Là tự hắn nói cho ta biết.”
“Hả?”
“Cái gì?”
Lần nay ngay đến Dung Điềm cũng phải ngây ngẩn cả người, rù rì: “Không hổ là Liệt Nhi…” Lập tức sang sảng cười lớn, quay đầu nói với Dung Hổ: “Đệ đệ của ngươi là một trang hảo hán. Dung Hổ, đem kiếm trên lưng ngươi cho ta.”
Dung Hổ vội vã tháo kiếm dâng lên.
Dung Điềm nhận kiếm, đặt ngang trên phương trác, sắc mặt trầm xuống, nhìn xoáy vào Vĩnh Dật đoạn lạnh lùng nói: “Xin hỏi thái tử điện hạ, sau khi Liệt Nhi đem toàn bộ sự tình nói ra, người đã trả lời hắn thế nào?”
Vĩnh Dật hỏi lại: “Nếu đổi lại là Tây Lôi vương, người sẽ đáp trả thế nào?”
Dung Điềm không chút do dự trả lời: “Nếu chính Phượng Minh muốn ta buông bỏ giang sơn, dâng cả vương triều Tây Lôi tặng cho hắn cũng có sao?” Phượng Minh kinh ngạc quay ngoắt lại nhìn Dung Điềm, yết hầu ứ nghẹn đến khó thở.
Dung Hổ nhịn không nổi vuột miệng hỏi: “Ngươi đã làm gì Liệt Nhi?”
Keng, một tiếng giòn tan, kiếm đã xuất vỏ. Dung Điềm một tay nắm chuôi kiếm, nhàn nhã trêu cợt: “Thái tử thứ lỗi, bản vương từng đáp ứng Liệt Nhi, nếu thái tử đối với hắn không tốt, bản vương nhất định sẽ khiến thái tử nhận thiên đao vạn quả.”
Một bàn tay từ phía sau chợt vươn ra, nhẹ nhàng đặt trên thân kiếm, Dung Điềm quay lại, vẫn là Phượng Minh.
Phượng Minh lắc đầu: “Đại vương sai rồi.”
“Ta sai?” Dung Điềm kinh ngạc nói.
“Liệt Nhi dẫu có gặp điều bất trắc, cũng tuyệt không mong đại vương thương tổn thái tử điện hạ đâu. Huống chi, nếu thái tử chỉ vì sự thẳng thắn mà thương tổn Liệt Nhi, vậy mắt nhìn người của Liệt Nhi cũng thực quá kém.” Phượng Minh quay lại, đối thị với ánh mắt mông lung trầm tư của Vĩnh Dật: “Ta nói đúng chứ?’
Vĩnh Dật một lúc lâu không nói thành lời, rốt cuộc đành lắc đầu thở dài: “Tây Lôi Minh Vương, quả thực danh bất hư truyền.” Đoạn tự rót lấy một chén rượu, thống khoái quán xuống yết hầu, gượng cười nhớ lại: “Liệt Nhi nói nếu ta thật tâm với hắn, hãy theo hắn vĩnh viễn rời xa đô thành. Ta… ta đã cự tuyệt.”
Chuyện ấy tất cả mọi người đều đoán được, bằng không họ đã không chạm mặt Vĩnh Dật ở chốn này.
“Hắn có thể thành thật nói hết thảy với ta, ta dù là một chút cũng không hề trách cứ hắn. Nhưng phụ vương, thân phụ kỳ vọng ở ta rất cao, ta sao có thể chối bỏ trách nhiệm của mình, cự tuyệt hắn cũng vì ta có chỗ khó xử. Kỳ thực chỉ cần có thể cùng nhau một chỗ, cần gì phải trông nom những thị thị phi phi chốn khác.”
Phượng Minh đột nhiên hỏi: “Thái tử điện hạ, ta có thể hỏi người vài chuyện không?”
“…” Vĩnh Dật thoáng trầm mặc, nhưng cũng gật đầu nói: “Minh vương cứ hỏi.”
Phượng Minh ngồi xuống chỗ có thể nhìn thẳng vào Vĩnh Dật, mà ôn tồn cất giọng: “Xin hỏi thái tử, trở thành Đại vương có phải điều khiến thái tử thống khoái?”
“Đó là quyết định của phụ vương, cũng là vì bách tính Vĩnh Ân…”
“Lại hỏi thái tử, trong vương tộc Vĩnh Ân, phải chăng luôn có cốt nhục tình thân vì vương vị mà hận người đến thấu xương cùng cốt?”
“Chuyên này… không thể tránh được.”
“Nếu thái tử không thành thái tử, Vĩnh Ân vương có còn người kế thừa khác?”
“Đương nhiên còn.”
“Vấn đề cuối cùng nữa,” Phượng Minh mỉm cười: “Thái tử thích Liệt Nhi chứ? Nếu có một ngày thái tử không còn gặp được Liệt Nhi nữa, người có khổ sở chăng?”
Vĩnh Dật cười sầu thảm: “Minh vương chẳng lẽ không thể đoán được chân tâm Vĩnh Dật?”
Phượng Minh hỏi lại: “Liệt Nhi một lòng tính toán thay thái tử, chẳng lẽ thái tử cũng không nhìn ra?”
Thu Nguyệt thì thầm với Thu Tinh: “Tỉ thực chịu không nổi, thái tử với Liệt Nhi đã ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, vậy cứ thẳng thắn với nhau là ổn rồi, Minh vương còn lòng vòng như thế để làm gì?”
“Ta lòng vòng như vậy, chỉ là muốn… xác định lại cùng thái tử đây vài vấn đề.” Phượng Minh ngồi thẳng dậy nghiêm trang: “Thứ nhất, nếu thái tử đã biết tất thảy, nhưng vẫn cố ý ngăn đường chúng ta, liệu có phải muốn khởi binh vấn tội hay còn ý đồ khác? Thứ hai, thái tử và Liệt Nhi nếu đã biết tâm ý đối phương, vì sao còn cau có mặt mày? Thứ ba… Liệt Nhi rốt cuộc đã bỏ đi đâu?”
Vấn đề cuối cùng mới chính là điều mọi người quan tâm nhất, nhất thời tất cả mọi tầm mắt đều tập trung đến trên môi Vĩnh Dật, như e sợ y sẽ từ nơi ấy phun ra một điềm xấu nào đó.
Vĩnh Dật chậm rãi nói: “Hắn lưu lại một mảnh giấy, nói hắn đã nhận vương lệnh của Tây Lôi vương, thì nhất định phải giàn xếp ổn thoả, nếu ta đã không chịu đáp ứng, hắn đành phải nghĩ tới biện pháp khác.”
“Không ổn.” Dung Điềm đột nhiên nhíu chặt cặp mày rậm, hạ giọng: “Chẳng lẽ Liệt Nhi muốn tiến cung gặp Vĩnh Ân vương?”
Vĩnh Dật lộ nét cười thảm đạm: “Không hổ danh Tây Lôi vương từng chứng kiến Liệt Nhi trưởng thành. Năm đó khi hắn thâm nhập vào Vĩnh Ân, dùng hoá danh Phù Cử, thành tân sủng của phụ vương. Sau khi giả chết rời đi, phụ vương vẫn một mực vì cái chết của hắn, mà đau thương khôn cùng. Lần này Liệt Nhi tiến cung, nói không chừng phụ vương sẽ chỉ coi hắn như một người giống Phù Cử, mà giữ lại bên người.”
“Nếu đã vào vương cung, sẽ vô cùng đau đầu.”
Phượng Minh không đồng ý nói: “Liệt Nhi không phải là người tự dồn mình vào hiểm cảnh đâu.”
Vĩnh Dật không biết làm sau đành gật đầu xác nhân: “Minh Vương đoán không sai, hắn không trực tiếp tiến cung, mà đầu phục nhị vương đệ của ta. Ai cũng sẽ cho hắn là một kẻ quá giống Phù Cử, có thể lợi dụng để tìm niềm vui thích của phụ vương. Chỉ cần thấy được thời vận, nhị vương đệ sẽ đem hắn hiến cho phụ vương.”
“A!” Phượng Minh như thể bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời thành tiêu điểm mọi tầm mắt. Cậu vỗ vỗ trán, bật cười nói: “Nguyên lai thái tử loanh quanh vậy, là muốn hỏi mượn binh chúng ta.”
Giữa những con mắt ngạc nhiên của mọi người, Vĩnh Dật không thèm che giấu gật đầu nói: “Ta chỉ cầu Tấy Lôi vương cho ta mượn năm ngàn tinh binh. Ta không thể dùng người phủ thái tử để tấn công nhị vương phủ. Chỉ cần cứu được Liệt Nhi trở về, ta tuyệt sẽ không tham luyến quyền lợi vương vị, đã mất một lần, tuyệt đối sẽ không thể vuột mất lần hai.”
Thu Nguyệt khó hiểu nói: “Nhưng nếu là mượn binh, thái tử cứ nói thẳng từ đầu là tốt rồi, làm chúng ta lo lắng từ nãy đến giờ.”
Vĩnh Dật nghiêm nét mặt: “Vĩnh Dật làm vậy, vì muốn xem lòng trung Liệt Nhi kiên trì có đáng giá hay không. Chẳng giấu Tây Lôi vương cùng Minh Vương, toàn bộ ván gỗ chống đỡ toà hành quán này đều được len sẵn vải bố tẩm đẫm dầu, nếu hai vị làm ngơ với Liệt Nhi, coi hắn như một thứ công cụ lợi dụng, e rằng nơi này sẽ không còn một ai sống sót để thấy thái dương ngày mai.”
Toàn bộ trắc sảnh một mảnh im phăng phắc.
Giữa sự yên ắng, Dung Điềm ôm bụng cười phá lên: “Liệt Nhi à Liệt Nhi, mắt nhìn người của ngươi quả không tồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.