Chương 5: Sơ cứu vết thương
Tùng Lan
22/09/2021
Tác giả: Tùng Lan
Editor: Tiểu Màn Thầu
Lâm Sơ không quan tâm đến ánh mắt của anh, Tẩm cồn vào bông gòn, chấm bên cạnh máu đỏ, thấy thiếu niên không từ chối liền nhẹ nhàng sờ lên mặt vết thương
Đối phương mặt không đổi sắc
Nhận biết được, cô không chút rào cản tiếp tục chữa trị vết thương
Anh cau mày mấy lần, nhưng không nói lời nào, thậm chí còn không nghe thấy hơi thở
"Mặc dù vết thương không sâu lắm, nhưng đừng lúc nào cũng dùng băng gạc để tránh khả năng bị uốn ván..." Lâm Sơ nhẹ giọng ra lệnh, "Nếu ngày mai cậu vẫn cảm thấy đau đầu hoặc vết thương bị nhiễm trùng, nhất định phải đi Bệnh viện. Mạng quang trọng tiền. "
Đôi mắt Trần Chấp không nặng không Nhẹ rơi trên gương mặt cô, nghĩ đến việc bậc lửa rơi tối hôm kia cô khẩn trương lấy giấy lau nhận lỗi hết lần này đến lần khác, mặc dù không ai đúng sai,
Trần Chấp cũng nghĩ đến việc anh nhờ cô giúp châm thuốc, động tác nhỏ chuyển từ tay trái sang tay phải.
Thiếu niên nghiêng đầu, khóe miệng ngẫu nhiên giật giật, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt. "Thích làm việc tốt?"
Lâm Sơ dừng lại, bình tĩnh nhìn anh "Như vậy liền tính là làm việc tốt?"
Anh không biểu cảm nhìn
Lâm Chu im lặng một hồi, sau đó hơi cong môi dưới, "hảo"
Trần Chấp nhìn cô chằm chằm không nói lời nào. Lâm Sơ bỏ hết dụng cụ vào hộp, đứng dậy xách cặp đi
Cô đưa tay về phía anh, "cậu đứng lên được không?"
Lại là bàn tay phải không thuốc mỡ vàng.
Trần Chấp liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên cổ tay
Thiếu nữ làn da rất trắng, động tác vươn tay áo lại lộ ra một đoạn cổ tay, bên trong màu xanh tím nhìn không rõ hiện lên bắt mắt vô cùng
Anh đặt lòng bàn tay xuống đất, dùng lực tự mình đứng lên.
Lâm Sơ thu tay lại, không nói gì, chậm rãi đi về phía ngõ hẻm.
Bước chân hai người rất khẽ, lần lượt đi trong ngõ, gió bên tai nghe rõ mồn một.
Đi đến đầu ngõ, Lâm Sơ nhấc dây đeo cặp lên vai nói với thiếu niên:."Tự chiếu cố mình. Tạm biệt"
Bóng dáng mảnh mai mờ dần, bước đi trong gió như thể sẽ bị thổi bay bất cứ lúc nào.
Trần Chấp quan sát trong hai giây, sau đó quay người rời đi theo hướng khác.
Khi có ánh sáng, Lâm Sơ dang hai tay ra.
Một mảnh thủy tinh nằm giữa lòng bàn tay. Cô lấy nó ra khỏi tóc anh, nó có màu xanh ngọc, chắc là một chai bia.
Lâm Sơ muốn bỏ vào túi rác, nhưng xem một hồi liền lấy khăn ăn gói lại trong túi.
- ---------
Cơn đau ở bụng, không thể phân biệt được nơi cụ thể
Lâm Sơ nằm trên bàn học ôm bụng, nhẹ nhàng thở.
Khung ảnh trên tường trắng cạnh cô in hai dòng ký tự - những người tôn trọng người khác, mọi người luôn tôn trọng họ; những người yêu thương người khác, mọi người luôn yêu thương họ.
Máu bên bàn tay vón thành cục, cọ xát một chút vào sách giáo khoa liền vỡ ra
Cô thổi nhẹ cầm cây bút trên tay lên.
"Buổi học này chỉ có vậy thôi, mặt sau các tự tìm hiểu"
Lâm Sơ đặt bút xuống.
Trên tờ giấy nháp màu trắng, vài dòng phông chữ đen, sạch sẽ, gọn gàng:
Người xấu có thể rất xấu và xấu đến vô cùng, họ ở sẵn trong địa ngục việc cần làm chỉ là kéo người sạch sẽ vào
..................
............
..................
.................. Đen ăn đen.
"Lâm Sơ, đi ra với tôi."
Cô thu tâm tư, gấp tờ giấy lại rồi nhét vào sách.
Trên hành lang gió thổi qua, Lâm Sơ gom lại tóc bù xù, nhìn chằm chằm ngón chân, cúi đầu yên lặng.
"Đã năm ba rồi, em còn muốn ngủ trong lớp đến khi naò? Em muốn thi vào trường đại học tốt không?"
"ở Nhất Trung từng là học sinh giỏi đứng đầu, vinh dự này em quên rồi?"
"Vừa chuyển đến tam trung một năm, bất kể em nên thích ứng với môi trường mới như thế nào, Thích ứng cũng là một khả năng học hỏi, Đừng bao giờ hủy hoại cuộc sống của em vì các mỗi quan hệ khác"
"Em không thích nói chuyện?đến giáo viên còn không biết giao tiếp với em thế nào mới tốt. Rồi làm sao mà đồng học khác tự động bắt chuyện. Tự hỏi xem đúng không?"
"Điều quan trọng nhất bây giờ có thể nghiêm túc học không? Hiện tại không cần em một bước trở về như trước, chỉ cần từ từ đạt điểm tiêu chuẩn, Lão sư tin em, Lâm Sơ đến lúc nghiêm túc rồi. Ok"
"Được rồi, về phòng đi"
Lâm Sơ khẽ gật đầu giọng lễ phép "Hẹn gặp lại Lão Sư
Ngẩn đầu chớp mắt một cái, Sân trường phía xa dễ dàng nhìn thấy
Dưới ánh mặt trời, lá cờ vẫy tung bay, đám đông dần dần giải tán...
Hôm nay thiếu niên xuất hiện gần trường không?
Editor: Tiểu Màn Thầu
Lâm Sơ không quan tâm đến ánh mắt của anh, Tẩm cồn vào bông gòn, chấm bên cạnh máu đỏ, thấy thiếu niên không từ chối liền nhẹ nhàng sờ lên mặt vết thương
Đối phương mặt không đổi sắc
Nhận biết được, cô không chút rào cản tiếp tục chữa trị vết thương
Anh cau mày mấy lần, nhưng không nói lời nào, thậm chí còn không nghe thấy hơi thở
"Mặc dù vết thương không sâu lắm, nhưng đừng lúc nào cũng dùng băng gạc để tránh khả năng bị uốn ván..." Lâm Sơ nhẹ giọng ra lệnh, "Nếu ngày mai cậu vẫn cảm thấy đau đầu hoặc vết thương bị nhiễm trùng, nhất định phải đi Bệnh viện. Mạng quang trọng tiền. "
Đôi mắt Trần Chấp không nặng không Nhẹ rơi trên gương mặt cô, nghĩ đến việc bậc lửa rơi tối hôm kia cô khẩn trương lấy giấy lau nhận lỗi hết lần này đến lần khác, mặc dù không ai đúng sai,
Trần Chấp cũng nghĩ đến việc anh nhờ cô giúp châm thuốc, động tác nhỏ chuyển từ tay trái sang tay phải.
Thiếu niên nghiêng đầu, khóe miệng ngẫu nhiên giật giật, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt. "Thích làm việc tốt?"
Lâm Sơ dừng lại, bình tĩnh nhìn anh "Như vậy liền tính là làm việc tốt?"
Anh không biểu cảm nhìn
Lâm Chu im lặng một hồi, sau đó hơi cong môi dưới, "hảo"
Trần Chấp nhìn cô chằm chằm không nói lời nào. Lâm Sơ bỏ hết dụng cụ vào hộp, đứng dậy xách cặp đi
Cô đưa tay về phía anh, "cậu đứng lên được không?"
Lại là bàn tay phải không thuốc mỡ vàng.
Trần Chấp liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên cổ tay
Thiếu nữ làn da rất trắng, động tác vươn tay áo lại lộ ra một đoạn cổ tay, bên trong màu xanh tím nhìn không rõ hiện lên bắt mắt vô cùng
Anh đặt lòng bàn tay xuống đất, dùng lực tự mình đứng lên.
Lâm Sơ thu tay lại, không nói gì, chậm rãi đi về phía ngõ hẻm.
Bước chân hai người rất khẽ, lần lượt đi trong ngõ, gió bên tai nghe rõ mồn một.
Đi đến đầu ngõ, Lâm Sơ nhấc dây đeo cặp lên vai nói với thiếu niên:."Tự chiếu cố mình. Tạm biệt"
Bóng dáng mảnh mai mờ dần, bước đi trong gió như thể sẽ bị thổi bay bất cứ lúc nào.
Trần Chấp quan sát trong hai giây, sau đó quay người rời đi theo hướng khác.
Khi có ánh sáng, Lâm Sơ dang hai tay ra.
Một mảnh thủy tinh nằm giữa lòng bàn tay. Cô lấy nó ra khỏi tóc anh, nó có màu xanh ngọc, chắc là một chai bia.
Lâm Sơ muốn bỏ vào túi rác, nhưng xem một hồi liền lấy khăn ăn gói lại trong túi.
- ---------
Cơn đau ở bụng, không thể phân biệt được nơi cụ thể
Lâm Sơ nằm trên bàn học ôm bụng, nhẹ nhàng thở.
Khung ảnh trên tường trắng cạnh cô in hai dòng ký tự - những người tôn trọng người khác, mọi người luôn tôn trọng họ; những người yêu thương người khác, mọi người luôn yêu thương họ.
Máu bên bàn tay vón thành cục, cọ xát một chút vào sách giáo khoa liền vỡ ra
Cô thổi nhẹ cầm cây bút trên tay lên.
"Buổi học này chỉ có vậy thôi, mặt sau các tự tìm hiểu"
Lâm Sơ đặt bút xuống.
Trên tờ giấy nháp màu trắng, vài dòng phông chữ đen, sạch sẽ, gọn gàng:
Người xấu có thể rất xấu và xấu đến vô cùng, họ ở sẵn trong địa ngục việc cần làm chỉ là kéo người sạch sẽ vào
..................
............
..................
.................. Đen ăn đen.
"Lâm Sơ, đi ra với tôi."
Cô thu tâm tư, gấp tờ giấy lại rồi nhét vào sách.
Trên hành lang gió thổi qua, Lâm Sơ gom lại tóc bù xù, nhìn chằm chằm ngón chân, cúi đầu yên lặng.
"Đã năm ba rồi, em còn muốn ngủ trong lớp đến khi naò? Em muốn thi vào trường đại học tốt không?"
"ở Nhất Trung từng là học sinh giỏi đứng đầu, vinh dự này em quên rồi?"
"Vừa chuyển đến tam trung một năm, bất kể em nên thích ứng với môi trường mới như thế nào, Thích ứng cũng là một khả năng học hỏi, Đừng bao giờ hủy hoại cuộc sống của em vì các mỗi quan hệ khác"
"Em không thích nói chuyện?đến giáo viên còn không biết giao tiếp với em thế nào mới tốt. Rồi làm sao mà đồng học khác tự động bắt chuyện. Tự hỏi xem đúng không?"
"Điều quan trọng nhất bây giờ có thể nghiêm túc học không? Hiện tại không cần em một bước trở về như trước, chỉ cần từ từ đạt điểm tiêu chuẩn, Lão sư tin em, Lâm Sơ đến lúc nghiêm túc rồi. Ok"
"Được rồi, về phòng đi"
Lâm Sơ khẽ gật đầu giọng lễ phép "Hẹn gặp lại Lão Sư
Ngẩn đầu chớp mắt một cái, Sân trường phía xa dễ dàng nhìn thấy
Dưới ánh mặt trời, lá cờ vẫy tung bay, đám đông dần dần giải tán...
Hôm nay thiếu niên xuất hiện gần trường không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.