Pokemon Dị Điểm

Chương 321: Ngoại truyện 16: Tuyển chọn 2

Sao Cũng Được

11/04/2022

Đảo quốc Krakoa, đã từng là Okkara, nơi được cho là hy vọng của tất cả các dị nhân, 1 trong những nơi có nền công nghệ tiên tiến nhất thế giới, là nơi mà thế hệ dị nhân đã đổ không biết bao nhiêu máu để có thể dành được chủ quyền từ chính tay thứ họ gọi là đồng tộc, tất cả là vì để tạo ra 1 nơi mà thế hệ sau có thể nghỉ lại, giờ thì nơi đó đã bị lưu lạc tới mức không thể nào tả được.

Người Okkara là những người cực kỳ mạnh, thậm chí có thể nói là sánh ngang với các Aura Guardians sau khi phá vỏ tại đợt phản hồi, dù sao bọn họ cũng là 1 bên nhận được lợi ích từ phản hồi, vào cái thời kỳ điểm mà thế giới vẫn là Multiverse, chưa có bất cứ chủng tộc nào vươn tầm ra các vũ trụ khác.

Okkara vào lúc đó đã có thể 1 mình đánh cả 1 vũ trụ tối như Amenth, đây chính là sự chênh lệch của người Okkara và phần còn lại của thế giới vào lúc bấy giờ, đó cũng chính là minh chứng rõ nhất cho sự nỗ lực không ngừng nghỉ của những Okkara thế hệ đầu tiên.

Chưa kể những người Okkara cấp Omega lúc đó cũng đã sớm ngang bằng với trình độ của đám Omega hiện tại, thực sự thì đúng kiểu dị nhân trong suốt hàng ngàn năm nay chẳng có gì phát triển cả, đây cũng là điểm khiến Heinz và Roger thực sự không biết nói sao cho phải.

Đương nhiên là dị nhân cũng có ngôi sao sáng của riêng mình, Powerhouse hay Franklin•Richards, dị nhân được cho là vượt qua cả dị nhân, là kẻ duy nhất đạt tới được độ cao của cấp độ Multiverse buster mà các đại chủng tộc đang ở hiện tại.

Về căn bản thì đây cũng chính là thứ mà Heinz và Roger đã mong đợi kể từ khi cả 2 cùng các vị thần ra ngoài chinh chiến, 1 dị nhân vượt qua cả cấp Omega, là tương lai cho dị nhân, đáng lý nó đã phải xuất hiện sớm hơn trong quá khứ để ngang bằng với các đại chủng tộc khác nhưng tất cả là do quyết định sai lầm trong quá khứ của cả 2 cả.

Dãy số kết thúc bằng Omega, Omega cũng có nghĩa là kết thúc nhưng giới hạn đạt ra là để bị phá bỏ, các anh hùng, tổ tiên của dị nhân đã hy sinh tất cả chỉ để phá hủy giới hạn đó.

Heinz và Roger đã từng hy vọng dị nhân có thể làm được như vậy 1 lần nữa, thêm 1 lần nữa phá hủy giới hạn được đặt ra bởi bọn họ là phân cấp sức mạnh của dị nhân kia và cùng chạy đua với thế giới này, cùng các đại chủng tộc đang nắm quyền sở hữu các liên Hyperverse khổng lồ.

Nhưng giờ khi cả 2 trở về thì tất cả chỉ còn là nổi thất vọng tràn trề, cả 2 cũng không định tiếp tục việc lãnh đạo con dân như năm xưa trước khi thành thần kia nữa.

Họ đã làm quá đủ trong quá khứ, những thành tựu, đóng góp to lớn của họ là 1 sự thật mà không có bất cứ ai có thể đủ can đảm để đứng ra phủ định được và hơn nữa, như 9 ông trùm, những người cũng đã thành thần đã từng nói, họ đã quá lỗi thời rồi.

Họ không phải là Vương, đó là vị lãnh tụ duy nhất mà được chính toàn chủng pokemon công nhận, địa vị của cô ta là đặc thù và cũng là duy nhất kể từ khi bản thân Calyrex cũng đã hoàn toàn truyền ngôi lại cho cô ta, còn họ là những người có thể bị thay thế được.

Giờ thì họ đã chứng kiến 1 cảnh không được hay lắm, thậm chí 1 kẻ thường rất điềm tính Roger cũng đã nổi nóng khi thấy cảnh tượng đó, nhưng Heinz đã đứng ra can lại trước khi mọi chuyện đi quá xa và cùng người em, Riley đi hướng dẫn đứa trẻ của hy vọng tìm được đích tới của bản thân.

Franklin hiện tại đang đối mặt với khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời của cậu ta, đó chính là mất đi sức mạnh của bản thân, thứ mà cậu đã quá phụ thuộc vào từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, cũng như bị Professor X từ chối thừa nhận quyền công dân Krakoa.

Theo như lời nói của Professor X thì thật ra, Franklin chỉ là 1 người hoàn toàn bình thường nhưng kể từ lúc sinh ra, cậu ta đã luôn muốn mình là người đặc biệt so với hầu hết phần còn lại nên sức mạnh đã vô thức chỉnh tất cả gen trên cậu ta thành gen X của dị nhân.

Giờ thì đầu nguồn của năng lượng đó đã cạn nên Franklin chính thức trở thành 1 cá thể bình thường và mất đi gen X, thứ được đột biến do sức mạnh của thứ kia, thậm chí bố mẹ của cậu còn mạnh hơn cậu gấp nhiều lần.

"Franklin•Richards bé bỏng của ta, con có muốn cùng bọn ta đi phượt quanh thế giới tươi đẹp, muôn màu này hay không? Nó sẽ thú vị hơn là ngồi ở đây khóc lóc đấy."

"Ngài là ai? Tại sao lại vào đây không? Đây là tòa nhà của F4 cơ mà, không thể nào có thể dễ dàng lách qua nó và tới tận đây mà không bị hệ thống phát hiện được, nhất là khi đây còn là 1 trong những nơi có độ bảo mật cao nhất của cả tòa tháp nữa."

"Con của ta, tất cả những câu hỏi trên sẽ được trả lời trong hành trình sắp tới này, vậy giờ con có muốn cùng chúng ta đi phượt 1 chuyến để chứng kiến thế giới này hay không nào?"

Franklin không hiểu người đàn ông trước mặt mình đang nói gì và tại sao ông ta cũng 2 người còn lại có thể đột nhập vào đây được nhưng cậu ta không hiểu tại sao lại muốn cùng với người đàn ông mà cậu hoàn toàn không quen biết gì này đi phiêu lưu.

Thế là hành trình đi phượt khắp Omniverse của cả 4 người bắt đầu, tại đây Franklin nhận ra sự bé nhỏ của mình so với thế giới, nhận ra nơi mà mình sống té ra chỉ là 1 Multiverse bé nhỏ và nó đang cùng vô hạn các Multiverse khác nằm trong 1 Hyperverse và lại vô hạn Hyperverse mới có Omniverse.

Tại đây Franklin thấy được rất nhiều thứ, thấy được đế chế pokemon hùng mạnh kéo dài dường như vô tận, thấy được các chủng tộc rất mới lạ, thấy được cảnh 1 thực thể đang sử dụng Multiverse làm thức ăn và khi thấy nhóm của họ bay ngang qua thì vội chạy đi mất.

Thấy được cả cảnh 1 tên người khổng lồ lấy cơ thể của mình để kiến tạo ra cả 1 Hyperverse, tuy bé nhỏ nhưng đây chính là tâm huyết của hắn, hắn ta đang hứng thú như thể đây là thành tựu cả đời của hắn ta vậy.

Xa hơn, Franklin thấy được những đại chủng tộc khác như Aura Guardians, người cột, liên bang cộng đồng Axololt, v.v, có rất nhiều chủng tộc ngoài kia, thế giới đang không ngừng phát triển, cứ mỗi giây, mỗi phút là có các chủng tộc mới được sinh ra và cũng tương tự có nhiều chủng tộc khác bị tuyệt diệt.

Chuyến hành trình này tưởng chừng như vô tận với Franklin này nhưng thật ra là chỉ có 10 phút và chính 10 phút này cũng đã cho cậu ta thấy thế giới này rộng lớn đến dường nào.

Thấy càng nhiều thì hiểu cũng càng nhiều, cuối cùng thì Franklin cũng có thể nhìn thấy được hình dạng của 3 người đàn ông kia khi cậu ta đã ở bên cạnh họ đủ lâu.

Không phải sinh vật nào cũng có thể nhìn thấy thực thể của thần, Franklin cũng vậy, thứ mà cậu đang thấy chẳng qua là 3 mô bản mà thôi, thực thể của Heinz, Roger và Riley hiện tại vẫn đang ở ngoài Omniverse, nhưng chúng là quá tầm đối với Franklin vào thời điểm hiện tại nên đành phải chờ 1 tương lai nào đấy vậy.

Roger và Heinz thì vẫn giữ nguyên hình dạng cũ còn Riley thì đã biến đổi rất nhiều, thậm chí có thể nói là hoàn toàn, khi cậu không còn ở trạng thái vỏ hay phá vỏ kia nữa, đây mới đúng là hình dạng thật của cậu, cụ thể hơn thì sau khi mọc ra cặp cánh thứ 5 thì mọi thứ đã khác.

Giờ thì Riley đã mọc tới cặp cánh thứ 7, cặp cánh đại diện cho thần linh, làn da của cậu bây giờ trắng bóc, nó thật sự là màu trắng 100%, như xương cốt vậy.

Vẻ mặt thì đã trưởng thành hơn rất nhiều do đã lớn tuổi hơn so với hồi 10 tuổi suốt mấy ngàn năm kia, đằng sau cậu còn có 1 cái mũ/mặt nạ hình hộp sọ của Lucario.

Không phải là Lucario đã hy sinh hay gì mà bản thân Riley đã hòa làm 1 với nó, giờ thì cả 2 đã thành 1, đây mới chính là hình dạng thật sự của cả 2 và cũng là nguồn gốc cho hình dạng hiện tại của Riley.

Ngoài ra thì trên chiếc mặt nạ đó vẫn có cặp sừng dê, đặc điểm nổi bật nhất của con quỷ Riley, mái tóc màu đen của Riley cũng mọc dài xuống tận ngang eo.

Trên làn da màu trắng ấy có những đường đen chạy dọc kết nối với lỗ thủng giữa ngực, có tổng cộng 6 đầu đường đen, 2 trong số đó chạy thẳng từ lỗ thủng giữa ngực đó lên ngang cổ của Riley thì dừng lại nhưng trên cái mặt nạ thì vẫn hiện rõ những hoa văn màu đen.

Khi mà Riley đội nó lên thì 2 đường đen này sẽ được kết nối với hoa văn màu đen trên mặt nạ để cộng hưởng lại với nhau, đây chính là trạng thái chiến đấu của cậu.

2 đầu đường đen kế tiếp thì tiếp tục chạy dọc tới ngang cổ nhưng tiếp tục được nối dài ở 2 bên tai và nếu kết hợp với mặt nạ thì chúng sẽ được nối với 2 đường đen trên cặp sừng.

2 đường đen cuối cùng thì trực tiếp nối thắng lên vai rồi chạy dọc từ khuỷu tay xuống tận bàn tay và biến mặt trên của tay cũng như 2 đốt ngón tay của từng ngón thành màu đen hoàn toàn.

Ở vị trí cổ tay và cổ của Riley cũng được bao bọc 1 lớp lông màu vàng đại diện cho cái màu đặc trưng của shiny Lucario, đây cũng là điểm khác biệt nhất khiến cậu có hơi sáng hơn trong số các vị thần của Aura Guardians khác như bản thân Rice chẳng hạn.

Thực ra thì Riley và những vị thần thuộc Aura Guardians khác chẳng khác nhau mấy, điểm khác biệt chắc là hoa văn trên mặt nạ, hình dạng cặp sừng và màu lông tại cổ tay cũng như cổ.

Thật ra thì mặt nạ của mỗi cá thể cũng có đôi điểm khác nhau, cụ thể hơn là mỗi cái mặt nạ đều thể hiện rõ cảm xúc, cá tính của từng Lucario nên hình dạng mặt nạ cũng khá là khác nhau.

Nhưng theo Riley thì hình dạng của cậu là giống với Lucario nhất cả đám, đây cũng là điểm mà cậu khá tự hào về nó, có thể nói là Riley và Lucario đã hòa vào làm 1 nên cảm xúc của cả 2 cũng đã hòa lại vào nhau nhưng cậu có hơi nhiều hơn vì cây dao làm bếp.

Ngoài ra thì về lỗ thủng giữa ngực của Riley, nó chính là nơi đặt cái mũi sắt khổng lồ của Lucario, nói chung là vì rút ra nên nó hình thành cái lỗ như vậy, ai mọc cặp cánh thứ 6 đều sẽ bị vậy cả nên cũng chẳng thể phàn nàn gì về việc này, được cái là giờ Riley mất tim luôn rồi.

Trở lại với chủ đề chính, tuy Franklin chưa tới Krakoa bao nhiêu lần cả nhưng trên đó chỉ có 2 thứ duy nhất tồn tại từ hàng ngàn năm trước tức thời đại của Okkara đến tận bây giờ.

1 là bản thân Krakoa hay đúng hơn là 1 nửa của Okkara, 2 là 2 bức tượng của 2 vị thần được người dân Okkara tôn thờ, họ chính là những người Okkara đầu tiên.

2 người họ đã thành lập và dẫn người Okkara tới độc lập đầu tiên bằng chính nghị lực, quyết tâm cũng như đường lối của mình, sau đó thì cả 2 đã cùng trở thành thần trong thần chiến.

Đó là 2 cặp anh em nhà Doofenshmirtz, người anh là thần của lòng vị tha còn người em là thần của lòng trắc ẩn, nghe thì có vẻ giống nhau nhưng vị tha là kiểu thánh mẫu, rất là phù hợp với bản tính của Heinz còn trắc ẩn thì là thấu hiểu về nỗi đau bên trong.

Roger là người hiểu điều này nhất nên ông ta rất có tài năng lãnh đạo, ông ta chính là người đã lãnh đạo người Okkara trong trận chiến năm xưa với chính con người trên khắp hành tinh này.

Franklin không biết Riley nhưng cậu ta thực sự không thể nào hiểu được tại sao 2 vị thần của người Okkara lại rủ mình đi du ngoạn, cho bản thân thấy nhiều thứ đến vậy trong khi cậu ta còn không được công nhận là con dân của Krakoa, đây là sự thương hại đối với cậu ta hay sao?

"Franklin bé nhỏ của ta, hãy để ta kể cho con về câu chuyện của 1 chủng tộc, câu chuyện của những tên nô lệ, những người chưa bao giờ mơ rằng có thể thấy được tương lai."

Nói rồi Heinz vớ lấy nắm cát to bằng cả cái Multiverse gần đó và bắt đầu dùng nó để thổi hồn cho câu chuyện của ông ta, nó chính là câu chuyện về sự hy sinh của tổ tiên ông ta cũng như sự quyết tâm trên con đường này của những cá thể Okkara đầu tiên.

Câu chuyện được bắt đầu từ cảnh Gilgamesh cùng các anh hùng quỳ gối trước các vị thần để cầu xin sự tiến hóa, để đổi lại sự tiến hóa y hệt như chủng pokemon hùng mạnh thì các anh hùng đã phải đổi lấy tính mạng của mình để có thể tạo ra 1 cơ hội cho con cháu trở thành thần.

Cảm động trước sự hy sinh đó, Mew đại nhân đã ban cho người cuối cùng là Gilgamesh 1 ống gen, thứ chứa hy vọng về 1 chủng tộc mới trong tương lai.

Sau đó là câu chuyện mà chúng ta vừa trải qua trong trận đại chiến trên đảo Seafoam hay giờ là đảo quốc Okkara và dần dần đến trận chiến giữa dị nhân cùng con người để tự khẳng định chủ quyền của bản thân.

"Franklin, vậy con nghĩ ống gen xuất hiện ở những thời khác đầu tiên kia do ngài Mew ban tặng cho tổ tiên của ta chứa thứ gì? Gen X của hiện tại hay là cao hơn nữa, đó là 1 thứ gì đó thần kỳ đến mức có thể giúp tất cả mọi sinh vật tiếp xúc với nó tiến hóa?

Câu trả lời là không thứ gì cả, thứ chứa đựng trong đó là ước mơ, hy vọng của tổ tiên người Okkara, tổ tiên của chúng ta, thứ mà chúng ta nhận được chính là tưởng tượng của họ.

Dù là con người hay dị nhân đều có chung 1 tổ tiên, sự phân biệt giữa 2 bên đáng lý không nên tồn tại ngay từ lúc xuất phát của mọi việc để rồi từ đó bắt đầu dẫn đến trận chiến không đáng có ở hồi sau của câu chuyện mà ta vừa mới cho con thấy kia.

Franklin, năng lực của con giúp tái tạo hay nói đúng hơn là đột biến gen thường thành gen X nhưng năng lực đó lại không phải là thứ đã quy định con là dị nhân hay là con người.

Gen X chỉ là 1 cái tên gọi, nó chỉ là thứ đại diện cho những cá thể đã đột biến và cũng chính là thứ mà tạo ra sự phân biệt giữa 2 chủng sau này rồi mở ra sự thù hằn giữa cả 2.

Vậy với con, Franklin•Richards, 1 người đã từng sở hữu gen X thì con nghĩ rằng nó đã thực sự đã biến mất chưa? Đừng để 2 chữ 'năng lực' giới hạn bản thân.

Gen X là thứ đại diện cho sự đột biến, nếu con đã từng đột biến qua thì tức con là người Okkara, ta không quan tâm là con đột biến bằng cách nào đi chăng nữa.

Dù sao người Okkara cũng là do 1 ống gen do ngài Mew ban xuống tạo ra, tất cả chúng ta chỉ là người đột biến nhân tạo ngay từ đầu không hơn không kém.

Con người cũng đã có rất nhiều cách để khiến người Okkara mất đi năng lực trong trận chiến đó, ta không thể nào gọi những người mất đi năng lực kia là người thường được.

Họ chính là những người đã dám đứng lên đấu tranh và đổ máu vì Okkara, những người đã xây dựng lên Okkara và cũng chính là những người đặt nền móng đầu tiên cho Okkara.

Tất cả họ đều là Okkara và cả Franklin•Richards trước mặt ta nữa, tất cả đều là Okkara, không chia thuần huyết hay nhân tạo hay là lai tạo, v.v.

Đã từng đột biến, đã từng xuất hiện gen X thì đều là con dân của Okkara và dù là Okkara của quá khứ hay Arakko cùng Krakoa của hiện tại thì đều luôn mở cửa chào đón các con về nhà, đây chính là ngôi nhà để các con trở về, là thứ mà thế hệ chúng ta đã đổ máu để xây dựng."

Riley phải công nhận là Heinz thực sự rất giỏi mấy vụ như thế này, không hổ danh là 1 trong 2 người đã lãnh đạo cả chủng Okkara trong trận đại chiến năm đó.

Franklin nghe xong thì cũng rơi lệ, trước đó sau khi nghe được câu nói kia về việc từ chối chấp nhận cậu ta từ Professor X thì cậu ta đã rơi vào vực sâu của sự tuyệt vọng.

Bản thân Franklin cũng không ngờ rằng cậu ta không phải là 1 dị nhân, tuy quả đúng là vậy thật nhưng khi nghe thấy người đã từng muốn mình định cư và trở thành công dân chính thức của Krakoa và sinh sống trên đó nói ra những lời lẽ đó thì đúng là tổn thương thật.

Tuy biết là bản thân Professor X chỉ muốn bảo vệ những người Krakoa, đúng hơn là dị nhân thuần chủng nhưng việc đó đã trực tiếp ảnh hưởng đến trái tim yếu đuối của 1 đứa trẻ.

Franklin cảm thấy bản thân như là 1 món đồ chơi mà Professor X từng rất coi trọng, muốn chiếm hữu nhưng giờ bị vứt bỏ vậy, lần đầu tiên cậu ta thực sự hiểu được cảm giác bị lợi dụng là như thế nào và cũng như sự tuyệt vọng trong khi cố gắng tìm ra cách khôi phục lại năng lực.

Ngay lúc này, với những thứ mà Franklin nhìn thấy xuyên suốt cuộc hành trình vừa qua cũng như những lời nói của Heinz đã khiến cậu ta nhận ra điều gì đó.

Heinz và Roger thấy vậy cũng mỉm cười, Franklin đã tự mình thức tỉnh lại gen X ẩn chứa bên trong mình, tuy đồng ý công lao sau tất cả chủ yếu là nhờ họ nhưng cũng không thể phủ nhận sự cố gắng của cậu bé khi thành công thức tỉnh lại gen X thêm 1 lần nữa.

Như Heinz đã từng nói, đã là người Okkara thì mãi mãi là người Okkara, đương nhiên là ông ta biết cách để gen X có thể tái thức tỉnh sau khi mất đi, dù sao ngày xưa con người cũng đã khiến rất nhiều dị nhân mất đi năng lực, với cương vị là 1 trong 2 đầu tàu thì ông ta đã tìm ra cách để kéo tất cả vực dậy và khiến tất cả đổi chiều.

Trường hợp của Franklin cũng vậy, dù ban đầu cậu chủ yếu là nhờ vào năng lực kia để tái tạo gen thường thành gen X sau khi đột biến của dị nhân nhưng đúng thật là gen X đã từng tồn tại và chảy trong huyết quản của cậu bé này nên vẫn tái thức tỉnh được.

"Đây là sức mạnh của gen X sao? Nó khác hoàn toàn so với loại năng lượng trước kia, tuy rất nhỏ bé nếu đem đi so với thứ sức mạnh khổng lồ kia nhưng lại cảm giác thứ này chính là thứ thuộc về bản thân, không thể nào khác được."

"Đương nhiên rồi, đột biến là việc xảy ra trên 1 cá thể, cá thể vì đột biến nên mới có sức mạnh chứ không phải là nhận được sức mạnh rồi sau đó mới đột biến.

Trước kia con là loại thứ 2, sinh ra với nguồn sức mạnh quá lớn làm bản thân quá phụ thuộc vào nó nhưng tới bản thân con còn chẳng hiểu gì về nó, rồi khi nó mới mất đi hoặc là bị ngừng cung cấp thì con mới nhận ra được bản thân mình nhỏ yếu như thế nào nhưng đột biến thì không.

Đây là sức mạnh tự thân, sức mạnh thông qua tiến hóa, nếu con hiểu rõ về nó thì không 1 ai có thể cướp lấy nó khỏi con, đây mới chính là sức mạnh mà các anh hùng đã hướng tới, là thứ sức mạnh của tương lai, là sức mạnh được cấu tạo lên từ thứ sâu thẳm nhất trong thâm tâm."

"Vậy theo ngài thì sức mạnh của con là gì? Theo như con nhớ thì hình như phải khai phá bản tâm để đạt được sức mạnh thực sự hay gì đó, tức hiện tại con phải đi tìm thứ mà mình sợ phải đối mặt nhất trước đã hay sao?"



"Không phải con đã biết rõ về nó rồi sao? Con là dị nhân vượt cấp Omega đầu tiên của chúng ta, tuy hơi muộn nhưng vẫn có thể đuổi kịp với những đại chủng tộc này."

Franklin nghe Heinz nói xong thì bắt đầu thử xem Quirk của mình, đúng vậy, cậu ta đang cố gắng tạo ra 1 vũ trụ, thứ mà trước đây cậu ta đã từng tạo ra rất nhiều trước đây nhờ vào thứ năng lực kia.

"Đây mới chỉ là dàn khung mà thôi, bản thân con vẫn còn 1 chặng đường rất dài để tích trữ thêm các loại kiến thức mới và sau đó mới có thể thực sự tạo ra 1 vũ trụ hoàn chỉnh được.

Đối với tên thì Quirk của con sẽ được gọi là Imagination, dựa vào nó mà con có thể trở thành 1 vị chúa trong vũ trụ khởi đầu và các vũ trụ mà mình đã tạo ra.

Xa hơn là khi tạo dựng được đủ nhiều vũ trụ thì chúng cũng sẽ phản hồi ngược lại cho con, sau này kể cả khi con có đi ra ngoài này thì vẫn có thể thông qua kết nối với chúng để sử dụng Quirk và mượn năng lượng khổng lồ từ chúng để đi lên những cấp bậc cao hơn nữa.

Đương nhiên những vũ trụ trước đó mà con tạo ra giờ đã hoàn toàn vô dụng, giờ thì bản thân con phải tự mình bắt đầu lại với vũ trụ đầu tiên này, tuy sẽ rất khó nhưng ta tin con sẽ làm được.

Tuy vậy, giờ con cũng chỉ mới ở cấp độ universe buster ở trong các vũ trụ nói trên mà thôi, nếu gặp phải những kẻ ăn multiverse như lúc nãy thì tốt nhất là chạy đi, đừng suy nghĩ gì cả, dù sao con hiện tại cũng quá nhỏ bé nếu như đem đi so sánh với những thứ sinh sống ngoài này.

Muốn thăng lên cấp multiverse buster thì phải tạo ra đủ 1 Multiverse còn muốn ngang tầm với Hyperverse thì cũng phải như tên khổng lồ kia, hắn ta đã bỏ ra mọi thứ để có thể đạt tới trình độ như vậy.

Ngoài ra thì thế giới này con chỉ mới thấy được 1 phần nhỏ thôi, lãnh địa của các vị thần thì con chỉ mới tới có vài nơi mà sinh vật ở đó cũng tương đối hiền lành.

Nhưng tốt nhất vẫn là nên cảnh giác với mọi việc, khi chúng ta đi ngang qua lãnh địa của Aura Guardians thì nơi đó chỉ toàn đám quái thai multiverse buster trở lên thôi.

Hiện tại chắc 5 thành viên đứng đầu đã vào cấp hyperverse buster hết rồi, mấy tên đó mới thực sự là những tên nguy hiểm nhất dù rằng chúng vẫn còn tương đối yếu so với những tên hyperverse buster thực sự.

Giờ thì chúng ta cũng nên thực hiện mục đích của mình khi trở về đây thôi nhỉ, Roger và Riley? Mà cũng phải xin lỗi ngươi vì hơi mất thời gian vào tên nhóc này."

"Không sao, dù sao đây cũng là hy vọng của người Okkara, ta cũng không phàn nàn gì nhưng nếu người Okkara năm xưa chịu ra ngoài kia thì giờ chắc đã khác."

"Đó là chuyện của rất lâu trong quá khứ rồi, giờ có hối hận thì chúng ta cũng chẳng thể nào thay đổi được thứ gì cả, hiện tại nên tính kế cho tương lai mới là tốt nhất."

"Mà ta cũng hiểu tại sao các ngươi không chọn Franklin, tại trong tháp thì không thể nào tạo vũ trụ chồng lên được nên sức mạnh của thằng bé là bằng không ở trong đó.

Nhưng các ngươi định chọn con bé đó sao? Nó sau cái chết của tên đó thì nó cũng đã sớm hóa điên lên rồi, chưa kể con bé còn sở hữu cái Quirk đó nữa."

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, 2 người bọn ta đã sai lầm ngay từ đầu khi chọn cách giam nó lại trong ngục giam vĩnh hằng, nếu chúng ta chọn cách nói chuyện và giải thích cho nó về cái chết đó thì giờ có thể đã khác.

Chính bản thân 2 người bọn ta đã chọn cách trốn tránh này được gần 7000 năm rồi, chúng ta nợ nó 1 lời giải thích cũng như xin lỗi chân thành, đây chính là cơ hội đó."

Franklin đứng ở ngoài không hiểu gì về nội dung cuộc trò chuyện này cả nhưng 3 vị trên vừa nhắc ứng cử viên, tháp và việc cậu không được chọn để tham gia vào cái hì đó.

Vì không biết cái gì cả nên Franklin cũng rất hy vọng là có ai đó sẽ giải thích cho mình, cả 3 đương nhiên hiểu điều này thông qua ánh mắt chờ mong của cậu bé trước mặt họ nhưng thông tin này tốt nhất là nên giữ kín thì hơn.

Dù sao Roger và Heinz cũng chẳng ngu tới mức cho Franklin 1 chỗ vào suất 10 tỷ cá thể kia, thật sự thì Quirk của cậu ta chẳng có tác dụng gì trong tháp cả.

1 lúc sau thì mọi người đã về lại được Krakoa, thực sự đã quá lâu rồi kể từ cái ngày mà Heinz và Roger nghe lệnh Arceus và bắt đầu lên đường ra ngoài chinh chiến vì tương lai của thế giới.

Giờ thì cuối cùng cũng về lại được nhưng buồn ở chỗ là Krakoa và Arakko hiện tại còn đang diễn ra 1 cuộc nội chiến thông qua sự kiện X of Swords gì đó.

Vì tất cả đều không có ý định che dấu vụ này, tiện thể coi như là cảnh báo đám con người nên tất cả đã trực tiếp xuyên qua lớp màn chắn mà năm xưa các bên đã đồng tâm hiệp lực nâng cấp.

Franklin vì còn ám ảnh từ vụ lần trước nên khi chuẩn bị va chạm vào màn chắn của Krakoa thì có hơi lo lắng nhưng khi được trực tiếp xuyên qua thì cậu mới thở phào nhẹ nhỏm.

Sự hiện diện của cả 4 đã trực tiếp tạo ra cuộc bạo động nhỏ giữa 2 phe khi mà có 4 kẻ lạ mặt nào đó đã dám xâm phạm cũng như quấy rối cuộc chiến của họ.

Trong đó thì 2 vị trọng tài là Saturnyne, nữ hoàng của Otherworld, có thể nói Otherwolrd là nơi tụ tập các thần thoại về người Celtic điển hình như vua Arthur, v.v.

Nói chung thì cơ bản, Otherworld là 1 vũ trụ nằm bậc trên tại Multiverse có vũ trụ khởi đầu này, nó cũng có chức năng duy nhất là bảo vệ Multiverse này.

Multiverse này chính là cái Multiverse năm xưa đó, nó chính là Multiverse khởi đầu nên việc cần có 1 bên trông coi là cũng là 1 chuyện khá dễ hiểu mà thôi.

Dù sao cũng không nên quên gốc gác của mình, đám Otherworld này được các cận vệ của các vị thần tạo ra rồi ném cho 1 vài cá thể mang tên 12 Walker gì đó quản lý.

Ngồi bên cạnh Saturnyne chính là Aura Guardians kia, kẻ mới được gửi tới đây cách đây không lâu với nhiệm vụ là bảo vệ Multiverse này trong 100 năm.

Nói thật thì hắn cũng chỉ là 1 tên lười quản mọi chuyện, không ngờ lại bị điều động ra ngoài để làm mấy công việc nặng nhọc này, phía gia tộc cũng đâu có thiếu người? Rõ ràng có thể phân người khác đi làm mấy việc này nhưng không ngờ lại tới tay của hắn.

Thậm chí còn có cả đánh giá thái độ làm việc gì đó để xét tài nguyên cùng thưởng phạt gì đó nữa, cái gì mà nếu không đạt chuẩn sẽ bị ép đi đào khoáng, rõ ràng là bóc lột sức lao động của những tên lười như hắn được không?

Mà luật này cũng là do đám trên kia đưa xuống theo di nguyện của mấy vị đã thành thần kia, rõ ràng mấy vị kia đã gần 7000 năm không về rồi mà vẫn còn chăm chăm làm theo di nguyện.

Cái gì mà là tôn trọng truyền thống, hắn nhổ vào, rõ ràng là ép đi lao động không công mà rõ ràng cái luật này từ thời còn phục vụ cho 1 con mèo già.

Lúc đó thì chưa ai trong chủng thành thần thì thôi, giờ tận 6 cá thể lên làm rồi, trong đó vị kia còn ngang chức với con mèo già đó mà giờ vẫn còn phải...

"Phải cái gì? Tại sao ngươi không suy nghĩ nữa đi? Ta thật sự muốn xem hết mạch suy nghĩ của ngươi về chuyện này rồi mới chém cái đầu của ngươi xuống đấy.

Bất ngờ thật đấy, Aura Guardians lại quên mất chức năng của bản thân, quên mất luôn là ai đã từng cưu mang bản thân, quên mất vì sao lại đi tới được tận đây.

Buồn cười thật đấy, tuy ta không định về xem đám con cháu mà chỉ định tra thông qua thế giới bằng khả năng toàn tri nhưng giờ hình như có lý do để về rồi đấy.

Hình như 6666 năm là quá nhiều rồi thì phải, có thể chừng đó năm là đủ để sinh ra mấy tên quên mất truyền thống như ngươi, đáng lý ra ta nên đưa con bé Sara lên để quản lý vấn đề về giáo lý trong tộc mới đúng."

Nói rồi Riley trực tiếp lấy tay dứt cái đầu của tên Aura Guardians ra khỏi cổ, sau đó cậu vất nó xuống đất rồi cho 1 đạp làm nổ tung khiến bọt não văng ra khắp nơi.

"Rice à, gọi 4 tên kia rồi về giúp ta tập hợp toàn thể gia tộc lại cái, đám con cháu sau này ra mấy đứa ngu rồi nên chúng ta cũng nên nhắc cho chúng nhớ mấy lão bất tử này vẫn còn sống.

Đúng là 1 lũ ngu mà, mà mình cũng ngu thật, 3000 năm thôi đã có vài con chó xuất hiện rồi mà mình lại cho chúng nghỉ ngơi tận 6666 năm, đáng lý là nên chỉ đề ra 666 năm thôi mới đúng, còn định làm việc qua mặt bọn ta nữa, đúng là đám con cháu ngày càng không ra gì mà."

"Đừng nóng, tuy ta biết là ngươi rất chú tâm đến nghĩa vụ của Aura Guardians nhưng nếu nóng quá có khi lỡ tay đồ sát cả chủng đấy, ngươi và thế hệ của ngươi đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết để trở lại thời kỳ đỉnh phong và tiếp tục phát triển tới độ cao này.

Tốt nhất là ngươi nên bình tĩnh lại, giờ chúng ta không còn quá bận rộn như xưa nữa nên ngươi vẫn còn rất nhiều thời gian để đào tạo lại chúng cơ mà."

Riley chỉ hừm nhẹ 1 tiếng, dù sao bên bản thể cũng đã đưa ra 1 mô bản tới đó rồi, sớm muộn cũng sẽ có kết quả mà thôi, con cháu bệnh hoạn có thể, con cháu cỹng thất bại có thể, thậm chí suy bại tới mức tận diệt Riley cũng không quan tâm đến lắm.

Nhưng chỉ có 2 việc mà Riley thực sự quan tâm, đó là có còn tôn thờ Mew đại nhân nữa hay không? À không, chỉ cần ở mức tôn trọng thôi cũng được.

Cái thứ 2 đó là còn nỗ lực làm đúng chức năng của mình hay không? Mew đại nhân đã cho rất nhiều, Aura Guardians không thể cho ngài ấy được thứ gì cả.

Tới những cá thể đã thành thần như Riley cũng nhất tâm quyết định làm người hầu cho ngài ấy cả đời dù rằng thần chức của cả 2 ngang nhau, dù sao nợ sáng tạo, nợ cưu mang, nợ đầu tư, nợ rất nhiều thứ, nếu không có Mew đại nhân thì 2 tộc đàn kia đã sớm chết từ hơn 1 tỷ năm trước rồi.

Nhưng giờ không chỉ tận diệt mà còn có Riley, Rice và 4 tên khác đã sớm trở thành thần, nghĩ thôi cũng đủ cảm thấy bản thân nợ nhiều đến mức nào.

Nhất là Riley, nếu Mew đại nhân ngay từ đầu không cho cậu 1 cơ hội thức tỉnh Aura Seed thì cũng sẽ chẳng kích hoạt được poke egg của Riolu để nó thoát ra ngoài.

Cuộc hội ngộ năm đó sẽ không diễn ra và chắc chắn là cũng chẳng sẽ có những Aura Guardians như Rice sau này, tất cả đều bắt nguồn từ khoảnh khắc đó mà ra cả.

Thế mà giờ đám con cháu sau này lại tệ nạn đến vậy, có vẻ đã quá lâu nên chúng cũng đã quên mất nhờ ai mà mình mới tới được đây, chúng đã quên mất quá khứ của chính cha ông mình.

Trong khi Heinz cố gắng khuyên nhủ, làm dịu lại Riley đang cực kỳ nổi nóng thì phía bên này, Roger vẫn im lặng, các bên còn lại cũng bắt đầu cảm nhận được nguy cơ đang tới gần.

Tới Saturnyne cũng không ngờ trên đời này lại có người dám giết cả đại chủng tộc như Aura Guardians, thà như giết cá thể từ đế chế pokemon thì không nói.

Nhưng Aura Guardians thì rất khác bọt, họ là là 1 tộc quần đơn lẻ duy nhất còn trong nội bộ đế chế bao gồm rất rất rất nhiều tộc quần đan xen vào nhau cấu tạo nên 1 đế chế khổng lồ.

Tức Aura Guardians sau thời đại tới Hyperverse đã chung 1 huyết mạch hết và đương nhiên là họ cũng rất bao bọc người trong tộc, có thể nói là ở 1 mức độ thái quá.

Thứ gọi là 1 giọt máu đào hơn ao nước lã là rất quan trọng, vì chính là chung huyết thống nên mấy việc như trả thù rất có thể xảy ra, còn đế chế pokemon thì mỗi năm chết vài ty tỷ tỷ cá thể cũng chẳng ai quan tâm lắm đến mấy việc này đâu, chính vì thế nên việc này rất quan trọng.

Trong khi Saturnyne đang lo ngại về vấn đề rắc rối trong tương lai thì 2 bên là Krakoa và Arakko vẫn đang bắt đầu ngừng chiến rồi suy nghĩ xem lý do mà 4 kẻ này tới đây.

Trong đó thì cũng có rất nhiều người Krakoa nhận ra được Franklin•Richards, Powerhouse, 1 dị nhân rất nổi tiếng, thậm chí có thể nói là mạnh nhất hiện tại.

Việc này càng khiến hội đồng kín của Krakoa lạnh hết cả sống lưng vì họ biết rõ chỉ vài ngày trước thôi, chính bản thân Professor X đã đưa ra những lời cay nghiệt lên Franklin rồi lấy đi quyền công dân Krakoa của cậu cũng như trực tiếp đuổi khỏi lãnh địa của Krakoa.

Roger càng nhìn thì càng cảm thấy tức giận và buồn cười, buồn cười vì những anh chị em Okkara năm xưa giờ đang chém giết lẫn nhau, Arakko hầu hết toàn những người cùng thời với Apocalypse và Genesis nên đương nhiên Roger cùng Heinz đã gặp qua lúc chưa thành thần.

Không ngờ chỉ 7000 năm thôi mà những người đã từng chung ước mơ, chung 1 lý tưởng, chung sự đau thương giờ lại quay lưng, chống lại lẫn nhau vì xung đột giữa giá trị hiện tại và quá khứ huy hoàng của Okkara.

Roger cũng không biết khi những người ngã xuống vào những năm tháng đó thấy cảnh này thì họ sẽ cảm nhận việc này như thế nào, nhưng Roger cũng chẳng thèm quan tâm nữa, hiện tại dị nhân đã có Powerhouse, đây chính là tương lai còn đám này đấu tranh các thứ thì còn cần người già này quan tâm hay sao?

Roger rất hiểu việc bản thân cần làm nhất vào lúc này, nên cũng chẳng thèm để ý tới 2 bên, thay vào đó Roger trực tiếp giang tay ra túm lấy bản thể ý thức của Arakko và Krakoa từ đầu bên kia của cổng dịch chuyển rồi kéo qua đây.

"Okkara, không giờ là Arakko và Krakoa mới đúng, ta ra lệnh các ngươi kích hoạt nhà giam vĩnh hằng, bọn ta cần gặp đứa bé đó và nói 1 số thứ với nó."

"Giọng nói này! Ngài Roger, vậy chắc hẳn bên cạnh ngài là ngài Heinz còn cá thể kia là ngài Riley nhưng các ngài cũng biết tình trạng của người đó mà, chúng ta không nên thả cô ấy ra."

"Đừng dài dòng văn tự nữa, cứ làm như theo lời ta nói, ta còn chưa hỏi tội là tại sao các ngươi lại dám mở chiến tranh ngay trên đất tổ tiên đang an nghỉ đâu."

"Nếu ngài đã quyết tâm đến như vậy thì chúng tôi cũng đành phải tuân mệnh nhưng hy vọng là ngài hãy kiểm soát người đó lại, dù sao Quirk của cô ta cũng quá mạnh so với hiện tại."

"Nói nhảm, giờ thế giới ngoài kia đã tiến hóa lên Omniverse rồi, Quirk của con bé chỉ còn có tác dụng trong Multiverse mà thôi, tuy khả năng cao là chỉ vài trăm năm sau nó sẽ ra ngoài kia và tiến hóa lên Hyperverse nhưng vẫn còn non lắm so với bọn ta."

Krakoa và Arakko nghe vậy thì cũng chỉ biết thở dài rồi trực tiếp kết nối tán cây cùng rễ cây lại với nhau, 2 bên thân cây thì cong lại tạo thành 1 vòng tròn, nó là cổng dịch chuyển.

Đây chính là cách duy nhất để tới được nhà giam vĩnh hằng, nơi mà tới cả các vị thần cũng không thể tiến vào được, về bản chất thì nhà giam vĩnh hằng được liên kết với Nowhere của thế giới nên khi thế giới tiến hóa thì nó cũng tiến hóa lên theo và sinh vật trong đó cũng vậy.

Nhưng để hạn chế sự phát triển của con quái vật trong đó thì Heinz cũng đã tạo ra 1 sự hạn chế nhất định tại đây, tuy nhà giam này tự hấp thụ năng lượng để tiến hóa cùng thế giới.

Có điều nó chỉ cho vào bên trong 1 phần cực kỳ nhỏ mà thôi, rất nhỏ nhưng cũng đủ để cá thể bên trong từ universe buster lên multiverse buster, nếu để cá thể này tiếp xúc với thế giới và tự mình tiến hóa cùng nó thì chắc hẳn giờ kẻ bị giam đã trở thành thần từ lâu lắm rồi.

"Xem ai trở lại này, Roger và Heinz đại nhân đáng kính, 2 vị lãnh tụ vĩ đại của người Okkara, các ngươi định trở lại đây để thăng cấp cho nhà giam này lên hay sao?"

"Không, bọn ta tới đây là để cho ngươi 1 cơ hội, thế giới này cần ngươi và bản thân ngươi cũng đã kiểm soát được 1 phần của Quirk đó rồi nên cũng tới thời khắc cho ngươi sự tự do."

"Cơ hội? Tự do? Ngài Roger đáng kính, thứ mà ta quan tâm nhất hiện tại là cái đầu của ngươi và anh của ngươi mà thôi, thế giới bên ngoài như thế nào ta cũng chẳng thèm quan tâm vì mục đích của ta đã được xác định vào cái đêm mà các ngươi giết ông ấy."

"Cái chết của Rick là 1 thứ cần thiết vào lúc đó, người Okkara không thể nào tiếp nhận cái tư tưởng bệnh hoạn kiểu đó và cũng sẽ không bao giờ tiếp nhận được.



Thứ Rick muốn chỉ là diệt chủng à không, hắn chỉ đơn thuần là muốn tự do, muốn được hưởng thụ cảm giác mình là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn theo cách thức diệt chủng.

Rick chẳng qua là 1 tên bệnh hoạn, hắn chẳng coi ai ra gì và luôn luôn viện cớ trả thù cho Diane để lấy đó làm lý do rồi bắt đầu cuộc tàn sát tắm máu của hắn mà thôi.

Đối với hắn thì tất cả đều là cỏ rác, hắn chính là 1 thứ gây hủy hoại đến thế giới này và đương nhiên là không còn có bất cứ khả năng cứu chữa nào được nữa."

"Kể cả cha ta có bệnh hoạn như vậy thì 2 người các ngươi cũng không có quyền cướp lấy ông ta từ tay của ta, giờ thì ta còn ai nào? Các ngươi đã cướp lấy tất cả từ ta và rồi cũng sẽ đến lúc mà các ngươi phải trả giá về điều đó, chỉ cần ta thoát khỏi đây thôi thì cuộc diệt chủng Okkara sẽ bắt đầu."

"Chẳng cần ngươi nói đâu, bây giờ chẳng còn Okkara nữa rồi, nó đã sớm thất thủ để bảo vệ vũ trụ này hơn 6000 năm về trước rồi, quả đúng là 1 sự thật đáng buồn. Chương mới nhất tại * TRЦ мtrцуen. VЛ *

Giờ chỉ còn Krakoa và Arakko mà thôi nhưng cả 2 đang diễn ra nội chiến nữa, ngươi hiện tại dù có ra ngoài cũng vậy, chẳng thể làm được gì để trả thù cho hắn đâu Beth."

"Mỉa mai thật đấy, không ngờ đế chế mà cả 2 ngươi cố gắng gây dựng giờ đây lại tan biến trong dòng chảy của lịch sử, vậy càng không có lý do để ta rời khỏi đây."

"Không, ngươi có lý do đấy, không phải ngươi còn mục tiêu là 2 người chúng ta nữa hay sao? Nếu muốn giết được 2 người chúng ta thì ngươi phải thành thần cái đã.

Mà lời đề nghị sắp tới của ta chính là 1 cơ hội để ngươi có thể thành thần và khi thu thập đủ sức mạnh thì bất cứ lúc nào, ngươi cũng có thể tới và săn giết 2 người bọn ta."

"Lời đề nghị hay đấy, ngài Roger tưởng tôi là con bé năm xưa ngu ngốc bị lừa vào trong cái nhà giam này à? Các ngài tự chơi cái trò chơi này 1 mình đi."

"Beth•Sanchez, cái chết của Rick•Sanchez dù Roger và Heinz không ra tay thì ta cũng sẽ ra tay mà thôi, thật ra đêm đó ta mới chính là người đề nghị vụ này.

Rick là 1 thứ không nên tồn tại trong hệ thống của thế giới này theo quan niệm của bọn ta, sự giết chóc của hắn là hoàn toàn không có bất cứ mục đích thỏa đáng nào.

Nó hoàn toàn đi ngược lại với ý chí của Mew đại nhân nên việc giết hắn là điều tất yếu, chẳng qua là Roger và Heinz muốn tự tay kết liễu người anh em Okkara này mà thôi.

Ta cũng đã tôn trọng quyền độc lập, tự chủ của bản thân Okkara, chuyện của Okkara nên được do chính bản thân Okkara tự mình giải quyết nên đã nhường cho cả 2 ra tay."

"Vậy ngài Riley thú nhận tội ác năm xưa khi đã gián tiếp hại chết Rick•Sanchez hay sao? Tôi không có ý định ra ngoài kia làm con rối cho đám thần như các ngươi."

"Không, ta nghĩ ngươi sẽ ra đấy, ta cảm nhận được ngươi không còn là Beth bé nhỏ vào cái ngày đó nữa, cảm xúc của ngươi đối với Rick cũng đã phai nhạt dần rồi.

Cảm xúc của ngươi đối với hắn trong quá khứ chỉ được tạo dựng lên do ngươi muốn hắn để ý tới mình thay vì suốt ngày lao đầu vào nghiên cứu và chém giết mà thôi.

Đã đến lúc ngươi nên ra ngoài và tìm 1 lý do sống khác cho bản thân, nhà giam này tốt nhất cũng nên đóng cửa, vậy ngươi có định cùng chúng ta ra ngoài hay không?"

Beth đương nhiên hiểu rõ mình muốn thứ gì, sau khi mẹ của cô là Diane mất thì Rick ngày càng ít tới gặp cô hơn so với trước kia, cứ như bản thân Beth bị bỏ rơi vậy, vừa mất mẹ xong nên bản thân cô cũng không muốn mất thêm người bố nữa nên đã muốn chứng minh cho ông ta thấy giá trị của bản thân.

Nhưng Rick cũng chẳng thèm 1 lần tới thăm cô và rồi vào 1 cái đêm định mệnh ấy, Roger và Heinz đã lao thẳng vào cơ sở của Rick trực thuộc team Rocket để giết ông ta.

Beth đã chứng kiến hết thảy, mất đi người cha trong khi bản thân vẫn còn chưa 1 lần chứng minh được giá trị của bản thân, chưa 1 lần được ông ta yêu thương làm cô bắt đầu giận lây ra những người xung quanh.

Thế là Quirk Reversal đã thức tỉnh, giờ bất cứ sinh vật nào mà cô ta chạm vào đều sẽ bị trẻ hóa, vì chưa kiểm soát được nên mỗi cú chạm của Beth đều khiến nạn nhân trực tiếp quay về dạng phôi.

Hận thù thêm mất kiểm soát do Quirk quá mạnh thức tỉnh, Beth đã tàn sát không biết bao nhiêu cá thể ở khắp mọi chủng tộc, kết quả là khi Riley định giết Beth để trừ họa về sau thì Heinz lại ngăn lại, ông ta đã tạo ra nhà giam vĩnh hằng và hứa là sẽ giam cô ta trong đó đến khi đủ khả năng nhận thức vấn đề và kiểm soát được Quirk.

Nhưng lúc đó Beth cũng chỉ mới khai thác được 1 phần nhỏ vốn có của Quirk Reversal mà thôi, đảo ngược có rất nhiều cách dùng chứ không riêng gì trẻ hóa.

Beth là 1 Okkara rất mạnh, mạnh đến vô lý, thậm chí hơn cả Franklin nhưng vì không kiểm soát được nên Heinz chỉ liệt vào danh sách chưa tới cấp Omega, thậm chí là dưới Alpha, cấp Beta.

Tới giờ bản thân Beth vẫn chưa hoàn toàn khai thác được Quirk này 1 cách triệt để nhưng đã có thể kiểm soát được nó thay vì cứ chạm là chết như quá khứ.

Ngoài ra thì Beth cũng biết là bản thân không thể đánh được cả 3 tên khốn ngay trước mặt cô được ngay khi mà họ vừa vào phòng rồi, cụ thể hơn thì Beth đã dùng Quirk để khiến O2 thành Co2 tại chỗ mà cả 3 đứng nhưng từ đó tới giờ cả 3 đều không có hiện tượng thiếu oxi, dưỡng khí.

Chưa kể Beth còn định cho cấu trúc gen của cả 3 sụp đổ nhưng nói chuyện phải gần cả tiếng đồng hồ mà cả 3 vẫn chẳng thèm để ý đến chiêu trò câu giờ của cô ta.

Việc này cho thấy dù Beth có làm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể giết được họ lúc này nên khi được đề nghị trở thành thần thì cô ta đã thực sự động tâm.

Nhưng ai mà biết được đám cáo già chết tiệt này nghĩ gì cơ chứ? Cũng vì thế nên vẫn phải cố tình kéo dài cuộc nói chuyện để có thể moi ra được nhiều thông tin nhất có thể.

"Nếu ngươi định câu giờ để kiếm thêm thông tin thì thà hiện tại đồng ý luôn đi, chỉ cần ngươi đồng ý thì việc kể rõ nội dung sẽ là chức trách của bọn ta cả."

"Tên cáo già khốn khiếp biết đọc suy nghĩ, vậy giờ chúng ta cần phải làm gì? Cụ thể hơn là các ông đang định toan tính cái gì sau khi phóng thích ta ra ngoài kia?"

"Trên đường chúng ta sẽ kể nhưng hiện tại chúng ra vẫn là nên ra ngoài nói với đám con cháu tại mấy sau này vài câu cái đã, chủ yếu là để chúng nó bớt ngáo đi."

Sau khi cả 4 vừa đi ra thì có vẻ Apocalypse cũng đã giải thích cho những người khác về thân phận của 3 người vừa trên trời rơi xuống, thế hệ Okkara đầu tiên của quá khứ, thần của Okkara hiện tại còn người đi cùng là đại diện của 1 trong 3 phe từng ban cho người Okkara đại ân.

Việc Riley xuyên qua được màn chắn cũng không phải là vì cậu dùng sức mạnh hay thần lực mà căn bản thì ngay từ đầu cậu có đã 1 miếng đất tại đây rồi.

Đối với Riley thì đám Krakoa này mới là những người đang chiếm lấy đất đai của cậu chứ không phải ngược lại, dù sao đây cũng là nơi vốn thuộc về Okkara.

Thái độ của 2 phe bắt đầu hoà hoãn dần do phe Arakko hầu như toàn là Okkara mà ra cả, họ đều là những người sống ở cái thời đại đó, rất nhiều ký ức, hào quang tại cái giai thoại đó thấm ngầm trong tư tưởng, ý nghĩ của họ, đối với họ thì nơi có 2 vị này mới thực sự là nhà.

Nhưng những người Krakoa mới này thì không được như vậy, họ là những người chỉ mới lên đảo được 1 khoảng thời gian ngắn, họ không kín ngưỡng 2 vị này.

Họ không trải qua cái giai đoạn kia, họ không tin vào 2 người đã tạo dựng lên vinh quang cho Okkara năm xưa, dù sao Arakko vĩ đại chịu hy sinh thay cho Krakoa còn bị tha hóa đến mức này.

Nhưng không tin không phải là có nghĩa sẽ diễn ra xung đột, ngược lại, hội đồng kín đang rén vãi cả lều ra, đây cũng chính là lý do mà dẫn đến cơ số sự kiện đám này mặc kệ bên ngoài.

Như việc Franklin•Richards hay là King In Black đang sắp tới gần khi 1 tên nhóc cấp galaxy buster đang cưỡi đám rồng ký sinh tới đây để hiyr diệt cả hành tinh.

Rõ ràng nếu bị Trái Đất thất thủ trong King In Black thì đám Krakoa này cũng đi theo nhưng không, mặc kệ bên ngoài, tao tin tưởng màn chắn do tổ tiên để lại.

Đây đúng là 1 lý do hết sức buồn cười, tới cái hành tinh mà bản thân đang sống còn không cố bảo vệ lấy thì còn làm được tích sự gì? Ngu xuẩn đến thế là cùng rồi.

"Genesis, việc làm của con là không sai, ta hiểu quyết định của con và hiện tại cũng vậy, ta hiểu rõ mục đích của con là gì hơn ai hết, nhưng đôi khi chuyện trong gia đình thì đừng lôi tất cả vào làm ảnh hưởng đến đại cục, nói thật thì ta vẫn tin tưởng con hơn là En•Sabah•Nur."

"Cảm ơn ngài vì sự tin tưởng nhưng đây không còn là Okkara năm xưa nữa, Krakoa lúc này mới thực sự là những người đang chiếm lấy miếng đất thiên do chúng ta dành dật lấy của Okkara."

"Chúng ta đã quá già rồi, tương lai trong tay thế hệ sau, bất tử cũng chẳng khiến chúng ta độc quyền cả đời được trừ khi sinh ra đã được định làm vương, thế hệ sau là 1 điều cần thiết nhưng thế hệ này vẫn còn quá non nớt, gặp thêm những tên lãnh đạo cũng cực kỳ non nớt.

Tập hợp tất cả về 1 nơi là rất tốt nhưng nên nhớ các ngươi vẫn đang nợ hành tinh này, nếu thời khắc an nguy các ngươi không ra tay thì đúng thật là rất rác rưỡi.

Màn chắn này do được chính ngài Heatran tạo ra, sau đó dưới lời đề nghị của ta mà nó được 3 bên là ngài Heatran, Okkara và Aura Guardians sửa lại nhằm tăng tính hiệu quả.

Hiện tại tuy nó vẫn có thể cản được multiverse buster nhưng bọn ta cũng có thể lấy nó lại được, các ngươi phụ thuộc nó quá nhiều nên đã dần quên mất mình xuất thân từ đâu.

Nếu bọn ta lấy lại Okkara thì như thế nào? Các ngươi nghĩ bọn ta ngay từ đầu đã có xuất phát điểm như thế này à? 28 Okkara thế hệ 1 đều là những nô lệ, sau khi được 3 bên cứu giúp thì mới dành lại đất, bản thân ý thức của Okkara cũng là do con của ngài Cthulhu là Ina'nis tình cờ tạo ra.

Bọn ta phát triển, bọn ta chiến tranh, bọn ta thủ hộ, tất cả là vì 1 tương lai cho thế hệ sau tươi đẹp hơi của Okkara nhưng bọn ta chưa bao giờ ngờ rằng những thứ mà bọn ta cố gắng đấu tranh để mang lại đã vô tình khiến thế hệ sau phụ thuộc vào chúng.

Đây chỉ là 1 lời cảnh tỉnh mà thôi, thế giới bên ngoài rất lớn, các ngươi còn không xứng làm hạt cát trong hoang mạc bao la đó, nên hãy cố gắng hết sức mà phát triển đi, đừng tự giam mình trong cái lồng nhỏ bé này, đây là con đường mà các ngươi phải tự đi."

"Nói nhiều đạo lý với đám này làm cái gì? Cứ cho chúng mất đi Quirk rồi trở thành con người vài năm là được thôi, thông qua đó chúng sẽ biết kính trọng tổ tiên, các thế hệ trước hơn, như thế này này."

Beth vỗ tay 1 cái khiến Quirk Reversal bắt đầu hoạt động, Beth đang ở tầm trình độ của multiverse buster nên 1 hành tinh là quá nhỏ với tầm năng lực cùa cô ta.

Chỉ sau chưa đầy 1 giây thì ngoại trừ Franklin•Richards và những Okkara gốc ra thì tất cả đã hoàn toàn mất đi Quirk, Beth đã biến họ thành người bình thường.

1 số người bắt đầu nhận ra bản thân mình thiếu đi cái gì đó rất quan trọng, Logan vì có nguyên 1 bộ xương Adamantium nên bắt đầu nhiễm độc và chết dần.

Nếu không có Quirk Wolf duy trì thì cái mạng của Logan chẳng thể nào níu kéo được nữa nhưng đối với 1 người đã sống quá lâu trong đau khổ như ông ta thì đây cũng là 1 kết thúc mà ông ta đã luôn mong chờ từ rất lâu.

Cyclops lần đầu tiên sau rất lâu cuối cùng cũng đã có thể nhìn thế giới này theo cách mà anh ta muốn, tuy đã lên cấp Alpha nhưng ai mà biết được tương lai sẽ như thế nào.

Chính vì vậy nên bản thân Scott•Summer đã tự che đôi mắt mình lại nhằm hạn chế Quirk vì đề phòng trường hợp anh ta mất kiểm soát vào 1 ngày không may nào đó.

Rất nhiều dị nhân khác cũng đã dần mất đi Quirk của mình và từ đó cũng bắt đầu nhận thức được cảm giác của người bình thường nhưng họ cũng nhanh chóng nhận ra 1 điều.

Sống với Quirk quá lâu khiến họ đã quá phụ thuộc vào nó, giờ mất nó đi thì họ cũng chẳng khác gì biến thành phế vật, có rất nhiều dị nhân thông qua Quirk để duy trì sự sống cũng bắt đầu trở lại đúng tuổi thật.

Nhưng vẫn có 1 số người vui mừng vì đã đánh mất Quirk như Nightcrawler hay Rogue, họ đều có những Quirk rất mạnh và cũng là nòng cốt của dị nhân đời đầu nhưng vì Quirk nên họ rất khó có thể sống 1 cách bình thường được.

Krakoa thì vẫn đang nhìn ánh mắt của Heinz và Roger, nếu 2 vị này ngầm chấp nhận việc này của Beth thì nó sẽ ngay lập tức đá tất cả ra khỏi lãnh thổ của Krakoa.

Nếu trong House of M, dị nhân gần như diệt chủng chỉ còn 198 cá thể thì nếu không tính Franklin và các Okkara gốc vào, hiện tại quả đúng là toàn bộ dị nhân đã tuyệt chủng.

Beth không thay đổi thực tại hay gì đó, cô ta làm cách đơn giản hơn là đảo ngược gen X của tất cả về gen bình thường trước khi quá trình biến dị diễn ra mà thôi.

Professor X, Magneto bắt đầu kinh hãi sức mạnh từ Beth, chỉ cần 1 vỗ tay đã khiến như thế này rồi, họ không khác gì con kiến, thậm chí còn không bằng con kiến so với cô ta.

"Được rồi đó, cho chúng về lại ban đầu đi Beth, ta đã nhìn đủ rồi, đám này gần như không có tương lai đâu, có lẽ ta đã sai khi không mang Okkara ra vũ trụ lúc đó.

Hiện tại bản thân ta cũng chẳng quan tâm là Arakko hay Krakoa gì đó nữa, các ngươi có thể toàn quyền sở hữu chúng, giờ chính thức không còn Okkara nữa."

Beth tiếp tục búng tay 1 cái khiến Quirk của cô bị đảo ngược, đúng hơn là tất cả những cá thể bị biến đổi gen X bắt đầu đảo ngược về thời khắc 1 phút trước đó.

Giờ thì chúng không khác gì bản thân trước khi Beth kích hoạt Quirk Reversal cả, cô ta cũng không định giết đám này vì chúng không xứng, tinh thần của Okkara đã biến mất hoàn toàn, giờ đây chỉ còn 1 lũ hèn, chúng không xứng đáng để Beth tự mình ra tay giết.

Sau đó thì cả 4 biến mất hoàn toàn còn Franklin đã được dịch chuyển về nhà, vụ với Professor X trước đó đã cho cậu nhóc này nhận ra rất nhiều điều.

2 bức tượng của anh em nhà Doofenshmirtz, thứ đại diện cho toàn bộ người Okkara cũng đã tự sụp đổ, điều này báo hiệu cho việc giờ không còn Okkara nữa.

Krakoa và Arakko chỉ biết thở dài, nếu Riley còn giận dữ thì tức là cậu còn thực sự lo lắng và quan tâm đến Aura Guardians nhưng trường hợp của Heinz lại khác.

Nhất là khi Heinz là thần của lòng vị tha, không giận dữ chỉ có thất vọng và từ đó đã dẫn tới khảo nghiệm, tiếc là Okkara đã không còn hy vọng nên đây chính là kết quả.

Giờ thì thần đã rời bỏ Krakoa, hiện tại Krakoa mới chính thức là Krakoa, không bị vướng bận bởi quá khứ nhưng cũng không được sự trợ giúp từ quá khứ.

Krakoa hiện tại không khác gì khởi đầu của Okkara là bao cả, họ sẽ đi tới ngang đâu là do họ, Heinz và Roger đã quyết định là không quan tâm tới nữa.

Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Pokemon Dị Điểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook