Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Chương 132: Chung kết.

MộtMawileĐángYêu

26/12/2021

Mọi người chẳng ai thèm chú tâm tới mấy điểm nhỏ nhặt tựa sân khấu không hề có mái che. Nhưng Accel lại khác, hắn nhắm đến điểm đó bởi vậy hiện tại hắn gặt hái thành công kết quả mong muốn. Edward ngẫm, chiến thuật của hắn gần như hoàn hảo ai ngờ rốt cuộc sai lầm, do diểm yếu đơn giản ít người phát giác mà thôi, thật ngây thơ.

Hắn cảm giác Accel không giống bất cứ huấn luyện gia nào hắn từng so tài, đem tới một loại nhận thức mới mẻ cho hắn, xung quanh cực nóng và khó chịu khi nãy đã biến mất. Môi trường Edward khổ sở tạo nên có chút tiếc nuối, tuy thế trận đấu vẫn còn đang tiếp diễn, chưa thua đâu.

Edward lấy lại tinh thần chiến đấu, phía giữa sân Ninetales ngỡ ngàng xong chuyển sang tấn công Mareanie liên tục. Edward không tính qua sẽ sử dụng Fire Spin, dù gì đòn đó rất phiền phức với chủ yếu loại nhà huấn luyện kiểu Accel chẳng thể sập bẫy tận hai lần, tương đối rủi ro.

Hắn đoán đúng, Accel đương nhiên không để đối phương kích hoạt một Fire Spin nữa, hắn lệnh Mareanie chặn đứng nửa chừng. Cản ít động tác đáng nghi ngờ từ Ninetales, dẫu kích hoạt thật liền lặp lại phương pháp, gọn gàng phá giải Fire Spin. Edward lệnh nó thi triển Quick Attack.

Ninetales mờ nhạt thân ảnh, xuất hiện đã ngay bên cạnh Mareanie một chân dẫm xuống tính ghìm chặt di chuyển của nó. Mareanie chỉ nghiêng người kế đó cấp tốc trả đòn bằng Liquidation trúng giữa thân Ninetales, đợt trao đổi chiêu thức chớp nhoáng rồi cả hai bọn chúng đồng thời lui.

Mareanie tình trạng so sánh Ninetales ngang ngửa, nó đã nhận cái môi trường lửa kia đè ép khá lâu mỗi tội nó vốn là thuộc hệ nước, điều này không hề hấn gì nhiều, nếu kéo dài mới thật sự là vấn đề. Còn thở hồng hộc đối diện, Ninetales hệ lửa vì thế gánh trực tiếp một thủy dao uy lực kinh khủng thì thương tích hiển nhiên nặng nề hơn.

Ninetales cắn chặt răng, nó gượng chống chỗ đau liền theo lời Edward xông đến Mareanie. Các đòn hệ lửa bây giờ đã hoàn toàn vô dụng, đợi chờ mỗi mấy dạng chiêu thức đủ gây sát thương tàm tạm. Nhảy về hai bước, Ninetales đuối sức khiến một chân khuỵ xuống, đầu mơ hồ chốc lát, thậm chí thấy luôn ảo ảnh thêm vài con Mareanie.

Trận đấu kéo dài tới thời gian hiện tại cũng cần kết thúc, Accel hô lớn: “Mareanie, Liquidation!” Lời hắn mới dứt, Mareanie chém thẳng một thủy đao khổng lồ lao nhanh đến chỗ Ninetales.

Edward đành ra lệnh: “Mau sử dụng Fire Blast ngăn nó, tranh thủ thoát khỏi khu vực đấy...”

Hắn biết và rõ ràng rằng Ninetales chắc chắn thua trận, nó kiệt sức rồi, kêu thi triển ít chiêu tầm xa nhằm chậm trễ tốc độ thủy đao. Đằng nào bọn hắn đều thất bại, Ninetales vận dòng năng lượng cuối cùng thổi ra ngọn lửa hình chữ đại rực cháy nhưng vỏn vẹn bấy nhiêu. Thủy đao từ Mareanie chẳng cho bọn hắn một hi vọng nhỏ nhặt, Liquidation vồ lấy Fire Blast xong nuốt chửng không thấy gì nữa.

Ninetales khựng người, toàn thân khó khăn cử động chứ đừng nói di chuyển né đòn, tránh không thoát, Ninetales nhận nguyên chiêu đẩy văng xa. Nó nằm chật vật, khổ sở phát ra vài âm thanh đáng thương, Ninetales chóng mặt hoa mắt ngất xỉu, nó mất khả năng chiến đấu.

— QUẢNG CÁO —

Màn hình điện tử cũng nhanh chóng hiện lên ảnh người thắng cuộc, Accel Dust hai chữ to đùng nên Mareanie tâm trạng vui vẻ dù có hơi ngoài ý muốn thời gian trận đấu kết thúc. Đúng là thoáng hốt hoảng, chưa từng nghĩ Ninetales tạo môi trường lửa ảnh hưởng nặng thế.

Xém lật ngược trận đấu, Mareanie dám cược nó trụ tối đa thêm bốn năm phút là hết cỡ, may mắn chủ nhân nó đưa mệnh lệnh sáng suốt, Mareanie leo trèo trên vai Accel. Hiện tại hắn trăm phần trăm vô tận chung kết cuộc thi, đối thủ khỏi đoán mò, chắc chắn là Eri thôi. Nàng ngồi buồn chán ngay ở phòng chờ phía sau sân khấu.



Khi nãy Eri âm thầm ủng hộ Edward loại tên người thô lỗ kia, ai ngờ phút cuối bỗng dưng cho Accel xoay chuyển trận đấu. Eri thất vọng, nàng chống cằm tự xoa bóp hai gò má: “Đành chịu, lát người hạ tên đáng ghét đó là ta, nhịp nhàng phối hợp đánh bại Mareanie nhé...” Eri trò chuyện với Milotic đang trong quả cầu Pokeball.

Trận đấu kết thúc Edward mặt không đổi sắc, hắn ẩn giấu toàn bộ cảm xúc đi, chỉ bước tới thu hồi Ninetales. Song phương bắt tay nhau, Edward cười nhẹ: “Ngươi nhất định phải giành lấy danh hiệu quán quân, còn một thử thách khá lớn đang đợi là Milotic. Ta rất nôn nóng xem trận đấy nên hãy khiến nó tương tự như trận này, căng thẳng và hấp dẫn.”

Accel tự tin nói: “Đương nhiên, cùng Mareanie bọn ta chính là vô địch, đúng chứ Mareanie? Bọn ta sớm giữ vững tinh thần hăng hái sẵn sàng nhận mọi thử thách...”Mareanie ngồi tại vai hắn cũng gật liên tục, quơ mấy cái xúc tu quyết thắng, Edward nhìn Accel lẫn Mareanie cực kỳ nể phục cộng hâm mộ, hắn tự nhủ mình cần cố gắng nhiều hơn.

Xem sơ qua giờ giấc cần có mặt để bắt đầu trận chung kết, Accel dẫn đám Pokemon của hắn đi dạo chơi khuây khỏa. Trận Eri đánh bảng B hiển nhiên khỏi coi đã biết kết quả, lại là một dạng nghiền ép, dù vỏn vẹn một chiêu chạm Milotic vẫn không nổi. Mawile giống lúc thường, nó tóm tóc Accel chỉ trỏ lung tung đa phần là đòi ăn.

Trapinch thì không hứng thú với đống thức ăn nữa, nơi nhộn nhịp ở hiện tại làm nó khó ngủ bởi thức trắng đêm cổ vũ Mareanie. Hồi lâu Accel về lại phòng chờ sách theo trên tay đống hộp thức ăn.

Có lẽ là một trận đấu tẻ nhạt, Eri lựa chọn kết thúc nó một cách chóng vánh khiến Milotic khi đánh vài trận trước tập trung phòng thủ chợt công kích dữ dội, áp đảo. Nó thi triển tuyệt chiêu cấp cao Hydro Pump.

Accel kịp ngó khúc cuối trận đấu, những giọt nước từ Twister xoáy nước bao bọc quanh thân thể bỗng ngưng đọng. Hướng tới miệng Milotic chen chúc, dòng nước hệt khẩu pháo hạng nặng mạnh mẽ. Pokemon đối thủ vô lực chống trả, nó gánh trọn chiêu rồi bất tỉnh, Milotic vung vẩy chiếc đuôi chứa các tấm vảy lộng lẫy màu sắc tựa mừng chiến thắng bản thân, bấy nhiêu là hoàn thành một trận.

Không chút chật vật hay rắc rối nào đủ sức tác động lên Milotic, Eri cùng Accel đều đang giữ tỉ lệ thắng cao nhất. Nếu xét màn thể hiện Accel thua kém Eri vài bậc, chẳng tính đâu xa, mới trận Edward vừa xong hắn lọt vào tình huống nguy hiểm có khả năng thất bại.

Còn Eri trở ngại nhỏ cũng không, Milotic dọn dẹp đối thủ cực kỳ gọn gàng, ngỡ là tùy nó định đoạt đối thủ sẽ trụ bao lâu ấy. Milotic phất đuôi thêm lần nữa Eri đã thu hồi nó vô Pokeball. — QUẢNG CÁO —

Hai bên chạm mặt tiếp tại phòng chờ, Accel đang lau miệng cho Mawile vì dính sốt, lúc trông thấy Eri hắn chợt lỡ hỏi một câu: “Ngươi hình như tức giận ta, dẫu không rõ ràng lắm nhưng xin cái lý do được không?”

Eri hơi siết chặt tay, đỏ mặt lớn tiếng mắng: “Là ngươi ảo tưởng!”

Dứt lời, nàng hậm hực dậm chân bỏ đi, để lại Accel tại chỗ đó mặt khó hiểu, hắn thì thầm: “Mình ảo tưởng? Thật sao? Cứ cảm giác Eri rất căm thù mình ấy... Mình nghĩ ngợi lung tung ư? Mawile, Mareanie, thêm cả ngươi Trapinch. Ta đã chọc tới nàng à? Ba bọn ngươi nhìn nhận thử đi, rốt cuộc ta làm gì mà Eri luôn thái độ kiểu đấy?”

Mareanie lẫn Mawile liếc nhau, bọn chúng một con đưa tay gãi đầu và một con giơ xúc tu thành dấu chấm hỏi. Accel lầm bầm: “À quên, ta hỏi hai ngươi khác gì hỏi cục đá, một con trước kia ở dưới biển, một con… Biết mỗi ăn kèm gây chuyện phiền phức. Trapinch…” Accel che mặt dẹp vụ đau đầu đó đi, nàng muốn ghét thì ghét, nhức hết não.

Tính ra thì hắn các lúc trò chuyện cùng Eri tương tự nói với một đứa con trai, chả nhường nhịn tí nào, vài chỗ khiến nàng hiểu lầm là hắn đang thiếu tôn trọng.

Trong khi Eri coi Accel là đối thủ thì hắn cố tỏ ra hời hợt mặc kệ, chưa đặt Eri vào mắt, dẫn đến việc Eri càng hiểu lầm nghiêm trọng. Hiện tại Eri biết đâu đã liệt Accel vào danh sách đen rồi. Eri định dùng thực lực chứng tỏ nàng tài giỏi buộc Accel đổi quan điểm.



Bất quá sự thật thì Accel chẳng nghĩ sâu xa tới mức đó, hắn vốn quen kiểu trò chuyện kia, bình thường tám nhảm với Whitney có bị gì? Thế nên hắn xác định đối Eri cũng được thôi.

Mareanie và Mawile ngây thơ cúi mặt xuống thưởng thức món ngon. Accel đành cùng Trapinch bốn mắt nhìn nhau, não nó không thông nổi vấn đề của Accel đã lim dim, dứt khoát nằm ngủ khỏi cần trả lời chủ đề rối não.

Giải lao chừng nửa tiếng, trận chung kết chính thức bắt đầu. Nữ dẫn chương trình háo hức giới thiệu: “Chúng ta đã đến chặn đường cuối, hai thí sinh tài năng xuất chúng đều là tân thủ, bọn họ hạ gục những người huấn luyện gia lâu năm ở mảng tiết mục và chiến đấu.”

Nữ dẫn chương trình đưa tay về một hướng: “Giờ sẽ tranh đoạt danh hiệu quán quân Pokemon Beauty, hãy chào đón hai người bọn họ bằng tràng vỗ tay nồng nhiệt!”

— QUẢNG CÁO —

Âm nhạc gay cấn vang lên theo Accel và Eri bước ra sân khấu, tràng pháo tay inh ỏi khiến Accel hơi muốn che tai. Ba giám khảo vị trí cũ, chuyện Eri sở hữu Milotic vô tới vòng chung kết bọn họ đoán trước nhưng trường hợp Accel thì không, bao gồm người quản lý gặp qua Accel, hắn nhắm rằng Accel vào vòng bán kết đã hết mức.

Bây giờ thực tế hắn đánh giá sai, Accel đứng tại chung kết cuộc thi, màn thể hiện của hắn đem ngẫm chút thì vẫn tồn tại tỉ lệ chiến thắng. Eri liếc thoáng Accel, nàng khá là nghiêm túc gằn giọng: “Ngươi sẽ hối hận một khi dám coi thường ta. Thoải mái phô diễn thực lực đi vì ta và Milotic sắp sửa dẫm nát nó. Ngươi sẽ phải nếm mùi vị tuyệt vọng...”

Accel rợn người, hắn gấp rút giữ khoảng cách với Eri: “Ngươi... Ngươi đối ta chẳng độc miệng một câu thì mất thứ gì hả? Ta đã đụng chạm? Xúc phạm ngươi hồi nào? Ngươi thốt câu giống hệt như nhân vật phe phản diện ấy. Chửi ta thô lỗ nhưng xem lại mình kìa, ngươi đừng ráng gằn giọng, chỉ gây người ta mắc cười chứ không hề sợ hãi...”

Eri giận đỏ mặt, nàng cố kiềm nén bộc phát, nói lí nhí: “Ta ghét ngươi!”

Trán Accel bỗng hiện nếp nhăn, hắn đáp ngay: “Ta ưa ngươi chắc?”

Eri nghẹn lời, nàng vừa tức vừa cảm giác oan ức, mỗi chuyện tính làm cho Accel công nhận nàng là một đối thủ mà hắn năm lần bảy lượt trả lại toàn cay đắng. Hắn thật sự một chút cũng không tôn trọng mình ư.

Eri nghĩ thế xong ngoảnh đi. Accel phát giác mình quá mức, xin lỗi liệu còn kịp chăng? Mareanie trên vai run rẩy vài xúc tu, nó hơi lo lắng.

Hàng đống ánh mắt tập trung vào mình, Mareanie đang gặp chút khó khăn lẫn áp lực trận chung kết dẫn tới Mareanie không thể miễn cưỡng tưởng tượng rằng tất cả bọn họ tàng hình được, tinh thần nó thình lình giảm sút mau, kêu tiếng nhỏ rồi trốn tránh, dụi đầu vô áo khoác Accel.

Accel ôm nó lên cẩn thận xoa xoa né vùng kim độc: “Ta luôn ở bên cạnh ngươi, giờ là khoảnh khắc ngươi vứt bỏ quá khứ, vượt qua giới hạn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook