Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Chương 49: Dọn dẹp.

MộtMawileĐángYêu

19/12/2021

Đám Team Rocket bao gồm tên thủ lĩnh đã không còn trở ngại nữa, Ken giờ đang nghĩ chuyện thử đi tìm kiếm Accel. Từ khi mấy bức tường ánh sáng này khởi động hắn cùng Apex đã mắc kẹt tại đây, khoảng thời gian không nói dài nhưng dư sức để Accel phát hiện và chạy tới. Cơ mà hắn vẫn biệt tăm, nói lên điều không ổn.

Ken bàn bạc một chút với Apex: “Chúng ta cần tập họp đủ cả ba người, việc phụ trách tìm Accel cứ giao ta làm, ngươi ở lại trông chừng đám này đừng quá lơ là, bọn chúng có thể giấu nhiều chiêu trò lắm đấy.”

Apex lắc đầu, chỉ tay đằng sau nói: “Không, đám Pokemon hoang dã đang thực hiện việc này khá tốt, ta nghĩ rằng hãy chia hai hướng giảm thời gian, Team Rocket không cách gì thoát đâu.”

Ngẫm nghĩ một hồi thấy điều Apex nêu cũng có lý, Ken chấp nhận ý kiến này của hắn. Hai người rất nhanh chuẩn bị xong vài thứ thiết yếu rồi lên đường, tuy vậy Ken dặn dò mục tiêu phụ là phá hủy các cỗ máy nên bọn họ hướng về hai góc vuông khác nhau của bức tường ánh sáng.

Nhưng ngoài mong đợi là bọn họ vừa bước vài bước thì Accel tự động xuất hiện, Ken trông Accel hơi tơi tả nhất thời nhận không ra, quần áo rách nhiều chỗ và mặt mày lấm lem đất cát. Apex ngừng chân, giọng choáng ngợp hỏi: “Ngươi... Thật là Accel?”

Accel trước tiên không nói nổi nhiều, hắn gật xong gãi đầu, thật sự tình huống hiện tại hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp lại được hai người này. Mừng rỡ thở dài một cái, Accel ngồi luôn xuống đất thốt: “Mệt chết ta, nhiều chuyện phiền toái tạm ta không giải thích rõ ràng được, xét mỗi mục tiêu chính đã hoàn tất...”

Dứt lời hắn giơ cao một quả cầu Pokeball, Mawile vui vẻ phụ họa, nó vỗ vỗ vào thân quả cầu giống đang cố chứng minh đây không phải cái của mình. Ken và Apex hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt ồ một tiếng nhẹ nhàng rồi thôi khiến Accel hơi bực tức: “Các ngươi thái độ gì đây hả? Ít nhất phải chúc mừng ta một tiếng chứ!”

Ken với Apex lại cùng vỗ tay, mặt không chút thay đổi lẩm bẩm: “Chúc mừng, chúc mừng...”

Accel vùng trán nhăn lại, bỏ qua không tiếp tục nói về chủ đề này thêm. Hắn rất nhanh kể các thông tin mà mình biết như cỗ máy tạo thành bức tường ánh sáng cho cả hai. Đang hăng say giữa chừng thì Ken ra hiệu Accel ngừng: “Khỏi dài dòng, thông tin của ngươi bọn ta cách đây vài phút cũng đều đã biết hết, chẳng có gì mới lạ...”

Accel lủi thủi ngồi một góc, cảm giác không muốn lên tiếng với hai con người đáng ghét này, Mawile chẳng hiểu tại sao Accel buồn nhưng vội an ủi hắn, nựng hai bên má Mawile một chút Accel liền lấy lại tinh thần. Hắn mở một cuộc họp ba người: “Bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo, các ngươi mỗi người góp chút ý kiến xem.”

— QUẢNG CÁO —

Apex đầu tiên không dự định mở miệng nhưng chợt hồi tưởng được điều quan trọng: “À đúng, Accel ngươi thu phục Trapinch đồng nghĩa chúng ta có thể thoát khỏi đây. Hãy lựa chọn một người đi theo hang Trapinch hướng dẫn, sau đó quay về thành phố báo cáo với liên minh Pokemon kèm kêu gọi càng nhiều người giúp đỡ...”

Ken và Accel gật đầu, đạt được tán thành, ba bọn họ lập tức hành động, Accel thả Trapinch ra ngoài, sức lực của nó đang phục hồi tương đối ổn, các thương thế nhờ trước đó dùng Potion trị liệu nên đã mờ nhạt. Nó chẳng để tâm hai người khác mà nhìn mỗi mình Accel chờ đợi mệnh lệnh từ hắn. Mawile thân thiện chào Trapinch nhận lại thờ ơ.



Có vẻ là Trapinch vẫn đang ở chế độ nghi ngờ, Accel không gấp rút thực hiện kế hoạch, hắn dẫn nó theo đến chỗ Team Rocket bị đám Pokemon hoang dã canh giữ. Trapinch kinh ngạc, nó kêu nhiều tiếng dò hỏi đồng bạn. Accel cũng chẳng làm phiền cuộc trò chuyện của chúng, đứng đằng xa dựa một góc cây chờ lát. Khi tất cả xong hết, Trapinch đi chậm rãi tới chỗ hắn, Accel cười nói: “Ta không hề lừa ngươi đúng không?”

Nó gục đầu xuống im lặng, tuy không trả lời câu hỏi nhưng sự tin tưởng nó dành cho Accel đã thăng cấp nhanh chóng. Giờ là lúc làm việc chính, Accel nhờ Trapinch giúp bọn họ tìm thấy đường thoát lên mặt đất, bọn họ thống nhất rằng Apex là người phụ trách chạy vào thành phố. Trong khoảng thời gian đấy, Accel và Ken sẽ cố tranh thủ dọn dẹp vài đội nhỏ của Team Rocket ẩn náu khắp khu vực này.

Trapinch hoàn thành yêu cầu từ chủ nhân, hắn thu hồi nó lại quả cầu Pokeball tiếp tục nghỉ ngơi. Hắn và Ken lập tức chia nhau hành động, mỗi người một hướng để giải quyết, sau lời Ken thì Accel cũng đoán được phần nào thực lực các đội phân bố.

Vì đám đã bị hạ là mạnh nhất, đương nhiên mấy đội khác thực lực yếu hơn rất nhiều, chắc tầm mấy con Rattata đã tiến hóa hoặc Zubat. Dẫu thế vẫn cần cẩn thận, lường trước khả năng đối thủ chứ đừng bao giờ đánh giá thấp, dễ gây lật thuyền, tạo thành thói quen xấu.

Mawile đang háo hức bởi sắp chiến đấu, ban đầu va chạm với Trapinch rồi rơi xuống đánh nhau vỏn vẹn một trận với Nidoking. Bấy nhiêu chưa đủ thỏa mãn nó, Mawile muốn đánh nhiều hơn nữa tựa một biện pháp giải trí, tiêu hao thời gian.

Accel hiểu tính cách nó, Mawile chẳng đời nào chịu ngồi yên một chỗ, không chiến đấu thì nó chuyển sang nghịch ngợm, tệ nhất là động đến mấy trò nguy hiểm do chính nó tự nghĩ ra. Hắn ngầm dặn dò bản thân lần thứ hai rằng nhất định dạy dỗ lại Mawile, cứ thế mãi không ổn.

Đúng như Accel suy đoán, sức mạnh của những đội Team Rocket còn lại không mạnh lắm. Hay nói chuẩn xác là vượt qua các huấn luyện gia tân thủ chút đỉnh, có lẽ đám bọn chúng thuộc cấp độ thấp nhất trong Team Rocket. Toàn các Pidgey, Rattata, hiếm lắm gặp được một tên sở hữu Houndour, loài Pokemon chó mang song hệ lửa và bóng tối.

— QUẢNG CÁO —

Cả thân nó khoác bộ lông đen, cao ngoài nửa mét, phần bụng với miệng đỏ vì là nơi chứa sức nóng cao khi bọn chúng sử dụng các chiêu thức hệ lửa. Trên lưng mang hai vòng giống xương, đầu nó đội thứ hình dáng tí tương tự hộp sọ, khi tiến hóa thành Houndoom sừng sẽ mọc chỗ đó.

Một trận đấu khá cân sức khi lợi thế nghiêng về phía Houndour, ngọn lửa nó thổi ra khiến Mawile không thể chống đỡ bằng bất kỳ cách gì, Iron Defense chẳng hữu ích trong trường hợp này. Cơ mà xét mảng thực lực Mawile vẫn trên cơ, bù qua sớt lại trở thành một thế trận giằng co hơi lâu so Accel dự tính sẵn.

Kết quả phần thắng dành cho Mawile, dù có đám Pokemon khác hỗ trợ nhưng Houndour không kết thúc nổi Mawile hoặc dứt điểm bằng chiêu thức mạnh nhất nó sở hữu. Còn Mawile cứ đập một cái liền thành công khiến mấy con Pokemon trình độ thấp kia ngất tại chỗ.

Không quên kể công sức đám Pokemon hoang dã nữa. Đi dọc đường Accel tiện giải cứu nhiều Pokemon, bọn chúng hợp sức hỗ trợ Mawile, đa số bọn chúng là loài mỏng manh kiểu Bellossom, Sunkern. Nhờ bọn chúng rải phấn gây hiệu ứng khó chịu, Mawile đã nhẹ nhõm tiếp cận và xử lý từng kẻ địch một.

Accel không đem theo đồ vật có thể khống chế kẻ địch thì vài con Bellsprout chủ động sử dụng dây leo từ đòn Vine Whip gom Team Rocket, trói chúng gọn gàng vào gốc cây. Yên tâm nhờ đám bọn chúng trông chừng, Accel và Mawile nhanh chóng phá hủy cỗ máy rồi đi tiếp.



Vừa chạy vừa quan sát thấy một bức tường ánh sáng biến mất cùng lúc với chỗ của hắn. Chứng tỏ Ken cũng đã giải quyết xong phần mình, hiện tại chỉ đang còn hai nơi, hợp thành một mặt bức tường. Gần như đã đủ đường thoát cho tất cả Pokemon hoang dã, nhiều con chạy vào mấy hang nhỏ do Trapinch đào sẵn để lên lại mặt đất.

Accel lẫn Ken rốt cuộc chạy tới hai nơi cuối, vài tín hiệu từ mấy đội khác đột ngột biến mất làm bọn chúng cảnh giác. Xung quanh không thấy ai, có thể đang nấp đâu đó chờ đợi sẵn, sau một hồi Accel mới quyết định thử tiến vào.

Hắn cảm giác rất quen thuộc, hệt lúc Trapinch bị trúng bom ngầm vậy, quả nhiên bản năng mách bảo tốt, Accel cầm đại mấy cành cây, cục đá liên tục ném dò xét.

Thật sự nổ, Team Rocket nhất định đã ngửi thấy điều không đúng. Bức tường mất dần tác dụng đồng nghĩa có kẻ mạnh đang can thiệp, không dại gì lộ diện đánh nhau hết, bọn chúng đem khá nhiều thứ hay ho, lấy đối phó dư câu thời gian, bom ngầm là một ví dụ.

— QUẢNG CÁO —

Có điều bọn chúng lầm to, gây rắc rối cho mỗi Accel chứ Ken thì không. Honedge đã tỉnh lại, tuy sức chiến đấu không đủ nhưng mang Ken bay vượt qua chướng ngại vật thì dễ dàng.

Accel có kinh nghiệm mấy thứ này nên hắn tốn chút thời gian, chạy đi gọi một con Ursaring đến giúp đỡ, nó dùng Hyper Beam bắn xuống đất. Mỗi nơi tia năng lượng quét ngang đều khiến đống bom phát nổ, tạo ra lắm hố quanh đây, thoáng chốc dọn được một con đường an toàn.

Accel không tí thương tích đi tới cỗ máy, Mawile dùng Iron Head phá hủy xong còn khá nhiều năng lượng, nó đang hăng hái tinh thần thoải mái muốn tiếp tục đánh. Tiếc rằng các mục tiêu đã giải quyết hết nên Mawile buồn chán ngồi chống cằm, lát nó ôm bụng đói kéo áo Accel.

Hắn ôm nó, đặt Mawile ngồi trên vai hứa: “Cố gắng chịu đựng thêm tí... Thời gian ngắn thôi, đợi mọi người ở thành phố vào bắt giữ chúng thì ta sẽ đưa ngươi đi ăn một bữa thật ngon xem như phần thưởng nhé.”

Mawile khó hiểu kêu vài tiếng, nó hướng bàn tay bé nhỏ chỉ vào sâu khu rừng, ban đầu Accel không biết nó định nói gì, kế đó hắn nhanh hiểu ý. Hắn lắc đầu: “Không cần đuổi bắt đám thành viên còn lại của Team Rocket, lúc chúng ta dọn sạch đống bom chúng đã bỏ chạy. Hiện tại không kịp đuổi, chúng biết đường lên mặt đất...”

Giữa chừng Accel hơi khựng, bởi mọi chuyện chắc chưa kết thúc dễ dàng kiểu ấy. Bọn chúng chia hai đội hành động trên đất liền và dưới biển, thế nào đám vừa rồi thoát đi cũng tìm cách liên lạc. Sau khi Apex báo cáo thông tin cho liên minh Pokemon thì hiển nhiên sớm muộn căn cứ bọn chúng nằm dưới đại dương sẽ bại lộ.

Vấn đề là Team Rocket liệu từ bỏ, chuyển sang rút lui hay không, Accel chẳng thể đoán nổi hành động sắp tới của bọn chúng. Team Rocket rất tinh quái, cộng cả thời gian liên minh Pokemon đến đây không thể quá nhanh. Đảo xoáy nước gây cản trở tàu thuyền, chỉ chở một chuyến duy nhất mỗi ngày.

Sử dụng Pokemon bay vượt biển là một dạng biện pháp hiệu quả, kẹt chỗ không nhiều loài đủ khả năng bay lâu đến vậy. Vài Pokemon huấn luyện gia cấp cao nuôi hoặc vốn là loài bay khỏe mới làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook