Chương 412: Vessel
Sao Cũng Được
03/08/2022
"Ha, ha, ha, ha."
Việt bật dậy với những hơi thở dốc liên tục không ngừng nghỉ, mồ hôi đổ ra trong lúc bất tỉnh cũng đã sớm làm ướt cả người cậu ta, nguyên do của tất cả là đầu nguồn của thứ mà cậu ta đã cố gắng quên sau những năm tháng ác mộng đó, con quạ có 9 cái đầu nhưng chỉ với 1 cái chân.
Nó ám ảnh Việt tới mức dù có cố gắng quên tới bao nhiêu, dồn ép nó tới sâu trong tiềm thức đến bao nhiêu đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ luôn trở lại, trong những lúc mà cậu ta bất cẩn nhất, trong những lúc mà cậu ta yếu đuối nhất và đặc biệt nhất là trong những lúc mà cậu ta tuyệt vọng nhất.
Sức mạnh mà nó mang lại chính là chìa khóa để đánh thức được thứ mà Việt đã nhận được trong những năm tháng đó, kẻ đó gọi nó là 1 "món quà" còn bản thân cậu ta chỉ thấy đây giống như 1 lời nguyền hơn bất cứ thứ gì, nó đeo bám lấy cậu ta trong những cơn ác mộng.
Nó bao trùm lấy cậu ta trong từng hành động và hơn cả, nó chính là thứ vũ khí mạnh nhất mà Việt sở hữu, 1 Vessel mạnh mẽ, 1 thứ được tạo ra với mục đích là đào tạo ra những con quái vật được đổ đầy bởi 2 chữ bản năng, thứ chiếm lấy toàn bộ không gian bên trong tiềm thức, thứ có thể đẩy tân võ đi tới ngưỡng cửa kia.
"Hey you, you're finally awake."
Việt lúc này vẫn đang chìm trong những suy nghĩ tiêu cực cũng như hồi ức về những chuyện đã trải qua vào khoảng thời gian đó thì nghe được tiếng nói của Mumei đang ngồi bên cạnh khiến cậu ta giật mình, rõ ràng là cậu ta hoàn toàn không để ý tới xung quanh nên mới để diễn ra tình huống như thế này.
Việc này thật ra cũng nằm trong tầm dự đoán của Mumei mà thôi, dù sao trí óc của Việt hiện tại đang không quá ổn định, nhất là khi vừa kích hoạt tối đa bản năng trong trận chiến trước đó với Conner nữa nên việc các neuron bị ép phải hoạt động quá mức để giờ bắt đầu tiến vào trạng thái suy nhược giác quan cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
Thật ra thì đây cũng giống 1 bài kiểm tra nho nhỏ thì đúng hơn, mục đích của Mumei là kiểm tra xem Việt đang ở cấp độ nào tức là bị bản năng chiếm lĩnh đến bao nhiêu để từ đó dò xem được tình trạng hiện tại của cậu ta nhưng đáng tiếc là cậu ta vẫn là bên thắng thế.
Không phải kẻ nào cũng có thể chiến thắng được bản năng, nhất là các Veil, Mumei cũng đã có 1 khoảng thời gian nghiên cứu về các mẫu vật do Conner bắt về rồi, trong 4 Veil được mang về thì 3 Veil đã hoàn toàn bị bản năng chiếm hữu và hành động như những con thú vật mà chúng đại diện.
Tuy tất cả mọi hạng mục, chỉ số thông thường đều ở cấp độ rất cao, tăng lên rất mạnh nhưng mất đi lý tính thông thường rồi, chỉ có 1 tên duy nhất là Veil của cú mèo là vẫn giữ được 1 chút lý tính cuối cùng, dù sao đây cũng là loài duy nhất ổn định trong 5 loài mà Conner từng chạm mặt.
Cú mèo là 1 loài chuyên hoạt động về đêm và ngủ vào ban ngày nhưng điểm đặc biệt của nó là về độ thông minh của nó, tức là phần bản năng của nó không bằng được 4 loài kia nhưng điều đó chỉ đúng khi ở ban ngày mà thôi, vào đêm thì đâu lại vào đó.
Theo như kết quả nghiên cứu thì đến cuối cùng các Veil vẫn sẽ đi vào lối cụt mà thôi, lý trí đã bị hủy hoại hoàn toàn và hiện tại bên trong tiềm thức chỉ còn tồn đọng lại bản năng thú tính đơn thuần, 1 cuộc thí nghiệm máu lạnh nhằm tìm ra được người trên triệu người, kẻ có thể chiến thắng được bản năng.
Tuy nghe qua thì không phải quá khó nhưng đã trải qua "khóa huấn luyện tặng kèm tẩy não" tại lăng mộ của đại đế kia thì bản năng căn bản chính là thứ mà các Veil phải chống chọi lại luôn rồi, đương nhiên không phải ai cũng có thể thoát ra khỏi cái lăng mộ kia mà vẫn còn phần người và cũng không khó hiểu lắm nếu như nói không phải ai ra được cũng được tính là người.
Về phần thí nghiệm kế tiếp thì đáng tiếc là Conner không tìm được, đúng hơn là nó đã sớm bị thiêu hủy trước khi ông ta kịp làm gì rồi, đáng sợ hơn là đến Mumei cũng không phục chế lại được thứ gì từ chỗ tro đó, dù sao thần khí cũng có giới hạn của nó.
Nó chỉ thực sự mạnh khi có vật chủ đủ mạnh để kích hoạt hết tiềm năng của nó, Staff of Hermes may mắn là bản thân có ý thức mạnh hơn so với bất cứ thần khí nào được tạo ra nên cũng có thể khai thác 1 phần sức mạnh của mình nhưng muốn sử dụng hết thì đòi hỏi phải có 1 vật chủ phù hợp.
Hermes chính là người đó, dù sao Heatran cũng lấy hình mẫu của ông ta để tạo ra được thần khí này, hiện tại thì Riley là vật chủ nhưng thật ra bản thân cậu ta lại không phải kẻ phù hợp để dùng Staff of Hermes vì căn bản là cả 2 chẳng có gì giống nhau cả.
1 thằng điên luôn tạo ra thêm rắc rối, gián tiếp kéo theo hàng triệu, hàng chục triệu sinh mạng để phát triển chủng tộc của hắn chẳng bao giờ có thể sử dụng được thần khí được tạo ra để dành cho người đàn ông có trái tim nhân hậu nhất trong tất cả được.
Mà trở lại chủ đề chính, nói chung là thông tin mà Mumei biết cũng chỉ dừng lại ngang đó, muốn đi sâu hơn thì phải đi tìm hiểu mà ai rảnh hơi đâu mà làm? Thời của Conner là tiếp nối của thời đại trống vắng kẻ cầm đầu do cái Edward bị ám sát, tuy cô ấy lên nắm quyền ổn định được nhưng chiến sự với hội dòng đền lúc đó cũng rất căng thẳng.
Nhất là khi đám dòng đền muốn thông qua cuộc cách mạng thế kỷ kia nhằm đóng cọc lại tại các lục địa khác bên ngoài Galar, tuy ngăn được nhưng hội Brotherhood cũng đã thiệt hại rất nhiều, Conner lên thì đương nhiên việc quan trọng nhất là hoàn thành di nguyện hàng trăm năm nay của hội rồi.
Nó dạng như Conner đang tự speedrun với chỉ có vài trăm Brotherhood còn sót lại sau vụ thả sát hàng loạt tại mọi chi nhánh trong buổi lễ tốt nghiệp của ông ta vậy, tuy mò được 1 số thông tin của Veil thì hay đấy nhưng chủ yếu chúng đều tự dưng xuất hiện 1 cách ngẫu nhiên trong quá trình làm nhiệm vụ của ông ta mà thôi.
Đám đứng đằng sau hoàn toàn không lộ diện hay có ý định nào khác như thu hồi lại các Veil hay thủ tiêu các bằng chứng, ngoại trừ 1 số thông tin may mắn đạt được trên người của 1 số tên lãnh chúa thuê đám Veil này ra thì thực sự hội Brotherhood hoàn toàn mù tịt về đám này.
Sau đó còn đi kèm với lời tiên tri nữa nên cả Conner cùng Mumei đều quên mất vụ này, dù sao tình hình chiến sự vào lúc đó cũng đang đi vào giai đoạn hồi kết với sự củng cố lực lượng của quân cách mạng nên có nhiều chuyện để lo hơn là mấy thứ như Veil.
Đến cuối cùng thì Conner còn giải tán hội vì lợi ích của thời đại sau này Mumei cũng chẳng thèm quản mấy vụ này nữa, nếu hội Brotherhood đã giải tán thì cô ấy cũng đã được nghỉ hưu tạm thời nên tại sao phải ép bản thân mình làm gì cho thêm mệt vào thân?
Giờ may mắn chạm được 1 đầu mối nên không có lý gì mà Mumei lại không quản cả, nhất là khi 5 Veil kia mà Conner chạm mặt đều tụ tập tại Kalos trong khi đó Việt lại ở Hoenn, điều này có nghĩa là sao? Tức 1 là tổ chức này sau khi được hội Brotherhood may mắn bỏ quên đã phát triển ra các đại lục khác.
2 là ngay từ đầu chúng đã tồn tại dưới dạng này rồi, nói chung là cái sau thì quá nguy hiểm vì căn cơ của chúng đã chôn quá sâu, nếu trường hợp 1 chỉ mới vài chục năm thôi thì còn dễ dãi quyết chứ cái sau, với lực lượng như thế này thì Mumei nghi ngờ về chuyện hội có thể làm được gì đó quá ghê gớm chứ đừng nói là phá hủy hoàn toàn tổ chức.
Nói chung là vẫn dẫn tới tình trạng là quá thiếu thốn thông tin, tuy trên thực tế thì chỉ cần hỏi Ngô thị là sẽ có thông tin nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được tính chất quan trọng của vấn đề này nên Mumei vẫn muốn thông qua manh mối là Việt trước rồi mới từ đó quyết định là có nên gọi qua Ngô thị hay không.
"Cô muốn hỏi cái gì?"
"Ồ, cậu có vẻ không mấy bất ngờ lắm nhỉ?"
"Trải qua những chuyện kia rồi thì đương nhiên tôi cũng phải ít nhiều đoán được mấy trường hợp như thế này rồi, kể cả là bị bắt trở về nữa, nhất là khi bị lưu lạc đến đây, rõ ràng đây là nơi còn đáng sợ hơn ở bên cạnh kẻ đó rất rất nhiều nên chuẩn bị sẵn tâm lý là điều dễ hiểu mà thôi."
"Nếu cậu đã hợp tác như vậy rồi thì ta muốn biết hết về hành trình của cậu sau khi rời khỏi đất quê nhà để bắt đầu hành trình 'học hỏi từ đế quốc lớn' kia."
"Chà, đó là 1 câu chuyện tương đối dài đấy, mọi chuyện bắt đầu với việc 1 bữa tối vào đêm trăng rằm, bố tôi trở về nhà sau 1 cuộc họp tác chiến mật của xã đã nói rằng cả nhà 5 người chúng tôi bao gồm ông ấy, mẹ tôi cùng 3 anh em chúng tôi sẽ ra nước ngoài để làm học hỏi kinh nghiệm từ họ nhằm tích lũy tri thức để khi về nước có thể giúp đỡ trong cuộc kháng chiến đó.
Lúc đó anh em sinh 3 chúng tôi cũng chỉ mới có 5 tuổi nên khi nghe được tin mình sẽ được ra nước ngoài thì thích lắm, chỉ có mẹ và bố tôi là có sắc mặt nặng nề vì họ biết số phận của gia đình bọn họ đã kết thúc ngay từ lúc bố tôi được chọn để đi làm gián điệp bên trong cái đoàn được gửi ra nước ngoài kia.
Đi ra nước ngoài là thật, học hỏi để truyền đạt kiến thức cần thiết với mục tiêu giải phóng đất nước cũng là thật, chẳng qua là gia đình tôi là gián điệp do bên kháng chiến cài vào nhằm mục đích là khai thác sâu hơn vào nội bộ cũng như đường dây của người đã mở ra 'hành trình truy cầu tri thức nhằm giải phóng đất nước'.
Trọng trách càng lớn thì nguy cơ lại càng cao, kết cục là khi mới định cư được khoảng 2 năm thì thân phận của gia đình tôi đã bị bại lộ nhưng ít ra thì theo quan niệm của bố tôi thì ông ấy cũng đã gửi được thông tin cần thiết về chiến dịch lần này cho tổ quốc.
Với tư cách là 1 nhà yêu nước thì ông ấy tự coi mình cùng gia đình của bản thân là 1 sự hy sinh cần thiết, 1 viên đá lót đường cần phải đặt, 1 trong vô vàn miếng ép gỗ đóng chặt nhằm tạo ra 1 con đường chính xác nhất dẫn dắt đất nước chúng tôi đến với tự do.
Bố tôi là kiểu người như vậy đấy, nhưng ít ra thì ông ấy cũng đã hết lòng vì 1 lý niệm cao đẹp là chiến đấu cho tổ quốc và bản thân tôi cũng kính trọng ông ấy ở điều đó, có điều cô biết kết cục của gia đình chúng tôi sau đó là như thế nào hay không? Cả nhà bị bán vào chợ nô lệ.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là đám 'máu bẩn' kia hoàn toàn không coi thông tin mà bố tôi, gia đình tôi phải hy sinh cả tính mạng để gửi về là 1 thông tin trọng yếu, đối với chúng thì kẻ trung gian kia muốn bao nhiêu cũng được, vụ việc này lộ ra chúng cũng chẳng quan tâm.
Tất cả là bởi vì đất nước của chúng tôi quá nhỏ bé đối với chúng, hơn 87% diện tích lục địa này đã quy phụng dưới chân của chúng, đám đại gia tộc hay xuất hiện trên truyền hình, thứ mà mỗi tháng xã tôi mới được mở 1 lần lên tại nhà văn hóa để cả xã cùng xem cũng đều có dính dáng tới chúng cả.
1 đất nước nhỏ bé, nằm ở 1 cái khu nào đó trong bản đồ, không mấy quan trọng như chúng tôi thì cũng chẳng thể nào khiến chúng phải quan tâm hay lo sợ, bố tôi sau đó nói 1 câu mà tới tận giờ tôi vẫn nhớ mãi, 'con người khi chắc thắng 1 cái gì đó thì thường luôn sẽ thắng với toàn bộ mọi sự chuẩn bị 1 cách hoành tráng nhất.'
Cô hiểu điều đó đúng không? Chúng tha mạng cho chúng tôi là vì bản thân chúng tôi chỉ là 1 cái bia tập bắn cho chúng còn vì sao bọn chúng chưa bắn là vì chúng đang muốn chuẩn bị ra loại đạn tốt nhất đi kèm với vũ khí tốt nhất mà chúng có để có thể phô trương sức mạnh áp đảo tuyệt đối của mình.
Hahaha, càng nghĩ lại về chuyện đó thì tôi cứ như phát điên lên khi nhận ra được giá trị của bản thân cũng như toàn thể gia đình chúng tôi cũng chỉ có ngang vậy, sự cố gắng liên tục 2 năm trời của bố tôi cũng chẳng đáng 1 đồng đối với chúng, 1 cuộc chiến quá áp đảo.
Mà 'câu chuyện cười' này vẫn chưa kết thúc đâu, cô biết cha và mẹ tôi được bán với giá bao nhiêu không? 3 pokewazt đấy, đúng vậy, sự hy sinh của họ, sự cố gắng thầm lặng của họ, mạng của họ chỉ đáng giá 3 pokewazt cho mỗi người mà thôi.
Tới miếng cọ mà chúng tôi mua ở chợ tại đất nước đó khi cùng mẹ trải qua hội chợ náo nhiệt lần đầu tiên cũng đáng giá tận 120 pokewazt, hahaha, mạng người đất khách rẻ thật đấy, sự nỗ lực không ngừng nghỉ bèo bọt thật đấy, sự hy sinh cho sự tự do của cả 1 đất nước hèn mọn thật đấy, mạng của 2 bọ họ cộng lại rồi nhân lên 20 lần mới bằng giá của 1 cái cọ nồi cách đây 20 năm mà thôi."
Những giọt nước mắt của Việt bắt đầu rơi lã chã xuống tấm ga giường, những hồi ức về quá khứ đó càng cố gắng nhớ về thì cậu ta lại càng cảm thấy bản thân bất lực, càng cảm thấy tức giận, càng cảm thấy đáng thương cho số phận của bố mẹ mình.
"Xin lỗi, tôi có hơi xúc động quá mức."
"Không sao đâu, nên nhớ là cậu chưa phải là 1 Brotherhood chính thức đâu nên cậu vẫn có thể khóc, chính vì thế nên hãy khóc khi có thể, bởi vì cậu chắc chắn sẽ trở thành 1 Brotherhood, hơn cả còn là 1 người nổi bật nữa, vậy nên hãy yếu đuối khi có thể bởi vì trong tương lai cậu sẽ bị áp lực đè bẹp đấy."
"Cảm ơn cô, nhưng từ nãy đến giờ tôi vẫn nói hoang mang quá, tôi biết rằng cô muốn biết cái gì và cũng đừng lo, tiếp đến chính là nội dung của thứ mà cô mong muốn nhất, nội dung về cuộc thí nghiệm nhằm tạo ra cá thể có thể làm chủ được bản chất của 'thế'.
Sau khi bố mẹ tôi được bán đi với cái giá rẻ mạt đó thì 3 anh em chúng tôi cũng 'may mắn' được 1 người đàn ông mua ngay trong ngày hôm đó với giá là 300 pokewazt 1 người với lý do là bọn tôi còn trẻ nên có thể đào tạo hoặc tham gia các cuộc thí nghiệm nhân tạo hơn là người lớn.
Để miêu tả về con người ông ta thì tôi chỉ có thể dùng đúng 2 từ thôi là đủ nghĩa rồi, đó là giả dối, ông ta luôn mang 1 cái mặt nạ tươi cười và hiền hậu với mọi người xung quanh, thậm chí ông ta cũng không bao giờ nổi giận khi tôi, đệ tử ưng ý nhất của ông ta có ý định giết ông ta hay bỏ trốn.
Mà ngược lại, ông ta cổ vũ tôi giết ông ta, ông ta nói rằng nếu con có ngày nào đó đủ khả năng giết được ta thì tức là con đã chạy xa hơn ta trong con đường võ thuật và đó cũng chính là đóng góp to lớn nhất của 1 người học võ như ta, trong quan niệm của ông ta thì đệ tử cũng chỉ như là 1 cái giấy chứng nhận.
Chỉ cần có 1 cái là hàng thật tức thành công thì ông ta sẽ mang danh là thầy của champion thuộc tân võ đầu tiên, tức là 1 sự đóng góp to lớn với nền tân võ hiện tại vì ông ta chính là kẻ đã tạo nên chính tôi, còn về phần bỏ trốn thì theo 1 khía cạnh nào đó nó lại càng biến thái hơn nữa.
Ông ta coi bọn tôi như là 1 con mồi vậy, trong các cuộc huấn luyện ẩn nấp thì ông ta vẫn luôn chừa lại đứa có giá trị nhất để tóm lại cuối cùng bởi vì điều đó sẽ cho những đứa bị bắt 1 chút hy vọng rằng 1 ngày nào đó bản thân sẽ thực sự trốn thoát thành công và chính điều đó cũng thúc đẩy chúng đi sâu vào quá trình thí nghiệm để rồi đánh mất chính mình nhanh hơn.
Lý do mà tôi thành công thoát được thì 1 trong số đó là vì ông ta đang vờn tôi mà thôi, bởi vì tôi là học trò ưng ý nhất của ông ta, ông ta muốn tôi tiếp tục nuôi sống cái hy vọng viễn vông kia và cái ngày mà tôi tưởng rằng bản thân đã thực sự được tự do thì ông ta sẽ tới.
Đương nhiên giờ nhờ vào gia nhập hội nên chắc chắn cũng cắt đuôi thành công ông ta rồi, chỉ cần tôi không trở về lại Hoenn thì chắc chắn ông ta sẽ sớm phát điên lên và để lộ ra bộ mặt thật của mình, tuy hơi đáng tiếc khi không thể nhìn thấy nó nhưng tự do vẫn là hơn.
Mà hình như tôi hơi lạc đề thì phải, ehem, sau khi được mua lại thì ông ta đã gặp mặt riêng tôi và cho tôi 1 lời đề nghị đó chính là tham gia thí nghiệm của ông ta, đương nhiên là toàn tâm toàn ý, nếu làm thế thì sẽ đảm bảo được 2 đứa em của tôi có thể sống bình an.
Theo quan niệm của ông ta thì việc để cả 3 anh em tôi cùng tham gia sẽ khiến chúng tôi đuối chí và mất đi ý chí của phần người 1 cách nhanh chóng do ở quá gần với những người thân cận cũng như chứng kiến họ cũng dần gục ngã như bản thân vậy, việc này sẽ phá hoại chương trình của ông ta.
Đó là 1 quan niệm khá cách tân so với những kẻ đào tạo còn lại khi nó khiến ý chí của tôi vững vàng hơn bao giờ hết do tôi biết rằng nếu bản thân thất bại thì Quyết và Thắng sẽ là những kẻ thế chỗ cho tôi nên chỉ cần tôi còn có giá trị với ông ta thì mọi chuyện sẽ ổn, căn bản là giống như hiện tại vậy.
Vì trải qua vài chuyện trước đó cũng như được gia giáo từ sớm nên tôi cũng biết đây là lựa chọn duy nhất rồi và kết quả là tôi đã tham gia vào thí nghiệm kia, theo như lời giới thiệu của ông ta thì tôi sẽ phải sống và học tập trong 1 nơi tên là lăng mộ của đại đế khoảng 4 năm.
Đương nhiên ông ta không nói tôi học gì trong đó và kết quả thì chắc cô cũng biết rồi nhỉ? Dù sao Conner cũng đã biết lăng mộ của đại đế là gì rồi nên cũng dễ hiểu nếu như ông ta biết được chuyện những đứa trẻ vào trong đó sẽ trải qua những gì.
Những kẻ thành công đạt tới tiêu chuẩn để suốt 'chuồng' sau 4 năm sẽ được đặt biệt danh là Veil ám chỉ là bao bọc, thứ hào quang bên ngoài nhằm che đậy có thứ bản chất bên trong, chỉ có kẻ thực sự không có dấu hiệu của việc bị sụp đổ ý chí mới có thể tiến tới giai đoạn 2, giai đoạn trở thành 1 Vessel, 1 khuôn mẫu hoàn hảo thực sự theo nghĩa đen.
Quá trình trở thành Veil khó khăn đến bao nhiêu thì Vessel lại càng ám ảnh gấp hàng trăm lần, ví dụ căn bản như thứ mà tôi đã trở thành 1 Vessel chẳng hạn, quạ là thứ mà người đàn ông kia lấy tiêu chuẩn để tạo ra môn võ chứa đựng phần bản năng mãnh liệt đó.
Các Veil chỉ dừng ngang ở cấp độ quạ thông thường còn các Vessel sẽ thực sự tiếp xúc với bản chất của loại võ kia và trở thành thứ vũ khí đại diện cho chính nó, môn võ mà tôi đã trở thành Vessel là quạ chín đầu, tức ám chỉ các đòn phải đạt tới tốc độ không tưởng nhưng vẫn đảm bảo tất cả đều là đòn hiểm.
Lý do mà Vessel của tôi chỉ có 1 chân là vì nó là 1 phiên bản cải tiến, nó phù hợp với phong cách của tôi hơn, theo lời nói của ông ta thì căn bản là tôi chính là hình mẫu lý tưởng của ông ta, không chỉ có ý chí đủ mạnh để chèn ép được phần bản năng cài cắm mà còn biến chuyển võ thành phong cách cá nhân.
Ngoài ra thì chắc cô cũng đang thắc mắc quy mô của 'tổ chức' này nhỉ? Nói thẳng ra luôn là nó không phải là 1 tổ chức mà là các nhóm được tập hợp lại rồi dùng chung 1 cái tên gọi khác nhau, các nhóm này không liên quan đến nhau trừ đại hội thiên hoàng, nơi mà các Vessel của từng nhóm sẽ tụ tập lại để bàn chuyện với nhau về những hành động trong tương lai.
Đương nhiên chủ yếu là do các sư phụ ngồi trên nói chuyện còn các Vessel như bọn tôi cũng chỉ góp mặt để đám đó ngồi khoe mẽ với nhau mà thôi, theo như tôi nhớ thì 3 năm trước vẫn chưa có 1 Vessel nào hoàn thiện như tôi cả, ít nhất là theo lời ông ta nói là vậy.
Nhưng số lượng các nhóm tụ tập lại ở đó lên tới hàng trăm, có khi hàng ngàn, đương nhiên tôi cũng hoàn toàn mù tịt về địa điểm do tôi cũng đã phải trải qua hơn mười cái cổng dịch chuyển qua lại nhằm để che đậy vị trí chính xác, nhưng tính tới lúc đó thì cô đoán có bao nhiêu Vessel có khả năng trở thành vũ khí của môn võ mà nó đại diện?"
"50 chăng? Dù sao trở thành Vessel chưa chắc đã thực sự đạt đủ tiêu chuẩn."
"Cô đoán sai rồi, chỉ 14 tên mà thôi, tiêu chuẩn của các Vessel trong mắt cô quá thấp hoặc là cô đang quá coi trọng ý chí của con người, thực sự thì việc nồi sọ trong mấy cái hang đá đó không thể nào đầy đủ như ở đây được đâu, không có phòng chịu đựng để rèn luyện ý chí mà cũng chẳng có phòng y tế để băng bó vết thương chứ đừng nói là đi kèm với hiệu ứng phục hồi trí óc như thế này.
Mà nói chung thì đó là những thông tin mà cô cần biết rồi, còn về chuyện sao mà tôi thoát đi được thì có 3 nguyên do chính, 1 trong số đó đã nói ở trên rồi, lý do thứ 2 thì là do hắc ám gì gì đó trong lời nói của ông ta muốn thâu tóm thế lực này nên đã tạo ra được 1 khoảng trống đủ lớn để tôi thoát đi.
Lý do thứ 3 và cũng chính là lý do tôi có thể tìm thấy Quyết và Thắng sau hơn 16 năm thất lạc là vì do ông ta thả tôi đi, mọi chuyện cũng dễ hiểu mà đúng không? Ông ta thả tôi cùng 2 đứa em đi để tôi tạm thời đi tránh nạn, đợi mọi chuyện xong xuôi thì mới tới đón."
"Nghe đoạn sau của câu chuyện của cậu làm tôi càng mông lung hơn trong chuyện cậu đang định nghĩa về sư phụ của cậu là người xấu hay người tốt đấy, theo ngữ điệu của cậu thì cậu mang ơn ông ta và cũng coi ông ta như là 1 người cha hơn là 1 kẻ tẩy não cậu, hiệu ứng Stockholm sao?"
"Nghĩ như thế nào thì tùy cô nhưng thực sự thì tôi vẫn sợ ông ta chứ không phải không, nếu ông ta thực sự bộc lộ những cảm xúc thật của mình ra 1 cách rõ nét hơn thì chắc cũng chẳng có chuyện tôi đồng ý cái rụp khi ông ta nói tôi đi chạy nạn đâu.
Hơn cả ông ta chỉ tỏ ra quan tâm đến tôi do tôi thực sự có giá trị thôi, dù sao tôi cũng là 1 món đồ có giá trị cao trong mắt của ông ta, nếu tôi thất bại thì đương nhiên ông ta cũng sẵn sàng vứt bỏ tôi bất cứ lúc nào như 1 lẽ hết sức hiển nhiên mà thôi."
"Vậy sao? Mà thật ra thì tôi cũng có hứng thú với sư phụ của cậu rồi đấy, chắc là tôi sẽ liên lạc với ông ta vào 1 ngày đẹp trời nào đó chẳng hạn, hơn cả Conner cũng cảm thấy ông ta thú vị chỉ thông qua việc đánh giá cậu nên càng có thêm nhiều lý do hơn, mà chúng ta tới đây thôi, nếu bên trên có ý kiến gì thì tôi sẽ thông báo với cậu sau."
...
"Mọi chuyện là như vậy đấy."
"Hừm, thử thông qua hắc lâu để liên lạc với ông ta đi, trực tiếp liên lạc với ta cũng được, dù sao chắc ông ta cũng đang sốt sắn lắm khi tạo vật tối thượng của đời mình lại biến mất không để lại dấu vết như thế này nên chắc phần nào cũng sẽ bộc lộ được vài mặt cảm xúc đấy."
Việt bật dậy với những hơi thở dốc liên tục không ngừng nghỉ, mồ hôi đổ ra trong lúc bất tỉnh cũng đã sớm làm ướt cả người cậu ta, nguyên do của tất cả là đầu nguồn của thứ mà cậu ta đã cố gắng quên sau những năm tháng ác mộng đó, con quạ có 9 cái đầu nhưng chỉ với 1 cái chân.
Nó ám ảnh Việt tới mức dù có cố gắng quên tới bao nhiêu, dồn ép nó tới sâu trong tiềm thức đến bao nhiêu đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ luôn trở lại, trong những lúc mà cậu ta bất cẩn nhất, trong những lúc mà cậu ta yếu đuối nhất và đặc biệt nhất là trong những lúc mà cậu ta tuyệt vọng nhất.
Sức mạnh mà nó mang lại chính là chìa khóa để đánh thức được thứ mà Việt đã nhận được trong những năm tháng đó, kẻ đó gọi nó là 1 "món quà" còn bản thân cậu ta chỉ thấy đây giống như 1 lời nguyền hơn bất cứ thứ gì, nó đeo bám lấy cậu ta trong những cơn ác mộng.
Nó bao trùm lấy cậu ta trong từng hành động và hơn cả, nó chính là thứ vũ khí mạnh nhất mà Việt sở hữu, 1 Vessel mạnh mẽ, 1 thứ được tạo ra với mục đích là đào tạo ra những con quái vật được đổ đầy bởi 2 chữ bản năng, thứ chiếm lấy toàn bộ không gian bên trong tiềm thức, thứ có thể đẩy tân võ đi tới ngưỡng cửa kia.
"Hey you, you're finally awake."
Việt lúc này vẫn đang chìm trong những suy nghĩ tiêu cực cũng như hồi ức về những chuyện đã trải qua vào khoảng thời gian đó thì nghe được tiếng nói của Mumei đang ngồi bên cạnh khiến cậu ta giật mình, rõ ràng là cậu ta hoàn toàn không để ý tới xung quanh nên mới để diễn ra tình huống như thế này.
Việc này thật ra cũng nằm trong tầm dự đoán của Mumei mà thôi, dù sao trí óc của Việt hiện tại đang không quá ổn định, nhất là khi vừa kích hoạt tối đa bản năng trong trận chiến trước đó với Conner nữa nên việc các neuron bị ép phải hoạt động quá mức để giờ bắt đầu tiến vào trạng thái suy nhược giác quan cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
Thật ra thì đây cũng giống 1 bài kiểm tra nho nhỏ thì đúng hơn, mục đích của Mumei là kiểm tra xem Việt đang ở cấp độ nào tức là bị bản năng chiếm lĩnh đến bao nhiêu để từ đó dò xem được tình trạng hiện tại của cậu ta nhưng đáng tiếc là cậu ta vẫn là bên thắng thế.
Không phải kẻ nào cũng có thể chiến thắng được bản năng, nhất là các Veil, Mumei cũng đã có 1 khoảng thời gian nghiên cứu về các mẫu vật do Conner bắt về rồi, trong 4 Veil được mang về thì 3 Veil đã hoàn toàn bị bản năng chiếm hữu và hành động như những con thú vật mà chúng đại diện.
Tuy tất cả mọi hạng mục, chỉ số thông thường đều ở cấp độ rất cao, tăng lên rất mạnh nhưng mất đi lý tính thông thường rồi, chỉ có 1 tên duy nhất là Veil của cú mèo là vẫn giữ được 1 chút lý tính cuối cùng, dù sao đây cũng là loài duy nhất ổn định trong 5 loài mà Conner từng chạm mặt.
Cú mèo là 1 loài chuyên hoạt động về đêm và ngủ vào ban ngày nhưng điểm đặc biệt của nó là về độ thông minh của nó, tức là phần bản năng của nó không bằng được 4 loài kia nhưng điều đó chỉ đúng khi ở ban ngày mà thôi, vào đêm thì đâu lại vào đó.
Theo như kết quả nghiên cứu thì đến cuối cùng các Veil vẫn sẽ đi vào lối cụt mà thôi, lý trí đã bị hủy hoại hoàn toàn và hiện tại bên trong tiềm thức chỉ còn tồn đọng lại bản năng thú tính đơn thuần, 1 cuộc thí nghiệm máu lạnh nhằm tìm ra được người trên triệu người, kẻ có thể chiến thắng được bản năng.
Tuy nghe qua thì không phải quá khó nhưng đã trải qua "khóa huấn luyện tặng kèm tẩy não" tại lăng mộ của đại đế kia thì bản năng căn bản chính là thứ mà các Veil phải chống chọi lại luôn rồi, đương nhiên không phải ai cũng có thể thoát ra khỏi cái lăng mộ kia mà vẫn còn phần người và cũng không khó hiểu lắm nếu như nói không phải ai ra được cũng được tính là người.
Về phần thí nghiệm kế tiếp thì đáng tiếc là Conner không tìm được, đúng hơn là nó đã sớm bị thiêu hủy trước khi ông ta kịp làm gì rồi, đáng sợ hơn là đến Mumei cũng không phục chế lại được thứ gì từ chỗ tro đó, dù sao thần khí cũng có giới hạn của nó.
Nó chỉ thực sự mạnh khi có vật chủ đủ mạnh để kích hoạt hết tiềm năng của nó, Staff of Hermes may mắn là bản thân có ý thức mạnh hơn so với bất cứ thần khí nào được tạo ra nên cũng có thể khai thác 1 phần sức mạnh của mình nhưng muốn sử dụng hết thì đòi hỏi phải có 1 vật chủ phù hợp.
Hermes chính là người đó, dù sao Heatran cũng lấy hình mẫu của ông ta để tạo ra được thần khí này, hiện tại thì Riley là vật chủ nhưng thật ra bản thân cậu ta lại không phải kẻ phù hợp để dùng Staff of Hermes vì căn bản là cả 2 chẳng có gì giống nhau cả.
1 thằng điên luôn tạo ra thêm rắc rối, gián tiếp kéo theo hàng triệu, hàng chục triệu sinh mạng để phát triển chủng tộc của hắn chẳng bao giờ có thể sử dụng được thần khí được tạo ra để dành cho người đàn ông có trái tim nhân hậu nhất trong tất cả được.
Mà trở lại chủ đề chính, nói chung là thông tin mà Mumei biết cũng chỉ dừng lại ngang đó, muốn đi sâu hơn thì phải đi tìm hiểu mà ai rảnh hơi đâu mà làm? Thời của Conner là tiếp nối của thời đại trống vắng kẻ cầm đầu do cái Edward bị ám sát, tuy cô ấy lên nắm quyền ổn định được nhưng chiến sự với hội dòng đền lúc đó cũng rất căng thẳng.
Nhất là khi đám dòng đền muốn thông qua cuộc cách mạng thế kỷ kia nhằm đóng cọc lại tại các lục địa khác bên ngoài Galar, tuy ngăn được nhưng hội Brotherhood cũng đã thiệt hại rất nhiều, Conner lên thì đương nhiên việc quan trọng nhất là hoàn thành di nguyện hàng trăm năm nay của hội rồi.
Nó dạng như Conner đang tự speedrun với chỉ có vài trăm Brotherhood còn sót lại sau vụ thả sát hàng loạt tại mọi chi nhánh trong buổi lễ tốt nghiệp của ông ta vậy, tuy mò được 1 số thông tin của Veil thì hay đấy nhưng chủ yếu chúng đều tự dưng xuất hiện 1 cách ngẫu nhiên trong quá trình làm nhiệm vụ của ông ta mà thôi.
Đám đứng đằng sau hoàn toàn không lộ diện hay có ý định nào khác như thu hồi lại các Veil hay thủ tiêu các bằng chứng, ngoại trừ 1 số thông tin may mắn đạt được trên người của 1 số tên lãnh chúa thuê đám Veil này ra thì thực sự hội Brotherhood hoàn toàn mù tịt về đám này.
Sau đó còn đi kèm với lời tiên tri nữa nên cả Conner cùng Mumei đều quên mất vụ này, dù sao tình hình chiến sự vào lúc đó cũng đang đi vào giai đoạn hồi kết với sự củng cố lực lượng của quân cách mạng nên có nhiều chuyện để lo hơn là mấy thứ như Veil.
Đến cuối cùng thì Conner còn giải tán hội vì lợi ích của thời đại sau này Mumei cũng chẳng thèm quản mấy vụ này nữa, nếu hội Brotherhood đã giải tán thì cô ấy cũng đã được nghỉ hưu tạm thời nên tại sao phải ép bản thân mình làm gì cho thêm mệt vào thân?
Giờ may mắn chạm được 1 đầu mối nên không có lý gì mà Mumei lại không quản cả, nhất là khi 5 Veil kia mà Conner chạm mặt đều tụ tập tại Kalos trong khi đó Việt lại ở Hoenn, điều này có nghĩa là sao? Tức 1 là tổ chức này sau khi được hội Brotherhood may mắn bỏ quên đã phát triển ra các đại lục khác.
2 là ngay từ đầu chúng đã tồn tại dưới dạng này rồi, nói chung là cái sau thì quá nguy hiểm vì căn cơ của chúng đã chôn quá sâu, nếu trường hợp 1 chỉ mới vài chục năm thôi thì còn dễ dãi quyết chứ cái sau, với lực lượng như thế này thì Mumei nghi ngờ về chuyện hội có thể làm được gì đó quá ghê gớm chứ đừng nói là phá hủy hoàn toàn tổ chức.
Nói chung là vẫn dẫn tới tình trạng là quá thiếu thốn thông tin, tuy trên thực tế thì chỉ cần hỏi Ngô thị là sẽ có thông tin nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được tính chất quan trọng của vấn đề này nên Mumei vẫn muốn thông qua manh mối là Việt trước rồi mới từ đó quyết định là có nên gọi qua Ngô thị hay không.
"Cô muốn hỏi cái gì?"
"Ồ, cậu có vẻ không mấy bất ngờ lắm nhỉ?"
"Trải qua những chuyện kia rồi thì đương nhiên tôi cũng phải ít nhiều đoán được mấy trường hợp như thế này rồi, kể cả là bị bắt trở về nữa, nhất là khi bị lưu lạc đến đây, rõ ràng đây là nơi còn đáng sợ hơn ở bên cạnh kẻ đó rất rất nhiều nên chuẩn bị sẵn tâm lý là điều dễ hiểu mà thôi."
"Nếu cậu đã hợp tác như vậy rồi thì ta muốn biết hết về hành trình của cậu sau khi rời khỏi đất quê nhà để bắt đầu hành trình 'học hỏi từ đế quốc lớn' kia."
"Chà, đó là 1 câu chuyện tương đối dài đấy, mọi chuyện bắt đầu với việc 1 bữa tối vào đêm trăng rằm, bố tôi trở về nhà sau 1 cuộc họp tác chiến mật của xã đã nói rằng cả nhà 5 người chúng tôi bao gồm ông ấy, mẹ tôi cùng 3 anh em chúng tôi sẽ ra nước ngoài để làm học hỏi kinh nghiệm từ họ nhằm tích lũy tri thức để khi về nước có thể giúp đỡ trong cuộc kháng chiến đó.
Lúc đó anh em sinh 3 chúng tôi cũng chỉ mới có 5 tuổi nên khi nghe được tin mình sẽ được ra nước ngoài thì thích lắm, chỉ có mẹ và bố tôi là có sắc mặt nặng nề vì họ biết số phận của gia đình bọn họ đã kết thúc ngay từ lúc bố tôi được chọn để đi làm gián điệp bên trong cái đoàn được gửi ra nước ngoài kia.
Đi ra nước ngoài là thật, học hỏi để truyền đạt kiến thức cần thiết với mục tiêu giải phóng đất nước cũng là thật, chẳng qua là gia đình tôi là gián điệp do bên kháng chiến cài vào nhằm mục đích là khai thác sâu hơn vào nội bộ cũng như đường dây của người đã mở ra 'hành trình truy cầu tri thức nhằm giải phóng đất nước'.
Trọng trách càng lớn thì nguy cơ lại càng cao, kết cục là khi mới định cư được khoảng 2 năm thì thân phận của gia đình tôi đã bị bại lộ nhưng ít ra thì theo quan niệm của bố tôi thì ông ấy cũng đã gửi được thông tin cần thiết về chiến dịch lần này cho tổ quốc.
Với tư cách là 1 nhà yêu nước thì ông ấy tự coi mình cùng gia đình của bản thân là 1 sự hy sinh cần thiết, 1 viên đá lót đường cần phải đặt, 1 trong vô vàn miếng ép gỗ đóng chặt nhằm tạo ra 1 con đường chính xác nhất dẫn dắt đất nước chúng tôi đến với tự do.
Bố tôi là kiểu người như vậy đấy, nhưng ít ra thì ông ấy cũng đã hết lòng vì 1 lý niệm cao đẹp là chiến đấu cho tổ quốc và bản thân tôi cũng kính trọng ông ấy ở điều đó, có điều cô biết kết cục của gia đình chúng tôi sau đó là như thế nào hay không? Cả nhà bị bán vào chợ nô lệ.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là đám 'máu bẩn' kia hoàn toàn không coi thông tin mà bố tôi, gia đình tôi phải hy sinh cả tính mạng để gửi về là 1 thông tin trọng yếu, đối với chúng thì kẻ trung gian kia muốn bao nhiêu cũng được, vụ việc này lộ ra chúng cũng chẳng quan tâm.
Tất cả là bởi vì đất nước của chúng tôi quá nhỏ bé đối với chúng, hơn 87% diện tích lục địa này đã quy phụng dưới chân của chúng, đám đại gia tộc hay xuất hiện trên truyền hình, thứ mà mỗi tháng xã tôi mới được mở 1 lần lên tại nhà văn hóa để cả xã cùng xem cũng đều có dính dáng tới chúng cả.
1 đất nước nhỏ bé, nằm ở 1 cái khu nào đó trong bản đồ, không mấy quan trọng như chúng tôi thì cũng chẳng thể nào khiến chúng phải quan tâm hay lo sợ, bố tôi sau đó nói 1 câu mà tới tận giờ tôi vẫn nhớ mãi, 'con người khi chắc thắng 1 cái gì đó thì thường luôn sẽ thắng với toàn bộ mọi sự chuẩn bị 1 cách hoành tráng nhất.'
Cô hiểu điều đó đúng không? Chúng tha mạng cho chúng tôi là vì bản thân chúng tôi chỉ là 1 cái bia tập bắn cho chúng còn vì sao bọn chúng chưa bắn là vì chúng đang muốn chuẩn bị ra loại đạn tốt nhất đi kèm với vũ khí tốt nhất mà chúng có để có thể phô trương sức mạnh áp đảo tuyệt đối của mình.
Hahaha, càng nghĩ lại về chuyện đó thì tôi cứ như phát điên lên khi nhận ra được giá trị của bản thân cũng như toàn thể gia đình chúng tôi cũng chỉ có ngang vậy, sự cố gắng liên tục 2 năm trời của bố tôi cũng chẳng đáng 1 đồng đối với chúng, 1 cuộc chiến quá áp đảo.
Mà 'câu chuyện cười' này vẫn chưa kết thúc đâu, cô biết cha và mẹ tôi được bán với giá bao nhiêu không? 3 pokewazt đấy, đúng vậy, sự hy sinh của họ, sự cố gắng thầm lặng của họ, mạng của họ chỉ đáng giá 3 pokewazt cho mỗi người mà thôi.
Tới miếng cọ mà chúng tôi mua ở chợ tại đất nước đó khi cùng mẹ trải qua hội chợ náo nhiệt lần đầu tiên cũng đáng giá tận 120 pokewazt, hahaha, mạng người đất khách rẻ thật đấy, sự nỗ lực không ngừng nghỉ bèo bọt thật đấy, sự hy sinh cho sự tự do của cả 1 đất nước hèn mọn thật đấy, mạng của 2 bọ họ cộng lại rồi nhân lên 20 lần mới bằng giá của 1 cái cọ nồi cách đây 20 năm mà thôi."
Những giọt nước mắt của Việt bắt đầu rơi lã chã xuống tấm ga giường, những hồi ức về quá khứ đó càng cố gắng nhớ về thì cậu ta lại càng cảm thấy bản thân bất lực, càng cảm thấy tức giận, càng cảm thấy đáng thương cho số phận của bố mẹ mình.
"Xin lỗi, tôi có hơi xúc động quá mức."
"Không sao đâu, nên nhớ là cậu chưa phải là 1 Brotherhood chính thức đâu nên cậu vẫn có thể khóc, chính vì thế nên hãy khóc khi có thể, bởi vì cậu chắc chắn sẽ trở thành 1 Brotherhood, hơn cả còn là 1 người nổi bật nữa, vậy nên hãy yếu đuối khi có thể bởi vì trong tương lai cậu sẽ bị áp lực đè bẹp đấy."
"Cảm ơn cô, nhưng từ nãy đến giờ tôi vẫn nói hoang mang quá, tôi biết rằng cô muốn biết cái gì và cũng đừng lo, tiếp đến chính là nội dung của thứ mà cô mong muốn nhất, nội dung về cuộc thí nghiệm nhằm tạo ra cá thể có thể làm chủ được bản chất của 'thế'.
Sau khi bố mẹ tôi được bán đi với cái giá rẻ mạt đó thì 3 anh em chúng tôi cũng 'may mắn' được 1 người đàn ông mua ngay trong ngày hôm đó với giá là 300 pokewazt 1 người với lý do là bọn tôi còn trẻ nên có thể đào tạo hoặc tham gia các cuộc thí nghiệm nhân tạo hơn là người lớn.
Để miêu tả về con người ông ta thì tôi chỉ có thể dùng đúng 2 từ thôi là đủ nghĩa rồi, đó là giả dối, ông ta luôn mang 1 cái mặt nạ tươi cười và hiền hậu với mọi người xung quanh, thậm chí ông ta cũng không bao giờ nổi giận khi tôi, đệ tử ưng ý nhất của ông ta có ý định giết ông ta hay bỏ trốn.
Mà ngược lại, ông ta cổ vũ tôi giết ông ta, ông ta nói rằng nếu con có ngày nào đó đủ khả năng giết được ta thì tức là con đã chạy xa hơn ta trong con đường võ thuật và đó cũng chính là đóng góp to lớn nhất của 1 người học võ như ta, trong quan niệm của ông ta thì đệ tử cũng chỉ như là 1 cái giấy chứng nhận.
Chỉ cần có 1 cái là hàng thật tức thành công thì ông ta sẽ mang danh là thầy của champion thuộc tân võ đầu tiên, tức là 1 sự đóng góp to lớn với nền tân võ hiện tại vì ông ta chính là kẻ đã tạo nên chính tôi, còn về phần bỏ trốn thì theo 1 khía cạnh nào đó nó lại càng biến thái hơn nữa.
Ông ta coi bọn tôi như là 1 con mồi vậy, trong các cuộc huấn luyện ẩn nấp thì ông ta vẫn luôn chừa lại đứa có giá trị nhất để tóm lại cuối cùng bởi vì điều đó sẽ cho những đứa bị bắt 1 chút hy vọng rằng 1 ngày nào đó bản thân sẽ thực sự trốn thoát thành công và chính điều đó cũng thúc đẩy chúng đi sâu vào quá trình thí nghiệm để rồi đánh mất chính mình nhanh hơn.
Lý do mà tôi thành công thoát được thì 1 trong số đó là vì ông ta đang vờn tôi mà thôi, bởi vì tôi là học trò ưng ý nhất của ông ta, ông ta muốn tôi tiếp tục nuôi sống cái hy vọng viễn vông kia và cái ngày mà tôi tưởng rằng bản thân đã thực sự được tự do thì ông ta sẽ tới.
Đương nhiên giờ nhờ vào gia nhập hội nên chắc chắn cũng cắt đuôi thành công ông ta rồi, chỉ cần tôi không trở về lại Hoenn thì chắc chắn ông ta sẽ sớm phát điên lên và để lộ ra bộ mặt thật của mình, tuy hơi đáng tiếc khi không thể nhìn thấy nó nhưng tự do vẫn là hơn.
Mà hình như tôi hơi lạc đề thì phải, ehem, sau khi được mua lại thì ông ta đã gặp mặt riêng tôi và cho tôi 1 lời đề nghị đó chính là tham gia thí nghiệm của ông ta, đương nhiên là toàn tâm toàn ý, nếu làm thế thì sẽ đảm bảo được 2 đứa em của tôi có thể sống bình an.
Theo quan niệm của ông ta thì việc để cả 3 anh em tôi cùng tham gia sẽ khiến chúng tôi đuối chí và mất đi ý chí của phần người 1 cách nhanh chóng do ở quá gần với những người thân cận cũng như chứng kiến họ cũng dần gục ngã như bản thân vậy, việc này sẽ phá hoại chương trình của ông ta.
Đó là 1 quan niệm khá cách tân so với những kẻ đào tạo còn lại khi nó khiến ý chí của tôi vững vàng hơn bao giờ hết do tôi biết rằng nếu bản thân thất bại thì Quyết và Thắng sẽ là những kẻ thế chỗ cho tôi nên chỉ cần tôi còn có giá trị với ông ta thì mọi chuyện sẽ ổn, căn bản là giống như hiện tại vậy.
Vì trải qua vài chuyện trước đó cũng như được gia giáo từ sớm nên tôi cũng biết đây là lựa chọn duy nhất rồi và kết quả là tôi đã tham gia vào thí nghiệm kia, theo như lời giới thiệu của ông ta thì tôi sẽ phải sống và học tập trong 1 nơi tên là lăng mộ của đại đế khoảng 4 năm.
Đương nhiên ông ta không nói tôi học gì trong đó và kết quả thì chắc cô cũng biết rồi nhỉ? Dù sao Conner cũng đã biết lăng mộ của đại đế là gì rồi nên cũng dễ hiểu nếu như ông ta biết được chuyện những đứa trẻ vào trong đó sẽ trải qua những gì.
Những kẻ thành công đạt tới tiêu chuẩn để suốt 'chuồng' sau 4 năm sẽ được đặt biệt danh là Veil ám chỉ là bao bọc, thứ hào quang bên ngoài nhằm che đậy có thứ bản chất bên trong, chỉ có kẻ thực sự không có dấu hiệu của việc bị sụp đổ ý chí mới có thể tiến tới giai đoạn 2, giai đoạn trở thành 1 Vessel, 1 khuôn mẫu hoàn hảo thực sự theo nghĩa đen.
Quá trình trở thành Veil khó khăn đến bao nhiêu thì Vessel lại càng ám ảnh gấp hàng trăm lần, ví dụ căn bản như thứ mà tôi đã trở thành 1 Vessel chẳng hạn, quạ là thứ mà người đàn ông kia lấy tiêu chuẩn để tạo ra môn võ chứa đựng phần bản năng mãnh liệt đó.
Các Veil chỉ dừng ngang ở cấp độ quạ thông thường còn các Vessel sẽ thực sự tiếp xúc với bản chất của loại võ kia và trở thành thứ vũ khí đại diện cho chính nó, môn võ mà tôi đã trở thành Vessel là quạ chín đầu, tức ám chỉ các đòn phải đạt tới tốc độ không tưởng nhưng vẫn đảm bảo tất cả đều là đòn hiểm.
Lý do mà Vessel của tôi chỉ có 1 chân là vì nó là 1 phiên bản cải tiến, nó phù hợp với phong cách của tôi hơn, theo lời nói của ông ta thì căn bản là tôi chính là hình mẫu lý tưởng của ông ta, không chỉ có ý chí đủ mạnh để chèn ép được phần bản năng cài cắm mà còn biến chuyển võ thành phong cách cá nhân.
Ngoài ra thì chắc cô cũng đang thắc mắc quy mô của 'tổ chức' này nhỉ? Nói thẳng ra luôn là nó không phải là 1 tổ chức mà là các nhóm được tập hợp lại rồi dùng chung 1 cái tên gọi khác nhau, các nhóm này không liên quan đến nhau trừ đại hội thiên hoàng, nơi mà các Vessel của từng nhóm sẽ tụ tập lại để bàn chuyện với nhau về những hành động trong tương lai.
Đương nhiên chủ yếu là do các sư phụ ngồi trên nói chuyện còn các Vessel như bọn tôi cũng chỉ góp mặt để đám đó ngồi khoe mẽ với nhau mà thôi, theo như tôi nhớ thì 3 năm trước vẫn chưa có 1 Vessel nào hoàn thiện như tôi cả, ít nhất là theo lời ông ta nói là vậy.
Nhưng số lượng các nhóm tụ tập lại ở đó lên tới hàng trăm, có khi hàng ngàn, đương nhiên tôi cũng hoàn toàn mù tịt về địa điểm do tôi cũng đã phải trải qua hơn mười cái cổng dịch chuyển qua lại nhằm để che đậy vị trí chính xác, nhưng tính tới lúc đó thì cô đoán có bao nhiêu Vessel có khả năng trở thành vũ khí của môn võ mà nó đại diện?"
"50 chăng? Dù sao trở thành Vessel chưa chắc đã thực sự đạt đủ tiêu chuẩn."
"Cô đoán sai rồi, chỉ 14 tên mà thôi, tiêu chuẩn của các Vessel trong mắt cô quá thấp hoặc là cô đang quá coi trọng ý chí của con người, thực sự thì việc nồi sọ trong mấy cái hang đá đó không thể nào đầy đủ như ở đây được đâu, không có phòng chịu đựng để rèn luyện ý chí mà cũng chẳng có phòng y tế để băng bó vết thương chứ đừng nói là đi kèm với hiệu ứng phục hồi trí óc như thế này.
Mà nói chung thì đó là những thông tin mà cô cần biết rồi, còn về chuyện sao mà tôi thoát đi được thì có 3 nguyên do chính, 1 trong số đó đã nói ở trên rồi, lý do thứ 2 thì là do hắc ám gì gì đó trong lời nói của ông ta muốn thâu tóm thế lực này nên đã tạo ra được 1 khoảng trống đủ lớn để tôi thoát đi.
Lý do thứ 3 và cũng chính là lý do tôi có thể tìm thấy Quyết và Thắng sau hơn 16 năm thất lạc là vì do ông ta thả tôi đi, mọi chuyện cũng dễ hiểu mà đúng không? Ông ta thả tôi cùng 2 đứa em đi để tôi tạm thời đi tránh nạn, đợi mọi chuyện xong xuôi thì mới tới đón."
"Nghe đoạn sau của câu chuyện của cậu làm tôi càng mông lung hơn trong chuyện cậu đang định nghĩa về sư phụ của cậu là người xấu hay người tốt đấy, theo ngữ điệu của cậu thì cậu mang ơn ông ta và cũng coi ông ta như là 1 người cha hơn là 1 kẻ tẩy não cậu, hiệu ứng Stockholm sao?"
"Nghĩ như thế nào thì tùy cô nhưng thực sự thì tôi vẫn sợ ông ta chứ không phải không, nếu ông ta thực sự bộc lộ những cảm xúc thật của mình ra 1 cách rõ nét hơn thì chắc cũng chẳng có chuyện tôi đồng ý cái rụp khi ông ta nói tôi đi chạy nạn đâu.
Hơn cả ông ta chỉ tỏ ra quan tâm đến tôi do tôi thực sự có giá trị thôi, dù sao tôi cũng là 1 món đồ có giá trị cao trong mắt của ông ta, nếu tôi thất bại thì đương nhiên ông ta cũng sẵn sàng vứt bỏ tôi bất cứ lúc nào như 1 lẽ hết sức hiển nhiên mà thôi."
"Vậy sao? Mà thật ra thì tôi cũng có hứng thú với sư phụ của cậu rồi đấy, chắc là tôi sẽ liên lạc với ông ta vào 1 ngày đẹp trời nào đó chẳng hạn, hơn cả Conner cũng cảm thấy ông ta thú vị chỉ thông qua việc đánh giá cậu nên càng có thêm nhiều lý do hơn, mà chúng ta tới đây thôi, nếu bên trên có ý kiến gì thì tôi sẽ thông báo với cậu sau."
...
"Mọi chuyện là như vậy đấy."
"Hừm, thử thông qua hắc lâu để liên lạc với ông ta đi, trực tiếp liên lạc với ta cũng được, dù sao chắc ông ta cũng đang sốt sắn lắm khi tạo vật tối thượng của đời mình lại biến mất không để lại dấu vết như thế này nên chắc phần nào cũng sẽ bộc lộ được vài mặt cảm xúc đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.