Chương 74: Cầu hôn
Vô Hà Bất Hoan
06/02/2023
“Lúc trước kết hôn quá vội vàng, cái gì cũng chưa kịp chuẩn bị. An An, thực xin lỗi.”
“Lúc trước em hỏi anh một vấn đề, hỏi vì điều gì lại cùng em kết hôn, hiện tại liền nói cho em nghe.”
Đại học năm bốn, lúc ấy trạng thái Tư Hành không tốt, cha Tư cùng mẹ Tư vẫn luôn buộc anh quay trở về công ty, mà bản thân anh lại muốn tiếp tục học sâu hơn, có thể nghiên cứu nhiều hơn. Đây cũng là thời gian, lần đầu tiên anh cùng người trong nhà cãi nhau.
Sau đó Nhan An An mỗi ngày trên tay đều ôm một tập tranh, vẽ đồ vật vân vân và mây mây, có đôi khi cô ở trên đường nhìn thấy một còn mèo nhỏ, đôi khi lại một cặp vợ chồng già ở trên đường, có đôi khi là một cặp đôi đang tay trong tay, bức tranh luôn vô cùng an tĩnh.
Có một lần Nhan An An đi đường quá vội vàng, đem tập tranh đánh rơi ở phòng tự học, Tư Hành nhịn không được sự tò mò, làm bộ vô tình lật vài cái để xem.
Nhan An An cũng thường xuyên tới, ngẫu nhiên anh sẽ ngẩng đầu lên xem cô, nưng Nhan An An luôn chăm chú, trong mắt phảng phất chỉ có bút vẽ cùng những bức tranh của cô.
Tư Hành cũng không biết mình từ bao giờ lại thích cô, sau anh lại quyết định xuất ngoại để tiếp tục nghiên cứu sinh vật, lúc ấy anh không dám đưa ra lời hứa hẹn.
Anh dùng thời gian nhanh nhất để học xong chương trình, đi theo những nhà chuyên gia nghiên cứu về sinh vật học để làm việc cùng học tập, sau một thời gian anh liền trở thành một con ngựa chiến.
Sau đó lại được đại học T mời anh về làm giáo viên, lúc ấy anh vui mừng biết bao, anh cho rằng chính mình rốt cuộc có thể trở về gặp tiểu nha đầu, ai biết được Nhan An An lúc này liền xuất ngoại.
Hơn nữa bên cạnh còn có một đàn anh, nhìn tình huống của hai người lúc đó vô cùng thân cận, thẳng đến khi cô trở về, lại còn muốn tìm đối tượng kết hôn, cho nên lúc này anh kìm không được một lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô.
…
Dứ lời, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, chỉ có thể nghe được âm thanh sóng vỗ.
Nhan An An rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tư Hành từ bên trong túi cầm ra một hộp nhẫn, hỏi cô: “An An, anh thích em, thích thật lâu thật lâu.Hiện tại anh một lần nữa hỏi em,dưới ánh trăng sáng này, em nguyện ý ở bên cạnh sống cùng anh sao?”
Giờ phút này tâm tình Nhan An AN giống như tàu lượn siêu tốc, đầu óc cảm thấy vô cùng choáng váng cảm, nhưng cô vẫn không quên trả lời Tư Hành: “Em nguyện ý.”
Tư Hành đứng dậy, đem chiếc nhẫn nhẹ nhàng đeo lên tay cô, ôn nhu mà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước nơi khóe mắt.
Nhan An An hỏi anh: “Nhẫn không phải nên là một đôi sao, của anh đâu?”
Tả Nhiên chạy nhanh đem chiếc nhẫn thuộc Tư Hành xuống cho hai người.
Nhan An An tiếp nhận, đem nó đeo lên bàn tay Tư Hành, cô cười nói: “Đeo lên chính là người của em, về sau đổi ý thì cũng đã muộn.”
Sau đó Nhan Tiềm cùng cha mẹ Tư đều đứng dậy đi đến gần hai người bọn họ để chúc phúc.
Trong hốc mắt Nhan Tiềm lúc này cũng đã ẩm ướt: “An An, ba muốn nói lời xin lỗi với con. Lúc trước con mới trở về liền muốn cho con liên hôn, là ba sai. Là ba ích kỷ cho rằng, tương lai toàn bộ công ty đều muốn giao cho con, cho nên bản thân muốn tìm một người có thể cùng con chia sẻ, nhưng lại không nghĩ đến suy nghĩ của con, là ba không tốt.”
Sầm Bội rũ đầu, vài lần định mở miệng, nhưng cũng không dám nói ra.
Nhan An An biết bà định nói cái gì, cũng biết bà ấy vì điều gì mà do dự. Bởi vì quá mức áy náy, cho nên ba chữ“Thực xin lỗi.” này bà ấy cảm thấy chính mình lại không có tư cách nói ra.
Nhan An An nhìn thoáng qua về phía Tư Hành, sau đó hướng mắt về phía Nhan Nhạc, từ nội tâm cô nở ra nụ cười nói: “Ba, dì Bội, đã là chuyện của quá khứ, về sau chỉ cần mọi người đều tốt là được.”
Bỗng nhiên Sầm Bội ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vừa kinh ngạc lại cảm kích.
Trời cũng bắt đầu tối hơn, Tư Hành đem áo khoác của bản thân khoác ở trên người cô, sau đó nắm tay dẫn cô về phía nhà hàng.
Tư Hành đã đặt sẵn chỗ ngồi, hôm nay người nhà của hai bên đều có hơn nữa tất cả bạn bè thân thiết cũng đến, Tư Hành gắt gao nắm lấy tay cô, Nhan An An cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Tư Hành truyền đến, liền cong môi cười.
Đến nhà hàng, Giang Đại bởi vì lúc nãy quá cảm động mà liền khóc một chút cho nên nhanh chân đi đến phòng vệ sinh dặm lại lớp trang điểm, chờ đến lúc cô quay lại, chỉ còn lại một vị trí trống bên cạnh Hàn Triết.
Đầu tiên cô gật đầu coi như chào hỏi Hàn Triết một cái, rồi sau đó mới ưu nhã mà ngồi xuống, hai người giống như hai người bạn bình thường, giữa hai người cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Hàn Triết nhìn bộ dáng điềm đạm tự nhiên của cô, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một tia cảm xúc khác thường. Cảm xúc này vẫn luôn quanh quẩy trong lòng anh, khiến anh lâu lâu sẽ nhìn về phía người bên cạnh, thế nhưng đối phương giống như đã đem anh quên sạch sẽ.
Giống như lúc trước thổ lộ cũng chỉ là một trò đùa mà thôi, phát hiện ra điều này khiến tâm trạng Hàn Triết có chút không thoải mái.
Giang Đại nâng chén, chúc phúc cho Nhan An An cùng Tư Hành.
“An An, cậu cùng giáo sư Tư nhất định phải sống hạnh phúc với nhau đến đầu bạc.”
Sau đó một ly rượu đầy liền trôi tuột xuống bụng cô, Giang Đại tựa hồ cũng không có gì khác thường. Hàn Triết không hề biết, mấy tháng trước, chỉ cần uống vài ly cả người cô liền lảo đảo.
Hôm nay cũng đã uống ba ly đầy, thế nhưng bộ dáng say rượu cô vẫn chưa thấy xuất hiện.
Hàn Triết có chút tò mò, nhưng lại cảm thấy bản thân hơi nhiều chuyện.
“Lúc trước em hỏi anh một vấn đề, hỏi vì điều gì lại cùng em kết hôn, hiện tại liền nói cho em nghe.”
Đại học năm bốn, lúc ấy trạng thái Tư Hành không tốt, cha Tư cùng mẹ Tư vẫn luôn buộc anh quay trở về công ty, mà bản thân anh lại muốn tiếp tục học sâu hơn, có thể nghiên cứu nhiều hơn. Đây cũng là thời gian, lần đầu tiên anh cùng người trong nhà cãi nhau.
Sau đó Nhan An An mỗi ngày trên tay đều ôm một tập tranh, vẽ đồ vật vân vân và mây mây, có đôi khi cô ở trên đường nhìn thấy một còn mèo nhỏ, đôi khi lại một cặp vợ chồng già ở trên đường, có đôi khi là một cặp đôi đang tay trong tay, bức tranh luôn vô cùng an tĩnh.
Có một lần Nhan An An đi đường quá vội vàng, đem tập tranh đánh rơi ở phòng tự học, Tư Hành nhịn không được sự tò mò, làm bộ vô tình lật vài cái để xem.
Nhan An An cũng thường xuyên tới, ngẫu nhiên anh sẽ ngẩng đầu lên xem cô, nưng Nhan An An luôn chăm chú, trong mắt phảng phất chỉ có bút vẽ cùng những bức tranh của cô.
Tư Hành cũng không biết mình từ bao giờ lại thích cô, sau anh lại quyết định xuất ngoại để tiếp tục nghiên cứu sinh vật, lúc ấy anh không dám đưa ra lời hứa hẹn.
Anh dùng thời gian nhanh nhất để học xong chương trình, đi theo những nhà chuyên gia nghiên cứu về sinh vật học để làm việc cùng học tập, sau một thời gian anh liền trở thành một con ngựa chiến.
Sau đó lại được đại học T mời anh về làm giáo viên, lúc ấy anh vui mừng biết bao, anh cho rằng chính mình rốt cuộc có thể trở về gặp tiểu nha đầu, ai biết được Nhan An An lúc này liền xuất ngoại.
Hơn nữa bên cạnh còn có một đàn anh, nhìn tình huống của hai người lúc đó vô cùng thân cận, thẳng đến khi cô trở về, lại còn muốn tìm đối tượng kết hôn, cho nên lúc này anh kìm không được một lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô.
…
Dứ lời, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, chỉ có thể nghe được âm thanh sóng vỗ.
Nhan An An rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tư Hành từ bên trong túi cầm ra một hộp nhẫn, hỏi cô: “An An, anh thích em, thích thật lâu thật lâu.Hiện tại anh một lần nữa hỏi em,dưới ánh trăng sáng này, em nguyện ý ở bên cạnh sống cùng anh sao?”
Giờ phút này tâm tình Nhan An AN giống như tàu lượn siêu tốc, đầu óc cảm thấy vô cùng choáng váng cảm, nhưng cô vẫn không quên trả lời Tư Hành: “Em nguyện ý.”
Tư Hành đứng dậy, đem chiếc nhẫn nhẹ nhàng đeo lên tay cô, ôn nhu mà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước nơi khóe mắt.
Nhan An An hỏi anh: “Nhẫn không phải nên là một đôi sao, của anh đâu?”
Tả Nhiên chạy nhanh đem chiếc nhẫn thuộc Tư Hành xuống cho hai người.
Nhan An An tiếp nhận, đem nó đeo lên bàn tay Tư Hành, cô cười nói: “Đeo lên chính là người của em, về sau đổi ý thì cũng đã muộn.”
Sau đó Nhan Tiềm cùng cha mẹ Tư đều đứng dậy đi đến gần hai người bọn họ để chúc phúc.
Trong hốc mắt Nhan Tiềm lúc này cũng đã ẩm ướt: “An An, ba muốn nói lời xin lỗi với con. Lúc trước con mới trở về liền muốn cho con liên hôn, là ba sai. Là ba ích kỷ cho rằng, tương lai toàn bộ công ty đều muốn giao cho con, cho nên bản thân muốn tìm một người có thể cùng con chia sẻ, nhưng lại không nghĩ đến suy nghĩ của con, là ba không tốt.”
Sầm Bội rũ đầu, vài lần định mở miệng, nhưng cũng không dám nói ra.
Nhan An An biết bà định nói cái gì, cũng biết bà ấy vì điều gì mà do dự. Bởi vì quá mức áy náy, cho nên ba chữ“Thực xin lỗi.” này bà ấy cảm thấy chính mình lại không có tư cách nói ra.
Nhan An An nhìn thoáng qua về phía Tư Hành, sau đó hướng mắt về phía Nhan Nhạc, từ nội tâm cô nở ra nụ cười nói: “Ba, dì Bội, đã là chuyện của quá khứ, về sau chỉ cần mọi người đều tốt là được.”
Bỗng nhiên Sầm Bội ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vừa kinh ngạc lại cảm kích.
Trời cũng bắt đầu tối hơn, Tư Hành đem áo khoác của bản thân khoác ở trên người cô, sau đó nắm tay dẫn cô về phía nhà hàng.
Tư Hành đã đặt sẵn chỗ ngồi, hôm nay người nhà của hai bên đều có hơn nữa tất cả bạn bè thân thiết cũng đến, Tư Hành gắt gao nắm lấy tay cô, Nhan An An cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Tư Hành truyền đến, liền cong môi cười.
Đến nhà hàng, Giang Đại bởi vì lúc nãy quá cảm động mà liền khóc một chút cho nên nhanh chân đi đến phòng vệ sinh dặm lại lớp trang điểm, chờ đến lúc cô quay lại, chỉ còn lại một vị trí trống bên cạnh Hàn Triết.
Đầu tiên cô gật đầu coi như chào hỏi Hàn Triết một cái, rồi sau đó mới ưu nhã mà ngồi xuống, hai người giống như hai người bạn bình thường, giữa hai người cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Hàn Triết nhìn bộ dáng điềm đạm tự nhiên của cô, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một tia cảm xúc khác thường. Cảm xúc này vẫn luôn quanh quẩy trong lòng anh, khiến anh lâu lâu sẽ nhìn về phía người bên cạnh, thế nhưng đối phương giống như đã đem anh quên sạch sẽ.
Giống như lúc trước thổ lộ cũng chỉ là một trò đùa mà thôi, phát hiện ra điều này khiến tâm trạng Hàn Triết có chút không thoải mái.
Giang Đại nâng chén, chúc phúc cho Nhan An An cùng Tư Hành.
“An An, cậu cùng giáo sư Tư nhất định phải sống hạnh phúc với nhau đến đầu bạc.”
Sau đó một ly rượu đầy liền trôi tuột xuống bụng cô, Giang Đại tựa hồ cũng không có gì khác thường. Hàn Triết không hề biết, mấy tháng trước, chỉ cần uống vài ly cả người cô liền lảo đảo.
Hôm nay cũng đã uống ba ly đầy, thế nhưng bộ dáng say rượu cô vẫn chưa thấy xuất hiện.
Hàn Triết có chút tò mò, nhưng lại cảm thấy bản thân hơi nhiều chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.