Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Chương 36: Từng cá nhân.

MộtMawileĐángYêu

19/12/2021

Tính ra thì Accel cũng không phải người đã đi du hành đến nhiều vùng đất, chẳng qua là bởi kiến thức Pokemon kiếp trước giúp hắn dễ dàng nhận biết nhiều loài hơn mà thôi, đây là thứ khiến Accel có lợi thế lớn so mặt bằng chung huấn luyện gia tân thủ. Accel vừa xoa đầu Mawile vừa nói: “Thì ta biết nó là Pokemon... Ngươi hỏi thế thì ta nên trả lời kiểu gì bây giờ?”

Thiếu niên kia định nói tiếp nhưng lại thôi, quay mặt đi. Để sự kinh ngạc dần lan rộng khắp bầu không khí trong phòng, người nam khi nãy chỉ trích thiếu niên mang kiếm hơi nheo một mắt nói: “Ta chưa từng thấy qua loài Pokemon nào hình thù kỳ lạ kiểu này. Các ngươi nhầm lẫn hay đang cố ý hợp tác với nhau?”

Accel bó tay với tên này, rõ ràng hắn đã hiểu bản thân mắc sai lầm còn ráng níu kéo danh dự bằng cách thái quá. Accel chẳng hơi đâu để ý đến hắn xong người này giống đang bị chọc tức, thiếu niên vác theo kiếm bất chợt lên tiếng: “Các ngươi có thể gọi ta là Ken, còn đây...”

Ken tháo dây đeo kiếm, mọi người ngỡ ngàng vì nó không hề rơi xuống, ngược lại đang lơ lửng giữa không trung, con mắt gần chuôi liếc ngang dọc một lượt những người ở đây rồi bay tới bên cạnh chủ nhân. Ken hời hợt nói tiếp: “Nó là Pokemon đầu tiên của ta, Honedge.”

Accel sớm đã kiếm một chỗ tại ghế sô pha đang trống để ngồi xuống, nghe lời giới thiệu xong hắn chống cằm biểu hiện như cố gắng nhớ lại điều gì đó từ quá khứ, Accel lẩm nhẩm: “Honedge, song hệ thép và ma. Một loài cực kỳ hiếm thấy là Pokemon khởi đầu ư? May mắn đến mức độ điên rồ gì thế này...”

Hắn quên mất là căn phòng này không quá rộng lớn, cộng thêm mọi người ai nấy đều im lặng nên lời hắn tùy tiện nói dù rất nhỏ cũng đủ cho tất cả bọn họ nghe rõ ràng. Bọn họ hướng ánh mắt lần nữa vào người Accel, thị trưởng thành phố thì hiếu kỳ hắn tới từ đâu, hai cô gái cùng tên nam thích gây sự chần chờ hồi lâu đồng loạt mở miệng: “Thép ma?”

Accel nhận ra bản thân lỡ không chú ý, hắn đưa tay vỗ nhẹ trán nghĩ thầm: “Chết tiệt, sơ sẩy quá, sao lại lỡ mồm thế kia.”

Ken không cảm thấy bất ngờ chút nào, đối phương biết về Honedge thì hiển nhiên phải nắm được hệ và nhiều các thông tin ngoài lề. Hắn đang quan tâm chuyện khác: “Ngươi cũng không kém may mắn đâu, Mawile song hệ thép tiên.”

Accel che mặt lảng tránh ánh mắt tất cả mọi người, khá là mệt mỏi cái kiểu nhất cử nhất động bị quan sát chặt chẽ rồi. Accel gật đầu: “Ngươi nói đúng nhưng mà chỉ là hệ hiếm thấy thôi. Thực lực Pokemon không thể đánh giá toàn bộ qua mấy thứ cơ bản đó được.”

Ken không dự định đáp trả Accel, hắn thừa hiểu điều này. Hai cô gái ngồi trên ghế sô pha chẳng dồn sự tập trung đến Mawile, bởi vì xét độ hiếm thấy thì Mawile thua xa Honedge, họ nhìn về hướng này do Accel tỏ ra quá bí ẩn khiến hai nàng cảm giác giống một huấn luyện gia dày dạn kinh nghiệm, người đã trải qua vô số trận căng thẳng.

Thực chất nó vẫn đúng mấy phần, Accel mang đống kiến thức từ kiếp trước sang đương nhiên hắn phải vượt trội lớp tân thủ. Dù bấy nhiêu không đủ so sánh với các nhà khoa học chuyên nghiên cứu Pokemon nhưng Accel sở hữu cả hai khả năng chiến đấu lẫn kiến thức, vậy nên ngay từ đầu hắn đã không xếp ngang hàng các huấn luyện gia tân thủ. — QUẢNG CÁO —

Accel cuối cùng nhịn không nổi, kiềm chế bản thân mở lời: “Hai ngươi... Có thể nào ngưng nhìn ta kiểu đó được không!”

Hai cô gái đấy vô thức quan sát mọi cử động nhỏ nhất của Accel, không rời một giây, tình huống này làm Accel ngượng muốn tìm một góc trốn. Hai cô gái bừng tỉnh, một người dời ánh mắt qua hướng khác, người còn lại vội vàng cúi đầu: “Xin lỗi, ta không cố ý...”



Cô gái này trông hơi vụng về, chắc là vừa nhận Pokemon khởi đầu chưa lâu lắm. Thắt lưng không thấy đeo Pokeball, Accel chẳng đưa mấy nhận xét chính xác được. Tóc nàng màu hồng phấn, ngắn ngang vai, phối hợp với đôi mắt hổ phách tôn lên vẻ đẹp cao quý. Quần Jean và áo thun dài tay, nàng khá cao, nhỉnh hơn Accel một chút dẫu Accel vốn thuộc dạng chiều cao không thấp.

Về phần cô gái ngồi ngay cạnh, phong cách tăm tối. Kẻ mắt đậm đến nỗi trông giống quầng thâm do thức đêm quá nhiều vậy, trên xuống đều lấy màu đen làm chủ. Váy dài và xếp tầng lẫn giữa hai màu đen trắng, đầu đội một chiếc mũ cao trùng màu theo loại các nhà ảo thuật gia hay sử dụng. Nàng không thèm bắt chuyện với ai mà ngồi tự dùng ngón tay xoắn tóc mình.

Loại người này Accel lười tiếp cận nhất, cứ trông hắc ám thế nào ấy. Tốt nhất tránh xa, Accel thở dài một hơi vì không ai liếc hắn nữa. Cô gái tóc hồng kia bắt đầu tự giới thiệu: “Ừm, ta là Emily... Ta chẳng biết nên nói thêm gì hết... Xin lỗi.”

Nàng chợt nhớ ít điều, hấp tấp đưa tay sang cô gái kế bên: “Quên mất, còn đây là Mina. Xin lỗi... Là tính cách nàng có... tiêu cực một chút.”

Chẳng để tâm người khác nghĩ mình sao, Mina nghiêng đầu làm việc riêng cho thời gian trôi nhanh, kết thúc trò tám nhảm nhàm chán. Mí mắt Accel hơi sụp, hai cô gái này hắn thấy giống hệt hai kiểu đối ngược nhau, một người quá hiền lành và nhút nhát, còn người kia thì nhất thời hắn chẳng biết miêu tả kiểu gì. Đặc biệt thật nhưng đôi khi gây cảm giác rợn người không rõ nguyên nhân.

Đến lượt người nam kia, hắn giơ ngón cái chỉ về bản thân: “Ta là Apex. Người chuyên sử dụng hệ Pokemon đất đá, hân hạnh làm quen.”

Chưa gì đã tự tin khai luôn điểm mạnh của bản thân, tên này rõ ràng không nghĩ ai là đối thủ. Hắn nghĩ trình độ mình tách biệt so với bốn người tại đây bao gồm cả Accel, tên này Accel đoán đã du hành qua ít nhất một vùng đất sẵn.

— QUẢNG CÁO —

Dễ hiểu hắn lấy đâu ra quyền tự cao, mà đối người mới thôi, theo Accel nhìn nhận toàn bộ người đang góp mặt ở đây chẳng biểu hiện giống tân thủ gì hết, nhất là Mina và Ken. Về phần Emily, tính cách là một chuyện nhưng chưa chắc nàng đã yếu kém ở mảng chiến đấu.

Cuối cùng đến phiên Accel, hắn gác một tay sau đầu: “Gọi ta là Accel. Đây là Pokemon duy nhất của ta thời điểm hiện tại, Mawile.”

Apex lập tức hỏi ngược: “Ngươi chỉ đang sở hữu một Pokemon?”

Accel không ngần ngại đáp: “Đúng, ta vừa bắt đầu chuyến hành trình cách đây hơn một tuần trước.”

Apex không tiếp tục hỏi tiếp, khó hiểu lý do ngài thị trưởng lại quyết định mời một tên huấn luyện gia tân thủ đến giúp đỡ. Mina lén nhìn sang Accel, tí trở lại như cũ. Emily nắm tay Accel bày tỏ vui mừng: “Tốt quá, ta cứ nghĩ mình là người yếu kém nhất, chúng ta coi bộ khá giống nhau, ta cũng mới nhận Pokemon đầu tiên cách đây không lâu.”



Accel cố tình hướng ánh mắt xuống, Emily lúc này bỗng đế ý rằng mình kích động, lỡ thể hiện quá mức với người lạ là Accel, nàng nhanh chóng thả tay: “Xin lỗi... Ta... Ta.”

Accel lắc đầu, thở dài: “Không sao.”

Emily cúi đầu xuống đỏ mặt im lặng rất lâu. Toàn bộ mọi người đều đã hiểu biết tương đối về nhau, thị trưởng Eliot ho nhẹ vài tiếng xong bắt đầu kể tường tận sự việc: “Cách đây hai tháng, chúng ta nhận một quả trứng Pokemon thay món quà từ một vị khách du lịch vì tiếp đãi người đó chu đáo trong lúc gặp khó khăn. Người ấy lạc đường và bị Pokemon hoang dã trộm mất đồ đạc nên đến xin ở nhờ vài hôm.”

Trong con ngươi ông ta mang theo nỗi buồn bã, bế tắc: “Chúng ta chăm sóc nó cực kỳ tốt, tới một ngày quả trứng nở. Đấy là một Pokemon hình dáng lạ lùng, ta chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nó rất ôn hòa, vâng lời và được nhiều người yêu quý. Chợt một ngày, nó dạo chơi ở ngọn núi xây dựng đường hầm tắt đến thị trấn Transit...”

Ông ta bước đến góc tường, kéo xuống một tấm bản đồ của Red Rock Isle. Ông ta chỉ vào một chỗ nói: “Để đến thị trấn Transit lấy hàng hóa chuyển từ bến cảng cung cấp cho thành phố nhanh hơn nên chúng ta đã góp vốn hình thành đường hầm. Mặc dù con Pokemon ấy ban đầu muốn giúp đỡ vận chuyển đất đá nhưng... Vài ngày sau đó nó chuyển sang hung dữ, tấn công nhân viên, cố đào bẫy ngăn chặn mọi người.” — QUẢNG CÁO —

Thị trưởng Eliot đau lòng ngẩng cao nhìn mấy hoa văn trên trần nhà: “Ta vẫn không thể hiểu nổi lý do gì nó đột nhiên hành động kiểu vậy. Gặp tận mặt nó kèm cố gắng trò chuyện, hết thảy nỗ lực đều vô ích. Một điều nữa, kể từ ngày hôm ấy các Pokemon hệ ma kéo tới đông đúc. Sương mù quanh hòn đảo chính là do bọn chúng tạo ra.”

Nghe xong câu cuối, người tưởng chừng không nói một lời là Mina thình lình đứng dậy, nàng thở hổn hển, hai bên má ửng hồng đang cố kiểm soát bản thân hỏi nhẹ nhàng: “Pokemon hệ ma... Thật không?”

Thị trưởng Eliot ngước lên, ông không bắt gặp biểu cảm đáng sợ của nàng, ông ta xem như chuyện bình thường, tiếp tục nói: “Hoàn toàn là sự thật. Ban đầu chỉ buổi đêm nhưng về sau bọn chúng còn xuất hiện ở giữa trời sáng để hù dọa người trên đảo. Quan trọng nhất là gây ảo giác quấy rối nhiều hoạt động cần thiết, giờ ai đi đường hơi xa một chút đều phải mang theo một bình xịt chuyên đuổi Pokemon hệ ma.”

Mina vui vẻ một cách khiến người xung quanh rùng mình, nàng cười hưng phấn đưa đôi bàn tay đỡ lấy cả gương mặt: “Pokemon hệ ma... Thật quyến rũ, ta muốn bắt hết chúng...”

Accel rốt cuộc hiểu cảm giác rợn người kia là gì, sờ sờ trước mặt, một kẻ cuồng Pokemon hệ ma đến mức điên khùng. Accel từng nghe rằng nhiều huấn luyện gia đam mê một hệ duy nhất, họ đạt đỉnh cao nhờ nó, ví dụ như tứ thiên vương chẳng hạn. Hệ họ lựa chọn thường quyết định bởi tính cách bản thân, đa số huấn luyện gia chuyên hệ ma đều khá khó gần, vài người thậm chí đáng sợ.

Accel hiện tại khẳng định nó không đơn giản là lời đồn, chính xác thật trăm phần trăm. Hắn nhìn Mina đành ực nuốt nước bọt, xoay sang chỗ khác tự dặn lòng không được chủ động trò chuyện mấy loại người này, nàng bắt chuyện trước hãy khôn khéo mà trốn cho nhanh.

Ken đi tới gần Accel, nói nhỏ: “Kỳ lạ, biểu hiện này thì hiển nhiên nàng là huấn luyện gia chuyên hệ ma. Không thấy dấu hiệu năng lượng sống bị rút đi, sao đầu óc lại thế kia?”

Accel thuận miệng trả lời: “Huấn luyện Pokemon hệ ma đủ trình độ thì nó sẽ chẳng hút năng lượng sống nữa, thay đổi ăn thực phẩm tựa các loài khác, giống Honedge của ngươi đấy. Tình huống trước mắt chẳng liên quan gì Pokemon hệ ma cả, đầu óc nàng vốn đã có vấn đề sẵn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook