Chương 82: Sinh tồn dã ngoại
Khinh Tuyền Lưu Hưởng
16/01/2022
Trước 30 tuổi trở thành Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp. . .
Đây là một yêu cầu rất khó, cũng khó trách sau khi Lưu Nhạc nghe xong sẽ sinh ra áp lực.
"Các Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp ở Bình Thành tuổi cũng không nhỏ nhỉ?"
Phương Duyên thầm nói trong lòng.
Dương Hàn 40 tuổi, cha của Lâm Tĩnh cũng xấp xỉ cha của Phương Duyên, về phần bà cô Trang Hân trước mặt. . .
Vẫn là không nên đoán.
Bất quá trước mắt có thể xác định là lĩnh vực Huấn Luyện Gia này đang ngày càng phồn vinh, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước là quy luật tự nhiên.
Cùng lúc đó, Trang Hân nhìn ba người trầm mặc phía dưới, rồi nói ra nội dung cụ thể đợt huấn luyện thực chiến dã ngoại này.
"Đối với một Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp mà nói, năng lực sinh tồn trong bí cảnh, trong hiểm địa là không thể thiếu."
"Năng lực sinh tồn này bao hàm tất cả tố chất nên có của Huấn Luyện Gia, cũng bao hàm tất cả kỹ năng mà họ nắm giữ."
"Cho nên kế tiếp, đợt huấn luyện thực chiến dã ngoại các ngươi cần tiến hành sẽ lấy phương thức 'Sinh tồn dã ngoại' để triển khai."
"Các ngươi sẽ được đưa đến dã ngoại nơi Pokémon sinh sống, sinh tồn một mình ở nơi đó một ngày một đêm, đồng thời hoàn thành một nhiệm vụ thì mới được tính là thành công hoàn thành bài huấn luyện này. Trong đợt huấn luyện này, người có biểu hiện xuất sắc nhất còn sẽ được khen thưởng thêm."
"Trong thời gian đó, các ngươi có thể sẽ gặp phải nguy hiểm do các loại Pokémon ngoài tự nhiên mang tới, hoặc là một vài khó khăn khác. Nhưng các ngươi cũng không cần quá lo lắng, bởi vì mục đích của lần huấn luyện thực chiến đầu tiên này chỉ là để các ngươi trải nghiệm một chút hoàn cảnh sinh tồn ngoài thiên nhiên, cho nên sẽ có Hộ Lâm Viên chuyên nghiệp hoặc Pokémon đi theo bảo vệ các ngươi, cũng sẽ cứu các ngươi ra khi các ngươi không kiên trì được nữa. Nhưng nếu làm như vậy, thì sẽ ảnh hưởng đến thành tích của các ngươi, vì vậy ta hi vọng nếu như không phải tình huống cực kỳ đặc biệt, thì hãy cố gắng kiên trì đi."
"Sau khi kết thúc đợt huấn luyện tuần này, tuần tiếp theo sẽ căn cứ biểu hiện lần này của các ngươi để tiến hành phân tích toàn diện, từ đó thiết lập kế hoạch huấn luyện kỹ lưỡng hơn cho các ngươi."
Trang Hân dứt lời, ba người đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ đều cho rằng cái gọi là huấn luyện thực chiến chỉ là đối chiến trên mặt chữ cái.
Đi dã ngoại, chẳng qua cũng chỉ là đối chiến với Pokémon hoang dại thay vì Pokémon có chủ thôi.
Nào có nghĩ đến, đợt huấn luyện vậy mà lại lấy phương thức này để tiến hành.
Một mình sinh tồn một ngày trong thế giới Pokemon hoang dã?
Nghe rất kích thích nha!
Cứ như vậy, càng thêm sát nghĩa với từ 'Thám hiểm' rồi.
Hiện tại, Phương Duyên có thể khẳng định một điều, mức độ nguy hiểm của ngọn núi phía sau Nam Vụ trấn kia nhất định sẽ thấp hơn bí cảnh hắn từng tiến vào.
Nhưng chủng loại Pokémon cụ thể trong đó, hắn cũng không biết rõ.
Đúng rồi! Suýt nữa quên mất.
Cái trò sinh tồn này hẳn là Eevee đã xem không ít nha.
Chờ một chút. . . Có khi nào Eevee ngoại trừ trượt băng, diễn kịch ra, còn học được luôn cả kỹ năng sinh tồn đó chứ?
Nghĩ tới đây, Phương Duyên lâm vào trầm tư càng sâu, hi vọng là mình cả nghĩ quá rồi.
. . .
Ngay sau đó, bọn Phương Duyên lại đưa ra một vài vấn đề mang tính mấu chốt, rồi Trang Hân lại giải đáp từng cái một.
Tất cả đáp án đều không thể rời bỏ vật phẩm liên quan, chính là trang bị lúc đầu cô ta nói sẽ phân phối cho bọn Phương Duyên ấy, đó là một cái ba lô đầy đủ trang bị để sinh tồn.
Bên trong có la bàn, túi ngủ, gậy đánh lửa, thuốc chữa thương, đèn pin, một ít nước và thức ăn, có thể nói là rất đầy đủ.
Sau khi cầm ba lô lên, Phương Duyên ước lượng một chút. . . Xem ra cũng không nhẹ, đeo trên lưng liên tục đoán chừng sẽ rất tốn thể lực.
"Trước khi lên đường, các ngươi giao điện thoại di động ra đi, ngoại trừ công cụ trong ba lô ra, thì chỉ có thể mang theo đạo cụ Pokémon."
Đạo cụ Pokémon, chính là ngoại vật có thể gia tăng năng lực của Pokémon như 'Khăn quàng lụa' (Silk Scarf).
Nhưng trước mắt, Eevee cũng chỉ có thể mang theo 'Chuông Bình An' (Soothe Bell) đi chiến đấu, 'Khăn quàng lụa' thì hơi vướng rồi.
Trang Hân nói xong, Phương Duyên vô thức sờ vào túi, lấy điện thoại ra. Ừm, không sai không sai, lần này Eevee có thể hảo hảo hưởng thụ cuộc sống sinh tồn ngoài dã ngoại rồi, ha ha.
Làm xong phần lớn hạng mục cần chú ý, Trang Hân bắt đầu chuẩn bị xe, cũng để ba người chuẩn bị sẵn sàng, chỉ lát nữa thôi là bọn họ sẽ xuất phát tới mục tiêu hôm nay.
Ngồi xe tốc hành của hiệp hội Huấn Luyện Gia hai giờ, bọn họ đã tới ngoại vi Nam Vụ trấn rồi.
Lại đi thêm ước chừng một giờ nữa, bọn họ đã tới ngọn núi phía sau Nam Vụ trấn, đến phòng tuyến rừng phòng hộ nơi này.
Cả ngọn núi đều bị cái phòng tuyến này cách ly, được đội ngũ Hộ Lâm Viên và Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp trấn thủ, để phòng ngừa việc Pokémon hoang dã bạo động, xông vào thành trấn.
Đoạn đường này, hắn cẩn thận nhớ lại những hạng mục cần chú ý mà Trang Hân nói với ba người bọn họ trước đó.
Đối với buổi huấn luyện hôm nay, Phương Duyên vẫn tương đối bình tĩnh.
Hắn dù sao cũng là người từng vào bí cảnh, không có vẻ khẩn trương giống Lâm Tĩnh và Lưu Nhạc.
Sau khi xuống xe, tiếp đãi bọn họ là một ông chú hơn 50 tuổi, người này mặc bộ đồ màu đen bó sát cùng áo ngoài màu cam, bên hông còn mang theo một cọng dây thừng dài. Chẳng qua mặc dù tuổi cao, nhưng ông chú này nhìn qua rất có tinh thần, theo Trang Hân giới thiệu, thì ông ấy chính là người phụ trách đội Hộ Lâm Viên trấn thủ khu vực này, tên là Vương Đại Hổ.
"Chào cô Trang, mọi người rốt cuộc đã đến, ba người bọn họ chính là học sinh mà cô muốn đưa vào núi huấn luyện phải không?"
Vương Đại Hổ đánh giá ba người một phen, đầu tiên là nhìn qua nữ sinh duy nhất trong nhóm là Lâm Tĩnh một chút, rồi lắc đầu.
Nhìn cái là biết đứa nhỏ này chưa từng ăn đau khổ gì rồi.
Sau đó nhìn Lưu Nhạc một chút, một thân thịt mỡ này gặp phải nguy hiểm có chạy được không vậy?
Cuối cùng, ông ta đem ánh mắt nhìn về phía Phương Duyên, cảm thấy cũng ra dáng một chút đấy.
Trang Hân nhẹ gật đầu, nói: "Kế tiếp Vương đội trưởng sẽ sắp xếp các Hộ Lâm Viên đưa các ngươi vào núi từ các hướng khác nhau, sau đó nhớ cho kỹ nhiệm vụ của các ngươi, đó chính là lên được đỉnh núi trước xế chiều ngày mai."
