Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 9 - Chương 5

Phong Lộng

23/10/2016

“Minh vương!”

Miên Nhai thấy thị vệ hoảng sợ, đều nhảy xuống ngựa, chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng vây lấy cậu.

Đột nhiên tài hạ, đương nhiên cả người phát đau. Phượng Minh rên rỉ khi được mọi người đỡ dậy, nhớ tới cái dáng ngã ngựa đáng xấu hổ của mình, càng thêm căm tức, bất mãn nói, “Các ngươi cùng Đại vương các ngươi phụ ta, bổn vương đường đường Minh vương!” Ngẩng đầu, lại thấy bọn thị vệ vẻ mặt hoảng sợ theo dõi cậu.

“Sao thế?” Phượng Minh hồ nghi nhìn bọn họ, trên trán chợt thấy nhói nhói, lại giống có sương sớm táp vào mặt, ngưa ngứa, “Sao tự nhiên nhìn ta ghê vậy?” Đưa tay sờ lên trán, đầu ngón tay lại đụng tới một mảnh thấp lộc, đặt ở đáy mắt nhìn nhìn, mới phát hiện đỏ sẫm một mảnh.

“Thuộc hạ đáng chết!” Miên Nhai kinh hoàng quát to một tiếng, quỳ xuống.

“Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ đáng chết!” Bên người bọn thị vệ biết Minh vương bị thương, không phải là nhẹ, thấy Miên Nhai quỳ xuống, liên tiếp quỳ xuống, nhìn nhau, tỏ vẻ sợ sệt.

Trên tay không có gương, cũng không thấy trán mình rốt cuộc bị thương như thế nào. Bất quá nếu không phải rất đau, có thể thấy được cũng chỉ là tiểu thương tầm thường. Bọn thị vệ sợ muốn chết, Phượng Minh làm sao không để ý, tùy tiện khoát tay, “Không có việc gì đâu, tiểu thương. Ân… Chắc là không để lại sẹo đâu.” Không kìm lòng, đưa tay vỗ vỗ.

Mọi người kêu lên sợ hãi.

“Minh vương cẩn thận!”

“Đừng manh động…”

Phượng Minh nào biết đâu rằng chúng thị vệ khua đao múa kiếm này cũng là người bình thường giống đám Thu Lam, thấy cái tiểu thương đều đã hô to gọi nhỏ, trở mình nhún vai xem thường, nói, “Biết hối hận, nên sớm buông một chút a, hại ta ngã xuống lưng ngựa. Giờ biết hậu quả chưa?”

Quở trách hai câu, mới giật mình phát giác tiếng thét kêu giết trung chuyển rừng núi đã tĩnh lại, chỉ còn sót lại tiếng khóc thét của thương binh cùng tiếng rên rĩ của chiến mã trước khi chết.

Kết thúc nhanh như vậy sao?

Phượng Minh vội xoay người nhìn, quả nhiên ánh lửa đã không hề chớp lên lợi hại như vậy, dày đặc mùi máu tươi bị gió đêm núi theo cách đó không xa truyền lại đây, cả người đều là nhóm binh lính người đầy máu tươi giơ đuốc, tựa hồ đang ở lục tìm chiến trường.

Dung Điềm đâu?

Phượng Minh nhìn xung quanh, tâm tư phương động, mới bước ra từng bước, đã bị Miên Nhai cùng đám thị vệ vội ngăn cản.

“Minh vương, xin cho thuộc hạ giúp Minh vương băng bó miệng vết thương.”

“Ta đi xem, Dung Điềm ở đâu?”

“Đại vương chút nữa sẽ trở lại, chiến trường nặng mùi máu tươi, đoạn nhận đầy đất, rất nguy hiểm. Minh vương vẫn là ở đây tốt hơn.”

Phượng Minh thấy bọn họ ngoài miệng nói chuyện khách khí, biểu tình gọi là dàn xếp đường sống cũng không có. Dù sao đại chiến đã chấm dứt, cũng không cần phải … làm cho bọn họ khó xử, đành phải tùy tiện chỉ một tên thị vệ, “Ngươi qua giúp ta hỏi một chút tình hình chiến đấu, kêu Dung Điềm mau về đây. Ta còn chưa tính sổ vụ hắn ném ta qua một bên đó.”

Nghe lời Miên Nhai, ngồi khoanh chân trên cỏ, để cho người khác giúp cậu băng bó.

Cậu nghĩ cuộc chiến đã kết thúc rồi, Dung Điềm nhất định sẽ mau mau tới đây. Không ngờ đợi một hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng Dung Điềm, không khỏi không kiên nhẫn, lại nhiều lần đứng lên dõi về phía chiến trường.

Nhân mã chiến hậu tựa hồ tụ tập ở một nơi khác. Xa xa chiến mã hí, bọn lính vội vàng chiếu cố chiến hữu bị thương. Trời còn chưa sáng, Huyền Nhai hai bên cũng là chướng ngại cho tầm mắt, Phượng Minh thấy mơ mơ hồ hồ, chỉ nhìn thấy loáng thoáng bọn lính tập kết, như là ở cả đội.

Nói vậy Diêu Duệ phu nhân cùng Tiêu Túng, cũng chính là cha mẹ cậu kia nhất đạo nhân mã, cũng đã hội hợp.

Rốt cục, vừa rồi thị vệ phái đi tìm Dung Điềm đã trở lại. Thấy Phượng Minh, bẩm báo nói, “Đại vương nói chiến trường còn cần gột rửa, Tiêu Thánh Sư bọn họ bắt được đại tướng của địch quân, đang thẩm vấn. Thỉnh Minh vương cứ ở đây, không cần di đi lại lại.” Do dự một hồi, hạ giọng nói, “Đại vương tâm tình không tốt, cho nên ta tạm thời không dám bẩm báo chuyện Minh vương ngã ngựa.”

Phượng Minh rồi đột nhiên cả kinh, “Vì cái gì tâm tình không tốt? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là Liệt Nhi…”

“Liệt Nhi không sao, bị một chút tiểu thương, trên chiến trường khó tránh khỏi. Hắn bồi ở bên Đại vương, cùng nhau thẩm vấn tù binh.”

Phượng Minh lúc này mới yên tâm được, lại hỏi, “Dung Điềm có bị thương không?”

“Đại vương cái thế dũng mãnh phi thường, chiến bào đều bị hồng huyết của địch nhân nhiễm ướt, trên mình một chút thương cũng không có.”

Phượng Minh ngạc nhiên nói, “Vậy hắn vì cái gì tâm tình không tốt?”

Kia thị vệ lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, nhưng sắc mặt đại vương phi thường khó coi. Thuộc hạ không dám hỏi nhiều.”

“Bắt được Nhược Ngôn không?”

Thị vệ kia lại lắc đầu, “Thuộc hạ cũng không biết.”

Phượng Minh nhăn mày.

Phản phục kích thành công,bọn Liệt Nhi cũng không sao, nếu nói chuyện duy nhất có thể làm cho Dung Điềm mất hứng, chỉ sợ cũng chỉ có chuyện Nhược Ngôn đào tẩu có thể tính .

Hắn vừa mới ở trước mặt mình khoa xuống biển khẩu, nói cái gì đêm nay sẽ không tha, kết quả lại làm cho Nhược Ngôn tối trọng yếu trốn thoát , không cần phải nói nhất định cảm thấy được thực mất mặt.

Cư nhiên ngượng ngùng đây mà…

Dung Điềm đăng cơ càng lâu, khí vương giả trên người càng lớn, không nghĩ tới cũng có lúc đáng yêu như vậy.

Phượng Minh vừa nghĩ, trên mặt lộ ra nét tươi cười nghiền ngẫm, nỗi lòng nhất hảo, lại kiên nhẫn ngồi xếp bằng hạ*, thuận tay nhổ đám cỏ dưới chân, từng đám từng đám thân cao tới lưng ngựa. Miên Nhai cùng đám thị vệ không dám rời xa, cũng nhất nhất ngồi xếp bằng hạ, phân tán ở bốn phía quanh Phượng Minh. (* khoanh chân lại)

Ngựa đều nhu thuận dị thường, mệt mỏi sau một đêm, cũng không chạy xa, đều tự lần lượt cúi đầu kiếm ăn bên cạnh chủ mình.

Sáng sớm, sắc trời biến hóa cực nhanh. Lúc nãy trời vẫn là không gian tối như mực, ánh sáng tựa hồ lan tỏa khắp nơi, chớp mắt một cái khoảng không tối đen như mực ấy đã nhuộm sang màu xám trắng.

Cỏ xanh lan tràn tới chân núi, Huyền Nhai nhổ vài cọng cây, một chút trần bì [*1] từ chỗ chuyển tiếp giữa vùng núi phía đông lóe ra, tựa như một bộ đạm mặc sơn cảnh [*2] bỗng nhiên bị đánh thức, trở nên sinh động. Nếu không phải tiền phương chính là chiến hậu sinh linh đồ thán, trước mắt giờ khắc này còn đĩnh làm người ta vui vẻ thoải mái.

(* [1] Trần bì: chỉ những tia nắng sớm đầu tiên, có màu giống màu vỏ quýt.

[2] đạm mặc sơn cảnh: cảnh núi ảm đạm)

Tính nhẫn nại của Phượng Minh từ trước đến nay không tốt, đến lúc này, lại nhịn không được đứng lên nhìn xung quanh, quay người lại, vừa vặn thấy Thu Nguyệt xa xa đi tới.

“Thu Nguyệt!” Phượng Minh e sợ cho nàng nhìn không thấy mình, vươn tay liều mạng vẫy.

Thu Nguyệt nghe thấy cậu gọi, vội đi nhanh hơn, tới bên cậu, thấp giọng nói, “Minh vương, chiến hậu sự tình rất nhiều, Đại vương xử trí chưa xong, mệnh ta lại đây hầu hạ trước. Minh vương đói bụng sao?” Nàng vẫn mải nói chuyện, hiện tại mới nhìn cậu, bỗng nhiên thấp giọng kêu sợ hãi, “Trán người làm sao vậy?”

Phượng Minh lơ đễnh, sờ sờ cái trán bị băng bó, cười cười, “Không có gì, không cẩn thận bị té, đúng lúc trên mặt đất có một hòn đá nhỏ… A, mắt của ngươi sao lại đỏ thế?” Lộ ra vẻ bát ngờ, nhìn chằm chằm Thu Nguyệt đánh giá.

“Không có.” Thu Nguyệt lại có vẻ có chút kích động, vội vàng lắc đầu nói, “Thật không có…” Trầm mặc một hồi, tựa hồ chính mình cũng biết chuyện này không nói qua được, lại vội vàng bồi thêm một câu, giải thích, “Chỉ là nhớ Thái Thương đã theo Diêu Duệ phu nhân đi rồi, trong lòng nô tì thật không đành.” Lời còn chưa dứt, đã bị Phượng Minh vươn hai đầu ngón tay, nắm lấy cằm của nàng.

Ánh mắt khiếp sinh lập tức thẳng chống lại ánh mắt hoài nghi của Phượng Minh.

“Sao lại dối?” Phượng Minh cũng không phải ngu ngốc, thấy lời nàng nói ra, làm sao có thể không nổi lòng nghi ngờ. Liên tưởng tới lời bẩm báo của tên thị vệ hồi nãy, đã hiểu được mình đoán sai đến buồn cười.

Lấy cá tính tiêu sái dám vi của Dung Điềm, làm sao chỉ vì không bắt được Nhược Ngôn mà ngượng không dám về gặp cậu?

Trái tim chợt hẫng một nhịp.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Sao lại phải gạt ta…

Làn mi lưỡng đạo anh khí bừng bừng nhăn lại, cẩn thận liếc nhìn đám thủ vệ cùng Miên Nhai bên cạnh một hồi, liên tưởng tới trận chiến tranh này sau khi kết thúc, vốn Dung Điềm nên lập tức xuất hiện nhưng vẫn không trở lại bên cạnh mình, chẳng lẽ…

Phượng Minh càng nghĩ càng lo, tay chân lạnh như băng, tốc nhiên xoay người định đi, thế nhưng một giây sau đã đem tên thủ vệ đó lại, lạnh lùng nói, “Ngươi nói Tây Lôi vương bình yên vô sự, không bị thương?”

Thị vệ ngưu cao mã đại kia bị Minh vương đột nhiên túm lại, hoảng sợ, sửng sốt một lát.

“Hắn… Hắn xảy ra chuyện, phải các ngươi gạt ta, có phải hay không?” Phượng Minh thấy hắn không đáp, càng cảm thấy không rõ, lặp lại câu cuối cùng kia “Có phải hay không? “, môi cư nhiên hơi hơi run rẩy.

Kia thị vệ lúc này mới kịp phản ứng, vội liều mạng xua tay lắc đầu, “Không phải, Minh vương nhất định nghĩ sai rồi. Đại vương không sao, không chút tổn hại.”

Phượng Minh quát, “Ngươi nói lại lần nữa xem, thề với trời đi!”

“Thuộc hạ thề, Đại vương không chút tổn hại!”

“Vậy hắn vì cái gì không đến gặp ta?”

“Cái kia… Cái kia là bởi vì Đại vương nói có việc phải xử trí…”

Phượng Minh môi tái nhợt, nghe xong lời của hắn, lại lườm Thu Nguyệt một cái, buông ra tên thị vệ kia ra, xoay người nói, “Hắn có việc phải xử trí, không cần hắn lại đây, ta qua đi tìm hắn.”

Không ngờ mới vừa mới bước, Miên Nhai thị vệ toàn bộ vội đứng lên.

Hai thanh âm đồng thời vang lên, “Minh vương không cần đi!” Cũng là Thu Nguyệt cùng tên thị vệ kia lên tiếng.

Bước một bước rồi, mà ngay cả Phượng Minh ý nghĩ đơn thuần như vậy cũng biết không ổn, hơn nữa không ổn đến đến mức tất cả thị vệ đều cản cậu đi gặp Dung Điềm.

Miên Nhai thị vệ võ công cao cường chặn phía trước, cậu biết có hung hãn xông lên cũng không được, xoay người lại, ôm đồm lại bên Thu Nguyệt cơ hồ gần như khóc, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Thu Nguyệt, ngươi thành thật nói ta nghe.”

“Minh vương…” Thu Nguyệt bị cậu bắt lấy cổ tay, vẫn kìm nén giọt lệ đang trực trào, “Minh vương… Ta… Ta không thể nói…”

Phượng Minh càng trở nên gấp gáp, “Có cái gì không thể nói? Ngươi mau nói cho ta!”

Đều nói phụ nhân hỏng việc, quả nhiên tới thời khắc mấu chốt liền dính dính hồ, gấp người chết.

Phượng Minh càng hỏi, Thu Nguyệt càng là khóc lớm, một mực lắc đầu, “Không phải, không phải…” Thần sắc buồn bã.

Phượng Minh liên tục dậm chân, “Không là cái gì? Thu Nguyệt, ngươi không cần dùng nước mắt mà… A…” Tiếng bị kiềm hãm, bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng, cái trán mềm bị thương bị chấn động.

“Minh vương!” Miên Nhai chấn động, vội đưa tay ra, thấy Phượng Minh ngã xuống đất liền đem cậu ôm lấy.

Thu Nguyệt sợ tới mức quỳ xuống trước mặt, mặt không cắt không một giọt máu, vừa giúp Phượng Minh xoa nắn ngực, vừa run giọng nói, “Minh vương, ngươi cũng không nên hù dọa nô tỳ, ngươi mau tỉnh lại…”

Phượng Minh vừa rồi chính là nhất thời ngực ức buồn, kỳ thật cũng không có hôn mê, lại cố ý một hồi lâu mới từ từ mở ra ánh mắt, ánh mắt thấy Thu Nguyệt, cười khổ một tiếng, buồn bã nói, “Ta vội muốn chết, còn sức hù dọa ngươi sao?”

Cậu biết chắc chắn đại sự phát sinh, tâm nội không yên, sắc mặt tái nhợt cũng là hàng thật giá thật.

Nhưng nếu chân tướng đúng như lời mọi người nói, phục kích thành công, Dung Điềm không tổn hao gì, còn có thể có đại sự gì khó lườm nữa?

Thu Nguyệt đối với thân thể Phượng Minh còn quan tâm hơn cả thân thể của bản thân, luống cuống tay chân giúp Phượng Minh xoa cái trán, lau nước mắt, dần dần dừng tiếng khóc lại, rũ mi mắt xuống không nói lời nào.

Phượng Minh cũng im lặng, lẳng lặng nhìn Thu Nguyệt, vẻ mặt kiên trì muốn biết chân tướng.

Thu Nguyệt đúng là vẫn còn đánh không lại ai binh chiến thuật của cậu, nhẹ nhàng mở miệng, phi thường do dự nói, “ Đúng vậy Đại vương không cho chúng nô tì nói …”

“Không cho các ngươi nói cái gì?”

Thu Nguyệt mạnh trầm mặc.

Phượng Minh vươn tay, nắm lấy áo Thu Nguyệt kéo nhẹ, thấp giọng ương nói, “Nói cho ta biết đi. Nếu bị gạt, ta không giống đứa ngốc đâu.”

Thu Nguyệt cúi đầu, tay hơi hơi rụt lại một chút.

“Tiêu Thánh Sư bọn họ ở phía sau, phụ trách bắt địch quân đại tướng chạy toán loạn.”

Phượng Minh nghe thấy tên phụ thân mình, trong lòng căng thẳng.

Chẳng lẽ người được xưng thiên hạ đệ nhất trường thủ kia, nam nhân vi “Phụ” bất nhân, nhưng lại thất bại trước móng ngựa, tại sao phục kích chiến một hồi không lớn không nhỏ lại xảy ra chuyện?

Cậu thở hổn thiện, e sợ Thu Nguyệkhông nói rõ tin tức.

“Bọn họ đem lần này đã bắt được tên chỉ huy , ” chỉ nghe Thu Nguyệt nhẹ giọng nói, “Chính là Đồng tướng quân.”

Phượng Minh nghẹn lời, nhịn không được nén giận nói, “Thu Nguyệt, ngươi làm nhanh một chút đi. Không cần tỉ mẩn như vậy, hại ta lo lắng đề phòng.” Ngừng một hồi, giấu không được thân mật hỏi, “Tiêu Thánh Sư hắn không có bị thương đi?”

Thu Nguyệt lắc đầu.

” Diêu Duệ phụ nhân, Thái Thương, Thu Tinh, Liệt Nhi bọn họ, cũng khỏe phải không?”

Thu Nguyệt gật đầu.

Phượng Minh thở hắt một hơi, ngây ngô cười, tỉnh táo lại, “Nếu tất cả mọi người bình an, như vậy tin tức khác ta cũng có thể nhận. Ngươi trực tiếp nói sự tình cho ta biết, không cần lo lắng ta chịu không nổi. Nói đi, rốt cuộc chuyện gì khiến các ngươi khẩn trương như vậy?” Vỗ vai Thu Nguyệt gần gũi.

Loại thái độ này của cậu trước giờ đều khiến cho đám Thu Nguyệt khẽ cười trộm, lần này cũng không linh nghiệm. Thu Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười, trông còn khó coi hơn khóc, tầm mắt tựa hồ không dám nhìn thẳng Phượng Minh, vẫn nhìn mặt cỏ, tiếp tục nói, “Đại vương thẩm vấn Đồng tướng quân, Đồng tướng quân nói lần này kế hoạch đúng là Nhược Ngôn cùng Đồng thiếu gia bày ra, nhưng Nhược Ngôn cũng không có tham dự hiệp phục kích.”

“Nga!” Phượng Minh vì muốn Thu Nguyệt giải sầu, làm ra biểu tình lãnh đạm, lạnh nhạt trấn định gật đầu nói, “Này ta đã đoán được, Nhược Ngôn giảo hoạt như vậy, có thể nhân cơ hội bỏ là may mắn, không thể bỏ, cũng không đáng buồn.”

Trong lòng âm thầm tính toán, nói đến nói lại, điểm bất hảo nhất cũng chỉ là bắt không được Nhược Ngôn mà thôi, nhưng gần như vậy, cũng không cần giấu diếm mình cái gì.

Nghĩ đến đây, não giống bị cái gì nhẹ nhàng trạc một chút, một thứ gì đó lóe lên trong đầu, một chút nguy hiểm cùng bất an phát ra xung quanh.

Cả người rùng mình.

Phượng Minh như có điều suy nghĩ, khuôn mặt thôi tươi cười, “Nhược Ngôn vẫn là đại họa tâm phúc của Dung Điềm, hắn một tay bày ra một cái bẫy tuyệt diệu, vì cái gì không tự mình tham dự? Chẳng lẽ hắn biết Dung Điềm sẽ nhìn thấu kế dụ địch của hắn?” Nhìn về phía Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt trong ánh mắt ẩn dấu thực phức tạp hơn đau thương, ngẫu nhiên cùng Phượng Minh mắt chạm mắt, vội vàng đem quay đi, lắc đầu nói, “Không phải, Nhược Ngôn không ngờ Minh vương đoán ra hắn đã thức tỉnh, còn tưởng rằng Đại vương nhất định sẽ tại ở đây mai phục. Minh vương ngươi xem cái địa hình kia thật đáng sợ, nếu không phải Đại vương trước đó có chuẩn bị, nhân mã của Đồng tướng quân thật sự có tiêm toàn bộ năng lực của chúng ta. Chúng ta đều xem như tìm được đường sống trong chỗ chết .”



Nàng nói được tuy rằng không sai, Phượng Minh lại càng cảm thấy quỷ dị, trầm giọng hỏi, “Kia Nhược Ngôn đi đâu ? Phục kích quan trọng như vậy, trừ phi có điểm mấu chốt nào đó, nếu không hắn không thể không tự mình tham dự.”

Cậu vừa hỏi, Thu Nguyệt ngẩn ra, giống như bị vấn đề này đánh trúng chỗ thương tâm, dùng ống tay áo che ánh mắt, lại là một trận khóc không ra tiếng.

Phượng Minh lại bắt đầu vội vàng xao động, nắm bàn tay đang run nhè nhẹ của Thu Nguyệt, có điểm không dám xác định lầm bầm lầu bầu, “Chẳng lẽ hắn… Lĩnh một đạo nhân mã khác? Nan… Chẳng lẽ hắn…” Nhìn chằm chằm Thu Nguyệt.

Lúc này, ngay cả tay của mình, cũng bắt đầu không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

Thu Nguyệt tựa hồ cũng không thể chịu đựng được loại áp lực này, đột nhiên nhào vào lòng Phượng Minh, bi thanh khóc rống lên, “Đêm tập đô thành nghĩ cách cứu viện thái hậu rất mạo hiểm, Nhược Ngôn nghĩ đến Đại vương tuyệt sẽ không mang theo Minh vương cùng nhau mạo hiểm. Đồng tướng quân nói, Nhược Ngôn tự mình lĩnh một đội Ly Quốc tinh nhuệ, nhân cơ hội đi tập kích doanh địa chúng ta…”

Phượng Minh chợt mở to hai mắt nhìn, “Hắn cho rằng ta sẽ ở lại doanh địa.”

Nam nhân Nhược Ngôn đáng sợ kia, thế nhưng tình nguyện tự mình buông tha cơ hội phục kích Dung Điềm, mà đi tập kích doanh địa chỉ vì bắt lấy ta?

Lưng như bị một dòng nước lạnh chảy qua.

“Dung Điềm đã điều động tất cả quân binh tinh nhuệ trong doanh địa đi rồi.” Con ngươi sáng ngời của Phượng Minh đột nhiên tối hẳn, cố gắng áp lực trong lòng, chậm rãi thật hít một hơi lương khí, “Tây Lôi tinh nhuệ, cao thủ của Tiêu Thánh Sư, nhân mã Vĩnh Dật thái tử… Thậm chí ngay cả đại bộ phận gia tướng hộ vệ của Mị Cơ, đều ở trong này.”

Trên môi huyết sắc tẫn lui, sau một lúc lâu, mới dùng thanh âm khẽ khàng nói, “Mị Cơ, Tam công chúa, Dung Hổ bọn họ… Ngay cả một chút sức phản kháng đều không có.”

Cậu mờ mịt liếc mắt nhìn Thu Nguyệt một cái, “Còn có Thu Lam…”

Thu Nguyệt sớm đã biết, nhưng nghe Phượng Minh nói, trong lòng đột nhiên run lên, gật gật đầu, nước mắt trân châu rơi lã chã.

“Nhược Ngôn sát nhập doanh địa, phát hiện toàn bộ doanh tinh nhuệ ra hết, sẽ đoán được mưu kế đã bại lộ. Nếu ở doanh địa lại tìm không thấy ta, nhất định sẽ tức giận.” Phượng Minh lăng lăng nói hai câu, sắc mặt đột nhiên biến, theo trên cỏ đột nhiên nhảy dựng lên, “Hắn sẽ đem tất cả nhân giết cho hả giận! Không được, chúng ta phải lập tức quay về viện! Ta muốn đi gặp Dung Điềm!”

Thu Nguyệt một phen gắt gao túm ngụ lại, “Minh vương, đừng đi! Đại vương nói sẽ không quay về viện.”

Phượng Minh kịch liệt đáp, “Không trở về viện, bọn họ mà ngay cả một đường sinh cơ đều không có !” Cậu nghĩ đến cái gì, tốc nhiên cả kinh, ánh mắt trở nên sắc bén, “Các ngươi chính là vì điều này mà gạt ta, không cho ta biết, nếu bọn họ bị giết hại hầu như không còn sao?”

Thu Nguyệt bị cậu trách cứ đến ngẩn ngơ, lúng ta lúng túng buông ống tay áo Phượng Minh ra, bụm mặt khóc rống lên.

Phượng Minh xoay người liền hướng phía Dung Điềm bước đi, Miên Nhai thân hình khẽ nhúc nhích, ngăn đón ở trước mặt, “Minh vương…”

Phượng Minh tảo liếc hắn một cái, “Ta không nghĩ sẽ làm khó dễ ngươi, ngươi cũng đừng làm khó dễ ta. Tránh ra.” Cậu đau lòng tới cực điểm, thanh âm khàn khàn trầm thấp, lại có uy nhiếp lực thần kỳ.

Miên Nhai ngẩn người, khẽ nhìn nhau.

Lấy địa vị hôm nay của Phượng Minh, trừ Dung Điềm, còn có người nào có lá gan dám thật sự dùng võ cường ngăn lại? Phải giấu diếm đã giấu diếm không được, ngăn lại có ích lợi gì.

Phượng Minh thấy Miên Nhai không nói lời nào, lập tức đi vượt qua người cậu.

Mọi người sau khi lược nhất do dự, liền không ngăn trở nữa, nhìn cậu một mình đi xa, cách một trượng sau, lẳng lặng đi theo phía sau hộ vệ.

Chiến trường sau khi chiếm giết đã lưu lại một mùi máu tươi, đỏ sẫm rót vào nê lý, giống như màu sắc sao chổi nhiều thế kỉ.

Ba đạo nhân mã đi chiến đấu đều đã hội tụ. Huyết chiến qua đi, quân đội coi như chỉnh tề, bọn lính dựa theo đội hình ngồi xuống nghỉ ngơi, có chiến hữu nằm nghỉ trưa, có chiến hữu chưa kịp băng bó miệng vết thương, người ăn cơm, người uy mã, một phần vẫn cầm kiếm đứng trang nghiêm, cảnh giác.

Đêm khuya đánh bất ngờ, đều là quần áo lót, bọn họ ngay cả lều trại một cái cũng không mang, Dung Điềm chủ soái lẳng lặng ngồi ở trên một tảng đá nhai hạ, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.

Thị vệ tâm phúc chung quanh tản ra một vòng, đều ở hai ngoài ba trượng, ai nấy cũng đều nín thở tĩnh thủ.

Không ai dám quấy rầy an bình của Đại vương, hơi thở bất an tại đây phiến hỗn tạp huyết tinh cùng rừng cây phiêu đãng.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Đại vương, lại làm cho người ta lấy khó có thể chống đỡ áp lực khổng lồ, loại áp lực này từ chỗ hắn phóng tới bốn phương tám hướng, ngay cả phong sơn kiệt ngạo bất tuân, tới hới thở của hắn, cũng không dám vọng động.

Phượng Minh đi thẳng một đường, quan bốn năm đạo trạm canh gác.

Bọn thị vệ đều biết cậu, lại thấy cậu sắc mặt không tốt, ai nấy cũng đều không dám tra hỏi, tự động tự giác tránh ra, không rên một tiếng để cho cậu ly khai.

Cậu giờ đang ở trước mặt Dung Điềm.

“Thu Nguyệt cái gì cũng đều nói cho ngươi biết rồi?” Dung Điềm nhắm mắt trầm tư khóe miệng khẽ nhúc nhích, hóa thành một tia cười chua xót, vẻ kiên cường biến mất nơi đáy mắt. Hắn mở to mắt, bỗng nhiên nhíu mày, “Trán ngươi làm sao vậy?”

“Đừng động cái trán của ta.” Phượng Minh phun ra một hơi, dùng ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy, “Dung Điềm, chúng ta phải về viện.”

“Quay về viện? Sao lại phải quay về viện?”

“Doanh địa. Trong doanh địa một chút binh lực đều không có, toàn bộ điều động không còn. Nếu chúng ta không đi cứu viện, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Dung Điềm ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên hỏi lại, “Chúng ta đi cứu viện, bọn họ có thể sống sao?”

“Có ít nhất hy vọng.” Phượng Minh thấy hắn thái độ lãnh đạm, thân thủ cầm hai vai hắn, vội vàng nói, “Ta biết ngươi lo lắng cái gì, Nhược Ngôn có lẽ đã muốn đánh hạ doanh địa, nơi kia dễ thủ khó công, chúng ta có thể phải đối mặt một hồi khổ chiến. Hơn nữa… Hơn nữa nói không chừng hắn còn có thể thiết hạ bẫy rập mới, nhưng là Dung Điềm, vì bọn Dung Hổ, chúng ta ít nhất làm hết sức. Lập tức quay về viện, không nhiều lời nữa!”

Dưới tình thế cấp bách, Phượng Minh dùng hết khí lực. Dung Điềm thân hình cao lớn bị cậu lắc lư vài cái, nhưng trên mặt không một tia dao động, nắm lấy hai tay Phượng Minh từ trên vai bỏ xuống, nắm chặt tay cậu, cách một hồi, nhìn Phượng Minh, “Phượng Minh, ngươi thực khờ dại. Ta thích ngươi khờ dại như vậy.” Khóe môi giật giật, giống như cười, nhưng hoàn toàn chẳng có một cảm giác cười.

Phượng Minh nghe được cả người rét run, lắp bắp nói, “Dung Điềm, ngươi nói cái gì? Ngươi thật sự nhẫn tâm buông tha cho bọn họ?”

Dung Điềm tròng mắt hắc diệu thạch bàn, đau kịch liệt nháy mắt, nếu như nhất mạt đồng ý thì sẽ gây ra phiền phức, “Cho dù vội vàng chạy trở về, Nhược Ngôn nói vậy đã muốn công hãm doanh địa. Cho dù binh lực chúng ta tương đương, trong loại tình huống này, căn bản không có khả năng dựa vào vũ lực đem mọi người cứu trở về. Chỉ cần một sơ xuất cũng sẽ có thể rơi vào bẫy của Nhược Ngôn.”

Phượng Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, cố gắng phân tích, “Nhưng nếu chúng ta trở về, ít nhất có thể khiến Nhược Ngôn kiêng kị ba phần, Nhược Ngôn rất có thể sẽ tạm thời lưu lại tánh mạng cho bọn Dung Hổ, đem bọn họ làm con tin. Có lẽ chúng ta có thể nghĩ biện pháp cùng Nhược Ngôn đàm đạo, trao đổi con tin?”

Dung Điềm chăm chú nhìn Phượng Minh.

Trong ánh mắt, ẩn dấu thâm ý.

Vài năm trôi qua, thiếu niên trước mắt không còn là kẻ ngây thơ bị dọa hôn trong dục trì, nhưng giờ phút này nắm bàn tay cậu, vẫn hết sức tinh tế mềm mại.

Vẫn như ngày đó.

ÁNh mắt chậm rãi di chuyển, nhìn theo những con ngựa trong đêm, từng giọt từng giọt đem kiếm thuật học giáo sáu năm học thành, khả trong đầu, lại vĩnh viễn mạt bất bộ dạng đơn bạc yếu ớt của hắn.

Hắn đã thành Tây Lôi vương trái tim mềm yếu.

Dung Điềm thống hận bất luận kẻ nào đụng vào nơi này, nhất là Nhược Ngôn.

Vì Phượng Minh, mà tự mình lãnh binh tập kích đại doanh của Ly vương, hắn đối Phượng Minh gần như điên cuồng bướng bỉnh khiến cho Dung Điềm cảm giác vô cùng bất an.

Nếu quay về viện, Nhược Ngôn quả thật sẽ đem Dung Hổ Mị Cơ bắt làm con tin, điểm này Phượng Minh hoàn toàn không nghĩ sai.

Nhưng điều kiện trao đổi con tin của Nhược Ngôn, chỉ có thể là Phượng Minh.

Sẽ chỉ là Phượng Minh.

Là điều kiện duy nhất Dung Điềm sẽ tuyệt không đồng ý.

“Dung Điềm, hạ lệnh đi.” Phượng Minh gần như cầu xin .

Tia nắng ban mai từ giữa những cành cây trong rừng chiếu xuống, vàng rực một mảnh, nhưng trong mắt Phượng Minh, lại chỉ là màu sắc của huyết tinh kinh tâm động phách.

Trái ngược với sự tốt đẹp và hồi sinh của buổi tinh mơ, lại là hiện tại vô cùng tàn nhẫn.

Thời gian, tính mạng của những con người trong doanh địa, đều ở từng khắc từng khắc trôi qua.

Vĩnh Ân dù sao không phải địa bàn của Ly Quốc, Nhược Ngôn công hãm doanh địa rồi, nếu như không thấy viện binh của Tây Lôi, sẽ rất ngông nghênh mà lui binh.

Một khi đã quyết định lui binh, cũng là thời khắc tận cùng của Mị Cơ.

“Dung Điềm, Dung Điềm…” Hắn lo lắng kêu tên Dung Điềm.

Dung Điềm nắm tay hắn rất chặt, hơi hơi phát đau.

Cái nắm tay ẩn chứa dứt khoát này khiến Phượng Minh kinh hồn bạt vía.

“Chúng ta không quay về cứu viện.”

“Vì sao?” Phượng Minh không cam lòng la lên.

Dung Điềm đem bi thống giấu trong đáy mắt, sâu tới nơi Phượng Minh không thể thấy.

Đơn thuần có đôi khi là một loại bảo vệ cho người ta vui vẻ, Dung Điềm vẫn thấy thật may mắn vì Phượng Minh vẫn còn có nó.

Dưới tình huống này vũ lực không thể thắng được, hậu quả quay về cứu viện có thể tưởng tượng được. Nhược Ngôn sẽ dùng Mị Cơ làm con tin, yêu cầu trao đổi Phượng Minh, hết thảy sẽ biến thành cục diện bế tắc.

Một cục diện bế tắc sẽ khiến Phượng Minh chịu đủ mọi dày vò.

Giao Phượng Minh ra là tuyệt đối không thể, nhưng Nhược Ngôn lại vô cùng có khả năng lợi dụng cơ hội này thương tổn Phượng Minh.

Theo tính cách ngoan độc của Nhược Ngôn, hắn thậm chí có thể giết chết con tin ngay trước mặt Phượng Minh, đem thi thể bọn họ treo trên doanh môn, làm cho hình ảnh tàn nhẫn đó vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí Phượng Minh.

Điều đó sẽ làm cho Phượng Minh thống khổ áy náy cả đời, hàng đêm gặp ác mộng.

Dung Điềm không thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy phát sinh.

“Dung Điềm, van cầu ngươi, ta biết như vậy quay về cứu viện rất nguy hiểm, chúng ta binh lực không đủ, nhưng ít nhất cũng nên thử một chút, cứu bọn họ…”

Phượng Minh đau khổ cầu xin.

Thanh âm rên rỉ của hắn tựa như nai con bị thương, Dung Điềm từng hy vọng chính mình vĩnh viễn sẽ không thấy biểu tình bi thương này của Phượng Minh.

Hắn không đoán được người sẽ làm Phượng Minh lộ ra loại vẻ mặt,lại chính là hắn.

“Vì cái gì? Ta không rõ, vì cái gì ngay cả thử một chút cũng không nguyện ý?” Phượng Minh quỳ gối dưới chân hắn, vô lực hô lên, “Ngươi vì sao không xuất binh? Vì sao không cứu bọn họ? Vì sao? Tây Lôi vương!”

Giờ khắc này, người cậu yêu sâu đậm, giống như chỉ là Đại vương chí cao vô thượng.

Mặc kệ chuyện tàn nhẫn gì sắp phát sinh, vẫn như cũ có thể ung dung trấn định ngồi ở chỗ này. Những người sắp mất đi sinh mệnh, có lẽ chỉ là quân cờ có thể bỏ qua , mất đi có lẽ đáng tiếc, nhưng không đau đến xé lòng.

Giờ này khắc này, Phượng Minh thống hận thân phận Minh vương hoàn toàn vô dụng của mình.

Hắn quá vô dụng , ngay cả năng lực chỉ huy một binh một tốt cũng không có.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Dung Điềm, “Chẳng lẽ tính mạng của bọn người Dung Hổ, đối với ngươi mà nói, một chút quan trọng cũng không có sao? Như vậy Thu Lam thì sao? Mị Cơ thì sao? Mị Cơ có ân cứu mạng với ngươi thì sao?”

Dung Điềm trên mặt vẫn đang mang theo biểu tình thản nhiên không thấy rõ, mở miệng nói, “Quan trọng.”

“Vậy ngươi liền xuất binh cứu viện đi.”

“Không.”

Chữ này từ trong miệng Dung Điềm nói ra, tràn ngập trọng sức mạnh kinh sợ, liền giống như một cái đinh, đóng vào nham thạch cứng rắn.

“Vì sao?” Phượng Minh không dám tin trừng hắn, một lát sau, gào thét, “Vì sao? Ngươi nói cho ta biết vì sao?”

Gương mặt anh tuấn của Dung Điềm giật giật một chút, nụ cười giống như khinh miệt của vương tôn quý tộc lóe lên, “Bởi vì ta là Tây Lôi vương, ta quyết định hết thảy, mà không phải ngươi.”

Phượng Minh cứng ngắc.

Giống như xé toạc không trung thành một lỗ hổng lớn, một trận sét đánh giữa trời quang.

Hắn lộ ra thần sắc mờ mịt, hoàn toàn quên Dung Điềm vừa rồi nói gì đó, thân ảnh trước mắt chợt xa chợt gần, tựa như trong mộng. Chỉ chốc lát, câu kia làm cho hắn lạnh thấu tâm can, giống một trận mưa đá rơi xuống đầu.

Cái trán nhói đau.

Hắn lắc lư đứng dậy, Dung Điềm đưa tay muốn đỡ lấy, lại bị hắn hung hăng đẩy ra.

“Hảo, ngươi không đi, ta đi.” Hắn đứng vững vàng, những thứ trước mắt mới bắt đầu trở nên rõ ràng, dứt khoát xoay người, “Cho dù chỉ có mình ta, ta cũng sẽ không bỏ bọn họ. Ta sẽ không đứng nhìn bọn họ chết .”

Dung Điềm ở phía sau hắn hỏi, “Một mình ngươi, có năng lực gì cứu bọn họ?” Giờ phút này, thanh âm của hắn vô tình mà băng lãnh.

“Có cái gì, thì dùng cái đó.” Phượng Minh cười lạnh, khàn khàn cổ họng, “Dùng nắm đấm của ta, kiếm của ta, dùng mạng của ta…”

Bả vai đột nhiên bị kéo mạnh lại, hắn thân bất do kỷ quay người lại đối mặt Dung Điềm, còn không có thấy rõ biểu tình của Dung Điềm, trên mặt đã trúng một cái tát trời giáng.

Ba!

Thanh âm kinh hoàng khiến người ta hoảng sợ, truyền khắp không gian, vài con chim nhỏ màu đen cả kinh hấp tấp bay vụt lên trời.

Lực đạo của Dung Điềm không nhẹ, một chưởng giáng xuống, cả người Phượng Minh lật hẳn đi.

Dung Điềm ôm lấy Phượng Minh đang lảo đảo, trở tay đánh thêm một chưởng, đánh đến mức Phượng Minh nhãn mạo kim tinh*, giọng căm hận nói, “Dùng mạng của ngươi? Mạng của ngươi, có thể đùa như vậy sao?”(*: thấy sao bay đầy trời)

Phượng Minh chịu đựng hai lần, tầm nhìn một trận lay động, trong đầu ong ong cả lên, trong phút chốc giống như cái gì cũng bị đánh tan, chỉ còn trống rỗng,lăng lăng nhìn Dung Điềm.

Khóe miệng nhếch lên, nhất mạt đỏ sẫm chậm rãi tràn ra, uốn lượn tới cằm, ngưng tụ thành huyết châu, tích lại trên xiêm y.



Dung Điềm đột nhiên cả kinh, ôm thật chặt Phượng Minh vào trong ***g ngực, “Không có việc gì, không có việc gì, có ta ở đây, không ai dám thương tổn ngươi, không ai dám đánh ngươi…”

Hắn nhận thức Phượng Minh nhiều ngày như vậy, chưa từng động tay như thế, giờ phút này trong lòng kinh hoàng. Phượng Minh bị hắn ôm vào trong ngực,giống như là choáng váng, bất động không khóc, cứng ngắc như khối băng. Dung Điềm chỉ cảm thấy trong lòng cũng tắc như một khối băng, dần dần, ngay cả bản thân mình cũng trở nên cứng ngắc như băng lãnh.

Toàn thân run lên vì lạnh, bỗng nhiên lại có tiếng vó ngựa từ xa tới gần.

Một người kị mã chạy như bay tới gần, viền tay áo thêu một đường màu lam. Bọn thị vệ biết là người được phái đi điều tra đã trở lại, đây là người Dung Điềm sớm đã có lệnh trực tiếp lại đây báo cáo tin tức, đều tự động nhường đường đồng ý cho hắn phi ngựa qua.

Tên mật thám kia mặt đầy bụi đất, thở hồng hộc, tới trước mặt Dung Điềm, nhảy xuống ngựa, quỳ rạp trên đất, bi thanh hô, “Đại vương, Nhược Ngôn không thấy chúng ta quay về cứu viện, đã rút binh rời đi. Trước khi đi, Nhược Ngôn đuổi toàn bộ tù binh đến nơi ẩn cư của Mị Cơ cô nương, phong kín cửa sổ, đổ dầu lên xung quanh. Tất cả mọi người đã rõ ràng bị….Chết cháy rồi!”

Dư âm báo cáo của trinh thám tiêu thất vào trong rừng.

Trầm mặc, thoáng chốc bao phủ khắp rừng cây.

Đã chết cháy , mọi người.

Dung Hổ trọng thương, Thu Lam nhu thuận, Mị Cơ dịu dàng động lòng người, đều biến mất.

Đóng cửa mộc ốc, phong bế cửa sổ, đổ dầu lên… Ngọn lửa Nhược Ngôn châm, một tấc một tấc, ăn mòn da thịt, sinh mệnh bọn họ…

Có đau đớn bao nhiêu đây?

Thảm thiết tàn nhẫn, chợt từ doanh địa phương xa không thấy được truyền tới, đọng lại trong mỗi tấc không khí.

Bất đắc dĩ cùng bi phẫn nặng nề, đè ở trong lòng mỗi người, ngay cả hô hấp cũng vô pháp thông thuận.

Trong không khí im lặng đến dị thường, rốt cục có một thanh âm vang lên.

Phi thường trầm ổn, thanh âm làm cho người ta an tâm, trầm thấp, bình thản, ôn nhu đến nỗi làm cho người ta nhớ tới gió xuân dưới ánh mặt trời.

“Phượng Minh, ngươi đang run kìa. Lạnh sao?”

“Ân.” Tiếng rên rỉ như thở dài, từ con người mỏng manh dựa vào lòng Dung Điềm phát ra.

“Không sợ, ta ôm chặt ngươi, sẽ không lạnh nữa.”

“Dung Điềm…”

“Ân?”

“Ôm chặt điểm.”

Dung Điềm trầm mặc một lát.

Y phất tay, phái thám tử cùng thị hầu tâm phúc ra xa, ôm Phượng Minh đến trên tảng đá lớn ngồi xuống, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay của hắn.

Ngón tay thon dài xinh đẹp gắt gao nắm lấy tay áo của Dung Điềm, dùng sức quá độ đến mức trắng bệch. Thoạt nhìn bả vai đơn bạc như nhẹ nhàng co giật , tựa như tiểu thú vội vàng chữa thương.

Dung Điềm cảm thấy lòng đang từng đợt trướng đau.

Phượng Minh tuyệt không thích hợp với loại trò chơi tranh đoạt thiên hạ tàn nhẫn này, nhưng vì mình, hắn lại nhất định tham dự vào.

Thân bất do kỷ, thường mang theo trăm ngàn vạn miệng vết thương huyết vị chua xót, nhận thức rõ ràng sinh mệnh bất đắc dĩ trôi qua.

Dung Điềm ôm hắn ôn nhu như đang ôm một người bị thương.

Thân hình trong cánh tay này, đã dần dần rắn chắc, da thịt trắng mịn, bao phủ đường cong cực duyên dáng của cơ thể, hơi dùng sức một chút, còn có thể cảm giác khung xương cân xứng.

Có lẽ Dung Điềm cho rằng hắn vẫn là Phượng Minh trước kia, là cái người không thể tự bảo vệ mình, bị các nước chung quanh vây bắt, là Phượng Minh khiến cho hắn ngày đêm không thể yên tâm.

Phượng Minh ở trong lòng hắn, toàn thân đều tản ra khí tức bi ai.

Dung Điềm không thích loại khí tức này từ người Phượng Minh phát ra, đây không phải là hương vị của Phượng Minh.

Nhưng…

Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh lọn tóc ngắn bên tai Phượng Minh.

Nếu có thể giống như bây giờ, cả một đời đều như vậy, Phượng Minh bình an tựa vào trong lòng ngực của hắn, đã là kết thúc hạnh phúc nhất rồi .

Phượng Minh dựa vào trong lòng ngực của hắn, vẫn không nhúc nhích, vừa như là thương tâm khóc, vừa như là ngủ.

Dung Điềm vẫn không nhúc nhích, hắn biết Phượng Minh cũng chưa ngủ. Phượng Minh cần yên tĩnh một chút, hắn còn chưa học được cách đối mặt với bàng hoàng và bất lực sau tai họa lần này.

Mọi người trầm mặc, thủ vệ bên cạnh bọn họ, phất tay, làm cho thời gian vô thanh vô tức đi qua.

Thật lâu, thanh âm từ trong lòng Dung Điềm truyền ra.

“Nếu quay về cứu viện, hắn sẽ ở trước mặt ta giết hết mọi người sao?” Phượng Minh đã ngưng khóc, thanh âm trầm ấm hơi khàn khàn, suy tư.

“Ai?”

“Nhược Ngôn.” Sau khi đau đớn qua đi, hết thảy đều trở nên có chút chậm chạp, Phượng Minh dùng ngữ điệu rất chậm, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi là vì ta nên không trở về cứu viện, đúng không?”

“Không đúng.”

“Là vì ta.”

“Không phải.” Dung Điềm trảm đinh tiệt thiết* trả lời, vuốt ve đầu Phượng Minh, vô cùng ôn nhu. (* chắc như đinh đóng cột)

“Bọn họ là vì ta mà chết, ta hại chết bọn họ.”

“Không.” Ánh mắt Dung Điềm trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương giá . Con ngươi, giống như băng đá nghìn năm được thái dương chiếu xuống, cho dù gặp ánh mặt trời, cũng tuyệt không tan chảy.

Lãnh mà dứt khoát.

“Bọn họ là vì Tây Lôi mà chết. Vì ta.” Hắn cúi đầu, mang theo một loại mị lực làm người ta an tâm, dùng nhiệt khí ấm áp bao trùm lên bảo bối tâm can, “Phượng Minh, ở trên đời này, người ngươi có thể hại chết chỉ có hai người.”

“Hai người?”

“Một là ngươi, còn lại là ta. Nếu ngươi không hảo hảo trân quý bản thân, ta sẽ vì ngươi đau lòng mà chết.”

Phượng Minh trầm mặc, hỏi, “Vậy còn ngươi? Ngươi có thể hại chết bao nhiêu người?”

“Rất nhiều. Tất cả những ai tổn thương ngươi, ta cũng có thể làm cho bọn họ chết.”

“Kể cả Nhược Ngôn sao?”

“Kể cả Nhược Ngôn.”

Phượng Minh vùi sâu vào ***g ngực Dung Điềm, vẫn còn cảm thấy thân thể rét lạnh.

Dáng điệu và giọng nói của Dung Hổ Thu Lam vẫn không ngừng quay cuồng trong tâm trí, lý trí lại hết sức tàn nhẫn nhắc nhở hắn, doanh địa xa kia đang liệt hỏa hừng hực.

Tam công chúa cùng Bác Lăng, rốt cuộc có thật là đồng sinh đồng tử hay không .

Mị Cơ thiên kiều bá mị mà cả đời đau khổ, rốt cục vì nam nhân nàng yêu mến trả giá sinh mệnh.

Liệt hỏa sau khi dập tắt, hết thảy đều không còn dấu vết.

Khi trăm năm trôi qua nhanh chóng, tánh mạng con người, chỉ yếu ớt thế thôi sao.

Sinh mệnh của Dung Điềm, cũng sẽ như thế sao?

Phượng Minh ngẩng đầu, bất an vuốt ve khuôn mặt sắc sảo của Dung Điềm .

“Dung Điềm…” Hắn vội vàng kêu một tiếng.

“Ân?”

Phượng Minh ngưng lại, sau một chút mờ mịt, thả lỏng cơ thể mềm nhũn của mình, một lần nữa tiến vào lòng Dung Điềm, thấp giọng nói, “Ngươi đánh ta đau quá.”

Dung Điềm vạn phần hối hận vuốt ve khuôn mặt sưng lên của hắn, lại còn nghiêm túc thề thốt, “Nếu ngươi về sau còn đem tánh mạnh mình ra đùa giỡn, ta sẽ càng đánh đau hơn.”

Mặc dù có Dung Điềm ở bên an ủi, nhưng bi thương mất đi bọn người Dung Hổ không dễ dàng nguôi ngoai. Phượng Minh cùng Dung Điềm thì thầm một hồi, không hề rơi lệ, thần sắc vẫn ảm đạm như cũ.

Hắn thấy Dung Điềm vẫn trìu mến nhìn mình, biết mình nếu không tỉnh lại, chỉ biết khiến Dung Điềm càng thêm lo lắng, miễn cưỡng ở trên tảng đá ngồi thẳng dậy, trầm ngâm một hồi, mở miệng nói, “Liệt Nhi ở đâu? Chuyện này hắn biết không?”

Dung Điềm thở dài một tiếng, “Lúc thẩm vấn Đồng Kiếm Mẫn hắn đã ở đó, ngươi nói hắn có biết hay không?”

Phượng Minh trong lòng trầm xuống, “Hắn ở đâu?”

“Liệt Nhi rất thông minh, không cần nhiều lời, đã biết thế cục hiện giờ.” Dung Điềm nói, “Thẩm vấn Đồng Kiếm Mẫn xong, hắn một chữ cũng không nói, đến bên kia tuần tra coi chừng thương binh.” Hắn dừng một chút, mím môi mỏng cười khổ một tiếng, “Có lẽ vì sợ nếu tiếp tục đứng trước mặt ta, cũng sẽ cầu xin quay về cứu viện giống ngươi.”

Phượng Minh trầm mặc thật lâu, mới nở nụ cười tự giễu, “Ngay cả Liệt Nhi cũng hiểu chuyện hơn ta. Ta chợt nhớ tới …” Hắn bỗng nhiên ngừng.

Dung Điềm hỏi, “Nhớ ra cái gì đó?”

“Nhớ tới Lộc Đan.” Phượng Minh thở dài, “Lộc Đan trước khi chết, từng cùng ta nói chuyện. Hắn hỏi ta, Minh vương biết cái gì gọi là đại thế sao?”

Xin hỏi Minh vương, biết cái gì là đại thế sao…

Thanh âm Lộc Đan ôn nhuận, giống như vang ở bên tai.

Có người, sau khi hóa thành cát bụi, mới để cho người ta một lần nhớ tới.

Quốc sư Lộc Đan, chính là người khiến người ta khó quên như thế.

Đại thế.

Thật giống như một chiếc thuyền lớn, ở dòng chảy xiết chạy về trung tâm mà không có bánh lái khống chế, người trên thuyền cho dù trí tuệ đến có thể biết được thuyền lớn sẽ đâm vào đá rồi chìm, cũng không đủ sức mạnh xoay chuyển cục diện.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền lớn đi vào hủy diệt.

Giờ này khắc này, Phượng Minh rốt cục có thể hiểu được khi Lộc Đan nói ra lời này, trong lòng chính là bất đắc dĩ cùng bi thống.

Cảm đồng thân thụ.

Có bi kịch, cho dù có thể đoán được, lại vô lực thay đổi. Bởi vì hậu quả của việc nhúng tay vào, có lẽ là trả giá đại giới thảm hại hơn.

Phượng Minh đến nay khó có thể tiếp thu loại sự thật quá mức tàn nhẫn này.

Dung Điềm trầm giọng nói, “Thiên hạ to lớn, muốn tìm ra người như Lộc Đan, là không có khả năng . Sinh ra ở Đông Phàm, thật sự đáng tiếc cho người này.”

Hiển nhiên, ấn tượng Lộc Đan cho hắn, cũng cực kỳ sâu sắc.

“Hắn lại cảm thấy được sinh ở Đông Phàm, là may mắn lớn nhất rồi. Chỉ có sinh ở Đông Phàm, mới có thể gặp gỡ Đông Phàm vương.” Phượng Minh lắc lắc đầu, đứng lên nói, “Đúng rồi, có một việc yêu cầu ngươi, Thu Nguyệt tuy rằng nhịn không được đem sự tình nói cho ta biết, bất quá đó cũng là bất đắc dĩ, Thu Lam cùng nàng là tỷ muội, đã đủ thương tâm . Ngươi không cần vì chuyện này trách cứ nàng. Thương binh tập hợp ở nơi nào? Ta đi tìm Liệt Nhi một chút.”

Dung Điềm chỉ tay, “Bên kia có một khe núi nhỏ, Liệt Nhi hẳn là ở nơi đó.” Nhìn Phượng Minh phải đi, nhịn không được kéo hắn lại, khiến cho Phượng Minh xoay người lại đối mặt với mình, con ngươi long lanh hữu thần đánh giá cậu, “Muốn trấn an người khác, bản thân phải tự trấn an. Ngươi thấy Liệt Nhi, cũng không nên tự khóc trước.”

Phượng Minh cắn chặt răng, trầm mặc không nói gì, nửa ngày, mới thấp giọng nói, “Ta cho dù có nước mắt, cũng đã chảy trước mặt ngươi rồi.”

Dung Điềm gật đầu nói, “Hảo.” Buông tay Phượng Minh ra.

Phượng Minh hướng tới Dung Điềm chỉ, chỉ chốc lát chỉ thấy đến khe núi nhỏ kia. Tuy rằng chỉ là một nơi nhỏ hẹp, nhưng nước từ trên núi chảy xuống trong suốt, chỉ liếc một cái là cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Nơi này làm nơi dưỡng thương quả không tồi, khiến cho thương binh ai nấy cũng đều hưởng thụ chiến hậu an bình.

Tin tức doanh địa bị hủy tuy đã truyền đi, nhưng đại bộ phận binh lính cấp thấp của Mị Cơ không giao thiệp nhiều, ngay cả cơ hội hảo hảo nhìn lén một cái cũng không có, cho dù là Dung Hổ, cũng là Đại thị vệ tâm phúc của Dung Điềm, không có giao tình, nghe nói chuyện Nhược Ngôn giết người, cũng chỉ là đau đớn mà mắng vài câu “Tàn nhẫn “, không có loại tình cảm bi thiết lại sâu nặng như nhóm Phượng Minh .

Cũng đúng, sau một hồi huyết chiến đêm qua, có thể bị thương nhưng không chết đã là rất may, đối với nhóm tiểu binh bị thương này mà nói, phải là lúc cảm thấy hân hoan vì sinh mệnh mình.

Nhìn thấy Phượng Minh tới, mọi người đều ngẩng cổ, “Minh vương!”

“Minh vương giá đáo!”

Phượng Minh tâm tình trầm trọng, nhưng thấy những khuôn mặt tràn ngập ý chí chiến đấu sục sôi này, cũng không khỏi mỉm cười, gật gật đầu với bọn họ, xoay người vỗ vỗ bả vai họ, “Vết thương còn đau không?”

Dọc đường đi an ủi, bỗng nhiên thấy Thu Tinh ngồi một mình, đối diện với làn nước rơi nước mắt, vội vàng đi tới, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Thu Tinh?”

“A?” Thu Tinh đầy bụng sầu lo, không đề phòng có người bỗng nhiên sau lưng mình, nhìn lại, mới phát hiện là Phượng Minh, vội lấy khăn lau lau mặt, “Minh vương sao lại tới đây? Người…Người đã biết phải không?”

“Ân.”

“Là Thu Nguyệt nói với người?”

Phượng Minh gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Vu Cửu Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook