Chương 23
Tiểu Ngư
27/07/2016
Như đã đề cập ở chap trước, bọn nó đều đã tốt nghiệp đại học ( với bằng giỏi) và không lâu sau đó đều đã có việc làm ổn định. Hắn lên làm tổng giám đốc của công ty hắn mới mở, nó thì là giám đốc nhân sự của công ty hắn. Công ty hắn - LYP - nhanh chóng vươn lên thành một trong những công ty đứng đầu cả nước chỉ trong vòng một năm. 23 tuổi, không phải ai cũng có thể làm được điều đó một cách dễ dàng.
Công việc ổn định, chúng nó bắt đầu bàn đến chuyện đại sự và quyết định tổ chức đám cưới. Ngày trọng đại cuối cùng đã đến...
(Lưu ý vì chúng nó đã lớn nên mình đổi cách gọi từ hắn- nó sang anh- cô)
Đám cưới được tổ chức trong một khuôn viên nhỏ ấm cúng và chỉ mời những vị khách thật sự thân thiết bao gồm bạn bè và đối tác quen. Anh đang đứng trên sân khấu nhìn bố dắt cô từ từ bước lên trong niềm hạnh phúc vô bờ. Vậy là cô sắp thật sự là của anh rồi.
- Các con có đồng ý...... (phần cha xứ nói) không?
- chúng con đồng ý! - Anh và cô nhìn nhau mỉm cười
-Tôi không đồng ý! - Đúng lúc đó dưới hàng ghế khách mời, một giọng nữ vang lên chói tai rồi sau đó mọi người đều nghe thấy tiếng ĐOÀNG! hãi hùng. Váy trắng nhuốm màu máu đỏ...
Cô dâu đã bị bắn ngay ngực trái! Chú rể đã không kịp định hình để phản ứng. Anh đứng đó nhìn cô dâu, đôi mắt rỉ ra giọt nước mắt đau đớn. Sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, anh vội ôm cô vào lòng và lập tức gọi xe cứu thương .Xe cứu thương và xe cảnh sát lập tức ập tới và đưa cô dâu về bệnh viện. Phương Linh lập tức bị bắt giữ. Ả đàn bà vẫn cười một cách điên dại.
Về đến bệnh viện, cô được đưa vào phòng cấp cứu, bỏ lại chú rể bơ vơ. Anh đành ngồi đợi ở hàng ghế chờ, đôi mắt nhìn vào khoảng hư vô. Người ta nhìn vào không thể biết anh đang nghĩ gì. Anh ngồi như vậy suốt 16 tiếng, cho đến khi bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu.
- Vợ... Vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Trước hết, tôi xin báo cho anh tin mừng là cuộc phẫu thuật khá thành công. Chúng tôi đã cứu được mạng sống cô ấy. Nhưng... Viên đạn đã sượt qua dây thần kinh, chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể biết khi nào cô ấy mới tỉnh lại...
- Bác sĩ nói như vậy là sao? Không tỉnh lại? 1 ngày sao? 2 ngày? 1 tuần?
Người bác sĩ nhìn xuống đất lắc đầu.
- Tôi xin lỗi, nhưng nhanh nhất là 1 năm, sau đó chúng tôi cũng chưa thể biết cô ấy có thể sống bình thường hay phải sống thực vật...
Anh không tin vào tai mình, nắm lấy cổ áo bác sĩ, lắc mạnh.
- Không,không thể... Các người làm bác sĩ, sao có thể nói như vậy? Hãy nói với tôi, cô ấy có thể sớm tỉnh dậy, có thể sống vui vẻ như xưa.. Hãy nói... - Khuôn mặt anh đẫm nước mắt, điên dại gào thét.
Một lúc sau, cô được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Khuôn mặt xinh đẹp nay đã trở nên trắng bệch, không còn chút sức sống. Anh ngồi xuống bên cô, hôn lên mặt cô, nước mắt anh rơi xuống má cô, chậm rãi thấm xuống đệm. Anh ngồi gục đầu xuống cạnh cô, bàn tay nắm lấy tay cô, chuyền cho cô hơi ấm...
3 năm sau...
- Tổng giám đốc, xin anh kí vào tài liệu này. - Cô thư kí xinh đẹp đẩy cửa bước vào
- Được. Em cứ để đó.
- Dạ. Ừm... Tổng giám đốc, không biết tối nay anh có rảnh không ạ? Em muốn mời anh bữa tối..
- Anh xin lỗi, tối nay anh bận rồi! - Anh mỉm cười từ chối lịch sự.
- Em biết anh chưa thể quên được cô ấy... Nhưng dù sao người đã mất thì không thể sống lại. Anh nên bắt đầu cuộc sống mới...
- Em xong việc rồi thì ra ngoài đi.
- À... Vâng..
...
Anh xoay ghế, nhìn ra cửa sổ...
3 năm quả là một quãng thời gian dài. Nghĩ lại, anh không thể hiểu tại sao mình có thể sống khi không được nghe giọng nói của cô hàng ngày, không được nhìn thấy cô mỉm cười, chỉ có thể ngắm khuôn mặt không chút sức sống trên giường bệnh lạnh lẽo. À phải rồi, anh có đang sống đâu cơ chứ! Anh chỉ là đang tồn tại qua ngày, tồn tại để chờ một điều kì diệu. Vậy mà điều kì diệu ấy mãi chưa thấy xuất hiện..
3 năm, công ty anh ngày càng trở nên lớn mạnh.
3 năm, biết bao người con gái xinh đẹp vây quanh anh, theo đuổi anh, nhưng anh chưa từng liếc qua một ai. Anh đã "cấm quân" trong suốt 3 năm, không biết còn có thể chịu nổi đến bao giờ...
Anh tự nhủ tối nay phải về sớm, dành thời gian bên cô nhiều hơn.
(À quên, sau sự kiện 3 năm trước, tin được truyền ra là cô đã qua đời, thực chất thì vẫn sống nhưng đang hôn mê)
Anh đẩy cửa phòng bệnh bước vào, thấy mẹ cô đang ở trong phòng bệnh.
- Mẹ ra ngoài kiếm chút gì ăn đi ạ. Để con ở đây với An.
- À, con về rồi hả? Ừm con ở đây trông An nhé, có gì nhớ báo lại.
Anh ngồi xuống bên cô. Chăm sóc cô đến khuya rồi thiếp đi, bàn ty vẫn nắm chặt.
Trong lúc mơ màng, anh thấy vật trong tay mình cử động nhẹ. Vội vàng tỉnh giấc.
- An, An, em dậy rồi sao An? - giọng anh hốt hoảng.
Ngón tay cô lại động đậy.
- Bác sĩ, bác sĩ mau đến đây nhanh lên! -anh vội nhấn chuông gọi
Đội ngũ bác sĩ lập tức ập tới. Họ làm một vài thủ tục kích thích não bộ (?) . Mí mắt cô động đậy và rồi... mở mắt...
- Cô có nhìn thấy chúng tôi không?
- C...c...o... ó... - Giọng cô rất nhỏ
- An, An , em có nhìn thấy anh không? Có nhận ra anh không? Anh là ai? - Anh vui mừng khôn xiết
- Đ... ư... ứ...c... - Cô mỉm cười
- Ơn trời, cô ấy tỉnh rồi. Thật may mắn! Anh hãy ở đây chăm sóc cô ấy, và báo tin vui cho người nhà.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ nhiều
2 tuần sau, cô đã hồi sức gần như hoàn toàn. Đã có thể nói trôi chảy.
- Đức ơi, bây giờ em đã hồi phục, anh nói cho em chuyênn gì đã xảy ra được không? Em chỉ nhớ là mình bị bắn...
- Được. Nhưng anh nghĩ chắc em cũng đã đoán ra rồi nhỉ. Là *** ** Phương Linh. Không sao rồi, giờ nó đã được hưởng án tù chung thân.
- Phải rồi nhỉ... À, trong lúc em hôn mê, anh có đi hú hí với con nào không đấy hả? - Cô vẫn chua ngoa như thế
- Em nghĩ anh tệ thế à? Em có biết anh phải chịu những gì không? - Anh nũng nịu - Anh đã phải "cấm quân" những 3 năm. Quá sức chịu đựng. Cứ đợi đi. Khi nào em ra viện thì cứ chuẩn bị tinh thần. - Anh nhìn cô với con mắt dâm dê
- Thôi, em đùa. Cấm anh đấy! - Cô cười, đẩy vai anh.
Vài ngày sau, cô xuất viện. Đám cưới sớm được tổ chức lại nhưng bí mật hơn. 2 người nhận được lời chúc mừng của rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp. Những cô gái theo đuổi anh tuy có chút ghen tị nhưng vẫn vui vẻ chúc phúc cho anh và vợ.
- (Lời cha xứ)
- Chúng con đồng ý!
Anh trao cho cô nhẫn cưới, trao cho cô nụ hôn nồng thắm, và trao cho cô cả cuộc đời...
Công việc ổn định, chúng nó bắt đầu bàn đến chuyện đại sự và quyết định tổ chức đám cưới. Ngày trọng đại cuối cùng đã đến...
(Lưu ý vì chúng nó đã lớn nên mình đổi cách gọi từ hắn- nó sang anh- cô)
Đám cưới được tổ chức trong một khuôn viên nhỏ ấm cúng và chỉ mời những vị khách thật sự thân thiết bao gồm bạn bè và đối tác quen. Anh đang đứng trên sân khấu nhìn bố dắt cô từ từ bước lên trong niềm hạnh phúc vô bờ. Vậy là cô sắp thật sự là của anh rồi.
- Các con có đồng ý...... (phần cha xứ nói) không?
- chúng con đồng ý! - Anh và cô nhìn nhau mỉm cười
-Tôi không đồng ý! - Đúng lúc đó dưới hàng ghế khách mời, một giọng nữ vang lên chói tai rồi sau đó mọi người đều nghe thấy tiếng ĐOÀNG! hãi hùng. Váy trắng nhuốm màu máu đỏ...
Cô dâu đã bị bắn ngay ngực trái! Chú rể đã không kịp định hình để phản ứng. Anh đứng đó nhìn cô dâu, đôi mắt rỉ ra giọt nước mắt đau đớn. Sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, anh vội ôm cô vào lòng và lập tức gọi xe cứu thương .Xe cứu thương và xe cảnh sát lập tức ập tới và đưa cô dâu về bệnh viện. Phương Linh lập tức bị bắt giữ. Ả đàn bà vẫn cười một cách điên dại.
Về đến bệnh viện, cô được đưa vào phòng cấp cứu, bỏ lại chú rể bơ vơ. Anh đành ngồi đợi ở hàng ghế chờ, đôi mắt nhìn vào khoảng hư vô. Người ta nhìn vào không thể biết anh đang nghĩ gì. Anh ngồi như vậy suốt 16 tiếng, cho đến khi bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu.
- Vợ... Vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Trước hết, tôi xin báo cho anh tin mừng là cuộc phẫu thuật khá thành công. Chúng tôi đã cứu được mạng sống cô ấy. Nhưng... Viên đạn đã sượt qua dây thần kinh, chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể biết khi nào cô ấy mới tỉnh lại...
- Bác sĩ nói như vậy là sao? Không tỉnh lại? 1 ngày sao? 2 ngày? 1 tuần?
Người bác sĩ nhìn xuống đất lắc đầu.
- Tôi xin lỗi, nhưng nhanh nhất là 1 năm, sau đó chúng tôi cũng chưa thể biết cô ấy có thể sống bình thường hay phải sống thực vật...
Anh không tin vào tai mình, nắm lấy cổ áo bác sĩ, lắc mạnh.
- Không,không thể... Các người làm bác sĩ, sao có thể nói như vậy? Hãy nói với tôi, cô ấy có thể sớm tỉnh dậy, có thể sống vui vẻ như xưa.. Hãy nói... - Khuôn mặt anh đẫm nước mắt, điên dại gào thét.
Một lúc sau, cô được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Khuôn mặt xinh đẹp nay đã trở nên trắng bệch, không còn chút sức sống. Anh ngồi xuống bên cô, hôn lên mặt cô, nước mắt anh rơi xuống má cô, chậm rãi thấm xuống đệm. Anh ngồi gục đầu xuống cạnh cô, bàn tay nắm lấy tay cô, chuyền cho cô hơi ấm...
3 năm sau...
- Tổng giám đốc, xin anh kí vào tài liệu này. - Cô thư kí xinh đẹp đẩy cửa bước vào
- Được. Em cứ để đó.
- Dạ. Ừm... Tổng giám đốc, không biết tối nay anh có rảnh không ạ? Em muốn mời anh bữa tối..
- Anh xin lỗi, tối nay anh bận rồi! - Anh mỉm cười từ chối lịch sự.
- Em biết anh chưa thể quên được cô ấy... Nhưng dù sao người đã mất thì không thể sống lại. Anh nên bắt đầu cuộc sống mới...
- Em xong việc rồi thì ra ngoài đi.
- À... Vâng..
...
Anh xoay ghế, nhìn ra cửa sổ...
3 năm quả là một quãng thời gian dài. Nghĩ lại, anh không thể hiểu tại sao mình có thể sống khi không được nghe giọng nói của cô hàng ngày, không được nhìn thấy cô mỉm cười, chỉ có thể ngắm khuôn mặt không chút sức sống trên giường bệnh lạnh lẽo. À phải rồi, anh có đang sống đâu cơ chứ! Anh chỉ là đang tồn tại qua ngày, tồn tại để chờ một điều kì diệu. Vậy mà điều kì diệu ấy mãi chưa thấy xuất hiện..
3 năm, công ty anh ngày càng trở nên lớn mạnh.
3 năm, biết bao người con gái xinh đẹp vây quanh anh, theo đuổi anh, nhưng anh chưa từng liếc qua một ai. Anh đã "cấm quân" trong suốt 3 năm, không biết còn có thể chịu nổi đến bao giờ...
Anh tự nhủ tối nay phải về sớm, dành thời gian bên cô nhiều hơn.
(À quên, sau sự kiện 3 năm trước, tin được truyền ra là cô đã qua đời, thực chất thì vẫn sống nhưng đang hôn mê)
Anh đẩy cửa phòng bệnh bước vào, thấy mẹ cô đang ở trong phòng bệnh.
- Mẹ ra ngoài kiếm chút gì ăn đi ạ. Để con ở đây với An.
- À, con về rồi hả? Ừm con ở đây trông An nhé, có gì nhớ báo lại.
Anh ngồi xuống bên cô. Chăm sóc cô đến khuya rồi thiếp đi, bàn ty vẫn nắm chặt.
Trong lúc mơ màng, anh thấy vật trong tay mình cử động nhẹ. Vội vàng tỉnh giấc.
- An, An, em dậy rồi sao An? - giọng anh hốt hoảng.
Ngón tay cô lại động đậy.
- Bác sĩ, bác sĩ mau đến đây nhanh lên! -anh vội nhấn chuông gọi
Đội ngũ bác sĩ lập tức ập tới. Họ làm một vài thủ tục kích thích não bộ (?) . Mí mắt cô động đậy và rồi... mở mắt...
- Cô có nhìn thấy chúng tôi không?
- C...c...o... ó... - Giọng cô rất nhỏ
- An, An , em có nhìn thấy anh không? Có nhận ra anh không? Anh là ai? - Anh vui mừng khôn xiết
- Đ... ư... ứ...c... - Cô mỉm cười
- Ơn trời, cô ấy tỉnh rồi. Thật may mắn! Anh hãy ở đây chăm sóc cô ấy, và báo tin vui cho người nhà.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ nhiều
2 tuần sau, cô đã hồi sức gần như hoàn toàn. Đã có thể nói trôi chảy.
- Đức ơi, bây giờ em đã hồi phục, anh nói cho em chuyênn gì đã xảy ra được không? Em chỉ nhớ là mình bị bắn...
- Được. Nhưng anh nghĩ chắc em cũng đã đoán ra rồi nhỉ. Là *** ** Phương Linh. Không sao rồi, giờ nó đã được hưởng án tù chung thân.
- Phải rồi nhỉ... À, trong lúc em hôn mê, anh có đi hú hí với con nào không đấy hả? - Cô vẫn chua ngoa như thế
- Em nghĩ anh tệ thế à? Em có biết anh phải chịu những gì không? - Anh nũng nịu - Anh đã phải "cấm quân" những 3 năm. Quá sức chịu đựng. Cứ đợi đi. Khi nào em ra viện thì cứ chuẩn bị tinh thần. - Anh nhìn cô với con mắt dâm dê
- Thôi, em đùa. Cấm anh đấy! - Cô cười, đẩy vai anh.
Vài ngày sau, cô xuất viện. Đám cưới sớm được tổ chức lại nhưng bí mật hơn. 2 người nhận được lời chúc mừng của rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp. Những cô gái theo đuổi anh tuy có chút ghen tị nhưng vẫn vui vẻ chúc phúc cho anh và vợ.
- (Lời cha xứ)
- Chúng con đồng ý!
Anh trao cho cô nhẫn cưới, trao cho cô nụ hôn nồng thắm, và trao cho cô cả cuộc đời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.