Chương 7: Dọc theo đường đi Triệu Anh Tề không biết xấu hổ hai lần
Giang Nguyệt Hoảng Trùng Sơn
26/07/2021
Trong khoảng thời gian mang thai Triệu Kiểu đặc biệt buồn ngủ.
Bên trong điện đốt địa long, ngộp cực kì, vì vậy Triệu Kiểu chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh cùng bố tất. Bụng của hắn đã lớn đến mức không giấu được, hành động rất bất tiện, thường xuyên dính lấy Triệu Anh Tề, ngay cả ngủ trưa cũng phải có Triệu Anh Tề mới ngủ được.
Triệu Anh Tề ngày thường đều có sự vụ trong tay, đơn giản dựa vào đầu giường đầu, để Triệu Kiểu gối lên bắp đùi của hắn ngủ, trong tay chỉnh tề hai chồng tấu chương chờ hắn xem, bên trái nhiều hơn là phần chưa xem, bên phải ít hơn là phần đã phê xong.
Triệu Kiểu mới vừa tỉnh giấc trưa, còn mang theo hơi ấm của giường đệm, dụi mắt chậm rì rì ngồi dậy, ánh mắt thoáng nhìn qua tấu chương trên giường, trong nháy mắt như bị người dẫm phải đuôi thỏ, hung ác vội vàng nổi nóng với hắn.
"Sao ngươi lại mang tấu chương lên trên giường hả?"
Triệu Anh Tề nhất thời không dám lên tiếng.
Triệu Kiểu thấy hắn không lên tiếng, tâm tình càng tức giận hơn, mạnh mẽ lườm hắn một cái: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, tấu chương bẩn như vậy, trước khi đưa đến tay ngươi đã bị bao nhiêu người chạm qua, ngươi còn đem chúng nó thả trên giường, ngươi không chê bẩn hả."
"Trên giường là chỗ ngủ của ta và ngươi, ngươi cũng không biết lưu ý, không biết bảo vệ, sau này ai còn muốn ngủ chung với ngươi nữa. Lần sau ngươi còn như vậy, tự ngủ một mình đi."
Trong tay Triệu Anh Tề còn cầm sổ con, bị một trận giáo huấn của hắn đổ ập xuống, vội vàng ôm hết tấu chương lên, tất cả đều chuyển tới một bên án thư ở đầu giường, trong lòng nghi ngờ, nhưng hắn không dám hỏi ra miệng, thật sự bẩn như thế à.
Triệu Kiểu nhìn hắn mang tấu chương đi, mới hơi hơi nguôi giận một chút. Mấy ngày nay tâm tình hắn buồn bực khó giải thích được, ngực trướng đến đau, vật nhỏ trong bụng thường xuyên đá hắn, hơn nữa Triệu Anh Tề đã nói đầu tháng sau dẫn hắn đi chùa ở ngoại ô chùa giải sầu, đến bây giờ còn chưa đi.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Triệu Anh Tề hắn lập tức sinh khí.
"Triệu Anh Tề, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới mang ta ra ngoài chơi?"
Triệu Anh Tề thấy tâm tình hắn không tốt, đơn giản ném tấu chương lên án thư không quản, chuyên tâm lại đây dỗ hắn, cúi đầu hôn một cái lên bụng: "Ngày khác liền đi."
"Lại là ngày khác, ngươi đã 'ngày khác' mấy lần rồi."
Triệu Kiểu rất bực mình, mỗi lần hắn hỏi, Triệu Anh Tề đều nói ngày khác, ngày khác ngày khác ngày khác, đã dời bao nhiêu ngày rồi, cuối cùng có đi hay không.
Còn dời nữa hài tử cũng sinh xong.
Trong ngực hắn ôm gối mềm, câu mũi chân nâng cằm Triệu Anh Tề, "Không cho dời lại nữa, hôm nay ngươi phải cho ta một lời chắc chắn."
Đầu tháng tí tách lịch liên(?) với hạ xuống mấy tràng mưa thu, chùa phật ngự tại lưng chừng núi, sơn đạo ngâm nước mưa, trở nên trơn trượt ẩm ướt, Triệu Anh Tề nào dám mang thai phu xuất môn, chỉ có thể không ngừng qua loa lấy lệ hẹn hắn ngày khác. Cũng may mấy ngày nay khí trời đã ấm áp chút ít, Triệu Anh Tề tính toán một phen, hôn lên mu bàn chân hắn, cầm mắt cá chân kéo hắn lại đây ôm lấy, "Ngày mai sẽ đi, có được không?"
Triệu Kiểu không nghĩ tới dễ dàng quyết định như vậy, nhất thời còn có chút khó tin, thời điểm dùng bữa tối còn ăn nhiều thêm vài miếng.
Lúc sắp ngủ Triệu Anh Tề kiên quyết cầm sứ muỗng đút hắn uống sữa tươi bổ sung dinh dưỡng. Sau khi mang thai Triệu Kiểu ăn kiêng rất nhiều, này không cho ăn, kia cũng không cho ăn, lúc trước hắn thích nhất uống trà đào pha sữa bò, Triệu Anh Tề phân phó bỏ trà đào đi, nói là không tốt cho hài tử, hắn chỉ có thể oan ức mà uống sữa bò.
Triệu Anh Tề còn lại một chút tấu chương chưa xem xong, dỗ Triệu Kiểu ngủ trước. Triệu Kiểu không muốn ngủ một mình, hắn muốn Triệu Anh Tề ôm hắn ngủ. Vì thế hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến, có phải quốc khố thiếu tiền không?
Triệu Anh Tề chỉ khi gặp phải tình huống đặc biệt khó giải quyết mới không ngủ cùng hắn. Cha hắn trước đây nói rằng, người ở kinh thành sẽ gặp phải hai loại chuyện khó giải quyết, một loại là tranh đấu quyền lực, một loại là thiếu thốn tiền tài, Triệu Anh Tề bỏ ra mười năm tiêu trừ hết năm vị ca ca của hắn, nắm giữ ngôi vị chí tôn, hẳn là không phải tranh đấu quyền lực, vậy thì chỉ còn mỗi vấn đề tiền tài thôi.
Vì vậy Triệu Kiểu ngồi trên đùi, vỗ ngực nói, thiếu tiền cứ tìm ta. Nói xong liền bổ sung, nhưng ngươi không được xem tấu chương nữa, ngươi phải bồi ta ngủ.
Triệu Anh Tề chợt nhớ tới lúc hắn mới quen Triệu Kiểu.
Khi đó hắn vừa mới xuất cung xây phủ, xuất thân thấp hèn không được sủng ái, cuộc sống trải qua thực gian nan, chỉ có thể như đi trên băng mỏng mà lén lút củng cố thế lực của chính mình trong bóng tối. Triệu Kiểu mười ba tuổi, vừa tới kinh thành, nho nhỏ mềm mại một mẩu, cao chỉ đến ngực của hắn, nửa đêm gõ cửa, Triệu Anh Tề, ta ngủ không được.
Triệu Anh Tề không thể không thừa nhận, lúc bắt đầu hắn quả thật có sinh chút tà tâm lợi dụng Triệu Kiểu. Tiểu thế tử Nam Dương vương nâng niu trong lòng bàn tay, nếu có thể thu nạp vào vây cánh của mình... Nhưng hắn rất nhanh liền bỏ ý niệm này, không vì nguyên nhân nào khác, chủ yếu là do đầu óc Triệu Kiểu quả thực rất ngây thơ.
Một chút tâm nhãn đều không có, mới quen biết hắn không tới mấy tháng, đã dám móc tim móc phổi ra cho hắn, ngân phiếu trong nhà gửi tới tất cả đều kín đáo đưa cho hắn, Triệu Anh Tề, tiền của ta đều cho ngươi mượn hết, ngươi đừng phiền lòng, sắc trời đã muộn lắm rồi, mau ngủ đi.
Hắn ôm Triệu Kiểu nằm trên giường, ánh trăng đâm vào đáy mắt, bỗng nhiên không nỡ lừa hắn nữa.
Sau đó Triệu Anh Tề liền hỏi Triệu Kiểu, "Kiều Kiều, ngươi đưa toàn bộ gia sản cho ta mượn, không sợ ta gạt ngươi sao?"
Triệu Kiểu lấy ra số lượng ngân phiếu sổ ngạch* nhiều kinh người, Triệu Anh Tề đếm qua loa, cảm thấy hắn chắc hẳn là người giàu có nhất trong kinh thành.
*phải sổ đỏ hông???
Triệu Kiểu không chút do dự lắc đầu một cái, "Không sợ."
Triệu Anh Tề trên mặt không biểu hiện ra, trong lòng lại đắc ý vô cùng, hắn biết, trong mắt Triệu Kiểu, hắn và người khác bất đồng.
Vấn đề tiền nong này tính toán làm gì nha? Tấm lòng Triệu Kiểu đối với hắn hoàn toàn trong sáng, hắn nghĩ, chỉ cần Triệu Anh Tề chịu ngủ cùng hắn, hắn mới không sợ bị lừa gạt. Hắn để ý, không nói cho Triệu Anh Tề, số tiền kia căn bản chưa là gì so với toàn bộ gia sản của hắn.
Một hoàng tử xuất thân thấp kém không được sủng ái muốn kết bè kết cánh, không tính những cái khác, hiện tại thực tế nhất là thiếu tiền. Nhưng sự thật là Triệu Anh Tề cho dù trong lúc gian khổ nhất, cũng không động tâm tư tính toán lừa gạt tiền trong tay Triệu Kiểu. Triệu Kiểu tốt như vậy, ngươi phản bội hắn, hắn còn ngây ngốc giúp ngươi đếm tiền nữa kia, hắn mới không nỡ lừa.
Câu tâm đấu giác* thận trọng từng bước kia đều dùng để mưu hại người ngoài.
* Câu tâm đấu giác(勾心斗角)/ Câu tâm đấu giác(钩心斗角): 1. cấu trúc cung điện trong và ngoài đan xen, kết nối với nhau vừa phức tạp vừa khéo léo, tinh xảo | 2. dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau.
Triệu Kiểu là vợ.
Triệu Anh Tề không lừa gạt tiền của hắn, chỉ lừa người. Muốn lừa gạt hắn lên giường, lần lượt làm, sinh hài tử.
Sáng sớm hôm sau, Triệu - bị lừa gạt cũng không tự biết - Kiểu rốt cục được toại nguyện ngồi lên xe ngựa lăn bánh về phía ngoại ô.
Trên lá cây kết một tầng sương mỏng manh, bánh xe đi qua bụi cỏ dại tươi tốt, dính đầy nước sương ướt nhẹp. Triệu Kiểu vén rèm xe, ngón tay nắm khung cửa sổ, hào hứng ngẩng đầu nhìn đàn chim nhạn bay trên không, hai má trong sáng bị gió thu thổi qua lạnh lẽo.
Triệu Anh Tề ôm eo hắn, kéo hắn trở về, im lặng không lên tiếng đóng cửa sổ xe lại, lấy áo khoác lông cáo màu xanh vũ trứu bao bọc hắn lại, xoa lòng bàn tay của hắn cho ấm lên, hỏi hắn, không sợ lạnh sao.
Triệu Kiểu vốn muốn nổi nóng với hắn, hắn đã lâu không ra khỏi cửa, mở cửa sổ nhìn một chút thì đã sao. Nhưng xác thực có chút lạnh, trên người Triệu Anh Tề rất ấm áp, vì thế hắn không lên tiếng, bé ngoan để Triệu Anh Tề sưởi ấm hai tay.
Nhưng Triệu Anh Tề lại không thành thật. Triệu Anh Tề nguyên bản đang cho hắn nắm tay, qua một hồi, tay đã dịch đến chỗ khác, ỷ vào áo khoác che lấp, sờ loạn khắp nơi, kéo vạt áo hắn ra, còn muốn lột quần của hắn, giải khai tiểu y. Chờ hắn phát hiện ý đồ của Triệu Anh Tề, hai cái chân đã nhũn ra trơn trượt.
Dù là cải trang vi hành, bất quá vì lý do an toàn, bên ngoài vẫn có không ít ám vệ.
Xe ngựa không cách âm, Triệu Kiểu biết người khác có thể nghe thấy, mông bị hung khí giữa hai chân Triệu Anh Tề sắp sửa đỉnh lên, muốn khóc lại không dám khóc thành tiếng, mang theo âm thanh nức nở chất vấn hắn, "Triệu Anh Tề, ngươi sao lại như vậy."
Triệu Anh Tề nhấc một chân của hắn lên, duỗi ngón tay đi vào mở rộng, tiếng nói pha tạp tình dục kéo tới khàn khàn, môi mỏng nhẹ nhàng mút vành taiTriệu Kiểu, "Bởi vì ta không biết xấu hổ."
Ban ngày tuyên dâm, đầy đầu chỉ nghĩ thao ngươi.
Dọc theo đường đi Triệu Anh Tề không biết xấu hổ hai lần.
Triệu Anh Tề không biết xấu hổ, Triệu Kiểu vẫn còn mặt mũi. Hắn cưỡi trên eo Triệu Anh Tề, cánh tay che chở bụng dưới, sợi tóc bị làm cho tán loạn, cả người run rẩy, trong đôi mắt ngậm nước, gắt gao cắn môi không chịu kêu thành tiếng.
Trong xe ngựa không có thuốc mỡ, Triệu Anh Tề không dám trực tiếp đi vào, trước tiên lấy ngón tay vò tiểu thịt hoa của hắn, Triệu Kiểu thủy nhiều, xoa nhẹ lập tức bắt đầu rỉ ra. Triệu Anh Tề dính một tay chỉ bạc, không cẩn thận cọ đến áo khoác lông cáo của Triệu Kiểu, khiến Triệu Kiểu tức giận thiếu chút nữa ngất đi, nước mắt rơi lã chã, "Bẩn chết rồi ngươi cởi xuống cho ta ta không muốn mặc."
Triệu Anh Tề một bên ôm hắn dùng sức vận động, một bên lau nước mắt cho hắn, vỗ lưng dỗ người, "Khóc cái gì, trở về thì giặt sạch sẽ cho ngươi."
"Ngươi cái gì cũng không hiểu!", Triệu Kiểu vành mắt đỏ chót cắn bờ vai hắn, lưu lại một dấu răng nhỏ nhợt nhạt, "Không thể giặt, giặt xong sẽ bị co lại, không thể mặc nữa."
Bên trong điện đốt địa long, ngộp cực kì, vì vậy Triệu Kiểu chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh cùng bố tất. Bụng của hắn đã lớn đến mức không giấu được, hành động rất bất tiện, thường xuyên dính lấy Triệu Anh Tề, ngay cả ngủ trưa cũng phải có Triệu Anh Tề mới ngủ được.
Triệu Anh Tề ngày thường đều có sự vụ trong tay, đơn giản dựa vào đầu giường đầu, để Triệu Kiểu gối lên bắp đùi của hắn ngủ, trong tay chỉnh tề hai chồng tấu chương chờ hắn xem, bên trái nhiều hơn là phần chưa xem, bên phải ít hơn là phần đã phê xong.
Triệu Kiểu mới vừa tỉnh giấc trưa, còn mang theo hơi ấm của giường đệm, dụi mắt chậm rì rì ngồi dậy, ánh mắt thoáng nhìn qua tấu chương trên giường, trong nháy mắt như bị người dẫm phải đuôi thỏ, hung ác vội vàng nổi nóng với hắn.
"Sao ngươi lại mang tấu chương lên trên giường hả?"
Triệu Anh Tề nhất thời không dám lên tiếng.
Triệu Kiểu thấy hắn không lên tiếng, tâm tình càng tức giận hơn, mạnh mẽ lườm hắn một cái: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, tấu chương bẩn như vậy, trước khi đưa đến tay ngươi đã bị bao nhiêu người chạm qua, ngươi còn đem chúng nó thả trên giường, ngươi không chê bẩn hả."
"Trên giường là chỗ ngủ của ta và ngươi, ngươi cũng không biết lưu ý, không biết bảo vệ, sau này ai còn muốn ngủ chung với ngươi nữa. Lần sau ngươi còn như vậy, tự ngủ một mình đi."
Trong tay Triệu Anh Tề còn cầm sổ con, bị một trận giáo huấn của hắn đổ ập xuống, vội vàng ôm hết tấu chương lên, tất cả đều chuyển tới một bên án thư ở đầu giường, trong lòng nghi ngờ, nhưng hắn không dám hỏi ra miệng, thật sự bẩn như thế à.
Triệu Kiểu nhìn hắn mang tấu chương đi, mới hơi hơi nguôi giận một chút. Mấy ngày nay tâm tình hắn buồn bực khó giải thích được, ngực trướng đến đau, vật nhỏ trong bụng thường xuyên đá hắn, hơn nữa Triệu Anh Tề đã nói đầu tháng sau dẫn hắn đi chùa ở ngoại ô chùa giải sầu, đến bây giờ còn chưa đi.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Triệu Anh Tề hắn lập tức sinh khí.
"Triệu Anh Tề, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới mang ta ra ngoài chơi?"
Triệu Anh Tề thấy tâm tình hắn không tốt, đơn giản ném tấu chương lên án thư không quản, chuyên tâm lại đây dỗ hắn, cúi đầu hôn một cái lên bụng: "Ngày khác liền đi."
"Lại là ngày khác, ngươi đã 'ngày khác' mấy lần rồi."
Triệu Kiểu rất bực mình, mỗi lần hắn hỏi, Triệu Anh Tề đều nói ngày khác, ngày khác ngày khác ngày khác, đã dời bao nhiêu ngày rồi, cuối cùng có đi hay không.
Còn dời nữa hài tử cũng sinh xong.
Trong ngực hắn ôm gối mềm, câu mũi chân nâng cằm Triệu Anh Tề, "Không cho dời lại nữa, hôm nay ngươi phải cho ta một lời chắc chắn."
Đầu tháng tí tách lịch liên(?) với hạ xuống mấy tràng mưa thu, chùa phật ngự tại lưng chừng núi, sơn đạo ngâm nước mưa, trở nên trơn trượt ẩm ướt, Triệu Anh Tề nào dám mang thai phu xuất môn, chỉ có thể không ngừng qua loa lấy lệ hẹn hắn ngày khác. Cũng may mấy ngày nay khí trời đã ấm áp chút ít, Triệu Anh Tề tính toán một phen, hôn lên mu bàn chân hắn, cầm mắt cá chân kéo hắn lại đây ôm lấy, "Ngày mai sẽ đi, có được không?"
Triệu Kiểu không nghĩ tới dễ dàng quyết định như vậy, nhất thời còn có chút khó tin, thời điểm dùng bữa tối còn ăn nhiều thêm vài miếng.
Lúc sắp ngủ Triệu Anh Tề kiên quyết cầm sứ muỗng đút hắn uống sữa tươi bổ sung dinh dưỡng. Sau khi mang thai Triệu Kiểu ăn kiêng rất nhiều, này không cho ăn, kia cũng không cho ăn, lúc trước hắn thích nhất uống trà đào pha sữa bò, Triệu Anh Tề phân phó bỏ trà đào đi, nói là không tốt cho hài tử, hắn chỉ có thể oan ức mà uống sữa bò.
Triệu Anh Tề còn lại một chút tấu chương chưa xem xong, dỗ Triệu Kiểu ngủ trước. Triệu Kiểu không muốn ngủ một mình, hắn muốn Triệu Anh Tề ôm hắn ngủ. Vì thế hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến, có phải quốc khố thiếu tiền không?
Triệu Anh Tề chỉ khi gặp phải tình huống đặc biệt khó giải quyết mới không ngủ cùng hắn. Cha hắn trước đây nói rằng, người ở kinh thành sẽ gặp phải hai loại chuyện khó giải quyết, một loại là tranh đấu quyền lực, một loại là thiếu thốn tiền tài, Triệu Anh Tề bỏ ra mười năm tiêu trừ hết năm vị ca ca của hắn, nắm giữ ngôi vị chí tôn, hẳn là không phải tranh đấu quyền lực, vậy thì chỉ còn mỗi vấn đề tiền tài thôi.
Vì vậy Triệu Kiểu ngồi trên đùi, vỗ ngực nói, thiếu tiền cứ tìm ta. Nói xong liền bổ sung, nhưng ngươi không được xem tấu chương nữa, ngươi phải bồi ta ngủ.
Triệu Anh Tề chợt nhớ tới lúc hắn mới quen Triệu Kiểu.
Khi đó hắn vừa mới xuất cung xây phủ, xuất thân thấp hèn không được sủng ái, cuộc sống trải qua thực gian nan, chỉ có thể như đi trên băng mỏng mà lén lút củng cố thế lực của chính mình trong bóng tối. Triệu Kiểu mười ba tuổi, vừa tới kinh thành, nho nhỏ mềm mại một mẩu, cao chỉ đến ngực của hắn, nửa đêm gõ cửa, Triệu Anh Tề, ta ngủ không được.
Triệu Anh Tề không thể không thừa nhận, lúc bắt đầu hắn quả thật có sinh chút tà tâm lợi dụng Triệu Kiểu. Tiểu thế tử Nam Dương vương nâng niu trong lòng bàn tay, nếu có thể thu nạp vào vây cánh của mình... Nhưng hắn rất nhanh liền bỏ ý niệm này, không vì nguyên nhân nào khác, chủ yếu là do đầu óc Triệu Kiểu quả thực rất ngây thơ.
Một chút tâm nhãn đều không có, mới quen biết hắn không tới mấy tháng, đã dám móc tim móc phổi ra cho hắn, ngân phiếu trong nhà gửi tới tất cả đều kín đáo đưa cho hắn, Triệu Anh Tề, tiền của ta đều cho ngươi mượn hết, ngươi đừng phiền lòng, sắc trời đã muộn lắm rồi, mau ngủ đi.
Hắn ôm Triệu Kiểu nằm trên giường, ánh trăng đâm vào đáy mắt, bỗng nhiên không nỡ lừa hắn nữa.
Sau đó Triệu Anh Tề liền hỏi Triệu Kiểu, "Kiều Kiều, ngươi đưa toàn bộ gia sản cho ta mượn, không sợ ta gạt ngươi sao?"
Triệu Kiểu lấy ra số lượng ngân phiếu sổ ngạch* nhiều kinh người, Triệu Anh Tề đếm qua loa, cảm thấy hắn chắc hẳn là người giàu có nhất trong kinh thành.
*phải sổ đỏ hông???
Triệu Kiểu không chút do dự lắc đầu một cái, "Không sợ."
Triệu Anh Tề trên mặt không biểu hiện ra, trong lòng lại đắc ý vô cùng, hắn biết, trong mắt Triệu Kiểu, hắn và người khác bất đồng.
Vấn đề tiền nong này tính toán làm gì nha? Tấm lòng Triệu Kiểu đối với hắn hoàn toàn trong sáng, hắn nghĩ, chỉ cần Triệu Anh Tề chịu ngủ cùng hắn, hắn mới không sợ bị lừa gạt. Hắn để ý, không nói cho Triệu Anh Tề, số tiền kia căn bản chưa là gì so với toàn bộ gia sản của hắn.
Một hoàng tử xuất thân thấp kém không được sủng ái muốn kết bè kết cánh, không tính những cái khác, hiện tại thực tế nhất là thiếu tiền. Nhưng sự thật là Triệu Anh Tề cho dù trong lúc gian khổ nhất, cũng không động tâm tư tính toán lừa gạt tiền trong tay Triệu Kiểu. Triệu Kiểu tốt như vậy, ngươi phản bội hắn, hắn còn ngây ngốc giúp ngươi đếm tiền nữa kia, hắn mới không nỡ lừa.
Câu tâm đấu giác* thận trọng từng bước kia đều dùng để mưu hại người ngoài.
* Câu tâm đấu giác(勾心斗角)/ Câu tâm đấu giác(钩心斗角): 1. cấu trúc cung điện trong và ngoài đan xen, kết nối với nhau vừa phức tạp vừa khéo léo, tinh xảo | 2. dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau.
Triệu Kiểu là vợ.
Triệu Anh Tề không lừa gạt tiền của hắn, chỉ lừa người. Muốn lừa gạt hắn lên giường, lần lượt làm, sinh hài tử.
Sáng sớm hôm sau, Triệu - bị lừa gạt cũng không tự biết - Kiểu rốt cục được toại nguyện ngồi lên xe ngựa lăn bánh về phía ngoại ô.
Trên lá cây kết một tầng sương mỏng manh, bánh xe đi qua bụi cỏ dại tươi tốt, dính đầy nước sương ướt nhẹp. Triệu Kiểu vén rèm xe, ngón tay nắm khung cửa sổ, hào hứng ngẩng đầu nhìn đàn chim nhạn bay trên không, hai má trong sáng bị gió thu thổi qua lạnh lẽo.
Triệu Anh Tề ôm eo hắn, kéo hắn trở về, im lặng không lên tiếng đóng cửa sổ xe lại, lấy áo khoác lông cáo màu xanh vũ trứu bao bọc hắn lại, xoa lòng bàn tay của hắn cho ấm lên, hỏi hắn, không sợ lạnh sao.
Triệu Kiểu vốn muốn nổi nóng với hắn, hắn đã lâu không ra khỏi cửa, mở cửa sổ nhìn một chút thì đã sao. Nhưng xác thực có chút lạnh, trên người Triệu Anh Tề rất ấm áp, vì thế hắn không lên tiếng, bé ngoan để Triệu Anh Tề sưởi ấm hai tay.
Nhưng Triệu Anh Tề lại không thành thật. Triệu Anh Tề nguyên bản đang cho hắn nắm tay, qua một hồi, tay đã dịch đến chỗ khác, ỷ vào áo khoác che lấp, sờ loạn khắp nơi, kéo vạt áo hắn ra, còn muốn lột quần của hắn, giải khai tiểu y. Chờ hắn phát hiện ý đồ của Triệu Anh Tề, hai cái chân đã nhũn ra trơn trượt.
Dù là cải trang vi hành, bất quá vì lý do an toàn, bên ngoài vẫn có không ít ám vệ.
Xe ngựa không cách âm, Triệu Kiểu biết người khác có thể nghe thấy, mông bị hung khí giữa hai chân Triệu Anh Tề sắp sửa đỉnh lên, muốn khóc lại không dám khóc thành tiếng, mang theo âm thanh nức nở chất vấn hắn, "Triệu Anh Tề, ngươi sao lại như vậy."
Triệu Anh Tề nhấc một chân của hắn lên, duỗi ngón tay đi vào mở rộng, tiếng nói pha tạp tình dục kéo tới khàn khàn, môi mỏng nhẹ nhàng mút vành taiTriệu Kiểu, "Bởi vì ta không biết xấu hổ."
Ban ngày tuyên dâm, đầy đầu chỉ nghĩ thao ngươi.
Dọc theo đường đi Triệu Anh Tề không biết xấu hổ hai lần.
Triệu Anh Tề không biết xấu hổ, Triệu Kiểu vẫn còn mặt mũi. Hắn cưỡi trên eo Triệu Anh Tề, cánh tay che chở bụng dưới, sợi tóc bị làm cho tán loạn, cả người run rẩy, trong đôi mắt ngậm nước, gắt gao cắn môi không chịu kêu thành tiếng.
Trong xe ngựa không có thuốc mỡ, Triệu Anh Tề không dám trực tiếp đi vào, trước tiên lấy ngón tay vò tiểu thịt hoa của hắn, Triệu Kiểu thủy nhiều, xoa nhẹ lập tức bắt đầu rỉ ra. Triệu Anh Tề dính một tay chỉ bạc, không cẩn thận cọ đến áo khoác lông cáo của Triệu Kiểu, khiến Triệu Kiểu tức giận thiếu chút nữa ngất đi, nước mắt rơi lã chã, "Bẩn chết rồi ngươi cởi xuống cho ta ta không muốn mặc."
Triệu Anh Tề một bên ôm hắn dùng sức vận động, một bên lau nước mắt cho hắn, vỗ lưng dỗ người, "Khóc cái gì, trở về thì giặt sạch sẽ cho ngươi."
"Ngươi cái gì cũng không hiểu!", Triệu Kiểu vành mắt đỏ chót cắn bờ vai hắn, lưu lại một dấu răng nhỏ nhợt nhạt, "Không thể giặt, giặt xong sẽ bị co lại, không thể mặc nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.