Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 1

Phong Lộng

20/04/2013



Ra khỏi phòng, những cơn gió mát lành mơn man làn tóc, thản nhiên đắm chìm giữa biển hoa mênh mang.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Phượng Minh, Diệu Quang cười khẽ: “Vương huynh thật hết sức xem trọng Minh Vương a. Tuyệt nhai này vốn là nơi độc hưởng của vương thất Ly Quốc, từ xưa đến nay cũng chưa từng có một ai được phép qua đêm. Vậy mà giờ Minh Vương lại được xem như bán phần chủ chân của chốn này.”

Phượng Minh lạnh lùng: “Ta lại thấy đây là kế nhất thạch nhị điểu của Nhược Ngôn thì có. Vừa có thể phong toả tin tức bắt cóc ta, lại vừa có thể đề phòng ta chạy trốn.”

Diệu Quang bật cười khanh khách như một nhành hoa rung rinh lay động, cũng có thể xem như ngầm thừa nhận.

Nếu đã ở Huyền Nhai – nơi tuyệt đường thoái lui, thì không cần đến thị vệ theo sau giám sát. Hai người họ cứ thế một trước một sau chầm chậm thả bước tản bộ, đến ranh giới tận cùng của tuyệt nhai, gió càng thêm lồng lộng, thổi phồng những ống tay áo.

“Đẹp quá.” Phượng Minh dõi mắt trông ra phía xa, một vùng bình nguyên bao la bát ngát, thành thị lâu phòng cũng thu gọn lại trong tầm mắt, một mảnh đại giang như một chiếc đai lưng lừng lững chảy quanh dưới chân. Cậu ngâm nga tán thưởng nhưng ánh mắt vẫn quay qua quay lại như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Diệu Quang vô cùng nhạy bén, duỗi tay chỉ về phía trước nói: “Minh Vương, Tây Lôi ở bên kia.”

Phượng Minh nhìn theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy nơi ấy một vùng hoàng thổ nối liền trời lam một dải ngút ngàn, nơi ấy trông thấy từng nhánh cây từng ngọn cỏ Tây Lôi. Bất giác nhớ đến bản thân mình đang nghìn trùng cách biệt, chẳng biết đến ngày nào mới có thể trở về, khuôn mặt cậu không khỏi man mác vẻ sầu thương.

“Tây Lôi vương hiện tại… Hẳn phải đang ở Bác Gian. Bác Gian bên này.” Diệu Quang chuyển hướng, dùng cánh tay ngà ngọc hươ hươ trên không.

Phượng Minh nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của nàng, không thèm để ý trong lòng, chỉ ngây ngẩn, xoay người quay bước về phòng. Diệu Quang vốn đang hớn hở, lại thấy sắc mặt Phượng Minh có vẻ không bình thường, vội vã lè lưỡi lẽo đẽo bám theo sau.

“Minh Vương lại làm sao vậy?” Diệu Quang nhanh chân chạy lên bắt kịp trong tích tắc, tính tình cũng trở nên bực bội, bám chặt tay áo Phượng Minh: “Từ trước đến nay chưa từng có một ai dám không nhìn sắc mặt ta, nếu ngươi lại dám lờ ta đi, ta sẽ khiến ngươi hối hận.”

Phượng Minh vốn đang định mặc kệ hẩy nàng ta qua một bên, vừa quay đầu lại nhìn, Diệu Quang kia tuy miệng mồm ác độc, nhưng ánh mắt lại trong sáng đáng yêu, ngẫm lại mình thân nam nhi, có nổi cáu với mấy tiểu cô nương nhỏ nhít cũng chẳng hay ho gì cho cam, đành phải xuống nước nhẹ giọng: “Thỉnh công chúa buông tay, Phượng Minh là tù phạm, không dám nói chuyện cùng công chúa.”

“Ta càng muốn cùng ngươi nói chuyện.” Nàng ta dẫu không phải mỹ nhân, nhưng xuất thân cao quý khí chất lại ung dung hoà nhã, bám theo ăn vạ cũng có vẻ thuỳ mị thướt tha.

Phượng Minh đăm đăm nhìn nàng trong giây lát, trong đầu tính toán, không lộ vẻ gì, cố tình trầm ngâm, sau ấy mới khẽ hỏi: “Thế sao ngươi lúc nào cũng gạt ta rồi lại hại ta?”

“Ai nói ngươi không chịu theo ta đến Ly Quốc?” Diệu Quang hùng hồn biện giải, ngóc đầu lên nói: “Ly Quốc có chỗ nào không so được với Tây Lôi nào.”

Phượng Minh thừa biết bản lĩnh cãi chày cãi cối già mồm át lẽ phải của Diệu Quang còn lợi hại gấp bội Nhược Ngôn, không thèm so đo tính toán, khoát tay bảo: “Được được được, Ly Quốc lợi hại. Ôi, ngươi muốn nói chuyện với ta, nhưng phải nói cái gì mới được?”

“Minh vương nói gì cũng được.” Ánh sáng rực rỡ lay động trong mắt Diệu Quang, hồi tưởng lại những thời khắc tươi đẹp ngày trước: “Giống như những gì khi trước Minh Vương từng nói với ta ấy, thà để người trong thiên hạ phụ ta, cũng không muốn phụ người trong thiên hạ. Những câu như vậy, ta muốn lại nghe ngươi nói vài lần.”

Phượng Minh đần mặt, không nghĩ những câu nói vẩn vơ ngày ấy lại khiến Diệu Quang khắc sâu rõ ràng đến vậy, mới ho khan hai tiếng, lắc đầu: “Những chuyện thiên hạ đất nước lăng nhăng ấy quá chán ngán, chi bằng để ta kể những chuyện thi thú hơn cho công chúa nghe.”

Diệu Quang gật đầu lia lịa: “Được a, ta thích nhất nghe Minh Vương kể những chuyện thú vị.”

Phượng Minh ngó quanh quất xung quanh, lựa lấy một khe đá chắn gió, dắt tay Diệu Quang ngồi xuống.

“Hôm nay ta sẽ kể cho công chúa nghe về cố sự của nữ vương. Có một quốc gia tên là Anh quốc, ở quốc gia ấy có một vị nữ vương vô cùng tài ba giỏi giang.”

“Anh quốc? Sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe qua?”

“Ấy là nơi rất xa xa vô cùng tận, công chúa có chưa từng nghe qua cũng không có gì kỳ lạ. Vị nữ vương kia khi còn rất nhỏ đã phải đăng quang kế thừa vương vị, nàng đã thực hiện rất nhiều những cuộc cải cách trong chính trị…”

Chuyện kể về nữ hoàng Elizabeth, từ miệng Phượng Minh, cứ thế cuồn cuộn tuôn trào không dứt.

Diệu Quang hoàn toàn bị Phượng Minh cuốn theo, hai người trong hang đá, một người kể một người lắng nghe, đều chuyên tâm mê mải, mãi đến bữa tối, thị vệ hớt hải chạy lại tìm mới sóng bước cùng nhau về phòng.

Vừa bước vào, Diệu Quang tự dưng lại ho khan hai tiếng.

“Bị cảm?” Phượng Minh ngồi kể lể chuyện cổ cả ngày giời, thái độ với Diệu Quang cũng trở nên hoà nhã không ít: “Mới rồi gió lộng quá, chúng ta đáng lẽ đã nên quay về sớm hơn.”

“Không sao. Ngày mai nếu ngươi kể tiếp, ta vẫn còn muốn nghe.” Diệu Quang hớn hở, ngọt ngào cười cười nói nói với Phượng Minh.

Bữa chiều được dâng lên, thịnh soạn vô cùng, nhưng Phượng Minh cũng chỉ qua loa nửa chén đã buông đũa một bên.

Diệu Quang nhìn đường nét Phượng Minh đã có chút sọp đi, mím môi nói: “Minh Vương nên ăn nhiều thêm một chút.”

“Ta no rồi.”

“Không được. Nếu Minh vương cứ mãi gầy đi thế này, vương huynh nhất định sẽ quy tội Diệu Quang mất.”

Một giọng nói trầm thấp thình lình vang lên từ sau lưng: “Ai dám cả gan quy tội vương muội của ta chứ?”

Cả người Phượng Minh chấn động, quay phắt lại, bóng dáng Nhược Ngôn mấy ngày nay biệt tăm biệt tích giờ đã đứng ngay phía sau, thậm chí còn không biết từ lúc nào.

Diệu Quang mừng rỡ kêu lên một tiếng, đứng dậy thi lễ: “Vương huynh đã về!”

“Ừ.” Nhược Ngôn nhìn Diệu Quang thoáng cười nhẹ đoạn gật gật đầu, ánh mắt vừa lướt đi, đã chạm ngay đến gương mặt đã bắt đầu tái mét của Phượng Minh.

Diệu Quang chăm chú nhìn hai người bọn họ, lanh lẹ đưa cuốn thư trình lên: “Binh pháp Minh vương viết ra mấy ngày nay đều ở đây. Diệu Quang xin lui ra trước.” Đoạn duyên dáng thi lễ quay đi.

Nàng vừa đi, thị nữ hầu hạ trong phòng cũng nhất loạt lui xuống, cả một gian phòng rộng lớn đến thế, trong chốc lát chỉ còn Phượng Minh và Nhược Ngôn mặt đối mặt.

Bầu không khí ngưng trệ càng lúc càng thêm đè nặng xuống, Phượng Minh bị ánh mắt mạnh mẽ của Nhược Ngôn nhìn chằm chặp, cả người nhột nhạt, bất giác thụt lui lại.

Không lui lại thì thôi, Phượng Minh vừa dịch một bước, tựa như có cảm tính, Nhược Ngôn lập tức xông lên trước. Giống mãnh thú săn mồi vô thanh vô tức lao đến bao phủ lấy Phượng Minh, sau ấy mới khe khẽ nâng cằm cậu lên, thoáng cười: “Minh Vương gầy đi không ít.” Những đầu ngón tay mơn trớn trên đôi má ngọc trắng nõn nà.

Phượng Minh vừa sợ hãi vừa xấu hổ, lắp ba lắp bắp: “Thỉnh… thỉnh Ly vương tự trọng, binh thư ta đã theo ước định chép ra rồi thôi.”

“Binh thư hãy đợi một chút nữa hay xem.” Ngữ khí khàn khàn trầm đục như báo trước nguy hiểm đang kề cận, đôi mắt đen thăm thẳm như vực sâu không đáy của Nhược Ngôn, khiến người đụng phải run rẩy không cách nào chế ngự nổi: “Phải quan sát Minh Vương của ta một chút đã.”

Hừ! Ai là Minh vương của ngươi? Phượng Minh thầm chửi trong bụng, nhưng đương nhiên không dám nói ra miệng, trừng mắt nhìn Nhược Ngôn oán hận, đoạn quay ngoắt đi.

Nhược Ngôn khẽ cúi đầu dò xét khuôn mặt xinh đẹp vừa có vẻ ngạo mạn vừa có vẻ sợ sệt của Phượng Minh, cười khục khặc một hồi, thốt nhiên hỏi: “Mấy ngày nay Nhược Ngôn không xuất hiện, Minh vương không quan tâm ta đi đâu sao?”

Phát giác sự kỳ quặc trong câu hỏi của Nhược Ngôn, lòng Phượng Minh thoáng run rẩy: “Mấy ngày nay ngươi không ở Ly Quốc?”

“Không hổ là Minh Vương, đoán tiếp đi.” Nhược Ngôn tán thưởng.

“Đến Tây Lôi?” Phượng Minh tư lự, đoạn lại châm rãi lắc lắc: “Lộ trình đến Tây Lôi xa xôi cách trở, không thể mới vài ngày đã liền trở về, chẳng lẽ là Bác Gian?”

Nhược Ngôn cười vang, nét tán tụng lại càng hằn sâu đong đầy trong mắt, gật đầu tiếp: “Minh Vương thật lợi hại. Chi bằng hãy đoán tiếp xem ta đến Bác Gian làm gì?”

Phượng Minh trầm tư suy nghĩ, thình lình chấn động, ngẩng đầu trợn tròn mắt: “Ngươi…”



“Tây Lôi vương lẳng lặng rời Tây Lôi, ta sao có thể không thừa dịp này trả đũa một phen, để hắn sứt đầu mẻ trán không còn thì giờ tìm kiếm Minh Vương?” Nhược Ngôn lạnh lùng nói: “Vương thất Bác Gian thất lạc Minh vương, đang nhao nhao kinh sợ Dung Điềm đến tìm bọn chúng phiền nhiễu hỏi tội. Bản vương chỉ bày ra chút kế mọn, đã khiến bọn chúng hùa nhau nhao nhao đòi giải quyết triệt để. Nếu đã không thể giao trả Minh Vương, sẽ thẳng thừng giải quyết Tây Lôi vương.”

Ánh mắt Phượng Minh trong suốt đến lạnh lẽo, khắc nghiệt nói: “Chỉ là một Bác Gian nho nhỏ mà có thể giải quyết được Dung Điềm? Ly vương cũng quá xem thường Tây Lôi vương rồi.”

“Ô, ngươi tin Dung Điềm đến thế? Minh vương chớ quên, hắn giờ đang ở trong thế bị Bác Gian vương rình rập như cá trên thớt, mà bản vương đương nhiên cũng góp chút tương trợ gọi là.”

“Dẫu thế người ngươi cũng không thể sát hại Dung Điềm được.”

Ánh mắt Nhược Ngôn tức thì loé lên, khiến Phượng Minh tim đập chân run.

“Ha ha, ” Nhược Ngôn từ từ nhếch miệng cười, ám muội cúi xuống liếm vành tai Phượng Minh: “Quả như Minh Vương suy đoán, bản vương hợp lực cùng nhị vương tử tuy không thể khiến Dung Điềm vĩnh viễn chôn thây nơi hoàng thổ Bác Gian. Nhưng lần này Dung Điềm kia ý đắc chí nguyện dung dăng dung dẻ dắt tay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đến Bác Gian, đinh ninh đón được ý trung nhân quay trở về, thậm chí còn định thò tay khuấy đảo đại sự Bác Gian, kết quả lại bị truy đuổi nhếch nhác bỏ chạy, thực sự cũng khiến lòng người hả hê khoái chí.”

Thấy Nhược Ngôn đắc ý như thế, dẫu Phượng Minh có đang nằm trong hiểm cảnh bị Nhược Ngôn uy hiếp chèn ép, cũng không nhẫn nhịn được mà vuột miệng đáp trả: “Ly Vương tựa hồ đã quên tình cảnh chạy đông chạy tây trốn chui trốn nhủi khi bị Đồng tướng quân truy đuổi ngày nào ở biên cảnh Tây Lôi rồi.”

“Minh Vương cứ việc khoe khoang miệng lưỡi đi. Dung Điềm dọc đường trở về Tây Lôi, nếu có thể an toàn né tránh thoát được thiên la địa võng bản vương bày ra về nước, cũng vô phương lùng tìm được chốn Minh Vương toạ lạc.” Tay Nhược Ngôn khẽ siết lại, thình lình siết chặt ót Phượng Minh, thấy đôi mày cậu nhíu chặt vì đau đớn, khùng khục cười nói: “Chúng ta cũng nên nhân dịp này mà nghỉ ngơi tịnh dưỡng một phen cho thoả thích.”

Phượng Minh hét ầm lên: “Nhược Ngôn, ngươi dám động vào ta, đừng hòng ta viết thêm một chữ nào.”

“Cũng có phải là giao hoan đâu, chỉ đơn gian là nghỉ ngơi tịnh dưỡng thì việc gì phải vội vàng gấp rút?” Nhược Ngôn miệng mồm biện giải, đẩy mạnh Phượng Minh ngã dúi xuống giường, tóm chặt cổ áo dùng sức xé toạc.

Xoẹt! Bờ ngực được mọi người cẩn thận hầu hạ chăm chút trắng nón như ngọc loã lồ hiện ra.

Làn da trắng ngần trong suốt, tựa hồ như có thể nhìn đến trái tim đập thình thịch ẩn khuất bên trong, hai khoả tiểu xảo nhô lên, như trân châu khảm lên da thịt.

Những đường cong hoàn mỹ, giữa sự yếu đuối mỏng manh của nam tử, lại được một tay Dung Điềm giáo dục dạy dỗ mà cứng cáp rắn chắc hẳn lên.

Nhược Ngôn thân đứng đầu một quốc gia, từ nhỏ đến lớn từng thấy qua cơ man nào là mỹ nhân, nhưng đến giây phút này lại không khỏi đờ đẫn cả người, tấm tắc tán thưởng: “Không bỏ ngoại y, chỉ là mỹ sắc, chẳng dè thoát bỏ vướng víu, lại là một tuyệt sắc kinh nhân.”

Phượng Minh giờ đâu có nghe nổi cái gì đẹp cái gì hay, tay chân luống ca luống cuống quơ quào đống xiêm y te tua lên ngực, nhưng lại bị Nhược Ngôn đè chặt dưới thân, co kéo cũng không nổi. Cùng đường, chỉ có thể xoè rộng cả bàn tay gắt gao che trước ngực, nỗ lực cùng cực che đi tia nhìn hừng hực như đả thương người của Nhược Ngôn, hằm hè lườm y.

Nhược Ngôn khe khẽ nhướn mày: “Ngắm một chút thì có làm sao? Minh Vương cũng hẹp hòi quá.” Y luyện võ từ nhỏ, hai tay cứng như sắt, đè hai tay Phượng Minh ghim chặt lên đầu ngon ơ, mảng ngực trắng muốt khiến người ta mê muội rỏ dãi lại một lần nữa lồ lộ.

“Buông ta ra!” Phượng Minh gầm gừ như thú nhỏ bị thương: “Ngươi dám động vào ta, ta sẽ…”

“Sẽ không mơ tưởng được ngươi chép một chữ.” Nhược Ngôn chặc lưỡi: “Nhưng hiện tại bản vương phát giác giao dịch này thật sự không đáng, phong thái Minh Vương tột bậc thế này, Nhược Ngôn sao có thể nhẫn nhịn cho đặng?”

Y tựa hồ như không dằn lòng nổi, khẽ cúi xuống day day viên trân châu trước ngực, dùng đầu lưỡi mơn man trêu ghẹo khiến nó cứng lại.

Phượng Minh bị công kích, thình lình hít một luồng khí lạnh lẽo.

Mọi việc trước mắt gay go rồi, còn biện pháp nào cứu mệnh nữa đây? Trong đầu loạn xạ lộn tùng phèo, tựa hồ như từng nơ ron thần kinh đều bị tình thế hiểm nghèo phía trước hù cho nhất loạt té xỉu.

Khuôn mặt Dung Điềm mông mông lung lung di chuyển không ngừng.

Bên hông lỏng lẻo xuống, Nhược Ngôn đã tháo được đai lưng của Phượng Minh ra.

Chẳng lẽ sẽ bị Nhược Ngôn… Phượng Minh nhìn trân trân vào những ngọn đèn treo hoa lệ rủ xuống từ trần nhà, đau đớn gào thét: “Dung Điềm! Dung Điềm!”

“Cứ mặc sức gào lên đi, Dung Điềm còn xa lắm.” Nhược Ngôn vỗ về Phượng Minh, lộ vẻ hung hãn: “Nếu ngươi chọc giận ta, đêm nay đừng hòng sống dễ chịu.”

Bên ngoài gió đêm gào rít, trong phòng thanh âm lạnh lẽo cuộn xoáy.

Đang lúc nguy cấp, ngoài cửa phòng có tiếng thị vệ lớn giọng bẩm báo: “Bẩm báo Đại vương, có quân tình khẩn cấp.”

Chuyện hay bị người phá quấy, Nhược Ngôn từ trên giường thình lình vùng dậy, vẫn không quên túm chặt hai tay Phượng Minh, nổi giận đùng đùng: “Quân tình khẩn cấp cái khỉ gì? Cút hết cho ta, còn quấy rầy nữa, bản vương chém đầu ngươi!”

“Bẩm báo vương huynh, Thổ Nguyệt tộc phía đông bỗng nhiên nổi loạn, giết quan viên được điều động, kho thóc ngân khố cũng bị cướp sạch. Trong đô thành, gian tế Thổ Nguyệt tộc mai phục, mưu đồ phóng hoả thiêu vương cung. Sự việc cấp bách, thỉnh vương huynh lập tức hồi cung.” Tiếng Diệu Quang vang lên lanh lảnh như khánh bạc, lúc này dồn dập ngưng trọng.

Tận bấy giờ Nhược Ngôn mới có vẻ dịu chút giận dữ, ánh mắt hung tợn hằn học nhìn vào khuôn mặt tái nhợt cắt không còn hột máu của Phượng Minh, ra lệnh: “Vương muội vào đi.”

“Vâng.”

Diệu Quang vừa đẩy cửa phòng, vừa len lén trộm nhìn bộ dạng thê thảm của Phượng Minh, trong lòng giật thột, không dám mở miệng hó hé chỉ lẳng lặng quỳ một bên.

“Bản vương sẽ lập tức hồi cung. Vương muội ở lại chăm sóc Minh Vương.” Nhược Ngôn nhìn chăm chăm Diệu Quang, thấp giọng rin rít dặn dò: “Phải cẩn thận, không được gây ra sai sót.”

“Vương huynh an lòng.”

Nhược Ngôn khẽ gật đầu, cúi người hung hăng cắn lên môi Phượng Minh, cười lạnh: “Hôm nay lại tha ngươi một mạng, nhưng lần sau Minh Vương đừng hòng gặp may mắn thế này.”

Nhược Ngôn quay lưng đi liền đi thẳng một mạch hàng ngày trời không quay lại, chỉ để lại mình Diệu Quang chăm sóc Phượng Minh.

Phượng Minh vì chuyện đêm đó, trong lòng càng lúc càng sợ sệt hốt hoảng, biết binh pháp cũng chẳng mảy may ngăn chặn được thói dâm dục của Nhược Ngôn, càng ra sức vắt óc tìm cách chạy trốn.

“Hôm trước Minh Vương có nhắc đến một loại y phục, ta đã lệnh người gấp rút làm.” Thấy Phượng Minh lo lắng đến tiều tuỵ, Diệu Quang dốc lòng hết sức để cậu vui vẻ trở lại, mới tinh mơ đã nhảy vào phòng Phượng Minh: “Đây là do thợ may khéo nhất Ly Quốc chiếu theo bản vẽ của Minh Vương để làm ra, có đẹp không?”

Phượng Minh vừa nếm qua loa chút điểm tâm, rầu rĩ ngóc đầu lên nhìn, trước mặt chợt xuất hiện một cô gái quý tộc Anh quốc đang vận trên người bộ đồ y hệt như bức họa lễ phục quý tộc cung đình Phượng Minh vẽ ra trước đây.

Đăng ten hoa văn, đai thắt nơi eo, váy bên dưới bồng lên.

Quả thực chẳng khác gì phải chịu thêm một lần di hồn nữa, vèo đến một thời không khác.

Phượng Minh dẫu đầy bụng lo âu, nhưng không không nhịn được mà phì cười: “Công chúa thay đổi thế này, khiến ta suýt nữa nhận không ra. Ừ, quả nhiên rất đẹp, những đường nét yêu kiều duyên dáng đều hiện ra cả.”

Diệu Quang được Phượng Minh tâng bốc, lòng nở hoa phơi phới, cười ngọt ngào đứng một chỗ xoay mòng mòng, đến khi ngừng lại, liền im lặng nhìn Phượng Minh, rồi thốt nhiên than thở xa xăm: “Ai, cuối cùng Minh vương cũng đã cười rồi. Ngươi không biết, ta mấy ngày nay đều vô cùng lo lắng. Ngươi không cười cũng không cáu giận, cứ một bộ dạng uể oải ngồi kể cố sự cho ta nghe.”

“Vậy sao? Ta chẳng phải vẫn luôn có tinh thần đó sao.” Phượng Minh nhất mực phủ nhận, cố ý bày ra vẻ mặt tươi tắn: “Váy bồng thì phải phồng lên mới đẹp, bức họa váy lót ta vẽ công chúa đã làm xong chưa?”

“Cũng xong xuôi rồi, nhưng nó lại dùng sắt mảnh để chống đỡ, còn dùng vải bố căng lên, mặc dưới váy thật khó chịu.” Diệu Quang cau mày nói: “Rõ ràng là mặc bên trong, sao lại phải dùng vải bố căng lên?”

Nói cho ngươi hiểu tường tận chuyện này, ta còn dùng để đào tẩu được chắc?

Phượng Minh thuận miệng chém gió loạn xị: “Đó là xiêm y những nữ tử quý tộc Anh quốc thường mặc khi xuất giá, váy lót biểu thị cho sinh hoạt phu thê. Giá trụ váy lót kết hợp với vải bố bao phủ càng bền chặt thì cuộc sống vợ chồng mai này sẽ càng an ổn bình yên.”

“A, té ra lại có hàm ý sâu xa như thế.” Diệu Quang bừng tỉnh.

Hai người hàn huyên một hồi, tự nhiên lại vòng về chuyện binh thư.

“Minh vương…”



“Hả?”

“Minh vương mấy ngày nay, đều không chép binh thư…” Diệu Quang ngập ngừng nhìn Phượng Minh.

Nhắc tới binh thư, quả nhiên sắc mặt của Phượng Minh trở nên lạnh lẽo lại: “Nhược Ngôn không tuân theo ước định thì ta việc gì phải chép binh thư. Hừ, đáng lẽ ngay cả cuốn binh pháp ba ngày trước cũng không nên chép cho hắn.”

Diệu Quang thừa biết thái độ đối nhân xử thế vương huynh mình, những kẻ chọc giận Nhược Ngôn chưa bao giờ có kết cục tốt. Nàng đắn đo trong giây lát, mới rụt rè mở miệng khuyên lơn: “Minh vương hà tất phải chống đối Vương huynh? Vương huynh đã ngưỡng mộ Minh vương từ lâu, giờ người lại ngay trước mắt, đương nhiên khó có thể nhẫn nhịn. Huống chi…” Nàng ngưng lại, sau ấy mới khe khẽ rì rầm bên tai Phượng Minh: “Vương huynh đêm nay sẽ lại đến.”

Cả người Phượng Minh chấn động mãnh liệt, quay phắt sang nhìn Diệu Quang.

“Diệu Quang không có lừa Minh vương.” Diệu Quang khẳng định gật đầu lia lịa: “Vương huynh lần trước đi đã phát hỏa bừng bừng, lần này quay lại, Minh vương nếu không cẩn thận ứng phó, chỉ e… chịu khổ sở.”

Cơ hồ như hiểm cảnh bị Nhược Ngôn lần thứ hai nuốt sạch đang đe dọa rập rình tiến gần, hình ảnh đôi chân của thị nữ Mẫn nhi bị cá ăn thịt cắn cho thê thảm lại lượn lờ trước mắt, khiến Phượng Minh kinh hồn bạt vía.

Cố kìm nén vẻ mặt sợ hãi đến xanh mét của mình lại, hứng thú cười nói của Phượng Minh cũng bay biến.

“Ta hơi mệt, muốn ngủ một chút.” Phượng Minh quay ra thản nhiên nói với Diệu Quang: “Bộ xiêm y kia dù rất đẹp, nhưng cả ngày mặc cũng sẽ mệt mỏi. Công chúa chi bằng hãy thay ra đi, bộ váy dài chấm đất lần trước cũng rất đẹp.”

“Ấy là phục sức dân gian của nữ tử Ly Quốc mà, vương huynh mà biết ta mặc, thể nào cũng sẽ mắng mỏ ta bướng bỉnh nghịch ngợm.” Diệu Quang dạo gần đây đối với Phượng Minh trăm y ngàn thuận, lập tức triệu thị nữ, thay xiêm y ở trong phòng, nhẹ nhàng đi ra: “Minh vương thật sự thấy ta mặc bộ váy bồng này rất đẹp ư?” Trong tay nàng là bộ váy bồng thật lớn, thị nữ đằng sau cũng ôm một chiếc váy lót xòe ra không khác gì cái ô.

“Ừhm.” Phượng Minh đã đặt lưng lên giường, mắt khép hờ hững.

“Minh vương mệt mỏi, vậy ta đi trước đây.” Diệu Quang quyến luyến nhìn một hồi, vừa định xoay người đi ra đã bị Phượng Minh gọi giật lại.

“Công chúa…”

“A?”

“Chiếc váy bồng mới làm kia, có thể nào để lại không?” Vừa nhác thấy vẻ khó hiểu trong mắt Diệu Quang, Phượng Minh đã lập tức phát huy khả năng diễn kịch thiên phú của mình, thở dài ảo não, nhìn chăm chăm qua khung cửa sổ: “Ta… ta có chút nhớ cố hương, nhìn thấy bộ y phục ấy…”

“Thì ra Minh vương đúng là đến từ cái quốc gia Anh quốc chưa từng nghe danh đó ư?” Diệu Quang càng thêm ngạc nhiên.

Phượng Minh thầm chửi nói dối quá đà, liền cuống quýt rụt lại, quay đi tựa đầu trên gối, phẩy tay: “Công chúa không muốn thì thôi, Phượng Minh chẳng qua cũng chỉ là tù phạm, có tư cách gì để mà yêu cầu này kia.” Trên mặt lộ nét cười chua xót gường gượng.

“Không mà không mà, Minh vương nếu đã thích, lưu lại cũng được.” Diệu Quang nhìn đống xiêm y, quả thực cũng chẳng thấy cái gì kỳ quặc.

Nghe nói khi Minh vương bị giam lỏng ở Bác Gian đã dựa vào mánh khóe để truyền tin ra ngoài, khiến Bác Lăng tiến thoái lưỡng nan. Nhưng Bác Lăng kia làm sao có thể so sánh với Nhược Ngôn, mà giả như Phượng Minh có để lộ tin tức, thì Dung Điềm cũng làm được trò trống gì trước mặt Nhược Ngôn.

Cân nhắc lên xuống mấy bận, lật không ra chỗ nào nghi vấn thiếu sót, Diệu Quang liền vui vẻ mừng rỡ sắm vai người tốt, lệnh cho đám thị nữ để xiêm y lại, đoạn lặng lẽ lui đi cả.

Mọi người vừa rời đi, Phượng Minh đã láo liên liếc qua liếc lại hai lượt, xác nhận không còn kẻ nào tọc mạch, tức thì đổi ngay bộ dạng suy sụp ảo não của mình, từ trên giường hùng hùng hổ hổ nhảy cẫng lên.

“Ha ha, cuối cùng cũng gạt được rồi.” Cậu chạy phăng đến chỗ chiếc váy lót Diệu Quang lưu lại, chăm chú soi soi một hồi.

Vì lần đào tẩu này, đối thủ là kẻ nhiều mưu lắm mẹo thông minh mẫn tuệ Diệu Quang, nên Phượng Minh cũng khổ sở hao tốn biết bao tâm sức. Ngoại trừ mấy ngày giời liên hồi gân cổ lên kể chuyện nhằm khơi gợi sự đồng cảm trong lòng Diệu Quang, còn phải dụng tâm khiến nàng ta không chút nghi ngờ chế tạo một chiếc váy lót.

Chiếc váy lót trong câu chuyện của Phượng Minh biến thành khung sắt mảnh bên trên phủ vải bố bung ra thành một chiếc dù, cũng may Diệu Quang không phải người thời hiện đại, bằng không vừa liếc mắt đã có thể đoán ra Phượng Minh định giở trò gì.

“Vốn đang định để Diệu Quang gia cố thứ này vững chắc lên một chút, tiếc rằng Nhược Ngôn tối nay lại đến, ta đành phải mạo hiểm một phen.” Lẩm rẩm lầm rầm. Phượng Minh bắt đầu động tay động chân lấy chiếc váy lót làm thành một chiếc dù song tầng.

“Nhược Ngôn, ngươi cho rằng đem cố định toàn bộ mọi vật dụng trong phòng, để ta không còn phương tiện bỏ trốn là có thể giam giữ được ta?” Phượng Minh một bên vừa mắm môi mắm lợi ra sức xé toạc bộ y phục thành mảnh vải, một bên vừa cắn răng: “Canh giữ đường lên Huyền Nhai, để ta hoạt động tự do trong phòng, coi ta như chim nhép gãy cánh mà đùa bỡn. Hừ, đã thế hôm nay ta phi cho ngươi xem. Ai kêu ngươi dại dột tự cao tự đại đến thế?”

Lầm rầm, một chiếc dù đơn giản mà vững chắc, từ từ xuất hiện trong tay Phượng Minh.

“Đại công cáo thành, hô hô hô!” Phượng Minh lần sờ công cụ cứu mệnh gian nan chật vật mới làm ra trong tay. Hy vọng cái thứ đồ chơi này sẽ có hữu ích, bằng không Minh vương sẽ biến thành một khối bánh thịt to uỳnh oàng đắt giá mất.

Kéo lê theo cái dù đẩy cửa phòng, hai tên thị vệ mon men chạy lên hỏi: “Công chúa chẳng phải vừa nói Minh vương đang ở trong nghỉ ngơi hay sao?”

Nhược Ngôn có lệnh, thị vệ nếu không phải tình hình nguy ngập thì không được phép đến gần gian phòng trong vòng năm mươi bước, không được đến gần Phượng Minh trong vòng mười bước. Đây là để đề phòng vẻ tuấn tú mỹ lệ hơn người của Phượng Minh, e bọn thị vệ sẽ bị Phượng Minh dùng kế mê hoặc quyến rũ. Cho nên hai kẻ kia đều tránh Phượng Minh như tránh tà từ phía xa tít, lại biết tham vọng chiếm đoạt của Đại vương nhà mình với Phượng Minh mạnh mẽ thế nào, nên chúng càng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt như điêu như tạc của Phượng Minh, đầu cứ cúi gằm xuống.

“Ngủ đủ rồi, ta muốn ra ngoài dạo mát.”

“Trong tay Minh vương là…”

“Là bộ y phục mới của Diệu Quang, hôm nay nàng đem đến cho ta xem, các ngươi chẳng phải cũng đã nhìn thấy cả rồi hay sao?” Phượng Minh thoải mái giơ cái dù lên trước mặt hai tên kia trong chớp nhoáng.

Nghĩ rằng bọn chúng có xem cũng không thông hiểu mấy thứ thành quả khoa học kỹ thuật mới lạ này.

“Minh vương đem y phục của công chúa đi dạo mát?”

Phượng Minh hừ lạnh một tiếng: “Thế thì làm sao? Không được ư? Hay hai vị thị vệ đại ca đây muốn buộc chân ta trong phòng?”

“Không dám không dám.” Hai người rối rít cúi đầu: “Đại vương phân phó đối đãi với Minh vương phải tận tâm cung kính, không được vô lễ xấc xược. Chỉ cần Minh vương không xuống dưới nhai, tất thảy mọi thứ đều tùy tiện định liệu.”

Đến lúc bấy giờ nắm đấm Phượng Minh đang xiết chặt giấu ngầm trong ống tay áo mới thả lỏng ra đôi chút, trên mặt cười cười nhưng lòng thì không cười, bày ra bộ tịch Tây Lôi Minh vương ngông ngênh kiêu ngạo: “Nếu đã thế, ta đi tản bộ. Các ngươi nếu muốn bám theo thăm dò, cứ mặc sức đến đi.”

“Không dám không dám.” Hai kẻ ấy lại tiếp tục kính cẩn cúi đầu.

Phượng Minh đi dạo một mình trên Huyền Nhai cũng chẳng phải lần một lần hai, ban đầu còn có người ngầm giám thị, nhưng thấy cậu cứ đi đi lại lại vẩn vơ, ngẩn người ngây dại một hồi rồi đều trở lại, cũng chẳng thèm để bụng lưu tâm nữa.

Huống chi, Huyền Nhai cao tít, cậu ta đi được tới đâu.

Cứ thế, Phượng Minh khệnh khạng, cầm theo cái dù nhắm hướng vách đá đi tới.

Hôm nay sương mù nhiều, hay lắm.

Dù ơi dù à, ngươi ngàn vạn lần đừng có để ta thành kẻ đầu tiên nhảy dù bị ngã chết trong lịch sử đó.

Đứng giữa đám sương mù dày đặc giăng giăng, cơ hồ như không nhìn thấy con sông ngoằn ngèo cùng với vùng bình nguyên xanh xanh vắng lặng bên dưới, Phượng Minh đeo dù vào người, nhắm mắt tính toán tốc độ và hướng gió nổi.

Nghênh diện hứng gió, hít một hơi thật sâu, cậu không khỏi nhớ đến lời thề ước của Dung Điềm ngày ấy ――― “Dẫu cho ngày sau tai họa ngàn trùng vây bọc, Dung Điềm cũng sẽ một mình đưa thân cáng đáng.”

Dung Điềm Dung Điềm, ngươi là tên lừa gạt. Nếu ta có bình an trở về, nhất định sẽ đập ngươi nằm bẹp giường không lết được vào triều hai tháng.

Trong miệng thầm chửi rủa thóa mạ, Phượng Minh thình lình dùng lực, nhún người nhảy bật lên.

Tuyệt nhai sừng sững, bỗng chốc chỉ còn tiếng gió rít gào. Một lát sau, những tiếng gào thét kinh sợ không tin nổi như xé toạc yết hầu đập nát cả bầu không trung:

“Minh… Minh vương nhảy xuống vực rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Vu Cửu Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook