Chương 9: Lén lút chiếm tiện nghi
Vô Hà Bất Hoan
06/02/2023
Hôm nay trong tiệm mỳ có sinh chút lửa nha, bọn họ đợi mì sợi nãy giờ vẫn chưa đem lên, cô chán đến chết mà đem hai bàn tay nhỏ đều đặt ở trên đùi của chính mình.
Mu bàn tay đột nhiên cảm nhận được một trận ấm áp, cô theo bản năng mà muốn rút ra. Lại bị Tư Hành nắm đến chặt.
Kia hai người còn ở lải nhải, bên cạnh không ít học sinh đều đang xem náo nhiệt. Triệu Hinh Nhiên vì mặt mũi, căm giận mà nhìn Tả Nhiên liếc mắt một cái, không tính toán cùng cậu ta tiếp tục so đo. Cô thu liễm thần sắc, đứng dậy, cùng cô đối diện trước mặt nói nói: “Giáo sư Tư, nếu không chúng ta đổi nơi khác ăn đi? Nào đó không có tố chất làm người như vậy thật sự ảnh hưởng đến việc tôi ăn cơm.”
Tư Hành này đang có hứng thú mà bắt lấy bàn tay của Nhan An An, lòng bàn tay cầm lấy tay cô nhẹ nhàng miết qua miết lại, còn cố ý nghịch một lúc lật qua lật lại nhéo một cái.
Nhan An An cảm thấy này động tác thập phần thân mật, đặc biệt ở trong đám người lén lút, càng thêm có vẻ không đứng đắn.
Nhưng là bên người cẩu đàn ông nhìn qua bộ dáng thực hưởng thụ. Anh sắc mặt bình tĩnh, động tác không có ngừng lại mà càng quá đáng hơn.
Nếu không phải ở đây nhiều người, Nhan An An thật muốn một chân đá anh bay đến Thái Bình Dương đi. Triệu Hinh Nhiên lẻ loi mà đứng, một lát qua đi, Tư Hành mới rốt cuộc giật giật miệng, ngữ khí lãnh đạm.
“Tôi có nói quá muốn cô cùng nhau ăn cơm sao?”
Ý trên mặt chữ chính là Triệu Hinh Nhiên, tự chính mình da mặt dày cùng lại đây.
Bên cạnh học sinh nghe được lời này, phát ra tiếng cười.
Triệu Hinh Nhiên mặt mũi nhìn qua không được tốt, dẫm lên đôi cao gót cao mười centimet, quật cường mà nhìn Tư Hành liếc mắt một cái, lại oán hận mà nhìn Tả Nhiên liếc mắt một cái, hoàn toàn bỏ qua Nhan An An, sau đó hùng hổ mà rời đi. Đi rồi như vậy một người, quán mì đều trở nên hài hòa không ít.
Tả Nhiên ngáp một cái, trêu chọc nói: “Có chút người, chính là không muốn nhìn thấy, luôn nhớ thương đến đồ vật không phải của mình.”
Lúc này bà chủ đem mì sợi lên, Nhan An An tức giận mà trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mà không quên liếc một cái, dùng âm thanh chỉ có bọn họ hai người mới có thể nghe thấy uy hiếp nói
“Hiện tại có thể buông lỏng ra chưa?”
Mới vừa rồi trên mặt giáo sư Tư có chút lạnh lùng, giờ phút này sự lạnh lùng trên mặt hiện lên trên một tia ý cười, rốt cuộc đem bàn tay đang nắm tay cô bỏ ra.
Nhan An An, bởi vì tự nhiên bị người khác chiếm tiện nghi, mà cảm thấy vài phần khó chịu.
Nhưng tức giận nhất, là cô bị tên mặt dày Tả Nhiên dâng đến cửa hang sói mới bị chiếm tiện nghi.
!!!
Ăn xong mì sợi, cô cũng không đợi Tả Nhiên, trực tiếp đứng dậy quay gót rời đi.
Tả Nhiên nổi tiếng là thiếu gia ăn chơi, chuyên thu hút ong bướm, vậy nên đối với nơi gần trường học của Tư Hành, anh sẽ thu mình lại, không để lộ ra ngoài, chuyện anh cùng Tư Hành có quen biết. Vì thế dùng khẩu hình nói một câu.
“Em đi đuổi theo chị dâu nhỏ”
Nhan An An trở lại phòng vẽ, tròng lòng yên lặng mà đem tổ tiên nhà Tư Hành mà hỏi thăm một lượt. Lâm Khả thấy cô trở về, trong lòng đang mang chuyện vui, rất muốn được kể cho người khác nha.
Cô lập tức chạy đến bên Nhan An An: “ Chị An An, tới em kể cho chị nghe chuyện cười” Nhan An An không nói gì, Lâm Khả cho rằng cô muốn lắng nghe.
Sau đó Lâm Khả dùng hết hành động cộng thêm lời nói, đem hết toàn bộ sự việc vừa nghe được từ mọi người trong trường, bàn tán về Triệu Hinh Nhiên, bị người ta làm cho tức giận đến bốc khói, lại còn bị giáo sư Tư trực tiếp từ chối cô ta thêm lần nữa.
Lúc này Tả Nhiên tiến vào, đặc biệt đắc ý mà nói: “Cô biết ai là người làm cho cô ta tức giận như vậy không?”
Lâm Khả: “Không biết nha, theo như lời mọi người kể, là một người đàn ông vô cùng lợi hại, lớn lên cũng soái.”
Tả Nhiên: “Không sai, chính là tôi, có điều không có lợi hại như vậy, nhưng soái thì đúng nha”
Lâm Khả lập tức dùng ánh mắt khâm phục nhìn anh, “Tả tiên sinh nhà mình lại lợi hại như vậy sao? Tôi về sau phải học tập theo anh mới được”
“Đừng kêu tôi là Tả tiên sinh, hãy gọi Tả Nhiên ca ca đi”
“Vâng, Tả Nhiên ca ca”
Nhan An An: “...”
Tả Nhiên tuyệt đối là đang dụ dỗ con gái nhà lành, cô về sau cần cấm cậu ta lại đây mới được, miễn về sau lại gây họa cho mọi người.”
....
Buổi tối, khi đang trên đường về nhà, Nhan An An còn tự hỏi, làm thế nào để lừa Tư Hành hạ bút ký tên lên nội dung bản ly hôn.
Ngày hôm nay, thật có nhiều việc xảy ra, cô liền xoa xoa hai đầu lồng mày, cho đỡ đau đầu.
Kết quả sau khi về nhà, liền thấy được đặt trên bàn trang điểm là bản nội dung ly hôn, mặt trên “Tư Hành” hai chữ viết cực kỳ rõ ràng dứt khoát, nét chữ giống như rồng bay phượng múa.
Nhan An An lại nghĩ tới chữ ký của mình, sau đó tự dưng sinh ra một loại cảm giác, “So chữ với anh ta, thật muốn làm tức chết bản thân”
Cô cẩn thận đem nội dung bản ly hôn kia, đặt trong một cái hộp vô cùng yêu quý của mình.
Bởi vì, thường ngày cô hay để đồ lung tung, nếu không đem cất cẩn thận, chỉ sợ không quá hai ngày liền bị cô ném đi nơi nào không hay.
Bình thường cô hay ngủ sớm, chỉ cần Tư Hành không lăn lộn cùng cô, căn bản chính là 10 giờ liền đi ngủ.
Mu bàn tay đột nhiên cảm nhận được một trận ấm áp, cô theo bản năng mà muốn rút ra. Lại bị Tư Hành nắm đến chặt.
Kia hai người còn ở lải nhải, bên cạnh không ít học sinh đều đang xem náo nhiệt. Triệu Hinh Nhiên vì mặt mũi, căm giận mà nhìn Tả Nhiên liếc mắt một cái, không tính toán cùng cậu ta tiếp tục so đo. Cô thu liễm thần sắc, đứng dậy, cùng cô đối diện trước mặt nói nói: “Giáo sư Tư, nếu không chúng ta đổi nơi khác ăn đi? Nào đó không có tố chất làm người như vậy thật sự ảnh hưởng đến việc tôi ăn cơm.”
Tư Hành này đang có hứng thú mà bắt lấy bàn tay của Nhan An An, lòng bàn tay cầm lấy tay cô nhẹ nhàng miết qua miết lại, còn cố ý nghịch một lúc lật qua lật lại nhéo một cái.
Nhan An An cảm thấy này động tác thập phần thân mật, đặc biệt ở trong đám người lén lút, càng thêm có vẻ không đứng đắn.
Nhưng là bên người cẩu đàn ông nhìn qua bộ dáng thực hưởng thụ. Anh sắc mặt bình tĩnh, động tác không có ngừng lại mà càng quá đáng hơn.
Nếu không phải ở đây nhiều người, Nhan An An thật muốn một chân đá anh bay đến Thái Bình Dương đi. Triệu Hinh Nhiên lẻ loi mà đứng, một lát qua đi, Tư Hành mới rốt cuộc giật giật miệng, ngữ khí lãnh đạm.
“Tôi có nói quá muốn cô cùng nhau ăn cơm sao?”
Ý trên mặt chữ chính là Triệu Hinh Nhiên, tự chính mình da mặt dày cùng lại đây.
Bên cạnh học sinh nghe được lời này, phát ra tiếng cười.
Triệu Hinh Nhiên mặt mũi nhìn qua không được tốt, dẫm lên đôi cao gót cao mười centimet, quật cường mà nhìn Tư Hành liếc mắt một cái, lại oán hận mà nhìn Tả Nhiên liếc mắt một cái, hoàn toàn bỏ qua Nhan An An, sau đó hùng hổ mà rời đi. Đi rồi như vậy một người, quán mì đều trở nên hài hòa không ít.
Tả Nhiên ngáp một cái, trêu chọc nói: “Có chút người, chính là không muốn nhìn thấy, luôn nhớ thương đến đồ vật không phải của mình.”
Lúc này bà chủ đem mì sợi lên, Nhan An An tức giận mà trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mà không quên liếc một cái, dùng âm thanh chỉ có bọn họ hai người mới có thể nghe thấy uy hiếp nói
“Hiện tại có thể buông lỏng ra chưa?”
Mới vừa rồi trên mặt giáo sư Tư có chút lạnh lùng, giờ phút này sự lạnh lùng trên mặt hiện lên trên một tia ý cười, rốt cuộc đem bàn tay đang nắm tay cô bỏ ra.
Nhan An An, bởi vì tự nhiên bị người khác chiếm tiện nghi, mà cảm thấy vài phần khó chịu.
Nhưng tức giận nhất, là cô bị tên mặt dày Tả Nhiên dâng đến cửa hang sói mới bị chiếm tiện nghi.
!!!
Ăn xong mì sợi, cô cũng không đợi Tả Nhiên, trực tiếp đứng dậy quay gót rời đi.
Tả Nhiên nổi tiếng là thiếu gia ăn chơi, chuyên thu hút ong bướm, vậy nên đối với nơi gần trường học của Tư Hành, anh sẽ thu mình lại, không để lộ ra ngoài, chuyện anh cùng Tư Hành có quen biết. Vì thế dùng khẩu hình nói một câu.
“Em đi đuổi theo chị dâu nhỏ”
Nhan An An trở lại phòng vẽ, tròng lòng yên lặng mà đem tổ tiên nhà Tư Hành mà hỏi thăm một lượt. Lâm Khả thấy cô trở về, trong lòng đang mang chuyện vui, rất muốn được kể cho người khác nha.
Cô lập tức chạy đến bên Nhan An An: “ Chị An An, tới em kể cho chị nghe chuyện cười” Nhan An An không nói gì, Lâm Khả cho rằng cô muốn lắng nghe.
Sau đó Lâm Khả dùng hết hành động cộng thêm lời nói, đem hết toàn bộ sự việc vừa nghe được từ mọi người trong trường, bàn tán về Triệu Hinh Nhiên, bị người ta làm cho tức giận đến bốc khói, lại còn bị giáo sư Tư trực tiếp từ chối cô ta thêm lần nữa.
Lúc này Tả Nhiên tiến vào, đặc biệt đắc ý mà nói: “Cô biết ai là người làm cho cô ta tức giận như vậy không?”
Lâm Khả: “Không biết nha, theo như lời mọi người kể, là một người đàn ông vô cùng lợi hại, lớn lên cũng soái.”
Tả Nhiên: “Không sai, chính là tôi, có điều không có lợi hại như vậy, nhưng soái thì đúng nha”
Lâm Khả lập tức dùng ánh mắt khâm phục nhìn anh, “Tả tiên sinh nhà mình lại lợi hại như vậy sao? Tôi về sau phải học tập theo anh mới được”
“Đừng kêu tôi là Tả tiên sinh, hãy gọi Tả Nhiên ca ca đi”
“Vâng, Tả Nhiên ca ca”
Nhan An An: “...”
Tả Nhiên tuyệt đối là đang dụ dỗ con gái nhà lành, cô về sau cần cấm cậu ta lại đây mới được, miễn về sau lại gây họa cho mọi người.”
....
Buổi tối, khi đang trên đường về nhà, Nhan An An còn tự hỏi, làm thế nào để lừa Tư Hành hạ bút ký tên lên nội dung bản ly hôn.
Ngày hôm nay, thật có nhiều việc xảy ra, cô liền xoa xoa hai đầu lồng mày, cho đỡ đau đầu.
Kết quả sau khi về nhà, liền thấy được đặt trên bàn trang điểm là bản nội dung ly hôn, mặt trên “Tư Hành” hai chữ viết cực kỳ rõ ràng dứt khoát, nét chữ giống như rồng bay phượng múa.
Nhan An An lại nghĩ tới chữ ký của mình, sau đó tự dưng sinh ra một loại cảm giác, “So chữ với anh ta, thật muốn làm tức chết bản thân”
Cô cẩn thận đem nội dung bản ly hôn kia, đặt trong một cái hộp vô cùng yêu quý của mình.
Bởi vì, thường ngày cô hay để đồ lung tung, nếu không đem cất cẩn thận, chỉ sợ không quá hai ngày liền bị cô ném đi nơi nào không hay.
Bình thường cô hay ngủ sớm, chỉ cần Tư Hành không lăn lộn cùng cô, căn bản chính là 10 giờ liền đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.