Quả Bưởi Ngọt Ngào

Chương 3: Đừng khóc

Âm Tẩu

15/04/2022

Editor: Lemon

Từ Nhã Bạch uống say, Hứa Dữu muốn lập tức đưa Từ Nhã Bạch rời đi, ngồi ngây ra một góc cũng không có gì hay.

Trước khi tới cô nghĩ có thể nói vài câu với anh hay không, không nghĩ tới cô thật đúng là không thể nói câu nào với Trình Uyên.

Nhưng cũng may hai người bọn họ vốn đi trên hai đường thẳng song song, qua hôm nay hai người hẳn là sẽ không bao giờ gặp lại.

“Nhã Nhã, chúng ta về đi…?”

Từ Nhã Bạch gật đầu, “Tớ còn muốn uống tiếp.”

Hứa Dữu: “?”

Từ Nhã Bạch nói xong liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy chay rượu trên bàn uống.

“Cậu đừng uống.”

Sức Từ Nhã Bạch lớn hơn Hứa Dữu, Hứa Dữu căn bản ngăn không được cô ấy, Từ Nhã Bạch thậm chí còn giơ ly rượu mời Hứa Dữu, “Tiểu Dữu Dữu, chúng ta cùng nhau uống một chén đi.”

Dưới ánh đèn ly rượu lay động, lúc Từ Nhã Bạch nói chuyện cũng hấp dẫn người khác, cô đột nhiên cũng muốn uống rượu, lúc đi học cô đã tò mò vì sao nhiều cổ nhân đều uống rượu giải sầu, hôm nay cũng tưởng thử một chút.

Hứa Dữu: “Ừ, cùng nhau uống một ly.”

Đây là lần đầu tiên cô uống rượu, cũng là lần đầu tiên cô biết chất lỏng như nước này hóa ra lại vừa cay vừa đắng như vậy. Nhưng mà thứ đồ uống vừa cay vừa đắng này lại làm người ta muốn ngừng mà ngừng không được.

Một ly lại một ly.

Rượu ngon xuống bụng, giống như có thể quên mất tất cả phiền não.

Hứa Dữu vốn dĩ muốn đưa Từ Nhã Bạch uống say trở về, không nghĩ tới chính mình cũng uống say.

Mấy chén xuống bụng, cả người cô cũng choáng váng.

“Nhã Nhã, tớ đi toilet ra chúng ta về ngay.”

Từ Nhã Bạch nâng ly rượu lắc nhẹ, thường thường đưa lên uống một ngụm, “Tớ chờ cậu ra.”

-

Đây là lần đầu tiên Thích Linh Linh tới khách sạn cao cấp như vậy, lập tức liền chụp mấy tấm ảnh gửi lên nhóm khoe với đám chị em cây khế, cô ta nhìn chằm chằm đám chị em cây khế nói mấy câu hâm mộ liền vui vẻ đến muốn bay lên trời.

Cô ta vui vẻ mở phát sóng trực tiếp cho đám chị em xem.

“Trời ạ, các cậu muốn xem WC khách sạn hả, WC có cái gì đẹp đâu, chẳng lẽ WC khách sạn 5 sao không thơm.” Trong giọng nói Thích Linh Linh tràn đầy ghét bỏ, nhưng cô ta vẫn đi về hướng WC.

“Ồ, đúng rồi, tôi nói cho các cô nghe, trước kia tôi từng nhắc bạn học mời khách lần này là Trình Uyên ngồi sau tôi đó? Trước kia anh ta chính là đại ca vườn trường, thành tích đứng bét, sau đó nhà anh ta lại phá sản, không biết sau đó xảy ra chuyện gì, dù sao hiện tại anh ta đã Đông Sơn tái khởi.”

Thích Linh Linh trong miệng khoe khoang đều ức chế không được, người không biết còn tưởng người mời khách chính là cô ta đâu.

“Lợi hại à, aizz, không nói chuyện này nữa, tôi kể cho các cô nghe chuyện này buồn cười lắm nè.” Nói đến chuyện này Thích Linh Linh liền vui vẻ lên, “Vừa rồi lúc tôi đến khách sạn tình cờ gặp được một bạn học nữ, tôi lịch sự chào hỏi cô ta, còn mời cô ta đi vào cùng, các cậu đoán xem cô ta vậy mà lại từ chối tôi… tức giận chứ… kết quả bạn học mời khách kia ở trước mặt mọi người nói không nhớ bạn học nữ kia, trời ta nói cười chết mất, không hổ là bạn sau bàn của tôi.”

Thích Linh Linh đứng dựa lên tường trước lối đi nhỏ, hoàn toàn liền quên mất vừa mới nói cho đám chị em xem WC, cô ta nói đến vui vẻ, cũng quên luôn sự thật bên trong, “Vừa rồi tôi còn trào phúng bạn học nữ kia, trời ơi nó sướng, nhưng mà nếu tôi là bạn học nữ kia thì chẳng dám mặt dày ở lại đâu, tôi da mặt mỏng, không giống cô ta còn có mặt mũi ở lại ăn cơm, nếu là tôi tôi đã che mặt chạy mất rồi.”

“Được, đi xem WC…” Thích Linh Linh nào nghĩ đến vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chính chủ Trình Uyên, cô ta không biết Trình Uyên đứng đây bao lâu, dù sao hiện cô ta vô cùng xấu hổ, Trình Uyên có thể cảm thấy cô ta nói xấu sau lưng người khác hay không.

“Trình Uyên… Tớ vừa mới…”

Trình Uyên nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, “Cậu là bạn học cấp ba của tôi à, ngại quá, tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì với cô cả.”

Mặt Thích Linh Linh mặt đều trắng bệch, tay cũng run run, nhưng cô ta không quên mình còn đang phát sóng trực tiếp đâu, cũng may phát sóng trực tiếp cũng chỉ có mấy chị em đang xem, nhưng Trình Uyên nói cô ta như vậy về sau sao cô ta dám ngẩng cao đầu trước mặt đám chị em đây. Hơn nữa anh rõ ràng nhận ra cô ta, cô ta không biết Trình Uyên vì sao lại cố ý làm cô ta khó xử.

“Cô cần di động quay WC, cô là biến thái à?”

Thích Linh Linh lập tức lắc đầu, đúng là cô ta muốn quay WC, nhưng cô ta không phải muốn quay người, cô ta chỉ muốn quay cảnh tượng xa hoa tiện nghi trong WC thôi, nhưng cô ta không biết giải thích thế nào, nếu cô ta nói với Trình Uyên mình chỉ là quay vòi nước gì đó, Trình Uyên cũng cảm thấy cô ta là kẻ biến thái đi.

“Cô còn đứng ngốc ra đó làm gì? Tôi thấy da mặt cô cũng rất dày đó, sao còn chưa lăn?”



Hứa Dữu vừa mới chuẩn bị vào WC liền nghe thấy đoạn đối thoại giữa Trình Uyên và Thích Linh Linh, nhưng hiện tại đầu óc cô choáng váng, trong lòng cũng chỉ có một suy nghĩ Trình Uyên giống như càng đẹp mắt, anh đã hoàn toàn nẩy nở, ngũ quan thâm thúy sắc bén, có cảm giác lạnh lùng lại tự phụ.

Nhưng mà, anh kêu cô lăn.

Hứa Dữu vừa định rời khỏi, Thích Linh Linh vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Dữu, trong nháy mắt đầy hổ thẹn, sao ngay lúc mình mất mặt còn bị Hứa Dữu thấy được.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Giọng Trình Uyên vẫn vô cùng lạnh lùng, còn mang theo một chút trào phúng, anh còn nhìn theo tầm mắt Thích Linh Linh “Có cái gì…”

—— có cái gì đẹp mà nhìn.

Trình Uyên lập tức im miệng, thật ra cũng khá xinh đẹp, hơn nữa Hứa Dữu hiện tại có chút không giống bình thường, đôi mắt ngập nước, gương mặt hồng hồng, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch đáng yêu, cho dù ngốc cũng là tiên nữ đẹp nhất thiên hạ.

Nhưng mà giây tiếp theo, Hứa Dữu xoay người rời đi.

“Hứa Dữu.”

Trình Uyên gọi cô lại, Hứa Dữu còn ngây ra một lúc mới xoay người, đúng lý hợp tình nói, “Không phải anh kêu tôi lăn sao?”

Trình Uyên đi tới vài bước, dùng tay chống tường chặn đường đi của cô, trong mắt vẫn không hề gợn sóng, “Nghe lời vậy sao? Tôi kêu em lăn em liền lăn?”

Tuy rằng đã rất lâu rồi Trình Uyên không gặp lại cô, nhưng anh vẫn hiểu rõ tính tình của cô, lại kết hợp với bộ dáng hiện tại, rất nhanh anh liền đoán được Hứa Dữu uống nhiều quá.

Hứa Dữu chỉ cao đến bả vai Trình Uyên, Hứa Dữu nhìn thẳng cũng chỉ nhìn đến ngực anh, cô liền ngửa đầu lên nhìn, hai người rõ ràng cách rất gần nhưng Hứa Dữu không nhìn thấy rõ người trước mặt.

“Ừm.”

Hứa Dữu gật đầu thật mạnh.

Trình Uyên: “……”

Tầm mắt Trình Uyên dừng trên khuôn mặt nhỏ hồng hào, đúng lúc cô ợ rượu một cái, cô không thoải mái lắc nhẹ đầu, rõ ràng là động tác rất bình thường nhưng cô làm lại có có buồn cười, Trình Uyên liếm liếm môi, vươn hai ngón tay hỏi cô.

“Đây là mấy?”

Hứa Dữu cái hiểu cái không, nghĩ nghĩ cũng giơ hai ngón tay lên, tự hào nói, “Hai … Trình Uyên.”

Trình Uyên: “?”

“Hai… Cái gì?”

Trình Uyên nheo lại đôi mắt đào hoa, phát ra hơi thở nguy hiểm.

Hứa Dữu còn để sát hai ngón tay trước mặt Trình Uyên, lắc lắc“Ha ha, người xấu.”

Trình Uyên nắm chặt cổ tay cô, giọng nghiền ngẫm, “Em lặp lại lần nữa.”

Hứa Dữu uống say không cảm giác được có cái gì không ổn, thậm chí cô còn hỏi Trình Uyên nói gì cô không nghe rõ, qua vài giây, Hứa Dữu lui về phía sau hai bước mới mở miệng, “Anh làm tôi đau, cách xa tôi một chút, tôi phải về nhà…Ợ.”

“Hửm?”

Hứa Dữu căn bản không thèm nhìn anh, cô chui qua cánh tay Trình Uyên, Trình Uyên tay nhanh mắt lẹ ôm lấy eo thon, ôm lấy xoay người cô lại “Đi đâu hử?”

Hứa Dữu ngẩng đầu nhìn anh, một bộ dáng ngốc manh đáng yêu, tư thế này của Trình Uyên vừa lúc có thể nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Thích Linh Linh.

Trình Uyên nhìn thấy Thích Linh Linh ánh mắt lại lạnh xuống, anh vươn ngón trỏ để lên môi mỏng.

Thích Linh Linh hiểu động tác này của anh, nhưng không rõ Trình Uyên có ý gì, không rõ tại sao Trình Uyên lại làm Hứa Dữu xấu mặt trước mọi người, mà hiện tại hai người bọn họ trông rất quen thuộc, nhưng mà cô ta không dám lên tiếng.

“Tôi muốn… Về nhà.”

Hứa Dữu nói rồi còn đánh lên ngực Trình Uyên, Trình Uyên vừa cúi đầu liền ngửi được hương thơm trên người Hứa Dữu, là vị bưởi mát lạnh dễ ngửi.

“Ừm, lập tức đưa em về nhà.”



Nói đến về nhà, Hứa Dữu liền ngoan ngoãn gật đầu, thậm chí còn nhếch môi cười, “… Về nhà.”

Lúc cô nói chuyện thanh âm cũng ngọt ngào, giống như trộn mật.

“Tôi đi thông báo một tiếng rồi lập tức đưa em về nhà.”

-

Hứa Dữu vừa lên xe liền dựa trên vai anh ngủ mất, hôm nay Hứa Dữu mặc váy trắng, cả người trắng tinh không tì vết, Trình Uyên nhìn xuống, bởi vì cô ngồi xuống nên váy ngắn lại mấy centimet, lộ ra bắp đùi so với váy còn muốn trắng hơn.

Ánh mắt Trình Uyên thâm trầm, chỉ là… sao anh lại có cảm giác khô nóng như vậy, Trình Uyên nhìn thoáng qua mặt trời đã sắp lặn ngoài cửa sổ, ừ, nhất định là do thời tiết quá nóng.

“Chú Ngô, bật điều hòa thấp xuống một chút.”

Vừa lúc dừng đèn đỏ, chú tài xế yên lặng cảm nhận độ ấm trong xe, lại nhìn thoáng qua một nam một nữ ngồi ghế sau, “Vâng.”

Không tới vài phút sau Hứa Dữu liền có dấu hiệu muốn tỉnh dậy, mắt hạnh nửa mở, môi đỏ khẽ nhếch, “Lạnh.”

Hứa Dữu nói xong câu đó liền lần nữa nhắm mắt lại.

Chữ “Lạnh” kia vừa lúc bị tài xế ngồi trước nghe thấy, ông giật mình định đưa tay lên nút điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, thật ra ông cũng cảm thấy có chút lạnh, liền chờ người đàn ông âm tình bất định phía sau lên tiếng.

Trên người Trình Uyên chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, anh cũng không thể cởi ra đắp cho cô gái, chú tài xế nghĩ.

Không nghĩ tới Trình Uyên lấy áo dự phòng trong xe ra đắp cho Hứa Dữu.

Chú Ngô nhìn thấy hết tất cả: “……”

Người già rồi, sợ lạnh.

-

“Ưm, sao tôi lại mơ thấy anh?”

Một tay cô che miệng mình, một tay kia sờ lên mặt Trình Uyên. Trình Uyên ôm lấy cô, cũng chỉ có thể mặc cô muốn làm gì thì làm.

Trình Uyên không nói lời nào, chỉ là nghe lời cô nói, khóe miệng hơi cong lên.

“Đồ xấu xa.”

Hứa Dữu nhìn chằm chằm Trình Uyên một hồi, đột nhiên lên án nói.

Trình Uyên còn chưa có phản ứng gì, nhưng chú Ngô đang chuẩn bị mở cửa đi trong lòng cả kinh, cô gái nhỏ này cũng to gan thật.

“Em lặp lại lần nữa?”

Hứa Dữu thấy anh hung dữ liền sợ hãi rút vào ngực anh một chút, cái miệng nhỏ chu lên, nước mắt cứ như vậy không hề dự liệu từ trong hốc mắt trào ra, trên lông mi thật dài treo nước mắt.

“Đồ xấu xa.”

Trình Uyên: “……”

Chú Ngô nhanh nhẹn mở cửa đứng dậy cáo lui, người già rồi, không muốn làm bóng đèn.

Trình Uyên đặt người lên sô pha, cứng nhắc mở miệng, “Đừng khóc.”

Trong mắt Hứa Dữu chứa đầy nước mắt, mũi đỏ lên, nghe Trình Uyên răn dạy cô thút tha thút thít nức nở cũng không dám lớn tiếng.

“Tôi muốn về nhà.”

Cô nhìn chung quanh bốn phía, cô chắc chắn chỗ này là lần đầu tiên cô tới, hai màu trắng đen phối hợp có vẻ càng thêm quạnh quẽ, cô theo bản năng không thích chỗ này.

Cô nói xong cũng không thèm nhìn Trình Uyên đã đứng dậy muốn đi ra cửa. Cô uống say, hành động chậm chạp, cô lung lay đứng lên đi hai bước đã bị Trình Uyên nắm chặt cổ tay.

Cô cảm giác cổ tay của mình như bị người trước mặt này bóp nát, nhưng trong miệng vẫn ồn ào muốn về nhà, chỉ là nước mắt càng chảy càng nhiều.

“Được, đưa em về nhà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quả Bưởi Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook