Chương 99: Bà nội thật xin lỗi
Vô Hà Bất Hoan
06/02/2023
Uyển Thanh còn ở dưới bài đăng bình luận nói, một giáo sư chuyên ngành sinh vật học, vừa mở miệng ra chính là 3000 vạn, càng khiến khung chat bình luận càng thêm bùng nổ.
“Tôi khinh, tôi không tin giáo sư Tư sẽ làm ra loại chuyện như này. Ở đại học T ba năm giáo sư Tư lúc nào cũng tận lực dạy học, nghiêm túc dẫn dắt sinh viên, giáo sư Tư vẫn luôn là nam thần trong lòng tôi. Ai có thể tới nói cho tôi, chuyện này không phải sự thật không.”
“Người lầu trên làm ơn tỉnh táo lại một chút, tri nhân tri diện bất tri tâm (1), cho dù là năng lực giảng dạy của giáo sư Tư vô cùng tốt, nhưng ai có thể đảm bảo rằng anh ta sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Uyển Thanh học trưởng cũng đã ghi âm lại, có cả hình ảnh hai người gặp mặt nói chuyện còn cả hình ảnh giao dịch chuyển khoản, chứng cứ đề ở trước mặt, còn có gì mà bênh vực được nữa.”
(1): Nhìn người không nên nhìn mặt mà phải nhìn vào trong lòng của người ta.
“Là một giáo sư, giáo sư Tư chẳng những không kiên trì với lập trường của bản thân, lại không có chút nguyên tắc mà che chở Nhan An An. Theo như tôi thấy giới học thuật hay là giới nghệ thuật cũng giống như nhau cần loại bỏ hai người đó, nếu không chỉ khiến người khác không phục!?”
“Mặc kệ Nhan An An có sao chép hay không, giáo sư Tư ở trường đại học T đúng là khiến người khác kinh tởm, làm ra loại chuyện như này cần được loại bỏ. Nếu không sau này mở miệng một câu hai câu là 3000 vạn, thân là một vị giáo sư làm sao có nhiều tiền như vậy, hy vọng bên phía nhà trường có thể điều tra rõ ràng một chút.”
“....”
Bên phía dưới bài viết có hàng nghìn lượt bình luận, đại đa số đều là chỉ trích Tư Hành, cũng có một số sinh viên đứng ra bảo vệ, có điều bị đám sinh viên khác nào nói cho không có thể phản bác lại.
Nhan An An nhìn màn hình điện thoại một lúc, tức giận đến mức bữa sáng cũng không ăn, liền trực tiếp lái xe đi tìm Uyển Thanh.
Nơi Uyển Thanh ở là một khu chung cư nhỏ do anh ta thuê, một phòng ngủ, một phòng khách còn có một khu ban công nhỏ. Căn bản Nhan An An chỉ muốn gọi anh ta ra nói chuyện rõ ràng, nhưng là Uyển Thanh nói không có phương tiện đi lại, nói cô đến nhà tìm anh ta.
Thời điểm cô đến nhà Uyển Thanh, đúng lúc anh ta cũng vừa vừa làm xong bữa sáng.
“Ăn chút gì đi.” Anh ta cầm ra hai chén mì sợi, trên mặt bàn còn có một quả trứng chiến.
Cô lạnh lùng nói: “Không cần, tôi có chuyện cần hỏi anh.”
Nhan An An bởi vì quá gấp, giọng nói chút chút nghẹn lại, hơn nữa mỗi lần cử động cổ họng, yết hầu liền truyền đến sự đau đớn.
Uyển Thanh bị hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo, “Hôm nay trứng chiên vừa vặn khá tốt, An An em thử xem, trước kia không phải em thích nhất là mì sợi anh nấu sao?”
“Uyển Thanh!” Từ xưa đến này trên mặt Nhan An An chưa bao giờ có lạnh đạm cùng tức giận.
Uyển Thanh buông lỏng đôi đũa trong tay ra, có chút tức giận mà ném trên mặt bàn, sốt ruột nói: “An An, chúng ta quen biết bao lâu? Em cùng cái tên giáo sư kia quen biết bao lâu? Em xác định là thật sự yêu anh ta sao, mà anh ta yêu thương em hoàn toàn là thật sự sao?”
Uyển Thanh nghiêm túc mà nhìn về phía cô: “An An, từ đầu đến cuối, anh thực sự xin lỗi em, cũng chỉ là sao chép mà thôi. Năm đó mẹ em qua đời, là anh cùng bà nội vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc em. Lúc sau em đi du học, cũng là anh từng chút một chỉ dẫn cho em, những chuyện đó em đã quên rồi sao?”
Nhan An An lạnh giọng phản bác: “Tôi không quên.” Bởi vì không quên, cho nên cô vẫn luôn nhẫn nại đến bây giờ.
Chính là vì năm lần bảy lượt làm liên lụy đến Tư Hành.
“An An, việc sao chuyện sa chép bị làm cho ra nông nỗi như này, đều là Tư Hành gây nên. Vốn dĩ hết thảy đều đã xong xuôi, tôi mở buổi triển lãm tranh của bản thân, em mở phòng vẽ tranh của em, căn bản là sẽ không có ai biết đến chuyện sao chép năm đó.”
“Em biết người đăng bài viết sao chép năm đó là ai sao? Là Triệu Hinh Nhiên, là phó giáo sư ở trường đại học T. Cô ta là bởi vì thích Tư Hành, cho nên mới cố ý trả thù em. Hết thảy mọi việc xét đến cùng, hai chúng ta đều là người bị hại.”
Nhan An An thất vọng đến cực điểm, Uyển Thanh đã từng là người cô sùng bái, trở thành bạn bè tri kỷ của nhau, thế nhưng bây giờ lại cho nhau vẻ mặt không mấy tốt đẹp.
“Uyển Thanh, đến tận bây giờ anh cũng không cảm thấy bản thân đã làm sai rồi sao?”
Uyển Thanh đứng lên, xoay người đi đến ban công, đưa lưng về phía Nhan An An, anh cố chấp mà nói: “An An, anh không sai. Vì có thể sống tốt một chút, anh có làm sai gì sao?”
Tình nghĩa Nhan An An đối với Uyển Thanh cũng đã đến giới hạn rồi, trước khi đi cô nói: “Uyển Thanh, tôi có thể tha thứ cho anh một lần nhưng sẽ không có lần thứ hái, lần thứ ba. Anh không nên hãm hại Tư Hành.”
Uyển Thanh nhìn bóng dáng phẫn nộ đang rời đi của cô, không cam lòng mà dùng sức đấm trên bàn vài cái, theo đó mì sợ cũng văng lên tay anh ta, Uyển Thanh căm giận mà nhìn thoáng qua.
Nhan An An từ chung cư của Uyển Thanh ra ngoài, sắc mặt cũng trở nên trắng bạch. Đúng lúc Gian Đại gọi điện thoại cho cô, hỏi: “An An, cậu không sao chứ?”
Thời điểm lên cầu thang cô còn bước hụt chân, may mà có dì Phương đỡ kịp.
“Phu nhân, cô làm sao vậy?” Dì Phương lo lắng hỏi.
Nhan An An quơ quơ tay, bình tĩnh nói: “Không có việc gì.”
Cô đẩy tay dì Phương ra, đi vào trong phòng. Mở chiếc hộp cất giấu những đồ vật cô trân quý ra, trong hộp có chứa một tấm ảnh bị khuyết.
Đầu tiên tấm ảnh có cô có Uyển Thanh cùng bà nội, bức ảnh được chụp trong dịp sinh nhật của cô.
Nhưng lúc sau về nước, cô liền đem tấm ảnh cắt mất Uyển Thanh đi. Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi lâu, xem đến nỗi đôi mắt cũng đã đỏ hết lên.
Cô nghẹn ngào nói: “Bà nội, thực xin lỗi.”
“Tôi khinh, tôi không tin giáo sư Tư sẽ làm ra loại chuyện như này. Ở đại học T ba năm giáo sư Tư lúc nào cũng tận lực dạy học, nghiêm túc dẫn dắt sinh viên, giáo sư Tư vẫn luôn là nam thần trong lòng tôi. Ai có thể tới nói cho tôi, chuyện này không phải sự thật không.”
“Người lầu trên làm ơn tỉnh táo lại một chút, tri nhân tri diện bất tri tâm (1), cho dù là năng lực giảng dạy của giáo sư Tư vô cùng tốt, nhưng ai có thể đảm bảo rằng anh ta sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Uyển Thanh học trưởng cũng đã ghi âm lại, có cả hình ảnh hai người gặp mặt nói chuyện còn cả hình ảnh giao dịch chuyển khoản, chứng cứ đề ở trước mặt, còn có gì mà bênh vực được nữa.”
(1): Nhìn người không nên nhìn mặt mà phải nhìn vào trong lòng của người ta.
“Là một giáo sư, giáo sư Tư chẳng những không kiên trì với lập trường của bản thân, lại không có chút nguyên tắc mà che chở Nhan An An. Theo như tôi thấy giới học thuật hay là giới nghệ thuật cũng giống như nhau cần loại bỏ hai người đó, nếu không chỉ khiến người khác không phục!?”
“Mặc kệ Nhan An An có sao chép hay không, giáo sư Tư ở trường đại học T đúng là khiến người khác kinh tởm, làm ra loại chuyện như này cần được loại bỏ. Nếu không sau này mở miệng một câu hai câu là 3000 vạn, thân là một vị giáo sư làm sao có nhiều tiền như vậy, hy vọng bên phía nhà trường có thể điều tra rõ ràng một chút.”
“....”
Bên phía dưới bài viết có hàng nghìn lượt bình luận, đại đa số đều là chỉ trích Tư Hành, cũng có một số sinh viên đứng ra bảo vệ, có điều bị đám sinh viên khác nào nói cho không có thể phản bác lại.
Nhan An An nhìn màn hình điện thoại một lúc, tức giận đến mức bữa sáng cũng không ăn, liền trực tiếp lái xe đi tìm Uyển Thanh.
Nơi Uyển Thanh ở là một khu chung cư nhỏ do anh ta thuê, một phòng ngủ, một phòng khách còn có một khu ban công nhỏ. Căn bản Nhan An An chỉ muốn gọi anh ta ra nói chuyện rõ ràng, nhưng là Uyển Thanh nói không có phương tiện đi lại, nói cô đến nhà tìm anh ta.
Thời điểm cô đến nhà Uyển Thanh, đúng lúc anh ta cũng vừa vừa làm xong bữa sáng.
“Ăn chút gì đi.” Anh ta cầm ra hai chén mì sợi, trên mặt bàn còn có một quả trứng chiến.
Cô lạnh lùng nói: “Không cần, tôi có chuyện cần hỏi anh.”
Nhan An An bởi vì quá gấp, giọng nói chút chút nghẹn lại, hơn nữa mỗi lần cử động cổ họng, yết hầu liền truyền đến sự đau đớn.
Uyển Thanh bị hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo, “Hôm nay trứng chiên vừa vặn khá tốt, An An em thử xem, trước kia không phải em thích nhất là mì sợi anh nấu sao?”
“Uyển Thanh!” Từ xưa đến này trên mặt Nhan An An chưa bao giờ có lạnh đạm cùng tức giận.
Uyển Thanh buông lỏng đôi đũa trong tay ra, có chút tức giận mà ném trên mặt bàn, sốt ruột nói: “An An, chúng ta quen biết bao lâu? Em cùng cái tên giáo sư kia quen biết bao lâu? Em xác định là thật sự yêu anh ta sao, mà anh ta yêu thương em hoàn toàn là thật sự sao?”
Uyển Thanh nghiêm túc mà nhìn về phía cô: “An An, từ đầu đến cuối, anh thực sự xin lỗi em, cũng chỉ là sao chép mà thôi. Năm đó mẹ em qua đời, là anh cùng bà nội vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc em. Lúc sau em đi du học, cũng là anh từng chút một chỉ dẫn cho em, những chuyện đó em đã quên rồi sao?”
Nhan An An lạnh giọng phản bác: “Tôi không quên.” Bởi vì không quên, cho nên cô vẫn luôn nhẫn nại đến bây giờ.
Chính là vì năm lần bảy lượt làm liên lụy đến Tư Hành.
“An An, việc sao chuyện sa chép bị làm cho ra nông nỗi như này, đều là Tư Hành gây nên. Vốn dĩ hết thảy đều đã xong xuôi, tôi mở buổi triển lãm tranh của bản thân, em mở phòng vẽ tranh của em, căn bản là sẽ không có ai biết đến chuyện sao chép năm đó.”
“Em biết người đăng bài viết sao chép năm đó là ai sao? Là Triệu Hinh Nhiên, là phó giáo sư ở trường đại học T. Cô ta là bởi vì thích Tư Hành, cho nên mới cố ý trả thù em. Hết thảy mọi việc xét đến cùng, hai chúng ta đều là người bị hại.”
Nhan An An thất vọng đến cực điểm, Uyển Thanh đã từng là người cô sùng bái, trở thành bạn bè tri kỷ của nhau, thế nhưng bây giờ lại cho nhau vẻ mặt không mấy tốt đẹp.
“Uyển Thanh, đến tận bây giờ anh cũng không cảm thấy bản thân đã làm sai rồi sao?”
Uyển Thanh đứng lên, xoay người đi đến ban công, đưa lưng về phía Nhan An An, anh cố chấp mà nói: “An An, anh không sai. Vì có thể sống tốt một chút, anh có làm sai gì sao?”
Tình nghĩa Nhan An An đối với Uyển Thanh cũng đã đến giới hạn rồi, trước khi đi cô nói: “Uyển Thanh, tôi có thể tha thứ cho anh một lần nhưng sẽ không có lần thứ hái, lần thứ ba. Anh không nên hãm hại Tư Hành.”
Uyển Thanh nhìn bóng dáng phẫn nộ đang rời đi của cô, không cam lòng mà dùng sức đấm trên bàn vài cái, theo đó mì sợ cũng văng lên tay anh ta, Uyển Thanh căm giận mà nhìn thoáng qua.
Nhan An An từ chung cư của Uyển Thanh ra ngoài, sắc mặt cũng trở nên trắng bạch. Đúng lúc Gian Đại gọi điện thoại cho cô, hỏi: “An An, cậu không sao chứ?”
Thời điểm lên cầu thang cô còn bước hụt chân, may mà có dì Phương đỡ kịp.
“Phu nhân, cô làm sao vậy?” Dì Phương lo lắng hỏi.
Nhan An An quơ quơ tay, bình tĩnh nói: “Không có việc gì.”
Cô đẩy tay dì Phương ra, đi vào trong phòng. Mở chiếc hộp cất giấu những đồ vật cô trân quý ra, trong hộp có chứa một tấm ảnh bị khuyết.
Đầu tiên tấm ảnh có cô có Uyển Thanh cùng bà nội, bức ảnh được chụp trong dịp sinh nhật của cô.
Nhưng lúc sau về nước, cô liền đem tấm ảnh cắt mất Uyển Thanh đi. Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi lâu, xem đến nỗi đôi mắt cũng đã đỏ hết lên.
Cô nghẹn ngào nói: “Bà nội, thực xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.