Chương 4: Như một ánh trăng sáng chiếu xuống mặt hồ...
Giang Nguyệt Hoảng Trùng Sơn
26/07/2021
Thái y đang kiểm tra dưới ánh mắt thịnh nộ của đế vương, y cầm chén thuốc nếm thử một ngụm, nhấm nháp đầu lưỡi tỉ mỉ nhận biết dược vật trong đó, "Hoàng sầm, bạch thuật, gạo nếp, sa nhân..." Nói được một nửa đột nhiên thay đổi sắc mặt, quỳ trên mặt đất dập đầu lạy như giã tỏi, "Là hoa hồng tây tạng, bệ hạ, thần tuyệt đối không có kê loại thuốc này!"
Mặt Triệu Anh Tề chướng khí mù mịt hù người, tay áo tầng tầng phất lên ra hiệu hắn mau cút, một tay khiêng Triệu Kiểu lên vai, tận lực khắc chế lực đạo, đặt hắn lên giường, sau đó véo lấy cằm, ép hắn ngẩng đầu lên đối diện với mình.
Đôi môi băng lãnh phun ra mấy cái tên thị nữ thiếp thân của Triệu Kiểu.
"Thanh loan? Bạch huyền? Xích chim diều hâu? Mỗi người các nàng đều có phần?"
Hắn nên sớm nghĩ đến, bản lĩnh trên phương diện lung lạc lòng người của Triệu Kiểu trước nay không thể khinh thường.
Triệu Kiểu từ nhỏ đã được sủng ái, chưa từng thấy qua dáng dấp đáng sợ của hắn, có lẽ chính Triệu Kiểu cũng không ý thức được, thời điểm hắn đối diện với người khác, trong đôi mắt đều là tia sáng. Khi hắn cười rộ lên, phảng phất như có ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, vào lúc hắn cùng người nói chuyện, trừ phi ngừng thở, bằng không chung quy phải thổ nạp mảnh vỡ nguyệt quang (?).
Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, đừng nói chỉ là mấy lạng hoa hồng tây tạng, coi như thứ hắn muốn là thạch tín, đối phương dù bị đầu độc cũng có thể vì hắn ma đến bằng được.
Triệu Kiểu cố chấp muốn phá bỏ hài tử khiến Triệu Anh Tề buồn bực mất tập trung. Hắn trong lúc Triệu Kiểu bị nôn nghén hành hạ đến ăn không ngon cũng từng nghĩ tới, kỳ thực hắn và Triệu Kiểu không nhất định phải sinh một đứa bé mới được.
Kế hoạch ban đầu của hắn, bọn họ có thể tìm trong tôn thất bàng chi một hài tử, nuôi dưỡng như người thừa kế. Mà hoàng gia xưa nay tình thân đạm bạc, tiền lệ phụ tử huynh đệ tương tàn không phải số ít, ngay cả chính hắn, đều là tự tay cắm lưỡi lê vào lồng ngực anh em ruột thịt, dẫm qua núi thây, bơi qua sông máu mới có thể ngồi vững vàng trên đỉnh cao quyền lực – long ỷ.
Bởi vậy Triệu Anh Tề bức bách chính mình phải suy nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Hắn bây giờ đã 30 tuổi, đang lúc thịnh niên, nhưng sau đó thì sao? Triệu Kiểu so với hắn trẻ hơn bảy tuổi, chờ đến khi bọn hắn già rồi, hắn muốn đi trước Triệu Kiểu một bước, nếu thật sự đến lúc đó, nếu như hắn dụng người không cẩn thận, một bước cờ sai, ngôi vị hoàng đế thay đổi, kinh thành thêm một lần trời long đát lở, Kiều Kiều của hắn nên làm sao đây... Mọi chuyện liên quan đến Triệu Kiểu, hắn một chút cũng không dám mạo hiểm.
Thân sinh tóm lại nên bảo đảm một chút, đứa bé này nhất định phải sinh ra.
Hắn nhìn về phía Triệu Kiểu, lạnh lùng nói, "Triệu Kiểu, cô chiều ngươi quá phải không. Từ hôm nay, chỗ nào cũng được đi, đàng hoàng nằm trên giường dưỡng thai."
Triệu Kiểu không chịu nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mảnh sứ vụn, đôi môi mím chặt mất đi huyết sắc, "Triệu Anh Tề, khối thịt này nằm trong bụng ta, chỉ cần ta không muốn sinh, tất sẽ có biện pháp làm nó biến mất."
Lời của hắn như tưới thêm dầu vào lửa, triệt để thổi bùng lửa giận trong lòng Triệu Anh Tề. Hắn đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, vừa nãy nếu không phải hắn đúng lúc phát giác không đúng, đứa bé này có lẽ đã chết trong tay Triệu Kiểu rồi, bây giờ còn dám sống chết không hối cải gây sự với hắn.
"Nhất định phải chọc giận ta đúng không?"
Mặt mày Triệu Anh Tề tối sầm, âm thanh băng lãnh đến đáng sợ, "Kiều Kiều, ngươi nói xuôi tai một chút, nếu dám làm hại đến hài tử của cô... Cô liền xé rách y phục của ngươi, dùng dây xích khóa ở trên giường, chỉ cần chuyển hướng chân lần lượt thao, thao đến ngươi lại mang thai lần nữa mới thôi."
"Ngươi dám!"
Triệu Kiểu mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh cũng thay đổi, ném một cái gối tới.
Triệu Anh Tề đứng tại chỗ không trốn, tùy hắn phát tiết, nhưng thái độ không chút nào thả lỏng, "Ta dám hay không, trong lòng ngươi rõ ràng."
Ánh mắt hắn ánh mắt điên cuồng khủng bố, làm Triệu Kiểu lại nghĩ tới buổi tối khuất nhục kia bị Triệu Anh Tề đặt trên giường gian dâm. Cả người Triệu Anh Tề bao bọc trong hàn khí từ thái miếu giục ngựa trở về, trên mặt vạt áo đều dính vết máu, không màng đến chống cự cùng gào khóc của hắn, không biết mỏi mệt làm hắn suốt cả một buổi tối. Hắn sợ muốn chết, khóc lóc đấm vai Triệu Anh Tề, Triệu Anh Tề ngươi dám, Triệu Anh Tề như không nghe thấy, thô lỗ xé y phục của hắn, thẳng lưng quán xuyến thân thể của hắn, Kiều Kiều, ta nhịn mười năm, bây giờ bụi bậm lắng xuống, còn có cái gì không dám?
Hắn dám, hắn đương nhiên dám.
Triệu Kiểu khép hai mắt, không chịu nói chuyện với hắn. Hắn phẫn hận mà nghĩ, Triệu Anh Tề chỉ muốn làm hắn, còn ép hắn sinh con, sau này hắn không bao giờ thích Triệu Anh Tề nữa.
Nhưng chờ đến tối, thời điểm ngủ không yên, hắn không thể không nhẹ bước mở cửa điện, ôm gối đi tìm Triệu Anh Tề ở ngoài điện cầu viện. Hắn đi chân đất, đạp lên tấm thảm trắng như tuyết trên sàn, thân thể trốn sau cửa gỗ đỏ thắm chạm trổ hoa văn, vành mắt hồng hồng lặng lẽ thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Đáy lòng Triệu Anh Tề mềm nhũn, cái gì cũng không để ý, bước nhanh tới, bế hắn lên. Bụng Triệu Kiểu đã bắt đầu xuất hiện, nửa che lấp dưới lớp áo lót trong suốt, nhẹ nhàng nhô lên, cong thành đường cung nhu hòa xinh đẹp. Triệu Anh Tề bế hắn đặt lên giường nhỏ, cúi người hôn rốn hắn, ánh mắt chuyển qua cái gối trong lồng ngực Triệu Kiểu, cố ý hỏi, Kiều Kiều, còn muốn đập ta sao?
Triệu Kiểu ôm cổ Triệu Anh Tề, đầu vùi sâu vào cổ hắn, nước mắt không khống chế được lăn xuống, thanh âm run run nói:
"Triệu Anh Tề, ngươi khốn nạn. Ngươi chỉ muốn làm ta, còn muốn ép ta sinh con."
"Tại sao cứ nhất định là ta, ngươi tìm người khác, hài tử khác không được sao..."
Cổ Triệu Anh Tề bị nước mắt hắn thiêu đốt, dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, "Kiều Kiều, nếu ta tìm người khác, hài tử khác, từ nay về sau, buổi tối ngươi phải tự ngủ một mình."
Trên mặt Triệu Kiểu còn mang theo nước mắt, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, hắn từ năm mười ba tuổi vào kinh, buổi tối đã cùng Triệu Anh Tề ngủ trên một cái giường, Triệu Anh Tề là của hắn, chỉ có thể bồi hắn ngủ. Triệu Kiểu khóc lớn tiếng hơn, "Ta không muốn ngủ một mình..."
Triệu Anh Tề nói, "Vậy ngươi phải ngoan ngoãn để ta làm, còn phải sinh con cho ta."
Triệu Kiểu nghe xong không nói, ngón tay siết góc chăn yên lặng suy tư, nửa ngày rốt cục nghẹn ra một câu, "Vậy chỉ làm thôi, không sinh con được không?"
Triệu Anh Tề còn nói, "Không được cò kè mặc cả."
"Dựa vào cái gì?" Triệu Kiểu lại bắt đầu nức nở, trước đây Triệu Anh Tề sẽ không bắt nạt hắn như vậy, hắn không cần làm, cũng không cần sinh con, chỉ cần ôm gối đứng trước phòng ngủ Triệu Anh Tề gõ cửa hai lần, hỏi một câu "Triệu Anh Tề, ngươi đã ngủ chưa", Triệu Anh Tề liền ngủ chung với hắn.
Nhưng bây giờ hắn làm hoàng đế, cái gì cũng thay đổi. Giống như tên hoàng đế khốn kiếp cha hắn kia, giam cầm hắn trong kinh thành, không cho hắn về nhà. Không đúng, Triệu Anh Tề so với cha hắn ghê tởm hơn, còn muốn làm hắn, ép hắn sinh con.
=====================
editor: chương nào cũng ngắn ntn thì tốt biết mấy:v
Mặt Triệu Anh Tề chướng khí mù mịt hù người, tay áo tầng tầng phất lên ra hiệu hắn mau cút, một tay khiêng Triệu Kiểu lên vai, tận lực khắc chế lực đạo, đặt hắn lên giường, sau đó véo lấy cằm, ép hắn ngẩng đầu lên đối diện với mình.
Đôi môi băng lãnh phun ra mấy cái tên thị nữ thiếp thân của Triệu Kiểu.
"Thanh loan? Bạch huyền? Xích chim diều hâu? Mỗi người các nàng đều có phần?"
Hắn nên sớm nghĩ đến, bản lĩnh trên phương diện lung lạc lòng người của Triệu Kiểu trước nay không thể khinh thường.
Triệu Kiểu từ nhỏ đã được sủng ái, chưa từng thấy qua dáng dấp đáng sợ của hắn, có lẽ chính Triệu Kiểu cũng không ý thức được, thời điểm hắn đối diện với người khác, trong đôi mắt đều là tia sáng. Khi hắn cười rộ lên, phảng phất như có ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, vào lúc hắn cùng người nói chuyện, trừ phi ngừng thở, bằng không chung quy phải thổ nạp mảnh vỡ nguyệt quang (?).
Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, đừng nói chỉ là mấy lạng hoa hồng tây tạng, coi như thứ hắn muốn là thạch tín, đối phương dù bị đầu độc cũng có thể vì hắn ma đến bằng được.
Triệu Kiểu cố chấp muốn phá bỏ hài tử khiến Triệu Anh Tề buồn bực mất tập trung. Hắn trong lúc Triệu Kiểu bị nôn nghén hành hạ đến ăn không ngon cũng từng nghĩ tới, kỳ thực hắn và Triệu Kiểu không nhất định phải sinh một đứa bé mới được.
Kế hoạch ban đầu của hắn, bọn họ có thể tìm trong tôn thất bàng chi một hài tử, nuôi dưỡng như người thừa kế. Mà hoàng gia xưa nay tình thân đạm bạc, tiền lệ phụ tử huynh đệ tương tàn không phải số ít, ngay cả chính hắn, đều là tự tay cắm lưỡi lê vào lồng ngực anh em ruột thịt, dẫm qua núi thây, bơi qua sông máu mới có thể ngồi vững vàng trên đỉnh cao quyền lực – long ỷ.
Bởi vậy Triệu Anh Tề bức bách chính mình phải suy nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Hắn bây giờ đã 30 tuổi, đang lúc thịnh niên, nhưng sau đó thì sao? Triệu Kiểu so với hắn trẻ hơn bảy tuổi, chờ đến khi bọn hắn già rồi, hắn muốn đi trước Triệu Kiểu một bước, nếu thật sự đến lúc đó, nếu như hắn dụng người không cẩn thận, một bước cờ sai, ngôi vị hoàng đế thay đổi, kinh thành thêm một lần trời long đát lở, Kiều Kiều của hắn nên làm sao đây... Mọi chuyện liên quan đến Triệu Kiểu, hắn một chút cũng không dám mạo hiểm.
Thân sinh tóm lại nên bảo đảm một chút, đứa bé này nhất định phải sinh ra.
Hắn nhìn về phía Triệu Kiểu, lạnh lùng nói, "Triệu Kiểu, cô chiều ngươi quá phải không. Từ hôm nay, chỗ nào cũng được đi, đàng hoàng nằm trên giường dưỡng thai."
Triệu Kiểu không chịu nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mảnh sứ vụn, đôi môi mím chặt mất đi huyết sắc, "Triệu Anh Tề, khối thịt này nằm trong bụng ta, chỉ cần ta không muốn sinh, tất sẽ có biện pháp làm nó biến mất."
Lời của hắn như tưới thêm dầu vào lửa, triệt để thổi bùng lửa giận trong lòng Triệu Anh Tề. Hắn đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, vừa nãy nếu không phải hắn đúng lúc phát giác không đúng, đứa bé này có lẽ đã chết trong tay Triệu Kiểu rồi, bây giờ còn dám sống chết không hối cải gây sự với hắn.
"Nhất định phải chọc giận ta đúng không?"
Mặt mày Triệu Anh Tề tối sầm, âm thanh băng lãnh đến đáng sợ, "Kiều Kiều, ngươi nói xuôi tai một chút, nếu dám làm hại đến hài tử của cô... Cô liền xé rách y phục của ngươi, dùng dây xích khóa ở trên giường, chỉ cần chuyển hướng chân lần lượt thao, thao đến ngươi lại mang thai lần nữa mới thôi."
"Ngươi dám!"
Triệu Kiểu mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh cũng thay đổi, ném một cái gối tới.
Triệu Anh Tề đứng tại chỗ không trốn, tùy hắn phát tiết, nhưng thái độ không chút nào thả lỏng, "Ta dám hay không, trong lòng ngươi rõ ràng."
Ánh mắt hắn ánh mắt điên cuồng khủng bố, làm Triệu Kiểu lại nghĩ tới buổi tối khuất nhục kia bị Triệu Anh Tề đặt trên giường gian dâm. Cả người Triệu Anh Tề bao bọc trong hàn khí từ thái miếu giục ngựa trở về, trên mặt vạt áo đều dính vết máu, không màng đến chống cự cùng gào khóc của hắn, không biết mỏi mệt làm hắn suốt cả một buổi tối. Hắn sợ muốn chết, khóc lóc đấm vai Triệu Anh Tề, Triệu Anh Tề ngươi dám, Triệu Anh Tề như không nghe thấy, thô lỗ xé y phục của hắn, thẳng lưng quán xuyến thân thể của hắn, Kiều Kiều, ta nhịn mười năm, bây giờ bụi bậm lắng xuống, còn có cái gì không dám?
Hắn dám, hắn đương nhiên dám.
Triệu Kiểu khép hai mắt, không chịu nói chuyện với hắn. Hắn phẫn hận mà nghĩ, Triệu Anh Tề chỉ muốn làm hắn, còn ép hắn sinh con, sau này hắn không bao giờ thích Triệu Anh Tề nữa.
Nhưng chờ đến tối, thời điểm ngủ không yên, hắn không thể không nhẹ bước mở cửa điện, ôm gối đi tìm Triệu Anh Tề ở ngoài điện cầu viện. Hắn đi chân đất, đạp lên tấm thảm trắng như tuyết trên sàn, thân thể trốn sau cửa gỗ đỏ thắm chạm trổ hoa văn, vành mắt hồng hồng lặng lẽ thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Đáy lòng Triệu Anh Tề mềm nhũn, cái gì cũng không để ý, bước nhanh tới, bế hắn lên. Bụng Triệu Kiểu đã bắt đầu xuất hiện, nửa che lấp dưới lớp áo lót trong suốt, nhẹ nhàng nhô lên, cong thành đường cung nhu hòa xinh đẹp. Triệu Anh Tề bế hắn đặt lên giường nhỏ, cúi người hôn rốn hắn, ánh mắt chuyển qua cái gối trong lồng ngực Triệu Kiểu, cố ý hỏi, Kiều Kiều, còn muốn đập ta sao?
Triệu Kiểu ôm cổ Triệu Anh Tề, đầu vùi sâu vào cổ hắn, nước mắt không khống chế được lăn xuống, thanh âm run run nói:
"Triệu Anh Tề, ngươi khốn nạn. Ngươi chỉ muốn làm ta, còn muốn ép ta sinh con."
"Tại sao cứ nhất định là ta, ngươi tìm người khác, hài tử khác không được sao..."
Cổ Triệu Anh Tề bị nước mắt hắn thiêu đốt, dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, "Kiều Kiều, nếu ta tìm người khác, hài tử khác, từ nay về sau, buổi tối ngươi phải tự ngủ một mình."
Trên mặt Triệu Kiểu còn mang theo nước mắt, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, hắn từ năm mười ba tuổi vào kinh, buổi tối đã cùng Triệu Anh Tề ngủ trên một cái giường, Triệu Anh Tề là của hắn, chỉ có thể bồi hắn ngủ. Triệu Kiểu khóc lớn tiếng hơn, "Ta không muốn ngủ một mình..."
Triệu Anh Tề nói, "Vậy ngươi phải ngoan ngoãn để ta làm, còn phải sinh con cho ta."
Triệu Kiểu nghe xong không nói, ngón tay siết góc chăn yên lặng suy tư, nửa ngày rốt cục nghẹn ra một câu, "Vậy chỉ làm thôi, không sinh con được không?"
Triệu Anh Tề còn nói, "Không được cò kè mặc cả."
"Dựa vào cái gì?" Triệu Kiểu lại bắt đầu nức nở, trước đây Triệu Anh Tề sẽ không bắt nạt hắn như vậy, hắn không cần làm, cũng không cần sinh con, chỉ cần ôm gối đứng trước phòng ngủ Triệu Anh Tề gõ cửa hai lần, hỏi một câu "Triệu Anh Tề, ngươi đã ngủ chưa", Triệu Anh Tề liền ngủ chung với hắn.
Nhưng bây giờ hắn làm hoàng đế, cái gì cũng thay đổi. Giống như tên hoàng đế khốn kiếp cha hắn kia, giam cầm hắn trong kinh thành, không cho hắn về nhà. Không đúng, Triệu Anh Tề so với cha hắn ghê tởm hơn, còn muốn làm hắn, ép hắn sinh con.
=====================
editor: chương nào cũng ngắn ntn thì tốt biết mấy:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.