Quyển 5 - Chương 2
Phong Lộng
29/07/2013
Làm vương, không phải chuyện dễ.
Ngàn vạn dân chúng dưới lâu thành ai nấy đều ngưỡng mộ phong thái của Đại vương và Minh vương. Càng lúc càng nhiều người đổ xô vào từ ngoại thành. Phượng Minh vốn tưởng có thể giống lần trước, cải trang trốn vào đám đông để chơi bời đôi chút. Nào ngờ hết chuyện nọ chuyện kia lại đụng phải thích khách, giờ có muốn ngọ nguậy cũng không nổi, cậu tiu nghỉu thấy rõ.
Từ tinh mơ đã phải khoác bộ lễ phục Minh vương rườm rà nặng chình chịch, Phượng Minh đứng trên tường thành đến tận khi hai chân tê rần đi mà đám người bên dưới vẫn không có dấu hiệu giải tán, đành phải đầu hàng nói: “Ta không chịu nổi nữa. Đứng tiếp chắc đêm nay muốn ngồi cũng không xong mất.”
Dung Điềm đương nhiên không thể tự ý bỏ dở buổi khánh điển, đành ngoắc tay gọi Tùng Đằng lại căn dặn: “Ngươi dẫn hai trăm thị vệ hộ tống Minh vương về Thái tử điện. Dọc đường đi xảy ra chuyện gì cũng không được rời Minh vương. Còn nữa, chỉ được về Thái tử điện, tuyệt đối không được đi đâu khác.” Dung Điềm thừa biết tính ham chơi của Phượng Minh nên càng dặn dò Tùng Đằng thêm kỹ càng.
Mặt Phượng Minh đỏ bừng lên, lí nhí chen vào: “Sao ta lại không biết nặng nhẹ như thế được. Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn theo Tùng Đằng, tuyệt đối không chuồn đi đâu mà.”
Dung Điềm mỉm cười nhìn cậu, hiển nhiên chẳng thêm được mấy phân hào tin tưởng.
Từ tường thành đến Thái tử điện chỉ vài bước chân, hơn nữa vẫn trong phạm vi vương cung, vậy mà lại cần đến hai trăm thị vệ hộ tống, thực quá khoa trương. Nhưng một khi Đại vương đã tự mình hạ lệnh, ngay đến Minh vương cũng không thể cưỡng lại. Cậu đành phó mặc đưa chân để đám thị vệ quây quanh chậm rề rề tiến về Thái tử điện.
Bị nguyên một đám người quây xung quanh, nửa phần cơ hội lén chuồn xem náo nhiệt cũng đừng hòng có, Phượng Minh than thở không ngớt.
Vừa bước qua ngưỡng Thái tử điện, đã loáng thoáng thấy tiếng cười trong trẻo của Thu Lam vọng ra: “Minh vương về rồi! Tì nữ vừa làm xong mấy món điểm tâm, người mau lại đây nếm thử đi.”
Phượng Minh ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi không tham dự khánh điển?”
Lời vừa dứt, bọn Thu Nguyệt Thu Tinh đã từ thính môn ùa ra như hai ráng mây đỏ tía, vây lấy Phượng Minh, nụ cười xán lạn như hoa: “Khánh điển có gì hay đâu? Chúng tì nữ sợ Thu Lam độc chiếm mấy món điểm tâm mới làm, nên mới vội chạy về xem tỉ ấy có ăn vụng không. Mà Dung hổ với Liệt Nhi cũng trở về cả, đang quây quần trong trù phòng thưởng thức tay nghề của Thu Lam ấy.”
Phượng Minh hiểu Dung Điềm sợ mình về rồi sẽ ấm ức, nên mới cố ý triệu tụi Thu Lam quay lại sớm. Thầm khen ngợi sự quan tâm của Dung Điềm, tâm tình cũng tốt hẳn lên, cậu vỗ tay hoan hỉ: “Tay nghề của Thu Lam, ta đương nhiên có tư cách đánh giá nhất rồi! Hôm nay nắng đẹp, rất thích hợp vừa ngồi dưới bóng cây vừa nhấm nháp đồ ngon. Nhanh nhanh nào, chúng ta tự làm một cái tiểu khánh điển trong Thái tử điện đi.”
Đám Thu Nguyệt đã sớm được Dung Điềm căn dặn, biết nỗi niềm háo hức mong đợi một khánh điển thi thú của Phượng Minh không sớm thì muộn sẽ hụt hẫng, nhưng giờ thấy Phượng Minh không thất vọng mấy nên ai nấy đều cao hứng hẳn lên, hoan hô ầm ĩ, đoạn tranh nhau chen chúc vào trù phòng. Một lát sau cùng với Thu Lam, cả ba người họ đã hè nhau bưng ra hàng loạt đĩa điểm tâm nóng hôi hổi chạy ra.
Phượng Minh rất tự nhiên ngồi xuống phiến ghế đá dưới bóng cây râm mát chờ ăn uống.
“Đây là bánh xốp trộn mật ong mà.”
“Lần trước Minh vương có nhắc đến vài loại điểm tâm. Tì nữ theo lời người làm thử vài cái, cũng không biết hương vị sẽ thế nào nữa.”
“Vị rất ngon!” Liệt Nhi từ trong chạy ào ra, tay quặp mấy cái chén phỉ thúy, dưới nách còn kẹp thêm một bình mỹ tửu, reo lên: “Tay nghề Thu Lam càng lúc càng tuyệt vời. Làm ta chỉ muốn cưới nàng về để ngày ngày được thưởng thức đồ ăn nàng làm.” Câu nói của cậu cứ lúng pha lúng phúng chẳng rõ ràng, rõ ràng vừa tống vội mấy miếng vào miệng xong mới chạy ra.
Thu Tinh nghịch ngợm nhất, quay ngay sang Thu Lam chắp tay vái: “Cung hỉ, cung hỉ, đêm tân hôn muội nhất định hùn với Thu Nguyệt tặng tỉ một cánh cửa dày nhất, chắc chắn nhất!”
Vừa vặn lúc Dung Hổ vừa chân ướt chân ráo từ trong ra, khó hiểu hỏi lại: “Sao phải tặng cửa cho Thu Lam?”
Thu Tinh trêu chọc chớp chớp mắt: “Nếu Liệt Nhi mà cưới Thu Lam, đại quân Vĩnh Ân chắc chắn sẽ đuổi đánh. Không có cửa dày với chắc, sao chống đỡ nổi?”
Thu Nguyệt cười đến gập cả lưng, đang xoa nắn một bên eo than thở: “Đau quá, đau quá…”
Thu Lam xì mũi: “Ai gả cho hắn? Hai người các muội càng lúc càng đáng ghét, dám lôi ta ra chọc ghẹo. Cẩn thận mai mốt ta không chừa bánh nữa! Cho các muội thèm chết thì thôi.” Nói đoạn liền định cướp lại đĩa bánh trong tay Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt Thu Tinh cuống quýt cười cầu hòa.
Phượng Minh tò mò liếc qua Liệt Nhi: “Đại vương tử Vĩnh Ân lại truyền thư qua sao?”
Sắc mặt Liệt Nhi như bị ai đánh loang thùng phẩm màu, biến đổi lấy mấy lượt dạng sắc, cuối cùng chỉ buồn bã đáp: “Minh vương đừng nhắc đến nữa. Sao tiểu nhân có thể trở lại Vĩnh Ân chứ?” Cậu nhặt lấy một khối mai quả, cúi gằm xuống, lặng lẽ cắn từng miếng.
Mọi người thấy Liệt Nhi như thế, cũng không dám gặng hỏi thêm. Thu Nguyệt Thu Tinh cũng biết mình đùa quá lố, ngoan ngoãn chạy vào phòng bưng ra hai đĩa bánh cuối cùng. Cả đám ngồi quay quần bên chiếc bàn đá, dốc cạn từng ly rượu trái cây và thưởng thức đồ ăn ngon.
“Quả nhiên có tiến bộ!” Phượng Minh bốc một miếng bánh, khích lệ Thu Lam, đoạn la rầy đám Thu Nguyệt Thu Tinh phải học thêm tay nghề nấu nướng của nàng.
Đùa giỡn một hồi, Phượng Minh chuyển sang đề tài khác. Cậu đem cuộc nói chuyện giữa mình và Dung Điềm ra, di hồn vốn là bí mật trọng đại nhất nên cậu không hề đả động đến, chỉ nói sơ qua rằng tên thích khách kia muốn dùng pháp thuật để đối phó khiến Dung Điềm nghi ngờ trong cung có gian tế.
Vẻ mặt mọi người nghiêm trọng hẳn lên.
Dung Hổ trầm mặc một hồi, đoạn cất tiếng trước: “Tất cả lai lịch của cung nữ, thị vệ đều qua tiểu nhân thẩm tra. Tất cả đều là người Tây Lôi, thậm chí đã từng hầu hạ trong cung rất nhiều năm.”
Thu Lam nói thêm: “Nhưng dẫu có điều tra, Đại vương cũng không hoàn toàn tin tưởng. Những thứ hằng ngày Minh vương phải tiếp xúc tỉ dụ như đồ ăn, đều do tì nữ, Thu Nguyệt và Thu Tinh tự mình đảm đương. Tuyệt không để kẻ khác động vào.”
“Tuy cảnh giới trong Thái tử điện nhìn qua khá lỏng lẻo, kỳ thực lại vô cùng nghiêm ngặt. Làm sao có gian tế lọt vào được?” Thu Nguyệt Thu Tinh quay sang nhìn nhau, cả hai đồng loạt cau mày lắc đầu.
“Mọi người cũng không nên quá an tâm vào cảnh giới của Thái tử điện. Gian tế lúc nào cũng có thể lợi dụng mọi kẻ hở cả.” Liệt Nhi tự rót cho mình một chén rượu, nhưng không vội uống, chỉ vân vê nó trong tay, đoạn thản nhiên nói: “Chẳng lẽ mọi người đã quên Hạ Quản? Nếu không vì Đại vương kịp xuất hiện, chúng ta chết lúc nào cũng không biết.”
Nhắc tới Hạ Quản, tim ai nấy đều đập dồn. Chính xác, nếu ngay một quý nhân vô cùng được tín nhiệm trong cung đình như Hạ Quản còn có thể là gian tế, thì còn gì là không thể?
Phượng Minh “A” lên một tiếng, đợi mọi người đồng loạt quay sang đổ dồn sự chú ý vào mình, mới thở hắt ra nói: “Chẳng lẽ lần này Nhược Ngôn lại giở trò? Nói không chừng kẻ đó cũng giống Hạ Quản, đã ẩn mình trong Tây Lôi nhiều năm, nên chúng ta không thể tra được manh mối.” Cậu bị Nhược Ngôn hại đủ đường đủ kiểu nên giờ khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.
“Bất luận có phải Nhược Ngôn hay không, tất cả chúng ta đều phải cẩn thận.” Dung Hổ đứng lên, ý chí ngùn ngụt nói: “Ta sẽ đi thanh lọc lại toàn bộ đám người trong Thái tử điện. Chỉ cần có chút khả nghi, có hay không có chứng cớ, toàn bộ sẽ bị đuổi tới biệt cung!”
Thu Lam gật đầu tán thành: “Cố gắng giản lược một chút. Có ít người một chút cũng không lo. Cùng lắm chúng ta chỉ phải vất vả thêm một chút thôi.”
Thu Tinh ngây thơ bảo: “Thu Lam tỉ, chăm sóc Minh vương một chút cũng không có khổ đâu.”
Mọi người cười rộ lên.
Dung Hổ vội vã rời đi thanh lọc dám cung nữ và thị tòng. Liệt Nhi cũng bỏ dở nửa miếng điểm tâm còn lại trong tay xuống, đứng lên thắt lại đai lưng nói, “Mọi người chầm chậm dùng tiếp nhé. Ta phải đi trước đây.”
“Ngươi cũng giúp Dung Hổ đi điều tra lý lịch ư?”
Liệt Nhi ngáp dài, lắc đầu lười nhác: “Ta mệt, ngủ trưa một chút.” Quả nhiên chạy thẳng một mạch vào phòng trong.
Sáu người đột nhiên khuyết mất Dung Hổ, Liệt Nhi, tức thì mất hết cả náo nhiệt. Phượng Minh cũng chẳng còn tâm trí, học theo Liệt Nhi chỉnh sửa lại đai lưng: “Ta cũng phải đi nghỉ trưa đây.”
“Để tì nữ đi thu dọn chăn nệm.” Thu Tinh nhanh nhẹn đứng lên theo.
Được ba nàng thị nữ vừa dìu vừa đỡ tới giường lớn êm ái, lại thêm Thu Nguyệt Thu Lam nhẹ nhàng đấm bóp hai bắp chân mỏi nhừ, Phượng Minh rất nhanh chìm vào mộng đẹp một cách thỏa mãn.
Ngàn vạn dân chúng dưới lâu thành ai nấy đều ngưỡng mộ phong thái của Đại vương và Minh vương. Càng lúc càng nhiều người đổ xô vào từ ngoại thành. Phượng Minh vốn tưởng có thể giống lần trước, cải trang trốn vào đám đông để chơi bời đôi chút. Nào ngờ hết chuyện nọ chuyện kia lại đụng phải thích khách, giờ có muốn ngọ nguậy cũng không nổi, cậu tiu nghỉu thấy rõ.
Từ tinh mơ đã phải khoác bộ lễ phục Minh vương rườm rà nặng chình chịch, Phượng Minh đứng trên tường thành đến tận khi hai chân tê rần đi mà đám người bên dưới vẫn không có dấu hiệu giải tán, đành phải đầu hàng nói: “Ta không chịu nổi nữa. Đứng tiếp chắc đêm nay muốn ngồi cũng không xong mất.”
Dung Điềm đương nhiên không thể tự ý bỏ dở buổi khánh điển, đành ngoắc tay gọi Tùng Đằng lại căn dặn: “Ngươi dẫn hai trăm thị vệ hộ tống Minh vương về Thái tử điện. Dọc đường đi xảy ra chuyện gì cũng không được rời Minh vương. Còn nữa, chỉ được về Thái tử điện, tuyệt đối không được đi đâu khác.” Dung Điềm thừa biết tính ham chơi của Phượng Minh nên càng dặn dò Tùng Đằng thêm kỹ càng.
Mặt Phượng Minh đỏ bừng lên, lí nhí chen vào: “Sao ta lại không biết nặng nhẹ như thế được. Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn theo Tùng Đằng, tuyệt đối không chuồn đi đâu mà.”
Dung Điềm mỉm cười nhìn cậu, hiển nhiên chẳng thêm được mấy phân hào tin tưởng.
Từ tường thành đến Thái tử điện chỉ vài bước chân, hơn nữa vẫn trong phạm vi vương cung, vậy mà lại cần đến hai trăm thị vệ hộ tống, thực quá khoa trương. Nhưng một khi Đại vương đã tự mình hạ lệnh, ngay đến Minh vương cũng không thể cưỡng lại. Cậu đành phó mặc đưa chân để đám thị vệ quây quanh chậm rề rề tiến về Thái tử điện.
Bị nguyên một đám người quây xung quanh, nửa phần cơ hội lén chuồn xem náo nhiệt cũng đừng hòng có, Phượng Minh than thở không ngớt.
Vừa bước qua ngưỡng Thái tử điện, đã loáng thoáng thấy tiếng cười trong trẻo của Thu Lam vọng ra: “Minh vương về rồi! Tì nữ vừa làm xong mấy món điểm tâm, người mau lại đây nếm thử đi.”
Phượng Minh ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi không tham dự khánh điển?”
Lời vừa dứt, bọn Thu Nguyệt Thu Tinh đã từ thính môn ùa ra như hai ráng mây đỏ tía, vây lấy Phượng Minh, nụ cười xán lạn như hoa: “Khánh điển có gì hay đâu? Chúng tì nữ sợ Thu Lam độc chiếm mấy món điểm tâm mới làm, nên mới vội chạy về xem tỉ ấy có ăn vụng không. Mà Dung hổ với Liệt Nhi cũng trở về cả, đang quây quần trong trù phòng thưởng thức tay nghề của Thu Lam ấy.”
Phượng Minh hiểu Dung Điềm sợ mình về rồi sẽ ấm ức, nên mới cố ý triệu tụi Thu Lam quay lại sớm. Thầm khen ngợi sự quan tâm của Dung Điềm, tâm tình cũng tốt hẳn lên, cậu vỗ tay hoan hỉ: “Tay nghề của Thu Lam, ta đương nhiên có tư cách đánh giá nhất rồi! Hôm nay nắng đẹp, rất thích hợp vừa ngồi dưới bóng cây vừa nhấm nháp đồ ngon. Nhanh nhanh nào, chúng ta tự làm một cái tiểu khánh điển trong Thái tử điện đi.”
Đám Thu Nguyệt đã sớm được Dung Điềm căn dặn, biết nỗi niềm háo hức mong đợi một khánh điển thi thú của Phượng Minh không sớm thì muộn sẽ hụt hẫng, nhưng giờ thấy Phượng Minh không thất vọng mấy nên ai nấy đều cao hứng hẳn lên, hoan hô ầm ĩ, đoạn tranh nhau chen chúc vào trù phòng. Một lát sau cùng với Thu Lam, cả ba người họ đã hè nhau bưng ra hàng loạt đĩa điểm tâm nóng hôi hổi chạy ra.
Phượng Minh rất tự nhiên ngồi xuống phiến ghế đá dưới bóng cây râm mát chờ ăn uống.
“Đây là bánh xốp trộn mật ong mà.”
“Lần trước Minh vương có nhắc đến vài loại điểm tâm. Tì nữ theo lời người làm thử vài cái, cũng không biết hương vị sẽ thế nào nữa.”
“Vị rất ngon!” Liệt Nhi từ trong chạy ào ra, tay quặp mấy cái chén phỉ thúy, dưới nách còn kẹp thêm một bình mỹ tửu, reo lên: “Tay nghề Thu Lam càng lúc càng tuyệt vời. Làm ta chỉ muốn cưới nàng về để ngày ngày được thưởng thức đồ ăn nàng làm.” Câu nói của cậu cứ lúng pha lúng phúng chẳng rõ ràng, rõ ràng vừa tống vội mấy miếng vào miệng xong mới chạy ra.
Thu Tinh nghịch ngợm nhất, quay ngay sang Thu Lam chắp tay vái: “Cung hỉ, cung hỉ, đêm tân hôn muội nhất định hùn với Thu Nguyệt tặng tỉ một cánh cửa dày nhất, chắc chắn nhất!”
Vừa vặn lúc Dung Hổ vừa chân ướt chân ráo từ trong ra, khó hiểu hỏi lại: “Sao phải tặng cửa cho Thu Lam?”
Thu Tinh trêu chọc chớp chớp mắt: “Nếu Liệt Nhi mà cưới Thu Lam, đại quân Vĩnh Ân chắc chắn sẽ đuổi đánh. Không có cửa dày với chắc, sao chống đỡ nổi?”
Thu Nguyệt cười đến gập cả lưng, đang xoa nắn một bên eo than thở: “Đau quá, đau quá…”
Thu Lam xì mũi: “Ai gả cho hắn? Hai người các muội càng lúc càng đáng ghét, dám lôi ta ra chọc ghẹo. Cẩn thận mai mốt ta không chừa bánh nữa! Cho các muội thèm chết thì thôi.” Nói đoạn liền định cướp lại đĩa bánh trong tay Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt Thu Tinh cuống quýt cười cầu hòa.
Phượng Minh tò mò liếc qua Liệt Nhi: “Đại vương tử Vĩnh Ân lại truyền thư qua sao?”
Sắc mặt Liệt Nhi như bị ai đánh loang thùng phẩm màu, biến đổi lấy mấy lượt dạng sắc, cuối cùng chỉ buồn bã đáp: “Minh vương đừng nhắc đến nữa. Sao tiểu nhân có thể trở lại Vĩnh Ân chứ?” Cậu nhặt lấy một khối mai quả, cúi gằm xuống, lặng lẽ cắn từng miếng.
Mọi người thấy Liệt Nhi như thế, cũng không dám gặng hỏi thêm. Thu Nguyệt Thu Tinh cũng biết mình đùa quá lố, ngoan ngoãn chạy vào phòng bưng ra hai đĩa bánh cuối cùng. Cả đám ngồi quay quần bên chiếc bàn đá, dốc cạn từng ly rượu trái cây và thưởng thức đồ ăn ngon.
“Quả nhiên có tiến bộ!” Phượng Minh bốc một miếng bánh, khích lệ Thu Lam, đoạn la rầy đám Thu Nguyệt Thu Tinh phải học thêm tay nghề nấu nướng của nàng.
Đùa giỡn một hồi, Phượng Minh chuyển sang đề tài khác. Cậu đem cuộc nói chuyện giữa mình và Dung Điềm ra, di hồn vốn là bí mật trọng đại nhất nên cậu không hề đả động đến, chỉ nói sơ qua rằng tên thích khách kia muốn dùng pháp thuật để đối phó khiến Dung Điềm nghi ngờ trong cung có gian tế.
Vẻ mặt mọi người nghiêm trọng hẳn lên.
Dung Hổ trầm mặc một hồi, đoạn cất tiếng trước: “Tất cả lai lịch của cung nữ, thị vệ đều qua tiểu nhân thẩm tra. Tất cả đều là người Tây Lôi, thậm chí đã từng hầu hạ trong cung rất nhiều năm.”
Thu Lam nói thêm: “Nhưng dẫu có điều tra, Đại vương cũng không hoàn toàn tin tưởng. Những thứ hằng ngày Minh vương phải tiếp xúc tỉ dụ như đồ ăn, đều do tì nữ, Thu Nguyệt và Thu Tinh tự mình đảm đương. Tuyệt không để kẻ khác động vào.”
“Tuy cảnh giới trong Thái tử điện nhìn qua khá lỏng lẻo, kỳ thực lại vô cùng nghiêm ngặt. Làm sao có gian tế lọt vào được?” Thu Nguyệt Thu Tinh quay sang nhìn nhau, cả hai đồng loạt cau mày lắc đầu.
“Mọi người cũng không nên quá an tâm vào cảnh giới của Thái tử điện. Gian tế lúc nào cũng có thể lợi dụng mọi kẻ hở cả.” Liệt Nhi tự rót cho mình một chén rượu, nhưng không vội uống, chỉ vân vê nó trong tay, đoạn thản nhiên nói: “Chẳng lẽ mọi người đã quên Hạ Quản? Nếu không vì Đại vương kịp xuất hiện, chúng ta chết lúc nào cũng không biết.”
Nhắc tới Hạ Quản, tim ai nấy đều đập dồn. Chính xác, nếu ngay một quý nhân vô cùng được tín nhiệm trong cung đình như Hạ Quản còn có thể là gian tế, thì còn gì là không thể?
Phượng Minh “A” lên một tiếng, đợi mọi người đồng loạt quay sang đổ dồn sự chú ý vào mình, mới thở hắt ra nói: “Chẳng lẽ lần này Nhược Ngôn lại giở trò? Nói không chừng kẻ đó cũng giống Hạ Quản, đã ẩn mình trong Tây Lôi nhiều năm, nên chúng ta không thể tra được manh mối.” Cậu bị Nhược Ngôn hại đủ đường đủ kiểu nên giờ khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.
“Bất luận có phải Nhược Ngôn hay không, tất cả chúng ta đều phải cẩn thận.” Dung Hổ đứng lên, ý chí ngùn ngụt nói: “Ta sẽ đi thanh lọc lại toàn bộ đám người trong Thái tử điện. Chỉ cần có chút khả nghi, có hay không có chứng cớ, toàn bộ sẽ bị đuổi tới biệt cung!”
Thu Lam gật đầu tán thành: “Cố gắng giản lược một chút. Có ít người một chút cũng không lo. Cùng lắm chúng ta chỉ phải vất vả thêm một chút thôi.”
Thu Tinh ngây thơ bảo: “Thu Lam tỉ, chăm sóc Minh vương một chút cũng không có khổ đâu.”
Mọi người cười rộ lên.
Dung Hổ vội vã rời đi thanh lọc dám cung nữ và thị tòng. Liệt Nhi cũng bỏ dở nửa miếng điểm tâm còn lại trong tay xuống, đứng lên thắt lại đai lưng nói, “Mọi người chầm chậm dùng tiếp nhé. Ta phải đi trước đây.”
“Ngươi cũng giúp Dung Hổ đi điều tra lý lịch ư?”
Liệt Nhi ngáp dài, lắc đầu lười nhác: “Ta mệt, ngủ trưa một chút.” Quả nhiên chạy thẳng một mạch vào phòng trong.
Sáu người đột nhiên khuyết mất Dung Hổ, Liệt Nhi, tức thì mất hết cả náo nhiệt. Phượng Minh cũng chẳng còn tâm trí, học theo Liệt Nhi chỉnh sửa lại đai lưng: “Ta cũng phải đi nghỉ trưa đây.”
“Để tì nữ đi thu dọn chăn nệm.” Thu Tinh nhanh nhẹn đứng lên theo.
Được ba nàng thị nữ vừa dìu vừa đỡ tới giường lớn êm ái, lại thêm Thu Nguyệt Thu Lam nhẹ nhàng đấm bóp hai bắp chân mỏi nhừ, Phượng Minh rất nhanh chìm vào mộng đẹp một cách thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.