Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh
Chương 72
Ngôn Triều Mộ
17/08/2020
Edit + Beta: Vịt
Phong thủy luân chuyển quá nhanh, Hàn Huấn chỉ có thể tâm tình phức tạp nói với Từ Tư Miểu: "Anh không cần lo, về nhà ngoan ngoãn chờ em, an tâm dưỡng thương."
Tâm tình Từ Tư Miểu càng phức tạp, câu này anh vừa nói chưa được 2 phút, Hàn Huấn đã tặng nguyên xi lại, nhân vật gác hòn vọng vu đổi lại, chênh lệch quá lớn, anh không thể chấp nhận.
"Anh không đi." Từ Tư Miểu thấp giọng nói, "Không có em về nhà nào?"
Đôi tình nhân vừa xác nhận quan hệ chính là dính nhau.
Từ Tư Miểu không chút cố kỵ ôm Hàn Huấn nói thì thầm, đến lúc mấy người tới đón người sắc mặt xanh mét, anh mới cam lòng buông tay ra.
Đội ngũ đón người trực tiếp đón Hàn Huấn từ sân bay đi, ô tô chạy hơn 4 tiếng đến Lâm Thành.
Không khí trên xe nghiêm túc trầm mặc, đối phương chỉ nói việc chung: "Chúng tôi chỉ nhận lệnh đón cậu đến bệnh viện, chuyện cụ thể chờ sau đó lại nói."
Những người này có lẽ quen thẩm vấn phạm nhân, ngữ khí cứng nhắc lạnh lùng, không thích hợp nói chuyện khách sáo.
Hàn Huấn cũng lười thăm dò tin tức với bọn họ, cậu đi đúng ngồi thẳng, dù hỏi chuyện gì, cậu cũng sẽ không sợ.
Chỉ bất quá đường xe quá dài, nặng nề đến nhàm chán.
Cậu tựa vào lưng ghế buồn ngủ, trong đầu đang nghĩ sư tử nhỏ của cậu.
Lông tơ vàng rực ngược gió, theo thân thể to lớn phấp phới, dù lái xe rất nhanh, A Tư cũng có thể theo sát phía sau, nhảy lên mui xe, theo cửa sổ xe đi vào, tóm gọn bọn người xấu.
Tư tưởng tự do không bị khống chế, Hàn Huấn nhắm mắt lại, trong đầu đều là dáng vẻ đẹp đẽ anh tuấn của A Tư giẫm móng vuốt lên người kẻ xấu.
Tới Lâm Thành, tốc độ xe chậm đi rất nhiều.
Hàn Huấn rất ít đến thành phố lân cận này, không có ấn tượng gì với nó.
Mấy kiến trúc nổi bật mà Lâm Thành vẫn lấy làm ngạo kia hiện lên ngoài cửa xe, cậu còn chưa kịp thưởng thức, xe đã dừng lại.
Nhưng, mục đích đến lần này, so với tưởng tượng của cậu...... không quá giống nhau!
Không phải cục cảnh sát, không phải quân khu càng không phải tòa án.
Mà là Học viên Lục quân của Lâm Thành.
Hàn Huấn rất xa lạ với quân đội, nhưng có chút ấn tượng với Học viện Lục quân Lâm Thành.
Sau khi cậu nhìn thấy chữ vàng phóng khoáng sáng chói ở cổng học viện, lập tức nhớ lại trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không của Bộ ngoại giao quân đội, được gọi là cửa tuyên truyền quân sự lục quân.
Quả nhiên, xe chạy 45 phút ở học viện, dừng lại trước một kiến trúc hình lõm (凹) 8 tầng, quảng trường nhỏ dựng một khố cảnh ngôn thạch, viết câu "Hùng quan mạn đạo chân như thiết, nhi kim mại bộ tòng đầu việt" nổi tiếng.
Hàn Huấn vừa xuống xe, một ông cụ mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám tro, cười tiến lên đón.
"Hoan nghênh, hoan nghênh." Vẻ mặt hắn sinh động hơn các quân nhân bên cạnh rất nhiều, "Chào đồng chí Hàn Huấn, ta tên là Cảnh Đông, là bạn cũ của Văn Hạc Sơn, cháu một đường vất vả từ Anh về, đi, đến văn phòng ta uống trà."
Cảnh Đông vô cùng thân thiết, khiến Hàn Huấn có chút xấu hổ.
Cậu trong lòng coi những quân nhân đưa cậu đến trung tâm thành người xuất luyện móng cho sư tử nhỏ, kết quả nhìn thấy trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không, mới phát hiện là nghề cũ.
Hàn Huấn cởi bỏ gánh nặng, lộ ra nụ cười khổ nói: "Cảnh lão, ngài có yêu cầu gì, nói thẳng là được, không cần thiết đặc biệt phái người đến đón cháu."
Đón người như bắt cậu đi tra hỏi, không biết giờ Từ Tư Miểu đang chờ ngoài học viện, có đầy nghi ngờ, không an phận muốn xông đến tìm kiếm đến cùng hay không.
Cảnh Đông thở dài một tiếng, "Không phải ta không muốn, mà là không thể, chúng ta từ từ nói."
Cho dù Cảnh Đông nói đến văn phòng uống trà, đi vào văn phòng ông, những quân nhân chờ chực bên trong, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hàn Huấn, hiển nhiên không phải không khí uống trà nói chuyện.
Hàn Huấn vừa vào, Cảnh Đông liền đưa cho cậu một văn kiện, nói: "Hàn Huấn, dựa theo quy định, chúng ta phải ký trước hiệp nghị bảo mật mới có thể nói."
Hàn Huấn cũng không có hứng thú gì với nơi và hạng mục quy định nghiêm mật như vậy.
Trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không coi như nơi tuyên truyền quân sự lục quân, xuất phẩm đều là tác phẩm điện ảnh và truyền hình liên quan đến lục quân, phim điện ảnh cũng được, phim truyền hình cũng được, toàn bộ xoay quanh quân đội lục quân tinh nhuệ trong nước, thể hiện ra tinh thần phong mạo của lục quân Trung Quốc.
Vô cùng chính, cũng vô cùng đơn độc.
Cậu là xem tác phẩm của trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không lớn lên, hai đời cũng không nghĩ đến, có thể đến nơi này bàn một hạng mục cần ký thỏa thuận giữ bí mật trước.
"Cảnh lão, cháu hoàn toàn không biết gì về quân nhân, mặc dù cháu không biết hôm nay mọi người gọi cháu đến đây làm gì, nhưng cháu muốn nói rõ trước — Nếu để cháu viết kịch bản phim điện ảnh hoặc phim truyền hình về lục quân, cháu không có bản lĩnh này, không viêt được."
Hàn Huấn rất tự hiểu, cho dù《Cứu viện có một không hai》thành công phá vỡ ma chú không xem bi kịch của khán giả, thuận tiện giúp quân nhân Trung Quốc anh dũng can đảm xoát giá trị thịnh hành trong thế giới tương lai, cũng không đại biểu cậu nắm trong tay đặt ra "Quân nhân hiện đại".
Dù sao, hình tượng của các nhân vật chính, phần lớn đều là Trâu Xuân Sinh đặt ra, cậu cũng không dám khoác lác nói mình biết viết quân nhân.
Sự thẳng thắn của cậu không nhận được tán thưởng, mà nhận được một tiếng xùy cười, "Yên tâm đi, bọn ta sẽ không để một người có cha có án kiện, đến viết kịch bản này."
Mắt Hàn Huấn híp lại, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trung niên này.
Người đàn ông mặc quân trang, vóc người thẳng, cũng không sợ tầm mắt Hàn Huấn.
Hắn đứng dậy nói với Cảnh Đông: "Cảnh lão, xem ra biên kịch mà anh đề cử, còn chưa ra chiến trường đã rút lui, đúng lúc, chúng ta cũng không cần loại người này tham gia vào hạng mục."
Vẻ mặt Cảnh Đông hơi ngượng, ông trải qua đề xuất tỉ mỉ, lúc trước cũng bởi vì chuyện của cha Hàn Huấn, bị chủ nhiệm Khâu đánh trở lại, lần này tình thế nghiêm trọng, ngoài Hàn Huấn không ai có thể giải quyết vấn đề, chủ nhiệm Khâu mới vung tay, cho người điều tra ngày Hàn Huấn về nước, phái người trực tiếp từ sân bay dẫn người về.
Nhưng chủ nhiệm Khâu có yêu cầu: Trước hết ký thỏa thuận giữ bí mật, để tránh người xuất thân không trong sạch lại có quan hệ mật thiết với nước Anh như Hàn Huấn, tiết lộ cơ mật.
Thỏa thuận giữ bí mật không tính là việc khó, Cảnh Đông không sợ mình không khuyên được Hàn Huấn.
Không nghĩ rằng, chủ nhiệm Khâu lại không khoan nhượng, trực tiếp đâm chọc.
"Chủ nhiệm Khâu, anh quá không lễ phép rồi." Cảnh Đông vẻ mặt nghiêm túc nói, "Hơn nữa Hàn Huấn vẫn chưa xem yêu cầu của tài liệu, nói không thể viết rất bình thường, anh không nên quyết định qua loa như vậy."
"Cậu ta có bản lĩnh gì không quan trọng, chỉ cần không có gan đều không được." Chủ nhiệm Khâu nói, muốn kéo người đi.
Kết quả Hàn Huấn cầm bút qua, cũng không xem thỏa thuận giữ bí mật trực tiếp ký, nói: "Cảnh lão, cháu ký xong rồi, nói xem đây là kịch bản thế nào đi."
Thái độ của cậu thay đổi quá nhanh, chủ nhiệm Khâu cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm hiệp nghị đã ký tên kia, hài hước hỏi: "Cháu không phải nói mình không viết quân nhân được?"
"Cháu quả thực không biết viết quân nhân kiên cường bảo vệ quốc gia." Hàn Huấn câu lên ý cười trào phúng, "Nhưng kiểu quân nhân lên mặt nạt người, vênh váo tự đắc ngay cả lễ phép căn bản cũng không có như ngài, cháu sẽ viết ạ."
Chủ nhiệm Khâu vẻ mặt phức tạp, nhìn đồng nghiệp cười trộm bên cạnh, bỗng hiểu Hàn Huấn cố ý không đối phó với hắn.
Nhưng mà, vị quân nhân nghiêm khắc này không giận, ngược lại cười hào phóng ra tiếng.
Trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không đón Hàn Huấn, quả thật gặp phải vấn đề lớn.
Cấp trên trực tiếp chỉ đạo nhiệm vụ cho ảnh thị, yêu cầu quay một bộ phim điện ảnh thể hiện tinh thần của lục quân hiện đại.
Điện ảnh mà thôi, Trường Không cũng không biết sợ, trong tay có vô số hạng mục đã được duyệt chờ quay, chỉ cần cấp trên cần, lập tức có thể khởi công khai máy.
Giống tác phẩm trước đây mà thôi.
Nhưng, không đến mấy ngày,《Cứu viện có một không hai》dựa vào hình tượng rực rỡ của quân nhân Trung Quốc trong thế giới tương lai, xoát được ủng hộ nhiệt tình của quân đội.
Trong hai lần sáng tác của mấy quần chúng kia, hình tượng quân nhân hồng kỳ trước ngực, hung hăng đánh trúng hồng tâm của cấp trên.
Lập tức, nhiệm vụ bổ sung yêu cầu đã xuống — Phim lục quân mới, phải có sức ảnh hưởng rộng rãi, thuận tiện kèm theo《Cứu viện có một không hai》làm ghi chú, để tham khảo.
Trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không nhận nhiệm vụ quay phim mấy thập niên, "Có sức ảnh hưởng rộng rãi" vẫn là yêu cầu thủ tục trong văn bản.
Duy chỉ có lần này, bởi vì văn kiện đặc biệt nhắc tới《Cứu viện có một không hai》, dẫn đến yêu cầu này trở nên phá lệ khác biệt.
Bọn họ không dám tùy ý suy đoán, lập tức cẩn thận hỏi thăm ý kiến cấp trên.
Cấp trên trả lời cũng rất rõ ràng: Phải gợi ra thảo luận rộng rãi, tác phẩm rộng rãi, thừa nhận rộng rãi.
Nói ngắn gọn, độ đề tài, sáng tác đồng nhân, phòng vé, không thể thiếu cái nào!
Tác phẩm hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ, điện ảnh và truyền hình Trường Không vẫn luôn muốn không ngừng nâng cao, nhưng, bọn họ quay phim điện ảnh, phim truyền hình nhiều năm như vậy, vô cùng hiểu độ chủ đề, sáng tác đồng nhân, phòng vé hư vô khó tiên đoán dựa vào vận may nhiều thế nào!
Huống chi bộ điện ảnh lấy quân nhân làm nhân vật chủ yếu như《Cứu viện có một không hai》, không phải nói quay ra là có thể trở thành hiện tượng.
Nhưng, nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, quân nhân Trung Quốc đối mặt với nhiệm vụ vĩnh viễn đều là thái độ Ngu Công (*) "Không có điều kiện tạo ra điều kiện cũng phải làm".
((*) Ngu Công: đây là nhân vật chính trong truyện "Ngu Công dời núi", ngày nay người ta dùng từ này để chỉ những người nghị lực không sợ khó khăn)
Điện ảnh và truyền hình Trường Không có kinh nghiệm sáng tác vững chắc, từng quay vô số phim điện ảnh, phim truyền hình ăn khắn, mời hai biên kịch lớn nổi tiếng am hiểu đề tài quân đội ở trong giới chọn ra trong kho kịch bản.
Đáng tiếc, hai người viện trợ chọn đi chọn lại, đều không có có vừa ý.
— Bộ này tính hạn chế quá lớn, khán giả không thích xem quân nhân bỏ rơi vợ con vô tình.
— Bộ này niên đại quá lâu, quay nó không bằng quay phim kháng chiến.
— Bộ này tuyến nhân vật quá phức tạp, khán giả xem không hiểu.
Thế là, không có kịch bản vừa ý, hai biên kịch liền tự ra tay viết.
Biên kịch chuyên nghiệp sáng tác lại không tốn quá nhiều thời gian, nhưng chỗ khó là thuyết phục tin tưởng của trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không — Kịch bản này có thể sánh vai với《Cứu viện có một không hai》.
Tất cả trở nên càng phiền phức.
Biên kịch, đạo diễn, trung tâm, ý kiến 3 bên không hợp, chỉ thiếu đánh nhau, ánh mắt nhìn Khâu Diệp Bân cũng đầy đồng tình.
Thảo nào quân nhân nói chuyện âm dương quái khí, kiểu phim phòng vé doanh thu cao như《Cứu viện có một không hai》áp vào trên người, không có ai ngốc coi ý trí kiên định của hắn là cuộc sống quân đội rèn ra.
Hàn Huấn nghĩ, nếu mỗi lần cậu viết kịch bản, Từ Tư Miểu ở bên cạnh nhắc đi nhắc lại phòng vé phòng vé, tính tình cậu chắc là không tốt hơn chủ nhiệm Khâu bao nhiêu.
"Giờ kịch bản rốt cuộc thế nào rồi?" Hàn Huấn khá quan tâm cái này.
Cảnh Đông lắc lắc đầu, nói: "Biên kịch vẫn chưa đạt được ý kiến nhất trí, nếu trực tiếp dựa theo phong cách hiện tại quay phim, bọn tôi cũng có lòng tin làm ra được phim điện ảnh chất lượng cao, nhưng mà...... khả năng không ăn khách lắm."
Bọn họ đặc biệt tốn thời gian phân tích《Cứu viện có một không hai》tại sao thành công.
Cốt truyện hay, quay tốt, tuyên truyền tốt đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn là Hàn Huấn.
Biên kịch từng viết vô số kịch bản, mỗi câu chuyện phong cách hoàn toàn bất đồng này, giữ phòng vé cao và ratings cao lâu dài, đã dưỡng ra được một đám Hàn học giả si tình.
Sitcom《Hảo hán Lục Lâm》tạm thời không đề cập đến, chỉ nói hai bọ điện ảnh《Trái tim mỹ vị》và《Tôi không muốn đi làm》, trình độ sáng tác đồng nhân vì sao cao? Bởi vì nhân vật và thế giới trong cấu tạo phim nắm được tiếng lòng người ta, gần sát với tư tưởng của người xem.
Từ điểm này mà nói, trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không có yếu thế trời sinh.
Bọn họ quen đi theo tư tưởng truyền bá, dẫn dắt khán giả, dù sao tác phẩm bọn họ quay, phần lớn đều phát ở doanh trại, làm tác phẩm ưu tú cường quân tiến hành tuyên truyền.
Muốn đem phim thuyết giáo đầy hướng phát triển, quay chụp không đổi mới trở thành bộ phim hấp dẫn khán giả đã quen motip cũ, nói thì dễ, làm khó như lên trời.
Bọn họ giống như thương nhân gà mờ vừa mới từ kinh tế có kế hoạch đi vào thị trường kinh tế, không có kinh nghiệm gì nói với bọn họ: Phim điện ảnh kiểu nào mới có thể phòng vé cao.
Mà Cảnh Đông đưa ra một biện pháp đơn giản khả thi, để biên kịch sáng tác ra phim điện ảnh phòng vé cao chất lượng tốt, gia nhập đội ngũ sáng tác của bọn họ.
Có biển chữ vàng Hàn Huấn, đương nhiên có thể giải quyết phần lớn vấn đề.
Cho nên, cho dù vết nhơ trên người cha Hàn Huấn nghiêm trọng, chủ nhiệm Khâu cũng đồng ý thử cách này.
Cả đề tài vòng tới vòng lui, Hàn Huấn nghe hiểu, vấn đề kịch bản không quan trọng, quay phim sau này cũng sẽ không xảy ra nhiều vấn đề, mấu chốt là ở, cấp trên muốn bộ phim giống《Cứu viện có một không hai》.
Nếu cậu có thể giúp, không gì tốt hơn, nếu cậu không giúp được gì, vậy thì yên lặng làm một bình hoa trong danh sách biên kịch, trở thành con mồi câu đám Hàn học giả, trở thành thủ đoạn marketing của phim mới.
Hàn Huấn đã gặp nhiều tình cảnh, vẫn chưa từng gặp phải tình cảnh chạy thẳng đến phòng vé như thế này.
Một biên kịch không tiếng tăm như cậu, vậy mà có thể nhận được đãi ngộ của đạo diễn cấp quốc gia, dựa vào tên ăn cơm.
Nhưng mà, Hàn Huấn là một người chân thành, bộ phim dự án quốc gia nghe đầy vinh dự, đối với cậu mà nói không có sức hấp dẫn gì.
Đối diện với mong đợi của mấy quân nhân này, Hàn Huấn do dự nói: "Vậy tôi suy nghĩ thêm......"
Đáp ứng là không thể nào lập tức đáp ứng.
Hàn Huấn thậm chí cho rằng chủ nhiệm khâu trước đó dùng phép khích tướng, cố ý chọc cậu trong cơn tức giận ký thỏa thuận, chịu đựng oán khí đi làm tuyên truyền giúp.
Cậu không thể vì tức giận mà choáng đầu.
Đây là một bẫy rập rõ ràng, cho dù cậu muốn đi tiếp, cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Tiễn Hàn Huấn đến xe, lại tiễn Hàn Huấn đi.
Xe vừa lái ra ngoài học viện, Hàn Huấn đã yêu cầu xuống xe.
Bởi vì xe Từ Tư Miểu đỗ ngoài học viện, cậu cẩn thận tìm kiếm liền thấy được biển số xe quen thuộc và xe sang bắt mắt.
Hàn Huấn vừa lên xe, Từ Tư Miểu đã túm lấy cậu vào ngực.
Cho dù bọn họ chỉ xa nhau mấy tiếng, Từ Tư Miểu cũng không yên lòng.
May mà đám người kia chỉ dẫn Hàn Huấn đến học viện lục quân, nếu như đến chỗ đáng sợ hơn, Từ Tư Miểu có thể sẽ làm ra chuyện không thể nào cứu vãn.
"Không cần căng thẳng." Hàn Huấn đưa tay vuốt Từ Tư Miểu, "Bọn họ chỉ gọi em đi viết kịch bản."
"Em đồng ý?" Từ Tư Miểu cau mày hỏi.
Hàn Huấn cười nói: "Chưa, em nói suy nghĩ đã."
"Có gì mà phải suy nghĩ!" Từ Tư Miểu kiên quyết không đồng ý, kiểu đón người ở sân bay không lễ phép thế này, sau khi biết mục đích đến của bọn họ, Hàn Huấn nên quyết đoán từ chối.
Trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của Từ Tư Miểu, ẩn giấu tức giận sâu sắc.
Anh lần đầu tiên cảm nhận được sự vô lực, cho dù Aylov ở Anh muốn làm gì thì làm, đầu tư Roth nắm trong tay phần lớn vốn trong nước, đối với giới liên quan đến quân đội, không có bất kỳ tác dụng nào.
Anh nói: "Những người này không có chút tôn trọng với em, thật sự muốn hẹn em viết kịch bản, ít nhất phải gửi thư mời tỏ thành ý mới được."
"Chính xác." Hàn Huấn cười ra tiếng, cậu thật sự yêu chết Từ Tư Miểu coi trọng cậu.
Ngạo mạn và khinh thường không giấu được trong đôi mắt kia, hoàn mỹ giúp Hàn Huấn phát tiết ra bất mãn bí ẩn đáy lòng.
Hàn Huấn khẽ hôn lên hai mắt Từ Tư Miểu, đôi môi cảm nhận được rung động dịu dàng mí mắt truyền đến.
Cậu nó: "Em chỉ viết kịch bản vì anh."
(Đứa nào re-up là chó)
Nhưng tối hôm đó, Hàn Huấn liền hối hận.
Kích động và xâm lược chảy trong máu người đàn ông này, không phải vết thương vùng bụng có thể ngăn cản được.
Hàn Huấn rốt cục hiểu Từ Tư Miểu tại sao cấp bách muốn về nước, bởi vì chỉ có trong nước, anh mới là đế vương không sợ hãi gì, ai cũng không thể làm trái ý anh.
Vì chất lượng sinh hoạt của thầy Hàn, Từ Tư Miểu không cưỡng ép làm đến cuối cùng.
Nhưng mỗi một tấc trên người Hàn Huấn, anh đều sờ đủ, dù là buổi tối, hay là ban ngày, Hàn Huấn cũng không thể mở máy tính làm chính sự.
Mặc dù cảm giác tiếp xúc thân thể với Từ Tư Miểu rất tuyệt, nhưng cậu cảm thấy tiếp tục bị Từ Tư Miểu chơi như vậy, cậu rất có thể sẽ chết vì mất quá nhiều tinh.
Không được.
Từ Tư Miểu cần phải bình tĩnh.
Hàn Huấn vô cùng tỉnh táo ý thức được điểm này.
Cuộc sống không chút tiết chế thật đáng sợ, băng vải của Từ Tư Miểu mỗi ngày đều phải thay một lần, vết máu chảy ra bên trên nhìn thấy mà giật mình.
Mà Từ Tư Miểu lại mặt dày nói: Không đau chút nào, không tin em hôn anh thử xem.
Hôn? Hàn Huấn muốn đánh thử anh một cái.
Mình cậu căn bản không cản được Từ Tư Miểu tìm đường chết, không trận trọng thân thể như vậy, vậy cậu chỉ có thể gọi người đến yêu quý thân thể giúp Từ Tư Miểu.
Chuyện đầu tiên Hàn Huấn có thể từ trên giường xuống, chính là gọi cú điện thoại cho Cảnh Đông.
Sắc mặt cậu tái nhợt lườm Từ Tư Miểu, nói: "Cảnh lão, cháu nhận kịch bản này, chuẩn bị giúp cháu một nhà khách quân sự, nhất định phải bảo vệ nghiêm mật, người bình thường không được phép tùy tiện ra vào!"
Phong thủy luân chuyển quá nhanh, Hàn Huấn chỉ có thể tâm tình phức tạp nói với Từ Tư Miểu: "Anh không cần lo, về nhà ngoan ngoãn chờ em, an tâm dưỡng thương."
Tâm tình Từ Tư Miểu càng phức tạp, câu này anh vừa nói chưa được 2 phút, Hàn Huấn đã tặng nguyên xi lại, nhân vật gác hòn vọng vu đổi lại, chênh lệch quá lớn, anh không thể chấp nhận.
"Anh không đi." Từ Tư Miểu thấp giọng nói, "Không có em về nhà nào?"
Đôi tình nhân vừa xác nhận quan hệ chính là dính nhau.
Từ Tư Miểu không chút cố kỵ ôm Hàn Huấn nói thì thầm, đến lúc mấy người tới đón người sắc mặt xanh mét, anh mới cam lòng buông tay ra.
Đội ngũ đón người trực tiếp đón Hàn Huấn từ sân bay đi, ô tô chạy hơn 4 tiếng đến Lâm Thành.
Không khí trên xe nghiêm túc trầm mặc, đối phương chỉ nói việc chung: "Chúng tôi chỉ nhận lệnh đón cậu đến bệnh viện, chuyện cụ thể chờ sau đó lại nói."
Những người này có lẽ quen thẩm vấn phạm nhân, ngữ khí cứng nhắc lạnh lùng, không thích hợp nói chuyện khách sáo.
Hàn Huấn cũng lười thăm dò tin tức với bọn họ, cậu đi đúng ngồi thẳng, dù hỏi chuyện gì, cậu cũng sẽ không sợ.
Chỉ bất quá đường xe quá dài, nặng nề đến nhàm chán.
Cậu tựa vào lưng ghế buồn ngủ, trong đầu đang nghĩ sư tử nhỏ của cậu.
Lông tơ vàng rực ngược gió, theo thân thể to lớn phấp phới, dù lái xe rất nhanh, A Tư cũng có thể theo sát phía sau, nhảy lên mui xe, theo cửa sổ xe đi vào, tóm gọn bọn người xấu.
Tư tưởng tự do không bị khống chế, Hàn Huấn nhắm mắt lại, trong đầu đều là dáng vẻ đẹp đẽ anh tuấn của A Tư giẫm móng vuốt lên người kẻ xấu.
Tới Lâm Thành, tốc độ xe chậm đi rất nhiều.
Hàn Huấn rất ít đến thành phố lân cận này, không có ấn tượng gì với nó.
Mấy kiến trúc nổi bật mà Lâm Thành vẫn lấy làm ngạo kia hiện lên ngoài cửa xe, cậu còn chưa kịp thưởng thức, xe đã dừng lại.
Nhưng, mục đích đến lần này, so với tưởng tượng của cậu...... không quá giống nhau!
Không phải cục cảnh sát, không phải quân khu càng không phải tòa án.
Mà là Học viên Lục quân của Lâm Thành.
Hàn Huấn rất xa lạ với quân đội, nhưng có chút ấn tượng với Học viện Lục quân Lâm Thành.
Sau khi cậu nhìn thấy chữ vàng phóng khoáng sáng chói ở cổng học viện, lập tức nhớ lại trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không của Bộ ngoại giao quân đội, được gọi là cửa tuyên truyền quân sự lục quân.
Quả nhiên, xe chạy 45 phút ở học viện, dừng lại trước một kiến trúc hình lõm (凹) 8 tầng, quảng trường nhỏ dựng một khố cảnh ngôn thạch, viết câu "Hùng quan mạn đạo chân như thiết, nhi kim mại bộ tòng đầu việt" nổi tiếng.
Hàn Huấn vừa xuống xe, một ông cụ mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám tro, cười tiến lên đón.
"Hoan nghênh, hoan nghênh." Vẻ mặt hắn sinh động hơn các quân nhân bên cạnh rất nhiều, "Chào đồng chí Hàn Huấn, ta tên là Cảnh Đông, là bạn cũ của Văn Hạc Sơn, cháu một đường vất vả từ Anh về, đi, đến văn phòng ta uống trà."
Cảnh Đông vô cùng thân thiết, khiến Hàn Huấn có chút xấu hổ.
Cậu trong lòng coi những quân nhân đưa cậu đến trung tâm thành người xuất luyện móng cho sư tử nhỏ, kết quả nhìn thấy trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không, mới phát hiện là nghề cũ.
Hàn Huấn cởi bỏ gánh nặng, lộ ra nụ cười khổ nói: "Cảnh lão, ngài có yêu cầu gì, nói thẳng là được, không cần thiết đặc biệt phái người đến đón cháu."
Đón người như bắt cậu đi tra hỏi, không biết giờ Từ Tư Miểu đang chờ ngoài học viện, có đầy nghi ngờ, không an phận muốn xông đến tìm kiếm đến cùng hay không.
Cảnh Đông thở dài một tiếng, "Không phải ta không muốn, mà là không thể, chúng ta từ từ nói."
Cho dù Cảnh Đông nói đến văn phòng uống trà, đi vào văn phòng ông, những quân nhân chờ chực bên trong, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hàn Huấn, hiển nhiên không phải không khí uống trà nói chuyện.
Hàn Huấn vừa vào, Cảnh Đông liền đưa cho cậu một văn kiện, nói: "Hàn Huấn, dựa theo quy định, chúng ta phải ký trước hiệp nghị bảo mật mới có thể nói."
Hàn Huấn cũng không có hứng thú gì với nơi và hạng mục quy định nghiêm mật như vậy.
Trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không coi như nơi tuyên truyền quân sự lục quân, xuất phẩm đều là tác phẩm điện ảnh và truyền hình liên quan đến lục quân, phim điện ảnh cũng được, phim truyền hình cũng được, toàn bộ xoay quanh quân đội lục quân tinh nhuệ trong nước, thể hiện ra tinh thần phong mạo của lục quân Trung Quốc.
Vô cùng chính, cũng vô cùng đơn độc.
Cậu là xem tác phẩm của trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không lớn lên, hai đời cũng không nghĩ đến, có thể đến nơi này bàn một hạng mục cần ký thỏa thuận giữ bí mật trước.
"Cảnh lão, cháu hoàn toàn không biết gì về quân nhân, mặc dù cháu không biết hôm nay mọi người gọi cháu đến đây làm gì, nhưng cháu muốn nói rõ trước — Nếu để cháu viết kịch bản phim điện ảnh hoặc phim truyền hình về lục quân, cháu không có bản lĩnh này, không viêt được."
Hàn Huấn rất tự hiểu, cho dù《Cứu viện có một không hai》thành công phá vỡ ma chú không xem bi kịch của khán giả, thuận tiện giúp quân nhân Trung Quốc anh dũng can đảm xoát giá trị thịnh hành trong thế giới tương lai, cũng không đại biểu cậu nắm trong tay đặt ra "Quân nhân hiện đại".
Dù sao, hình tượng của các nhân vật chính, phần lớn đều là Trâu Xuân Sinh đặt ra, cậu cũng không dám khoác lác nói mình biết viết quân nhân.
Sự thẳng thắn của cậu không nhận được tán thưởng, mà nhận được một tiếng xùy cười, "Yên tâm đi, bọn ta sẽ không để một người có cha có án kiện, đến viết kịch bản này."
Mắt Hàn Huấn híp lại, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trung niên này.
Người đàn ông mặc quân trang, vóc người thẳng, cũng không sợ tầm mắt Hàn Huấn.
Hắn đứng dậy nói với Cảnh Đông: "Cảnh lão, xem ra biên kịch mà anh đề cử, còn chưa ra chiến trường đã rút lui, đúng lúc, chúng ta cũng không cần loại người này tham gia vào hạng mục."
Vẻ mặt Cảnh Đông hơi ngượng, ông trải qua đề xuất tỉ mỉ, lúc trước cũng bởi vì chuyện của cha Hàn Huấn, bị chủ nhiệm Khâu đánh trở lại, lần này tình thế nghiêm trọng, ngoài Hàn Huấn không ai có thể giải quyết vấn đề, chủ nhiệm Khâu mới vung tay, cho người điều tra ngày Hàn Huấn về nước, phái người trực tiếp từ sân bay dẫn người về.
Nhưng chủ nhiệm Khâu có yêu cầu: Trước hết ký thỏa thuận giữ bí mật, để tránh người xuất thân không trong sạch lại có quan hệ mật thiết với nước Anh như Hàn Huấn, tiết lộ cơ mật.
Thỏa thuận giữ bí mật không tính là việc khó, Cảnh Đông không sợ mình không khuyên được Hàn Huấn.
Không nghĩ rằng, chủ nhiệm Khâu lại không khoan nhượng, trực tiếp đâm chọc.
"Chủ nhiệm Khâu, anh quá không lễ phép rồi." Cảnh Đông vẻ mặt nghiêm túc nói, "Hơn nữa Hàn Huấn vẫn chưa xem yêu cầu của tài liệu, nói không thể viết rất bình thường, anh không nên quyết định qua loa như vậy."
"Cậu ta có bản lĩnh gì không quan trọng, chỉ cần không có gan đều không được." Chủ nhiệm Khâu nói, muốn kéo người đi.
Kết quả Hàn Huấn cầm bút qua, cũng không xem thỏa thuận giữ bí mật trực tiếp ký, nói: "Cảnh lão, cháu ký xong rồi, nói xem đây là kịch bản thế nào đi."
Thái độ của cậu thay đổi quá nhanh, chủ nhiệm Khâu cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm hiệp nghị đã ký tên kia, hài hước hỏi: "Cháu không phải nói mình không viết quân nhân được?"
"Cháu quả thực không biết viết quân nhân kiên cường bảo vệ quốc gia." Hàn Huấn câu lên ý cười trào phúng, "Nhưng kiểu quân nhân lên mặt nạt người, vênh váo tự đắc ngay cả lễ phép căn bản cũng không có như ngài, cháu sẽ viết ạ."
Chủ nhiệm Khâu vẻ mặt phức tạp, nhìn đồng nghiệp cười trộm bên cạnh, bỗng hiểu Hàn Huấn cố ý không đối phó với hắn.
Nhưng mà, vị quân nhân nghiêm khắc này không giận, ngược lại cười hào phóng ra tiếng.
Trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không đón Hàn Huấn, quả thật gặp phải vấn đề lớn.
Cấp trên trực tiếp chỉ đạo nhiệm vụ cho ảnh thị, yêu cầu quay một bộ phim điện ảnh thể hiện tinh thần của lục quân hiện đại.
Điện ảnh mà thôi, Trường Không cũng không biết sợ, trong tay có vô số hạng mục đã được duyệt chờ quay, chỉ cần cấp trên cần, lập tức có thể khởi công khai máy.
Giống tác phẩm trước đây mà thôi.
Nhưng, không đến mấy ngày,《Cứu viện có một không hai》dựa vào hình tượng rực rỡ của quân nhân Trung Quốc trong thế giới tương lai, xoát được ủng hộ nhiệt tình của quân đội.
Trong hai lần sáng tác của mấy quần chúng kia, hình tượng quân nhân hồng kỳ trước ngực, hung hăng đánh trúng hồng tâm của cấp trên.
Lập tức, nhiệm vụ bổ sung yêu cầu đã xuống — Phim lục quân mới, phải có sức ảnh hưởng rộng rãi, thuận tiện kèm theo《Cứu viện có một không hai》làm ghi chú, để tham khảo.
Trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không nhận nhiệm vụ quay phim mấy thập niên, "Có sức ảnh hưởng rộng rãi" vẫn là yêu cầu thủ tục trong văn bản.
Duy chỉ có lần này, bởi vì văn kiện đặc biệt nhắc tới《Cứu viện có một không hai》, dẫn đến yêu cầu này trở nên phá lệ khác biệt.
Bọn họ không dám tùy ý suy đoán, lập tức cẩn thận hỏi thăm ý kiến cấp trên.
Cấp trên trả lời cũng rất rõ ràng: Phải gợi ra thảo luận rộng rãi, tác phẩm rộng rãi, thừa nhận rộng rãi.
Nói ngắn gọn, độ đề tài, sáng tác đồng nhân, phòng vé, không thể thiếu cái nào!
Tác phẩm hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ, điện ảnh và truyền hình Trường Không vẫn luôn muốn không ngừng nâng cao, nhưng, bọn họ quay phim điện ảnh, phim truyền hình nhiều năm như vậy, vô cùng hiểu độ chủ đề, sáng tác đồng nhân, phòng vé hư vô khó tiên đoán dựa vào vận may nhiều thế nào!
Huống chi bộ điện ảnh lấy quân nhân làm nhân vật chủ yếu như《Cứu viện có một không hai》, không phải nói quay ra là có thể trở thành hiện tượng.
Nhưng, nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, quân nhân Trung Quốc đối mặt với nhiệm vụ vĩnh viễn đều là thái độ Ngu Công (*) "Không có điều kiện tạo ra điều kiện cũng phải làm".
((*) Ngu Công: đây là nhân vật chính trong truyện "Ngu Công dời núi", ngày nay người ta dùng từ này để chỉ những người nghị lực không sợ khó khăn)
Điện ảnh và truyền hình Trường Không có kinh nghiệm sáng tác vững chắc, từng quay vô số phim điện ảnh, phim truyền hình ăn khắn, mời hai biên kịch lớn nổi tiếng am hiểu đề tài quân đội ở trong giới chọn ra trong kho kịch bản.
Đáng tiếc, hai người viện trợ chọn đi chọn lại, đều không có có vừa ý.
— Bộ này tính hạn chế quá lớn, khán giả không thích xem quân nhân bỏ rơi vợ con vô tình.
— Bộ này niên đại quá lâu, quay nó không bằng quay phim kháng chiến.
— Bộ này tuyến nhân vật quá phức tạp, khán giả xem không hiểu.
Thế là, không có kịch bản vừa ý, hai biên kịch liền tự ra tay viết.
Biên kịch chuyên nghiệp sáng tác lại không tốn quá nhiều thời gian, nhưng chỗ khó là thuyết phục tin tưởng của trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không — Kịch bản này có thể sánh vai với《Cứu viện có một không hai》.
Tất cả trở nên càng phiền phức.
Biên kịch, đạo diễn, trung tâm, ý kiến 3 bên không hợp, chỉ thiếu đánh nhau, ánh mắt nhìn Khâu Diệp Bân cũng đầy đồng tình.
Thảo nào quân nhân nói chuyện âm dương quái khí, kiểu phim phòng vé doanh thu cao như《Cứu viện có một không hai》áp vào trên người, không có ai ngốc coi ý trí kiên định của hắn là cuộc sống quân đội rèn ra.
Hàn Huấn nghĩ, nếu mỗi lần cậu viết kịch bản, Từ Tư Miểu ở bên cạnh nhắc đi nhắc lại phòng vé phòng vé, tính tình cậu chắc là không tốt hơn chủ nhiệm Khâu bao nhiêu.
"Giờ kịch bản rốt cuộc thế nào rồi?" Hàn Huấn khá quan tâm cái này.
Cảnh Đông lắc lắc đầu, nói: "Biên kịch vẫn chưa đạt được ý kiến nhất trí, nếu trực tiếp dựa theo phong cách hiện tại quay phim, bọn tôi cũng có lòng tin làm ra được phim điện ảnh chất lượng cao, nhưng mà...... khả năng không ăn khách lắm."
Bọn họ đặc biệt tốn thời gian phân tích《Cứu viện có một không hai》tại sao thành công.
Cốt truyện hay, quay tốt, tuyên truyền tốt đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn là Hàn Huấn.
Biên kịch từng viết vô số kịch bản, mỗi câu chuyện phong cách hoàn toàn bất đồng này, giữ phòng vé cao và ratings cao lâu dài, đã dưỡng ra được một đám Hàn học giả si tình.
Sitcom《Hảo hán Lục Lâm》tạm thời không đề cập đến, chỉ nói hai bọ điện ảnh《Trái tim mỹ vị》và《Tôi không muốn đi làm》, trình độ sáng tác đồng nhân vì sao cao? Bởi vì nhân vật và thế giới trong cấu tạo phim nắm được tiếng lòng người ta, gần sát với tư tưởng của người xem.
Từ điểm này mà nói, trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không có yếu thế trời sinh.
Bọn họ quen đi theo tư tưởng truyền bá, dẫn dắt khán giả, dù sao tác phẩm bọn họ quay, phần lớn đều phát ở doanh trại, làm tác phẩm ưu tú cường quân tiến hành tuyên truyền.
Muốn đem phim thuyết giáo đầy hướng phát triển, quay chụp không đổi mới trở thành bộ phim hấp dẫn khán giả đã quen motip cũ, nói thì dễ, làm khó như lên trời.
Bọn họ giống như thương nhân gà mờ vừa mới từ kinh tế có kế hoạch đi vào thị trường kinh tế, không có kinh nghiệm gì nói với bọn họ: Phim điện ảnh kiểu nào mới có thể phòng vé cao.
Mà Cảnh Đông đưa ra một biện pháp đơn giản khả thi, để biên kịch sáng tác ra phim điện ảnh phòng vé cao chất lượng tốt, gia nhập đội ngũ sáng tác của bọn họ.
Có biển chữ vàng Hàn Huấn, đương nhiên có thể giải quyết phần lớn vấn đề.
Cho nên, cho dù vết nhơ trên người cha Hàn Huấn nghiêm trọng, chủ nhiệm Khâu cũng đồng ý thử cách này.
Cả đề tài vòng tới vòng lui, Hàn Huấn nghe hiểu, vấn đề kịch bản không quan trọng, quay phim sau này cũng sẽ không xảy ra nhiều vấn đề, mấu chốt là ở, cấp trên muốn bộ phim giống《Cứu viện có một không hai》.
Nếu cậu có thể giúp, không gì tốt hơn, nếu cậu không giúp được gì, vậy thì yên lặng làm một bình hoa trong danh sách biên kịch, trở thành con mồi câu đám Hàn học giả, trở thành thủ đoạn marketing của phim mới.
Hàn Huấn đã gặp nhiều tình cảnh, vẫn chưa từng gặp phải tình cảnh chạy thẳng đến phòng vé như thế này.
Một biên kịch không tiếng tăm như cậu, vậy mà có thể nhận được đãi ngộ của đạo diễn cấp quốc gia, dựa vào tên ăn cơm.
Nhưng mà, Hàn Huấn là một người chân thành, bộ phim dự án quốc gia nghe đầy vinh dự, đối với cậu mà nói không có sức hấp dẫn gì.
Đối diện với mong đợi của mấy quân nhân này, Hàn Huấn do dự nói: "Vậy tôi suy nghĩ thêm......"
Đáp ứng là không thể nào lập tức đáp ứng.
Hàn Huấn thậm chí cho rằng chủ nhiệm khâu trước đó dùng phép khích tướng, cố ý chọc cậu trong cơn tức giận ký thỏa thuận, chịu đựng oán khí đi làm tuyên truyền giúp.
Cậu không thể vì tức giận mà choáng đầu.
Đây là một bẫy rập rõ ràng, cho dù cậu muốn đi tiếp, cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Tiễn Hàn Huấn đến xe, lại tiễn Hàn Huấn đi.
Xe vừa lái ra ngoài học viện, Hàn Huấn đã yêu cầu xuống xe.
Bởi vì xe Từ Tư Miểu đỗ ngoài học viện, cậu cẩn thận tìm kiếm liền thấy được biển số xe quen thuộc và xe sang bắt mắt.
Hàn Huấn vừa lên xe, Từ Tư Miểu đã túm lấy cậu vào ngực.
Cho dù bọn họ chỉ xa nhau mấy tiếng, Từ Tư Miểu cũng không yên lòng.
May mà đám người kia chỉ dẫn Hàn Huấn đến học viện lục quân, nếu như đến chỗ đáng sợ hơn, Từ Tư Miểu có thể sẽ làm ra chuyện không thể nào cứu vãn.
"Không cần căng thẳng." Hàn Huấn đưa tay vuốt Từ Tư Miểu, "Bọn họ chỉ gọi em đi viết kịch bản."
"Em đồng ý?" Từ Tư Miểu cau mày hỏi.
Hàn Huấn cười nói: "Chưa, em nói suy nghĩ đã."
"Có gì mà phải suy nghĩ!" Từ Tư Miểu kiên quyết không đồng ý, kiểu đón người ở sân bay không lễ phép thế này, sau khi biết mục đích đến của bọn họ, Hàn Huấn nên quyết đoán từ chối.
Trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của Từ Tư Miểu, ẩn giấu tức giận sâu sắc.
Anh lần đầu tiên cảm nhận được sự vô lực, cho dù Aylov ở Anh muốn làm gì thì làm, đầu tư Roth nắm trong tay phần lớn vốn trong nước, đối với giới liên quan đến quân đội, không có bất kỳ tác dụng nào.
Anh nói: "Những người này không có chút tôn trọng với em, thật sự muốn hẹn em viết kịch bản, ít nhất phải gửi thư mời tỏ thành ý mới được."
"Chính xác." Hàn Huấn cười ra tiếng, cậu thật sự yêu chết Từ Tư Miểu coi trọng cậu.
Ngạo mạn và khinh thường không giấu được trong đôi mắt kia, hoàn mỹ giúp Hàn Huấn phát tiết ra bất mãn bí ẩn đáy lòng.
Hàn Huấn khẽ hôn lên hai mắt Từ Tư Miểu, đôi môi cảm nhận được rung động dịu dàng mí mắt truyền đến.
Cậu nó: "Em chỉ viết kịch bản vì anh."
(Đứa nào re-up là chó)
Nhưng tối hôm đó, Hàn Huấn liền hối hận.
Kích động và xâm lược chảy trong máu người đàn ông này, không phải vết thương vùng bụng có thể ngăn cản được.
Hàn Huấn rốt cục hiểu Từ Tư Miểu tại sao cấp bách muốn về nước, bởi vì chỉ có trong nước, anh mới là đế vương không sợ hãi gì, ai cũng không thể làm trái ý anh.
Vì chất lượng sinh hoạt của thầy Hàn, Từ Tư Miểu không cưỡng ép làm đến cuối cùng.
Nhưng mỗi một tấc trên người Hàn Huấn, anh đều sờ đủ, dù là buổi tối, hay là ban ngày, Hàn Huấn cũng không thể mở máy tính làm chính sự.
Mặc dù cảm giác tiếp xúc thân thể với Từ Tư Miểu rất tuyệt, nhưng cậu cảm thấy tiếp tục bị Từ Tư Miểu chơi như vậy, cậu rất có thể sẽ chết vì mất quá nhiều tinh.
Không được.
Từ Tư Miểu cần phải bình tĩnh.
Hàn Huấn vô cùng tỉnh táo ý thức được điểm này.
Cuộc sống không chút tiết chế thật đáng sợ, băng vải của Từ Tư Miểu mỗi ngày đều phải thay một lần, vết máu chảy ra bên trên nhìn thấy mà giật mình.
Mà Từ Tư Miểu lại mặt dày nói: Không đau chút nào, không tin em hôn anh thử xem.
Hôn? Hàn Huấn muốn đánh thử anh một cái.
Mình cậu căn bản không cản được Từ Tư Miểu tìm đường chết, không trận trọng thân thể như vậy, vậy cậu chỉ có thể gọi người đến yêu quý thân thể giúp Từ Tư Miểu.
Chuyện đầu tiên Hàn Huấn có thể từ trên giường xuống, chính là gọi cú điện thoại cho Cảnh Đông.
Sắc mặt cậu tái nhợt lườm Từ Tư Miểu, nói: "Cảnh lão, cháu nhận kịch bản này, chuẩn bị giúp cháu một nhà khách quân sự, nhất định phải bảo vệ nghiêm mật, người bình thường không được phép tùy tiện ra vào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.