"Trong khoảng thời gian này, trừ phi các ngươi lâm vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, nếu không sẽ không có ai tới hỗ trợ các ngươi, một ngày tới phải dựa vào chính các ngươi và Pokémon của mình để cùng nhau vượt qua."
"Vâng."
Phương Duyên, Lâm Tĩnh, Lưu Nhạc đáp một tiếng.
Không bao lâu sau. . . Đội trưởng Hộ Lâm Viên Vương Đại Hổ gọi ba Hộ Lâm Viên khác gồm hai nam một nữ tới, rồi giao ba đứa Phương Duyên, Lâm Tĩnh, Lưu Nhạc cho từng người trong bọn họ.
"Gặp nhau ở đỉnh núi."
"Gặp nhau ở đỉnh núi. . ."
"Gặp nhau ở đỉnh núi."
Trước khi lên đường, ba người cuối cùng lên tiếng chào nhau một cái.
. . .
Sau khi ba người rời đi, đội trưởng Hộ Lâm Viên Vương Đại Hổ nói: "Cô Trang này, không nghĩ tới cô vậy mà thật sự đưa tân Huấn Luyện Gia tới. Trực tiếp để tân Huấn Luyện Gia tiếp xúc việc sinh tồn dã ngoại, như vậy không khỏi quá gấp đi. Có điều cô yên tâm, có ba Hộ Lâm Viên âm thầm đi theo bọn nó, chắc là sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì. Chúng ta đã quá quen thuộc đối với ngọn núi này và Pokemon trên đó rồi."
Trang Hân nhìn hắn một cái, nói: "Ba người bọn họ đại biểu ba loại hình Huấn Luyện Gia không giống nhau. Một người có trưởng bối là Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp, một người có gia cảnh ưu việt, một người gia cảnh bình thường, nhưng bản thân lại có thiên phú Huấn Luyện Gia rất mạnh, đều là người trẻ tuổi đáng để đầu tư. Thừa dịp có tài nguyên mà cái bí cảnh Nam Vụ trấn này mang tới, Bình thành cũng nên bồi dưỡng ra một vài Huấn Luyện Gia xuất chúng rồi. Nếu không, hiệp hội Bình thành sẽ vĩnh viễn không có tư cách cạnh tranh với các phân hội ở các thành phố lớn khác."
Đây là một yêu cầu rất khó, cũng khó trách sau khi Lưu Nhạc nghe xong sẽ sinh ra áp lực.
"Các Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp ở Bình Thành tuổi cũng không nhỏ nhỉ?"
Phương Duyên thầm nói trong lòng.
Dương Hàn 40 tuổi, cha của Lâm Tĩnh cũng xấp xỉ cha của Phương Duyên, về phần bà cô Trang Hân trước mặt. . .
Vẫn là không nên đoán.
Bất quá trước mắt có thể xác định là lĩnh vực Huấn Luyện Gia này đang ngày càng phồn vinh, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước là quy luật tự nhiên.
Cùng lúc đó, Trang Hân nhìn ba người trầm mặc phía dưới, rồi nói ra nội dung cụ thể đợt huấn luyện thực chiến dã ngoại này.
"Đối với một Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp mà nói, năng lực sinh tồn trong bí cảnh, trong hiểm địa là không thể thiếu."
"Năng lực sinh tồn này bao hàm tất cả tố chất nên có của Huấn Luyện Gia, cũng bao hàm tất cả kỹ năng mà họ nắm giữ."
"Cho nên kế tiếp, đợt huấn luyện thực chiến dã ngoại các ngươi cần tiến hành sẽ lấy phương thức 'Sinh tồn dã ngoại' để triển khai."
"Các ngươi sẽ được đưa đến dã ngoại nơi Pokémon sinh sống, sinh tồn một mình ở nơi đó một ngày một đêm, đồng thời hoàn thành một nhiệm vụ thì mới được tính là thành công hoàn thành bài huấn luyện này. Trong đợt huấn luyện này, người có biểu hiện xuất sắc nhất còn sẽ được khen thưởng thêm."
"Trong thời gian đó, các ngươi có thể sẽ gặp phải nguy hiểm do các loại Pokémon ngoài tự nhiên mang tới, hoặc là một vài khó khăn khác. Nhưng các ngươi cũng không cần quá lo lắng, bởi vì mục đích của lần huấn luyện thực chiến đầu tiên này chỉ là để các ngươi trải nghiệm một chút hoàn cảnh sinh tồn ngoài thiên nhiên, cho nên sẽ có Hộ Lâm Viên chuyên nghiệp hoặc Pokémon đi theo bảo vệ các ngươi, cũng sẽ cứu các ngươi ra khi các ngươi không kiên trì được nữa. Nhưng nếu làm như vậy, thì sẽ ảnh hưởng đến thành tích của các ngươi, vì vậy ta hi vọng nếu như không phải tình huống cực kỳ đặc biệt, thì hãy cố gắng kiên trì đi."
"Sau khi kết thúc đợt huấn luyện tuần này, tuần tiếp theo sẽ căn cứ biểu hiện lần này của các ngươi để tiến hành phân tích toàn diện, từ đó thiết lập kế hoạch huấn luyện kỹ lưỡng hơn cho các ngươi."
Trang Hân dứt lời, ba người đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ đều cho rằng cái gọi là huấn luyện thực chiến chỉ là đối chiến trên mặt chữ cái.
Đi dã ngoại, chẳng qua cũng chỉ là đối chiến với Pokémon hoang dại thay vì Pokémon có chủ thôi.
Nào có nghĩ đến, đợt huấn luyện vậy mà lại lấy phương thức này để tiến hành.
Một mình sinh tồn một ngày trong thế giới Pokemon hoang dã?
Nghe rất kích thích nha!
Cứ như vậy, càng thêm sát nghĩa với từ 'Thám hiểm' rồi.
Hiện tại, Phương Duyên có thể khẳng định một điều, mức độ nguy hiểm của ngọn núi phía sau Nam Vụ trấn kia nhất định sẽ thấp hơn bí cảnh hắn từng tiến vào.
Nhưng chủng loại Pokémon cụ thể trong đó, hắn cũng không biết rõ.
Đúng rồi! Suýt nữa quên mất.
Cái trò sinh tồn này hẳn là Eevee đã xem không ít nha.
Chờ một chút. . . Có khi nào Eevee ngoại trừ trượt băng, diễn kịch ra, còn học được luôn cả kỹ năng sinh tồn đó chứ?
Nghĩ tới đây, Phương Duyên lâm vào trầm tư càng sâu, hi vọng là mình cả nghĩ quá rồi.
. . .
Ngay sau đó, bọn Phương Duyên lại đưa ra một vài vấn đề mang tính mấu chốt, rồi Trang Hân lại giải đáp từng cái một.
Tất cả đáp án đều không thể rời bỏ vật phẩm liên quan, chính là trang bị lúc đầu cô ta nói sẽ phân phối cho bọn Phương Duyên ấy, đó là một cái ba lô đầy đủ trang bị để sinh tồn.
Bên trong có la bàn, túi ngủ, gậy đánh lửa, thuốc chữa thương, đèn pin, một ít nước và thức ăn, có thể nói là rất đầy đủ.
Sau khi cầm ba lô lên, Phương Duyên ước lượng một chút. . . Xem ra cũng không nhẹ, đeo trên lưng liên tục đoán chừng sẽ rất tốn thể lực.
"Trước khi lên đường, các ngươi giao điện thoại di động ra đi, ngoại trừ công cụ trong ba lô ra, thì chỉ có thể mang theo đạo cụ Pokémon."
Đạo cụ Pokémon, chính là ngoại vật có thể gia tăng năng lực của Pokémon như 'Khăn quàng lụa' (Silk Scarf).
Nhưng trước mắt, Eevee cũng chỉ có thể mang theo 'Chuông Bình An' (Soothe Bell) đi chiến đấu, 'Khăn quàng lụa' thì hơi vướng rồi.
Trang Hân nói xong, Phương Duyên vô thức sờ vào túi, lấy điện thoại ra. Ừm, không sai không sai, lần này Eevee có thể hảo hảo hưởng thụ cuộc sống sinh tồn ngoài dã ngoại rồi, ha ha.
Làm xong phần lớn hạng mục cần chú ý, Trang Hân bắt đầu chuẩn bị xe, cũng để ba người chuẩn bị sẵn sàng, chỉ lát nữa thôi là bọn họ sẽ xuất phát tới mục tiêu hôm nay.
Ngồi xe tốc hành của hiệp hội Huấn Luyện Gia hai giờ, bọn họ đã tới ngoại vi Nam Vụ trấn rồi.
Lại đi thêm ước chừng một giờ nữa, bọn họ đã tới ngọn núi phía sau Nam Vụ trấn, đến phòng tuyến rừng phòng hộ nơi này.
Cả ngọn núi đều bị cái phòng tuyến này cách ly, được đội ngũ Hộ Lâm Viên và Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp trấn thủ, để phòng ngừa việc Pokémon hoang dã bạo động, xông vào thành trấn.
Đoạn đường này, hắn cẩn thận nhớ lại những hạng mục cần chú ý mà Trang Hân nói với ba người bọn họ trước đó.
Đối với buổi huấn luyện hôm nay, Phương Duyên vẫn tương đối bình tĩnh.
Hắn dù sao cũng là người từng vào bí cảnh, không có vẻ khẩn trương giống Lâm Tĩnh và Lưu Nhạc.
Sau khi xuống xe, tiếp đãi bọn họ là một ông chú hơn 50 tuổi, người này mặc bộ đồ màu đen bó sát cùng áo ngoài màu cam, bên hông còn mang theo một cọng dây thừng dài. Chẳng qua mặc dù tuổi cao, nhưng ông chú này nhìn qua rất có tinh thần, theo Trang Hân giới thiệu, thì ông ấy chính là người phụ trách đội Hộ Lâm Viên trấn thủ khu vực này, tên là Vương Đại Hổ.
"Chào cô Trang, mọi người rốt cuộc đã đến, ba người bọn họ chính là học sinh mà cô muốn đưa vào núi huấn luyện phải không?"
Vương Đại Hổ đánh giá ba người một phen, đầu tiên là nhìn qua nữ sinh duy nhất trong nhóm là Lâm Tĩnh một chút, rồi lắc đầu.
Nhìn cái là biết đứa nhỏ này chưa từng ăn đau khổ gì rồi.
Sau đó nhìn Lưu Nhạc một chút, một thân thịt mỡ này gặp phải nguy hiểm có chạy được không vậy?
Cuối cùng, ông ta đem ánh mắt nhìn về phía Phương Duyên, cảm thấy cũng ra dáng một chút đấy.
Trang Hân nhẹ gật đầu, nói: "Kế tiếp Vương đội trưởng sẽ sắp xếp các Hộ Lâm Viên đưa các ngươi vào núi từ các hướng khác nhau, sau đó nhớ cho kỹ nhiệm vụ của các ngươi, đó chính là lên được đỉnh núi trước xế chiều ngày mai."
"Trong khoảng thời gian này, trừ phi các ngươi lâm vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, nếu không sẽ không có ai tới hỗ trợ các ngươi, một ngày tới phải dựa vào chính các ngươi và Pokémon của mình để cùng nhau vượt qua."
"Vâng."
Phương Duyên, Lâm Tĩnh, Lưu Nhạc đáp một tiếng.
Không bao lâu sau. . . Đội trưởng Hộ Lâm Viên Vương Đại Hổ gọi ba Hộ Lâm Viên khác gồm hai nam một nữ tới, rồi giao ba đứa Phương Duyên, Lâm Tĩnh, Lưu Nhạc cho từng người trong bọn họ.
"Gặp nhau ở đỉnh núi."
"Gặp nhau ở đỉnh núi. . ."
"Gặp nhau ở đỉnh núi."
Trước khi lên đường, ba người cuối cùng lên tiếng chào nhau một cái.
. . .
Sau khi ba người rời đi, đội trưởng Hộ Lâm Viên Vương Đại Hổ nói: "Cô Trang này, không nghĩ tới cô vậy mà thật sự đưa tân Huấn Luyện Gia tới. Trực tiếp để tân Huấn Luyện Gia tiếp xúc việc sinh tồn dã ngoại, như vậy không khỏi quá gấp đi. Có điều cô yên tâm, có ba Hộ Lâm Viên âm thầm đi theo bọn nó, chắc là sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì. Chúng ta đã quá quen thuộc đối với ngọn núi này và Pokemon trên đó rồi."
Trang Hân nhìn hắn một cái, nói: "Ba người bọn họ đại biểu ba loại hình Huấn Luyện Gia không giống nhau. Một người có trưởng bối là Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp, một người có gia cảnh ưu việt, một người gia cảnh bình thường, nhưng bản thân lại có thiên phú Huấn Luyện Gia rất mạnh, đều là người trẻ tuổi đáng để đầu tư. Thừa dịp có tài nguyên mà cái bí cảnh Nam Vụ trấn này mang tới, Bình thành cũng nên bồi dưỡng ra một vài Huấn Luyện Gia xuất chúng rồi. Nếu không, hiệp hội Bình thành sẽ vĩnh viễn không có tư cách cạnh tranh với các phân hội ở các thành phố lớn khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.