Chương 54: Nhớ anh
Vô Hà Bất Hoan
06/02/2023
Ánh mắt Thẩm Tinh Vũ dần dần ảm đạm.
“Tinh Vũ, cậu ưu tý như vậy, về sau sẽ gặp được một người chân chính làm em động tâm.”
Thẩm Tinh Vũ trầm mặc một lát, rồi ngẩng đầu hỏi cô, “Chị An An, chị vì sao lại thích giáo sư Tư?”
Nhan An An dừng lại giây lát, rồi nói: “Chị cũng không biết, thời điểm ở cùng với anh ấy chị cảm thấy thực vui vẻ, thời điểm Tư Hành không ở bên cạnh thì lại rất muốn rất muốn gặp, giống như về sau chỉ cần có anh ấy ở bên, sinh lão bệnh tử hay bất cứ chuyện gì đều cũng không sợ.”
Thật sự với cô hôn nhân không phải là chuyện gì quá quan trọng hay quá mong chờ, nhưng bởi vì có Tư Hành, cô bắt đầu suy nghĩ về tương lai về hạnh phúc của gia đình.
Giống như trước kia cô cũng không hề suy nghĩ về một mái ấm nhỏ của riêng mình, cũng không nghĩ đến mình sẽ sinh một đứa có hình dáng như thế nào.
Thẩm tinh Vũ nói: “Em hiểu rồi.”
Bữa ăn hôm nay thật yên lặng, ăn xong Nhan An An trở cậu đến cửa sau của trường, rồi chính mình tự lái xe về.
Hiếm khi có được một buổi chiều nhàn rỗi, cô cùng dì Phương ở sân vườn phía sau dọn dẹp cỏ, chăm sóc lại cây hoa, chẳng mấy chốc thời gian đã trôi nhanh nháy mắt đã đến buổi tối.
Trở lại phòng ngủ tắm rửa một cái, sau đó Nhan An An An liền cầm lấy di động của mình ngồi chờ.
Hẳn là giờ này Tư Hành đã xuống khỏi máy bay, trên tay chắc vẫn còn cầm hành lý, cô nghĩ không nên quấy rầy anh, liền ngoan noãn chờ anh tới khách sạn, rồi gọi cho cô.
Bên kia liền phát ra tiếng cười nhẹ, Tư Hành hỏi cô: “Đang đợi điện thoại của anh?”
Cô khẩu thị tâm phi: “Mới không có, chính là vừa đúng lúc mới thoát khỏi Weibo, liền thấy được mà thôi.”
“An An, có nhớ anh hay không?”
Nhan An An còn cần thiết mà thừa nhận sao, Tư Hành lại mang theo một âm thanh khàn khàn gọi tên cô, “An An”, cô thật sự là sắp không che dấu được rồi, cho nên nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp tim của bản thân.
Nhưng ngoài miệng còn quất cường nói, “Anh mới đi có một lúc còn chưa có hết ngày, em mới không có nhớ anh đâu.”
“Phải không, chính là anh rất nhớ em, chỉ cần quay đầu lại nháy mắt đều bắt đầu nhìn nhầm thành em.”
Nhan An An bị những lời nói của anh làm cho trái tim bắt đầu không nghe mình nữa đang nhảy lên loạn xạ.
Tư Hành lại tiếp tục nói: “An An, thật sự là không nhớ anh sao?”
“Không có.”
Tư Hành đột nhiên ủy khuất, “Tôi thật thảm, đi công tác một tuần, lão bà ở nhà lại không có nhớ đến ta.”
Tai Nhan An An hơi giật giật, đây vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng Tư Hành cô nghe thấy hai từ “lão bà.”
“An An, em như thế nào lại không lên tiếng, có phải là bị quá mệt nhọc hay không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tư Hành chỉ trong một giây liền khôi phục lại sự đứng đắn, không tiếp tục trêu cô.
Nhan An An trong lòng lại vang lên tiếng bùm bùm, cô ấp úng hồi lầu, còn chưa có mở miệng, vậy mà hai má cũng đã đỏ hết cả lên giống như bị ánh nắng chiều vàng ánh lên.
Cô cắn cắn môi, mở miệng nói: “Lão công, kỳ thật ta có nhớ người, anh vừa đi em liền bắt đầu nhớ.”
Lần này Tư Hành ở bên kia im lặng hơn nữa ngày vẫn chưa nói gì, Nhan An An còn tưởng rằng anh là muốn làm việc, cho nên quan tâm nói: ‘Vậy, anh làm việc trước đi, có thời gian lại cùng em nói chuyện.”
“An An, từ từ.” Tự Hành cật lực khắc chế, nhưng âm thanh vang lên vẫn là hơi có chút run run.
“Làm sao vậy?”
“Enh vừa nói gì vậy?”
“Em nói em có nhớ anh, anh đừng có ủy khuất như vậy nha.”
“Không phải câu này.”
“Vậy chính là anh bận việc của mình đi, có thời gian lại cùng em nói chuyện?”
“Không phải cái này, em vừa mới gọi anh là cái gì?”
Lúc này Nhan An An mới phản ứng lại, thật vất vả khuôn mặt của mình mới hết đỏ, hiện tại lại bị anh hỏi lại, lập tức cũng đã nóng dần lên.
“Không gọi gì cả, quá muộn, em muốn đi ngủ.” Nhan An An có chút chột dạ mà nhanh chóng muốn dừng cuộc gọi.
Nhưng là Tư Hành không chịu, “An An, lại gọi một lần nữa.”
Cô cự tuyệt, “Không gọi nha.”
“An An…..”
Chuyện này Nhan An An dù có làm như thế nào cô cũng không chịu gọi lại, mặc cho Tư hành ở bên kia nài nỉ cả một lúc lâu, cô vẫn chính là không chịu gọi lại nha.
“An An, hiện tại không gọi lại cũng không sao, lần tới lại gọi một tiếng có được không?”
Đại khái cảm thấy Tư Hành nói thực sự có chút đáng thương, Nhan An An vẫn không nhẫn tâm cự tuyệt, cho nên liền đồng ý.
Tiếp theo cuộc gọi kết thúc.
Cô chui vào trong ổ chăn, nhớ với cuộc gọi vừa nãy, liền cảm thấy ngọt ngào không thôi.
Hồi tưởng lại lúc nãy Tư Hành trong lúc vô ý gọi mình là lão bà cảm thấy thật ngọt ngào, vừa mới nãy Tư Hành còn quấn lấy cô muốn cô lại gọi lại một tiếng lão công rất đáng yêu.
Rõ ràng đối với vợ chồng gọi như vậy là điều vô cùng bình thường, nhưng lúc nãy lại khiến Tư Hành ở chỗ cô năn nỉ lâu như vậy, nghĩ lại cảm thấy trong lòng đều được sự ngọt ngào lấp đầy.
Đêm nay không có Tư Hành, cô có chút không quen, nửa đêm bị tỉnh dậy rất nhiều lần, muốn gọi cho Tư Hành, nhưng là đều bị cô nhịn xuống.
Sáng sớm hôm sau, lại đến công ty cho nên cô lại mặc tây trang đeo thêm đôi cao gót màu đen, trông vô cùng tinh xảo lại thuần thục.
Nhan An An vẫn chưa quen bản thân có dáng vẻ như này, đứng trước gương, nghĩ thầm hai ba tháng trôi qua rất nhanh.
Lúc sau tới công tý, bởi vì đôi giày cao gót có chút ma sát với chân, cho nên cô muốn đi tới toilet chỉnh sửa lại một chút, liền nghe thấy có tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền đến.
“Bà nói xem công ty chúng ta sẽ thật sự không bị đóng cửa đi? Thật có nhiều người đang từ chức, tui sợ quá đang muốn tìm nơi khác để làm việc, haizz còn chưa làm việc được ba tháng nữa.”
“Không có việc gì, đừng vội, công ty lớn như vậy, sao có thể lừa đảo được.”
Hai người vừa bước ra ngoài liền gặp được Nhan An An, lập tức kinh hoảng mà kêu một tiếng: “Nhan tổng.”
Nhan An An không có tâm tư lại đi đến toilet, mà trực tiếp đi đến thang máy trở về văn phòng của chính mình.
Đinh Duyệt vốn dĩ đang sắp xếp chuẩn bị cho hội nghị sắp tới, nhìn thấy sắc mặt của Nhan An An có chút không thích hợp, cô vội vàng đợi dậy, đi theo.
“Từ chức là chuyện như thế nào?”
Nhan An An hôm nay thu liễm nụ cười, khí lạnh tràn ra, đang cực lực khống chế cảm xúc của chính mình.
“Tinh Vũ, cậu ưu tý như vậy, về sau sẽ gặp được một người chân chính làm em động tâm.”
Thẩm Tinh Vũ trầm mặc một lát, rồi ngẩng đầu hỏi cô, “Chị An An, chị vì sao lại thích giáo sư Tư?”
Nhan An An dừng lại giây lát, rồi nói: “Chị cũng không biết, thời điểm ở cùng với anh ấy chị cảm thấy thực vui vẻ, thời điểm Tư Hành không ở bên cạnh thì lại rất muốn rất muốn gặp, giống như về sau chỉ cần có anh ấy ở bên, sinh lão bệnh tử hay bất cứ chuyện gì đều cũng không sợ.”
Thật sự với cô hôn nhân không phải là chuyện gì quá quan trọng hay quá mong chờ, nhưng bởi vì có Tư Hành, cô bắt đầu suy nghĩ về tương lai về hạnh phúc của gia đình.
Giống như trước kia cô cũng không hề suy nghĩ về một mái ấm nhỏ của riêng mình, cũng không nghĩ đến mình sẽ sinh một đứa có hình dáng như thế nào.
Thẩm tinh Vũ nói: “Em hiểu rồi.”
Bữa ăn hôm nay thật yên lặng, ăn xong Nhan An An trở cậu đến cửa sau của trường, rồi chính mình tự lái xe về.
Hiếm khi có được một buổi chiều nhàn rỗi, cô cùng dì Phương ở sân vườn phía sau dọn dẹp cỏ, chăm sóc lại cây hoa, chẳng mấy chốc thời gian đã trôi nhanh nháy mắt đã đến buổi tối.
Trở lại phòng ngủ tắm rửa một cái, sau đó Nhan An An An liền cầm lấy di động của mình ngồi chờ.
Hẳn là giờ này Tư Hành đã xuống khỏi máy bay, trên tay chắc vẫn còn cầm hành lý, cô nghĩ không nên quấy rầy anh, liền ngoan noãn chờ anh tới khách sạn, rồi gọi cho cô.
Bên kia liền phát ra tiếng cười nhẹ, Tư Hành hỏi cô: “Đang đợi điện thoại của anh?”
Cô khẩu thị tâm phi: “Mới không có, chính là vừa đúng lúc mới thoát khỏi Weibo, liền thấy được mà thôi.”
“An An, có nhớ anh hay không?”
Nhan An An còn cần thiết mà thừa nhận sao, Tư Hành lại mang theo một âm thanh khàn khàn gọi tên cô, “An An”, cô thật sự là sắp không che dấu được rồi, cho nên nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp tim của bản thân.
Nhưng ngoài miệng còn quất cường nói, “Anh mới đi có một lúc còn chưa có hết ngày, em mới không có nhớ anh đâu.”
“Phải không, chính là anh rất nhớ em, chỉ cần quay đầu lại nháy mắt đều bắt đầu nhìn nhầm thành em.”
Nhan An An bị những lời nói của anh làm cho trái tim bắt đầu không nghe mình nữa đang nhảy lên loạn xạ.
Tư Hành lại tiếp tục nói: “An An, thật sự là không nhớ anh sao?”
“Không có.”
Tư Hành đột nhiên ủy khuất, “Tôi thật thảm, đi công tác một tuần, lão bà ở nhà lại không có nhớ đến ta.”
Tai Nhan An An hơi giật giật, đây vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng Tư Hành cô nghe thấy hai từ “lão bà.”
“An An, em như thế nào lại không lên tiếng, có phải là bị quá mệt nhọc hay không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tư Hành chỉ trong một giây liền khôi phục lại sự đứng đắn, không tiếp tục trêu cô.
Nhan An An trong lòng lại vang lên tiếng bùm bùm, cô ấp úng hồi lầu, còn chưa có mở miệng, vậy mà hai má cũng đã đỏ hết cả lên giống như bị ánh nắng chiều vàng ánh lên.
Cô cắn cắn môi, mở miệng nói: “Lão công, kỳ thật ta có nhớ người, anh vừa đi em liền bắt đầu nhớ.”
Lần này Tư Hành ở bên kia im lặng hơn nữa ngày vẫn chưa nói gì, Nhan An An còn tưởng rằng anh là muốn làm việc, cho nên quan tâm nói: ‘Vậy, anh làm việc trước đi, có thời gian lại cùng em nói chuyện.”
“An An, từ từ.” Tự Hành cật lực khắc chế, nhưng âm thanh vang lên vẫn là hơi có chút run run.
“Làm sao vậy?”
“Enh vừa nói gì vậy?”
“Em nói em có nhớ anh, anh đừng có ủy khuất như vậy nha.”
“Không phải câu này.”
“Vậy chính là anh bận việc của mình đi, có thời gian lại cùng em nói chuyện?”
“Không phải cái này, em vừa mới gọi anh là cái gì?”
Lúc này Nhan An An mới phản ứng lại, thật vất vả khuôn mặt của mình mới hết đỏ, hiện tại lại bị anh hỏi lại, lập tức cũng đã nóng dần lên.
“Không gọi gì cả, quá muộn, em muốn đi ngủ.” Nhan An An có chút chột dạ mà nhanh chóng muốn dừng cuộc gọi.
Nhưng là Tư Hành không chịu, “An An, lại gọi một lần nữa.”
Cô cự tuyệt, “Không gọi nha.”
“An An…..”
Chuyện này Nhan An An dù có làm như thế nào cô cũng không chịu gọi lại, mặc cho Tư hành ở bên kia nài nỉ cả một lúc lâu, cô vẫn chính là không chịu gọi lại nha.
“An An, hiện tại không gọi lại cũng không sao, lần tới lại gọi một tiếng có được không?”
Đại khái cảm thấy Tư Hành nói thực sự có chút đáng thương, Nhan An An vẫn không nhẫn tâm cự tuyệt, cho nên liền đồng ý.
Tiếp theo cuộc gọi kết thúc.
Cô chui vào trong ổ chăn, nhớ với cuộc gọi vừa nãy, liền cảm thấy ngọt ngào không thôi.
Hồi tưởng lại lúc nãy Tư Hành trong lúc vô ý gọi mình là lão bà cảm thấy thật ngọt ngào, vừa mới nãy Tư Hành còn quấn lấy cô muốn cô lại gọi lại một tiếng lão công rất đáng yêu.
Rõ ràng đối với vợ chồng gọi như vậy là điều vô cùng bình thường, nhưng lúc nãy lại khiến Tư Hành ở chỗ cô năn nỉ lâu như vậy, nghĩ lại cảm thấy trong lòng đều được sự ngọt ngào lấp đầy.
Đêm nay không có Tư Hành, cô có chút không quen, nửa đêm bị tỉnh dậy rất nhiều lần, muốn gọi cho Tư Hành, nhưng là đều bị cô nhịn xuống.
Sáng sớm hôm sau, lại đến công ty cho nên cô lại mặc tây trang đeo thêm đôi cao gót màu đen, trông vô cùng tinh xảo lại thuần thục.
Nhan An An vẫn chưa quen bản thân có dáng vẻ như này, đứng trước gương, nghĩ thầm hai ba tháng trôi qua rất nhanh.
Lúc sau tới công tý, bởi vì đôi giày cao gót có chút ma sát với chân, cho nên cô muốn đi tới toilet chỉnh sửa lại một chút, liền nghe thấy có tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền đến.
“Bà nói xem công ty chúng ta sẽ thật sự không bị đóng cửa đi? Thật có nhiều người đang từ chức, tui sợ quá đang muốn tìm nơi khác để làm việc, haizz còn chưa làm việc được ba tháng nữa.”
“Không có việc gì, đừng vội, công ty lớn như vậy, sao có thể lừa đảo được.”
Hai người vừa bước ra ngoài liền gặp được Nhan An An, lập tức kinh hoảng mà kêu một tiếng: “Nhan tổng.”
Nhan An An không có tâm tư lại đi đến toilet, mà trực tiếp đi đến thang máy trở về văn phòng của chính mình.
Đinh Duyệt vốn dĩ đang sắp xếp chuẩn bị cho hội nghị sắp tới, nhìn thấy sắc mặt của Nhan An An có chút không thích hợp, cô vội vàng đợi dậy, đi theo.
“Từ chức là chuyện như thế nào?”
Nhan An An hôm nay thu liễm nụ cười, khí lạnh tràn ra, đang cực lực khống chế cảm xúc của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.