Chương 25: Học hỏi.
MộtMawileĐángYêu
19/12/2021
Accel hoang mang tột độ chạy đến ôm lấy Mawile đã bất tỉnh, Whitney cũng thế, nàng ngay lập tức thu hồi Clefable, vội vàng gọi Accel: “Nhanh
theo ta, nơi này có phòng chữa trị dành cho Pokemon.”
Ôm Mawile trong vòng tay, Whitney đi trước dẫn đường còn Accel nóng lòng bước đằng sau. Hắn hơi chút cảm giác hối hận, đáng lẽ không nên nghe lời thỉnh cầu của Mawile, dù điều này sẽ làm Mawile giận hắn một thời gian nhưng tốt hơn nhiều tình trạng hiện tại.
Một căn phòng có bảng điện tử hiện chữ thập đỏ, Whitney và Accel tiến vào phòng dãy cuối cùng trông thấy một cái lồng kính lớn, bên cạnh ghi rõ ràng chi tiết hướng dẫn sử dụng.
Một loại máy chữa thương cho Pokemon độc quyền của nhà thi đấu, Accel nhìn cách Whitney đặt Pokeball của Clefable vô khay chứa gần đấy, hắn tính vụ thu Mawile trở lại Pokeball nhưng Whitney đưa tay ngăn cản: “Không cần thiết, ngươi hãy ôm lấy Mawile đi vào trong.”
Whitney lấy chìa khóa mở cửa lồng kính rồi ra hiệu với Accel, hắn không suy nghĩ nhiều liền làm theo, chữa trị cho Mawile bây giờ là quan trọng hơn hết thảy. Lồng kính ngào ngạt mùi thơm từ đủ loại thảo dược và Berry, Accel nhận ra vài mùi hương, đa số chúng toàn những loại hắn không thể xác định chính xác được.
Kiến thức về thảo dược và Berry của Accel không hề yếu chút nào, hắn chẳng tự nhận biết tất, bất quá khiến Accel bó tay chỉ một trường hợp, thứ đó vô cùng hiếm thấy, cả ít đề cập ở sách vở. Tác dụng lên cả con người chứ không riêng Pokemon, thoáng ngửi một chút đã làm tinh thần Accel đột nhiên sảng khoái, mệt mỏi tan biến sạch.
Accel nhẹ nhàng đặt Mawile nằm xuống chỗ tựa như giường cao cấp, ngay khi hắn buông tay phần kính bỗng đóng, khóa Mawile bên trong tiến hành trị thương cấp tốc. Accel đứng quan sát rốt cuộc tâm trạng hơi thả lỏng, vì sắc mặt Mawile đã trút bỏ đau đớn, mấy vết thương trên da nó đang dần dần biến mất hết.
Accel quyết định đi ra ngoài chờ đợi, Whitney vỗ vai hắn: “Đừng căng thẳng, Mawile nó sẽ ổn, ta từng thấy nhiều vụ Pokemon thương tích nặng nề hơn nó nhiều.”
Accel định nói gì đó xong lại thôi, Whitney thở dài: “Ngươi có vẻ như quá bao bọc Mawile, đồng ý quan tâm Pokemon là đúng nhưng biểu hiện của ngươi phải sớm cải thiện đi. Cứ đà này cả hai ngươi sẽ gặp chướng ngại lớn nếu muốn bước tiếp.”
Accel gãi đầu, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ bởi Whitney nhận xét hoàn toàn chính xác, bản thân hắn đương nhiên nhận ra điều này nhưng khổ nỗi Pokemon tại hiện thực khác biệt với trong game. Trước kia, Accel gặp gỡ chúng thông qua màn hình điện tử, các con số tượng trưng một Pokemon mạnh yếu, không chút tương tác, trò chuyện.
— QUẢNG CÁO —
Giờ đây chúng là những sinh vật đang sống, chúng có cảm xúc, chia sẻ cùng huấn luyện gia. Mawile là người bạn thân nhất của Accel, chưa kể nó là Pokemon đầu tiên Accel thu phục, không thông qua một trận đấu, cả hai đã hỗ trợ nhau lần lượt vượt chướng ngại và thoát khỏi khu rừng sương mù. Bấy nhiêu khiến Accel khó khăn trong việc để Mawile chiến đấu với những đối thủ mạnh.
Các trận dễ dàng thì không nói, Accel đặt niềm tin hoàn toàn vô Mawile chẳng tí lo lắng, nhưng đấu các Pokemon ngang tầm hoặc trội hơn, khả năng thương tích chắc chắn xảy ra thì Accel lại bị băn khoăn. Hắn gục đầu nghĩ ngợi lung tung, Whitney hiểu rằng Accel đang phải tự đấu tranh bản thân nên không quấy rầy hắn.
Nửa tiếng sau, đèn sáng từ lồng kính tắt hẳn, Accel hấp tấp vừa mở cửa thì Mawile đã vui vẻ nhảy vào người hắn. Toàn bộ thương tích đều hồi phục, thậm chí tâm trạng Mawile còn khá hơn hẳn trước lúc đấu với Whitney, Accel cuối cùng yên tâm nói nhỏ: “Rất tốt...”
Whitney cầm quả cầu Pokeball thả ra Clefable khỏe mạnh, nàng vuốt ve khen ngợi nó đã thể hiện hết sức. Khác lúc giữa trận đấu, Clefable cùng Mawile trở thành bạn bè cười nói thân thiết, dường như cả hai học hỏi nhiều điều mới từ đối phương. Whitney chủ động bắt chuyện: “Ngươi muốn đi ăn một bữa không? Ta mời, một chút chuộc lỗi lỡ cuốn vào trận đấu quên mất mục đích ban đầu.”
Trách nhiệm của nàng là khảo nghiệm Accel, vốn không cần đánh đến mức độ nghiêm trọng thế này. Bởi một màn lật ngược tình thế, Accel thành công khơi dậy ham muốn chiến thắng từ Whitney, kết quả hai con Pokemon khổ nhất, Whitney cảm thấy bản thân đã đi quá trớn.
Accel thuận theo, đằng nào hắn và Mawile cũng chưa ăn cơm tối. Ví tiền lại đang cạn kiệt, Whitney mời bây giờ chẳng khác gì cứu giúp kẻ sắp chết đói một mạng. Xui là Accel hơi chủ quan, trông cậy Whitney mò đường, nàng còn so Accel tệ gấp nhiều lần về khoản này.
Do Goldenrod buổi chiều cận tối khá đông đúc, dẫn tới Whitney đề nghị đi đường ngầm, một chỗ chẳng khác gì khu vực trên mặt đất hay có đôi phần nhỉnh hơn. Cứ ngỡ một trung tâm thương mại hoặc dãy cửa hàng mua sắm kéo dài vô tận vậy, nhiều ngã rẽ rắc rối, đi mãi một hồi cả hai người bọn họ lạc đường.
Whitney là người sống tại Goldenrod nên cố giữ thể diện, không dám chấp nhận sự thật rằng nàng mang Accel đi lạc cùng. Kết quả, Whitney liên tục trấn an Accel rằng sắp đến, nhưng tận hai tiếng trôi qua, bụng Mawile đánh trống ùng ục, nó choáng váng kéo tai Accel giống đang nghịch đồ chơi để quên cơn đói.
Accel không chịu đựng nổi nữa, kéo theo Whitney đi đồn cảnh sát gần nhất hỏi thăm, nhân viên cảnh sát nam chú ý Whitney đang trốn tránh sau lưng hắn, hớn hở chào hỏi: “Không phải Whitney đó ư? Ai ngờ nổi một chủ đạo quán lại có mặt yếu kém cỡ này, đây là lần thứ hai mươi trong tuần đấy...”
Whitney đỏ mặt xấu hổ, dù một câu cũng chẳng nói, im lặng gật nhẹ đầu rồi chạy đuổi kịp Accel. Nàng chiêu đãi Accel và Mawile một bữa trên cả tuyệt vời, hắn cố gắng tránh mấy món khá đắt nhưng Whitney kêu cứ thoải mái, đối với nàng không quá quan trọng. — QUẢNG CÁO —
Accel tự dưng sực nhớ ông của Whitney sở hữu nguyên trang trại bò sữa Miltank nổi tiếng, mấy sản phẩm từ nơi này được rất nhiều người ưa chuộng, còn xuất khẩu đến vài vùng khác. Accel ngày trước ở Kanto đi mua sắm đã từng thấy qua, chưa kể tiền lương chủ đạo quán mà Whitney nhận hàng tháng bởi liên minh Pokemon.
Accel thắc mắc thuận miệng hỏi: “Lý do gì ngươi trở thành một người hướng dẫn tại nhà thi đấu Pokemon? Dựa trình độ huấn luyện gia cấp cao của ngươi đã dư sức được toàn quyền sử dụng mọi thứ trong nhà thi đấu.”
Whitney bặm môi, ngẫm một lát trả lời: “Đơn giản ta thích hướng dẫn những người mới, cảm giác được bọn họ tán thưởng rất thú vị. Thỉnh thoảng ta còn có thể so tài với huấn luyện gia hệt ngươi bằng tư cách người khảo nghiệm, nhiều thứ vui lắm ta không kể hết nổi...”
Goldenrod, thành phố nơi mỗi ngày một điều mới lạ vẫn không đủ giữ chân Whitney một chỗ, loại tính cách trẻ con của nàng bao nhiêu cũng chẳng đủ hài lòng, Accel nhìn Whitney bẳng ánh mắt hiện rõ hai chữ hiển nhiên, nàng bỗng khó hiểu nghiêng đầu.
Mawile chẳng thèm để ý xung quanh, nó ôm bụng vừa chuẩn bị đánh một giấc thì bị Whitney bế đi trong sự hoang mang. Thấy Accel không biểu hiện gì, chủ động né tránh nó, Mawile bất chợt nhớ đến lời hứa giữa Accel và Whitney. Nó ra sức thoát khỏi nhưng Whitney giữ quá chặt, đành cầu cứu Accel, ai ngờ hắn chỉ huýt sáo ngó hướng khác.
Cuối cùng điều gì đến phải đến, Whitney ép Mawile mặc những bộ váy dành riêng cho Pokemon mà nó cực kỳ chán ghét. Lần lượt thử các thứ tựa nón, áo choàng, đồ bơi, Mawile hoa mắt mong một tiếng địa ngục này mau chóng kết thúc.
Mawile thoát lực, giống hồn bay khỏi xác nằm trên đùi Whitney trong khi nàng liên tục khoe khoang Accel mấy tấm hình đã chụp của Mawile. Accel gượng cười mặc kệ Whitney đang hai mắt sáng rỡ, hắn đang quan tâm nhất là Mawile tỉnh dậy liệu nó sẽ thay đổi thái độ thế nào đây.
Accel nhắc nhở Whitney về khảo nghiệm: “Một trận hòa ta có đủ yêu cầu thông qua không?”
Whitney ngừng lại, bỏ điện thoại xuống, nàng dùng giọng khẳng định: “Đương nhiên là ngươi đạt, khảo nghiệm dựa nhiều trên tư duy chiến thuật của ngươi, xem phù hợp hướng dẫn người mới không. Bằng việc Mawile lợi dụng Moonblast để đào hố và âm thanh đánh lạc hướng Clefable đã vượt ngoài những điều ta mong đợi.”
— QUẢNG CÁO —
Tạm biệt Whitney, Accel ôm Mawile đang ngủ gật kiếm một chỗ ở trọ. Căn hộ cho thuê giá hợp lý, nhất là chưa cần trả trước, Accel đơn giản đưa họ xem thẻ huấn luyện gia là ổn áp.
Hôm sau, nghe lời Whitney nói tối qua, Accel đến nhà thi đấu Pokemon xác nhận vài vấn đề, rất nhanh nhân viên đăng kí đưa hắn một tấm thẻ đặc biệt, thứ chứng minh nghề nghiệp người hướng dẫn kiểu hợp tác.
Nhờ Whitney báo cáo kết quả kèm lo giùm Accel vài phần thủ tục nên mọi chuyện mới suôn sẻ như vậy. Daniel gửi lời chúc mừng Accel, anh ta cứ nằng nặc đòi một trận tái đấu, may là Accel khéo miệng từ chối. Mawile đang trong tâm trạng bực bội, hắn chẳng dám đảm bảo rằng Mawile sẽ làm gì đối thủ đâu.
Thức dậy từ sáng Mawile liền chẳng thèm nói chuyện với Accel câu nào, nó nhảy xuống đi bộ chứ không leo lên vai hắn ngồi nữa. Quả nhiên bởi chuyện Accel bán đứng nó cho Whitney chẳng dễ dàng xoa dịu bằng lời ngon ngọt, hắn dặn lòng hoàn thành yêu cầu đầu tiên sẽ dùng toàn bộ để chiêu đãi Mawile.
Ivan do được nhận khai sáng đã hào hứng giới thiệu Accel cho vài người bạn của hắn. Kết quả một thiếu niên cùng tuổi gọi Khan đưa yêu cầu tới nhà thi đấu, Khan nhờ giúp đỡ Pokemon học chiêu thức. Ban đầu Accel dự định không nhận, bản thân hắn còn chưa dạy được Mawile chiêu gì, nói chi đến dạy người khác.
Hắn phân tích chiến thuật, khả năng từng loài Pokemon chứ học chiêu thức thì hắn giơ tay chịu thua. Hồi tại kiếp trước, trong Game Pokemon học chiêu thông qua TM hoặc TR hình dạng một cái đĩa, ấn phát là xong chẳng tốn chút công sức.
Anime ít tập chủ đề quá trình học chiêu của Pokemon nhưng nó không trọn vẹn. Thiếu sót thông tin để có thể khai thác chuyển sang thực tế. Xuyên không thân phận mới, mười năm đèn sách Accel không hề tiến bộ ở mảng này, tóm gọn là cực mơ hồ.
Nhưng kết quả Accel đứng đợi trong sân sẵn, đối diện là Khan, đồng phục trùng với Ivan, mái tóc đỏ rực, cả người toát lên vẻ quý tộc. Bên cạnh là quản gia của hắn, mặc vest đen, thắt cà vạt đeo găng tay đang nghiêng người dâng một quả cầu Pokeball. Chủ yếu là số tiền quá cao nên Accel cắn răng làm liều, không đành lòng từ chối.
Ôm Mawile trong vòng tay, Whitney đi trước dẫn đường còn Accel nóng lòng bước đằng sau. Hắn hơi chút cảm giác hối hận, đáng lẽ không nên nghe lời thỉnh cầu của Mawile, dù điều này sẽ làm Mawile giận hắn một thời gian nhưng tốt hơn nhiều tình trạng hiện tại.
Một căn phòng có bảng điện tử hiện chữ thập đỏ, Whitney và Accel tiến vào phòng dãy cuối cùng trông thấy một cái lồng kính lớn, bên cạnh ghi rõ ràng chi tiết hướng dẫn sử dụng.
Một loại máy chữa thương cho Pokemon độc quyền của nhà thi đấu, Accel nhìn cách Whitney đặt Pokeball của Clefable vô khay chứa gần đấy, hắn tính vụ thu Mawile trở lại Pokeball nhưng Whitney đưa tay ngăn cản: “Không cần thiết, ngươi hãy ôm lấy Mawile đi vào trong.”
Whitney lấy chìa khóa mở cửa lồng kính rồi ra hiệu với Accel, hắn không suy nghĩ nhiều liền làm theo, chữa trị cho Mawile bây giờ là quan trọng hơn hết thảy. Lồng kính ngào ngạt mùi thơm từ đủ loại thảo dược và Berry, Accel nhận ra vài mùi hương, đa số chúng toàn những loại hắn không thể xác định chính xác được.
Kiến thức về thảo dược và Berry của Accel không hề yếu chút nào, hắn chẳng tự nhận biết tất, bất quá khiến Accel bó tay chỉ một trường hợp, thứ đó vô cùng hiếm thấy, cả ít đề cập ở sách vở. Tác dụng lên cả con người chứ không riêng Pokemon, thoáng ngửi một chút đã làm tinh thần Accel đột nhiên sảng khoái, mệt mỏi tan biến sạch.
Accel nhẹ nhàng đặt Mawile nằm xuống chỗ tựa như giường cao cấp, ngay khi hắn buông tay phần kính bỗng đóng, khóa Mawile bên trong tiến hành trị thương cấp tốc. Accel đứng quan sát rốt cuộc tâm trạng hơi thả lỏng, vì sắc mặt Mawile đã trút bỏ đau đớn, mấy vết thương trên da nó đang dần dần biến mất hết.
Accel quyết định đi ra ngoài chờ đợi, Whitney vỗ vai hắn: “Đừng căng thẳng, Mawile nó sẽ ổn, ta từng thấy nhiều vụ Pokemon thương tích nặng nề hơn nó nhiều.”
Accel định nói gì đó xong lại thôi, Whitney thở dài: “Ngươi có vẻ như quá bao bọc Mawile, đồng ý quan tâm Pokemon là đúng nhưng biểu hiện của ngươi phải sớm cải thiện đi. Cứ đà này cả hai ngươi sẽ gặp chướng ngại lớn nếu muốn bước tiếp.”
Accel gãi đầu, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ bởi Whitney nhận xét hoàn toàn chính xác, bản thân hắn đương nhiên nhận ra điều này nhưng khổ nỗi Pokemon tại hiện thực khác biệt với trong game. Trước kia, Accel gặp gỡ chúng thông qua màn hình điện tử, các con số tượng trưng một Pokemon mạnh yếu, không chút tương tác, trò chuyện.
— QUẢNG CÁO —
Giờ đây chúng là những sinh vật đang sống, chúng có cảm xúc, chia sẻ cùng huấn luyện gia. Mawile là người bạn thân nhất của Accel, chưa kể nó là Pokemon đầu tiên Accel thu phục, không thông qua một trận đấu, cả hai đã hỗ trợ nhau lần lượt vượt chướng ngại và thoát khỏi khu rừng sương mù. Bấy nhiêu khiến Accel khó khăn trong việc để Mawile chiến đấu với những đối thủ mạnh.
Các trận dễ dàng thì không nói, Accel đặt niềm tin hoàn toàn vô Mawile chẳng tí lo lắng, nhưng đấu các Pokemon ngang tầm hoặc trội hơn, khả năng thương tích chắc chắn xảy ra thì Accel lại bị băn khoăn. Hắn gục đầu nghĩ ngợi lung tung, Whitney hiểu rằng Accel đang phải tự đấu tranh bản thân nên không quấy rầy hắn.
Nửa tiếng sau, đèn sáng từ lồng kính tắt hẳn, Accel hấp tấp vừa mở cửa thì Mawile đã vui vẻ nhảy vào người hắn. Toàn bộ thương tích đều hồi phục, thậm chí tâm trạng Mawile còn khá hơn hẳn trước lúc đấu với Whitney, Accel cuối cùng yên tâm nói nhỏ: “Rất tốt...”
Whitney cầm quả cầu Pokeball thả ra Clefable khỏe mạnh, nàng vuốt ve khen ngợi nó đã thể hiện hết sức. Khác lúc giữa trận đấu, Clefable cùng Mawile trở thành bạn bè cười nói thân thiết, dường như cả hai học hỏi nhiều điều mới từ đối phương. Whitney chủ động bắt chuyện: “Ngươi muốn đi ăn một bữa không? Ta mời, một chút chuộc lỗi lỡ cuốn vào trận đấu quên mất mục đích ban đầu.”
Trách nhiệm của nàng là khảo nghiệm Accel, vốn không cần đánh đến mức độ nghiêm trọng thế này. Bởi một màn lật ngược tình thế, Accel thành công khơi dậy ham muốn chiến thắng từ Whitney, kết quả hai con Pokemon khổ nhất, Whitney cảm thấy bản thân đã đi quá trớn.
Accel thuận theo, đằng nào hắn và Mawile cũng chưa ăn cơm tối. Ví tiền lại đang cạn kiệt, Whitney mời bây giờ chẳng khác gì cứu giúp kẻ sắp chết đói một mạng. Xui là Accel hơi chủ quan, trông cậy Whitney mò đường, nàng còn so Accel tệ gấp nhiều lần về khoản này.
Do Goldenrod buổi chiều cận tối khá đông đúc, dẫn tới Whitney đề nghị đi đường ngầm, một chỗ chẳng khác gì khu vực trên mặt đất hay có đôi phần nhỉnh hơn. Cứ ngỡ một trung tâm thương mại hoặc dãy cửa hàng mua sắm kéo dài vô tận vậy, nhiều ngã rẽ rắc rối, đi mãi một hồi cả hai người bọn họ lạc đường.
Whitney là người sống tại Goldenrod nên cố giữ thể diện, không dám chấp nhận sự thật rằng nàng mang Accel đi lạc cùng. Kết quả, Whitney liên tục trấn an Accel rằng sắp đến, nhưng tận hai tiếng trôi qua, bụng Mawile đánh trống ùng ục, nó choáng váng kéo tai Accel giống đang nghịch đồ chơi để quên cơn đói.
Accel không chịu đựng nổi nữa, kéo theo Whitney đi đồn cảnh sát gần nhất hỏi thăm, nhân viên cảnh sát nam chú ý Whitney đang trốn tránh sau lưng hắn, hớn hở chào hỏi: “Không phải Whitney đó ư? Ai ngờ nổi một chủ đạo quán lại có mặt yếu kém cỡ này, đây là lần thứ hai mươi trong tuần đấy...”
Whitney đỏ mặt xấu hổ, dù một câu cũng chẳng nói, im lặng gật nhẹ đầu rồi chạy đuổi kịp Accel. Nàng chiêu đãi Accel và Mawile một bữa trên cả tuyệt vời, hắn cố gắng tránh mấy món khá đắt nhưng Whitney kêu cứ thoải mái, đối với nàng không quá quan trọng. — QUẢNG CÁO —
Accel tự dưng sực nhớ ông của Whitney sở hữu nguyên trang trại bò sữa Miltank nổi tiếng, mấy sản phẩm từ nơi này được rất nhiều người ưa chuộng, còn xuất khẩu đến vài vùng khác. Accel ngày trước ở Kanto đi mua sắm đã từng thấy qua, chưa kể tiền lương chủ đạo quán mà Whitney nhận hàng tháng bởi liên minh Pokemon.
Accel thắc mắc thuận miệng hỏi: “Lý do gì ngươi trở thành một người hướng dẫn tại nhà thi đấu Pokemon? Dựa trình độ huấn luyện gia cấp cao của ngươi đã dư sức được toàn quyền sử dụng mọi thứ trong nhà thi đấu.”
Whitney bặm môi, ngẫm một lát trả lời: “Đơn giản ta thích hướng dẫn những người mới, cảm giác được bọn họ tán thưởng rất thú vị. Thỉnh thoảng ta còn có thể so tài với huấn luyện gia hệt ngươi bằng tư cách người khảo nghiệm, nhiều thứ vui lắm ta không kể hết nổi...”
Goldenrod, thành phố nơi mỗi ngày một điều mới lạ vẫn không đủ giữ chân Whitney một chỗ, loại tính cách trẻ con của nàng bao nhiêu cũng chẳng đủ hài lòng, Accel nhìn Whitney bẳng ánh mắt hiện rõ hai chữ hiển nhiên, nàng bỗng khó hiểu nghiêng đầu.
Mawile chẳng thèm để ý xung quanh, nó ôm bụng vừa chuẩn bị đánh một giấc thì bị Whitney bế đi trong sự hoang mang. Thấy Accel không biểu hiện gì, chủ động né tránh nó, Mawile bất chợt nhớ đến lời hứa giữa Accel và Whitney. Nó ra sức thoát khỏi nhưng Whitney giữ quá chặt, đành cầu cứu Accel, ai ngờ hắn chỉ huýt sáo ngó hướng khác.
Cuối cùng điều gì đến phải đến, Whitney ép Mawile mặc những bộ váy dành riêng cho Pokemon mà nó cực kỳ chán ghét. Lần lượt thử các thứ tựa nón, áo choàng, đồ bơi, Mawile hoa mắt mong một tiếng địa ngục này mau chóng kết thúc.
Mawile thoát lực, giống hồn bay khỏi xác nằm trên đùi Whitney trong khi nàng liên tục khoe khoang Accel mấy tấm hình đã chụp của Mawile. Accel gượng cười mặc kệ Whitney đang hai mắt sáng rỡ, hắn đang quan tâm nhất là Mawile tỉnh dậy liệu nó sẽ thay đổi thái độ thế nào đây.
Accel nhắc nhở Whitney về khảo nghiệm: “Một trận hòa ta có đủ yêu cầu thông qua không?”
Whitney ngừng lại, bỏ điện thoại xuống, nàng dùng giọng khẳng định: “Đương nhiên là ngươi đạt, khảo nghiệm dựa nhiều trên tư duy chiến thuật của ngươi, xem phù hợp hướng dẫn người mới không. Bằng việc Mawile lợi dụng Moonblast để đào hố và âm thanh đánh lạc hướng Clefable đã vượt ngoài những điều ta mong đợi.”
— QUẢNG CÁO —
Tạm biệt Whitney, Accel ôm Mawile đang ngủ gật kiếm một chỗ ở trọ. Căn hộ cho thuê giá hợp lý, nhất là chưa cần trả trước, Accel đơn giản đưa họ xem thẻ huấn luyện gia là ổn áp.
Hôm sau, nghe lời Whitney nói tối qua, Accel đến nhà thi đấu Pokemon xác nhận vài vấn đề, rất nhanh nhân viên đăng kí đưa hắn một tấm thẻ đặc biệt, thứ chứng minh nghề nghiệp người hướng dẫn kiểu hợp tác.
Nhờ Whitney báo cáo kết quả kèm lo giùm Accel vài phần thủ tục nên mọi chuyện mới suôn sẻ như vậy. Daniel gửi lời chúc mừng Accel, anh ta cứ nằng nặc đòi một trận tái đấu, may là Accel khéo miệng từ chối. Mawile đang trong tâm trạng bực bội, hắn chẳng dám đảm bảo rằng Mawile sẽ làm gì đối thủ đâu.
Thức dậy từ sáng Mawile liền chẳng thèm nói chuyện với Accel câu nào, nó nhảy xuống đi bộ chứ không leo lên vai hắn ngồi nữa. Quả nhiên bởi chuyện Accel bán đứng nó cho Whitney chẳng dễ dàng xoa dịu bằng lời ngon ngọt, hắn dặn lòng hoàn thành yêu cầu đầu tiên sẽ dùng toàn bộ để chiêu đãi Mawile.
Ivan do được nhận khai sáng đã hào hứng giới thiệu Accel cho vài người bạn của hắn. Kết quả một thiếu niên cùng tuổi gọi Khan đưa yêu cầu tới nhà thi đấu, Khan nhờ giúp đỡ Pokemon học chiêu thức. Ban đầu Accel dự định không nhận, bản thân hắn còn chưa dạy được Mawile chiêu gì, nói chi đến dạy người khác.
Hắn phân tích chiến thuật, khả năng từng loài Pokemon chứ học chiêu thức thì hắn giơ tay chịu thua. Hồi tại kiếp trước, trong Game Pokemon học chiêu thông qua TM hoặc TR hình dạng một cái đĩa, ấn phát là xong chẳng tốn chút công sức.
Anime ít tập chủ đề quá trình học chiêu của Pokemon nhưng nó không trọn vẹn. Thiếu sót thông tin để có thể khai thác chuyển sang thực tế. Xuyên không thân phận mới, mười năm đèn sách Accel không hề tiến bộ ở mảng này, tóm gọn là cực mơ hồ.
Nhưng kết quả Accel đứng đợi trong sân sẵn, đối diện là Khan, đồng phục trùng với Ivan, mái tóc đỏ rực, cả người toát lên vẻ quý tộc. Bên cạnh là quản gia của hắn, mặc vest đen, thắt cà vạt đeo găng tay đang nghiêng người dâng một quả cầu Pokeball. Chủ yếu là số tiền quá cao nên Accel cắn răng làm liều, không đành lòng từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.