Chương 63: Xâm nhập.
MộtMawileĐángYêu
19/12/2021
Trói tên thuộc Team Rocket đã bất tỉnh vào một góc khuất khó thấy trong
rừng rậm. Accel đội lên chiếc mũ, hắn xoay người qua lại xem xét chợt
gật nhẹ: “Nhìn cũng rất hợp với mình... Trapinch, ngươi thấy sao?”
Trapinch không thèm để ý tới lời Accel, nó ngoảnh mặt đi làm Accel hơi ngượng, thu hồi Trapinch xong tiến về chỗ Team Rocket đang tập hợp. Bọn họ đã hoàn thành gần hết các mục đích, gom góp cả đống máy móc hình thù dị dạng. Khiêng toàn bộ vào tàu ngầm, Accel kéo thấp mũ để tránh trường hợp đột nhiên ai đó nghi ngờ lạ mặt.
Accel đưa thẻ ID cho một tên phụ trách gác cửa, may mắn là mấy loại thẻ này chẳng in cả gương mặt trên đó. Accel bị hắn lườm hồi lâu mới được thông qua, thở nhẹ tí, lấy tay lau mồ hôi. Tạm thời bước đầu tiên đã ổn thỏa, tiếp đến cần tìm hiểu dần khi về căn cứ.
Không cần chờ đợi nhiều, sau khi đếm đủ số người thì tàu lập tức khởi động, lặn xuống sâu hơn thẳng tiến đi căn cứ. Accel chẳng làm chuyện dở người như tranh thủ ngắm cảnh dưới biển, hắn đi lung tung với bộ dạng ung dung, một phần vì không khiến đám người ở phòng quan sát nghi ngờ, hầu hết mọi chỗ đều lắp máy quay.
Nơi này khá rộng, lắm khu vực hắn chưa ghé qua và nhất là phòng họp riêng cho các thành viên cấp cao. Tên hắn trấn lột thuộc loại lính cấp thấp, tấm thẻ ID chẳng mang đặc quyền được vào mấy phòng kia. Accel vừa đi vừa chú ý nhiều điểm, tìm hiểu coi rốt cuộc thêm chút manh mối gì dẫn đến kế hoạch bọn chúng ấp ủ không.
Nhưng kết quả sau khoảng thời gian tương đối dài dạo gần hết con tàu thì bất kỳ thu hoạch nào đều chẳng có. Bọn chúng che giấu quá kĩ, lính cấp thấp chỉ nhận mệnh lệnh xong thực hiện chứ không hề được phép biết chi tiết. Accel lắc đầu, hắn trở lại chỗ sắp tập trung, một vòng nãy giờ vô ích khiến hắn mặt mày chán nản, ngáp dài liên tục.
Có vẻ đám bọn chúng cực kỳ hạn chế việc giao tiếp lẫn nhau, Accel thử một ít lần chủ động bắt chuyện nhưng thất bại hết, gấp vứt bỏ việc moi móc thông tin bằng phương pháp này, nếu cứ kiên trì tiếp thì khả năng cao gây ra vài người khác cảnh giác.
Loa thông báo truyền lệnh tất cả xếp hàng tại khu vực nhất định, chuẩn bị vì con tàu đã sắp vào căn cứ. Accel hòa bản thân lẫn trong đám đông, nghiêm túc xếp hàng kế đó hắn thoáng nhìn qua cửa kính liền kinh ngạc tột độ kém chút khó giữ bình tĩnh.
Một thứ cực lớn tựa một tòa pháo đài sâu dưới đại dương, chưa hết nó đồ sộ vượt qua Accel có thể hình dung. Tàu ngầm dần tiếp cận nhìn quá nhỏ bé so với căn cứ khổng lồ đó, hắn phải tự nhẩm thầm: “Cái... Quái? Làm sao Team Rocket xây dựng được.... Đây là dưới biển cơ mà...”
Khoa học kĩ thuật thế giới Pokemon vượt bậc hơn Trái Đất nhiều nhưng dù vậy thứ hiện hữu trước mắt vẫn khiến tinh thần Accel chấn động dữ dội. Hắn đã đánh giá cao Team Rocket, có vẻ rằng bấy nhiêu còn tương đối thấp, hèn chi bọn chúng dám năm lần bảy lượt cố bắt giữ Pokemon huyền thoại, quả thật bọn họ có thực lực làm điều đấy.
— QUẢNG CÁO —
Accel đột nhiên cảm giác hối hận, hắn đã manh động, dù thế nào Team thì Rocket không phải tổ chức mà một đứa mười tuổi như hắn hiện tại nên dây vào. Giờ đã muộn màng! Đường rút lui thì tạm không sử dụng được, đành tiến lên đến cuối, hoàn thành nốt việc do thám.
Tàu ngầm thành công tiến vào bên trong, một tên dẫn dắt từng đội đi xuống khỏi tàu. Accel kiềm chế nội tâm đang đấu tranh phức tạp, hắn theo chân những người khác đến nơi điểm danh sơ qua kèm kiểm tra lại thẻ ID một lần nữa. Hợp lệ chẳng chút biến cố nhưng sắc mặt Accel mỗi lúc một xấu, hắn hơi do dự xong lấy tay gõ đầu, tự nhắc nhở.
Bây giờ chưa xuất hiện mấy loại tình huống khó xử nào cả! Cứ lo khống chế bản thân thật tốt, nếu không mọi chuyện rất nhanh sẽ chuyển biến xấu mức độ hắn chẳng lường nổi. Nhóm của tên Accel đã cướp thân phận là nhận phân công đi đất liền thu hồi nhiều loại máy móc.
Hiện tại đã hoàn thành nên bọn họ được thoải mái nghỉ ngơi trong khi các nhóm khác vẫn đang bận rộn liên tục. Accel tận dụng khoảng thời gian này để ghé thử nhà ăn, do nơi đây quá lớn bọn chúng bắt buộc phải đặt một bản đồ tổng quát cách mỗi hai ngã rẽ. Trên đó ghi chú gồm cả những chỗ giới hạn đẳng cấp.
Accel nhận thức rằng nếu dùng thẻ ID hiện tại thì hắn sẽ không cách nào tìm hiểu sâu hơn, tuy nguy hiểm bất quá liều lĩnh là yếu tố quan trọng và cần thiết. Hắn dự định canh lúc sơ suất cướp lấy thẻ ID của một thành viên cấp cao.
Bởi khắp nơi đều gắn máy quay, đảm bảo rằng xảy ra chiến đấu sẽ bị phát hiện ngay lập tức, Accel không dại gì lựa chọn biện pháp rủi ro khá là lớn kiểu này. Hắn đành tìm kiếm cách khác, chẳng cần sử dụng tới vũ lực, hạn chế ầm ĩ là tốt nhất.
Phòng ăn, rộng đến mức chứa hơn ngàn người một lúc vẫn chẳng chút vấn đề. Mắt Accel nhạy bén quét một vòng khắp toàn bộ những người đang ngồi cười nói, dễ nhận biết bọn chúng là thành viên đẳng cấp cao hay thấp thông qua vẻ bề ngoài.
Thường thì đám cấp cao không cần đội mũ, chúng mang thêm vài ba dụng cụ đặc biệt ví dụ kính hồng ngoại, mic liên lạc dạng nhỏ,... Accel đương nhiên chẳng xác nhận chính xác bằng bấy nhiêu, hắn còn đứng hồi lâu xem xét thái độ người khác đối đãi tên đó nữa.
Khoảng vài phút thì hắn đã sàng lọc được vài mục tiêu đáng tiếp cận, Accel tranh thủ dựng một màn kịch để bắt chuyện, hắn cũng cần làm chút đề phòng ai đó nhận ra bản thân. Vì lúc ở hang Trapinch sớm lỡ xổng mất vài tên, không rõ bọn chúng thấy mặt Accel chưa nhưng cứ mặc định trường hợp tồi tệ giúp dễ nghĩ cách ứng phó.
— QUẢNG CÁO —
Accel bắt đầu với một tên đang thoải mái uống ừng ực từng ly rượu, trên xuống cơ bắp săn chắc, cả người giống mấy kẻ cuồng luyện thể hình vậy, Accel miễn cưỡng đứng ngang vai hắn là cùng. Tên đó cứ liên tiếp chịu đám xung quanh chuốc say, Accel thử kiếm một chỗ gần ở bên cạnh cho tiện nghe ngóng.
Sau một hồi Accel đánh giá tên này xếp loại đầu óc đơn giản, nịnh bợ mấy lời hắn liền hứa hẹn giúp đỡ người khác đủ thứ. Hắn vốn cấp cao hơn một bậc so với Accel nhưng là vừa hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc nên nhận ưu ái từ cấp trên sắp sửa thăng thêm một bậc.
Trình độ huấn luyện Pokemon chiến đấu nhắm chừng mức trung bình, Accel cũng chẳng cần quan tâm điểm ấy, vội cầm ly nước trái cây giả bộ uống một ngụm rồi liếc đằng sau, tên này móc thẻ ID vào thắt lưng. Đủ sơ hở tạo cơ hội giúp Accel, khó chỗ người khá đông nên tạm thời hắn chưa gấp hành động, chờ coi thêm lát ra sao đã.
Ban đầu tính sẵn diễn kiểu không cẩn thận đổ nước trúng người tên này xong trong lúc hắn thoáng hoảng loạn trộm lấy thẻ ID, cuối cùng thuận miệng xin lỗi một câu rồi bỏ đi. Chẳng thể hoàn hảo nhưng ổn nhất với tỉ lệ trót lọt không thấp. Chỉ là hắn không phải tự thực hiện, đặt tay lên cằm nghĩ chút thì kết luận để kẻ khác thay thế.
Trùng hợp đúng là có người đang đến, một nhân viên phục vụ chậm rãi bước tới, cầm khay đặt ba bốn chiếc ly. Accel chợt mỉm cười hơi xấu xa, canh lúc chẳng ai chú ý vội đưa chân gạt ngang. Hiển nhiên người phục vụ xui xẻo vấp té, đổ hết đống nước ngọt lẫn rượu bia lên đầu tên kia.
Hắn ngỡ ngàng, tâm trí mơ màng bởi uống nhiều cũng đột nhiên thanh tỉnh, hắn giận đỏ mặt, lập tức nổi điên tóm cổ áo người phục vụ: “Tên khốn... Ngươi có mắt không? Biết nhìn đường chứ hả?”
Người phục vụ nói lắp: “Không... Ta... ta... Rõ ràng bị hãm hại!”
Quá mất mặt nên hắn không thèm nghe bất kì lời bào chữa nào. Lập tức một đấm vung thẳng mặt người phục vụ, đám xung quanh cũng mau tới can ngăn. Accel sớm trộm thành công thẻ ID của hắn, lòng dâng lên cảm giác tội lỗi nhìn lại, người phục vụ mặt mày bầm dập, tưởng tượng cánh tay đầy khối thịt tảng kia trúng mình làm Accel vô thức run nhẹ.
Dẫu sao toàn bộ người tại đây đều thuộc Team Rocket, Accel nhắc nhở bản thân kiểu thế để bớt áy náy vài phần. Hắn nhanh chóng chuồn mất, dựa theo bản đồ cấp tốc chạy đến mấy khu vực giới hạn. Dọc đường thì biến số đau đầu lần nữa xuất hiện, cánh cửa lớn cao quá ba mét, ở phía trước có hai người canh chừng, trông rất khả nghi.
— QUẢNG CÁO —
Hắn thoáng hồi tưởng xong xác nhận rằng chắc chắn bản đồ không tồn tại vị trí này. Điểm bất thường ngay đây, Accel thầm nói: “Hả? Chẳng lẽ bọn chúng giấu đồ vật quan trọng trong đó? Cả bản đồ đều không vẽ...”
Accel do dự một hồi bỗng quyết định đi đến, không tí lo lắng, đằng nào hắn đều sẽ kiểm tra toàn bộ những chỗ đó thôi. Mà giờ đang giữ thẻ ID cấp cao hơn nên chẳng việc gì phải ngại hết, hai người gác cổng lập tức đưa tay chặn Accel: “Cần đưa thẻ ID bọn ta xem qua.”
Accel phối hợp nhưng vừa nhìn sơ bọn họ liền chuyển sang ánh mắt dò xét kèm nghi ngờ, dần dần thành lạnh lùng lườm Accel: “Thẻ của ngươi không phù hợp, vô dụng đối khu vực này... Ta nhớ rằng tiến sĩ đã thông báo với toàn bộ thành viên rồi...”
Accel chợt đứng hình, nội tâm đang không ngừng gào thét: “Thôi toang, mình... Hoàn toàn chưa tính được trường hợp tương tự! Giờ phải nghĩ cách nào khiến hai tên này bỏ qua cho mình rời đi bây giờ!”
Hắn gằn giọng, gãi đầu cười vô tội: “À hóa ra do ta nhầm lẫn, bản đồ cầm ngược, đừng lo lắng, ta biết các ngươi bận rộn, tạm biệt...”
Accel cầm lại thẻ ID xong xoay người, có điều chẳng bước nổi nửa bước đã bị hai người kia mặt nghi ngờ đè lấy vai: “Ấy... Ngươi vội cái gì... Bây giờ bọn ta rất chán, nói chuyện một chút về bản thân ngươi xem...”
Accel khổ sở, tạm thời không nghĩ ra cách từ chối, bỏ chạy đồng nghĩa thú nhận gián điệp trà trộn, đây chính là dưới biển! Trốn không thoát!
Đột nhiên một thành viên khác đi đến, hắn nhẹ nhàng rút tấm thẻ đen cùng vài sọc đỏ vẽ dọc đưa cho hai người đằng sau Accel, từ tốn nói: “Người này là ta nhờ tới giải quyết vài vấn đề kĩ thuật nhưng ta quên đưa hắn cầm theo thẻ của mình.”
Trapinch không thèm để ý tới lời Accel, nó ngoảnh mặt đi làm Accel hơi ngượng, thu hồi Trapinch xong tiến về chỗ Team Rocket đang tập hợp. Bọn họ đã hoàn thành gần hết các mục đích, gom góp cả đống máy móc hình thù dị dạng. Khiêng toàn bộ vào tàu ngầm, Accel kéo thấp mũ để tránh trường hợp đột nhiên ai đó nghi ngờ lạ mặt.
Accel đưa thẻ ID cho một tên phụ trách gác cửa, may mắn là mấy loại thẻ này chẳng in cả gương mặt trên đó. Accel bị hắn lườm hồi lâu mới được thông qua, thở nhẹ tí, lấy tay lau mồ hôi. Tạm thời bước đầu tiên đã ổn thỏa, tiếp đến cần tìm hiểu dần khi về căn cứ.
Không cần chờ đợi nhiều, sau khi đếm đủ số người thì tàu lập tức khởi động, lặn xuống sâu hơn thẳng tiến đi căn cứ. Accel chẳng làm chuyện dở người như tranh thủ ngắm cảnh dưới biển, hắn đi lung tung với bộ dạng ung dung, một phần vì không khiến đám người ở phòng quan sát nghi ngờ, hầu hết mọi chỗ đều lắp máy quay.
Nơi này khá rộng, lắm khu vực hắn chưa ghé qua và nhất là phòng họp riêng cho các thành viên cấp cao. Tên hắn trấn lột thuộc loại lính cấp thấp, tấm thẻ ID chẳng mang đặc quyền được vào mấy phòng kia. Accel vừa đi vừa chú ý nhiều điểm, tìm hiểu coi rốt cuộc thêm chút manh mối gì dẫn đến kế hoạch bọn chúng ấp ủ không.
Nhưng kết quả sau khoảng thời gian tương đối dài dạo gần hết con tàu thì bất kỳ thu hoạch nào đều chẳng có. Bọn chúng che giấu quá kĩ, lính cấp thấp chỉ nhận mệnh lệnh xong thực hiện chứ không hề được phép biết chi tiết. Accel lắc đầu, hắn trở lại chỗ sắp tập trung, một vòng nãy giờ vô ích khiến hắn mặt mày chán nản, ngáp dài liên tục.
Có vẻ đám bọn chúng cực kỳ hạn chế việc giao tiếp lẫn nhau, Accel thử một ít lần chủ động bắt chuyện nhưng thất bại hết, gấp vứt bỏ việc moi móc thông tin bằng phương pháp này, nếu cứ kiên trì tiếp thì khả năng cao gây ra vài người khác cảnh giác.
Loa thông báo truyền lệnh tất cả xếp hàng tại khu vực nhất định, chuẩn bị vì con tàu đã sắp vào căn cứ. Accel hòa bản thân lẫn trong đám đông, nghiêm túc xếp hàng kế đó hắn thoáng nhìn qua cửa kính liền kinh ngạc tột độ kém chút khó giữ bình tĩnh.
Một thứ cực lớn tựa một tòa pháo đài sâu dưới đại dương, chưa hết nó đồ sộ vượt qua Accel có thể hình dung. Tàu ngầm dần tiếp cận nhìn quá nhỏ bé so với căn cứ khổng lồ đó, hắn phải tự nhẩm thầm: “Cái... Quái? Làm sao Team Rocket xây dựng được.... Đây là dưới biển cơ mà...”
Khoa học kĩ thuật thế giới Pokemon vượt bậc hơn Trái Đất nhiều nhưng dù vậy thứ hiện hữu trước mắt vẫn khiến tinh thần Accel chấn động dữ dội. Hắn đã đánh giá cao Team Rocket, có vẻ rằng bấy nhiêu còn tương đối thấp, hèn chi bọn chúng dám năm lần bảy lượt cố bắt giữ Pokemon huyền thoại, quả thật bọn họ có thực lực làm điều đấy.
— QUẢNG CÁO —
Accel đột nhiên cảm giác hối hận, hắn đã manh động, dù thế nào Team thì Rocket không phải tổ chức mà một đứa mười tuổi như hắn hiện tại nên dây vào. Giờ đã muộn màng! Đường rút lui thì tạm không sử dụng được, đành tiến lên đến cuối, hoàn thành nốt việc do thám.
Tàu ngầm thành công tiến vào bên trong, một tên dẫn dắt từng đội đi xuống khỏi tàu. Accel kiềm chế nội tâm đang đấu tranh phức tạp, hắn theo chân những người khác đến nơi điểm danh sơ qua kèm kiểm tra lại thẻ ID một lần nữa. Hợp lệ chẳng chút biến cố nhưng sắc mặt Accel mỗi lúc một xấu, hắn hơi do dự xong lấy tay gõ đầu, tự nhắc nhở.
Bây giờ chưa xuất hiện mấy loại tình huống khó xử nào cả! Cứ lo khống chế bản thân thật tốt, nếu không mọi chuyện rất nhanh sẽ chuyển biến xấu mức độ hắn chẳng lường nổi. Nhóm của tên Accel đã cướp thân phận là nhận phân công đi đất liền thu hồi nhiều loại máy móc.
Hiện tại đã hoàn thành nên bọn họ được thoải mái nghỉ ngơi trong khi các nhóm khác vẫn đang bận rộn liên tục. Accel tận dụng khoảng thời gian này để ghé thử nhà ăn, do nơi đây quá lớn bọn chúng bắt buộc phải đặt một bản đồ tổng quát cách mỗi hai ngã rẽ. Trên đó ghi chú gồm cả những chỗ giới hạn đẳng cấp.
Accel nhận thức rằng nếu dùng thẻ ID hiện tại thì hắn sẽ không cách nào tìm hiểu sâu hơn, tuy nguy hiểm bất quá liều lĩnh là yếu tố quan trọng và cần thiết. Hắn dự định canh lúc sơ suất cướp lấy thẻ ID của một thành viên cấp cao.
Bởi khắp nơi đều gắn máy quay, đảm bảo rằng xảy ra chiến đấu sẽ bị phát hiện ngay lập tức, Accel không dại gì lựa chọn biện pháp rủi ro khá là lớn kiểu này. Hắn đành tìm kiếm cách khác, chẳng cần sử dụng tới vũ lực, hạn chế ầm ĩ là tốt nhất.
Phòng ăn, rộng đến mức chứa hơn ngàn người một lúc vẫn chẳng chút vấn đề. Mắt Accel nhạy bén quét một vòng khắp toàn bộ những người đang ngồi cười nói, dễ nhận biết bọn chúng là thành viên đẳng cấp cao hay thấp thông qua vẻ bề ngoài.
Thường thì đám cấp cao không cần đội mũ, chúng mang thêm vài ba dụng cụ đặc biệt ví dụ kính hồng ngoại, mic liên lạc dạng nhỏ,... Accel đương nhiên chẳng xác nhận chính xác bằng bấy nhiêu, hắn còn đứng hồi lâu xem xét thái độ người khác đối đãi tên đó nữa.
Khoảng vài phút thì hắn đã sàng lọc được vài mục tiêu đáng tiếp cận, Accel tranh thủ dựng một màn kịch để bắt chuyện, hắn cũng cần làm chút đề phòng ai đó nhận ra bản thân. Vì lúc ở hang Trapinch sớm lỡ xổng mất vài tên, không rõ bọn chúng thấy mặt Accel chưa nhưng cứ mặc định trường hợp tồi tệ giúp dễ nghĩ cách ứng phó.
— QUẢNG CÁO —
Accel bắt đầu với một tên đang thoải mái uống ừng ực từng ly rượu, trên xuống cơ bắp săn chắc, cả người giống mấy kẻ cuồng luyện thể hình vậy, Accel miễn cưỡng đứng ngang vai hắn là cùng. Tên đó cứ liên tiếp chịu đám xung quanh chuốc say, Accel thử kiếm một chỗ gần ở bên cạnh cho tiện nghe ngóng.
Sau một hồi Accel đánh giá tên này xếp loại đầu óc đơn giản, nịnh bợ mấy lời hắn liền hứa hẹn giúp đỡ người khác đủ thứ. Hắn vốn cấp cao hơn một bậc so với Accel nhưng là vừa hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc nên nhận ưu ái từ cấp trên sắp sửa thăng thêm một bậc.
Trình độ huấn luyện Pokemon chiến đấu nhắm chừng mức trung bình, Accel cũng chẳng cần quan tâm điểm ấy, vội cầm ly nước trái cây giả bộ uống một ngụm rồi liếc đằng sau, tên này móc thẻ ID vào thắt lưng. Đủ sơ hở tạo cơ hội giúp Accel, khó chỗ người khá đông nên tạm thời hắn chưa gấp hành động, chờ coi thêm lát ra sao đã.
Ban đầu tính sẵn diễn kiểu không cẩn thận đổ nước trúng người tên này xong trong lúc hắn thoáng hoảng loạn trộm lấy thẻ ID, cuối cùng thuận miệng xin lỗi một câu rồi bỏ đi. Chẳng thể hoàn hảo nhưng ổn nhất với tỉ lệ trót lọt không thấp. Chỉ là hắn không phải tự thực hiện, đặt tay lên cằm nghĩ chút thì kết luận để kẻ khác thay thế.
Trùng hợp đúng là có người đang đến, một nhân viên phục vụ chậm rãi bước tới, cầm khay đặt ba bốn chiếc ly. Accel chợt mỉm cười hơi xấu xa, canh lúc chẳng ai chú ý vội đưa chân gạt ngang. Hiển nhiên người phục vụ xui xẻo vấp té, đổ hết đống nước ngọt lẫn rượu bia lên đầu tên kia.
Hắn ngỡ ngàng, tâm trí mơ màng bởi uống nhiều cũng đột nhiên thanh tỉnh, hắn giận đỏ mặt, lập tức nổi điên tóm cổ áo người phục vụ: “Tên khốn... Ngươi có mắt không? Biết nhìn đường chứ hả?”
Người phục vụ nói lắp: “Không... Ta... ta... Rõ ràng bị hãm hại!”
Quá mất mặt nên hắn không thèm nghe bất kì lời bào chữa nào. Lập tức một đấm vung thẳng mặt người phục vụ, đám xung quanh cũng mau tới can ngăn. Accel sớm trộm thành công thẻ ID của hắn, lòng dâng lên cảm giác tội lỗi nhìn lại, người phục vụ mặt mày bầm dập, tưởng tượng cánh tay đầy khối thịt tảng kia trúng mình làm Accel vô thức run nhẹ.
Dẫu sao toàn bộ người tại đây đều thuộc Team Rocket, Accel nhắc nhở bản thân kiểu thế để bớt áy náy vài phần. Hắn nhanh chóng chuồn mất, dựa theo bản đồ cấp tốc chạy đến mấy khu vực giới hạn. Dọc đường thì biến số đau đầu lần nữa xuất hiện, cánh cửa lớn cao quá ba mét, ở phía trước có hai người canh chừng, trông rất khả nghi.
— QUẢNG CÁO —
Hắn thoáng hồi tưởng xong xác nhận rằng chắc chắn bản đồ không tồn tại vị trí này. Điểm bất thường ngay đây, Accel thầm nói: “Hả? Chẳng lẽ bọn chúng giấu đồ vật quan trọng trong đó? Cả bản đồ đều không vẽ...”
Accel do dự một hồi bỗng quyết định đi đến, không tí lo lắng, đằng nào hắn đều sẽ kiểm tra toàn bộ những chỗ đó thôi. Mà giờ đang giữ thẻ ID cấp cao hơn nên chẳng việc gì phải ngại hết, hai người gác cổng lập tức đưa tay chặn Accel: “Cần đưa thẻ ID bọn ta xem qua.”
Accel phối hợp nhưng vừa nhìn sơ bọn họ liền chuyển sang ánh mắt dò xét kèm nghi ngờ, dần dần thành lạnh lùng lườm Accel: “Thẻ của ngươi không phù hợp, vô dụng đối khu vực này... Ta nhớ rằng tiến sĩ đã thông báo với toàn bộ thành viên rồi...”
Accel chợt đứng hình, nội tâm đang không ngừng gào thét: “Thôi toang, mình... Hoàn toàn chưa tính được trường hợp tương tự! Giờ phải nghĩ cách nào khiến hai tên này bỏ qua cho mình rời đi bây giờ!”
Hắn gằn giọng, gãi đầu cười vô tội: “À hóa ra do ta nhầm lẫn, bản đồ cầm ngược, đừng lo lắng, ta biết các ngươi bận rộn, tạm biệt...”
Accel cầm lại thẻ ID xong xoay người, có điều chẳng bước nổi nửa bước đã bị hai người kia mặt nghi ngờ đè lấy vai: “Ấy... Ngươi vội cái gì... Bây giờ bọn ta rất chán, nói chuyện một chút về bản thân ngươi xem...”
Accel khổ sở, tạm thời không nghĩ ra cách từ chối, bỏ chạy đồng nghĩa thú nhận gián điệp trà trộn, đây chính là dưới biển! Trốn không thoát!
Đột nhiên một thành viên khác đi đến, hắn nhẹ nhàng rút tấm thẻ đen cùng vài sọc đỏ vẽ dọc đưa cho hai người đằng sau Accel, từ tốn nói: “Người này là ta nhờ tới giải quyết vài vấn đề kĩ thuật nhưng ta quên đưa hắn cầm theo thẻ của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.