Chương 455: Khó khăn giai đoạn sau
Nữ Kim Cương Bất Hủ
05/03/2020
Ngày thứ tám, ở khu vực bên ngoài gia tộc, lãnh thổ của các loài pokemon đang bắt đầu diễn ra các trận kịch chiến.
Bảy ngày đầu tiên, việc mà Kaitou làm chính là cấp tốc thu phục và liên tục đâm đầu vào nguy hiểm.
Nhưng đối với những người còn lại, bọn họ đang lựa chọn các phương án an toàn hơn, chậm rãi thăm dò rồi đưa ra kế hoạch.
Và đến tới ngày thứ tám, tất cả các thành viên tham gia huấn luyện đều đã bắt đầu vào công cuộc kiếm điểm.
Kento cũng là một thành viên trong số bọn họ, có điều nơi mà Kento đi đến lại không phải quá thuận lợi.
“Chết tiệt, đám Salamence này bị cái quái gì vậy?” Kento vừa hoảng hốt bỏ chạy vừa kêu la không ngừng.
Các pokemon khác cũng không có điên cuồng như đám Salamence này, bọn nó giống như bị phát điên vậy, bị kích thích đến không ngừng.
Trước khi vào đây, Kento đã thăm dò và tìm hiểu tập tính của bầy Salamence, nhưng không hiểu sao bầy Salamence vẫn phát hiện ra Kento.
Hơn nữa triển khai toàn bộ lực lượng đuổi theo, ép đến Kento không thể không bỏ chạy, thực lực thể hiện ra cũng bị hạn chế rất nhiều.
Kento hoàn toàn không biết được, lãnh thổ của bầy Salamence này đã trôi qua tay của nhiều người, hết Draska khuấy động nơi này, lại đến phiên Kaitou chọc tức bọn nó.
Bây giờ Salamence rất là nhạy cảm đối với nhân loại, càng là về sau, theo thời gian trôi qua, bầy pokemon cũng trở nên cảnh giác và điên cuồng hơn nhiều.
Đó cũng là lý do vì sao Kaitou trước hết ra tay vào trong bảy ngày đầu, bởi vì nếu cậu chờ đợi đến bảy ngày cuối, cơ hội sẽ thu nhỏ rất nhiều.
Chưa tính đến việc các pokemon cấp cao bị thu phục hết, thực lực của các lãnh thổ pokemon cũng không có giảm chậm lại, bởi vì mỗi người chỉ được phép thu phục một loài pokemon một lần mà thôi.
Thở dốc chạy ra ngoài, Kento thậm chí muốn mắng chửi người, hôm nay là ngày thứ tám, Kento đã kiếm được ba điểm cho mình.
Kento ra tay rất cẩn thận, tới bây giờ mới dùng ba quả pokeball, có nghĩa là xác xuất thành công của Kento là trăm phần trăm.
“Chết tiệt, rốt cuộc khi nào mới hoàn thành cửa ải này đây?” Ngồi bệch xuống nghỉ ngơi, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng chưa được bao lâu, lập tức có một tiếng rít lên ở bên cạnh Kento, một con pokemon hoang dã ở trong lãnh thổ Salamence kêu to, thu hút sự chú ý của những con rồng trên cao.
Lập tức bầy Salamence lại điên cuồng đuổi theo Kento, công cuộc bỏ trốn lại tiếp tục tiếp diễn.
“Đậu móa” Kento vừa chạy vừa mắng chửi người.
Ở các khu vực khác, Hazura cũng không khá hơn bao nhiêu, sau khi cô bị Kaitou đánh bại mà phá mất thêm một quả pokeball, xác xuất vượt ải của cô giảm xuống rất nhiều.
Tuy nhiên vẫn chưa phải là không còn cơ hội, Hazura tiếp tục cố gắng chiến đấu, lợi dụng thời gian còn lại để huấn luyện các pokemon.
Dù sao thì cơ hội huấn luyện kiểu này không nhiều, đối với Medicham và Exploud của mình kêu
“Tiến lên thôi”
Hai cái pokemon này được Kaitou trước khi rời đi chữa lành, bây giờ bọn nó thành lực lượng chính bảo hộ Hazura trước khi chủ lực của cô khôi phục.
Từng người một bên trong khu rừng, ở cạnh con hồ đều đang không ngừng chật vật, trong khí đó, ở trong khu tập thể, Kaitou đang lười biến rời khỏi giường, thay quần áo và ăn sáng nhàn nhã.
Tối hôm qua tắm rửa xong, đem các pokemon đi chữa trị khôi phục, Kaitou được phép cầm lại hành lý của mình, nắm lấy các viên Mega Stone, Kaitou cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nếu như cậu được mang theo các viên Mega Stone này đi theo, có lẽ quá trình thu phục sẽ trở nên dễ dàng hơn nữa.
Khi đi ra khỏi khu tập thể, Draselly và Laverya hai vợ chồng gặp mặt Kaitou, chào hỏi vài câu, bọn nó liền giải thích thời gian tiếp theo.
Thời gian bảy ngày là quá ngắn, so với tưởng tượng của Dralaind và mọi người đều đã phá vỡ kỷ lục.
Bọn họ đã tăng độ khó cho quá trình huấn luyện bằng cách thu hồi hành lý và bắt các thành viên tham gia huấn luyện tự mình sinh tồn.
Mặc dù giật mình thật sự, nhưng mọi người đều phải đưa ra một quyết định.
Đó là tiếp tục cho Kaitou được phép đi ra ngoài khiêu chiến pokemon bên khu rừng, chờ cho hết thời hạn hai mươi mốt ngày, tập trung toàn bộ các thành viên lần này vượt qua cửa ải rồi khiêu chiến Dralaind một lần.
Lần này không có hạn chế gì với Kaitou, nhưng Kaitou không được phép thu phục pokemon, gặp được các thành viên khác phải tránh đi, hạn chế xung đột với người khác.
Việc Kaitou vượt qua cửa ải với điểm số cao như vậy, ai ai cũng giật mình, chỉ riêng Drasna và Draskiv là bình tĩnh.
Drasna bà nội thì quá hiểu Kaitou rồi, Draskiv lại tận mắt nhìn thấy Kaitou suýt nữa ép thắng Drasna thiên vương.
Bọn họ đã mặc định trong lòng, Kaitou là một con quái vật, dù đối phương có làm gì thì bọn họ cũng có thể bình tĩnh chấp nhận.
Drastine thì tương đối ngạc nhiên, ông là em trai của Drasna, nhưng lại chưa từng gặp Kaitou bao giờ.
“Mọi chuyện là như vậy, có vấn đề gì thắc mắc không?” Laverya giải thích xong liền mỉm cười hỏi.
Kaitou nói cảm tạ, về cơ bản thì cậu đã hiểu, hơn nữa việc tiếp tục được chiến đấu ngoài khu rừng cũng là cơ hội tốt.
“Về vấn đề của Slowking, đây là một con Thiên vương pokemon, gia tộc không định tùy ý cấp cho người ngoài, tuy nhiên, nếu ngươi có thể thành công vượt qua cửa ải của Dralaind, như vậy con Slowking này sẽ thuộc về ngươi” Draselly nói ra quyết định của các trưởng lão.
Vốn dĩ, Drasna bà nội định dứt khoát gật đầu tặng con pokemon này cho Kaitou luôn.
Nhưng theo mọi người thảo luận, nếu làm như vậy sẽ có nhiều người không phục, cho nên bọn họ cần dựa theo thành tích ưu dị của Kaitou để làm cớ tặng Slowking cho đối phương.
Đây cũng là một cách khích lệ các đứa trẻ khác.
Dù sao được một con Thiên vương pokemon tán thành, còn là pokemon trí tuệ vương giả Slowking, về cơ bản mà nói, mọi người không ai định ngăn cản.
Sau khi Draselly nói xong, Kaitou liền hiểu rõ gật đầu, nói vài câu, sau đấy lại tò mò hỏi
“Dralaind… là một người như thế nào vậy?” Cái người gọi là thiên tài đã trưởng thành của gia tộc Dra- rốt cuộc siêu phàm ra sao?
Vậy mà có thể xếp chung với Draskiv và Drastine theo một vài mặt nào đó.
Draselly mỉm cười nói “Hừm… rất khó để nói rõ, không phải đợi đến khi ngươi thi đấu, mọi thứ liền rõ ràng sao?”
“Được rồi, mọi thứ đã sắp xếp xong, chúng ta còn có công việc, chúc ngươi một buổi sáng tốt lành” Laverya nhìn đồng hồ xem thời gian, sau đấy đối với Kaitou nói.
Ba người chào tạm biệt tại chỗ, Kaitou cũng đi xử lý bữa sáng cho mình, lúc tới nhà ăn, Kaitou liền gặp lại Draska, Drafin và Dramie ba người.
Về công việc mà Draselly và Laverya phải đi làm kia, hẳn là theo dõi thành tích và sự an toàn của các thành viên tham gia còn lại đi?
Bảy ngày đầu tiên, việc mà Kaitou làm chính là cấp tốc thu phục và liên tục đâm đầu vào nguy hiểm.
Nhưng đối với những người còn lại, bọn họ đang lựa chọn các phương án an toàn hơn, chậm rãi thăm dò rồi đưa ra kế hoạch.
Và đến tới ngày thứ tám, tất cả các thành viên tham gia huấn luyện đều đã bắt đầu vào công cuộc kiếm điểm.
Kento cũng là một thành viên trong số bọn họ, có điều nơi mà Kento đi đến lại không phải quá thuận lợi.
“Chết tiệt, đám Salamence này bị cái quái gì vậy?” Kento vừa hoảng hốt bỏ chạy vừa kêu la không ngừng.
Các pokemon khác cũng không có điên cuồng như đám Salamence này, bọn nó giống như bị phát điên vậy, bị kích thích đến không ngừng.
Trước khi vào đây, Kento đã thăm dò và tìm hiểu tập tính của bầy Salamence, nhưng không hiểu sao bầy Salamence vẫn phát hiện ra Kento.
Hơn nữa triển khai toàn bộ lực lượng đuổi theo, ép đến Kento không thể không bỏ chạy, thực lực thể hiện ra cũng bị hạn chế rất nhiều.
Kento hoàn toàn không biết được, lãnh thổ của bầy Salamence này đã trôi qua tay của nhiều người, hết Draska khuấy động nơi này, lại đến phiên Kaitou chọc tức bọn nó.
Bây giờ Salamence rất là nhạy cảm đối với nhân loại, càng là về sau, theo thời gian trôi qua, bầy pokemon cũng trở nên cảnh giác và điên cuồng hơn nhiều.
Đó cũng là lý do vì sao Kaitou trước hết ra tay vào trong bảy ngày đầu, bởi vì nếu cậu chờ đợi đến bảy ngày cuối, cơ hội sẽ thu nhỏ rất nhiều.
Chưa tính đến việc các pokemon cấp cao bị thu phục hết, thực lực của các lãnh thổ pokemon cũng không có giảm chậm lại, bởi vì mỗi người chỉ được phép thu phục một loài pokemon một lần mà thôi.
Thở dốc chạy ra ngoài, Kento thậm chí muốn mắng chửi người, hôm nay là ngày thứ tám, Kento đã kiếm được ba điểm cho mình.
Kento ra tay rất cẩn thận, tới bây giờ mới dùng ba quả pokeball, có nghĩa là xác xuất thành công của Kento là trăm phần trăm.
“Chết tiệt, rốt cuộc khi nào mới hoàn thành cửa ải này đây?” Ngồi bệch xuống nghỉ ngơi, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng chưa được bao lâu, lập tức có một tiếng rít lên ở bên cạnh Kento, một con pokemon hoang dã ở trong lãnh thổ Salamence kêu to, thu hút sự chú ý của những con rồng trên cao.
Lập tức bầy Salamence lại điên cuồng đuổi theo Kento, công cuộc bỏ trốn lại tiếp tục tiếp diễn.
“Đậu móa” Kento vừa chạy vừa mắng chửi người.
Ở các khu vực khác, Hazura cũng không khá hơn bao nhiêu, sau khi cô bị Kaitou đánh bại mà phá mất thêm một quả pokeball, xác xuất vượt ải của cô giảm xuống rất nhiều.
Tuy nhiên vẫn chưa phải là không còn cơ hội, Hazura tiếp tục cố gắng chiến đấu, lợi dụng thời gian còn lại để huấn luyện các pokemon.
Dù sao thì cơ hội huấn luyện kiểu này không nhiều, đối với Medicham và Exploud của mình kêu
“Tiến lên thôi”
Hai cái pokemon này được Kaitou trước khi rời đi chữa lành, bây giờ bọn nó thành lực lượng chính bảo hộ Hazura trước khi chủ lực của cô khôi phục.
Từng người một bên trong khu rừng, ở cạnh con hồ đều đang không ngừng chật vật, trong khí đó, ở trong khu tập thể, Kaitou đang lười biến rời khỏi giường, thay quần áo và ăn sáng nhàn nhã.
Tối hôm qua tắm rửa xong, đem các pokemon đi chữa trị khôi phục, Kaitou được phép cầm lại hành lý của mình, nắm lấy các viên Mega Stone, Kaitou cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nếu như cậu được mang theo các viên Mega Stone này đi theo, có lẽ quá trình thu phục sẽ trở nên dễ dàng hơn nữa.
Khi đi ra khỏi khu tập thể, Draselly và Laverya hai vợ chồng gặp mặt Kaitou, chào hỏi vài câu, bọn nó liền giải thích thời gian tiếp theo.
Thời gian bảy ngày là quá ngắn, so với tưởng tượng của Dralaind và mọi người đều đã phá vỡ kỷ lục.
Bọn họ đã tăng độ khó cho quá trình huấn luyện bằng cách thu hồi hành lý và bắt các thành viên tham gia huấn luyện tự mình sinh tồn.
Mặc dù giật mình thật sự, nhưng mọi người đều phải đưa ra một quyết định.
Đó là tiếp tục cho Kaitou được phép đi ra ngoài khiêu chiến pokemon bên khu rừng, chờ cho hết thời hạn hai mươi mốt ngày, tập trung toàn bộ các thành viên lần này vượt qua cửa ải rồi khiêu chiến Dralaind một lần.
Lần này không có hạn chế gì với Kaitou, nhưng Kaitou không được phép thu phục pokemon, gặp được các thành viên khác phải tránh đi, hạn chế xung đột với người khác.
Việc Kaitou vượt qua cửa ải với điểm số cao như vậy, ai ai cũng giật mình, chỉ riêng Drasna và Draskiv là bình tĩnh.
Drasna bà nội thì quá hiểu Kaitou rồi, Draskiv lại tận mắt nhìn thấy Kaitou suýt nữa ép thắng Drasna thiên vương.
Bọn họ đã mặc định trong lòng, Kaitou là một con quái vật, dù đối phương có làm gì thì bọn họ cũng có thể bình tĩnh chấp nhận.
Drastine thì tương đối ngạc nhiên, ông là em trai của Drasna, nhưng lại chưa từng gặp Kaitou bao giờ.
“Mọi chuyện là như vậy, có vấn đề gì thắc mắc không?” Laverya giải thích xong liền mỉm cười hỏi.
Kaitou nói cảm tạ, về cơ bản thì cậu đã hiểu, hơn nữa việc tiếp tục được chiến đấu ngoài khu rừng cũng là cơ hội tốt.
“Về vấn đề của Slowking, đây là một con Thiên vương pokemon, gia tộc không định tùy ý cấp cho người ngoài, tuy nhiên, nếu ngươi có thể thành công vượt qua cửa ải của Dralaind, như vậy con Slowking này sẽ thuộc về ngươi” Draselly nói ra quyết định của các trưởng lão.
Vốn dĩ, Drasna bà nội định dứt khoát gật đầu tặng con pokemon này cho Kaitou luôn.
Nhưng theo mọi người thảo luận, nếu làm như vậy sẽ có nhiều người không phục, cho nên bọn họ cần dựa theo thành tích ưu dị của Kaitou để làm cớ tặng Slowking cho đối phương.
Đây cũng là một cách khích lệ các đứa trẻ khác.
Dù sao được một con Thiên vương pokemon tán thành, còn là pokemon trí tuệ vương giả Slowking, về cơ bản mà nói, mọi người không ai định ngăn cản.
Sau khi Draselly nói xong, Kaitou liền hiểu rõ gật đầu, nói vài câu, sau đấy lại tò mò hỏi
“Dralaind… là một người như thế nào vậy?” Cái người gọi là thiên tài đã trưởng thành của gia tộc Dra- rốt cuộc siêu phàm ra sao?
Vậy mà có thể xếp chung với Draskiv và Drastine theo một vài mặt nào đó.
Draselly mỉm cười nói “Hừm… rất khó để nói rõ, không phải đợi đến khi ngươi thi đấu, mọi thứ liền rõ ràng sao?”
“Được rồi, mọi thứ đã sắp xếp xong, chúng ta còn có công việc, chúc ngươi một buổi sáng tốt lành” Laverya nhìn đồng hồ xem thời gian, sau đấy đối với Kaitou nói.
Ba người chào tạm biệt tại chỗ, Kaitou cũng đi xử lý bữa sáng cho mình, lúc tới nhà ăn, Kaitou liền gặp lại Draska, Drafin và Dramie ba người.
Về công việc mà Draselly và Laverya phải đi làm kia, hẳn là theo dõi thành tích và sự an toàn của các thành viên tham gia còn lại đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.