Piano!!piano-Bạn Có Nghe Thấy Nỗi Lòng Của Tôi??

Chương 21: Mr. Sói Đỏ!

Nhím

26/09/2016

Buổi sáng hôm nay cũng như mọi buổi sáng khác, tiếng chim hót líu lo, thánh thót. Nắng vàng ươm, ấm áp khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt trái xoan của Thiên Lam, mi mắt khẽ run chợt mở... Vòng tuần hoàn sẽ vẫn tiếp diễn như mọi ngày nếu con sâu ngủ không trỗi dậy trong cô.

Hung hăng lấy chăn quấn chặt người, dùng gối làm cản ánh sáng mà cố nhắm mắt ngủ tiếp. Hôm nay thật sự cô không muốn tới lớp hay đi đâu khác, thật lòng là không muốn một chút nào hết. Trời ơi, sau năm ngày đến trường chẳng ngày nào trôi qua bình dị và yên tĩnh. Ngày nào cũng có biến cố là thế quái nào chứ? Bình thường người ta nói “ cái miệng hại cái thân” bây giờ cô lại phát minh thêm “ cái tánh nó hại cái thân rồi". Không biết cụm từ "não tàn" cô đã phải mắng mình biết bao nhiêu lần. Cho cái tật ham hố, bày đặt đi học, biết thế nhờ người khác đi thay là được rồi.... Aaaa! Điên mất.

Nghĩ đến hôm qua là não cô muốn nổ tung lên cả. Miệng liên tục ngân nga bài điếu văn tự sáng tác .

"Cái tên Cương Thi Sống bỉ ổi vô sỉ... Gừ! 20 điều khoản? Troll nhau sao, anh đâu phải ba tôi chứ. Hừ! Cái con người không biết lịch sự, vừa nguy hiểm vừa thâm sâu như cáo già. Mẹ nó chứ, sao không nói quạch tẹt ra là muốn tôi làm Osin luôn đi? Thốn thật! Mày ngu quá rồi Lam, Mày thất bại rồi Rin, Mày thành công rồi đó Du Du, cũng may mà mày thoát khỏi thằng cờ hó nhỏ mọn đó 10 năm ròng rã. Tao cùng Rin khâm phục mày sát đất luôn ý..."

[...]

Thiên Lam cứ như vậy, gào thét cả buổi sáng, nhưng đến giờ phải đi học là quy luật của cuộc đời, mà quy luật thì nó vẫn cứ diễn ra theo đúng trình tự của nó không thể nào làm khác được, vẫn phải đến lớp, vẫn phải nghênh chiến với "anh bạn hiền lành cùng bàn".

Tập bài thể dục ngắn, Vệ sinh cá nhân và thay đồng phục. Cô vừa xuống đến tầng một đã thấy có học sinh từ nhà ăn đi ra ngoài hay đứng chờ thang máy. Nhà ăn đã bắt đầu thưa người, nhiều tốp học sinh trở về phòng chuẩn bị đi học. Cũng phải thôi, gần 8h rồi còn đâu...

Ngồi xuống và ráng xử thật nhanh bữa tráng miệng, vừa ăn vừa lia mắt ra ngoài cửa sổ. Quả thật nhà ăn này được bày trí rất đẹp và có chủ đích. Nhìn khu vườn trước mắt là biết, những khóm hoa nhài được trồng xung quanh ba gốc cây Bằng Lăng lớn... Sắc tím lãng mạn của cây cùng màu trắng tinh khôi của hoa tạo nên một cảnh thơ không vướng bận trần thế, ngọn núi giả lớn với dòng suối nhân tạo chảy róc rách được xây theo hướng 8 giờ về phía Đông. Phía Đông- nơi có ánh sáng mạnh nhất, ấy vậy mà nó làm cho người ta không chút bức bối, ngược lại còn cảm thấy thanh thản và trong lành, chính vì vậy mà nó đã tạo nên một yếu tố khá khách quan trong việc tăng cảm hứng thưởng thức bữa ăn...

Đi trễ thế này cô mới có dịp nhìn bao quát nhà ăn. Quanh đây không còn cảnh chen chúc và ồn ào như bao lần, hiển nhiên các cuộc đánh ghen cũng phải lựa thời gian nên hôm nay trông khá an ổn. Khắp nơi đều lắp điều hoà và trồng những chậu lưu ly. Nơi đây sử dụng đèn chùm màu ngà để tạo nên một khung cảnh lãng mãn và thu hút vào buổi tối... Khu bếp chia làm ba khu: Món Âu, Món Việt-Trung và Món Nhật, điểm này làm cô rất thích, nó có khả năng đáp ứng đầy đủ nhu cầu của học viên.

Mỗi góc đều có một bàn dài khoảng 30 chỗ ngồi, còn lại là nhiều bàn con với 5 vị trí giống với Canteen. Chỉ khác là khăn bàn và rèm cửa màu kem, sàn được lát bằng ghỗ nâu đồng càng làm tăng tính trang nhã và sang trọng. Thoang thoảng đâu đây là mùi oải hương dịu nhẹ giúp cho tinh thần được tĩnh tâm và thoải mái. Thêm vào đó là xa xa còn có một sân khấu mini, có lẽ là dành cho các nghệ sĩ tấu đàn... Cách bày trí nhà ăn này làm cô rất ấn tượng, cả kiến trúc và bố trí tầng 17 nữa. Một kiến trúc tuy sa hoa nhưng không mất làm đi sự ấm cúng và trọn vẹn...

Tốc độ ăn uống chậm hơn thường ngày. Cô vừa thả hồn vào khung cảnh ngoài kia vừa sắn mỳ ý, không hề bị phân tâm đến tiếng giày da lộc cộc đang đi về phía mình. Chợt có người đập tay lên bàn, Không mạnh nhưng đủ làm cốc chanh dây đã vơi quá nửa hơi sóng sánh. Thiên Lam cau mày khó chịu, thu lại ánh mắt và ngẩng mặt lên nhìn cái con người phá đám kia. Đôi mắt có phần khó chịu nay mở to lên ngạc nhiên rồi năm giây sau cô trở lại với dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, người trước mắt không ai khác là Hoàng Khãi đã lặn mất tăm mấy ngày nay.

Anh ta không nói thì cô cũng chả có lý do gì mà cô phải bắt chuyện, thế là ai đó vẫn từ tốn dùng phần ăn của mình để lại Hoàng Khải có chút hụt hẩng. Không chịu được lâu, anh lên tiếng hòa giải.

_Chuyện hôm đó, xin lỗi!

Hơi bất ngờ, cái nĩa mỳ ống đang vừa nhất lên rơi tọt xuống dĩa kêu một tiếng "Keng" nhỏ, đồng thời cô nâng mắt lên nhìn anh ta. Nhíu mày ngờ vực nhưng không đáp.

_Tôi nói nghiêm túc! - Khải kiên nhẫn nhắc lại, cất giọng trầm trầm.

Trước thái độ "thành khẩn" quái đảng của anh, cô thật sự muốn lên mặt mà ăn hiếp một đợt bù lại ngày hôm ấy. Có ai cho cô biết có ai đi xin lỗi mà mày nhíu chặt, mắt hóp lại thế kia? Anh có gương mặt điển trai và có phần thanh tú như con gái, nhưng bây giờ trong khi "thành khẩn" thì cậu ta trông già đi 4,5 tuổi, mặt nhăn lại trông vừa lạ vừa ngố. Thêm vài lần nuốt nước bọt nữa, trông chả khác gì nàng dâu nhỏ làm lỗi với mẹ chồng.

Thiên Lam tự hỏi có nên chụp lại hình dáng bắt mắt này đem bán không, gì chứ với cái mã của anh ta thì mấy con khổng tước sẽ nháo nhào tranh nhau mua mà thôi... Nghĩ cho vui vậy thôi, chứ cô chả muốn làm cái nghề mua vui cho mấy cô tiểu thư miệng lưỡi chua nghét đó.

_Nợ hôm đó anh đã trả hết.- nhàn nhã uống ngụm nước và đứng dậy, đi về phía anh, lạnh nhạt bổ sung. - Anh hãy cảm ơn là ngày hôm đó... anh đã che chắn trước tôi.

Sau đó cô rời đi để lại cho anh biết bao suy tư. Cứ nghĩ lại phải tốn thêm một phen nước bọt mới có thể làm cô nguôi ngoai. Ai ngờ cô lại phản ứng như thế làm Khải có phần hơi không thích ứng kịp. Nhưng thái độ đó...có phần thật xa cách quá. Anh cười khổ, chắc chắn cô ghi hận ngày hôm đó rồi...

Thật ra anh đã đoán đúng! Với cô mà nói, Hoàng Khải chỉ như một hòn đá qua đường. Cô không ngây thơ đến mức không nhận ra ánh mắt anh nhìn cô là...hứng thú. Hôm anh trêu chọc thì cô đã ngấm ngầm không muốn có mối quan hệ gì mờ ám vời anh ta. Đơn giản, cô không ưng cái tánh lăng nhăng đó ở con trai, càng đừng nói đến vị trí kia...

Nói văn vẻ là anh ta có ý bảo vệ cô nhưng cô chưa bao giờ yêu cầu, nói vậy để coi như là hết nợ. Thứ không cần thiết chỉ như rác mà thôi, việc gì phải để tâm nhiều như thế.

[...]



Vừa vào lớp Thiên Lam đã bị triệu hồi bởi mấy cô bạn của mình. Cả đám cứ chí chóe cả lên, do tâm trãng không ổn định nên cô cũng muốn giải tỏa một chút. Và là cô tiên phong kể chuyện kinh dị. Cái giọng sang sảng thần bí cùng truyền cảm cũng như này cũng thu hút cá đám con trai, nhìn mặt đứa nào đứa nấy trề môi có phần không tin cô cũng mặc kệ. Bắt đầu câu chuyện chế bản của mình dựa theo các mẫu truyện Creepypasta[bạn nào muốn thử cảm giác mạnh thì cứ mà tra gg xem nhé (●´∀`●)]

Chuyện từ thời chiến xa xưa công thêm cái tật chém mắm tôm của cô, kết hợp lý thuyết khoa học như khúc xạ rồi liên kết với nhau thì với trí thông minh cả bọn cũng không xác định được thật giả. Mắt đứa nào cũng đần ra làm cô đắc ý và có phần tự sướng một chốc. Vừa kể xong thì chuông vào lớp cũng điểm, lúc này cả đám mới hoàn hồn nhìn Lam vỗ vỗ vai tỏ ý khâm phục. Có đứa còn ráng cứng rắng bảo hôm nào kể thêm...

Thiên Lam vào bàn nhưng vẫn chưa thấy cặp sách của ai kia. Tâm trạng bất an và hối hận nhen nhóm trong lòng từ hôm qua đến giờ lại bùng phát, cứ ngồi không yên, chốc chốc lại dè chừng trông ra cửa như tội phạm.

15 phút sau.

Từ ngoài cửa vang lên chất giọng trầm ổn và lười biếng

- Cô! em mới vào.

Nói xong cậu bước về chỗ ngồi mà không thèm nhìn con người đang đứng trên bục giảng lấy một lần. Bà cô này cũng thuộc dạng mê trai vì chỉ mới trạc khoảng 25, bả cũng không nói gì, chỉ nhìn theo với ánh mắt say mê của cô thiếu nữ thời trẻ bò mới lớn...

Cậu vừa ngồi xuống đã lấy tai nghe đeo vào. Chân co chân duỗi đầu ngã ra sau trông rất sang chảnh. Dù chỉ thầy được nữa gương mặt nhưng cũng phải khiến cô không khỏi nhìn thêm nhiều lần. Phải nói thật cô thấy bất công và lấy làm lạ dùm người khác. Cậu là người Châu Á mà sao lại có vóc dáng cao chồng ngồng cùng cách sống lai Tây thế kia? Cộng thêm nhan sắc,... Chậc, chậc! Nào giờ ở cạnh anh trai cùng hai anh chàng trưởng thành cực suất là Karl và Rob, cũng có một chàng nét trẻ con dễ gần Henny đầu vàng, cô cứ nghĩ là mình miễn nhiễm với trai đẹp rồi chứ? Thậm chí anh bạn lúc sáng còn chưa thấm vào mắt cô nữa là. Xem ra "hôn phu cũ" của cô cũng thuộc hàng cực phẩm của cực phẩm...

Đáng tiếc...

Tâm hồn có chút khiếm khuyết, lại còn vô sỉ đến cực điểm...

Như cảm nhận được cái nhìn xăm soi không che đậy của ai đó, cậu quay sang ngước lên nhìn cô cười nhếch miệng.

_Đang nghĩ gì vậy?

_Nghĩ biệt danh mới cho anh!-Có chút ngớ ra với câu hỏi hơi đột ngột, nhưng rất nhanh sự ngạc nhiên lại thay bằng vẻ mặt bỡn cợt.

_Gì?- Thoáng chau mày, cậu nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu.

_Hừ, tai anh có tắc nghẽn do hành phi thì cũng phải nghe rè rè chứ. Là biệt danh đó...

_Tôi nghĩ cô quên giao kèo của chúng ta rồi thì phải.- Ý cười như chuồn chuồn chuồn lướt qua khóe mắt, cậu thật chuẩn xác khi ra tận 20 điều dỡ hơi đó, cuối cùng cũng có chỗ dùng...

Thiên Lam hít một hơi ráng kìm chế cảm xúc muốn lột da tên ác ma trước mặt. Nghĩ nghĩ rồi cô nhướng mày nhếch miệng cười tự tin làm cho cậu có chút không nắm chắc.

_Điều khoản chỉ nói tôi không gọi anh là Cương Thi Sống và không được xúc phạm anh. Nhưng đây là biệt danh chứ không phải là tục danh, là CÁCH GỌI THÂN MẬT. Khi làm nhiệm vụ ít nhiều gì thì hạn chế tên thật cũng tốt hơn mà nhỉ? Anh là người trong nghề mà đến cái này cũng cần tôi dạy sao?

Cậu trả lời rành mạch nhấn mạnh nhấn chỗ cần nhấn mạnh làm cậu ấm ức muốn nghẹn thở. Chỉ có thề trừng mắt nhìn cô tiểu thư bộ dạng *tiểu nha đầu buôn dưa lê* trước mắt. Thật sự quá lanh miệng rồi!

Ngươi một câu ta một tràng cứ thế tiếp diễn. Cả hai đã không thèm giảm vollum mà cứ tiếp tục màng trình diễn võ mồm gây cười toàn lớp với những lý do hết sức củ chuối. Dạng như khi cô giảng đến phần nhận đoán sự gia tăng của chứng khoáng, phần đầu tiên là phải khảo sát thị trường và tổng hợp số liệu thống kê... Thì hai người họ lại phân bước đầu tiên thành hai công việc, người thì bảo phải làm cái này trước cái kia sau, người kia thì ngược lại... Có vậy mà lại cải nhau làm dân ngoài lề cũng không nhịn được khuyên nhủ nhưng chưa nói trọn câu đã bị lườm muốn cháy mặt. Họ lần đầu tiên dám to gan khẳng định.

Hai người này mỗi người hai tính cách.



Một là ác ma cao ngạo.

Hai là trẻ ranh mới lớn..

Bà cô cuối cùng cũng không nhịn được, đập bàn gào to. Nhưng oái ăm thay bà cô lại nhân lúc câu thoại đang phát ra từ mồm cô mà gắt..

_Mộc Thiên Lam, yêu cầu em trật tự, không được nói chuyện trong giờ học.

Cơn tức từ quý cô trên bục giảng mang lại không hề nhỏ, cô quay sang liếc xéo cậu một cái muốn xước mặt, rồi chống tay ngồi lẩm bẩm.

- Aisii, tên dở hơi cũng nói sao chỉ la có mình vậy, đúng là mê trai bỏ cả học trò, aisii mà tên mặt méo có đẹp đẽ gì đâu chứ, đúng là cận thị, nhưng mà bả cận thật! Hừ! cận cũng phải thấy mờ mờ chứ. Ôi đúng là...bla bla- Đó là màn chửi xéo của cô. Âm lượng không to nhưng cũng không tính là nhỏ làm bà cô chột dạ và có chút xấu hổ...

Lăng Hạo vừa nghe vừa thấy buồn cười, phải công nhận là cô quá thâm, chửi như thế làm cả lớp cứ cười khúc khích đồng tình thì làm sao mà bà cô phản kích được? Nếu muốn giữ danh dự thì tất nhiên phải lên mặt hết cả thành viên trong lớp rồi. Nhưng điều này có thể sao? Phải biết là địa vị của giáo viên này trong trường không tính là lớn thì làm sao mà dám đắc tội hết mấy con em cục cưng của các tập đoàn lớn này được?

[...]

Reng...reng....

- Ái.... cuối cùng cũng ra chơi, ngồi nghe giảng mà đầu đau thêm.-Cô xoa xoa mi tâm ngáp dài ngáp ngắn.

_Ừa, Ngồi...nghe...giảng!

Tiếng Jun chen ngang cùng cả chục cái nhìn trêu chọc phóng về phía Thiên Lam. Cô cười xòa trông rất vô tội làm như không nhớ đến cái chuyện thị phi mình vừa gây ra làm cả bọn co rút khóe miệng cùng nhau mắng vô sỉ trong lòng.

_Lẹ lẹ, xuống Canteen, bổn cô nương đói rồi!- cô nheo mi liếc xéo, hùng hồn tuyên cáo quần chúng.

_Để tao lấy tiền- ns1

_Chờ chút...

Vừa bước ra khỏi cửa, như nhớ ra gì đó. Thiên Lam quay lại bước tới bàn mình. Hướng cậu hô nhỏ.

_Tôi quên nói, từ giờ gọi anh là Sói Đỏ. Muốn biết thêm thông tin chi tiết yêu cầu liên hệ bác Google theo địa chỉ phim hoạt hình. Chào nhé, Mr. Sói Đỏ!! [Cừu vui vẻ và sói xám=)) ]

Chưa đợi cậu phản ứng cô đã chạy ù xuống Canteen... Riêng cậu thấy rất lạ vì cái danh Sói Đỏ rất oai mà, Sao cô bổng nhiên triễt lý nhỉ? Không lẽ nhận ra giá trị của cậu rồi...

Nghĩ nghĩ cậu vẫn không thể tin cái lý do tốt đẹp ấy được, không muốn trở thành bị động, cậu lấy điện thoại và bắt đầu ngâm cứu Bác Google...

___

T/g: Vì gần đây nhà mình bận với lịch kiểm tra trên lớp khá dầy nên khó có thể đăng chương thường xuyên. Các bạn thông cảm và vẫn ủng hộ mình nha^ω^!!

#Lóp_Du

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Piano!!piano-Bạn Có Nghe Thấy Nỗi Lòng Của Tôi??

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook