Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 7 - Chương 4: chương 4

Phong Lộng

15/10/2016

Một đường đuổi theo thái hậu, Phượng Minh e sợ có người theo dõi, không dám mở miệng nói gì với thái hậu, hai người cùng ngậm miệng không nói, một ngựa một kiệu riêng biệt cùng trở về cung điện.

Vừa xuống ngựa, tùy nhân cùng vài đại thị nữ đã nghênh đón, nói: “Quốc sư đến, đang ở trong phòng khách chờ Minh vương.”

Phượng Minh vội vàng đi vào, xa xa thấy bóng lưng đĩnh bạt của Lộc Đan, chẳng biết tại sao, trái tim đang treo lơ lửng lại nhẹ nhõm một chút, lộ xuất tiếu dung nói: “Tuyết thật lớn, quốc sư thế nhưng lại đến lúc này, không sợ lạnh sao?”

Lộc Đan xoay người, khóe môi câu lên: “Vừa mới nãy khi lắng nghe tiếng bước chân Minh vương tiến vào nặng nề vội vã, tựa hồ bị chèn ép. Nhưng bây giờ nghe giọng nói của Minh vương, lại tựa như tâm tình Minh vương rất tốt.” Y toàn thân một bộ trường bào đỏ thẫm, ánh ra nước da trắng ngần, cực kỳ đẹp mắt.

“Đừng nói nữa, còn không phải vì cái quân vụ nghị thính gì kia sao, bọn họ hoài nghi sư phụ ta nói dối, thật là buồn cười.” Phượng Minh ngồi xuống, đem sự tình kể lại một lượt, mới chợt nhớ tới: “Sư phụ cũng về cùng với ta, sao lại không thấy người?”

Tùy nhân từ sau rèm bước ra đáp: “Đại sư nói nàng mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi, thỉnh Minh vương tiếp đón quốc sư.”

Lộc Đan nói: “Không cần làm phiền Tôn Tử đại sư, nói thực, Lộc Đan lần này tới, cũng bất quá là để gặp Minh… khụ khụ khụ…” Bỗng nhiên nhấc tay che miệng lại, liền ho một trận rất khủng khiếp, tựa như không thở nổi.

Phượng Minh cau mày, tới gần nói: “Quốc sư không sao chứ? Tùy nhân đâu mau đem trà nóng tới.”

Lộc Đan xua tay ngăn, lại ho một hồi, chậm rãi ngừng lại, khẽ cười nói: “Trời ngày càng lạnh.” Trên mặt hai vòng ửng hồng, tự nhiên lại càng thêm không ít mỹ lệ.

Phượng Minh cầm tay y, chỉ cảm thấy lạnh băng, nhìn xa còn không nhận ra cái gì, hiện tại nhìn gần mới phát hiện Lộc Đan tựa hồ gầy đi rất nhiều, không khỏi âm thầm lo lắng, nhíu mày nói: “Hai ngày trước còn khá tốt, thế nào lại…”

“Minh vương từng dạy Lộc Đan một câu nói: bệnh tới như núi sập, bệnh đi như trừu ti.” Lộc Đan thấy hắn như vậy, trái lại chỉ cười, thấp giọng tiếp: “Sớm đã nói cho Minh vương biết, lẽ nào Minh vương cho rằng lời Lộc Đan nói lần trước là nói dối sao? Hiện tại tám phần mười cũng đã giấu không được Quân lệnh ti bên kia nữa rồi. Lộc Đan không phải là người gì tốt, chết rồi cũng không có gì quan trọng.”

Lời này của y mặc dù thiên chân vạn xác, Phượng Minh quả thực cũng bị y hại rất thảm, nhưng giờ phút này nghe y nói như thế, Phượng Minh tựa như bị người dùng đao đâm hai nhát, nước mắt cơ hồ muốn chảy ra, nghẹn ngào nói: “Trong vương cung có rất nhiều thảo dược quý báu, lại có đại phu tốt nhất, quốc sư không nên suy nghĩ bậy bạ.”

Lộc Đan trầm mặc hồi lâu, cúi đầu thở dài: “Lòng dạ Minh vương như vậy, Lộc Đan thật sự không biết nên vì Đại vương mà thấy vui mừng, hay là nên vì Minh vương mà lo lắng đây?” Vỗ vỗ lên tay Phượng Minh, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, có ta ở trong cung đình này một ngày, Quân Thanh liền không dám đụng vào ngươi một phân. Đại sư,… Aiz, ta hôm nay không thể hướng đại sư để xin thỉnh giáo rồi.”

Y chậm rãi đứng lên, thân hình đột nhiên xiêu vẹo. Phượng Minh kinh hô một tiếng, vội vã tiến lên phía trước đỡ lấy, mới biết y không ngờ đã suy yếu đến loại tình trạng này.

Lộc Đan giãy ra khỏi sự dìu đỡ của Phượng Minh, miễn cưỡng đứng vững, cười đáp: “Khiến Minh vương phải chê cười rồi.”

Phượng Minh không đành lòng, liền nói: “Quốc sư lần sau có việc gì, phái người gọi ta đi đến là được rồi.”

Lộc Đan gật gật đầu, nhìn về phía Phượng Minh, muốn nói lại thôi.

“Quốc sư có phải có chuyện muốn nói với ta phải không?”

Lộc Đan ngưng thị nhìn Phượng Minh một hồi lâu, lộ ra hàm răng tuyết trắng cười nói: “Minh vương cũng biết, trong cung điện này khắp nơi đều có phái gian tế?”

Phượng Minh nghi hoặc liếc y.

“Lộc Đan có một thỉnh cầu…”

“Quốc sư mời nói.”

“Đại vương nhân hậu yêu dân, tôn sư trọng đạo, kiền tín thần linh, tràn đầy tuệ căn…”



Phượng Minh ban đầu còn không hiểu Lộc Đan muốn nói gì, nghe đến hai chữ “tuệ căn” này, trong đầu nhấp nhoáng một điểm hỏa hoa, “A” một tiếng, đã hiểu được.

Lời buổi sáng thái hậu nói muốn thu nhận đệ tử thứ hai, xem ra đã truyền đến tai Lộc Đan rồi.

Lộc Đan hướng về phía tai Phượng Minh nói khẽ: “Thỉnh Minh vương vì Đại vương mà ở trước mặt Tôn Tử đại sư nói tốt vài câu.” Lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, bước lên tiểu kiệu, rời đi giữa phong tuyết.

Phượng Minh tiễn Lộc Đan xong, trở lại thư phòng, nhìn thấy tờ phương lược luyện binh viết được một nửa để trên mặt bàn. Quân Thanh và Lộc Đan kia đều là lão hồ ly đùa bỡn chính trị, ở trong quá trình tranh quyền, những cái gọi là lý luận khoa học này căn bản không có bất cứ tác dụng gì, nếu như Quân Thanh cố tình làm khó dễ thì cho dù lý luận luyện binh có tốt cỡ nào cũng sẽ bị gạt bỏ.

Phượng Minh buồn bực, thuận tay xé luôn tờ phương lược luyện binh của mình, ngơ ngẩn ngồi xuống, thu xếp lại những suy tư bị mấy tên gia hỏa kia làm lộn xộn rối tung.

Lộc Đan xem ra là bệnh rất nặng rồi, không nghĩ tới thế bệnh đến ào ạt, nhìn bộ dạng y như vậy, cũng không biết còn có thể duy trì được mấy ngày. Bây giờ nhớ kỹ lại, kỳ thực Lộc Đan từ lúc trên đường từ Vĩnh Ân trở về thì luôn dần dần suy yếu, chính là Phượng Minh quá trì độn, vẫn luôn nhìn mà không đoán ra.

Về phần quân vụ của Quân Đình bên kia, văn tự của thần linh, mật mã Ma Nhĩ Tư, còn có cái lời tiên đoán gì mà đại họa lâm đầu, so với “Thập nhị quốc ký*” còn phức tạp hơn, Phượng Minh căn bản là lười chẳng buồn suy nghĩ.

(Thập nhị quốc ký: bản ghi chép về thập nhị quốc)

Nhưng còn tin tức “binh bất nhận huyết dĩ đậu thắng” mà Dung Điềm truyền tới, cái “dĩ đậu thắng kia”, rốt ruộc là có ý tức gì đây?

Đáng giận nơi này khắp chốn đều là gian tế, hại hắn không dám lén lút câu thông với thái hậu, hơn nữa nhìn ý tứ của thái hậu, tựa hồ còn chưa nguyện ý nói cho hắn biết kế hoạch của Dung Điềm.

Phượng Minh vẻ mặt đau khổ suy nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra một nguyên cớ gì.

Đánh một cái ngáp thật to, bụng bỗng nhiên phát ra tiếng “rột rột”, lúc này mới nhớ là mình còn chưa dùng ngọ thiện.

Ra đến phòng khách, đụng ngay phải tùy nhân đang tìm hắn, tùy nhân nói: “Tôn Tử đại sư sai người đem ngọ thiện bưng vào phòng ăn, vậy còn Minh Vương? Ở phòng khách ăn, hay là trở về phòng ăn?”

“Ăn luôn ở phòng khách đi, trời lạnh thế này, đả hỏa oa* mới là tốt nhất.”

(đả hỏa oa: như kiểu ăn lẩu bây giờ đó)

Một âm thanh chợt tiến vào: “Đây có một con thỏ rừng tươi ngon, đả hỏa oa cũng phải tính cho ta một phần.”

Phượng Minh ngẩng đầu, thấy Thương Nhan đang oai nghiêm bước vào phòng khách, trong tay quả thực xách theo một con thỏ, Quân Đình đi theo sau hắn, nhưng không thấy Lâm Ấm.

Phượng Minh lấy làm lạ hỏi: “Thương Nhan tướng quân sao đột nhiên lại tới đây?”

“Sau khi tan họp có chút nhàn rỗi, đến xem Minh Vương và Tôn Tử đại sư, tiện xin một bữa ngọ thiện.” Thương Nhan đem con thỏ giao cho tùy nhân.

Quân Đình nói thẳng: “Phụ thân phái chúng ta đi coi chừng các ngươi, vạn nhất tra ra có người dùng lời đồn nhảm để lay động quân tâm, lập tức nghiêm trị không tha.”

“Thập tam quân tá hà tất phải như thế? Ha ha, bên ngoài thời tiết rất lạnh, chúng ta ngồi xuống ăn một bữa hỏa oa không phải rất tốt sao?”

Phượng Minh đối với vị lão tướng này có ấn tượng rất tốt, thân thiết cười cười với hắn, không để ý tới thái độ của Quân Đình nữa, sai người mang bát đũa tới.



Đám thị nữ nhanh tay lẹ chân bưng lên một tiểu lô và nồi nóng cùng các loại thịt rau, tùy nhân đem con thỏ giao cho trù phòng, rồi bưng một bình mỹ tửu vừa mới được hâm nóng lên, rót cho từng người trong đám Phượng Minh.

Phượng Minh khẽ nhấp một hơi, khen: “Rượu của Đông Phàm thực sự rất ngon.” Ngẩng đầu nhìn Quân Đình, ôn nhu hỏi: “Thập Tam quân tá không ngồi xuống uống một chén sao? Ngoài trời rất lạnh, rượu có thể xua hàn khí.”

Quân Đình lạnh lùng liếc hắn.

Thương Nhan cũng nói: “Đúng vậy a, cho dù mang lệnh theo người, cũng không thể không ăn cơm chứ.”

Quân Đình lúc này mới cứng ngắc ngồi xuống đối diện Phượng Minh.

Thật là kỳ quái, thái độ của nàng hồi sáng khi khuyên Phượng Minh nên lo nghĩ cho chính mình vẫn còn không tệ, tại sao sau khi chuyển một bước quân như thế, thân thiện lập tức giảm xuống đến số âm? Phượng Minh không khỏi nhíu mày.

Thương Nhan trái ngược với vẻ căm thù lãnh đạm của Quân Đình, xem như là có chút ôn hòa, sau ba chén rượu nóng lót bụng, chợt hỏi: “Nghe nói Minh vương từ nhỏ đã bị dưỡng dục xem như là thái tử của Tây Lôi?”

“Hả? Đúng vậy.” Phượng Minh trong lòng đánh một trống, ôn hòa trả lời: “Năm đó nội bộ Tây Lôi bất ổn, sợ có người mưu hại thái tử, cho nên lão Dung vương dùng nhi tử của chính mình thay thế thái tử lưu lại trong cung, và đem thái tử thực sự, tức Tây Lôi vương sau này giữ ở bên người bảo hộ.”

“Ha ha, lão Dung vương dùng nhi tử của chính mình…” Thương Nhan hào sảng cười to: “Nghe khẩu khí Minh Vương như vậy, tựa hồ như đang nói chuyện của người ngoài vậy, lão Dung vương không phải là phụ thân của Minh vương ngài sao?”

Phượng Minh nghe hắn thoại lý hữu thoại*, chợt cả kinh.

(thoại lý hữu thoại: trong câu nói có hàm ý khác)

Trời ạ, sẽ không phải là hiện tại toàn bộ Đông Phàm đều biết hắn là người di hồn rồi chứ? Lẽ nào Lộc Đan trước khi chết còn giở trò quỷ với hắn? Mệt hắn còn vừa mới vạn phần đồng cảm với Lộc Đan.

“Thương Nhan tướng quân nói đúng một nửa. Ta từ nhỏ đã bị đưa vào trong cung, phụ thân toàn tâm toàn ý bảo hộ thái tử thật sự, cũng không quản giáo một nhi tử ruột là ta đây nhiều, cho nên giữa phụ tử khó tránh khỏi có chút xa lạ.” Phượng Minh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chậm rãi uống chén rượu.

Thương Nhan ngửa đầu uống một chén, đem chén đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía, thỉnh thoảng nâng mắt liếc nhìn Phượng Minh. Phượng Minh trong lòng có quỷ, bị ánh mắt như có như không của hắn đâm một nhát, khắp người lông tơ hơn phân nửa rất không có nghĩa khí mà dựng thẳng lên, không khỏi thầm nghĩ: kiếp sau đầu thai nhất định phải làm giấy tờ chính thức một chút, cái gì mà mượn xác hoàn hồn các loại cũng thế luôn, không chính thức thì nói cái gì cũng liền chột dạ nha.

“Có một việc, không biết có nên nói không…” Thương Nhan trầm ngâm hồi lâu, trên mặt lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi.

“Lão tướng quân có chuyện thỉnh nói.”

“Aiz, chuyện này, nếu như Dung Điềm còn tại, Minh vương vẫn là trọng thần của Tây Lôi, ta tuyệt đối sẽ không nói một chữ. Nhưng tình thế bây giờ, tựa hồ cũng không có trở ngại gì.”

Lúc này, ngay cả Quân Đình cũng lộ ra thần sắc chăm chú.

Thương Nhan thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Minh vương có biết, tướng mạo và khí chất của ngươi, rất giống một vị cố nhân của ta nhiều năm trước. Lúc mới gặp, ta thiếu chút nữa nghĩ ngươi là con trai của hắn, cho nên vừa nhìn thấy thì liền sinh ra hảo cảm với Minh Vương.”

Phượng Minh trợn lớn hai mắt.

Quân Đình nói chen vào: “Tướng quân nhất định nhầm rồi, Minh vương sinh ra và lớn lên ở vương cung Tây Lôi, là thân tử của lão Dung vương, sao có thể là con của người khác?”

“Vấn đề chính là ở chỗ này. Thập Tam quân tá thử đứng ở vị trí của lão Dung vương mà nghĩ xem, dưới tình huống có thể dùng nhi tử của người khác làm thế thân, hắn lại đem thân tử duy nhất của mình đưa vào trong hoàn cảnh nguy hiểm có thể bị ám sát bất cứ lúc nào sao?”

Phượng Minh nhẹ buông tay, chén rượu “khuông lang” một tiếng, rơi trên mặt đất vỡ tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Vu Cửu Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook