Chương 9: Diệp Nhượng – búp bê vu cổ
Phượng Cửu An
23/08/2023
Muỗi, côn trùng bộ hút máu…… Chẳng cần mô tả bộ dạng nó làm gì, chỉ cần là người địa cầu thì hẳn sẽ biết.
Muỗi luôn đứng đầu bảng “Sinh vật người ta muốn diệt sạch”.
Muỗi……
Diệp Nhượng hét lớn một tiếng với ý đồ dùng tiếng động dọa cho con muỗi kia phải lùi lại. Đáng tiếc anh không phải Trương Phi, không có ‘giọng ca vàng’ đánh gãy cầu, hù chết Hạ Hầu Kiệt.
Con muỗi kia vo ve bay tới giống như đang cười nhạo anh.
Diệp Nhượng: “…… Muỗi thì phân đực cái thế nào nhỉ?”
Muỗi cái hút máu, muỗi đực hút nước cây và quả, nếu vận khí tốt thì con muỗi này khả năng chỉ là một con muỗi đực đi ngang qua.
Nhưng, trời cao lại vả mặt anh lần nữa.
Bởi vì con muỗi kia đang lao thẳng về phía anh, cái miệng có cây kim thật dài của nó đã lộ ra…… Không, đây không phải cây kim mà là lang nha bổng!
Diệp Nhượng: Hiện tại mình bái phật, bái cái gì mà Sơn Thần của Vu Tộc có còn kịp không?
Lúc con muỗi vọt tới anh tiêu sái lăn qua một bên tránh đòn. Con muỗi bị lừa thì lại vòng trở về. Lần này nó mở hết mã lực, giống như bực bội và vọt tới.
Diệp Nhượng vứt móc bạc ra nhưng đáng tiếc lại không trúng mục tiêu.
Diệp Nhượng: “……”
Thực xin lỗi, chỉ có mộng võ hiệp thì không thể học võ cấp tốc được. Một cái ném kia không nói tới sức lực, ngay cả sự chính xác cũng không có.
Con muỗi ướt dầm dề bay lại gần, Diệp Nhượng nhìn con công trùng ‘đẹp kinh hoàng’ này thì ghê tởm tới độ muốn nôn.
Anh không sợ rắn, không sợ thằn lằn mà chỉ sợ côn trùng. Nhỏ từ con nhện, con sâu lông tới con gián, bọ ngựa và bọ hung.
Nếu không đánh lại con muỗi này thì chỉ còn một cách.
36 kế, chạy trốn là nhất.
Diệp Nhượng điên cuồng chạy lăng quăng tìm kiếm nơi ẩn thân. Anh chui vào bụi cỏ nhưng không dám đi quá xa nên đành phải chạy hình zíc zắc.
Con muỗi kia vẫn bám riết không tha, thậm chí nó còn gọi bạn bè tới. Áo sơ mi của Diệp Nhượng bị cây cỏ cắt qua vài chỗ, trên mặt, trên người đều là vết máu, chật vật cực kỳ.
Chạy mãi chạy mãi anh cảm thấy gió phía sau ngày một mạnh, khóe mắt vừa liếc một cái anh đã suýt đạp đất thành Phật luôn.
Phía sau lưng anh là một đại đội muỗi khổng lồ, giờ phút này tụi nó đang bọc đánh từ bốn phương tám hướng.
Diệp Nhượng: “???”
Tụi mày đang phát động chiến tranh thế giới lần thứ ba à? Làm sao? Cắn tao là có thể trường sinh bất lão à?? Một đám đuổi theo tao có ăn đủ no không?
Nhưng đám muỗi không tranh đồ ăn, tụi nó chỉ tranh mặt mũi, tụi nó muốn hù chết Diệp Nhượng.
Diệp Nhượng thở sâu và quyết định chạy sâu vào trong bụi cỏ, nếu không đợi đám muỗi kia vòng tới trước mặt chặn anh lại thì đời này của anh sẽ dừng ở đây.
Trong trăm vạn cách chết của con người không biết có chết vì bị muỗi hút khô máu sau khi thu nhỏ không?
Diệp Nhượng cười chua xót.
“Tao mà chết thì chỉ có quốc gia là tổn thất thôi, tụi mày phải nghĩ cho kỹ đó.”
Anh vừa nói thế thì đám muỗi lập tức hưng phấn hơn.
Chị em! Giá trị của kẻ này cao, máu quý giá, mau tới xiên chả hắn đi, đây là bữa ăn khuya đó!
Diệp Nhượng chui đầu vào bụi cây, chạy tới chỗ cành lá sum xuê. Nhưng chạy mãi, chạy mãi anh lại phát hiện ra chút không thích hợp.
Tứ chi của anh…… Càng chạy càng nặng? Hơn nữa, hình như anh đang đạp chân tại chỗ.
Từ từ……
Ánh sáng chuyển động, Diệp Nhượng thấy được mạng nhện quấn trên cổ tay và cổ chân mình.
Diệp Nhượng: “……”
Để anh chết luôn đi, thật đó, đừng giày vò anh nữa. Xin ơn trên thương xót để anh vĩnh viễn nhắm mắt qua đời một cách bình an trước khi con nhện tới thu lưới!
Một đám muỗi đuổi theo anh cũng bị dính vào mạng nhện và ra sức giãy giụa.
Diệp Nhượng: “Đồ ngu, đừng nhúc nhích!”
Đồng đội như heo! Mày còn động nữa là con nhện sẽ thu được tín hiệu và tới dùng cơm đó!
Nhưng mà sự tình còn nghiêm trọng hơn so với anh tưởng.
Dù đồng bạn bị dính vào mạng nhện nhưng vẫn có vô số những con muỗi khác như tre già măng mọc lao tới muốn ăn một bữa no nê trước khi chết.
Hút được một miếng cũng là một miếng.
Thấy đám muỗi muốn cắm cái vòi thật dài lại đây thế là một người chưa từng chửi bậy như Diệp Nhượng cũng không nhịn được phun lời độc ác: “Damn! Cút ngay!!”
Con nhện quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người. Nhận được tín hiệu ăn cơm thế là nó lập tức bò ra, vừa xem náo nhiệt vừa ăn khuya.
Một con nhện mang theo vài con nhện con bò dọc mạng nhện tới đây.
Mặt Diệp Nhượng đã trắng bệch như tờ giấy, tiếng anh nghẹn ngào giống như toàn bộ sinh mệnh đều đè ở ba chữ anh chuẩn bị gào: “Hoa Thanh Nguyệt!!!!!!”
Cách đó không xa Hoa Thanh Nguyệt vẫn đang cẩn thận tìm kiếm tung tích Diệp Nhượng. Đột nhiên như có cảm ứng, hai mắt cô rưng rưng, tay chắp trước ngực và thấp giọng cầu nguyện: “Sơn Thần trên cao mau để con tìm được anh ấy đi……”
Vừa dứt lời cô đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết mang theo cảm xúc tuyệt vọng truyền tới từ một lùm cây ở bên cạnh: “Hoa Thanh Nguyệt!!”
“Diệp Nhượng!” Hoa Thanh Nguyệt vội đi tới thì thấy Diệp Nhượng quần áo tả tơi, bộ dạng chật vật. Cô khiếp sợ nói không nên lời.
Diệp Nhượng đã lớn hơn trước một chút, hiện tại anh đã to bằng bàn tay một người lớn, nhưng trên người anh quấn đầy tơ nhện, trên mặt và trên người là vết máu giống như bị ai đó dùng roi quất. Đã vậy một con muỗi còn đang ‘bắt nạt” khuôn mặt của anh nữa chứ.
Cây đuốc trong tay Hoa Thanh Nguyệt tới gần thế là con muỗi bay đi. Cô lại thiêu cháy mạng nhện rồi cắm cây đuốc xuống đất và ôm Diệp Nhượng lên.
Diệp Nhượng nằm trong tay cô, nửa bên mặt sưng rõ to, mồm miệng mơ hồ nói: “Đừng hỏi anh cảm giác bị một con muỗi khổng lồ hút máu, xin cho anh quên trải nghiệm ma quỷ này đi……”
Hoa Thanh Nguyệt thấy tủi thân thay anh, cô hít hít mũi một cái rồi bắt đầu khóc váng lên.
“Diệp Nhượng……”
“Ngoan…… sao lại khóc rồi.” Diệp Nhượng duỗi tay muốn đón lấy nước mắt của cô.
“Hoa Thanh Nguyệt……” Diệp Nhượng nói, “Anh nhớ ra em rồi, anh vẫn nhớ em đó…… Thế nên em đừng giận nữa, em xem, anh sắp chết rồi……”
Thần trí của anh đã mơ hồ, trong lúc ấy anh mơ màng nói: “Mạng anh tuy quý giá nhưng em cũng đáng giá…… Anh không hối hận…… Không hối hận…… Đau chết mất……”
Hoa Thanh Nguyệt cúi đầu nhẹ tì cái trán lên trán anh, nước mắt trên lông mi của cô rơi trên nửa bên mặt sưng cao kia.
Một đám muỗi đói bụng vẫn chưa từ bỏ ý định mà bồi hồi bên cạnh Diệp Nhượng. Hoa Thanh Nguyệt thấy thế thì xé một mảnh ống quần xuống rồi lại móc thuốc mỡ bí truyền của Thương tộc từ túi tiền bảy màu xuống đắp cho anh. Cô cẩn thận bôi thuốc mỡ màu xanh nhạt lên mặt cho Diệp Nhượng sau đó bao cả người anh lại, từ đầu tới chân, chỉ chừa đôi mắt và lỗ mũi.
Thuốc mỡ này là ba ba chế ra, có tác dụng tiêu sưng, giảm đau.
“Diệp Nhượng…… Thực xin lỗi, em nhất định……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em nhất định phải tìm được kẻ thi chú và báo thù cho anh!”
Anh trai Hoa Thanh Nguyệt theo dấu vết em gái để lại mà lần vào Ngọc Đái Lâm.
Trên đường đi anh quan sát được dấu chân của em gái và của con chó, cái này chứng tỏ con bé và con chó con kia đã dừng lại trên bãi đất trống này thật lâu. Sau đó con chó kia còn vui sướng lăn lộn, nhưng rồi……
Hoa Tê Vân ngồi xổm xuống, ngón tay vuốt một dấu chân của con người. Dấu chân chó biến mất, thay vào đó là một hàng dấu chân của đàn ông.
Hoa Tê Vân đứng lên, vươn chân ra so to nhỏ sau đó gật đầu khẳng định đây đúng là dấu chân của đàn ông. Xem kích cỡ giày và độ sâu cạn của nó thì tên đàn ông chó má ở bên cạnh em gái anh hẳn có dáng người cao dài, còn trẻ và cường tráng.
“Chó thành tinh biến hình người?” Hoa Tê Vân lẩm bẩm, “Hay là người thành tinh và biến thành chó?”
Anh chàng đi theo dấu chân kia tới căn nhà gỗ nhỏ sau đó đứng trước bậc thang và lại ngồi xổm xuống quan sát dấu chân.
Có dấu chân hai người vào nhà, nhưng chỉ có dấu chân một người rời đi, là em gái anh.
Sắc mặt Hoa Tê Vân vẫn bình thản, không hề có chút cảm xúc nào. Giọng anh cũng vẫn như cũ, như bình nước sôi để nguội. Anh chỉ chậm rãi gật đầu nói: “Ừ, thú vị đó. Nguyệt Đoàn Tử, người đồng hành của em là cái quái gì thế này?”
Vị tiên sinh bị coi là “cái quái gì” lúc này đang được quấn vải khắp người giống xác ướp của một con búp bê vu cổ. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Hoa Thanh Nguyệt ôm anh trong tay, mắt đỏ ửng, chân tập tễnh đi trên đường núi.
Diệp Nhượng đã tỉnh nhưng lại chẳng nói được câu nào. Thế giới bên ngoài rất an tĩnh, bên tai anh chỉ có tiếng nước nở của Hoa Thanh Nguyệt.
Diệp Nhượng vươn tay dùng sức vuốt ngón tay cô.
Hoa Thanh Nguyệt: “Thực xin lỗi, đều tại em không tốt, đi đường không cẩn thận nên đánh mất anh.”
Diệp Nhượng lại sờ sờ tay cô tỏ vẻ mình không sao hết.
Ầy, đàn ông mà, chút khúc chiết này có tính là gì!
Sau khi không thấy muỗi nữa thế là Diệp Nhượng lại khôi phục tư duy của một người đàn ông, anh lại nhặt mặt mũi và sĩ diện lên. Cái đó quan trọng lắm nhé! Dù không có mặt mũi thì cũng phải có sĩ diện chứ!
Một con bướm màu tím bay tới.
Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên ngừng lại, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó cô vui mừng quay đầu gọi: “Anh!”
Hoa Tê Vân chậm rãi đi tới, trên mặt vẫn không có biểu tình gì nhưng trong con mắt hẹp dài lại tràn đầy vui vẻ khi tìm được em gái.
“Nguyệt Đoàn Tử.”
Hoa Tê Vân dang hai tay ra.
Hoa Thanh Nguyệt ôm búp bê Diệp Nhượng chạy vào vào lòng anh trai rồi tủi thân khóc lóc nói: “Anh mang em về trại đi!”
Hoa Tê Vân: “Đươc, không thể để một cô gái đi đường một mình trong đêm được, mau tới anh dắt nào.”
Diệp Nhượng lườm tên kia cháy mặt.
Đáng tiếc lườm cũng bằng không.
Kỳ cục, em rể còn chưa qua cửa đã ăn dấm của anh vợ rồi là sao? Không biết tự lượng sức mình.
Hoa Tê Vân cầm tay em gái và chậm rãi liếc nhìn búp bê Diệp Nhượng sau đó cong ngón tay gõ nhẹ lên trán Hoa Thanh Nguyệt và nói: “Này, con chó đi cùng em đâu rồi?”
Hoa Thanh Nguyệt không biết nói từ đâu vì thế chỉ có thể há miệng và cố gắng tìm kiếm lời mở đầu thích hợp.
Hoa Tê Vân: “Được rồi, không sao đâu, mất thì thôi, một con chó thôi mà.”
Diệp Nhượng cảm thấy lời này hơi… ừ, chói tai?
Hoa Tê Vân lại hỏi: “Em gái, vậy gã đàn ông ở bên cạnh em đâu?”
Hoa Thanh Nguyệt há hốc miệng, vẫn không biết phải giải thích từ đâu.
Hoa Tê Vân vẫn gật đầu: “Ừ, không sao, mất rồi thì thôi, một tên đàn ông thôi mà.”
Diệp Nhượng: “???”
Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng: “Anh……”
Hoa Tê Vân: “Đàn ông ấy mà, đâu có hiếm lạ gì, chỗ nào cũng có, trong nhà nào cũng có, không phải thứ quý hiếm đâu, mất càng tốt.”
Anh móc khăn tay ra nói: “Em chớ có vì cái thứ nhan nhản khắp nơi ấy mà rơi lệ.”
Hoa Thanh Nguyệt cười ha ha.
Diệp Nhượng: “……”
Ha ha, anh vợ có vẻ không phải tầm thường đâu.
Khó giải quyết, khó giải quyết đây.
Hoa Thanh Nguyệt cười xong mới đứng đắn nói: “Anh có biết chú thuật nào khiến người ta biến thành chó, rồi lại thu nhỏ lại không?”
Hoa Tê Vân chớp chớp mắt sau đó chậm rãi trợn tròn mắt và ôm lấy vai Hoa Thanh Nguyệt và dán sát đến, mặt không cảm xúc hù dọa cô: “Này, đã năm nào rồi, vệ tinh anh nghiên cứu ra đã bay lên trời rồi mà em vẫn còn tin cái loại chuyện cổ tích thấp kém như biến to thu nhỏ hả? Sao mà phong kiến mê tín thế?!”
Tín đồ kiên định với khoa học nhưng giờ này lại bị biến thành búp bê vu cổ là Diệp Nhượng nghe thấy thế thì lập tức phì một tiếng!
Lừa ai chứ!
Hoa Thanh Nguyệt bất đắc dĩ cười: “Aizzz…… Anh, em không nói đùa đâu, thôi…… về trại hỏi ba ba vậy.”
------oOo------
Muỗi luôn đứng đầu bảng “Sinh vật người ta muốn diệt sạch”.
Muỗi……
Diệp Nhượng hét lớn một tiếng với ý đồ dùng tiếng động dọa cho con muỗi kia phải lùi lại. Đáng tiếc anh không phải Trương Phi, không có ‘giọng ca vàng’ đánh gãy cầu, hù chết Hạ Hầu Kiệt.
Con muỗi kia vo ve bay tới giống như đang cười nhạo anh.
Diệp Nhượng: “…… Muỗi thì phân đực cái thế nào nhỉ?”
Muỗi cái hút máu, muỗi đực hút nước cây và quả, nếu vận khí tốt thì con muỗi này khả năng chỉ là một con muỗi đực đi ngang qua.
Nhưng, trời cao lại vả mặt anh lần nữa.
Bởi vì con muỗi kia đang lao thẳng về phía anh, cái miệng có cây kim thật dài của nó đã lộ ra…… Không, đây không phải cây kim mà là lang nha bổng!
Diệp Nhượng: Hiện tại mình bái phật, bái cái gì mà Sơn Thần của Vu Tộc có còn kịp không?
Lúc con muỗi vọt tới anh tiêu sái lăn qua một bên tránh đòn. Con muỗi bị lừa thì lại vòng trở về. Lần này nó mở hết mã lực, giống như bực bội và vọt tới.
Diệp Nhượng vứt móc bạc ra nhưng đáng tiếc lại không trúng mục tiêu.
Diệp Nhượng: “……”
Thực xin lỗi, chỉ có mộng võ hiệp thì không thể học võ cấp tốc được. Một cái ném kia không nói tới sức lực, ngay cả sự chính xác cũng không có.
Con muỗi ướt dầm dề bay lại gần, Diệp Nhượng nhìn con công trùng ‘đẹp kinh hoàng’ này thì ghê tởm tới độ muốn nôn.
Anh không sợ rắn, không sợ thằn lằn mà chỉ sợ côn trùng. Nhỏ từ con nhện, con sâu lông tới con gián, bọ ngựa và bọ hung.
Nếu không đánh lại con muỗi này thì chỉ còn một cách.
36 kế, chạy trốn là nhất.
Diệp Nhượng điên cuồng chạy lăng quăng tìm kiếm nơi ẩn thân. Anh chui vào bụi cỏ nhưng không dám đi quá xa nên đành phải chạy hình zíc zắc.
Con muỗi kia vẫn bám riết không tha, thậm chí nó còn gọi bạn bè tới. Áo sơ mi của Diệp Nhượng bị cây cỏ cắt qua vài chỗ, trên mặt, trên người đều là vết máu, chật vật cực kỳ.
Chạy mãi chạy mãi anh cảm thấy gió phía sau ngày một mạnh, khóe mắt vừa liếc một cái anh đã suýt đạp đất thành Phật luôn.
Phía sau lưng anh là một đại đội muỗi khổng lồ, giờ phút này tụi nó đang bọc đánh từ bốn phương tám hướng.
Diệp Nhượng: “???”
Tụi mày đang phát động chiến tranh thế giới lần thứ ba à? Làm sao? Cắn tao là có thể trường sinh bất lão à?? Một đám đuổi theo tao có ăn đủ no không?
Nhưng đám muỗi không tranh đồ ăn, tụi nó chỉ tranh mặt mũi, tụi nó muốn hù chết Diệp Nhượng.
Diệp Nhượng thở sâu và quyết định chạy sâu vào trong bụi cỏ, nếu không đợi đám muỗi kia vòng tới trước mặt chặn anh lại thì đời này của anh sẽ dừng ở đây.
Trong trăm vạn cách chết của con người không biết có chết vì bị muỗi hút khô máu sau khi thu nhỏ không?
Diệp Nhượng cười chua xót.
“Tao mà chết thì chỉ có quốc gia là tổn thất thôi, tụi mày phải nghĩ cho kỹ đó.”
Anh vừa nói thế thì đám muỗi lập tức hưng phấn hơn.
Chị em! Giá trị của kẻ này cao, máu quý giá, mau tới xiên chả hắn đi, đây là bữa ăn khuya đó!
Diệp Nhượng chui đầu vào bụi cây, chạy tới chỗ cành lá sum xuê. Nhưng chạy mãi, chạy mãi anh lại phát hiện ra chút không thích hợp.
Tứ chi của anh…… Càng chạy càng nặng? Hơn nữa, hình như anh đang đạp chân tại chỗ.
Từ từ……
Ánh sáng chuyển động, Diệp Nhượng thấy được mạng nhện quấn trên cổ tay và cổ chân mình.
Diệp Nhượng: “……”
Để anh chết luôn đi, thật đó, đừng giày vò anh nữa. Xin ơn trên thương xót để anh vĩnh viễn nhắm mắt qua đời một cách bình an trước khi con nhện tới thu lưới!
Một đám muỗi đuổi theo anh cũng bị dính vào mạng nhện và ra sức giãy giụa.
Diệp Nhượng: “Đồ ngu, đừng nhúc nhích!”
Đồng đội như heo! Mày còn động nữa là con nhện sẽ thu được tín hiệu và tới dùng cơm đó!
Nhưng mà sự tình còn nghiêm trọng hơn so với anh tưởng.
Dù đồng bạn bị dính vào mạng nhện nhưng vẫn có vô số những con muỗi khác như tre già măng mọc lao tới muốn ăn một bữa no nê trước khi chết.
Hút được một miếng cũng là một miếng.
Thấy đám muỗi muốn cắm cái vòi thật dài lại đây thế là một người chưa từng chửi bậy như Diệp Nhượng cũng không nhịn được phun lời độc ác: “Damn! Cút ngay!!”
Con nhện quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người. Nhận được tín hiệu ăn cơm thế là nó lập tức bò ra, vừa xem náo nhiệt vừa ăn khuya.
Một con nhện mang theo vài con nhện con bò dọc mạng nhện tới đây.
Mặt Diệp Nhượng đã trắng bệch như tờ giấy, tiếng anh nghẹn ngào giống như toàn bộ sinh mệnh đều đè ở ba chữ anh chuẩn bị gào: “Hoa Thanh Nguyệt!!!!!!”
Cách đó không xa Hoa Thanh Nguyệt vẫn đang cẩn thận tìm kiếm tung tích Diệp Nhượng. Đột nhiên như có cảm ứng, hai mắt cô rưng rưng, tay chắp trước ngực và thấp giọng cầu nguyện: “Sơn Thần trên cao mau để con tìm được anh ấy đi……”
Vừa dứt lời cô đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết mang theo cảm xúc tuyệt vọng truyền tới từ một lùm cây ở bên cạnh: “Hoa Thanh Nguyệt!!”
“Diệp Nhượng!” Hoa Thanh Nguyệt vội đi tới thì thấy Diệp Nhượng quần áo tả tơi, bộ dạng chật vật. Cô khiếp sợ nói không nên lời.
Diệp Nhượng đã lớn hơn trước một chút, hiện tại anh đã to bằng bàn tay một người lớn, nhưng trên người anh quấn đầy tơ nhện, trên mặt và trên người là vết máu giống như bị ai đó dùng roi quất. Đã vậy một con muỗi còn đang ‘bắt nạt” khuôn mặt của anh nữa chứ.
Cây đuốc trong tay Hoa Thanh Nguyệt tới gần thế là con muỗi bay đi. Cô lại thiêu cháy mạng nhện rồi cắm cây đuốc xuống đất và ôm Diệp Nhượng lên.
Diệp Nhượng nằm trong tay cô, nửa bên mặt sưng rõ to, mồm miệng mơ hồ nói: “Đừng hỏi anh cảm giác bị một con muỗi khổng lồ hút máu, xin cho anh quên trải nghiệm ma quỷ này đi……”
Hoa Thanh Nguyệt thấy tủi thân thay anh, cô hít hít mũi một cái rồi bắt đầu khóc váng lên.
“Diệp Nhượng……”
“Ngoan…… sao lại khóc rồi.” Diệp Nhượng duỗi tay muốn đón lấy nước mắt của cô.
“Hoa Thanh Nguyệt……” Diệp Nhượng nói, “Anh nhớ ra em rồi, anh vẫn nhớ em đó…… Thế nên em đừng giận nữa, em xem, anh sắp chết rồi……”
Thần trí của anh đã mơ hồ, trong lúc ấy anh mơ màng nói: “Mạng anh tuy quý giá nhưng em cũng đáng giá…… Anh không hối hận…… Không hối hận…… Đau chết mất……”
Hoa Thanh Nguyệt cúi đầu nhẹ tì cái trán lên trán anh, nước mắt trên lông mi của cô rơi trên nửa bên mặt sưng cao kia.
Một đám muỗi đói bụng vẫn chưa từ bỏ ý định mà bồi hồi bên cạnh Diệp Nhượng. Hoa Thanh Nguyệt thấy thế thì xé một mảnh ống quần xuống rồi lại móc thuốc mỡ bí truyền của Thương tộc từ túi tiền bảy màu xuống đắp cho anh. Cô cẩn thận bôi thuốc mỡ màu xanh nhạt lên mặt cho Diệp Nhượng sau đó bao cả người anh lại, từ đầu tới chân, chỉ chừa đôi mắt và lỗ mũi.
Thuốc mỡ này là ba ba chế ra, có tác dụng tiêu sưng, giảm đau.
“Diệp Nhượng…… Thực xin lỗi, em nhất định……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em nhất định phải tìm được kẻ thi chú và báo thù cho anh!”
Anh trai Hoa Thanh Nguyệt theo dấu vết em gái để lại mà lần vào Ngọc Đái Lâm.
Trên đường đi anh quan sát được dấu chân của em gái và của con chó, cái này chứng tỏ con bé và con chó con kia đã dừng lại trên bãi đất trống này thật lâu. Sau đó con chó kia còn vui sướng lăn lộn, nhưng rồi……
Hoa Tê Vân ngồi xổm xuống, ngón tay vuốt một dấu chân của con người. Dấu chân chó biến mất, thay vào đó là một hàng dấu chân của đàn ông.
Hoa Tê Vân đứng lên, vươn chân ra so to nhỏ sau đó gật đầu khẳng định đây đúng là dấu chân của đàn ông. Xem kích cỡ giày và độ sâu cạn của nó thì tên đàn ông chó má ở bên cạnh em gái anh hẳn có dáng người cao dài, còn trẻ và cường tráng.
“Chó thành tinh biến hình người?” Hoa Tê Vân lẩm bẩm, “Hay là người thành tinh và biến thành chó?”
Anh chàng đi theo dấu chân kia tới căn nhà gỗ nhỏ sau đó đứng trước bậc thang và lại ngồi xổm xuống quan sát dấu chân.
Có dấu chân hai người vào nhà, nhưng chỉ có dấu chân một người rời đi, là em gái anh.
Sắc mặt Hoa Tê Vân vẫn bình thản, không hề có chút cảm xúc nào. Giọng anh cũng vẫn như cũ, như bình nước sôi để nguội. Anh chỉ chậm rãi gật đầu nói: “Ừ, thú vị đó. Nguyệt Đoàn Tử, người đồng hành của em là cái quái gì thế này?”
Vị tiên sinh bị coi là “cái quái gì” lúc này đang được quấn vải khắp người giống xác ướp của một con búp bê vu cổ. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Hoa Thanh Nguyệt ôm anh trong tay, mắt đỏ ửng, chân tập tễnh đi trên đường núi.
Diệp Nhượng đã tỉnh nhưng lại chẳng nói được câu nào. Thế giới bên ngoài rất an tĩnh, bên tai anh chỉ có tiếng nước nở của Hoa Thanh Nguyệt.
Diệp Nhượng vươn tay dùng sức vuốt ngón tay cô.
Hoa Thanh Nguyệt: “Thực xin lỗi, đều tại em không tốt, đi đường không cẩn thận nên đánh mất anh.”
Diệp Nhượng lại sờ sờ tay cô tỏ vẻ mình không sao hết.
Ầy, đàn ông mà, chút khúc chiết này có tính là gì!
Sau khi không thấy muỗi nữa thế là Diệp Nhượng lại khôi phục tư duy của một người đàn ông, anh lại nhặt mặt mũi và sĩ diện lên. Cái đó quan trọng lắm nhé! Dù không có mặt mũi thì cũng phải có sĩ diện chứ!
Một con bướm màu tím bay tới.
Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên ngừng lại, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó cô vui mừng quay đầu gọi: “Anh!”
Hoa Tê Vân chậm rãi đi tới, trên mặt vẫn không có biểu tình gì nhưng trong con mắt hẹp dài lại tràn đầy vui vẻ khi tìm được em gái.
“Nguyệt Đoàn Tử.”
Hoa Tê Vân dang hai tay ra.
Hoa Thanh Nguyệt ôm búp bê Diệp Nhượng chạy vào vào lòng anh trai rồi tủi thân khóc lóc nói: “Anh mang em về trại đi!”
Hoa Tê Vân: “Đươc, không thể để một cô gái đi đường một mình trong đêm được, mau tới anh dắt nào.”
Diệp Nhượng lườm tên kia cháy mặt.
Đáng tiếc lườm cũng bằng không.
Kỳ cục, em rể còn chưa qua cửa đã ăn dấm của anh vợ rồi là sao? Không biết tự lượng sức mình.
Hoa Tê Vân cầm tay em gái và chậm rãi liếc nhìn búp bê Diệp Nhượng sau đó cong ngón tay gõ nhẹ lên trán Hoa Thanh Nguyệt và nói: “Này, con chó đi cùng em đâu rồi?”
Hoa Thanh Nguyệt không biết nói từ đâu vì thế chỉ có thể há miệng và cố gắng tìm kiếm lời mở đầu thích hợp.
Hoa Tê Vân: “Được rồi, không sao đâu, mất thì thôi, một con chó thôi mà.”
Diệp Nhượng cảm thấy lời này hơi… ừ, chói tai?
Hoa Tê Vân lại hỏi: “Em gái, vậy gã đàn ông ở bên cạnh em đâu?”
Hoa Thanh Nguyệt há hốc miệng, vẫn không biết phải giải thích từ đâu.
Hoa Tê Vân vẫn gật đầu: “Ừ, không sao, mất rồi thì thôi, một tên đàn ông thôi mà.”
Diệp Nhượng: “???”
Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng: “Anh……”
Hoa Tê Vân: “Đàn ông ấy mà, đâu có hiếm lạ gì, chỗ nào cũng có, trong nhà nào cũng có, không phải thứ quý hiếm đâu, mất càng tốt.”
Anh móc khăn tay ra nói: “Em chớ có vì cái thứ nhan nhản khắp nơi ấy mà rơi lệ.”
Hoa Thanh Nguyệt cười ha ha.
Diệp Nhượng: “……”
Ha ha, anh vợ có vẻ không phải tầm thường đâu.
Khó giải quyết, khó giải quyết đây.
Hoa Thanh Nguyệt cười xong mới đứng đắn nói: “Anh có biết chú thuật nào khiến người ta biến thành chó, rồi lại thu nhỏ lại không?”
Hoa Tê Vân chớp chớp mắt sau đó chậm rãi trợn tròn mắt và ôm lấy vai Hoa Thanh Nguyệt và dán sát đến, mặt không cảm xúc hù dọa cô: “Này, đã năm nào rồi, vệ tinh anh nghiên cứu ra đã bay lên trời rồi mà em vẫn còn tin cái loại chuyện cổ tích thấp kém như biến to thu nhỏ hả? Sao mà phong kiến mê tín thế?!”
Tín đồ kiên định với khoa học nhưng giờ này lại bị biến thành búp bê vu cổ là Diệp Nhượng nghe thấy thế thì lập tức phì một tiếng!
Lừa ai chứ!
Hoa Thanh Nguyệt bất đắc dĩ cười: “Aizzz…… Anh, em không nói đùa đâu, thôi…… về trại hỏi ba ba vậy.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.