Piano!!piano-Bạn Có Nghe Thấy Nỗi Lòng Của Tôi??
Chương 16: Thị Uy
Nhím
09/09/2016
Nhà ăn chính là nơi tụ họp tất cả những giai cấp thần thánh trong ngôi trường quý tộc này, từ con gái đến con trai, từ tiểu thư đến mọt sách, từ thiếu gia đến buê đuê, từ giả nai đến sang chảnh, từ lắm mồm hay sống nội tâm...
Chính vì thế nó cũng là địa điểm để truyền miệng những diễn biến xảy ra thường ngày trong trường qua những lời kể dặm mắm thêm muối hoặc làm những việc cao cả hơn như: lấp bao tử hay những sở thích vĩ đại như: ngắm trai, cua gái, hẹn hò...
Bỗng nhà ăn nhao nhao cả lên, những ánh mắt hâm mộ và ghen ghét phóng về phía những cái thang máy phía Tây. Trước cửa thang máy, H2 đứng hiên ngang trong ánh đèn điện sáng trưng, như thể họ là vai chính còn những người kia chỉ như làm nền. Đó chính là lý do mà những học viên không ưa họ, sự đố kị đã chiếm mất tâm trí. Ai mà không biết ở trường này, H2 chính là con sói vương uy mãnh trong bóng đêm? Họ là lớp giỏi nhất, nơi tập trung những con người khôn trước tuổi, dù có là H1 cũng không thể so sánh... Họ không chuyển lớp mà tập trung lại và sống hòa đồng trong cái thế giới lợi dụng nhau để đi lên này, họ là những người bạn thật sự... H2-một gia đình đúng nghĩa..
Đội ngũ nhanh chóng phân tán và đi tìm bàn ăn. Số nhiều ngồi chung cùng nhau, số khác ngồi cùng với những người bạn hoặc người yêu của mình.
Một lúc lâu sau, lại một lần ồ thất thanh của các chàng trai. Ánh mắt lần này của cả đám lại đắm đuối đến nổi cả da gà. Một con mèo nhỏ đang bước những bước bé tẹo, nhẹ nhàng như bay trên không trung. Thiên Lam trong bộ dáng ngáy ngủ không còn vẻ gì là lạ lùng và xa cách. Vận lên người bộ đồ thể thao dài tay năng động cùng mái tóc đen tuyền xoã ngang vai, lại cột mái thành một củ tỏi nhỏ xinh trông cute cực. Đôi mắt màu tro ẩn ẩn tia xanh vốn lạnh không một gợn sóng nay lại nheo lại mà rũ xuống, nhòe đi trông long lanh như nước. Gương mặt thanh tú không trang điểm tạo cho người nhìn vẻ mộc mạc không gò bó. Cái mũi xinh xắn lâu lâu lại khịt mấy cái như heo con. Cánh môi và gò má đầy đặn phớt hồng trông mà cuốn hút... Nhìn tổng thể thì cách ăn mặt này khá lượm thượm, tóc không buộc, quần áo thì như chỉ mặc cho có... thỉnh thoảng lại đưa tay dụi mắt che miệng ngáp dài ngáp ngắn... Ấy vậy mà, cả bọn lại nhìn cô mà nhìn lại mình mà muốn tự ti. Kể cả trai lẫn gái, lần đầu tiên họ bực vì cha mẹ mình có gen không bằng người ta!
"Có những người sinh ra đã là tiêu điểm, có những người tồn tại chỉ để làm quần chúng trong một câu chuyện"
Đang đi thì bỗng cô đâm sầm vào mộ́t bức tường thịt. Ngó lên, bắt gặp một gương mặt điển trai hết sức cuốn hút. Mày rậm, mũi dọc dừa, mắt đen sâu hoắm, lông mi, mặt, da dẻ nói chung đẹp như tượng tạc. Mặc một cái áo thun trắng dài tay cùng quần jeans năng động. Đẹp thì đẹp nhưng... dòm khá đểu. Đó là nhận xét sau 3s chạm mặt, lúc đầu thì khá ngạc nhiên vì được vinh hạnh tông thẳng vào bờ vai rắn chắc của mỹ nam nhưng lúc sau tâm trạng lại trở lại như cũ, Lạnh nhạt! Dù cô có đang bơ phờ vì giấc ngủ nhưng cô chắc chắn là hướng mình đi không hề có một ai đang đứng hay đi lại cả, đó là kỷ năng quan sát cơ bản của sát thủ. Nói cách khác, là thằng cha này cố ý tông phải cô. Mấp máy môi cho bớt khô, cô rẽ hướng khác, không thèm quan tâm nữa... Chưa được tròn bước thứ hai đã bị hắn kéo phăng lại.
Cả đám con gái cứ như mắc bệnh loãng xương ở người già vậy, cứ ẻo lên ẻo xuống như con giun không xương sống mà oán than trừng mắt nhìn cô như hổ trừng con mồi. Có vài thành viên H2 đứng bật dậy đi tới cô với sự lo lắng....
Cô nhíu nhíu mày, sao giống cảnh giữ tay bạn gái trong phim Hàn vậy? Hừ! Níu kéo không hạnh phúc đâu em trai! Dòng suy nghỉ chưa kịp dứt hắn đã mở miệng, giọng nói không che giấu vẻ đùa cợt.
_Em còn chưa xin lỗi tôi, định đi sao?-Thấy cô không bất ngờ hay thèm thuồng vẻ điển trai của mình, hắn khá ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là hứng thú. Con mồi mới được xác định...
_Thì sao?- vẫn dửng dưng, nhạt nhạt phun một câu làm hắn không vui nhíu mày. Kiên nhẫn, hắn nói tiếp:
_Là em đâm sầm vào tôi!
_Nực cười, thứ nhất anh làm ơn tránh đường, tôi không muốn giả ngoan mà xin lỗi trong khi anh là người chặn đường tôi. Thứ hai, chưa chắc gì anh lớn tuổi hơn tôi nên đừng ra vẻ mà anh anh em em, mà nếu lớn hơn thì có như thế nào? Tôi không công nhận anh là người trên mình!- Cô hừ lạnh một cái tuôn một tràng. Trên tất cả, cô ghét cái dáng vẻ coi ta đây là luật, là đúng, đặc biệt là khi có ai đó dùng giọng người trên mà đùa cợt mình như kẻ dưới.
_Em... có bằng chứng gì không, nếu e...
_Hừ! Giả ngu không phải cách hay. Anh đi mà kiểm chứng camera, tôi không có thời gian nhây với anh. Tránh đường!- Cô rút cánh tay ra khỏi bàn tay thô ráp to lớn của hắn, xoay người toan tiếp tục sự nghiệp bước tới cái bàn đằng kia. Nhưng rồi lại bị giật lại nữa, lần này mạnh hơn. Hắn ép cô xuống cái ghế bành bên cạnh, tư thế hết sức ái muội. Mặt hắn gần như chỉ cần nhích xuống một tí là chạm luôn vào cô rồi. Thật sự là muốn bùng nổ mà! Hắn bật cười trước thái độ của cô, hứng thú chinh phục trổi dậy, cất giọng bá đạo mà ra lệnh.
_Em là cô nhân viên ở Sweet cách đây hai tháng đúng chứ? Em có thể làm thế với Vương Lăng Hạo nhưng với anh thì không! Thứ mà Hoàng Khải này muốn, không ai có thể lấy đi. Làm con gái không nên kiêu quá, không ổn đâu cô em! Làm bạn gái tôi, ok chứ?
CÁI GÌ??
Tỏ tình... Rồi xong, cái ánh mắt súng đạn lên nòng đang chỉa thẳng vào cô của mấy con khổng tước sống. Mấy đứa play boy thì thở dài tiếc nuối. Cô căm phẫn thèm lôi cả tổ tông hắn lên mà chửi một lượt, "Mẹ nó chứ, cái quái gì vậy hả? Đây là giết người bằng câu nói trong truyền thuyết sao? Nếu đồng ý thì mình sẽ tự giết mình, mà nếu không đồng ý thì cũng bị bọn khổng tước khử để trừ hậu hoạn... Nhưng đó là với người bình thường thưa bạn Khải "đáng mến" ạ. Tôi đã lỡ hot hôm nay rồi, từ giờ không còn con bé giả vờ "hiền" nữa. Hừ cái trường gì mà chỉ toàn hot boy tâm thần, mấy người mà được một góc như bộ tứ có phải hơn không? Bộ nghĩ tôi là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp, muốn ăn thế nào thì ăn sao??"
Lỡ cân bạn Hạo ổ voi với em Yuu kiến lửa rồi thì còn ngại gì mà không cân thêm cái ổ chí bỉ ổi như hắn chứ! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thôi thì làm cô học sinh nghèo phá cách đặc biệt vậy!
"Lam không muốn dữ, là các bạn ép Lam dữ!"
Lam là Lam muốn thị uy!
Suy nghĩ kỹ càng trong 10s, cô lấy lại phong độ, thay vẻ ngạc nhiên bằng lạnh lùng. Mắt hướng thẳng hắn, gằn giọng nói như ra lệnh.
_ Tôi cho anh 3s tránh ra, không thì đừng trách tôi cho mặt anh biến dạng.
Hắn cười đầy tự tin và quyến rũ. Dùng tay nâng mặt cô lên, nói đầy ý tứ: _ Chỉ bằng em? Không có khả năng. Nhưng nếu muốn, tôi để em đánh, sau đó trở thành bạn gái tôi. Thế nào, Trao đổi chứ?
Mặt cô trùng xuống, khoé miệng nâng một nụ cười quỷ dị.
"Damn it! Em chết chắc rồi, em trai!" (dịch: Khốn khiếp)
Trong giây tiếp theo, khi hắn chưa kịp chuẩn bị gì cô đã dùng ngón trỏ ký mạnh vào khớp tay đang ghì chặt vai mình, hắn đau nên buông thỏng, thừa lúc đó cô dùng chân quét xuống đất làm mất thăng bằng, khuyến mãi thêm một cú đấm ngay mặt... Hắn đã được vinh hạnh được bay ra xa hơn hai mét...
Đơ~~~! Cái âm thanh "BỐP" giòn tan vừa vang lên làm không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ. Họ như không thể tin vào mắt mình, dù cái cô "Trùm khủng bố" đó có hung dữ đến đâu nhưng cũng phải biết người nên động và người không nên động chứ. Bọn con Jun sau khi hoàn hồn thì chạy ù lại cô, thêm mấy bạn nam nữa, không đứa nào trách cứ mà chỉ đứng chắn trước mặt và vỗ vai cô như trấn an. Cô cười nhẹ, đây là bạn của cô đó, không lợi dụng không sỉm nịnh mà là đang bảo vệ cô đó!
Không phải chỉ có cả bọn H2 chạy ù lại. Có mấy em gái vẫn giữ lòng chung thủy với ai đó, nước mắt tèm lem mà chạy như điên lao vào phủi bụi, hỏi thăm,... Cô thầm khâm phục, giả bộ thật tốt, khóc gì mà nước mũi không chảy, mascara không lem, vành mắt và mũi không đỏ thế kia? Quả là diễn viên "hồ ly good" (hollywood)
Hắn chỉ nhìn cô mà không nói gì, điều đó khiến cô thấy là lạ. Không phải là giờ này hắn nên nói "Sao cô dám làm vậy với tôi?" hay "Cô có biết tôi là ai hay không ?" sao? Như vậy mới đúng điệu chứ!
Hắn không nói nhưng không có nghĩa mấy con khổng tước sống không nói. Những câu rủa xỉa như thể cô là kẻ thù giết cha của chúng nó vậy. Hừ! Bọn dại trai... Tiếng rủa im bặt cho đến khi bọn H3 đến. Trên môi con Yuu "đầu đàn" là nụ cười treo nữa miệng, mặt nghênh tận trời, mũi hếch y như heo. Cô thầm rủa cho con đó vấp con kiến té lòi họng.
Chuyện gì tới cũng sẽ tới, Yuu tỏ ra cái bản mặt mâm tỏ vẻ quan tâm Hoàng Khải. Sau đó giận dữ liếc xéo cô, nói bằng chất giọng chanh chua, khinh bỉ.
_Anh Khải coi trọng mày là vinh dự của mày, đồ không biết điều!
_Con đó chơi nổi thôi chị ạ- Con Shyn bồi thêm.
_Đúng đúng, nó chỉ thích lôi kéo sự chú ý mà thôi!-ns1
_À mà em nghe nói nó làm nhân viên phục vụ chị ạ! Không biết điều mà còn trèo cao-ns2
_...
_Câm mõm chó bây lại, người không biết điều mà còn liều đi chửi người khác. Không biết nhục- Jun bất bình, thay lời cho cả nhóm.
_Mày câm, có tin tao móc mắt mày ra không Jun?- Shyn cười khẩy, phẩy tay đe dọa.
_Cô dám! - tiếng gầm giận dữ của John cắt ngang. Giờ Lam mới để ý John cũng học lớp mình(rõ vô tâm)
_Anh... Em chỉ...chỉ là...
_Im đi Shyn ạ, đừng xưng hô như tôi với cô thân lắm!
Shyn thẹn quá hóa khóc, ánh mắt câm phẫn chíu vào Jun. Nói gì đó với Yuu rồi chạy đi. Cô nhíu mày, bọn nó không có lòng vị tha như vậy. Có vấn đề!!
Quả nhiên, sau thêm vài trận đấu khẩu nữa, Shyn về. Theo sau là hai mươi thằng con trai, tên nào tên nấy dị hợm và khá đen, tay còn xăm hình đeo khuyên.. Cô cười lạnh, vì tư thù mà trò này cũng làm sao? Hết thuốc chữa!
_Các người làm cái gì thế hả, tôi cần sao?- bỗng Khải gầm lên, Lam và cả bọn giật mình. Hắn sao vậy?
_Em.. Em chỉ muốn trả thù giúp anh!- con Yuu hoàn hồn, mấp máy môi tỏ vẻ xót xa.
_Tôi không cần, là tôi sai trước. Đừng có mắt mà như mù như thế?- hắn từ tốn phun ra một câu chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai mươi thằng con trai làm chúng đổ cả mồ hôi hột. Cả bọn con gái lại được dịp sốc lâm sàn. Lam nhìn hắn như không thể tin, đây là cái thằng cà chớn bỉ ổi lúc nãy sao?
_Thôi được, nhưng với một điều kiện, nó phải tránh xa anh Lăng Hạo ra!- Con Yuu khẽ nuốt khan, nhưng vẫn cố tỏ ra oai phong kiêu ngạo.
_Cô..
_Nhàm chán! - cô cắt ngang, mặt lộ vẻ khinh bỉ không chút che giấu.
_Mày nói gì?- Yuu đen mặt, tỏ vẻ rất "giận dữ"
_Tôi nói cô nhàm chán! Vì cái khỉ gì mà lúc nào cũng vì cái tên chết bằm đó mà luôn muốn thách thức tôi? Bộ cô không biết thứ không cần thiết thì đều là rác rưởi sao? HẢ?? Thứ nhất, tôi không thích hắn; thứ hai, tôi không cần hắn; thứ ba, hắn không phải chồng cô; thứ tư, tôi không phải con cô mà cô muốn nói thế nào thì nói, muốn hành hạ thế nào thì hành hạ! Nhàm chán, bộ rãnh hơi lắm hả. Sao cô không làm vệ sĩ túc trực cạnh anh ta luôn đi? Ghen thì làm ơn ghen cho đúng chỗ dùm tôi! Không có não sao? Thật phiền phức! Mẹ ở nhà thì lo lắng, ba ở công ti mà ra sức làm việc. Vì ai? Không vì cô thì vì người qua đường à? Để rồi giờ đây cô vì một thằng con trai thậm chí chưa chắc biết tên mình mà làm ra cái trò vớ vẫn như thế. Thật ĐÁNG KHÂM PHỤC!!
Không khí im lặng như tờ. Sỉ nhục, đây tuyệt đối là lời sỉ nhục hay nhất bọn họ từng biết!
_Mày.. Mày... Tao không cần mày dạy đời. Tụi bay đâu, lên cho nó bài học cho tao- con nhỏ thẹn quá hoá giận, tru lên như phát tiết.
_Tốt hơn hết là thôi đi, đừng có chọc tôi bực. Nếu không, đừng trách sao lại đi nối xương! - Thiên Lam đánh ánh mắt cảnh cáo lạnh thấu tim gan. Bản lĩnh của một thủ lĩnh xã hội đen trỗi dậy, tay nắm chặt thành quyền. Cô đã nói đến thế mà con ngu này vẫn hiểu chưa thông thì chỉ còn cách dùng vũ lực.
Bọn kia nghe vậy liền lùi mấy bước, một phần vì khí chất kia . Cũng đúng thôi, bọn này cùng lắm chỉ là học sinh cá biệt thôi, còn cô đường đường là thủ lĩnh của hơn 7.000 người, không có khí chất sao được? Nó được cô tu dưỡng bằng mười năm xương máu, một tí hung tợn của bọn kia thì tính là cái gì?
_Bọn mày mà không lên, tao cho cả công ti của gia đình bây phá sản.- Yuu nghiêm giọng ra lệnh, liếc sang cảnh cáo.
Lập tức 20 thằng con trai kia đi tới, mặc dù ấm ức nhưng lại không thể trái ý. Thằng nào thằng nấy mắt tóe lửa nhìn cô, nhìn từng đường nét trên cơ thể ấy mà nuốt nước bọt tiếc nuối. Người đẹp vậy mà...
Tuấn Khải và cả bọn con trai theo bản năng đẩy các bạn nữ ra sau. Thiên Lam bị bao vây chật kín đến dỡ khóc dỡ cười, mặt tuy lạnh nhưng trong lòng cảm động không ngớt, cột căm thù với Hoàng Khải cũng giảm xuống 0.
_Các cậu tránh ra cho tôi! - giọng nói rất nhẹ nhưng lại khiến người khác rùng mình. Cả bọn quay lại nhìn cô, thấy mắt cô không có tia nào đùa cợt, khẽ vỗ vai Jun cùng vài đứa tỏ ý không sao. Cả đám khó khăn bỏ qua hai chữ "Quân tử" mà lùi sang hai bên.
Lúc Yuu thấy H2 cùng Hoàng Khải chắn ngang còn thấy e dè, nhưng con ngu đó lại không biết thời thế. Đã vậy thì..
_Được, nếu mày đã muốn vậy thì tao không để mầy đợi thêm nữa, lên đi tụi bay!- nhỏ hất mặt ra lệnh. Thật tình thì con này đóng vai phản diện quá hợp -_- cô nghĩ.
Thiên Lam giờ là trung tâm của cả Nhà ăn. Cô như một cái tâm nhỏ nằm giữa hai cái vòng tròn lớn. Một là của bọn du côn, hai là của quần chúng nhân dân trường NAVEEN.
20 thằng con trai đi đánh một đứa con gái, thật hèn hạ hết sức! Nhưng chỉ với nhiêu đó mà cũng đòi đánh cô sao? Thật nực cười. Từ bây giờ, chị hai trường NAVEEN đổi chủ! Lâu rồi không quần đấu, thật hứng khởi!!
Thiên Lam tung một cước vào bụng tên xông lên đầu tiên làm hắn văng ra cả mét, phía sau như có mắt, cô nâng cù chỏ sang ngang, thằng định đánh lén phía sau vĩnh biệt một cái răng cửa, Đáng đời!! Quay sang một góc 30°, cô quét chân làm cả hai tên ngã chổng vó. Bậc nhảy kẹp cổ cái tên đang cầm cây gậy tính đập muỗi, vật hắn ngã cái bịch xuống sàn nhà, Đáng đời, cho cưng một tuần khỏi ngồi... Kết hợp nhu quyền cùng những đòn hiểm trong karate, cô hạ gục 20 tên dễ như ăn cháo. Nét mặt mọi người từ khinh bỉ và cười cợt dần chuyển sang kinh ngạc cuối cùng là sợ hãi khi lần lượt từng người một ngã xuống không dậy được. Ai ai cũng đã quan sát, các đòn chân mà Thiên Lam ra rất nhanh, lực lại rất mạnh nhưng không hề thở dốc.
Có vài đứa nhìn xuống đồng hồ, những tiếng hít khí vang dội cả khu, chính xác là cô đã hạ tất cả trong 3 phút 8 giây, Cô gái này thật sự rất mạnh!!
