Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Chương 65: Lừa gạt.

MộtMawileĐángYêu

19/12/2021

Trở lại khoảng thời gian vài phút, trước khi Accel quyết định sử dụng chính máy tính điều hành quanh Baby Lugia để phản công, tạo đường thoát cho bọn họ khỏi Team Rocket.

Tiến sĩ Namba, một nhà khoa học tuy rằng không thể gọi là quá thành danh trong lĩnh vực nghiên cứu, bởi phần nào ông ta bị mọi người bài xích vì độ điên rồ của mình. Đây cũng là lý do chính khiến ông ta đồng tình với cách hành động và chọn gia nhập Team Rocket.

Những phát minh ông ta chế tạo nắm vai trò lớn đối với công nghệ gia tăng sức mạnh Pokemon mà Team Rocket sở hữu. Trong Anime chúng ta đã từng thấy qua một số cỗ máy cực kỳ hiện đại dưới hình dáng một loài Pokemon được Team Rocket gửi sang bộ ba Jessie, James, Meowth.

Đồng thời đấy chỉ là phần nhỏ, đa số thứ bọn họ chuyển hoàn toàn phế phẩm, mấy phát minh sai sót, nhiều lỗi. Bất quá bấy nhiêu đã đủ chứng minh khả năng đáng kinh ngạc của ông ta ở lĩnh vực này, thực tế căn cứ dưới biển ngay tại đây đều do tiến sĩ Namba thiết kế.

Cả ngày toàn tin xấu truyền tới liên tục, ông ta vừa bận rộn xử lý vài vấn đề rắc rối vừa bực bội do các chuẩn bị sẵn giờ đây thành phí công. Lugia mẹ chưa bắt được, giờ đã bị liên minh Pokemon phát hiện, ông ta đành chịu, nghe theo an bài từ tổng bộ vội gấp thu hồi máy móc xong rút lui.

Ai ngờ đang giải quyết đến công đoạn cuối cùng, ông ta tiện thể trông thấy một tên cấp thấp đi dạo ngang qua, mệnh lệnh hắn giúp đỡ mình khiêng vác mấy thứ lặt vặt đem bỏ vào phòng. Ông ta chẳng chút tâm trí nghĩ ngợi chuyện khác, dành phần lớn cảm xúc tiếc nuối con Lugia.

Khoảnh khắc ông ta không đề phòng, Ken liền thừa dịp dùng chuôi kiếm của Honedge đập nhẹ sau gáy làm ông ta ngã xuống bất tỉnh. Sau khi lấy lại ý thức, nhìn xung quanh gớm ghiếc cùng mùi hôi thối nặng nề, nhận ra tình huống hiện tại, tiến sĩ Namba lập tức giận nghiến răng.

Cầu cứu từ đám người cấp dưới đần độn đều không được, tên đó cẩn thận dán băng dính kín miệng ông ta. Trầy trật hồi lâu, lúc tưởng chừng ông ta sắp ngất thêm lần nữa thì một tên phụ trách đổ rác nhà bếp tình cờ mở cửa bắt gặp.

Vì ở Team Rocket những kẻ cấp cao truyền lệnh cho đám dưới trướng sau đó tiếp tục chuyển tới lũ lính cấp thấp nhất. Dẫn đến ban đầu tên kia chỉ đơn giản mang người ra khỏi chứ chẳng hề biết rằng ông ta là người có quyền hành cực cao tại căn cứ này.

Mọi chuyện tốn khá lâu mới trở về như cũ, một người chỉ huy tạm thời ở căn cứ tự mình đi đón kèm theo mấy lời xin lỗi tiến sĩ Namba. Nhưng tại thời điểm bây giờ ông ta mặc kệ hết thảy, muốn nhanh chóng tóm được tên đã cả gan dám đánh ngất bản thân.

Cấp tốc ra hiệu truyền lệnh khắp nơi, đặt mức độ nghiêm trọng vấn đề lên cấp ba chứng tỏ ông ta vô cùng nóng lòng gặp lại Ken. Tiến sĩ lườm sơ một người tên hắn là Charles, ngoài ông ta thì mỗi tên này nắm giữ tấm thẻ đặc biệt đủ tư cách tiến vào mọi phòng.

— QUẢNG CÁO —

Charles lấy ngón tay đẩy nhẹ chiếc kính, hơi cúi thấp đầu nói: “Tiến sĩ, ta đảm bảo tên kia nhất định trốn không thoát. Xin ngài bớt giận, bây giờ sắp xếp lui về tổng bộ quan trọng hơn, đang dưới đại dương rộng lớn. Chúng ta khóa hết tàu ngầm cũng đồng nghĩa đã nhốt hắn.”

Tiến sĩ Namba liếc hắn rồi hạ giọng xuống, biểu hiện chẳng hài lòng với đề nghị hắn vừa đưa: “Ngươi thử đặt mình vào trường hợp của ta xem? Chịu xúc phạm cỡ đấy, ngươi còn bình tĩnh chờ đợi, thả hắn tự do chạy nhảy lâu thêm nữa ư?”



Charles lập tức lau hồ hôi trán, vội vàng nhường một bước: “Ta không hề có ý đó, đã rõ... Chúng ta cứ theo lệnh ngài mà thực hiện.”

Tiến sĩ Namba thoáng gật một cái, ông ta đứng dậy ngắm nhìn đằng sau mặt kính trong suốt là giữa lòng biển, màu tối đến đáng sợ. Những con Pokemon sớm di chuyển nơi khác, chẳng dám tiếp cận căn cứ vì nó còn sử dụng chức năng đuổi Pokemon hoang dã.

Ông ta nghĩ ngợi chốc lát, chợt tiếng kêu của con Baby Lugia vang vọng khắp nơi. Tất cả phòng bao gồm vị trí ông ta đang đứng, âm thanh tăng cường kém chút làm đột ngột mất thính giác, Charles lẫn tiến sĩ Namba giật mình che đi hai bên tai, kinh ngạc rồi rất nhanh ông ta nhấn vài nút trên bảng điều khiển ở cạnh giúp chỗ này tạm thời yên ắng.

Tiến sĩ Namba kiểm tra hệ thống, quả nhiên có kẻ cố tình gây náo loạn nhưng hắn kĩ càng ẩn giấu bản thân. Tiến sĩ Namba mặt cau có: “Ngươi lập tức chạy tới xem xét căn phòng chứa Baby Lugia, mang thêm nhân lực lục soát mấy căn phòng khác nữa.”

Charles bày tư thế nghiêm túc nhận lệnh: “Rõ!”

Nhưng hắn chưa kịp rời khỏi thì tiến sĩ Namba hét lớn: “Đợi đã!”

Ông ta hớn hở, một nụ cười quỷ dị hiện rành rành trên khuôn mặt, ông ta lẩm bẩm: “Đúng là nó, hiện tại nó đang cấp tốc hướng tới đây!”

Charles khó hiểu đứng im đợi phản ứng tiếp theo, tiến sĩ Namba mừng rỡ xong chậm rãi chuyển sang lo lắng. Kế hoạch ban đầu là sử dụng con Baby Lugia dẫn dụ Lugia mẹ, điểm này giống hệt nhưng sai lệch khoảng thời gian, hiện tại rất là tồi tệ. Bẫy dành cho nó chẳng hoàn thiện, giam giữ tạm thời chứ không đủ khả năng kéo dài.

Vài giây sau, ông ta quyết định cược một ván vì vốn khó cam lòng xổng mất cơ hội nghiên cứu một con Pokemon huyền thoại đã trưởng thành. Tiến sĩ Namba ánh mắt sắc bén, gằn giọng: “Ngươi ngay bây giờ đi đến phòng điều khiển, dùng tấm thẻ đặc biệt đó triển khai vũ khí kèm số ít các biện pháp ngăn cản hoặc suy yếu Lugia.” — QUẢNG CÁO —

Charles chủ động nói điểm sơ sót: “Nếu thế chúng ta không thể làm gì tên gián điệp kia. Trường hợp xấu nhất hắn đang tại phòng chứa Baby Lugia, ngoài tấm thẻ này thì chẳng cách nào khác tiến vào... Hơn nữa, chiến đấu với Lugia cần nhiều người hỗ trợ khống chế toàn bộ căn cứ, chúng ta sẽ thiếu nhân lực đi kiểm tra từng phòng.”

Tiến sĩ Namba cũng nghĩ qua vấn đề này, có điều rõ ràng con Lugia vẫn quan trọng gấp mấy lần. Ông ta lắc đầu: “Tạm thời chưa giải quyết hắn, đại vài người tìm kiếm thôi, tuy rằng lâu nhưng bây giờ chúng ta có việc bắt buộc phải chú ý.”

Charles không trình bày thêm, mau xoay người chạy đi thực hiện. Sóng tín hiệu càng lúc càng gần, tiến sĩ Namba đứng nheo mày sẵn sàng đợi Lugia xuất hiện.

Chỗ Accel, hắn giải thích gọn cho Ken rồi hỏi lại để đảm bảo Ken hiểu mấy điểm mấu chốt. Ken hơi nhức đầu, lát sau hắn thật sự biết rằng bản thân nên làm gì xong thở dài: “Rồi, ngươi cứ yên tâm...”

Mỗi khi Ken thốt câu đấy thì Accel luôn cảm giác trái ngược, dâng lên vài điềm xấu rằng tên này tiếp tục khiến mọi chuyện lệch hướng. Hắn im lặng lườm Ken vài giây mới buông tha, tập trung mã hóa mật khẩu. Accel rất muốn than thở, đống chữ số dài ngoằn chạy ngang qua trước mắt gây hắn kém chút tại chỗ ngất.

Nhưng ráng gượng đối diện tiếp, không phải hoàn toàn vô ích, nãy giờ hắn thu thập được kha khá tiến triển tốt. Nhắm chừng với tốc độ này thì khoảng hai mươi phút nữa là thành công.



Mawile nhảy vào áo Ken cho hình dáng cải trang của hắn giống lúc nãy khi giúp Accel thoát nạn. Ken đi thong thả tới bên ngoài, quẹt thẻ thêm một cái, cửa tự động mở. Hai người gác cổng nghe xong thông báo liền mặt nghi ngờ đứng nhìn lẫn nhau, bọn hắn không chắc người vừa rồi là cấp trên thật hay gián điệp.

Ken chợt bước ra, bọn họ tăng cao cảnh giác nhưng chẳng dại làm điều thiếu suy nghĩ. Ken ho nhẹ vài cái, giả bộ giọng khàn khàn: “Thông báo hồi nãy chắc chắn hai ngươi biết hết đúng chứ? Giờ hai ngươi trực tiếp đi cùng ta vào trong. Ta cho các ngươi xem một thứ...”

Một người thoáng do dự: “Nhưng... Chuyện canh chừng...”

Ken vẫy tay, không chần chờ liền dẫn đường: “Đừng lo lắng, rất nhanh, chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Hơn nữa, cần tấm thẻ đặc biệt giống ta mới có thể bước vào trong.”

— QUẢNG CÁO —

Hai người kia bỗng nhiên thấy Ken nói hợp lý, quyết định chạy theo kịp hắn. Bọn họ dọc đường định đặt câu hỏi nhưng Ken từ chối trả lời, nói qua loa: “Đợi các ngươi chứng kiến sẽ tự khắc hiểu.”

Lời hắn đã chính xác, hai người bọn họ đứng ngây ngốc, một tên hàm mở to không kéo lên được. Tận mắt nhìn Pokemon huyền thoại thì ai cũng phải kinh ngạc tột độ, tranh thủ lúc bọn họ đang ở trạng thái dễ lung lay nên Ken hồi tưởng Accel căn dặn, từ tốn giải thích: “Khỏi nói nhiều các ngươi liền tự biết, đây là Pokemon huyền thoại Lugia. Tuy rằng chưa trưởng thành nhưng vẫn mang giá trị cực kỳ trân quý.”

Ngừng một chút, Ken đi tới chỗ Accel đang ngồi gõ phím: “Các ngươi nên cảm giác vinh dự vì điều này. Kẻ xâm nhập chắc chắn nhắm đến con Baby Lugia, thông báo hắn giữ tấm thẻ giống hệt của ta. Đương nhiên hắn sẽ dùng lời lẽ lừa gạt các ngươi giúp hắn thông qua.”

Một người nuốt nước bọt, nhanh nhạy hiểu thấu ý nghĩa trong câu nói vừa rồi: “Vậy... Ngài muốn chúng ta không để bất kỳ ai được phép vào bao gồm kẻ mang tấm thẻ đặc biệt sao?”

Đúng thứ Ken chờ đợi, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, hiện tại nơi đây chẳng an toàn nên ta mới dùng tới tên chuyên kĩ thuật này. Xong hết một số quá trình bọn ta vận chuyển gấp Baby Lugia đến căn phòng bí mật khác, nhờ các ngươi hỗ trợ một khi xong xuôi hiển nhiên sẽ nhận phần thưởng phong phú kèm cơ hội thăng cấp.”

Đánh mạnh lòng tham luôn là phương án hiệu quả cao, bọn họ thoáng liếc lẫn nhau, hấp tấp đứng bày vẻ nghiêm nghị: “Rõ, bọn ta sẽ không để ai lọt vào đây. Ngài cứ tin tưởng bọn ta!”

Ken diễn nốt mấy câu cuối, kết thúc màn kịch: “Tốt lắm, chỉ cần thực hiện nhiệm vụ hoàn hảo, ta cũng không bạc đãi các ngươi.”

Ken dẫn bọn họ về lại cửa, quẹt thẻ đưa bọn họ ra ngoài xong làm bộ biểu hiện hài lòng quay đi. Cửa đóng, Ken vừa chạy vừa ôm bụng cười sặc sụa, không ngờ nổi chuyện lừa gạt bọn họ dễ dàng đến mức độ này. Hắn phải công nhận Accel cực có năng khiếu mảng chơi đùa tâm lý.

Accel phán đoán chẳng sai chút nào, bọn họ răm rắp vâng lời. Hiện tại tạo thành công tấm khiên chống đỡ tương đối cứng cáp, thời gian câu kéo sắp đủ giải thoát Baby Lugia, đường trốn thoát mở rộng chào đón.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook