Chương 74: Trở lại Goldenrod.
MộtMawileĐángYêu
19/12/2021
Một đêm lễ hội trôi qua khiến trong lòng Accel ngỡ ngàng rằng tại sao
những thứ như này nhanh chóng tàn đến thế. Cơ mà bọn họ đã cùng trò
chuyện, gần gũi hơn rất nhiều, Mawile và Trapinch cũng hòa với lễ hội,
chúng tương đối thân thiết mặc dù vẫn còn chút cãi vã.
Trapinch được trở về quả cầu Pokemon nghỉ ngơi, Mawile ngáp dài một cái xong xém nữa tại chỗ gục. Nó lỡ chơi đùa hơi lố, giờ kiệt sức nên chỉ muốn ngủ thêm, Accel mỉm cười rồi tạm biệt những người khác, ôm nó đi về khách sạn. Hắn không phải người có thói quen viết nhật ký, do là hôm nay thật sự đã khá vui, Accel ngồi vào bàn ghi chép lại kỉ niệm.
Đóng cuốn sổ tay nhỏ của mình, vì hắn còn nhiều thể lực kèm việc cực ít vận động, chủ yếu đi bộ trong lễ hội và trò chuyện nên giờ Accel nằm trằn trọc mãi. Hắn ngắm bộ dạng say sưa từ Mawile, ban đầu đơn giản dự định bắt Pokemon thứ hai chứ ai ngờ nổi lắm rắc rối kiểu vậy.
Mấy cuộc gặp gỡ thú vị, liên quan đến cả Pokemon huyền thoại Lugia. Accel hồi tưởng mọi thứ vỏn vẹn vài ngày qua rồi vô thức cười, trông giống hệt một tên tự kỉ. Ngày mai hắn quyết định sẽ rời khỏi đảo Red Rock, mục tiêu đang dang dở, cứ tốn thời gian ở đây chẳng tốt lắm.
Accel bỗng thoáng nghĩ tới con Shiny Mareanie tại đảo Blue Point, hiện tại hắn chắc chắn nó đã ra được vùng xoáy nước, không cần sợ hãi con người ngày đêm truy bắt nữa. Accel chúc nó sớm tìm thấy lý do tồn tại, sống một cuộc đời nó hằng mong ước.
Trong lúc đó, phía bờ biển gần khu vực tàu thuyền, Shiny Mareanie hơi lo lắng, mấy ngày trôi nó vẫn chưa gặp Accel. Phần màu hắn vẽ sắp sửa biến mất, nhạt dần theo mỗi giờ. Để đảm bảo kéo dài đủ nên nó không dám chủ động xuống nước, sợ rằng tốc độ màu phai nhanh hơn.
Mấy gai độc nó cố tình sử dụng đều chẳng thu hoạch kết quả tốt, chút cảm giác Accel hoặc Mawile gần đây đã không có. Sáng sớm hôm qua, nó phát hiện một chuyến tàu chở đông đúc người mặc đồng phục đen kì quái, nó đành cả gan liều leo lên tàu ẩn nấp nhằm tìm kiếm Accel.
Nhưng kết quả là thất bại, ngược lại xém nữa bị vài người bắt được. Nó buồn bã, thật sự nó cùng Accel vốn định đoạt phải chia cách ư? Lập tức Shiny Mareanie lắc đầu, nó phủ nhận điều đó, bằng mọi giá nó cần gặp Accel. Dù số phận kia là đúng thì nó phải nghe câu trả lời từ chính hắn.
Nó kiên trì tiếp tục chờ ở đảo Red Rock, chừng nào xác định Accel góp mặt trên một chuyến tàu trăm phần trăm đã. Shiny Mareanie đi loanh quanh hồi lâu giữa đêm khuya, nó cầm quả Berry nhai đỡ đói. Hiện tại thời tiết khá lạnh, nó khẽ run, gấp rút chạy trú tạm trong hang nhỏ.
Vì nó dọn dẹp hang ổ Pokemon hệ ma nên các Pokemon lẩn trốn bằng hang Trapinch đào rốt cuộc thoải mái quay về nơi bọn chúng vốn sinh sống. Vài con Pokemon chủ động bày tỏ lòng cảm kích nhưng nó chối bỏ, nói rằng bọn chúng nhầm, bởi nó làm để trút giận chứ chưa từng nghĩ sâu xa kiểu cứu giúp ai hết.
Mỗi tội bọn chúng năm lần bảy lượt mãi chẳng lọt tai, luôn mang vài quả Berry đến tặng nó, hang động cũng thuộc một con Ursaring tình nguyện dâng cho. Shiny Mareanie chẳng thể hiểu đám này, nó đành mặc kệ bọn chúng, giờ mỗi giây phút nó đều nôn nóng, màu nhạt đi, nhiều xúc tu của nó lộ ít đỏ. — QUẢNG CÁO —
Nó kiềm chế bản thân đừng hoảng hốt, suy đoán có lẽ che giấu được ngày mai thôi. Hi vọng và tuyệt vọng ngang nhau, nó muốn nhìn thấy Accel, người đầu tiên mang đến cảm giác ấm áp lạ thường kia. Shiny Mareanie chợp mắt, nằm co rúc vào góc, đơn độc một mình.
Hôm sau, bầu trời dường như đẹp hơn mọi ngày, Accel vươn vai một cái xong đánh thức Mawile. Chăm sóc cẩn thận, lau chùi hàm sau trở nên bóng loáng của nó, Accel hớn hở nói: “Hăng hái lên nào, bây giờ chúng ta sẽ đến bến tàu, quay về Goldenrod.”
Mawile chẳng biểu hiện cảm xúc nhưng vài giây kế tiếp nó chợt gợi nhớ vài kí ức đáng quên, nó sắp đối mặt Whitney một lần nữa. Nàng lúc mới quen biết gây cái ấn tượng xấu cho nó, lôi kéo Mawile đi khắp nơi buộc nó thử đống trang phục chật chội, màu mè.
May mắn rằng Accel bận rộn thực hiện yêu cầu từ nhà thi đấu Pokemon mới hạn chế thời gian tiếp xúc cùng Whitney, mỗi lần vô tình chạm mặt nàng đều nhìn Mawile bằng ánh mắt cực kỳ mờ ám khiến nó ớn lạnh.
Nếu không phải toàn bộ yêu cầu liên quan đến khoản đối chiến thì nó dám khẳng định Whitney sẽ xung phong chăm sóc nó thay Accel. Một khi lỡ rơi vào tay nàng, Mawile thử tưởng tượng cảnh địa ngục tồi tệ chung Whitney mọc nanh vuốt lăm le muốn nuốt chửng nó.
Mawile sởn hết gai ốc, nó nhảy tới bên cạnh Accel, âm thầm dặn dò nhất định tránh mặt Whitney. Phải luôn bám sát Accel thì khả năng thoát được Whitney liền đủ nới lỏng.
Riêng Accel đã sớm tính toán ghé sang nhà thi đấu Pokemon chào hỏi Whitney và Daniel một câu. Hai người bọn họ giúp đỡ Accel khá nhiều, cộng thêm việc chính là thách đấu đạo quán của Whitney, hiện tại hắn sở hữu hai Pokemon, hoàn toàn phù hợp điều kiện khiêu chiến.
Nhắm chừng thời gian phiền phức mà Accel trải qua ở cả hai đảo Red Rock lẫn Blue Point thì Ash, Gary thành công lấy thêm huy chương rồi. Hắn tăng tốc độ tối đa mong đuổi kịp, dù đi đường tắt hơi nguy hiểm vẫn phải nhanh chân tiến đến những đạo quán.
Bọn họ thu dọn một số đồ vật xong lập tức hướng tới cảng. Accel chưa tạm biệt Ken cùng ba người kia nhưng bọn họ cũng đã rời khỏi đảo. Kệ thôi, kiểu này lại thuận tiện hơn nhiều, lần tiếp theo chạm mặt xem coi bọn họ tiến bộ bao nhiêu.
— QUẢNG CÁO —
Accel để Mawile ngồi tạm một chỗ vắng vẻ chờ hắn xử lý nốt vài thủ tục rườm rà, xếp hàng mua vé tàu nữa nên hơi lâu. Mawile ngồi im một nơi làm nó chán, chống cằm nhăn nhó, gần mất kiên nhẫn. Rốt cuộc thở dài nhảy xuống thì vừa đúng lúc Accel trở lại, nó vội vàng ngoan ngoãn.
Khoảnh khắc Accel và Mawile tới bến cảng thì Shiny Mareanie đã cảm nhận được. Nó mừng rỡ, gấp gáp phóng nhanh, chậm trễ chút đỉnh lỡ hắn tiếp tục mất tích tìm rất mệt mỏi. Dòng người đông đúc thêm vấn đề màu sắc mình cản trở, Shiny Mareanie chưa lộ diện.
Nó xác định Accel ở đây, kế đấy còn lắm chuyện đau đầu khác, hiện tại Shiny Mareanie xông vào đám người tìm kiếm Accel là hành động ngu ngốc, nó chẳng điên khùng tận mức như thế, đợi chuyến tàu kia thành công cập bến hãy bơi dưới biển, lén lút bám dính thân tàu.
Tranh thủ khi không ai phát hiện giả bộ giống Pokemon của một hành khách trên tàu rồi chạy kiểm tra từng phòng. Đây là biện pháp hợp lý nhất bây giờ Shiny Mareanie có thể làm, nó tự chuyển ánh mắt sang quyết tâm, bằng giá nào nó đều phải gặp Accel.
Xui rằng mọi thứ diễn ra ngoài nó mong muốn, Accel cùng Mawile lên tàu nhưng nó kiếm mãi không thấy phòng của hắn. Nó thoáng khó lý giải tình huống này, ngỡ bản thân mình nhầm lẫn.
Trong lúc đó, Accel dẫn Mawile đi nghịch nước ở hồ bơi, Mawile thỏa thích ngụp lặn, trang bị luôn chân vịt thi thố với các con Pokemon khác. Accel cầm ly nước trái cây đeo kính râm nằm phơi nắng, da hắn từ nhỏ đến lớn trắng sắp tiếp cận tuyết, nhân cơ hội bây giờ thử thay đổi.
Shiny Mareanie cực kỳ đen đủi, trùng hợp lúc nó chạy ngang hồ bơi thì Mawile đang lặn xuống sâu và Accel kéo lấy ô thấp chút đỉnh, che một khoảng lại vì ánh sáng rọi thẳng gây lóa mắt hắn. Shiny Mareanie tuyệt vọng, nó bắt đầu nghĩ ngợi lung tung liệu mình lên sai tàu.
Có lẽ số phận thật sự đã định đoạt, Shiny Mareanie tự trách bản thân vô dụng, nó hời hợt bám vào thân tàu, đau đớn chấp nhận hiện thực. Accel cùng Mawile quậy phá, căn phòng bọn họ bừa bãi, hai bên cầm gối chiến đấu, thần thái nghiêm túc căng thẳng do đây là một trận cá cược, nếu Mawile thua nó phải cosplay Snorlax cho Accel chụp ảnh.
Còn ngược lại thì Accel sẽ đãi nó ăn nhà hàng năm sao, Mawile lườm Accel, quan sát điểm yếu của hắn rồi ngầm tận dụng thân thể nhỏ bé luồn lách trả đòn. Accel đương nhiên đi bộ trong bụng Mawile, nhạy bén đỡ xong nhảy sang một bên, hắn dồn hết sức lực phất gối trúng mặt Mawile làm nó mất thăng bằng, té ngã xuống giường bại trận.
Accel cười lớn trêu chọc Mawile: “Ta thắng! Haha, ngươi giữ lời hứa thôi, ta tới trung tâm thương mại Goldenrod mua điện thoại kèm bộ quần áo ngủ loại trẻ con hình Snorlax để ngươi mặc.”
— QUẢNG CÁO —
Mawile tuy khá bực nhưng nó không chơi xấu, thua thì chịu, một trận cược thất bại thảm hại, ít nhất người xem là Accel, nó đỡ xấu hổ. Chứ mà thay thế bằng Whitney hoặc người khác nó cảm giác chút ngượng khóc hay thậm chí chui đầu vào hố trốn tránh.
Accel bế nó an ủi: “Ngươi đừng bày bộ mặt kia nữa. Vậy đi, chụp ảnh vẫn cần thực hiện nhưng sau khi thách đấu đạo quán của Whitney ta liền dẫn ngươi đi ăn nhà hàng năm sao, vui chưa?”
Mawile lập tức gật đầu, gương mặt ủ rũ biến thành tươi tắn, kích động khoanh tay kêu mấy tiếng, kiểu nói Accel cũng còn chút lương tâm. Dụ dỗ hoàn tất, nó dần nắm điểm yếu Accel, cứ nhõng nhẽo một hồi là sẽ thu hoạch nhiều thứ tốt, nó biết Accel không nỡ thấy nó buồn.
Người ta thường gọi loài Mawile là Pokemon lừa dối chẳng sai, chúng mang sẵn bản năng như thế, rất khó sửa đổi, đa số huấn luyện gia sở hữu Mawile đều không có phương pháp nào khắc chế độ dễ thương cao ngất ngưỡng của nó, bao gồm luôn Accel.
Đúng là gạt Accel nó hơi dằn vặt, biết rằng điều đó không tốt nhưng thức ăn thượng hạng mới đáng trách vì dám mê hoặc nó. Nghĩ theo chiều hướng vậy nó bớt nhiều áy náy, đổ thừa hết sang thức ăn.
Accel hiển nhiên rõ ràng vừa nãy Mawile dùng kĩ năng diễn xuất để khiến hắn động lòng, nhưng vẫn là cố tình chiều nó, Mawile mỗi tật tham ăn duy nhất nó bỏ chẳng được, hắn nhẩm thầm kệ thôi, ngay khoảnh khắc lần đầu gặp nhau Mawile đã mang đặc điểm kia.
Trên hết, đó cũng là một trong những nét đáng yêu của nó. Accel đắp chăn cho nó xong bước ra ban công hít thở không khí kèm ngắm chút ngôi sao. Bỗng dưng hắn chợt khó ngủ, cứ thiếu thiếu một điều quan trọng, hắn không hề phát hiện giữa mình và Shiny Mareanie chỉ cách chưa tới hai mét, nguyên nhân chủ yếu trời tối đen cộng thêm Accel chẳng hề có lý do gì liếc nhìn thân tàu cả.
Shiny Mareanie chắc chắn nó sẽ mãi mãi cô độc, đủ thứ suy nghĩ tiêu cực len lỏi, thẩm thấu qua đầu nó. Shiny Mareanie tình trạng mỗi lúc càng trở nên tồi tệ, nó thoáng tự nói một câu đắng chát rằng có lẽ là Pokemon như mình tác dụng bình hoa di động, để ngắm chứ không giúp ích gì cho Accel, biết đâu Accel chẳng cần nó.
Trapinch được trở về quả cầu Pokemon nghỉ ngơi, Mawile ngáp dài một cái xong xém nữa tại chỗ gục. Nó lỡ chơi đùa hơi lố, giờ kiệt sức nên chỉ muốn ngủ thêm, Accel mỉm cười rồi tạm biệt những người khác, ôm nó đi về khách sạn. Hắn không phải người có thói quen viết nhật ký, do là hôm nay thật sự đã khá vui, Accel ngồi vào bàn ghi chép lại kỉ niệm.
Đóng cuốn sổ tay nhỏ của mình, vì hắn còn nhiều thể lực kèm việc cực ít vận động, chủ yếu đi bộ trong lễ hội và trò chuyện nên giờ Accel nằm trằn trọc mãi. Hắn ngắm bộ dạng say sưa từ Mawile, ban đầu đơn giản dự định bắt Pokemon thứ hai chứ ai ngờ nổi lắm rắc rối kiểu vậy.
Mấy cuộc gặp gỡ thú vị, liên quan đến cả Pokemon huyền thoại Lugia. Accel hồi tưởng mọi thứ vỏn vẹn vài ngày qua rồi vô thức cười, trông giống hệt một tên tự kỉ. Ngày mai hắn quyết định sẽ rời khỏi đảo Red Rock, mục tiêu đang dang dở, cứ tốn thời gian ở đây chẳng tốt lắm.
Accel bỗng thoáng nghĩ tới con Shiny Mareanie tại đảo Blue Point, hiện tại hắn chắc chắn nó đã ra được vùng xoáy nước, không cần sợ hãi con người ngày đêm truy bắt nữa. Accel chúc nó sớm tìm thấy lý do tồn tại, sống một cuộc đời nó hằng mong ước.
Trong lúc đó, phía bờ biển gần khu vực tàu thuyền, Shiny Mareanie hơi lo lắng, mấy ngày trôi nó vẫn chưa gặp Accel. Phần màu hắn vẽ sắp sửa biến mất, nhạt dần theo mỗi giờ. Để đảm bảo kéo dài đủ nên nó không dám chủ động xuống nước, sợ rằng tốc độ màu phai nhanh hơn.
Mấy gai độc nó cố tình sử dụng đều chẳng thu hoạch kết quả tốt, chút cảm giác Accel hoặc Mawile gần đây đã không có. Sáng sớm hôm qua, nó phát hiện một chuyến tàu chở đông đúc người mặc đồng phục đen kì quái, nó đành cả gan liều leo lên tàu ẩn nấp nhằm tìm kiếm Accel.
Nhưng kết quả là thất bại, ngược lại xém nữa bị vài người bắt được. Nó buồn bã, thật sự nó cùng Accel vốn định đoạt phải chia cách ư? Lập tức Shiny Mareanie lắc đầu, nó phủ nhận điều đó, bằng mọi giá nó cần gặp Accel. Dù số phận kia là đúng thì nó phải nghe câu trả lời từ chính hắn.
Nó kiên trì tiếp tục chờ ở đảo Red Rock, chừng nào xác định Accel góp mặt trên một chuyến tàu trăm phần trăm đã. Shiny Mareanie đi loanh quanh hồi lâu giữa đêm khuya, nó cầm quả Berry nhai đỡ đói. Hiện tại thời tiết khá lạnh, nó khẽ run, gấp rút chạy trú tạm trong hang nhỏ.
Vì nó dọn dẹp hang ổ Pokemon hệ ma nên các Pokemon lẩn trốn bằng hang Trapinch đào rốt cuộc thoải mái quay về nơi bọn chúng vốn sinh sống. Vài con Pokemon chủ động bày tỏ lòng cảm kích nhưng nó chối bỏ, nói rằng bọn chúng nhầm, bởi nó làm để trút giận chứ chưa từng nghĩ sâu xa kiểu cứu giúp ai hết.
Mỗi tội bọn chúng năm lần bảy lượt mãi chẳng lọt tai, luôn mang vài quả Berry đến tặng nó, hang động cũng thuộc một con Ursaring tình nguyện dâng cho. Shiny Mareanie chẳng thể hiểu đám này, nó đành mặc kệ bọn chúng, giờ mỗi giây phút nó đều nôn nóng, màu nhạt đi, nhiều xúc tu của nó lộ ít đỏ. — QUẢNG CÁO —
Nó kiềm chế bản thân đừng hoảng hốt, suy đoán có lẽ che giấu được ngày mai thôi. Hi vọng và tuyệt vọng ngang nhau, nó muốn nhìn thấy Accel, người đầu tiên mang đến cảm giác ấm áp lạ thường kia. Shiny Mareanie chợp mắt, nằm co rúc vào góc, đơn độc một mình.
Hôm sau, bầu trời dường như đẹp hơn mọi ngày, Accel vươn vai một cái xong đánh thức Mawile. Chăm sóc cẩn thận, lau chùi hàm sau trở nên bóng loáng của nó, Accel hớn hở nói: “Hăng hái lên nào, bây giờ chúng ta sẽ đến bến tàu, quay về Goldenrod.”
Mawile chẳng biểu hiện cảm xúc nhưng vài giây kế tiếp nó chợt gợi nhớ vài kí ức đáng quên, nó sắp đối mặt Whitney một lần nữa. Nàng lúc mới quen biết gây cái ấn tượng xấu cho nó, lôi kéo Mawile đi khắp nơi buộc nó thử đống trang phục chật chội, màu mè.
May mắn rằng Accel bận rộn thực hiện yêu cầu từ nhà thi đấu Pokemon mới hạn chế thời gian tiếp xúc cùng Whitney, mỗi lần vô tình chạm mặt nàng đều nhìn Mawile bằng ánh mắt cực kỳ mờ ám khiến nó ớn lạnh.
Nếu không phải toàn bộ yêu cầu liên quan đến khoản đối chiến thì nó dám khẳng định Whitney sẽ xung phong chăm sóc nó thay Accel. Một khi lỡ rơi vào tay nàng, Mawile thử tưởng tượng cảnh địa ngục tồi tệ chung Whitney mọc nanh vuốt lăm le muốn nuốt chửng nó.
Mawile sởn hết gai ốc, nó nhảy tới bên cạnh Accel, âm thầm dặn dò nhất định tránh mặt Whitney. Phải luôn bám sát Accel thì khả năng thoát được Whitney liền đủ nới lỏng.
Riêng Accel đã sớm tính toán ghé sang nhà thi đấu Pokemon chào hỏi Whitney và Daniel một câu. Hai người bọn họ giúp đỡ Accel khá nhiều, cộng thêm việc chính là thách đấu đạo quán của Whitney, hiện tại hắn sở hữu hai Pokemon, hoàn toàn phù hợp điều kiện khiêu chiến.
Nhắm chừng thời gian phiền phức mà Accel trải qua ở cả hai đảo Red Rock lẫn Blue Point thì Ash, Gary thành công lấy thêm huy chương rồi. Hắn tăng tốc độ tối đa mong đuổi kịp, dù đi đường tắt hơi nguy hiểm vẫn phải nhanh chân tiến đến những đạo quán.
Bọn họ thu dọn một số đồ vật xong lập tức hướng tới cảng. Accel chưa tạm biệt Ken cùng ba người kia nhưng bọn họ cũng đã rời khỏi đảo. Kệ thôi, kiểu này lại thuận tiện hơn nhiều, lần tiếp theo chạm mặt xem coi bọn họ tiến bộ bao nhiêu.
— QUẢNG CÁO —
Accel để Mawile ngồi tạm một chỗ vắng vẻ chờ hắn xử lý nốt vài thủ tục rườm rà, xếp hàng mua vé tàu nữa nên hơi lâu. Mawile ngồi im một nơi làm nó chán, chống cằm nhăn nhó, gần mất kiên nhẫn. Rốt cuộc thở dài nhảy xuống thì vừa đúng lúc Accel trở lại, nó vội vàng ngoan ngoãn.
Khoảnh khắc Accel và Mawile tới bến cảng thì Shiny Mareanie đã cảm nhận được. Nó mừng rỡ, gấp gáp phóng nhanh, chậm trễ chút đỉnh lỡ hắn tiếp tục mất tích tìm rất mệt mỏi. Dòng người đông đúc thêm vấn đề màu sắc mình cản trở, Shiny Mareanie chưa lộ diện.
Nó xác định Accel ở đây, kế đấy còn lắm chuyện đau đầu khác, hiện tại Shiny Mareanie xông vào đám người tìm kiếm Accel là hành động ngu ngốc, nó chẳng điên khùng tận mức như thế, đợi chuyến tàu kia thành công cập bến hãy bơi dưới biển, lén lút bám dính thân tàu.
Tranh thủ khi không ai phát hiện giả bộ giống Pokemon của một hành khách trên tàu rồi chạy kiểm tra từng phòng. Đây là biện pháp hợp lý nhất bây giờ Shiny Mareanie có thể làm, nó tự chuyển ánh mắt sang quyết tâm, bằng giá nào nó đều phải gặp Accel.
Xui rằng mọi thứ diễn ra ngoài nó mong muốn, Accel cùng Mawile lên tàu nhưng nó kiếm mãi không thấy phòng của hắn. Nó thoáng khó lý giải tình huống này, ngỡ bản thân mình nhầm lẫn.
Trong lúc đó, Accel dẫn Mawile đi nghịch nước ở hồ bơi, Mawile thỏa thích ngụp lặn, trang bị luôn chân vịt thi thố với các con Pokemon khác. Accel cầm ly nước trái cây đeo kính râm nằm phơi nắng, da hắn từ nhỏ đến lớn trắng sắp tiếp cận tuyết, nhân cơ hội bây giờ thử thay đổi.
Shiny Mareanie cực kỳ đen đủi, trùng hợp lúc nó chạy ngang hồ bơi thì Mawile đang lặn xuống sâu và Accel kéo lấy ô thấp chút đỉnh, che một khoảng lại vì ánh sáng rọi thẳng gây lóa mắt hắn. Shiny Mareanie tuyệt vọng, nó bắt đầu nghĩ ngợi lung tung liệu mình lên sai tàu.
Có lẽ số phận thật sự đã định đoạt, Shiny Mareanie tự trách bản thân vô dụng, nó hời hợt bám vào thân tàu, đau đớn chấp nhận hiện thực. Accel cùng Mawile quậy phá, căn phòng bọn họ bừa bãi, hai bên cầm gối chiến đấu, thần thái nghiêm túc căng thẳng do đây là một trận cá cược, nếu Mawile thua nó phải cosplay Snorlax cho Accel chụp ảnh.
Còn ngược lại thì Accel sẽ đãi nó ăn nhà hàng năm sao, Mawile lườm Accel, quan sát điểm yếu của hắn rồi ngầm tận dụng thân thể nhỏ bé luồn lách trả đòn. Accel đương nhiên đi bộ trong bụng Mawile, nhạy bén đỡ xong nhảy sang một bên, hắn dồn hết sức lực phất gối trúng mặt Mawile làm nó mất thăng bằng, té ngã xuống giường bại trận.
Accel cười lớn trêu chọc Mawile: “Ta thắng! Haha, ngươi giữ lời hứa thôi, ta tới trung tâm thương mại Goldenrod mua điện thoại kèm bộ quần áo ngủ loại trẻ con hình Snorlax để ngươi mặc.”
— QUẢNG CÁO —
Mawile tuy khá bực nhưng nó không chơi xấu, thua thì chịu, một trận cược thất bại thảm hại, ít nhất người xem là Accel, nó đỡ xấu hổ. Chứ mà thay thế bằng Whitney hoặc người khác nó cảm giác chút ngượng khóc hay thậm chí chui đầu vào hố trốn tránh.
Accel bế nó an ủi: “Ngươi đừng bày bộ mặt kia nữa. Vậy đi, chụp ảnh vẫn cần thực hiện nhưng sau khi thách đấu đạo quán của Whitney ta liền dẫn ngươi đi ăn nhà hàng năm sao, vui chưa?”
Mawile lập tức gật đầu, gương mặt ủ rũ biến thành tươi tắn, kích động khoanh tay kêu mấy tiếng, kiểu nói Accel cũng còn chút lương tâm. Dụ dỗ hoàn tất, nó dần nắm điểm yếu Accel, cứ nhõng nhẽo một hồi là sẽ thu hoạch nhiều thứ tốt, nó biết Accel không nỡ thấy nó buồn.
Người ta thường gọi loài Mawile là Pokemon lừa dối chẳng sai, chúng mang sẵn bản năng như thế, rất khó sửa đổi, đa số huấn luyện gia sở hữu Mawile đều không có phương pháp nào khắc chế độ dễ thương cao ngất ngưỡng của nó, bao gồm luôn Accel.
Đúng là gạt Accel nó hơi dằn vặt, biết rằng điều đó không tốt nhưng thức ăn thượng hạng mới đáng trách vì dám mê hoặc nó. Nghĩ theo chiều hướng vậy nó bớt nhiều áy náy, đổ thừa hết sang thức ăn.
Accel hiển nhiên rõ ràng vừa nãy Mawile dùng kĩ năng diễn xuất để khiến hắn động lòng, nhưng vẫn là cố tình chiều nó, Mawile mỗi tật tham ăn duy nhất nó bỏ chẳng được, hắn nhẩm thầm kệ thôi, ngay khoảnh khắc lần đầu gặp nhau Mawile đã mang đặc điểm kia.
Trên hết, đó cũng là một trong những nét đáng yêu của nó. Accel đắp chăn cho nó xong bước ra ban công hít thở không khí kèm ngắm chút ngôi sao. Bỗng dưng hắn chợt khó ngủ, cứ thiếu thiếu một điều quan trọng, hắn không hề phát hiện giữa mình và Shiny Mareanie chỉ cách chưa tới hai mét, nguyên nhân chủ yếu trời tối đen cộng thêm Accel chẳng hề có lý do gì liếc nhìn thân tàu cả.
Shiny Mareanie chắc chắn nó sẽ mãi mãi cô độc, đủ thứ suy nghĩ tiêu cực len lỏi, thẩm thấu qua đầu nó. Shiny Mareanie tình trạng mỗi lúc càng trở nên tồi tệ, nó thoáng tự nói một câu đắng chát rằng có lẽ là Pokemon như mình tác dụng bình hoa di động, để ngắm chứ không giúp ích gì cho Accel, biết đâu Accel chẳng cần nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.