Thế là lại thêm một người không thể đắc tội!!
___
T/g: Lần đầu tiên miêu tả cảnh đánh nhau, các bạn thấy được không cho mình xin ý kiến với <3 ngủ ngon ạ!!
Chính vì thế nó cũng là địa điểm để truyền miệng những diễn biến xảy ra thường ngày trong trường qua những lời kể dặm mắm thêm muối hoặc làm những việc cao cả hơn như: lấp bao tử hay những sở thích vĩ đại như: ngắm trai, cua gái, hẹn hò...
Bỗng nhà ăn nhao nhao cả lên, những ánh mắt hâm mộ và ghen ghét phóng về phía những cái thang máy phía Tây. Trước cửa thang máy, H2 đứng hiên ngang trong ánh đèn điện sáng trưng, như thể họ là vai chính còn những người kia chỉ như làm nền. Đó chính là lý do mà những học viên không ưa họ, sự đố kị đã chiếm mất tâm trí. Ai mà không biết ở trường này, H2 chính là con sói vương uy mãnh trong bóng đêm? Họ là lớp giỏi nhất, nơi tập trung những con người khôn trước tuổi, dù có là H1 cũng không thể so sánh... Họ không chuyển lớp mà tập trung lại và sống hòa đồng trong cái thế giới lợi dụng nhau để đi lên này, họ là những người bạn thật sự... H2-một gia đình đúng nghĩa..
Đội ngũ nhanh chóng phân tán và đi tìm bàn ăn. Số nhiều ngồi chung cùng nhau, số khác ngồi cùng với những người bạn hoặc người yêu của mình.
Một lúc lâu sau, lại một lần ồ thất thanh của các chàng trai. Ánh mắt lần này của cả đám lại đắm đuối đến nổi cả da gà. Một con mèo nhỏ đang bước những bước bé tẹo, nhẹ nhàng như bay trên không trung. Thiên Lam trong bộ dáng ngáy ngủ không còn vẻ gì là lạ lùng và xa cách. Vận lên người bộ đồ thể thao dài tay năng động cùng mái tóc đen tuyền xoã ngang vai, lại cột mái thành một củ tỏi nhỏ xinh trông cute cực. Đôi mắt màu tro ẩn ẩn tia xanh vốn lạnh không một gợn sóng nay lại nheo lại mà rũ xuống, nhòe đi trông long lanh như nước. Gương mặt thanh tú không trang điểm tạo cho người nhìn vẻ mộc mạc không gò bó. Cái mũi xinh xắn lâu lâu lại khịt mấy cái như heo con. Cánh môi và gò má đầy đặn phớt hồng trông mà cuốn hút... Nhìn tổng thể thì cách ăn mặt này khá lượm thượm, tóc không buộc, quần áo thì như chỉ mặc cho có... thỉnh thoảng lại đưa tay dụi mắt che miệng ngáp dài ngáp ngắn... Ấy vậy mà, cả bọn lại nhìn cô mà nhìn lại mình mà muốn tự ti. Kể cả trai lẫn gái, lần đầu tiên họ bực vì cha mẹ mình có gen không bằng người ta!
"Có những người sinh ra đã là tiêu điểm, có những người tồn tại chỉ để làm quần chúng trong một câu chuyện"
Đang đi thì bỗng cô đâm sầm vào mộ́t bức tường thịt. Ngó lên, bắt gặp một gương mặt điển trai hết sức cuốn hút. Mày rậm, mũi dọc dừa, mắt đen sâu hoắm, lông mi, mặt, da dẻ nói chung đẹp như tượng tạc. Mặc một cái áo thun trắng dài tay cùng quần jeans năng động. Đẹp thì đẹp nhưng... dòm khá đểu. Đó là nhận xét sau 3s chạm mặt, lúc đầu thì khá ngạc nhiên vì được vinh hạnh tông thẳng vào bờ vai rắn chắc của mỹ nam nhưng lúc sau tâm trạng lại trở lại như cũ, Lạnh nhạt! Dù cô có đang bơ phờ vì giấc ngủ nhưng cô chắc chắn là hướng mình đi không hề có một ai đang đứng hay đi lại cả, đó là kỷ năng quan sát cơ bản của sát thủ. Nói cách khác, là thằng cha này cố ý tông phải cô. Mấp máy môi cho bớt khô, cô rẽ hướng khác, không thèm quan tâm nữa... Chưa được tròn bước thứ hai đã bị hắn kéo phăng lại.
Cả đám con gái cứ như mắc bệnh loãng xương ở người già vậy, cứ ẻo lên ẻo xuống như con giun không xương sống mà oán than trừng mắt nhìn cô như hổ trừng con mồi. Có vài thành viên H2 đứng bật dậy đi tới cô với sự lo lắng....
Cô nhíu nhíu mày, sao giống cảnh giữ tay bạn gái trong phim Hàn vậy? Hừ! Níu kéo không hạnh phúc đâu em trai! Dòng suy nghỉ chưa kịp dứt hắn đã mở miệng, giọng nói không che giấu vẻ đùa cợt.
_Em còn chưa xin lỗi tôi, định đi sao?-Thấy cô không bất ngờ hay thèm thuồng vẻ điển trai của mình, hắn khá ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là hứng thú. Con mồi mới được xác định...
_Thì sao?- vẫn dửng dưng, nhạt nhạt phun một câu làm hắn không vui nhíu mày. Kiên nhẫn, hắn nói tiếp:
_Là em đâm sầm vào tôi!
_Nực cười, thứ nhất anh làm ơn tránh đường, tôi không muốn giả ngoan mà xin lỗi trong khi anh là người chặn đường tôi. Thứ hai, chưa chắc gì anh lớn tuổi hơn tôi nên đừng ra vẻ mà anh anh em em, mà nếu lớn hơn thì có như thế nào? Tôi không công nhận anh là người trên mình!- Cô hừ lạnh một cái tuôn một tràng. Trên tất cả, cô ghét cái dáng vẻ coi ta đây là luật, là đúng, đặc biệt là khi có ai đó dùng giọng người trên mà đùa cợt mình như kẻ dưới.
_Em... có bằng chứng gì không, nếu e...
_Hừ! Giả ngu không phải cách hay. Anh đi mà kiểm chứng camera, tôi không có thời gian nhây với anh. Tránh đường!- Cô rút cánh tay ra khỏi bàn tay thô ráp to lớn của hắn, xoay người toan tiếp tục sự nghiệp bước tới cái bàn đằng kia. Nhưng rồi lại bị giật lại nữa, lần này mạnh hơn. Hắn ép cô xuống cái ghế bành bên cạnh, tư thế hết sức ái muội. Mặt hắn gần như chỉ cần nhích xuống một tí là chạm luôn vào cô rồi. Thật sự là muốn bùng nổ mà! Hắn bật cười trước thái độ của cô, hứng thú chinh phục trổi dậy, cất giọng bá đạo mà ra lệnh.
_Em là cô nhân viên ở Sweet cách đây hai tháng đúng chứ? Em có thể làm thế với Vương Lăng Hạo nhưng với anh thì không! Thứ mà Hoàng Khải này muốn, không ai có thể lấy đi. Làm con gái không nên kiêu quá, không ổn đâu cô em! Làm bạn gái tôi, ok chứ?
CÁI GÌ??
Tỏ tình... Rồi xong, cái ánh mắt súng đạn lên nòng đang chỉa thẳng vào cô của mấy con khổng tước sống. Mấy đứa play boy thì thở dài tiếc nuối. Cô căm phẫn thèm lôi cả tổ tông hắn lên mà chửi một lượt, "Mẹ nó chứ, cái quái gì vậy hả? Đây là giết người bằng câu nói trong truyền thuyết sao? Nếu đồng ý thì mình sẽ tự giết mình, mà nếu không đồng ý thì cũng bị bọn khổng tước khử để trừ hậu hoạn... Nhưng đó là với người bình thường thưa bạn Khải "đáng mến" ạ. Tôi đã lỡ hot hôm nay rồi, từ giờ không còn con bé giả vờ "hiền" nữa. Hừ cái trường gì mà chỉ toàn hot boy tâm thần, mấy người mà được một góc như bộ tứ có phải hơn không? Bộ nghĩ tôi là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp, muốn ăn thế nào thì ăn sao??"
Lỡ cân bạn Hạo ổ voi với em Yuu kiến lửa rồi thì còn ngại gì mà không cân thêm cái ổ chí bỉ ổi như hắn chứ! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thôi thì làm cô học sinh nghèo phá cách đặc biệt vậy!
"Lam không muốn dữ, là các bạn ép Lam dữ!"
Lam là Lam muốn thị uy!
Suy nghĩ kỹ càng trong 10s, cô lấy lại phong độ, thay vẻ ngạc nhiên bằng lạnh lùng. Mắt hướng thẳng hắn, gằn giọng nói như ra lệnh.
_ Tôi cho anh 3s tránh ra, không thì đừng trách tôi cho mặt anh biến dạng.
Hắn cười đầy tự tin và quyến rũ. Dùng tay nâng mặt cô lên, nói đầy ý tứ: _ Chỉ bằng em? Không có khả năng. Nhưng nếu muốn, tôi để em đánh, sau đó trở thành bạn gái tôi. Thế nào, Trao đổi chứ?
Mặt cô trùng xuống, khoé miệng nâng một nụ cười quỷ dị.
"Damn it! Em chết chắc rồi, em trai!" (dịch: Khốn khiếp)
Trong giây tiếp theo, khi hắn chưa kịp chuẩn bị gì cô đã dùng ngón trỏ ký mạnh vào khớp tay đang ghì chặt vai mình, hắn đau nên buông thỏng, thừa lúc đó cô dùng chân quét xuống đất làm mất thăng bằng, khuyến mãi thêm một cú đấm ngay mặt... Hắn đã được vinh hạnh được bay ra xa hơn hai mét...
Đơ~~~! Cái âm thanh "BỐP" giòn tan vừa vang lên làm không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ. Họ như không thể tin vào mắt mình, dù cái cô "Trùm khủng bố" đó có hung dữ đến đâu nhưng cũng phải biết người nên động và người không nên động chứ. Bọn con Jun sau khi hoàn hồn thì chạy ù lại cô, thêm mấy bạn nam nữa, không đứa nào trách cứ mà chỉ đứng chắn trước mặt và vỗ vai cô như trấn an. Cô cười nhẹ, đây là bạn của cô đó, không lợi dụng không sỉm nịnh mà là đang bảo vệ cô đó!
Không phải chỉ có cả bọn H2 chạy ù lại. Có mấy em gái vẫn giữ lòng chung thủy với ai đó, nước mắt tèm lem mà chạy như điên lao vào phủi bụi, hỏi thăm,... Cô thầm khâm phục, giả bộ thật tốt, khóc gì mà nước mũi không chảy, mascara không lem, vành mắt và mũi không đỏ thế kia? Quả là diễn viên "hồ ly good" (hollywood)
Hắn chỉ nhìn cô mà không nói gì, điều đó khiến cô thấy là lạ. Không phải là giờ này hắn nên nói "Sao cô dám làm vậy với tôi?" hay "Cô có biết tôi là ai hay không ?" sao? Như vậy mới đúng điệu chứ!
Hắn không nói nhưng không có nghĩa mấy con khổng tước sống không nói. Những câu rủa xỉa như thể cô là kẻ thù giết cha của chúng nó vậy. Hừ! Bọn dại trai... Tiếng rủa im bặt cho đến khi bọn H3 đến. Trên môi con Yuu "đầu đàn" là nụ cười treo nữa miệng, mặt nghênh tận trời, mũi hếch y như heo. Cô thầm rủa cho con đó vấp con kiến té lòi họng.
Chuyện gì tới cũng sẽ tới, Yuu tỏ ra cái bản mặt mâm tỏ vẻ quan tâm Hoàng Khải. Sau đó giận dữ liếc xéo cô, nói bằng chất giọng chanh chua, khinh bỉ.
_Anh Khải coi trọng mày là vinh dự của mày, đồ không biết điều!
_Con đó chơi nổi thôi chị ạ- Con Shyn bồi thêm.
_Đúng đúng, nó chỉ thích lôi kéo sự chú ý mà thôi!-ns1
_À mà em nghe nói nó làm nhân viên phục vụ chị ạ! Không biết điều mà còn trèo cao-ns2
_...
_Câm mõm chó bây lại, người không biết điều mà còn liều đi chửi người khác. Không biết nhục- Jun bất bình, thay lời cho cả nhóm.
_Mày câm, có tin tao móc mắt mày ra không Jun?- Shyn cười khẩy, phẩy tay đe dọa.
_Cô dám! - tiếng gầm giận dữ của John cắt ngang. Giờ Lam mới để ý John cũng học lớp mình(rõ vô tâm)
_Anh... Em chỉ...chỉ là...
_Im đi Shyn ạ, đừng xưng hô như tôi với cô thân lắm!
Shyn thẹn quá hóa khóc, ánh mắt câm phẫn chíu vào Jun. Nói gì đó với Yuu rồi chạy đi. Cô nhíu mày, bọn nó không có lòng vị tha như vậy. Có vấn đề!!
Quả nhiên, sau thêm vài trận đấu khẩu nữa, Shyn về. Theo sau là hai mươi thằng con trai, tên nào tên nấy dị hợm và khá đen, tay còn xăm hình đeo khuyên.. Cô cười lạnh, vì tư thù mà trò này cũng làm sao? Hết thuốc chữa!
_Các người làm cái gì thế hả, tôi cần sao?- bỗng Khải gầm lên, Lam và cả bọn giật mình. Hắn sao vậy?
_Em.. Em chỉ muốn trả thù giúp anh!- con Yuu hoàn hồn, mấp máy môi tỏ vẻ xót xa.
_Tôi không cần, là tôi sai trước. Đừng có mắt mà như mù như thế?- hắn từ tốn phun ra một câu chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai mươi thằng con trai làm chúng đổ cả mồ hôi hột. Cả bọn con gái lại được dịp sốc lâm sàn. Lam nhìn hắn như không thể tin, đây là cái thằng cà chớn bỉ ổi lúc nãy sao?
_Thôi được, nhưng với một điều kiện, nó phải tránh xa anh Lăng Hạo ra!- Con Yuu khẽ nuốt khan, nhưng vẫn cố tỏ ra oai phong kiêu ngạo.
_Cô..
_Nhàm chán! - cô cắt ngang, mặt lộ vẻ khinh bỉ không chút che giấu.
_Mày nói gì?- Yuu đen mặt, tỏ vẻ rất "giận dữ"
_Tôi nói cô nhàm chán! Vì cái khỉ gì mà lúc nào cũng vì cái tên chết bằm đó mà luôn muốn thách thức tôi? Bộ cô không biết thứ không cần thiết thì đều là rác rưởi sao? HẢ?? Thứ nhất, tôi không thích hắn; thứ hai, tôi không cần hắn; thứ ba, hắn không phải chồng cô; thứ tư, tôi không phải con cô mà cô muốn nói thế nào thì nói, muốn hành hạ thế nào thì hành hạ! Nhàm chán, bộ rãnh hơi lắm hả. Sao cô không làm vệ sĩ túc trực cạnh anh ta luôn đi? Ghen thì làm ơn ghen cho đúng chỗ dùm tôi! Không có não sao? Thật phiền phức! Mẹ ở nhà thì lo lắng, ba ở công ti mà ra sức làm việc. Vì ai? Không vì cô thì vì người qua đường à? Để rồi giờ đây cô vì một thằng con trai thậm chí chưa chắc biết tên mình mà làm ra cái trò vớ vẫn như thế. Thật ĐÁNG KHÂM PHỤC!!
Không khí im lặng như tờ. Sỉ nhục, đây tuyệt đối là lời sỉ nhục hay nhất bọn họ từng biết!
_Mày.. Mày... Tao không cần mày dạy đời. Tụi bay đâu, lên cho nó bài học cho tao- con nhỏ thẹn quá hoá giận, tru lên như phát tiết.
_Tốt hơn hết là thôi đi, đừng có chọc tôi bực. Nếu không, đừng trách sao lại đi nối xương! - Thiên Lam đánh ánh mắt cảnh cáo lạnh thấu tim gan. Bản lĩnh của một thủ lĩnh xã hội đen trỗi dậy, tay nắm chặt thành quyền. Cô đã nói đến thế mà con ngu này vẫn hiểu chưa thông thì chỉ còn cách dùng vũ lực.
Bọn kia nghe vậy liền lùi mấy bước, một phần vì khí chất kia . Cũng đúng thôi, bọn này cùng lắm chỉ là học sinh cá biệt thôi, còn cô đường đường là thủ lĩnh của hơn 7.000 người, không có khí chất sao được? Nó được cô tu dưỡng bằng mười năm xương máu, một tí hung tợn của bọn kia thì tính là cái gì?
_Bọn mày mà không lên, tao cho cả công ti của gia đình bây phá sản.- Yuu nghiêm giọng ra lệnh, liếc sang cảnh cáo.
Lập tức 20 thằng con trai kia đi tới, mặc dù ấm ức nhưng lại không thể trái ý. Thằng nào thằng nấy mắt tóe lửa nhìn cô, nhìn từng đường nét trên cơ thể ấy mà nuốt nước bọt tiếc nuối. Người đẹp vậy mà...
Tuấn Khải và cả bọn con trai theo bản năng đẩy các bạn nữ ra sau. Thiên Lam bị bao vây chật kín đến dỡ khóc dỡ cười, mặt tuy lạnh nhưng trong lòng cảm động không ngớt, cột căm thù với Hoàng Khải cũng giảm xuống 0.
_Các cậu tránh ra cho tôi! - giọng nói rất nhẹ nhưng lại khiến người khác rùng mình. Cả bọn quay lại nhìn cô, thấy mắt cô không có tia nào đùa cợt, khẽ vỗ vai Jun cùng vài đứa tỏ ý không sao. Cả đám khó khăn bỏ qua hai chữ "Quân tử" mà lùi sang hai bên.
Lúc Yuu thấy H2 cùng Hoàng Khải chắn ngang còn thấy e dè, nhưng con ngu đó lại không biết thời thế. Đã vậy thì..
_Được, nếu mày đã muốn vậy thì tao không để mầy đợi thêm nữa, lên đi tụi bay!- nhỏ hất mặt ra lệnh. Thật tình thì con này đóng vai phản diện quá hợp -_- cô nghĩ.
Thiên Lam giờ là trung tâm của cả Nhà ăn. Cô như một cái tâm nhỏ nằm giữa hai cái vòng tròn lớn. Một là của bọn du côn, hai là của quần chúng nhân dân trường NAVEEN.
20 thằng con trai đi đánh một đứa con gái, thật hèn hạ hết sức! Nhưng chỉ với nhiêu đó mà cũng đòi đánh cô sao? Thật nực cười. Từ bây giờ, chị hai trường NAVEEN đổi chủ! Lâu rồi không quần đấu, thật hứng khởi!!
Thiên Lam tung một cước vào bụng tên xông lên đầu tiên làm hắn văng ra cả mét, phía sau như có mắt, cô nâng cù chỏ sang ngang, thằng định đánh lén phía sau vĩnh biệt một cái răng cửa, Đáng đời!! Quay sang một góc 30°, cô quét chân làm cả hai tên ngã chổng vó. Bậc nhảy kẹp cổ cái tên đang cầm cây gậy tính đập muỗi, vật hắn ngã cái bịch xuống sàn nhà, Đáng đời, cho cưng một tuần khỏi ngồi... Kết hợp nhu quyền cùng những đòn hiểm trong karate, cô hạ gục 20 tên dễ như ăn cháo. Nét mặt mọi người từ khinh bỉ và cười cợt dần chuyển sang kinh ngạc cuối cùng là sợ hãi khi lần lượt từng người một ngã xuống không dậy được. Ai ai cũng đã quan sát, các đòn chân mà Thiên Lam ra rất nhanh, lực lại rất mạnh nhưng không hề thở dốc.
Có vài đứa nhìn xuống đồng hồ, những tiếng hít khí vang dội cả khu, chính xác là cô đã hạ tất cả trong 3 phút 8 giây, Cô gái này thật sự rất mạnh!!
Thế là lại thêm một người không thể đắc tội!!
___
T/g: Lần đầu tiên miêu tả cảnh đánh nhau, các bạn thấy được không cho mình xin ý kiến với <3 ngủ ngon ạ!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.