Chương 2
Hồng Nương Tử
14/02/2014
Hạ Thi Đình quan sát tỉ mỉ anh chàng tên là Hàn Tử Nghi kia
một lát, lúc này anh ta đã hồi phục sắc khí, bỗng trở nên vui vẻ, nghĩ
lại thì cũng thật đáng vui mừng. Hàn Tử Nghi tuy không soi gương nhưng
cũng biết mình không đến nỗi nào, thường nhận được những cái liếc mắt
đưa tình của các cô gái. Không ngờ trên thế giới này người đẹp trai được hưởng sự ngưỡng mộ như vậy, lại có thể khiến nữ chủ nhà xinh đẹp vừa
gặp đã trúng tiếng sét ái tình, cho ở không cần tiền đặt cọc, lại còn
bao ăn, không hài lòng còn có thể xách túi ra đi, một xu cũng không cần
trả. Tục ngữ nói trong thiên hạ làm gì có chuyện từ đâu rơi xuống chiếc
bánh có nhân, nhưng câu nói này chỉ là chân lí đối với những kẻ xấu xí,
còn người đẹp trai và những cô gái chân dài thì thường xuyên được hưởng
cái may mắn đó.
Hạ Thi Đình thì hận không tự vả mạnh vào miệng mình, thật không dễ dàng gì mới kiếm được việc trong cái thành phố này, thức khuya dậy sớm sống khổ sống sở mới có được chút tiền, tằn tiện lắm mới thuê được căn hộ tàm tạm này, bây giờ xem ra lại phải chia một phòng cho thằng cha rất giống với trai bao này ở. Chà chà, nếu không phải mình thần kinh thì cũng là gặp ma, giữa hai thứ này, bây giờ cô thực sự không phân biệt được mình thuộc loại nào nữa.
"Sao cô có thể nói năng tùy tiện như vậy, lẽ nào không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?". Hạ Thi Đình đẩy Hàn Tử Nghi vào phòng dùng làm nhà kho, cũng không thèm để ý anh ta oán trách phòng gì mà nhỏ thế, thì đã trở về phòng ngủ của mình. Vừa mở cửa đã nhìn thấy ở đầu giường lơ lửng một bóng người, không cần nhìn kĩ cũng biết đó là Đường Tiểu Uyển.
Hạ Thi Đình ỷ vào trong nhà còn có một người đàn ông, tỏ ra coi thường con ma nữ Đường Tiểu Uyển, lạnh lùng nói: "Tôi chẳng qua chỉ là tìm người cùng thuê thôi mà".
"Cô ở chung một nhà với đàn ông, nếu ở thời của tôi, cô đã bị cho vào rọ lợn dìm xuống sông rồi". Đường Tiểu Uyển vô cùng kích động, giống như nhìn thấy hậu thế của mình phạm tội lăng loàn - tội hình không thể tha thứ.
Hạ Thi Đình lườm cô ta một cái nói: "Thưa bà, tôi đang sống ở thế kỉ hai mươi mốt, rốt cuộc thời đại kia của bà là thời nào vậy?".
Đường Tiểu Uyển tắc tị, bay lên bay xuống rất nhiều lần ở đầu giường nhưng vẫn không trả lời được mình rốt cuộc thuộc thời nào. Hạ Thi Đình cảm thấy mình đã gặp phải một con ma nữ có vấn đề về thần kinh, nếu không phải kiếp trước cô ta thiểu năng, thì cũng là sau khi làm ma đã chịu quá nhiều kích động mạnh, khiến cô ta không nắm rõ được tình hình của bản thân.
Hạ Thi Đình cảm thấy có chút thương cảm, nếu Đường Tiểu Uyển này thực sự là một con ma có vấn đề về thần kinh, vậy thì rất có khả năng không phải là tiền kiếp của mình. Cô ta hoàn toàn không có lí khi ngày nào cũng dọa mình một hai trận. Chẳng lẽ bát tự của mình không tốt thì phải chịu tội, gặp xui xẻo như vậy sao? Hạ Thi Đình mở cửa sổ than trời: "Thượng đế ơi, sao số con lại khổ thế này!".
Hạ Thi Đình quyết định ngồi xuống tìm Đường Tiểu Uyển nói chuyện, xem xem Đường Tiểu Uyển có thể buông tha mình không. Không phải vì cô ta xấu xí, mà chủ yếu là vì cô ta giống cô như đúc. Cô vốn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nếu không có gương có thể lấy cô ta làm gương để dùng, nhưng sống chung với một con ma vẫn là chuyện khiến người ta không thể chấp nhận được.
Hạ Thi Đình dè dặt chìa cánh tay nhiệt tình hữu hảo về phía Đường Tiểu Uyển vẫn đang băn khoăn suy nghĩ mình rốt cuộc là ma của thời nào ở góc tường.
Cô vỗ vỗ vào góc giường rồi nói: "Chuyện là thế này, chị Tiểu Uyển, rốt cuộc chị tìm tôi có chuyện gì?".
Đường Tiểu Uyển vẫn đang trong cơn hoảng loạn ngẩng đầu lên, lúc này mái tóc dài che kín mặt, lộ ra hai con mắt trắng dã, mặt không chút biểu cảm, đúng chuẩn là một ma nữ. Hạ Thi Đình đưa mắt nhìn sang chỗ khác, bởi phải có một sự can đảm phi thường mới dám nhìn thẳng vào một con ma đang trầm ngâm suy nghĩ.
"Tôi tìm cô là để cứu rỗi thế giới". Đường Tiểu Uyển khinh khỉnh trả lời.
Hạ Thi Đình há hốc mồm thắc mắc: "Tôi? Cứu rỗi thế giới? Chị tưởng tôi là ai, siêu nhân, Kim Thiền đầu thai, hay người tình của Tôn Ngộ Không chắc? Tôi dựa vào cái gì để cứu rỗi thế giới?".
"Dựa vào tôi là kiếp trước của cô, cả nhà họ Đường chúng ta đều là cao thủ bắt ma, đến đời của tôi đã bị diệt môn. Tôi là đạo cô cuối cùng của Đường gia bị giết, tôi đau khổ chịu đựng bao nhiêu năm nay, chính là vì để tìm được cô. Tôi muốn dạy cô tất cả pháp thuật của Đường môn, để cô cống hiến sức lực nhằm cứu rỗi thế giới". Hạ Thi Đình nhìn Đường Tiểu Uyển đang hăng say thuyết phục, nước bọt bắn tung tóe ở góc tường, mái tóc dài quật vun vút vô cùng giống thanh niên ái quốc trong phong trào Ngũ Tứ. Hạ Thi Đình lờ mờ nhận thấy, kiếp trước ma nữ này không chừng là hội trưởng hội phụ nữ có giọng điệu mị dân, chuyên khuyến khích các chị em hãy vì hòa bình thế giới mà sinh ít con, nuôi nhiều lợn.
Hạ Thi Đình cố gắng nuốt nước bọt, bôi trơn cổ họng, rất lâu sau mới mở miệng nói: "Chị Tiểu Uyển, chị xem, tôi cũng không muốn từ chối học kĩ năng của chị đâu, chỉ có điều những thứ tôi phải học quá nhiều, nào là tiếng Anh, tốc kí, thỉnh thoảng còn phải tham gia lớp yoga, học ISO, có lúc còn phải nghe nhạc giao hưởng, xem phim của Hollywood. Tôi thực sự không có thời gian để học cái gọi là thuật cứu rỗi thế giới gì đó đâu, hơn nữa trông tôi cũng rất bình thường, nếu khoác lên người chiếc áo đạo cô e rằng sẽ làm tổn hại đến hình tượng của Đường môn. Chị không muốn chết rồi còn bị tổ tông trách tội là đã tìm một đồ đệ như tôi chứ?".
Đường môn, Hạ Thi Đình phải nghĩ mãi mới tìm ra dùng cách này để khéo léo từ chối Đường Tiểu Uyển. Hạ Thi Đình từng đọc mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, cô hiểu cái gì gọi là Đường môn. Trong võ hiệp đó chẳng qua chỉ là một môn phái chuyên mưu sinh bằng nghề hạ độc, chưa từng có ai cho cô biết, Đường môn còn là một gia tộc bắt ma. Và cô lại là đầu thai gì đó của đạo cô cuối cùng, mà học pháp thuật trong thời đại máy tính đầy rẫy thiên hạ thế này liệu có phải quá quê mùa, hơn nữa làm gì có ma để bắt chứ, lẽ nào bắt ma có thể phát tài sao?
Đường Tiểu Uyển nghe thấy những lời như vậy, quả nhiên tỏ vẻ rất thất vọng, đau lòng hồi lâu mới nói: "Cô có biết năm đó có bao nhiêu người quỳ dưới chân núi của Đường môn chúng ta mong được vào cửa tu hành không? Có người quỳ cả một đời cũng không vào nổi, thiên tư không đủ thì đến chết cũng không vào nổi cửa của chúng ta, còn cô lại không muốn học".
Hạ Thi Đình cảm thấy hơi áy náy: "Thực ra chị cũng không cần đau lòng đâu, tôi không học cũng đã có rất nhiều người bắt ma rồi. Chị xem còn có cả đạo sĩ núi Mâu, rồi nhà họ Mã bắt quỷ nhập tràng này! Phái Kha gia đạo thuật cao siêu này! Thêm một mình tôi không nhiều, bớt đi một mình tôi cũng không thiếu, có vấn đề gì đâu?".
"Mấy gia tộc tài mọn kia sao có thể đánh đồng với chúng ta, cô đã khiến tôi quá đau lòng, có phải cô đã quên mất sự vinh hiển của tổ tiên, có phải cô đã vứt bỏ mộng tưởng trong lòng?". Đường Tiểu Uyển nổi giận, dường như gộp tất cả mấy gia tộc này lại cũng không bằng một đầu ngón tay của mình.
Hạ Thi Đình nhìn dáng vẻ tức giận của cô ta, không biết làm thế nào mới phải, dù sao cô ta cũng là ma, nếu chọc tức rất có thể sẽ bị cô ta giương vuốt bóp chết, như vậy thật chẳng đáng chút nào.
Nhưng đâu phải đang quay phim Vô cực, nói những lời thoại văn vẻ như thế làm gì, cái gì mà sự vinh hiển của tổ tiên? Hạ Thi Đình bây giờ đâu còn nhớ chuyện gì của tổ tiên, mà có ai nhớ được chuyện kiếp trước của mình, như vậy há chẳng phải muốn ép người ta làm chuyện người ta không muốn làm sao?
..
Đường Tiểu Uyển cũng đã nghĩ tới vấn đề này, cô khẽ lắc đầu, rồi quay đầu một trăm tám mươi độ ra phía sau, điều này có lẽ là biểu hiện sự tức giận. Cô thực sự không muốn nhìn thấy Hạ Thi Đình này nữa, nhưng lúc cô dùng pha kinh điển "Người đuổi ma" đối mặt với Hạ Thi Đình thì dường như cô ta đã bị sợ đến mức tim ngừng đập trong giây lát.
Cuộc nói chuyện này cứ tưởng diễn ra trong hòa bình hữu hảo, cuối cùng lại bị phá hỏng hoàn toàn, lúc Đường Tiểu Uyển bước ra chỉ nói một câu: "Cô đừng cho là tôi đã sai khi yêu cầu cô học pháp thuật, bát tự của cô xấu như vậy, nếu không học pháp thuật thì sớm muộn gì cũng bị con ma khác bắt đi làm kẻ thế mạng, đến lúc đó cô đừng kêu gào cầu cứu tôi nhé!".
Nói xong câu đó Đường Tiểu Uyển quay người giậm chân biến mất. Hạ Thi Đình vội vàng lật tung mọi thứ lên tìm, từ tủ quần áo đến trong chăn đều không thấy cô ta, cuối cùng cô hô vang: "Muôn năm! Tôi đã thành công rồi, đã đuổi được ma nữ đi rồi!". Niềm vui chiến thắng còn chưa kịp hưởng thụ thì ngoài cửa xuất hiện một cái đầu với đôi mắt mở to đáng sợ đang ngây ra nhìn cô.
Cô liền cầm chiếc gối phi về phía đó, Hàn Tử Nghi ngã bổ nhào, vừa ôm đầu vừa la toáng lên, Hạ Thi Đình xông đến nói với Hàn Tử Nghi: "Hay thật đấy, đàn ông đàn ang thế này mà lại nhìn trộm, chưa nhìn thấy mĩ nữ bao giờ sao?".
"Ha ha, mĩ nữ?". Hàn Tử Nghi bò dậy, tạo dáng quyến rũ, rồi nói: "Nửa đêm nửa hôm, cô một mình kêu gào nhảy nhót trong phòng, tôi chỉ định đến xem xem có phải cô lại lên cơn điên không, có cần tôi gọi 120 không?
Nào ngờ cô không chỉ ngờ nghệch mà còn rất hung hãn, xem ra những ngày sắp tới của tôi không dễ sống chút nào rồi".
Hàn Tử Nghi cúi đầu kêu than trở về phòng kho của mình, ở đó chứa toàn đồ linh tinh của Hạ Thi Đình, nếu muốn dọn dẹp chắc phải mất không ít công sức.
Hạ Thi Đình rên la phía sau Hàn Tử Nghi: "Trời ạ, trên đời này làm gì có chuyện tốt nào mà hời như thế không, thuê phòng rẻ, chủ nhà lại tốt bụng? Đó chỉ là mộng tưởng có trong chủ nghĩa xã hội không tưởng, hãy đợi đấy! Nếu anh không ngoan ngoãn nghe lời, tôi cũng đuổi anh đi luôn".
Hai cánh tay thon dài của cô hết vung lên lại vẩy xuống, trông bộ dạng hung hăng càn quấy như một nữ vương đắc thắng, dũng mãnh như một vị lãnh đạo phong trào nữ quyền cực đoan. Cô vô cùng phấn khích vì mình có thể đuổi được một con ma nữ yếu đuối, đầu óc có vấn đề, nhưng sự phấn khích đó chẳng kéo dài được bao lâu, những ngày sau đó cuộc sống của Hạ Thi Đình không còn dễ sống nữa.
Trên thế giới này cơ bản có hai loại người, một là bát tự xấu, hai là bát tự đẹp.
Loại người bát tự quá xấu, dù có oán trời oán đất cũng không thay đổi nổi số mệnh. Ví dụ như Hạ Thi Đình bây giờ vừa mới lên xe bus, bất ngờ cảm nhận được có một luồng khí lạnh sau lưng đang từ từ áp sát mình.
Hạ Thi Đình nhớ lại Đường Tiểu Uyển từng nói ma vào những lúc nhàn rỗi thường thích nằm trên lưng người nghỉ ngơi. Cô cố hết sức nhắc nhở bản thân không nên quá chú ý tới chuyện này. Làm người hà tất nhỏ nhen như vậy, lòng dạ rộng rãi một chút sẽ tốt hơn, làm ma cũng không dễ dàng gì, chỉ muốn bò trên vai bạn, nằm trên lưng bạn, cho người ta thỏa mãn cũng là chuyện nên làm.
Hạ Thi Đình đang chen chúc trên chiếc xe bus đông dị thường, đầu mướt mồ hôi tự an ủi bản thân. Cô như đã được mở mang đầu óc nhờ Đường Tiểu Uyển nên độ nhạy cảm đối với những thứ thần bí vô cùng mãnh liệt, giống như một chiếc ra-đa thần kì. Đây cũng là khả năng trời phú, nhưng những người bình thường nếu có được khả năng trời phú này chưa chắc đã trở thành thiên tài có khả năng hội họa bẩm sinh giống như Van Gogh, mà nguy cơ có thể về với Tổ tiên bất cứ lúc nào.
Luồng khí lạnh sau lưng ập đến quá mạnh, khiến làn da mịn màng trên lưng Hạ Thi Đình đông cứng. Điều đáng sợ nhất là, không giống như của Đường Tiểu Uyển, tuy lạnh nhưng không làm tổn thương cô luồng khí lạnh này không chỉ lạnh mà giống như muốn cứa đứt da đứt thịt cô, đúng lúc luồng khí lạnh từ từ vây lấy cô, giác quan thứ sáu cho cô biết: "Tốt nhất nên ngồi xuống".
Ngồi xuống là không thể, những người đã từng chen lên xe bus đi làm lúc bảy, tám giờ đều rõ, đừng nói ngồi xuống, cho dù muốn xoay người một cái cũng rất có khả năng biến thành hành vi quấy rối tình dục đối với một chàng trai đẹp mã nào đó. Trong trường hợp trên xe bus người trước kề sát người sau thế này, ngồi xuống là một chuyện vô cùng khó khăn, người khác sẽ cho bạn là một cô gái háo sắc biến thái siêu đẳng.
Khi khoảng cách tới ngã tư dần được thu hẹp lại, cảm giác muốn ngồi xổm kia càng lúc càng mãnh liệt, khí lạnh trên lưng cũng càng lúc càng nặng. Hạ Thi Đình nghĩ đến lời cảnh cáo của Đường Tiểu Uyển, cảm giác bất an trong lòng trỗi dậy, cô bất ngờ ném chiếc túi xách xuống đất, giả vờ không cẩn thận trượt ngã, sau đó lấy hết sức khom lưng ngồi xuống nhặt.
Cuối cùng cô đã ngồi xuống thành công, cảm giác thực sự quá tốt, nhưng, những người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, trước mặt có một người đàn ông trông rất khó coi đang giữ chặt cái túi của mình.
Nhìn xem, ngồi xuống cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, cho nên mới nói, có lúc giác quan thứ sáu hoàn toàn không đáng tin. Cô đang chuẩn bị đứng dậy thì nhận thấy chiếc xe bị rung lên một cái rất mạnh, tiếng phanh gấp xe rít lên, cô lao người về phía trước, ngã xuống nền xe.
Tài xế này có phải là thực tập sinh không vậy, không hiểu có biết lái xe không, làm gì có tài xế lái xe bus nào như vậy? Cô tức giận muốn đứng dậy tiến lên phía trước tranh luận với người lái xe, nhưng chợt nhận thấy thứ gì đó ươn ướt, âm ấm, còn hơi nóng nữa rỏ từ đầu xuống.
Cô đưa tay lên sờ, đầu cô ươn ướt, bàn tay cũng dinh dính, đưa tay xuống trước mặt xem thấy đỏ tươi, là máu. Cô ngẩng đầu, hồi lâu không thốt lên lời, cảnh tượng thực sự quá rùng rợn, tuy đã được tôi luyện lòng can đảm sau mấy lần tiếp xúc với Đường Tiểu Uyển, nhưng gặp phải tình huống thế này, có rèn luyện cả trăm lần nữa cũng chỉ công cốc.
Người đứng trước mặt cô bị một thanh sắt đâm xuyên từ phía trước ra phía sau, do lực đâm vừa vặn nên người mới không đổ xuống, còn người đứng sau lưng cô cũng bị thanh sắt đâm qua. Một thanh sắt đâm xuyên qua mấy người, nếu không phải Hạ Thi Đình vừa kịp ngồi xuống, thì trong đám người bị thanh sắt xuyên qua kia sẽ có thêm cô.
Hạ Thi Đình chết lặng người, tới tận khi cảnh sát đến đưa cô đi lấy khẩu cung cô vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc xe bus đi qua ngã tư đã va phải một xe chở hàng đi sai quy định, chiếc xe chở hàng đó chở sắt bên trên. Một thanh sắt không được buộc chặt, lúc đuôi xe bus va vào, thanh sắt đó giống như thanh kiếm sắc va vào xe bus làm vỡ khung kính, xuyên vào trong xe, tạo thành bi kịch xiên thịt người.
Thực là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Hạ Thi Đình thẫn thờ trước những chuyện trùng hợp này.
..
Ngày hôm đó Hạ Thi Đình làm việc mà hồn lơ lửng trên mây, đồng nghiệp cũng biết chuyện cô gặp phải trên xe bus, thông cảm với tinh thần của cô đã phải chịu sự kích động quá lớn. Một đồng nghiệp tốt bụng còn rủ cô cùng về, cô xách túi, bắt đầu suy nghĩ chuyện có phải vì bát tự của mình quá xấu nên rất có khả năng không sống nổi đến năm ba mươi tuổi.
Trong lúc cô còn đang chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, thang máy đã đến tầng cô đang đứng, tầng mười sáu, đèn đỏ vừa sáng, đồng nghiệp kia liền bước vào trước, mỉm cười nói với cô: "Đi thôi, còn ngơ ngác gì nữa!".
Hạ Thi Đình lại cảm thấy trong người khó chịu, ruột đau quặn, muốn nôn, cô nhìn thang máy chật người liền lắc lắc đầu nói với người đồng nghiệp: "Mình đợi chuyến sau thôi! Bây giờ người đang khó chịu, không muốn chen lấn nữa".
Người đồng nghiệp cười cười, rồi nói: "Đúng là thần kinh, mình thấy cậu bị kích động quá rồi, chen lấn gì chứ!". Vừa nói vừa ấn thang máy, cửa thang máy từ từ khép lại. Đúng vào lúc cánh cửa khép lại, Hạ Thi Đình bất ngờ nhìn thấy, đám người chen chúc phía sau người đồng nghiệp kia không hề giẫm chân xuống đất, mà lơ lửng bên trên, tất cả đều không phải là người, cả thang máy thực sự chỉ có một mình người đồng nghiệp, chẳng trách cô ấy nói không đông.
Hạ Thi Đình lao đến, lấy hết sức đập vào thang máy, nhưng đã muộn, chỉ nghe thấy chỗ cửa thang máy vang lên một tiếng động rất lớn, tiếng động này khác thường biết bao. Thế giới như bị nổ tung bởi tiếng động này, không lâu sau là tiếng còi báo động vang lên, bảo vệ chạy từ bên cạnh qua, lao đến cầu thang, vừa chạy vừa nói vào máy bộ đàm: "Thang máy bị rơi tự do, rơi từ tầng mười sáu xuống, mau cho người đến cứu".
Hạ Thi Đình ngã lăn ra đất, trong một ngày mà cô phải tận mắt chứng kiến rất nhiều người chết ngay trước mắt. Cái chết của họ xảy ra ngay bên cạnh, cô vô cùng hoài nghi, không biết mình còn có thể chống chọi được bao lâu.
Cuối cùng cô đã hiểu câu nói của Đường Tiểu Uyển: "Cô sẽ phải kêu gào khóc lóc cầu cứu tôi để được học" là như thế nào.
Bây giờ cô nhận thấy thực ra việc học pháp thuật là con đường sinh tồn vô cùng sáng suốt, quan trọng gấp nhiều lần so với các cuộc thi hồi còn đi học. Không học đại học cũng chẳng chết, còn nếu người có bát tự quá xấu mà không có mấy chiêu pháp thuật thì sẽ chết bất cứ lúc nào.
Vì thế, Hạ Thi Đình gọi to: "Đường Tiểu Uyển, ra đi, tôi theo chị học!".
Đường Tiểu Uyển lại một lần nữa xuất hiện, dáng vẻ rất dương dương tự đắc. Hạ Thi Đình mặt mày ủ rũ, sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, áy náy hỏi lại: "Chị Tiểu Uyển, có phải là vì tôi mà những người kia bị chết không?".
"Cô tưởng cô là sao chổi à? Những người đó đều có số mệnh của mình cả, chỉ có điều cô có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy cảm nên mới tránh được. Nhưng tục ngữ có câu, tránh được mồng một, không tránh được ngày rằm, nếu cô không dốc lòng học pháp thuật, tất có ngày bị ma bắt đi làm vật thế thân". Đường Tiểu Uyển đe dọa.
Hạ Thi Đình thì hận không tự vả mạnh vào miệng mình, thật không dễ dàng gì mới kiếm được việc trong cái thành phố này, thức khuya dậy sớm sống khổ sống sở mới có được chút tiền, tằn tiện lắm mới thuê được căn hộ tàm tạm này, bây giờ xem ra lại phải chia một phòng cho thằng cha rất giống với trai bao này ở. Chà chà, nếu không phải mình thần kinh thì cũng là gặp ma, giữa hai thứ này, bây giờ cô thực sự không phân biệt được mình thuộc loại nào nữa.
"Sao cô có thể nói năng tùy tiện như vậy, lẽ nào không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?". Hạ Thi Đình đẩy Hàn Tử Nghi vào phòng dùng làm nhà kho, cũng không thèm để ý anh ta oán trách phòng gì mà nhỏ thế, thì đã trở về phòng ngủ của mình. Vừa mở cửa đã nhìn thấy ở đầu giường lơ lửng một bóng người, không cần nhìn kĩ cũng biết đó là Đường Tiểu Uyển.
Hạ Thi Đình ỷ vào trong nhà còn có một người đàn ông, tỏ ra coi thường con ma nữ Đường Tiểu Uyển, lạnh lùng nói: "Tôi chẳng qua chỉ là tìm người cùng thuê thôi mà".
"Cô ở chung một nhà với đàn ông, nếu ở thời của tôi, cô đã bị cho vào rọ lợn dìm xuống sông rồi". Đường Tiểu Uyển vô cùng kích động, giống như nhìn thấy hậu thế của mình phạm tội lăng loàn - tội hình không thể tha thứ.
Hạ Thi Đình lườm cô ta một cái nói: "Thưa bà, tôi đang sống ở thế kỉ hai mươi mốt, rốt cuộc thời đại kia của bà là thời nào vậy?".
Đường Tiểu Uyển tắc tị, bay lên bay xuống rất nhiều lần ở đầu giường nhưng vẫn không trả lời được mình rốt cuộc thuộc thời nào. Hạ Thi Đình cảm thấy mình đã gặp phải một con ma nữ có vấn đề về thần kinh, nếu không phải kiếp trước cô ta thiểu năng, thì cũng là sau khi làm ma đã chịu quá nhiều kích động mạnh, khiến cô ta không nắm rõ được tình hình của bản thân.
Hạ Thi Đình cảm thấy có chút thương cảm, nếu Đường Tiểu Uyển này thực sự là một con ma có vấn đề về thần kinh, vậy thì rất có khả năng không phải là tiền kiếp của mình. Cô ta hoàn toàn không có lí khi ngày nào cũng dọa mình một hai trận. Chẳng lẽ bát tự của mình không tốt thì phải chịu tội, gặp xui xẻo như vậy sao? Hạ Thi Đình mở cửa sổ than trời: "Thượng đế ơi, sao số con lại khổ thế này!".
Hạ Thi Đình quyết định ngồi xuống tìm Đường Tiểu Uyển nói chuyện, xem xem Đường Tiểu Uyển có thể buông tha mình không. Không phải vì cô ta xấu xí, mà chủ yếu là vì cô ta giống cô như đúc. Cô vốn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nếu không có gương có thể lấy cô ta làm gương để dùng, nhưng sống chung với một con ma vẫn là chuyện khiến người ta không thể chấp nhận được.
Hạ Thi Đình dè dặt chìa cánh tay nhiệt tình hữu hảo về phía Đường Tiểu Uyển vẫn đang băn khoăn suy nghĩ mình rốt cuộc là ma của thời nào ở góc tường.
Cô vỗ vỗ vào góc giường rồi nói: "Chuyện là thế này, chị Tiểu Uyển, rốt cuộc chị tìm tôi có chuyện gì?".
Đường Tiểu Uyển vẫn đang trong cơn hoảng loạn ngẩng đầu lên, lúc này mái tóc dài che kín mặt, lộ ra hai con mắt trắng dã, mặt không chút biểu cảm, đúng chuẩn là một ma nữ. Hạ Thi Đình đưa mắt nhìn sang chỗ khác, bởi phải có một sự can đảm phi thường mới dám nhìn thẳng vào một con ma đang trầm ngâm suy nghĩ.
"Tôi tìm cô là để cứu rỗi thế giới". Đường Tiểu Uyển khinh khỉnh trả lời.
Hạ Thi Đình há hốc mồm thắc mắc: "Tôi? Cứu rỗi thế giới? Chị tưởng tôi là ai, siêu nhân, Kim Thiền đầu thai, hay người tình của Tôn Ngộ Không chắc? Tôi dựa vào cái gì để cứu rỗi thế giới?".
"Dựa vào tôi là kiếp trước của cô, cả nhà họ Đường chúng ta đều là cao thủ bắt ma, đến đời của tôi đã bị diệt môn. Tôi là đạo cô cuối cùng của Đường gia bị giết, tôi đau khổ chịu đựng bao nhiêu năm nay, chính là vì để tìm được cô. Tôi muốn dạy cô tất cả pháp thuật của Đường môn, để cô cống hiến sức lực nhằm cứu rỗi thế giới". Hạ Thi Đình nhìn Đường Tiểu Uyển đang hăng say thuyết phục, nước bọt bắn tung tóe ở góc tường, mái tóc dài quật vun vút vô cùng giống thanh niên ái quốc trong phong trào Ngũ Tứ. Hạ Thi Đình lờ mờ nhận thấy, kiếp trước ma nữ này không chừng là hội trưởng hội phụ nữ có giọng điệu mị dân, chuyên khuyến khích các chị em hãy vì hòa bình thế giới mà sinh ít con, nuôi nhiều lợn.
Hạ Thi Đình cố gắng nuốt nước bọt, bôi trơn cổ họng, rất lâu sau mới mở miệng nói: "Chị Tiểu Uyển, chị xem, tôi cũng không muốn từ chối học kĩ năng của chị đâu, chỉ có điều những thứ tôi phải học quá nhiều, nào là tiếng Anh, tốc kí, thỉnh thoảng còn phải tham gia lớp yoga, học ISO, có lúc còn phải nghe nhạc giao hưởng, xem phim của Hollywood. Tôi thực sự không có thời gian để học cái gọi là thuật cứu rỗi thế giới gì đó đâu, hơn nữa trông tôi cũng rất bình thường, nếu khoác lên người chiếc áo đạo cô e rằng sẽ làm tổn hại đến hình tượng của Đường môn. Chị không muốn chết rồi còn bị tổ tông trách tội là đã tìm một đồ đệ như tôi chứ?".
Đường môn, Hạ Thi Đình phải nghĩ mãi mới tìm ra dùng cách này để khéo léo từ chối Đường Tiểu Uyển. Hạ Thi Đình từng đọc mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, cô hiểu cái gì gọi là Đường môn. Trong võ hiệp đó chẳng qua chỉ là một môn phái chuyên mưu sinh bằng nghề hạ độc, chưa từng có ai cho cô biết, Đường môn còn là một gia tộc bắt ma. Và cô lại là đầu thai gì đó của đạo cô cuối cùng, mà học pháp thuật trong thời đại máy tính đầy rẫy thiên hạ thế này liệu có phải quá quê mùa, hơn nữa làm gì có ma để bắt chứ, lẽ nào bắt ma có thể phát tài sao?
Đường Tiểu Uyển nghe thấy những lời như vậy, quả nhiên tỏ vẻ rất thất vọng, đau lòng hồi lâu mới nói: "Cô có biết năm đó có bao nhiêu người quỳ dưới chân núi của Đường môn chúng ta mong được vào cửa tu hành không? Có người quỳ cả một đời cũng không vào nổi, thiên tư không đủ thì đến chết cũng không vào nổi cửa của chúng ta, còn cô lại không muốn học".
Hạ Thi Đình cảm thấy hơi áy náy: "Thực ra chị cũng không cần đau lòng đâu, tôi không học cũng đã có rất nhiều người bắt ma rồi. Chị xem còn có cả đạo sĩ núi Mâu, rồi nhà họ Mã bắt quỷ nhập tràng này! Phái Kha gia đạo thuật cao siêu này! Thêm một mình tôi không nhiều, bớt đi một mình tôi cũng không thiếu, có vấn đề gì đâu?".
"Mấy gia tộc tài mọn kia sao có thể đánh đồng với chúng ta, cô đã khiến tôi quá đau lòng, có phải cô đã quên mất sự vinh hiển của tổ tiên, có phải cô đã vứt bỏ mộng tưởng trong lòng?". Đường Tiểu Uyển nổi giận, dường như gộp tất cả mấy gia tộc này lại cũng không bằng một đầu ngón tay của mình.
Hạ Thi Đình nhìn dáng vẻ tức giận của cô ta, không biết làm thế nào mới phải, dù sao cô ta cũng là ma, nếu chọc tức rất có thể sẽ bị cô ta giương vuốt bóp chết, như vậy thật chẳng đáng chút nào.
Nhưng đâu phải đang quay phim Vô cực, nói những lời thoại văn vẻ như thế làm gì, cái gì mà sự vinh hiển của tổ tiên? Hạ Thi Đình bây giờ đâu còn nhớ chuyện gì của tổ tiên, mà có ai nhớ được chuyện kiếp trước của mình, như vậy há chẳng phải muốn ép người ta làm chuyện người ta không muốn làm sao?
..
Đường Tiểu Uyển cũng đã nghĩ tới vấn đề này, cô khẽ lắc đầu, rồi quay đầu một trăm tám mươi độ ra phía sau, điều này có lẽ là biểu hiện sự tức giận. Cô thực sự không muốn nhìn thấy Hạ Thi Đình này nữa, nhưng lúc cô dùng pha kinh điển "Người đuổi ma" đối mặt với Hạ Thi Đình thì dường như cô ta đã bị sợ đến mức tim ngừng đập trong giây lát.
Cuộc nói chuyện này cứ tưởng diễn ra trong hòa bình hữu hảo, cuối cùng lại bị phá hỏng hoàn toàn, lúc Đường Tiểu Uyển bước ra chỉ nói một câu: "Cô đừng cho là tôi đã sai khi yêu cầu cô học pháp thuật, bát tự của cô xấu như vậy, nếu không học pháp thuật thì sớm muộn gì cũng bị con ma khác bắt đi làm kẻ thế mạng, đến lúc đó cô đừng kêu gào cầu cứu tôi nhé!".
Nói xong câu đó Đường Tiểu Uyển quay người giậm chân biến mất. Hạ Thi Đình vội vàng lật tung mọi thứ lên tìm, từ tủ quần áo đến trong chăn đều không thấy cô ta, cuối cùng cô hô vang: "Muôn năm! Tôi đã thành công rồi, đã đuổi được ma nữ đi rồi!". Niềm vui chiến thắng còn chưa kịp hưởng thụ thì ngoài cửa xuất hiện một cái đầu với đôi mắt mở to đáng sợ đang ngây ra nhìn cô.
Cô liền cầm chiếc gối phi về phía đó, Hàn Tử Nghi ngã bổ nhào, vừa ôm đầu vừa la toáng lên, Hạ Thi Đình xông đến nói với Hàn Tử Nghi: "Hay thật đấy, đàn ông đàn ang thế này mà lại nhìn trộm, chưa nhìn thấy mĩ nữ bao giờ sao?".
"Ha ha, mĩ nữ?". Hàn Tử Nghi bò dậy, tạo dáng quyến rũ, rồi nói: "Nửa đêm nửa hôm, cô một mình kêu gào nhảy nhót trong phòng, tôi chỉ định đến xem xem có phải cô lại lên cơn điên không, có cần tôi gọi 120 không?
Nào ngờ cô không chỉ ngờ nghệch mà còn rất hung hãn, xem ra những ngày sắp tới của tôi không dễ sống chút nào rồi".
Hàn Tử Nghi cúi đầu kêu than trở về phòng kho của mình, ở đó chứa toàn đồ linh tinh của Hạ Thi Đình, nếu muốn dọn dẹp chắc phải mất không ít công sức.
Hạ Thi Đình rên la phía sau Hàn Tử Nghi: "Trời ạ, trên đời này làm gì có chuyện tốt nào mà hời như thế không, thuê phòng rẻ, chủ nhà lại tốt bụng? Đó chỉ là mộng tưởng có trong chủ nghĩa xã hội không tưởng, hãy đợi đấy! Nếu anh không ngoan ngoãn nghe lời, tôi cũng đuổi anh đi luôn".
Hai cánh tay thon dài của cô hết vung lên lại vẩy xuống, trông bộ dạng hung hăng càn quấy như một nữ vương đắc thắng, dũng mãnh như một vị lãnh đạo phong trào nữ quyền cực đoan. Cô vô cùng phấn khích vì mình có thể đuổi được một con ma nữ yếu đuối, đầu óc có vấn đề, nhưng sự phấn khích đó chẳng kéo dài được bao lâu, những ngày sau đó cuộc sống của Hạ Thi Đình không còn dễ sống nữa.
Trên thế giới này cơ bản có hai loại người, một là bát tự xấu, hai là bát tự đẹp.
Loại người bát tự quá xấu, dù có oán trời oán đất cũng không thay đổi nổi số mệnh. Ví dụ như Hạ Thi Đình bây giờ vừa mới lên xe bus, bất ngờ cảm nhận được có một luồng khí lạnh sau lưng đang từ từ áp sát mình.
Hạ Thi Đình nhớ lại Đường Tiểu Uyển từng nói ma vào những lúc nhàn rỗi thường thích nằm trên lưng người nghỉ ngơi. Cô cố hết sức nhắc nhở bản thân không nên quá chú ý tới chuyện này. Làm người hà tất nhỏ nhen như vậy, lòng dạ rộng rãi một chút sẽ tốt hơn, làm ma cũng không dễ dàng gì, chỉ muốn bò trên vai bạn, nằm trên lưng bạn, cho người ta thỏa mãn cũng là chuyện nên làm.
Hạ Thi Đình đang chen chúc trên chiếc xe bus đông dị thường, đầu mướt mồ hôi tự an ủi bản thân. Cô như đã được mở mang đầu óc nhờ Đường Tiểu Uyển nên độ nhạy cảm đối với những thứ thần bí vô cùng mãnh liệt, giống như một chiếc ra-đa thần kì. Đây cũng là khả năng trời phú, nhưng những người bình thường nếu có được khả năng trời phú này chưa chắc đã trở thành thiên tài có khả năng hội họa bẩm sinh giống như Van Gogh, mà nguy cơ có thể về với Tổ tiên bất cứ lúc nào.
Luồng khí lạnh sau lưng ập đến quá mạnh, khiến làn da mịn màng trên lưng Hạ Thi Đình đông cứng. Điều đáng sợ nhất là, không giống như của Đường Tiểu Uyển, tuy lạnh nhưng không làm tổn thương cô luồng khí lạnh này không chỉ lạnh mà giống như muốn cứa đứt da đứt thịt cô, đúng lúc luồng khí lạnh từ từ vây lấy cô, giác quan thứ sáu cho cô biết: "Tốt nhất nên ngồi xuống".
Ngồi xuống là không thể, những người đã từng chen lên xe bus đi làm lúc bảy, tám giờ đều rõ, đừng nói ngồi xuống, cho dù muốn xoay người một cái cũng rất có khả năng biến thành hành vi quấy rối tình dục đối với một chàng trai đẹp mã nào đó. Trong trường hợp trên xe bus người trước kề sát người sau thế này, ngồi xuống là một chuyện vô cùng khó khăn, người khác sẽ cho bạn là một cô gái háo sắc biến thái siêu đẳng.
Khi khoảng cách tới ngã tư dần được thu hẹp lại, cảm giác muốn ngồi xổm kia càng lúc càng mãnh liệt, khí lạnh trên lưng cũng càng lúc càng nặng. Hạ Thi Đình nghĩ đến lời cảnh cáo của Đường Tiểu Uyển, cảm giác bất an trong lòng trỗi dậy, cô bất ngờ ném chiếc túi xách xuống đất, giả vờ không cẩn thận trượt ngã, sau đó lấy hết sức khom lưng ngồi xuống nhặt.
Cuối cùng cô đã ngồi xuống thành công, cảm giác thực sự quá tốt, nhưng, những người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, trước mặt có một người đàn ông trông rất khó coi đang giữ chặt cái túi của mình.
Nhìn xem, ngồi xuống cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, cho nên mới nói, có lúc giác quan thứ sáu hoàn toàn không đáng tin. Cô đang chuẩn bị đứng dậy thì nhận thấy chiếc xe bị rung lên một cái rất mạnh, tiếng phanh gấp xe rít lên, cô lao người về phía trước, ngã xuống nền xe.
Tài xế này có phải là thực tập sinh không vậy, không hiểu có biết lái xe không, làm gì có tài xế lái xe bus nào như vậy? Cô tức giận muốn đứng dậy tiến lên phía trước tranh luận với người lái xe, nhưng chợt nhận thấy thứ gì đó ươn ướt, âm ấm, còn hơi nóng nữa rỏ từ đầu xuống.
Cô đưa tay lên sờ, đầu cô ươn ướt, bàn tay cũng dinh dính, đưa tay xuống trước mặt xem thấy đỏ tươi, là máu. Cô ngẩng đầu, hồi lâu không thốt lên lời, cảnh tượng thực sự quá rùng rợn, tuy đã được tôi luyện lòng can đảm sau mấy lần tiếp xúc với Đường Tiểu Uyển, nhưng gặp phải tình huống thế này, có rèn luyện cả trăm lần nữa cũng chỉ công cốc.
Người đứng trước mặt cô bị một thanh sắt đâm xuyên từ phía trước ra phía sau, do lực đâm vừa vặn nên người mới không đổ xuống, còn người đứng sau lưng cô cũng bị thanh sắt đâm qua. Một thanh sắt đâm xuyên qua mấy người, nếu không phải Hạ Thi Đình vừa kịp ngồi xuống, thì trong đám người bị thanh sắt xuyên qua kia sẽ có thêm cô.
Hạ Thi Đình chết lặng người, tới tận khi cảnh sát đến đưa cô đi lấy khẩu cung cô vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc xe bus đi qua ngã tư đã va phải một xe chở hàng đi sai quy định, chiếc xe chở hàng đó chở sắt bên trên. Một thanh sắt không được buộc chặt, lúc đuôi xe bus va vào, thanh sắt đó giống như thanh kiếm sắc va vào xe bus làm vỡ khung kính, xuyên vào trong xe, tạo thành bi kịch xiên thịt người.
Thực là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Hạ Thi Đình thẫn thờ trước những chuyện trùng hợp này.
..
Ngày hôm đó Hạ Thi Đình làm việc mà hồn lơ lửng trên mây, đồng nghiệp cũng biết chuyện cô gặp phải trên xe bus, thông cảm với tinh thần của cô đã phải chịu sự kích động quá lớn. Một đồng nghiệp tốt bụng còn rủ cô cùng về, cô xách túi, bắt đầu suy nghĩ chuyện có phải vì bát tự của mình quá xấu nên rất có khả năng không sống nổi đến năm ba mươi tuổi.
Trong lúc cô còn đang chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, thang máy đã đến tầng cô đang đứng, tầng mười sáu, đèn đỏ vừa sáng, đồng nghiệp kia liền bước vào trước, mỉm cười nói với cô: "Đi thôi, còn ngơ ngác gì nữa!".
Hạ Thi Đình lại cảm thấy trong người khó chịu, ruột đau quặn, muốn nôn, cô nhìn thang máy chật người liền lắc lắc đầu nói với người đồng nghiệp: "Mình đợi chuyến sau thôi! Bây giờ người đang khó chịu, không muốn chen lấn nữa".
Người đồng nghiệp cười cười, rồi nói: "Đúng là thần kinh, mình thấy cậu bị kích động quá rồi, chen lấn gì chứ!". Vừa nói vừa ấn thang máy, cửa thang máy từ từ khép lại. Đúng vào lúc cánh cửa khép lại, Hạ Thi Đình bất ngờ nhìn thấy, đám người chen chúc phía sau người đồng nghiệp kia không hề giẫm chân xuống đất, mà lơ lửng bên trên, tất cả đều không phải là người, cả thang máy thực sự chỉ có một mình người đồng nghiệp, chẳng trách cô ấy nói không đông.
Hạ Thi Đình lao đến, lấy hết sức đập vào thang máy, nhưng đã muộn, chỉ nghe thấy chỗ cửa thang máy vang lên một tiếng động rất lớn, tiếng động này khác thường biết bao. Thế giới như bị nổ tung bởi tiếng động này, không lâu sau là tiếng còi báo động vang lên, bảo vệ chạy từ bên cạnh qua, lao đến cầu thang, vừa chạy vừa nói vào máy bộ đàm: "Thang máy bị rơi tự do, rơi từ tầng mười sáu xuống, mau cho người đến cứu".
Hạ Thi Đình ngã lăn ra đất, trong một ngày mà cô phải tận mắt chứng kiến rất nhiều người chết ngay trước mắt. Cái chết của họ xảy ra ngay bên cạnh, cô vô cùng hoài nghi, không biết mình còn có thể chống chọi được bao lâu.
Cuối cùng cô đã hiểu câu nói của Đường Tiểu Uyển: "Cô sẽ phải kêu gào khóc lóc cầu cứu tôi để được học" là như thế nào.
Bây giờ cô nhận thấy thực ra việc học pháp thuật là con đường sinh tồn vô cùng sáng suốt, quan trọng gấp nhiều lần so với các cuộc thi hồi còn đi học. Không học đại học cũng chẳng chết, còn nếu người có bát tự quá xấu mà không có mấy chiêu pháp thuật thì sẽ chết bất cứ lúc nào.
Vì thế, Hạ Thi Đình gọi to: "Đường Tiểu Uyển, ra đi, tôi theo chị học!".
Đường Tiểu Uyển lại một lần nữa xuất hiện, dáng vẻ rất dương dương tự đắc. Hạ Thi Đình mặt mày ủ rũ, sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, áy náy hỏi lại: "Chị Tiểu Uyển, có phải là vì tôi mà những người kia bị chết không?".
"Cô tưởng cô là sao chổi à? Những người đó đều có số mệnh của mình cả, chỉ có điều cô có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy cảm nên mới tránh được. Nhưng tục ngữ có câu, tránh được mồng một, không tránh được ngày rằm, nếu cô không dốc lòng học pháp thuật, tất có ngày bị ma bắt đi làm vật thế thân". Đường Tiểu Uyển đe dọa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.